Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Cưng Chiều Cô
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Trừng, trừng phạt?
Đầu óc Nguyễn Manh Manh nhất thời không thông.
Nghe thấy Lệ Quân Ngự nói 'trừng phạt', phản ứng đầu tiên là cô nghĩ đây là sự trừng phạt về bài thi khoa học tự nhiên đợt trước.
Nhưng khi nhìn thấy con ngươi sâu không thấy đáy ánh lên sự ghe tuông, cô mới tỉnh ngộ.
Lẽ nào cái Lệ Quân Ngự gọi là trừng phạt lại có liên quan đến quan hệ của cô và Lệ Quân Đình?
"Bắt đầu từ bây giờ, em là của anh" Lệ Quân Ngự liếc cô, nói thật nhỏ.
Mèo con của anh, chỉ có thể là của anh, một mình anh.
Nói xong, như còn chưa đủ, anh lại giữ lấy môi cô hôn đến khi môi Nguyễn Manh Manh sưng lên.
"Vì vậy... Những chuyện trước đây và những người khác, anh không muốn nghe, cũng không muốn biết"
Cắn môi để trừng phạt cô.
Trừng phạt xong, cô và Lệ Quân Đình đã xảy ra chuyện gì đều bị ném đi.
Người bá đạo hung hăng như Lệ Quân Ngự can bản là sẽ không khoan dung, mèo con của anh không được phép có mùi của người đàn ông khác.
Nhưng... Anh biết rõ đấy là do anh chần chừ nên mới bị lão nhị chấm mút.
Nghĩ đến ngày đó, trên giường cô có một vệt máu đỏ sậm. Máu trong người Lệ Quân Ngự như đông cứng lại.
"Nhưng..."
"Không có nhưng..." Lệ Quân Ngự cụp mắt, ấn cô vào trong ngực.
Dùng sức, ấn gáy cô lại gần, lấp kín môi cô.
Chỉ có anh tự biết... So với tức giận ghen tị, anh càng sợ không có cách nào nắm giữ cô.
Chỉ cần có thể ôm cô, anh có thể vui vẻ chịu đựng.
*
Là xử nam có sinh lý, nhu cầu bình thường.
Ngoại trừ chuyện xảy ra hơn một tháng trước, cả đời này của Lệ Quân Ngự, Nguyễn Manh Manh, mèo con của anh, là người phụ nữ mà anh muốn xuất phát từ nội tâm.
Cấm dục đã nhiều năm, hơn nữa anh cũng đã xác định rõ ràng tình cảm với mèo con, cho dù có tinh thần khống chế mạnh cỡ nào thì giờ phút này Lệ Quân Ngự cũng muốn ôm hôn cô gái của anh.
Sau đó từng chút từng chút xâm chiếm, đem cả cơ thể cô xóa sạch dấu vết hơi thở của những người đàn ông khác.
"Ừm... Anh, anh chờ một chút--" Nguyễn Manh Manh đã bị Lệ Quân Ngự hôn đến toàn thân vô lực.
Nhưng may mà trong đầu cô vẫn còn sót lại một tia lý trí. Khi bàn tay Lệ Quân Ngự kéo váy của cô lên thì bị cô ngăn cản quyết liệt.
"Việc thứ nhất đã nói xong, em... Em còn có việc thứ hai chưa nói" Mèo con đáng thương, mắt hạnh sáng lên.
Nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, Nguyễn Manh Manh có chút mừng thầm, lại thêm chút xấu hổ, còn có một chút oán niệm.
Thật vui, anh không có ghét bỏ cô.
Xấu hổ, người mình thích cũng thích mình.
Oán niệm-- Mẹ nó, cô đâu có đồng ý cùng anh hẹn hò, tại sao anh lại cứ ôm cô mà cắn, còn dám vén váy cô!?
Cái hôn thứ hai bị từ chối, thật vất vả mới hôn được cô, vậy mà lại bị mèo con nhà anh ngăn cản.
Bạo quân đại nhân lúc này oán niệm cũng rất sâu.
Anh trầm mặt xuống, con ngươi híp lại, dùng giọng điệu thâm trầm nói: "Còn có vấn đề gì nữa, nói một lần cho xong đi."
Tỏ vẻ, 'Không nên quấy rầy anh ăn đậu hũ của em'.
"đợi, anh xem... Bộ dáng anh như này rất đáng sợ. Nào có ai uy hiếp... Anh đây không phải là thông báo, rõ ràng là muốn ép em vào khuôn khổ!"
"Chuyện này sao có thể không dùng thủ đoạn, hiệu quả là được" Bạo quân chính là bạo quân, dù thích cô thì vẩn bá đạo.
Tay nắm lấy cằm nhỏ tinh xảo của Nguyễn Manh Manh, nâng lên, tiếp tục hôn.
"Đều không nói nữa--" Tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh chặn lại gương mặt hoàn mỹ của anh, lần đầu tiên 'gan to bằng trời' dùng bàn tay, đẩy mặt bạo quân ra.
Ánh mắt Lệ Quân Ngự hơi trầm xuống, nhẫn nhịn không ném cô xuống xe. Cầm móng vuốt của mèo con xuống.
Dùng ánh mắt 'Em liền ỷ vào việc anh cưng chiều em', trừng mắt nhìn cô gái đang ngồi trong ngực anh.
Nhưng Nguyễn Manh Manh cũng không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn lại.
Cuối cùng vẫn chậm chạp bất đắc dĩ nói: "Được... Em có 30 giây để nói"
Đầu óc Nguyễn Manh Manh nhất thời không thông.
Nghe thấy Lệ Quân Ngự nói 'trừng phạt', phản ứng đầu tiên là cô nghĩ đây là sự trừng phạt về bài thi khoa học tự nhiên đợt trước.
Nhưng khi nhìn thấy con ngươi sâu không thấy đáy ánh lên sự ghe tuông, cô mới tỉnh ngộ.
Lẽ nào cái Lệ Quân Ngự gọi là trừng phạt lại có liên quan đến quan hệ của cô và Lệ Quân Đình?
"Bắt đầu từ bây giờ, em là của anh" Lệ Quân Ngự liếc cô, nói thật nhỏ.
Mèo con của anh, chỉ có thể là của anh, một mình anh.
Nói xong, như còn chưa đủ, anh lại giữ lấy môi cô hôn đến khi môi Nguyễn Manh Manh sưng lên.
"Vì vậy... Những chuyện trước đây và những người khác, anh không muốn nghe, cũng không muốn biết"
Cắn môi để trừng phạt cô.
Trừng phạt xong, cô và Lệ Quân Đình đã xảy ra chuyện gì đều bị ném đi.
Người bá đạo hung hăng như Lệ Quân Ngự can bản là sẽ không khoan dung, mèo con của anh không được phép có mùi của người đàn ông khác.
Nhưng... Anh biết rõ đấy là do anh chần chừ nên mới bị lão nhị chấm mút.
Nghĩ đến ngày đó, trên giường cô có một vệt máu đỏ sậm. Máu trong người Lệ Quân Ngự như đông cứng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng..."
"Không có nhưng..." Lệ Quân Ngự cụp mắt, ấn cô vào trong ngực.
Dùng sức, ấn gáy cô lại gần, lấp kín môi cô.
Chỉ có anh tự biết... So với tức giận ghen tị, anh càng sợ không có cách nào nắm giữ cô.
Chỉ cần có thể ôm cô, anh có thể vui vẻ chịu đựng.
*
Là xử nam có sinh lý, nhu cầu bình thường.
Ngoại trừ chuyện xảy ra hơn một tháng trước, cả đời này của Lệ Quân Ngự, Nguyễn Manh Manh, mèo con của anh, là người phụ nữ mà anh muốn xuất phát từ nội tâm.
Cấm dục đã nhiều năm, hơn nữa anh cũng đã xác định rõ ràng tình cảm với mèo con, cho dù có tinh thần khống chế mạnh cỡ nào thì giờ phút này Lệ Quân Ngự cũng muốn ôm hôn cô gái của anh.
Sau đó từng chút từng chút xâm chiếm, đem cả cơ thể cô xóa sạch dấu vết hơi thở của những người đàn ông khác.
"Ừm... Anh, anh chờ một chút--" Nguyễn Manh Manh đã bị Lệ Quân Ngự hôn đến toàn thân vô lực.
Nhưng may mà trong đầu cô vẫn còn sót lại một tia lý trí. Khi bàn tay Lệ Quân Ngự kéo váy của cô lên thì bị cô ngăn cản quyết liệt.
"Việc thứ nhất đã nói xong, em... Em còn có việc thứ hai chưa nói" Mèo con đáng thương, mắt hạnh sáng lên.
Nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, Nguyễn Manh Manh có chút mừng thầm, lại thêm chút xấu hổ, còn có một chút oán niệm.
Thật vui, anh không có ghét bỏ cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xấu hổ, người mình thích cũng thích mình.
Oán niệm-- Mẹ nó, cô đâu có đồng ý cùng anh hẹn hò, tại sao anh lại cứ ôm cô mà cắn, còn dám vén váy cô!?
Cái hôn thứ hai bị từ chối, thật vất vả mới hôn được cô, vậy mà lại bị mèo con nhà anh ngăn cản.
Bạo quân đại nhân lúc này oán niệm cũng rất sâu.
Anh trầm mặt xuống, con ngươi híp lại, dùng giọng điệu thâm trầm nói: "Còn có vấn đề gì nữa, nói một lần cho xong đi."
Tỏ vẻ, 'Không nên quấy rầy anh ăn đậu hũ của em'.
"đợi, anh xem... Bộ dáng anh như này rất đáng sợ. Nào có ai uy hiếp... Anh đây không phải là thông báo, rõ ràng là muốn ép em vào khuôn khổ!"
"Chuyện này sao có thể không dùng thủ đoạn, hiệu quả là được" Bạo quân chính là bạo quân, dù thích cô thì vẩn bá đạo.
Tay nắm lấy cằm nhỏ tinh xảo của Nguyễn Manh Manh, nâng lên, tiếp tục hôn.
"Đều không nói nữa--" Tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh chặn lại gương mặt hoàn mỹ của anh, lần đầu tiên 'gan to bằng trời' dùng bàn tay, đẩy mặt bạo quân ra.
Ánh mắt Lệ Quân Ngự hơi trầm xuống, nhẫn nhịn không ném cô xuống xe. Cầm móng vuốt của mèo con xuống.
Dùng ánh mắt 'Em liền ỷ vào việc anh cưng chiều em', trừng mắt nhìn cô gái đang ngồi trong ngực anh.
Nhưng Nguyễn Manh Manh cũng không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn lại.
Cuối cùng vẫn chậm chạp bất đắc dĩ nói: "Được... Em có 30 giây để nói"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro