Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Còn để cho người khác ngủ
Hữu Yêu
2024-11-06 05:07:01
Hai người đàn ông nhìn như dáng vẻ tất cả đều khí định thần nhàn, người chung quanh lại toàn cảm thấy một cổ áp lực cực kỳ lớn.
Bầu không khí này…… Không quá thích hợp a!
Mà giờ phút này nội tâm Hạ Úc Huân cơ hồ là không chịu nổi!
Chết tiệt!
Làm cái gì nha! Cô sắp điên rồi! Cô hoàn toàn ma hóa!
Thật vất vả nghe được Tư Triệt thân yêu nói ra một câu cô muốn nghe nhất đêm nay, rốt cuộc có thể về nhà ôm pudding ngủ, Renault cư nhiên một hai phải tiếp thu trừng phạt, đứa nhỏ này đầu bị cửa kẹp rồi sao!
Cho dù anh khăng khăng muốn tiếp thu trừng phạt, vậy anh cũng nhanh lên được không? Anh nhìn Lãnh Tư Thần làm gì?
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ Renault coi trọng Lãnh Tư Thần?
Hạ Úc Huân kinh hoảng mà cắn ngón tay, thật cẩn thận mà lén nhìn Renault một cái.
Ưm, mặc kệ, mặc kệ, cô muốn ngủ!
Vì thế, Hạ Úc Huân bị cồn làm cho choáng váng đầu óc lảo đảo mà ngồi dậy, một phen kéo cô Renault, mềm mại tựa lông chim vừa chạm lại thu về.
Tiếp theo, dưới ánh mắt chăm chú nhìn của mọi người, Hạ Úc Huân lung lay mà đứng lên, dũng cảm mà đem quả quýt kia xem như một khúc cây đập mạnh lên bàn, đập bẹp, nói: “Nhường đường!”
Xong rồi, liền thất tha thất thểu mà đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nháo nháo nháo, nháo đủ chưa, còn có cho người khác ngủ……”
Đây là một cái hôn môi ngắn ngủi mà Renault thu được, lại cho hắn chấn động sâu sắc nhất.
“Huân, tôi tiễn cô!” Renault từ hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, cầm lấy áo khoác đi lên theo.
-
Ngoài biệt thự, Renault đang muốn đỡ Hạ Úc Huân lên xe, đèn xe bên cạnh đột nhiên sáng lên, một chiếc Ferrari màu đỏ ngừng lại đây.
Nam Cung Lâm từ trong xe đi ra, nói: “Không nhọc lo lắng, Úc Huân tôi đưa về là được rồi!”
“Ba nuôi!” Hạ Úc Huân kêu một tiếng, sau đó lập tức hướng tới Nam Cung Lâm đi qua, hướng Renault vẫy vẫy tay, nói: “Renault, cám ơn hảo ý của anh, tôi đã phiền anh rất nhiều lần, hôm nay thật sự không thể lại phiền anh nữa, tạm biệt ~”
Hạ Úc Huân gọi một tiếng ba nuôi ngọt ngào khiến Nam Cung Lâm hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, mở cửa xe, đỡ cô đi vào, lái xe rời đi.
Nhìn Ferrari rời đi, Renault một quyền nện trên xe mình.
Thì ra, cô là con gái nuôi của Nam Cung Lâm? Khó trách Nam Cung Lâm lo lắng cho cô như vậy!
Cô gái này so với hắn tưởng tượng còn khó thu phục hơn, hắn đã sắp sửa mất đi nhẫn nại.
Renault như suy tư gì mà chạm vào môi mình, nói: “Bất quá, xem như vì cái hôn này, ta lại nhẫn nại một lần, một lần cuối cùng……”
-
Trong xe, Hạ Úc Huân xoa xoa cái trán hơi đau, nói: “Nam Cung tiên sinh, cám ơn ngài, cũng may có ngài xuất hiện!”
So sánh mà nói, cô tình nguyện thiếu nợ ân tình Nam Cung Lâm cũng không muốn thiếu Renault, nợ ân tình cô trả không nổi.
Nam Cung Lâm lúc này mới biết nha đầu này chỉ lấy ông làm lá chắn.
Bất quá, tính cảnh giác của nha đầu này thật là không tồi, cho dù say thành như vậy cũng biết bảo hộ chính mình.
“Kỳ thật, ta vẫn thích cô gọi ta là ba nuôi hơn.”
Hạ Úc Huân cười gượng, “Vừa rồi là tôi thất lễ! Bất quá, vì cái gì lúc này ngài lại xuất hiện ở chỗ này?”
Nam Cung Lâm sờ sờ cái mũi, đáp, “Ta…… Đi ngang qua.”
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn Nam Cung Lâm một cái, không rõ ông vì cái gì không nói cho cô gái này biết, ông đã đợi cô suốt cả đêm.
Nam Cung Lâm nhìn cô mệt mỏi, ôn nhu nói, “Ngủ một lát đi! Tới ta sẽ kêu.”
Hạ Úc Huân lắc đầu, hai mí đánh vào nhau, lại cố gắng chống lên, đáp: “Không cần, tôi…… Không mệt……”
Bầu không khí này…… Không quá thích hợp a!
Mà giờ phút này nội tâm Hạ Úc Huân cơ hồ là không chịu nổi!
Chết tiệt!
Làm cái gì nha! Cô sắp điên rồi! Cô hoàn toàn ma hóa!
Thật vất vả nghe được Tư Triệt thân yêu nói ra một câu cô muốn nghe nhất đêm nay, rốt cuộc có thể về nhà ôm pudding ngủ, Renault cư nhiên một hai phải tiếp thu trừng phạt, đứa nhỏ này đầu bị cửa kẹp rồi sao!
Cho dù anh khăng khăng muốn tiếp thu trừng phạt, vậy anh cũng nhanh lên được không? Anh nhìn Lãnh Tư Thần làm gì?
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ Renault coi trọng Lãnh Tư Thần?
Hạ Úc Huân kinh hoảng mà cắn ngón tay, thật cẩn thận mà lén nhìn Renault một cái.
Ưm, mặc kệ, mặc kệ, cô muốn ngủ!
Vì thế, Hạ Úc Huân bị cồn làm cho choáng váng đầu óc lảo đảo mà ngồi dậy, một phen kéo cô Renault, mềm mại tựa lông chim vừa chạm lại thu về.
Tiếp theo, dưới ánh mắt chăm chú nhìn của mọi người, Hạ Úc Huân lung lay mà đứng lên, dũng cảm mà đem quả quýt kia xem như một khúc cây đập mạnh lên bàn, đập bẹp, nói: “Nhường đường!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xong rồi, liền thất tha thất thểu mà đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nháo nháo nháo, nháo đủ chưa, còn có cho người khác ngủ……”
Đây là một cái hôn môi ngắn ngủi mà Renault thu được, lại cho hắn chấn động sâu sắc nhất.
“Huân, tôi tiễn cô!” Renault từ hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, cầm lấy áo khoác đi lên theo.
-
Ngoài biệt thự, Renault đang muốn đỡ Hạ Úc Huân lên xe, đèn xe bên cạnh đột nhiên sáng lên, một chiếc Ferrari màu đỏ ngừng lại đây.
Nam Cung Lâm từ trong xe đi ra, nói: “Không nhọc lo lắng, Úc Huân tôi đưa về là được rồi!”
“Ba nuôi!” Hạ Úc Huân kêu một tiếng, sau đó lập tức hướng tới Nam Cung Lâm đi qua, hướng Renault vẫy vẫy tay, nói: “Renault, cám ơn hảo ý của anh, tôi đã phiền anh rất nhiều lần, hôm nay thật sự không thể lại phiền anh nữa, tạm biệt ~”
Hạ Úc Huân gọi một tiếng ba nuôi ngọt ngào khiến Nam Cung Lâm hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, mở cửa xe, đỡ cô đi vào, lái xe rời đi.
Nhìn Ferrari rời đi, Renault một quyền nện trên xe mình.
Thì ra, cô là con gái nuôi của Nam Cung Lâm? Khó trách Nam Cung Lâm lo lắng cho cô như vậy!
Cô gái này so với hắn tưởng tượng còn khó thu phục hơn, hắn đã sắp sửa mất đi nhẫn nại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Renault như suy tư gì mà chạm vào môi mình, nói: “Bất quá, xem như vì cái hôn này, ta lại nhẫn nại một lần, một lần cuối cùng……”
-
Trong xe, Hạ Úc Huân xoa xoa cái trán hơi đau, nói: “Nam Cung tiên sinh, cám ơn ngài, cũng may có ngài xuất hiện!”
So sánh mà nói, cô tình nguyện thiếu nợ ân tình Nam Cung Lâm cũng không muốn thiếu Renault, nợ ân tình cô trả không nổi.
Nam Cung Lâm lúc này mới biết nha đầu này chỉ lấy ông làm lá chắn.
Bất quá, tính cảnh giác của nha đầu này thật là không tồi, cho dù say thành như vậy cũng biết bảo hộ chính mình.
“Kỳ thật, ta vẫn thích cô gọi ta là ba nuôi hơn.”
Hạ Úc Huân cười gượng, “Vừa rồi là tôi thất lễ! Bất quá, vì cái gì lúc này ngài lại xuất hiện ở chỗ này?”
Nam Cung Lâm sờ sờ cái mũi, đáp, “Ta…… Đi ngang qua.”
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn Nam Cung Lâm một cái, không rõ ông vì cái gì không nói cho cô gái này biết, ông đã đợi cô suốt cả đêm.
Nam Cung Lâm nhìn cô mệt mỏi, ôn nhu nói, “Ngủ một lát đi! Tới ta sẽ kêu.”
Hạ Úc Huân lắc đầu, hai mí đánh vào nhau, lại cố gắng chống lên, đáp: “Không cần, tôi…… Không mệt……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro