Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Thành Công Chia...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Lệ Quân Đình suýt chút nữa bị câu nói Lệ Quân Ngự mà nhồi máu.
Anh sờ sờ mũi, có lẽ có thể hiểu được cảm giác không được đáp ứng trong lòng ´ Ông anh già ` .
Ha ha, ăn không được, chắc là đang nóng ruột khó nhịn nhỉ?
Hừ, nếu không có trợ giúp của anh, anh cả nhà anh còn không biết lúc nào mới có thể ôm người đẹp về nhà đâu.
"Anh cả, chúng ta là anh em ruột đó, anh không thể đối xử dịu dàng với em một chút sao? Em không yêu cầu nhiều đâu, chỉ cần một nửa cách anh đối xử với mật đào là em đã thỏa mãn rồi."
Lệ Quân Đình cà lơ phất phơ đi về phía trước, hoàn toàn không ngại 'Bạn gái' bị anh cả ôm vào trong ngực.
"Thiếu thồn tình thương thì đi mà tìm những cô bạn gái kia của em đi, chớ ở trước mặt anh lắc lư." Con ngươi Lệ Quân Ngự híp lại, anh rõ ràng không thấy bất kỳ sự bất mãn nào trong mắt đứa em của mình.
Đừng tưởng rằng anh không thấy được người lão nhị để ý căn bản không phải mèo con.
Anh dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác mà xuất hiện ở đây, rõ ràng là tới quấy rối.
"ÔI ——Anh cả, sao anh lại nói như thế, làm người ta đau lòng ghê..." Lệ Quân Đình hít vào một ngụm khí lạnh, giả vờ bất đắc dĩ buông tay.
"Được rồi được rồi, nếu anh thích mật đào nhỏ, em không thể làm gì khác hơn là nhịn đau... Anh nói đúng, em không nỡ buông tay vùng rừng rậm kia, làm sao có khả năng bảo vệ một mầm cây nhỏ."
Vừa nói Lệ Quân Đình vừa tiến lại gần, đưa tay muốn bắt lấy áo choàng trên đầu Nguyễn Manh Manh: "Mật đào nhỏ, nghe thấy chưa, 'Tình yêu' của chúng ta đến đây là kết thúc. Anh đi tìm mấy bảo bối của anh, em cứ ở đây sưởi ấm cho tên băng sơn ngàn năm này đi."
Rõ ràng là làm việc tốt tác hợp tình duyên.
Nhưng thốt ra lời nói lại rất thiếu đòn.
Tay Lệ Quân Đình còn chưa chạm tới áo choàng trên đầu Nguyễn Manh Manh, đã bị một bàn tay lớn lạnh lùng đánh xuống.
"Nói chuyện với chị dâu phải lễ phép chứ." Giọng điệu Lệ Quân Ngự lạnh lùng, lộ ra uy nghiêm tuyệt đối.
Lệ Quân Đình 'A' một tiếng, bảo vệ bàn tay yêu quý của mình, "Thế nào lại biến thành chị dâu rồi?"
Anh giả vờ khuếch đại: "Có phải hơi nhanh quá không... Mật đào nhỏ người ta còn chưa đồng ý với anh đâu."
Đừng tưởng rằng anh không biết nha, vừa nãy anh ở phía sau nhìn lén đã lâu.
Lúc nhìn thấy anh cả tà mị cuồng nhiệt đem mật đào nhỏ nhấn ở trên tường, cúi đầu hôn thì lại bị né tránh, anh suýt chút nữa nhịn không được cười phun ra ngoài.
Đáy mắt Lệ Quân Đình dẫn theo tia cười trên sự đau khổ của người khác, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn trò hài.
Rõ ràng là dáng vẻ hào hoa phong nhã, rơi vào trong mắt Lệ Quân Ngự, lại một mực là bộ dáng thiếu đòn.
Nếu như Lệ Quân Ngự là nhân vật trong game, có trị số tức giận thì bây giờ giá trị đã khoảng chừng 70%.
Lệ Quân Ngự đem tầm mắt từ trên mặt lão nhị, chuyền về mèo con đang cúi đầu, lúc này mới nén cơn giận xuống.
Anh nhìn về phía mèo con đang làm đà điểu rụt đầu.
Thấp giọng hỏi: "Manh Manh, lão nhị bây giờ đã bị em đá... Cho nên, lời chú ấy nói vừa nãy em suy nghĩ như thế nào rồi?"
Lệ Quân Đình: "..."
VL, cái gì gọi là anh đã bị mật đào nhỏ đá?
Anh rõ ràng là tấm lòng vị tha, hi sinh lợi ích của bản thân vì lợi ích toàn cục.
Đối với anh kính dâng tinh thần, anh cả nhà anh không chỉ không khen ngợi, trái lại còn DISS anh? !
Lão nhị không thể nhẫn nhịn, trước khi Nguyễn Manh Manh, giành nói: "Mật đào nhỏ, đừng trách anh không nhắc nhở em, chuyện như vậy phải suy nghĩ thật kĩ càng. Lúc trước anh cả đối với em lúc lạnh lúc nóng, lúc cần thì kêu đến lúc không thì lập tức đuổi đi, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc. Em không thể để anh ấy tiện nghi như thế..."
Nguyễn Manh Manh đang vùi trong lồng ngực Lệ Quân Ngự, vốn không định ở trước mặt Lệ Quân Đình trả lời Lệ Quân Ngự.
Mà thái độ Lệ Quân Ngự trước đây đối với cô.
Nói tức giận, cũng không để ý đến anh như bây giờ.
Nhưng nói không tức giận, lại không cưỡng được trong lòng uất ức.
Có điều quan trọng hơn cũng không phải điểm này.
Đối với Nguyễn Manh Manh mà nói, quan trọng nhất là cô cần phải nói rõ ràng chuyện đêm đó ở khách sạn với Lệ Quân Ngự...
Anh sờ sờ mũi, có lẽ có thể hiểu được cảm giác không được đáp ứng trong lòng ´ Ông anh già ` .
Ha ha, ăn không được, chắc là đang nóng ruột khó nhịn nhỉ?
Hừ, nếu không có trợ giúp của anh, anh cả nhà anh còn không biết lúc nào mới có thể ôm người đẹp về nhà đâu.
"Anh cả, chúng ta là anh em ruột đó, anh không thể đối xử dịu dàng với em một chút sao? Em không yêu cầu nhiều đâu, chỉ cần một nửa cách anh đối xử với mật đào là em đã thỏa mãn rồi."
Lệ Quân Đình cà lơ phất phơ đi về phía trước, hoàn toàn không ngại 'Bạn gái' bị anh cả ôm vào trong ngực.
"Thiếu thồn tình thương thì đi mà tìm những cô bạn gái kia của em đi, chớ ở trước mặt anh lắc lư." Con ngươi Lệ Quân Ngự híp lại, anh rõ ràng không thấy bất kỳ sự bất mãn nào trong mắt đứa em của mình.
Đừng tưởng rằng anh không thấy được người lão nhị để ý căn bản không phải mèo con.
Anh dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác mà xuất hiện ở đây, rõ ràng là tới quấy rối.
"ÔI ——Anh cả, sao anh lại nói như thế, làm người ta đau lòng ghê..." Lệ Quân Đình hít vào một ngụm khí lạnh, giả vờ bất đắc dĩ buông tay.
"Được rồi được rồi, nếu anh thích mật đào nhỏ, em không thể làm gì khác hơn là nhịn đau... Anh nói đúng, em không nỡ buông tay vùng rừng rậm kia, làm sao có khả năng bảo vệ một mầm cây nhỏ."
Vừa nói Lệ Quân Đình vừa tiến lại gần, đưa tay muốn bắt lấy áo choàng trên đầu Nguyễn Manh Manh: "Mật đào nhỏ, nghe thấy chưa, 'Tình yêu' của chúng ta đến đây là kết thúc. Anh đi tìm mấy bảo bối của anh, em cứ ở đây sưởi ấm cho tên băng sơn ngàn năm này đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng là làm việc tốt tác hợp tình duyên.
Nhưng thốt ra lời nói lại rất thiếu đòn.
Tay Lệ Quân Đình còn chưa chạm tới áo choàng trên đầu Nguyễn Manh Manh, đã bị một bàn tay lớn lạnh lùng đánh xuống.
"Nói chuyện với chị dâu phải lễ phép chứ." Giọng điệu Lệ Quân Ngự lạnh lùng, lộ ra uy nghiêm tuyệt đối.
Lệ Quân Đình 'A' một tiếng, bảo vệ bàn tay yêu quý của mình, "Thế nào lại biến thành chị dâu rồi?"
Anh giả vờ khuếch đại: "Có phải hơi nhanh quá không... Mật đào nhỏ người ta còn chưa đồng ý với anh đâu."
Đừng tưởng rằng anh không biết nha, vừa nãy anh ở phía sau nhìn lén đã lâu.
Lúc nhìn thấy anh cả tà mị cuồng nhiệt đem mật đào nhỏ nhấn ở trên tường, cúi đầu hôn thì lại bị né tránh, anh suýt chút nữa nhịn không được cười phun ra ngoài.
Đáy mắt Lệ Quân Đình dẫn theo tia cười trên sự đau khổ của người khác, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn trò hài.
Rõ ràng là dáng vẻ hào hoa phong nhã, rơi vào trong mắt Lệ Quân Ngự, lại một mực là bộ dáng thiếu đòn.
Nếu như Lệ Quân Ngự là nhân vật trong game, có trị số tức giận thì bây giờ giá trị đã khoảng chừng 70%.
Lệ Quân Ngự đem tầm mắt từ trên mặt lão nhị, chuyền về mèo con đang cúi đầu, lúc này mới nén cơn giận xuống.
Anh nhìn về phía mèo con đang làm đà điểu rụt đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấp giọng hỏi: "Manh Manh, lão nhị bây giờ đã bị em đá... Cho nên, lời chú ấy nói vừa nãy em suy nghĩ như thế nào rồi?"
Lệ Quân Đình: "..."
VL, cái gì gọi là anh đã bị mật đào nhỏ đá?
Anh rõ ràng là tấm lòng vị tha, hi sinh lợi ích của bản thân vì lợi ích toàn cục.
Đối với anh kính dâng tinh thần, anh cả nhà anh không chỉ không khen ngợi, trái lại còn DISS anh? !
Lão nhị không thể nhẫn nhịn, trước khi Nguyễn Manh Manh, giành nói: "Mật đào nhỏ, đừng trách anh không nhắc nhở em, chuyện như vậy phải suy nghĩ thật kĩ càng. Lúc trước anh cả đối với em lúc lạnh lúc nóng, lúc cần thì kêu đến lúc không thì lập tức đuổi đi, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc. Em không thể để anh ấy tiện nghi như thế..."
Nguyễn Manh Manh đang vùi trong lồng ngực Lệ Quân Ngự, vốn không định ở trước mặt Lệ Quân Đình trả lời Lệ Quân Ngự.
Mà thái độ Lệ Quân Ngự trước đây đối với cô.
Nói tức giận, cũng không để ý đến anh như bây giờ.
Nhưng nói không tức giận, lại không cưỡng được trong lòng uất ức.
Có điều quan trọng hơn cũng không phải điểm này.
Đối với Nguyễn Manh Manh mà nói, quan trọng nhất là cô cần phải nói rõ ràng chuyện đêm đó ở khách sạn với Lệ Quân Ngự...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro