Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Bạo Quân Có Lời...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
Lệ gia, trong phòng Lệ Quân Ngự.
"Ấy cho anh..."
Nguyễn Manh Manh cầm quyển sách nhỏ trên bàn đưa cho anh, sợ ảnh hưởng đến cuộc họp nên cô chỉ dám dùng âm thanh nhỏ.
Vừa nãy, sau khi bọn họ về nhà, công ty ở nước ngoài thông báo khẩn về việc họp hội nghị qua video.
Lệ Quân Ngự bất đắc dĩ chỉ có thể 'buông tha' Nguyễn Manh Manh.
Giờ phút này anh đang ngồi sau bàn học, họp qua video, liền thấy cô thay một cái áo khoác 'song christmas', bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt.
Ánh mắt lạnh như băng của bạo quân dịu lại một chút, anh cầm lấy quyển sách mà Nguyễn Manh Manh đưa tới, thuận thế nghĩ cách cầm lấy tay cô kéo vào trong ngực vân vê một hồi.
Ai ngờ, bàn tay anh vừa mới chạm đến liền bị cô 'vô tình' đập một cái.
Nguyễn Manh Manh từ chối tiếp xúc gần gũi với Lệ Quân Ngự thì thôi đi, còn dám đứng ở bên cạnh tránh camera.
Hành động như vậy khiến bạo quân rất không thích. Mèo con nào đó làm tổn thương người quan tâm đến mình mà không hề hay biết.
Nguyễn Manh Manh đưa tay ra, chỉ về camera trên laptop, dùng khẩu hình nói: "Sẽ bị người ta nhìn thấy..."
Hừ, còn sợ người khác nhìn thấy—
Khóe môi bạo quân đại nhân kéo căng ra, đáy mắt càng trầm xuống. Mèo con nhà anh còn sợ cấp dưới của anh nhìn thấy?
Lệ Quân Ngự một bên nghe báo cáo của cấp dưới, một bên dùng ánh mắt biểu thị sự bất mãn.
Nguyễn Manh Manh nằm bên cạnh đọc sách, nhấc má, chột dạ nhìn anh nở nụ cười, dùng nụ cười để trấn an bạo quân đại nhân.
Ánh mắt anh lúc đầu còn lạnh nhạt bất mãn, nhưng ngay khi thấy nụ cười ngọt ngào đó thì bất giác nhũn ra.
Bỏ đi, ai bảo anh cưng chiều cô.
Biết mình không nỡ nặng lời với Nguyễn Manh Manh, Lệ Quân Ngự chỉ có thể thu tầm mắt lại.
Anh cứng rắn chuyển sự chú ý vào công việc, muốn nhanh chóng xử lý xong, sau đó có thể ôm mèo con nhà anh vào trong ngực, mạnh mẽ 'trừng phạt'.
…
Hội nghị diễn ra trong sự chuyên nghiệp và nghiêm túc, người này báo cáo xong lại đến người kia. Lệ Quân Ngự duy trì biểu cảm trầm tĩnh lạnh lùng, thỉnh thoảng mở lời bình luận hai câu. Tầm mắt lại không khống chế nhìn về phía Nguyễn Manh Manh.
(Họp cho tử tế, không được nhìn em!)
Nguyễn Manh Manh tìm một tờ giấy trên bàn, viết câu tiếp theo đưa cho Lệ Quân Ngự.
(Không được)
Chữ viết như rồng bay phượng múa của Lệ Quân Ngự viết tiếp ở phía dưới.
(Tại sao không được?)
Nguyễn Manh Manh đưa lại giấy ghi.
(Bởi vì em đẹp) Lệ Quân Ngự viết.
Nguyễn Manh Manh: "..."
Nhìn thấy dòng chữ đó, Nguyễn Manh Manh có chút bối rối.
Được rồi, cô sợ.
Cô đỏ mặt cất tờ giấy đi, không cho Lệ Quân Ngự viết tiếp.
Không ngờ tới dáng vẻ vô tình, lạnh như một tòa băng sơn này của Lệ Quân Ngự một khi xác định được tình cảm của mình lại khiến cô không chống đỡ được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ lên, Nguyễn Manh Manh hận không thể giấu mặt xuống dưới gầm bàn.
Suy nghĩ một chút bỗng nhiên cảm thấy không đúng—
Cô lập tức cầm bút viết xuống một đoạn văn: (Nhớ xem kỹ nội dung trong sách, lúc nãy đã ghi ra các tiêu chí cho kỳ kiểm tra. Nếu như không làm được thì không qua!)
Tiêu chí đánh giá?
Không vượt qua?
Thấy tờ giấy vừa được đưa tới, lông mày Lệ Quân Ngự bất giác nhíu lại.
Bên kia màn hình, cấp dưới đang báo cáo bỗng ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy đại nhân bạo quân nhíu mày, dáng vẻ âm trầm.
"Bo... Boss, nếu như ngài thấy phương án này không được, tôi còn có phương án thứ hai" Âm thanh London trôi chảy, run rẩy từ máy tính truyền ra.
Lệ Quân Ngự nhìn qua cái gọi là 'tiêu chí đánh giá', không chút do dự tuyên bố: "Hội nghị kết thúc"
Nói xong không chờ cấp dưới phản ứng lại, đem notebook che lại.
Tất cả cấp dưới sợ hãi, thấp thỏm, trong lòng đầy những suy nghĩ ngổn ngang!
Đây là lần đầu bạo quân đại nhân cho dừng họp khi chưa báo cáo xong.
"Ấy cho anh..."
Nguyễn Manh Manh cầm quyển sách nhỏ trên bàn đưa cho anh, sợ ảnh hưởng đến cuộc họp nên cô chỉ dám dùng âm thanh nhỏ.
Vừa nãy, sau khi bọn họ về nhà, công ty ở nước ngoài thông báo khẩn về việc họp hội nghị qua video.
Lệ Quân Ngự bất đắc dĩ chỉ có thể 'buông tha' Nguyễn Manh Manh.
Giờ phút này anh đang ngồi sau bàn học, họp qua video, liền thấy cô thay một cái áo khoác 'song christmas', bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt.
Ánh mắt lạnh như băng của bạo quân dịu lại một chút, anh cầm lấy quyển sách mà Nguyễn Manh Manh đưa tới, thuận thế nghĩ cách cầm lấy tay cô kéo vào trong ngực vân vê một hồi.
Ai ngờ, bàn tay anh vừa mới chạm đến liền bị cô 'vô tình' đập một cái.
Nguyễn Manh Manh từ chối tiếp xúc gần gũi với Lệ Quân Ngự thì thôi đi, còn dám đứng ở bên cạnh tránh camera.
Hành động như vậy khiến bạo quân rất không thích. Mèo con nào đó làm tổn thương người quan tâm đến mình mà không hề hay biết.
Nguyễn Manh Manh đưa tay ra, chỉ về camera trên laptop, dùng khẩu hình nói: "Sẽ bị người ta nhìn thấy..."
Hừ, còn sợ người khác nhìn thấy—
Khóe môi bạo quân đại nhân kéo căng ra, đáy mắt càng trầm xuống. Mèo con nhà anh còn sợ cấp dưới của anh nhìn thấy?
Lệ Quân Ngự một bên nghe báo cáo của cấp dưới, một bên dùng ánh mắt biểu thị sự bất mãn.
Nguyễn Manh Manh nằm bên cạnh đọc sách, nhấc má, chột dạ nhìn anh nở nụ cười, dùng nụ cười để trấn an bạo quân đại nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt anh lúc đầu còn lạnh nhạt bất mãn, nhưng ngay khi thấy nụ cười ngọt ngào đó thì bất giác nhũn ra.
Bỏ đi, ai bảo anh cưng chiều cô.
Biết mình không nỡ nặng lời với Nguyễn Manh Manh, Lệ Quân Ngự chỉ có thể thu tầm mắt lại.
Anh cứng rắn chuyển sự chú ý vào công việc, muốn nhanh chóng xử lý xong, sau đó có thể ôm mèo con nhà anh vào trong ngực, mạnh mẽ 'trừng phạt'.
…
Hội nghị diễn ra trong sự chuyên nghiệp và nghiêm túc, người này báo cáo xong lại đến người kia. Lệ Quân Ngự duy trì biểu cảm trầm tĩnh lạnh lùng, thỉnh thoảng mở lời bình luận hai câu. Tầm mắt lại không khống chế nhìn về phía Nguyễn Manh Manh.
(Họp cho tử tế, không được nhìn em!)
Nguyễn Manh Manh tìm một tờ giấy trên bàn, viết câu tiếp theo đưa cho Lệ Quân Ngự.
(Không được)
Chữ viết như rồng bay phượng múa của Lệ Quân Ngự viết tiếp ở phía dưới.
(Tại sao không được?)
Nguyễn Manh Manh đưa lại giấy ghi.
(Bởi vì em đẹp) Lệ Quân Ngự viết.
Nguyễn Manh Manh: "..."
Nhìn thấy dòng chữ đó, Nguyễn Manh Manh có chút bối rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Được rồi, cô sợ.
Cô đỏ mặt cất tờ giấy đi, không cho Lệ Quân Ngự viết tiếp.
Không ngờ tới dáng vẻ vô tình, lạnh như một tòa băng sơn này của Lệ Quân Ngự một khi xác định được tình cảm của mình lại khiến cô không chống đỡ được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ lên, Nguyễn Manh Manh hận không thể giấu mặt xuống dưới gầm bàn.
Suy nghĩ một chút bỗng nhiên cảm thấy không đúng—
Cô lập tức cầm bút viết xuống một đoạn văn: (Nhớ xem kỹ nội dung trong sách, lúc nãy đã ghi ra các tiêu chí cho kỳ kiểm tra. Nếu như không làm được thì không qua!)
Tiêu chí đánh giá?
Không vượt qua?
Thấy tờ giấy vừa được đưa tới, lông mày Lệ Quân Ngự bất giác nhíu lại.
Bên kia màn hình, cấp dưới đang báo cáo bỗng ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy đại nhân bạo quân nhíu mày, dáng vẻ âm trầm.
"Bo... Boss, nếu như ngài thấy phương án này không được, tôi còn có phương án thứ hai" Âm thanh London trôi chảy, run rẩy từ máy tính truyền ra.
Lệ Quân Ngự nhìn qua cái gọi là 'tiêu chí đánh giá', không chút do dự tuyên bố: "Hội nghị kết thúc"
Nói xong không chờ cấp dưới phản ứng lại, đem notebook che lại.
Tất cả cấp dưới sợ hãi, thấp thỏm, trong lòng đầy những suy nghĩ ngổn ngang!
Đây là lần đầu bạo quân đại nhân cho dừng họp khi chưa báo cáo xong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro