Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Giải Quyết Ngay...
Lục Khinh Quân
2024-08-18 14:46:38
"Lệ Quân Ngự, anh... Bà của anh còn ở dưới lầu..."
Nguyễn Manh Manh mới vừa bị Lệ Quân Ngự quăng lên giường, cả người anh liền phủ tới, đè ép cô chặt chẽ.
Thiếu nữ hoàn toàn chính là đột nhiên không kịp đề phòng.
Cô biết, vừa nãy ở phía dưới giống như gây họa, đi lên bị Lệ Quân Ngự thu thập một trận.
Nhưng cô đã chuẩn bị tốt bị đánh, bị hôn, bị đánh dấu —— lại không nghĩ rằng, tất cả những thứ này Lệ Quân Ngự đều không muốn.
Anh lại trực tiếp ném cô tới trên giường, hơn nữa bắt đầu hạnh kiểm xấu, cởi ra cúc áo của cô!
"Ai ở dưới lầu đều không liên quan, sau khi em biểu diễn một bộ dáng kia, còn có ai dám tới..." Bên trong tiếng nói của người đàn ông cất giấu giận dữ, khàn khàn đông lạnh.
Nếu không phải là đang cúi đầu cởi cúc áo, Nguyễn Manh Manh tuyệt đối có thể từ đôi mắt thâm thúy u lạnh của anh, nhìn thấy ánh sáng nguy hiểm.
Bây giờ đã là cuối mùa thu.
Ngoại trừ đồng phục học sinh ở ngoài, bên ngoài đồng phục học sinh của Nguyễn Manh Manh đồng phục học sinh còn mặc vào một cái áo khoác mỏng, là loại da bò.
Bên trong còn mặc một cái áo len mỏng ——
Lệ Quân Ngự mở ra áo da bò, lại đi cởi quần áo bên trong của cô, bận rộn một trận lại ngay cả một chút màu da phấn nộn cũng chưa thấy.
Mà bị thiếu nữ bị anh nhấn ở trên giường, còn bên trái lăn bến phải lăn, liều mạng né tránh.
"Nguyễn Manh Manh ——" Bạo quân nổi giận, nhấn thiếu nữ tựa như con cá chạch đang không thành thật.
"Lần sau không cho mặc nhiều như vậy..." Anh lạnh lùng cảnh cáo.
Nguyễn Manh Manh: "..."
Khí trời càng ngày càng lạnh, cô chỉ có thể càng mặc nhiều hơn mới đúng, làm sao có khả năng mặc ít đi một chút.
Có điều, bây giờ cô không dám nói, chỉ là dẩu miệng trừng mắt nhìn Lệ Quân Ngự: "Em biết vừa nãy em sai rồi, nhưng anh cũng không thể như vậy... Ừm, bắt nạt em. Chúng ta ngày hôm nay mới chính thức hẹn hè, anh lẽ nào chuẩn bị ngay ngày hẹn hò thứ nhất, liền đối với em hạ độc thủ sao?"
Nguyễn Manh Manh nói xong, cô ở dưới thân người đàn ông trừng mắt nhìn, lộ ra ánh mắt đáng thương lại oan ức.
Ừ ừm, cô biết, bạo quân nào đó sẽ ăn bộ dáng này của cô.
Làm nũng xin tha, anh sẽ mềm lòng.
Song lần này, bàn tính của Nguyễn Manh Manh lại đánh hụt.
Dưới dáng vẻ vô cùng đáng thương xin tha của cô, Lệ Quân Ngự cũng không mềm lòng, trái lại gương trầm lạnh, duỗi ngón tay thon dài ra nắm cái cằm nhỏ của cô.
"Nguyễn Manh Manh..." Lệ Quân Ngự gọi cô.
Nguyễn Manh Manh: "Hả?"
Thiếu nữ ngoan ngoãn, nhìn anh chằm chằm, không dám động.
Lệ Quân Ngự: "Em biết không... Vừa nãy ở phía dưới, em làm anh tức giận rồi."
"Em... Làm anh... Tức giận?" Thiếu nữ bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Anh là nói, em không nên hù dọa bà của anh? Xin lỗi mà... Lúc đó em không nghĩ nhiều như thế."
Nguyễn Manh Manh có chút oan ức nói: "Là anh bảo em nói, em mới nói nha. Nhưng, em xem bà của anh không rõ ràng, cho nên mới đi kiếm cái khay bạc kia. Em xin thề, em bảo đảm, sau này sẽ không hù dọa bà nữa."
Mèo con hoàn toàn không nắm lấy trọng điểm.
Anh tức giận, là cô căn bản cũng không nghĩ tới, muốn ở trước mặt người ngoài công khai quan hệ của bọn họ.
Anh quan tâm, xưa nay cũng không phải là cái khay bạc chết tiệt kia.
Đáng tiếc, Nguyễn Manh Manh không hề hay biết, cô còn đang giải thích: "Cái kia, bằng về sau em đổi từ khác anh thấy thế nào... Không cần nói nắm đấm sắt, như những người đã có tuổi, chưa từng xem qua phim Chu Tinh Tinh có thể không hiểu. Lần sau, bằng không liền hỏi họ, có hay không... A..."
Lời kế tiếp, Nguyễn Manh Manh cũng không nói ra được.
Bởi vì Lệ Quân Ngự không chút do dự, cúi đầu, cắn ở cái miệng nhỏ nhắn líu ra líu ríu nói không ngừng của cô.
Mèo con thiếu dạy dỗ —— anh ngày hôm nay, nhất định phải triệt triệt để để, giải quyết cô tại chỗ!
Nguyễn Manh Manh mới vừa bị Lệ Quân Ngự quăng lên giường, cả người anh liền phủ tới, đè ép cô chặt chẽ.
Thiếu nữ hoàn toàn chính là đột nhiên không kịp đề phòng.
Cô biết, vừa nãy ở phía dưới giống như gây họa, đi lên bị Lệ Quân Ngự thu thập một trận.
Nhưng cô đã chuẩn bị tốt bị đánh, bị hôn, bị đánh dấu —— lại không nghĩ rằng, tất cả những thứ này Lệ Quân Ngự đều không muốn.
Anh lại trực tiếp ném cô tới trên giường, hơn nữa bắt đầu hạnh kiểm xấu, cởi ra cúc áo của cô!
"Ai ở dưới lầu đều không liên quan, sau khi em biểu diễn một bộ dáng kia, còn có ai dám tới..." Bên trong tiếng nói của người đàn ông cất giấu giận dữ, khàn khàn đông lạnh.
Nếu không phải là đang cúi đầu cởi cúc áo, Nguyễn Manh Manh tuyệt đối có thể từ đôi mắt thâm thúy u lạnh của anh, nhìn thấy ánh sáng nguy hiểm.
Bây giờ đã là cuối mùa thu.
Ngoại trừ đồng phục học sinh ở ngoài, bên ngoài đồng phục học sinh của Nguyễn Manh Manh đồng phục học sinh còn mặc vào một cái áo khoác mỏng, là loại da bò.
Bên trong còn mặc một cái áo len mỏng ——
Lệ Quân Ngự mở ra áo da bò, lại đi cởi quần áo bên trong của cô, bận rộn một trận lại ngay cả một chút màu da phấn nộn cũng chưa thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà bị thiếu nữ bị anh nhấn ở trên giường, còn bên trái lăn bến phải lăn, liều mạng né tránh.
"Nguyễn Manh Manh ——" Bạo quân nổi giận, nhấn thiếu nữ tựa như con cá chạch đang không thành thật.
"Lần sau không cho mặc nhiều như vậy..." Anh lạnh lùng cảnh cáo.
Nguyễn Manh Manh: "..."
Khí trời càng ngày càng lạnh, cô chỉ có thể càng mặc nhiều hơn mới đúng, làm sao có khả năng mặc ít đi một chút.
Có điều, bây giờ cô không dám nói, chỉ là dẩu miệng trừng mắt nhìn Lệ Quân Ngự: "Em biết vừa nãy em sai rồi, nhưng anh cũng không thể như vậy... Ừm, bắt nạt em. Chúng ta ngày hôm nay mới chính thức hẹn hè, anh lẽ nào chuẩn bị ngay ngày hẹn hò thứ nhất, liền đối với em hạ độc thủ sao?"
Nguyễn Manh Manh nói xong, cô ở dưới thân người đàn ông trừng mắt nhìn, lộ ra ánh mắt đáng thương lại oan ức.
Ừ ừm, cô biết, bạo quân nào đó sẽ ăn bộ dáng này của cô.
Làm nũng xin tha, anh sẽ mềm lòng.
Song lần này, bàn tính của Nguyễn Manh Manh lại đánh hụt.
Dưới dáng vẻ vô cùng đáng thương xin tha của cô, Lệ Quân Ngự cũng không mềm lòng, trái lại gương trầm lạnh, duỗi ngón tay thon dài ra nắm cái cằm nhỏ của cô.
"Nguyễn Manh Manh..." Lệ Quân Ngự gọi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Manh Manh: "Hả?"
Thiếu nữ ngoan ngoãn, nhìn anh chằm chằm, không dám động.
Lệ Quân Ngự: "Em biết không... Vừa nãy ở phía dưới, em làm anh tức giận rồi."
"Em... Làm anh... Tức giận?" Thiếu nữ bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Anh là nói, em không nên hù dọa bà của anh? Xin lỗi mà... Lúc đó em không nghĩ nhiều như thế."
Nguyễn Manh Manh có chút oan ức nói: "Là anh bảo em nói, em mới nói nha. Nhưng, em xem bà của anh không rõ ràng, cho nên mới đi kiếm cái khay bạc kia. Em xin thề, em bảo đảm, sau này sẽ không hù dọa bà nữa."
Mèo con hoàn toàn không nắm lấy trọng điểm.
Anh tức giận, là cô căn bản cũng không nghĩ tới, muốn ở trước mặt người ngoài công khai quan hệ của bọn họ.
Anh quan tâm, xưa nay cũng không phải là cái khay bạc chết tiệt kia.
Đáng tiếc, Nguyễn Manh Manh không hề hay biết, cô còn đang giải thích: "Cái kia, bằng về sau em đổi từ khác anh thấy thế nào... Không cần nói nắm đấm sắt, như những người đã có tuổi, chưa từng xem qua phim Chu Tinh Tinh có thể không hiểu. Lần sau, bằng không liền hỏi họ, có hay không... A..."
Lời kế tiếp, Nguyễn Manh Manh cũng không nói ra được.
Bởi vì Lệ Quân Ngự không chút do dự, cúi đầu, cắn ở cái miệng nhỏ nhắn líu ra líu ríu nói không ngừng của cô.
Mèo con thiếu dạy dỗ —— anh ngày hôm nay, nhất định phải triệt triệt để để, giải quyết cô tại chỗ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro