Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Anh nói cái gì đứa bé?
Hữu Yêu
2024-11-06 05:07:01
Lương Khiêm cũng đè nén thanh âm, đáp: “Đại ca anh yên tâm, bảy
ngày, nhiều nhất bảy ngày, mọi thứ đều có thể kết thúc! Đã không có
những nhược điểm đó, chúng ta làm việc tiện hơn rất nhiều!”
Lãnh Tư Thần “Uhm” một tiếng, anh vĩnh viễn sẽ không quên, những chứng cứ đó, những chứng cứ đáng chết đó, là dùng một sinh mệnh bé nhỏ để đổi lấy!
“Tôi muốn mọi người trả giá thật lớn! Còn nữa, tra độc thủ đứng sau màn bắt cóc lần này.”
Sự tàn nhẫn trong mắt Lãnh Tư Thần khiến Lương Khiêm nhìn một trận kinh hồn táng đảm.
“Vâng, chúng tôi đang tra xét!”
Anh biết, Lãnh Tư Thần lúc này đây là thật sự phát hỏa.
Xem ra kết cục những người đó phải bởi vì đứa nhỏ này chết mà thê thảm trăm ngàn lần.
Hướng Viễn nói tiếp: “Lão đại, tôi đi tinh võ quán tìm, ba của chị dâu hơn một tháng trước liền dọn đi rồi. Hỏi rất nhiều người, đều nói không biết đi đâu. Trước đó chị dâu cũng có đi tim ông, nhưng cũng không có tìm được.”
Lãnh Tư Thần nắm chặt tay Hạ Úc Huân, thần sắc thống khổ không thôi, nói: “Tiểu Huân, vì cái gì không nói cho anh……”
Lãnh Tư Thần đột nhiên dùng sức, khiến Hạ Úc Huân không khoẻ mà rên rỉ một tiếng.
Thấy Hạ Úc Huân hình như sắp tỉnh, Hướng Viễn cùng Lương Khiêm liếc nhau đi ra ngoài, để bọn họ lại một chỗ.
Hạ Úc Huân khó khăn mà mở đôi mắt ra, có chút tạm thời không thích ứng được với ánh sáng gắt.
Lãnh Tư Thần vội vàng đưa tay giúp cô ngăn trở, chờ sau khi cô thích ứng mới lấy ra.
“Tiểu Huân, em rốt cuộc tỉnh rồi……”
“A Thần……”
“Là anh! Có đói bụng không? Ăn một chút gì nhé!” Lãnh Tư Thần đỡ cô dậy, dựa vào trước người mình.
Cánh tay Lãnh Tư Thần ôm ngang cô, bưng cháo, múc một muỗng, thổi nguội đưa tới miệng cô.
Hạ Úc Huân quay mặt đi, đưa tay xoa xoa cái trán, mới vừa tỉnh lại, cô vẫn còn đang hỗn độn, không rõ ràng lắm tình huống, nói:“Đầu rất đau, xảy ra chuyện gì?”
Lãnh Tư Thần trầm mặc thật lâu, gắt gao cầm cái thìa, tay có chút run rẩy.
Hồi ức dần dần rõ ràng lên, cô nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhớ tới chính mình trời xui đất khiến bị bắt cóc, nhớ tới lựa chọn cuối cùng của Lãnh Tư Thần, nhớ tới bụng mình quặn đau sống không bằng chết……
Sau đó, ký ức liền ngưng hẳn ở chỗ này.
Cô theo bản năng mà che lại bụng mình, vẻ mặt mê hoặc, nói: “Tôi…… Làm sao vậy?”
“Tiểu Huân, cái gì đều không cần nhớ, em bây giờ rất yếu, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi!” Lãnh Tư Thần có chút khó khăn mà nở một nụ cười ôn nhu.
Lúc này Lãnh phu nhân đi đến, trong tay xách theo một bình thuỷ, nói: “Ta hầm chút canh gà, rất bổ, đối với người mới sinh non rất tốt!”
Chuyện lần này khiến bà đối với cô gái này thay đổi không ít, huống chi cô gái này là bởi vì mình mới mất đi đứa bé.
Bà cũng là phụ nữ, bà hiểu được nỗi đau của một người phụ nữ khi mất con, bà muốn làm một chút chuyện đền bù cho sự mắc nợ của mình.
“Sinh non……?” Hạ Úc Huân nhìn Lãnh phu nhân, sau đó ánh mắt chậm chạp mà chuyển dời đến Lãnh Tư Thần, không tiếng động mà tìm kiếm đáp án.
Lãnh Tư Thần cố nén bi thương, nói: “Tiểu Huân, em nghe anh nói, đứa bé không có cũng không sao, chỉ cần em khỏe mạnh là được! Biết không?”
“Đứa bé……? Cái gì mà đứa bé? Tôi không hiểu ý tứ của anh……” Thần sắc Hạ Úc Huân hoảng hốt.
“Chúng ta về sau…… Sẽ có rất nhiều đứa bé nữa!”
Tim Hạ Úc Huân đập càng lúc càng nhanh, hô hấp trở nên dồn dập, nói: “Đứa bé…… Anh nói cái gì đứa bé?”
“Tiểu Huân, là chúng ta quá sơ sẩy, em…… Mang thai, nhưng ngày hôm qua…… Ngoài ý muốn sinh non.”
Hạ Úc Huân thần sắc ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, lòng bàn tay che bụng tất cả đều là mồ hôi.
Lãnh Tư Thần “Uhm” một tiếng, anh vĩnh viễn sẽ không quên, những chứng cứ đó, những chứng cứ đáng chết đó, là dùng một sinh mệnh bé nhỏ để đổi lấy!
“Tôi muốn mọi người trả giá thật lớn! Còn nữa, tra độc thủ đứng sau màn bắt cóc lần này.”
Sự tàn nhẫn trong mắt Lãnh Tư Thần khiến Lương Khiêm nhìn một trận kinh hồn táng đảm.
“Vâng, chúng tôi đang tra xét!”
Anh biết, Lãnh Tư Thần lúc này đây là thật sự phát hỏa.
Xem ra kết cục những người đó phải bởi vì đứa nhỏ này chết mà thê thảm trăm ngàn lần.
Hướng Viễn nói tiếp: “Lão đại, tôi đi tinh võ quán tìm, ba của chị dâu hơn một tháng trước liền dọn đi rồi. Hỏi rất nhiều người, đều nói không biết đi đâu. Trước đó chị dâu cũng có đi tim ông, nhưng cũng không có tìm được.”
Lãnh Tư Thần nắm chặt tay Hạ Úc Huân, thần sắc thống khổ không thôi, nói: “Tiểu Huân, vì cái gì không nói cho anh……”
Lãnh Tư Thần đột nhiên dùng sức, khiến Hạ Úc Huân không khoẻ mà rên rỉ một tiếng.
Thấy Hạ Úc Huân hình như sắp tỉnh, Hướng Viễn cùng Lương Khiêm liếc nhau đi ra ngoài, để bọn họ lại một chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Úc Huân khó khăn mà mở đôi mắt ra, có chút tạm thời không thích ứng được với ánh sáng gắt.
Lãnh Tư Thần vội vàng đưa tay giúp cô ngăn trở, chờ sau khi cô thích ứng mới lấy ra.
“Tiểu Huân, em rốt cuộc tỉnh rồi……”
“A Thần……”
“Là anh! Có đói bụng không? Ăn một chút gì nhé!” Lãnh Tư Thần đỡ cô dậy, dựa vào trước người mình.
Cánh tay Lãnh Tư Thần ôm ngang cô, bưng cháo, múc một muỗng, thổi nguội đưa tới miệng cô.
Hạ Úc Huân quay mặt đi, đưa tay xoa xoa cái trán, mới vừa tỉnh lại, cô vẫn còn đang hỗn độn, không rõ ràng lắm tình huống, nói:“Đầu rất đau, xảy ra chuyện gì?”
Lãnh Tư Thần trầm mặc thật lâu, gắt gao cầm cái thìa, tay có chút run rẩy.
Hồi ức dần dần rõ ràng lên, cô nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhớ tới chính mình trời xui đất khiến bị bắt cóc, nhớ tới lựa chọn cuối cùng của Lãnh Tư Thần, nhớ tới bụng mình quặn đau sống không bằng chết……
Sau đó, ký ức liền ngưng hẳn ở chỗ này.
Cô theo bản năng mà che lại bụng mình, vẻ mặt mê hoặc, nói: “Tôi…… Làm sao vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Huân, cái gì đều không cần nhớ, em bây giờ rất yếu, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi!” Lãnh Tư Thần có chút khó khăn mà nở một nụ cười ôn nhu.
Lúc này Lãnh phu nhân đi đến, trong tay xách theo một bình thuỷ, nói: “Ta hầm chút canh gà, rất bổ, đối với người mới sinh non rất tốt!”
Chuyện lần này khiến bà đối với cô gái này thay đổi không ít, huống chi cô gái này là bởi vì mình mới mất đi đứa bé.
Bà cũng là phụ nữ, bà hiểu được nỗi đau của một người phụ nữ khi mất con, bà muốn làm một chút chuyện đền bù cho sự mắc nợ của mình.
“Sinh non……?” Hạ Úc Huân nhìn Lãnh phu nhân, sau đó ánh mắt chậm chạp mà chuyển dời đến Lãnh Tư Thần, không tiếng động mà tìm kiếm đáp án.
Lãnh Tư Thần cố nén bi thương, nói: “Tiểu Huân, em nghe anh nói, đứa bé không có cũng không sao, chỉ cần em khỏe mạnh là được! Biết không?”
“Đứa bé……? Cái gì mà đứa bé? Tôi không hiểu ý tứ của anh……” Thần sắc Hạ Úc Huân hoảng hốt.
“Chúng ta về sau…… Sẽ có rất nhiều đứa bé nữa!”
Tim Hạ Úc Huân đập càng lúc càng nhanh, hô hấp trở nên dồn dập, nói: “Đứa bé…… Anh nói cái gì đứa bé?”
“Tiểu Huân, là chúng ta quá sơ sẩy, em…… Mang thai, nhưng ngày hôm qua…… Ngoài ý muốn sinh non.”
Hạ Úc Huân thần sắc ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, lòng bàn tay che bụng tất cả đều là mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro