Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Bây Giờ Anh Chỉ...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
"Sau khi sinh ra rồi lại làm xét nghiệm DNA. Chỉ cần kiểm tra được không phải của con, bà và ông nội con không nói hai lời, tuyệt đối không ép buộc con!"
Bà Lệ nói cũng thật là phí lời.
Nếu như kiểm tra được đứa trẻ không phải của Lệ Quân Ngự, e rằng bản thân bà chính là người đầu tiên nhảy ra ngăn cản.
Con ngươi đen còn nồng hơn màu mực của Lệ Quân Ngự lóe lóe.
Đối với thái độ tích cực của bà, anh ngược lại không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng thím ba nhà anh, có phải là biểu hiện quá mức chủ động rồi không?
Biểu hiện như vậy, không giống tác phong thận trọng vững vàng của cô ta trước đây chút nào.
Hạt giống hoài nghi, nẩy mầm ở đáy lòng Lệ Quân Ngự.
Ánh mắt của anh, từ từ thâm thúy.
Lăng Bắc vừa vặn từ Châu Phi chạy về, vừa vặn bị ông chặn được, vừa vặn lại để cho ông phát hiện Lăng Bắc đang thay anh tìm kiếm người phụ nữ đêm đó.
Mà người phụ nữ kia, còn vừa vặn mang thai hơn hai tháng...
Nghĩ đến hành động khác thường của thím ba, một ý nghĩ từ từ thành hình trong đầu Lệ Quân Ngự.
Hay là, anh có thể thử xem ——
Không, vẫn không được.
Nếu như không có mèo con nhà anh, anh không ngại để người phụ nữ kia ở lại, chờ cô ta sinh đứa trẻ ra.
Tự mình xem cô ta, hoặc nói là nhìn 'Cô ta và thím ba', muốn giở trò gì.
Nhưng bây giờ, anh đã rất không có tính nhẫn nại ứng phó những người ở đây.
Bởi vì lúc này đây, Lệ Quân Ngự chỉ muốn sớm một chút kết thúc tất cả.
Sau đó trở về với mèo con nhà anh, thẳng thắn nói rõ chuyện người phụ nữ hơn hai tháng trước sớm đã bị anh quăng đến sau đầu kia, thuận tiện cầu xin tha thứ.
Lệ Quân Ngự: "Xin lỗi bà nội... Đứa trẻ nhất định phải xoá sạch."
Lệ Quân Ngự sâu sắc nhìn Bà Lệ một chút, nếu người phụ nữ kia muốn dùng đứa trẻ làm thẻ đánh bạc, như vậy, nên dự tính được sẽ có kết quả như thế.
Trừ phi, cô ta chính mồm thừa nhận, đứa trẻ không phải của anh.
Bằng không, cô ta phải tự tay mai táng cốt nhục của mình.
"Chuyện này... Không có thương lượng." Tiếng nói của Lệ Quân Ngự, lạnh đến làm người run rẩy.
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh VIP, bỗng nhiên bị bác sĩ kéo mở.
Bác sĩ chính của ông Lệ, đầy mặt nghiêm túc đi ra: "Lệ thiếu, ông tỉnh rồi. ông nói, chỉ muốn gặp một mình anh."
*
Mấy phút sau, Lệ Minh Dương từ trong phòng VIP đi ra.
Ông nhìn thấy Lệ Quân Triệt, Lệ Quân Tỳ còn có Nguyễn Manh Manh đứng trong hành lang chờ đợi.
Vì thế đi đến: "Các con về trước đi..."
Thiếu niên đẹp trai cau mày, không lên tiếng.
Lệ Quân Tỳ sốt ruột hỏi: "Chú hai, ông nội thế nào rồi? Cơ thể của ông, có nghiêm trọng không."
Lệ Minh Dương xoa xoa đầu vô cùng mềm mại của Lệ Quân Tỳ, an ủi: "Yên tâm đi, ông nội không có chuyện gì, đã tỉnh rồi. Có điều bây giờ đang nói chuyện với anh cả của con ở bên trong, thảo luận xong e là sẽ dùng một chút thủ thuật."
"Tiếp đó sẽ rất bận... Ngày mai các con đều còn phải đến trường, nghỉ ngơi ở chỗ này không tốt. Ông nội biết các con hiếu thuận, cố ý gọi chú ra đây, bảo các con về nghỉ trước."
Lời Lệ Minh Dương nói đến mức kín kẽ không một lỗ hổng, ông rất chú ý động viên tâm trạng của hai cháu trai.
Lệ Quân Tỳ nghe nói như thế, con mắt giống như đá đen lóe qua một vệt ánh sáng.
Cậu biết, ông nội chỉ là mặt ngoài nghiêm túc —— ông nội kỳ thực, cũng là rất quan tâm bọn họ.
Mà Lệ Quân Triệt, chỉ là vô cùng tùy ý nhếch nhếch môi.
Ha ha... Câu nói như thế này, cũng chỉ có đứa trẻ như Tiểu Tỳ mới tin tưởng.
Trên thực tế, ông mà ghi nhớ hai cháu trai thứ như bọn họ, mới có quỷ.
Thiếu niên đẹp trai suy đoán, tám phần mười lại là thím hai không nhìn được, mới nhắc nhở chú hai đi ra để an ủi bọn họ.
Có điều, xem dáng vẻ của Tiểu Tỳ, thiếu niên đẹp trai lại không đành lòng đánh vỡ ảo tưởng của cậu.
Nói vài câu cảm ơn với chú hai, liền dẫn Lệ Quân Tỳ và Nguyễn Manh Manh xuống lầu.
Một bên xuống lầu, Lệ Quân Tỳ một bên hỏi hết đông tới tây.
Mà Nguyễn Manh Manh, lại là vẫn im lặng, im lặng, im lặng.
...
Bà Lệ nói cũng thật là phí lời.
Nếu như kiểm tra được đứa trẻ không phải của Lệ Quân Ngự, e rằng bản thân bà chính là người đầu tiên nhảy ra ngăn cản.
Con ngươi đen còn nồng hơn màu mực của Lệ Quân Ngự lóe lóe.
Đối với thái độ tích cực của bà, anh ngược lại không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng thím ba nhà anh, có phải là biểu hiện quá mức chủ động rồi không?
Biểu hiện như vậy, không giống tác phong thận trọng vững vàng của cô ta trước đây chút nào.
Hạt giống hoài nghi, nẩy mầm ở đáy lòng Lệ Quân Ngự.
Ánh mắt của anh, từ từ thâm thúy.
Lăng Bắc vừa vặn từ Châu Phi chạy về, vừa vặn bị ông chặn được, vừa vặn lại để cho ông phát hiện Lăng Bắc đang thay anh tìm kiếm người phụ nữ đêm đó.
Mà người phụ nữ kia, còn vừa vặn mang thai hơn hai tháng...
Nghĩ đến hành động khác thường của thím ba, một ý nghĩ từ từ thành hình trong đầu Lệ Quân Ngự.
Hay là, anh có thể thử xem ——
Không, vẫn không được.
Nếu như không có mèo con nhà anh, anh không ngại để người phụ nữ kia ở lại, chờ cô ta sinh đứa trẻ ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tự mình xem cô ta, hoặc nói là nhìn 'Cô ta và thím ba', muốn giở trò gì.
Nhưng bây giờ, anh đã rất không có tính nhẫn nại ứng phó những người ở đây.
Bởi vì lúc này đây, Lệ Quân Ngự chỉ muốn sớm một chút kết thúc tất cả.
Sau đó trở về với mèo con nhà anh, thẳng thắn nói rõ chuyện người phụ nữ hơn hai tháng trước sớm đã bị anh quăng đến sau đầu kia, thuận tiện cầu xin tha thứ.
Lệ Quân Ngự: "Xin lỗi bà nội... Đứa trẻ nhất định phải xoá sạch."
Lệ Quân Ngự sâu sắc nhìn Bà Lệ một chút, nếu người phụ nữ kia muốn dùng đứa trẻ làm thẻ đánh bạc, như vậy, nên dự tính được sẽ có kết quả như thế.
Trừ phi, cô ta chính mồm thừa nhận, đứa trẻ không phải của anh.
Bằng không, cô ta phải tự tay mai táng cốt nhục của mình.
"Chuyện này... Không có thương lượng." Tiếng nói của Lệ Quân Ngự, lạnh đến làm người run rẩy.
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh VIP, bỗng nhiên bị bác sĩ kéo mở.
Bác sĩ chính của ông Lệ, đầy mặt nghiêm túc đi ra: "Lệ thiếu, ông tỉnh rồi. ông nói, chỉ muốn gặp một mình anh."
*
Mấy phút sau, Lệ Minh Dương từ trong phòng VIP đi ra.
Ông nhìn thấy Lệ Quân Triệt, Lệ Quân Tỳ còn có Nguyễn Manh Manh đứng trong hành lang chờ đợi.
Vì thế đi đến: "Các con về trước đi..."
Thiếu niên đẹp trai cau mày, không lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lệ Quân Tỳ sốt ruột hỏi: "Chú hai, ông nội thế nào rồi? Cơ thể của ông, có nghiêm trọng không."
Lệ Minh Dương xoa xoa đầu vô cùng mềm mại của Lệ Quân Tỳ, an ủi: "Yên tâm đi, ông nội không có chuyện gì, đã tỉnh rồi. Có điều bây giờ đang nói chuyện với anh cả của con ở bên trong, thảo luận xong e là sẽ dùng một chút thủ thuật."
"Tiếp đó sẽ rất bận... Ngày mai các con đều còn phải đến trường, nghỉ ngơi ở chỗ này không tốt. Ông nội biết các con hiếu thuận, cố ý gọi chú ra đây, bảo các con về nghỉ trước."
Lời Lệ Minh Dương nói đến mức kín kẽ không một lỗ hổng, ông rất chú ý động viên tâm trạng của hai cháu trai.
Lệ Quân Tỳ nghe nói như thế, con mắt giống như đá đen lóe qua một vệt ánh sáng.
Cậu biết, ông nội chỉ là mặt ngoài nghiêm túc —— ông nội kỳ thực, cũng là rất quan tâm bọn họ.
Mà Lệ Quân Triệt, chỉ là vô cùng tùy ý nhếch nhếch môi.
Ha ha... Câu nói như thế này, cũng chỉ có đứa trẻ như Tiểu Tỳ mới tin tưởng.
Trên thực tế, ông mà ghi nhớ hai cháu trai thứ như bọn họ, mới có quỷ.
Thiếu niên đẹp trai suy đoán, tám phần mười lại là thím hai không nhìn được, mới nhắc nhở chú hai đi ra để an ủi bọn họ.
Có điều, xem dáng vẻ của Tiểu Tỳ, thiếu niên đẹp trai lại không đành lòng đánh vỡ ảo tưởng của cậu.
Nói vài câu cảm ơn với chú hai, liền dẫn Lệ Quân Tỳ và Nguyễn Manh Manh xuống lầu.
Một bên xuống lầu, Lệ Quân Tỳ một bên hỏi hết đông tới tây.
Mà Nguyễn Manh Manh, lại là vẫn im lặng, im lặng, im lặng.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro