Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Bạo Quân Phản K...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Ba anh em cùng với Nguyễn Manh Manh, bốn người mang tâm sự riêng ngồi vào xe.
Lệ Diệu Dương sớm đã chuẩn bị xong, sau khi tiệc rượu kết thúc ông sẽ mang Trần Tình Chi đến nước M để phẫu thuật.
Vì vậy xe không trực tiếp lái về Lệ gia mà đi thẳng đến bệnh viện.
Đợi sau khi Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Tỳ thăm Trần Tình Chi xong, Lệ Diệu Dương tự mình đưa hai người xuống tầng.
Ở bên cạnh xe, Lệ Diệu Dương ý vị sâu xa nói với Lệ Quân Đình: "Ở nhà cho tốt, nghe lời anh cả, đừng có gây sự.
Công ty bên kia cần người, hai anh em con phải quản lý... Đói xử tốt với Manh Manh một chút đừng để ba biết con vụng trộm bên ngoài!"
Lệ Quân Đình gật gù, cảm thấy ông già nhà anh nói quá dài dòng.
"Còn có--" Lệ Diệu Dương, thấy Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Tỳ lên xe, nắm lấy tay Lệ Quân Đình.
"Anh của con tính khí mấy ngày nay không tốt, con đừng có động vào nó. Ba không muốn chăm sóc Tình Chi khỏi bệnh, về nước lại mất đi một đứa con trai."
"Cãi nhau" Lệ Quân Đình nhíu mày, "Ba, ba sợ anh cả trốn khỏi nhà sao--"
"Ba là sợ con bị anh con giệt khẩu!" Lệ Diệu Dương tức giận nói.
Đứa con trai ngốc này, cả ngày chỉ biết tranh hơn thua với anh trai mình. Lệ Diệu Dương lo lắng, nếu mình không ở đây, ngày nào đó lão nhị lại bị lão đại nóng nảy ném đến Châu Phi đào kim cương.
Lệ Quân Đình sờ sờ mũi, xem ra ba vẫn là ba đẻ của mình, chí ít còn biết lo lắng cho sự an toàn của con trai.
Có điều, anh nghĩ lại kế hoạch vĩ đại của mình, Lệ Quân Đình nở nụ cười quỷ dị: "Ba yên tâm, chờ ba trở về nói không chừng anh cả không làm khó dễ con mà còn phải cảm ơn con. Ba yên tâm đi, con tự có chừng mực."
Nói xong, cũng không tiếp tục phí lời, phất tay, ngồi lên xe.
Nhìn theo bóng dáng ba đứa con trai không thể yên tâm cùng với Manh Manh đáng yêu, Lệ Diệu Dương thở dài.
Ai... Chỉ hy vọng lão nhị không làm ra chuyện gì. Ông không có ở đây, mấy anh em bọn nó có thể giữ hòa khí không.
*
Đáng tiếc, nguyện vọng của Lệ Diệu Dương nhất định không thực hiện được. Không ai hiểu con trai bằng ba, Lệ Diệu Dương vừa mới rời đi, Lệ Quân Đình trở về Lệ gia liền xảy ra chuyện!
Lệ Quân Ngự tức giận vừa từ bữa tiệc trở về lúc này đang khoanh tay nghiêng người dựa vào cạnh cửa ở bên ngoài biệt thự.
Gương mặt anh tuấn lạnh nhạt, ánh mắt nặng nề, nhìn về phía chiếc xe Rolls-Royce Phantom đang từ từ đi vào.
"Anh cả... thật hiếm có. Anh lại quay trở về... Em còn tưởng, anh đêm nay sẽ ngủ lại khách sạn."
Xe vừa mới dừng, Lệ Quân Đình liễn xuống xe 'chào hỏi' anh trai.
Lông mày nhướng lên như sắp đâm tới bầu trời, trên mặt như viết hai chữ 'Tìm đường chết'.
Nguyễn Manh Manh đi theo Lệ Quân Triệt và Lệ Quân Tỳ xuống xe, đầu cúi xuống, không muốn nhìn thấy người đang đứng ở bậc thang.
Phát hiện cái bóng nhỏ bé kia không nhìn mình, vốn sắc mặt của Lệ Quân Ngự nặng nề, bây giờ lại càng nặng nề hơn.
"Lão nhị, phòng chú có mối, không thể ở. Hành lý của chú ở đây, hai ngày tới ở khách sạn đi."
"Hả, con, mối...?!" Lệ Quân Đình cong khóe môi trong nháy mắt xụ xuống.
Tại sao anh không biết anh tải mình lại nhẫn tâm như thế, ngay cả lấy lý do 'Có mối' cũng nghĩ ra được. Đây là muốn đuổi anh ra ngoài nha!
"Phòng em có mối, thì còn có phòng khách..."
"Phòng khách cũng có mối" Lệ Quân Ngự lạnh lùng trả lời.
Lệ Quân Đình: "... ... ... Vậy còn chỗ khác..."
"Tất cả phòng trống đều có mối" Bạo quân đại nhân đứng trên bậc thang, ở trên cao nhìn xuống, khí thế bá đạo.
Giọng điệu đó chính là nói cho Lệ Quân Đình biết, không thể cứu vãn.
Thằng nhóc này đừng hòng tìm cớ, cút ra bên ngoài ngủ đi!
"..." Lệ Quân Đình hít sâu một hơi.
Được, anh biết là anh cả cố ý muốn đuổi anh ra ngoài.
Về phần tại sao... Ha ha, còn không phải là bình giấm sao, lo sợ anh ở cùng một chỗ với Nguyễn Manh Manh sẽ nảy sinh tình cảm.
Đáng tiếc, đạo cao một thước ma cao một trượng. Nhị thiếu anh phong lưu đâu phải cứ như vậy mà bị đánh bại.
Lệ Quân Đình nhíu mày, cười khẩy nhìn về phía Nguyễn Manh Manh đang cúi đầu không hé răng một lời.
Hớn hở hỏi: "Mật đào nhỏ... Em nói, hay là anh chuyển đến phòng ngủ của em, hay là em đến khách sạn cùng với anh, hả?"
Lệ Diệu Dương sớm đã chuẩn bị xong, sau khi tiệc rượu kết thúc ông sẽ mang Trần Tình Chi đến nước M để phẫu thuật.
Vì vậy xe không trực tiếp lái về Lệ gia mà đi thẳng đến bệnh viện.
Đợi sau khi Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Tỳ thăm Trần Tình Chi xong, Lệ Diệu Dương tự mình đưa hai người xuống tầng.
Ở bên cạnh xe, Lệ Diệu Dương ý vị sâu xa nói với Lệ Quân Đình: "Ở nhà cho tốt, nghe lời anh cả, đừng có gây sự.
Công ty bên kia cần người, hai anh em con phải quản lý... Đói xử tốt với Manh Manh một chút đừng để ba biết con vụng trộm bên ngoài!"
Lệ Quân Đình gật gù, cảm thấy ông già nhà anh nói quá dài dòng.
"Còn có--" Lệ Diệu Dương, thấy Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Tỳ lên xe, nắm lấy tay Lệ Quân Đình.
"Anh của con tính khí mấy ngày nay không tốt, con đừng có động vào nó. Ba không muốn chăm sóc Tình Chi khỏi bệnh, về nước lại mất đi một đứa con trai."
"Cãi nhau" Lệ Quân Đình nhíu mày, "Ba, ba sợ anh cả trốn khỏi nhà sao--"
"Ba là sợ con bị anh con giệt khẩu!" Lệ Diệu Dương tức giận nói.
Đứa con trai ngốc này, cả ngày chỉ biết tranh hơn thua với anh trai mình. Lệ Diệu Dương lo lắng, nếu mình không ở đây, ngày nào đó lão nhị lại bị lão đại nóng nảy ném đến Châu Phi đào kim cương.
Lệ Quân Đình sờ sờ mũi, xem ra ba vẫn là ba đẻ của mình, chí ít còn biết lo lắng cho sự an toàn của con trai.
Có điều, anh nghĩ lại kế hoạch vĩ đại của mình, Lệ Quân Đình nở nụ cười quỷ dị: "Ba yên tâm, chờ ba trở về nói không chừng anh cả không làm khó dễ con mà còn phải cảm ơn con. Ba yên tâm đi, con tự có chừng mực."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, cũng không tiếp tục phí lời, phất tay, ngồi lên xe.
Nhìn theo bóng dáng ba đứa con trai không thể yên tâm cùng với Manh Manh đáng yêu, Lệ Diệu Dương thở dài.
Ai... Chỉ hy vọng lão nhị không làm ra chuyện gì. Ông không có ở đây, mấy anh em bọn nó có thể giữ hòa khí không.
*
Đáng tiếc, nguyện vọng của Lệ Diệu Dương nhất định không thực hiện được. Không ai hiểu con trai bằng ba, Lệ Diệu Dương vừa mới rời đi, Lệ Quân Đình trở về Lệ gia liền xảy ra chuyện!
Lệ Quân Ngự tức giận vừa từ bữa tiệc trở về lúc này đang khoanh tay nghiêng người dựa vào cạnh cửa ở bên ngoài biệt thự.
Gương mặt anh tuấn lạnh nhạt, ánh mắt nặng nề, nhìn về phía chiếc xe Rolls-Royce Phantom đang từ từ đi vào.
"Anh cả... thật hiếm có. Anh lại quay trở về... Em còn tưởng, anh đêm nay sẽ ngủ lại khách sạn."
Xe vừa mới dừng, Lệ Quân Đình liễn xuống xe 'chào hỏi' anh trai.
Lông mày nhướng lên như sắp đâm tới bầu trời, trên mặt như viết hai chữ 'Tìm đường chết'.
Nguyễn Manh Manh đi theo Lệ Quân Triệt và Lệ Quân Tỳ xuống xe, đầu cúi xuống, không muốn nhìn thấy người đang đứng ở bậc thang.
Phát hiện cái bóng nhỏ bé kia không nhìn mình, vốn sắc mặt của Lệ Quân Ngự nặng nề, bây giờ lại càng nặng nề hơn.
"Lão nhị, phòng chú có mối, không thể ở. Hành lý của chú ở đây, hai ngày tới ở khách sạn đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hả, con, mối...?!" Lệ Quân Đình cong khóe môi trong nháy mắt xụ xuống.
Tại sao anh không biết anh tải mình lại nhẫn tâm như thế, ngay cả lấy lý do 'Có mối' cũng nghĩ ra được. Đây là muốn đuổi anh ra ngoài nha!
"Phòng em có mối, thì còn có phòng khách..."
"Phòng khách cũng có mối" Lệ Quân Ngự lạnh lùng trả lời.
Lệ Quân Đình: "... ... ... Vậy còn chỗ khác..."
"Tất cả phòng trống đều có mối" Bạo quân đại nhân đứng trên bậc thang, ở trên cao nhìn xuống, khí thế bá đạo.
Giọng điệu đó chính là nói cho Lệ Quân Đình biết, không thể cứu vãn.
Thằng nhóc này đừng hòng tìm cớ, cút ra bên ngoài ngủ đi!
"..." Lệ Quân Đình hít sâu một hơi.
Được, anh biết là anh cả cố ý muốn đuổi anh ra ngoài.
Về phần tại sao... Ha ha, còn không phải là bình giấm sao, lo sợ anh ở cùng một chỗ với Nguyễn Manh Manh sẽ nảy sinh tình cảm.
Đáng tiếc, đạo cao một thước ma cao một trượng. Nhị thiếu anh phong lưu đâu phải cứ như vậy mà bị đánh bại.
Lệ Quân Đình nhíu mày, cười khẩy nhìn về phía Nguyễn Manh Manh đang cúi đầu không hé răng một lời.
Hớn hở hỏi: "Mật đào nhỏ... Em nói, hay là anh chuyển đến phòng ngủ của em, hay là em đến khách sạn cùng với anh, hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro