Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Ham muốn chiếm hữu (4)
Hữu Yêu
2024-11-06 05:07:01
Đang hồ nghi, vừa dứt lời, cánh tay người đàn ông đột nhiên vòng ra sau lưng cô, vừa kéo, đem dây lưng vừa khóa xong kéo ra……
Hạ Úc Huân che sau lưng lại, mặt đầy dấu chấm hỏi: “Anh làm gì?”
“Đừng đi làm!” Người đàn ông nắm bả vai cô, dùng sức đem cô đè mạnh ngồi trở lại trên giường, con ngươi nhìn cô chằm chằm sóng ngầm không rõ bắt đầu khởi động.
“Gì?” Hạ Úc Huân không hiểu ra sao.
“Để Nam Cung Lâm tìm người thừa kế khác!” Gợn sóng trong mắt người đàn ông càng ngày càng chảy xiết, tựa hồ giây tiếp theo có thể từ một cơn sóng đem người ta cuốn vào ngay cả bóng cũng không dư thừa.
“…… A?” Hạ Úc Huân vẫn trong trạng thái mơ hồ, hoàn toàn không hiểu thằng nhãi này một giây trước còn đang bình thường, sao sau một giây nói biến sắc liền biến sắc, còn biến hóa khiến cô không thể hiểu được.
“Lâm Na, Nam Cung Mặc, Nghiêm Tử Hoa…… Hoặc là tùy tiện ai đều có thể!” Lực người đàn ông ấn bả vai cô càng ngày càng nặng.
Hạ Úc Huân bị anh nắm có chút đau, không kiên nhẫn mà tránh một chút, nói: “Lãnh Tư Thần, anh rốt cuộc lại đang phát điên cái gì? Mau giúp tôi cài lại! Tôi sắp không kịp đi làm rồi!”
Lúc này, ngoài cửa Tiểu Bạch tận chức tận trách mà lại tới báo giờ.
“Mẹ, năm phút đồng hồ đã qua.”
Hạ Úc Huân vội vàng đứng lên, chuẩn bị thật sự không được thì sẽ đổi bộ quần áo khác, nhưng Lãnh Tư Thần lại dùng sức đem cô ấn trở về, ngữ khí nguy hiểm mà lặp lại: “Nói không được đi làm!”
“Lãnh Tư Thần! Anh đủ chưa! Tôi có thù oán gì với anh, anh một hai phải cùng tôi đối nghịch!” Hạ Úc Huân vô ngữ.
“Mẹ, Tương Nhu…… Các người đang cãi nhau sao?” Ngoài cửa, thanh âm Tiểu Bạch có chút bất an.
Hạ Úc Huân lúc này mới nhịn tức giận, đáp: “Bảo bối, chúng ta không có cãi nhau. Đi ra sân chờ mẹ một lát, mẹ lập tức liền ra!”
“A, được rồi…” Cậu nhóc đành phải lưu luyến từng bước mà đi ra.
Phòng trong, hai người vẫn giằng co.
Ngay lúc Hạ Úc Huân lần thứ ba bị Lãnh Tư Thần ấn trở về, cô rốt cuộc nổi giận, một bàn tay đè bả vai Lãnh Tư Thần, một bàn tay ấn ở eo anh, sau đó đột nhiên dùng sức, vị trí hai người trong nháy mắt trao đổi.
Giây tiếp theo, Lãnh Tư Thần đã bị cô đè lên trên giường.
Hạ Úc Huân lạnh lùng bao phủ lên người anh, trên cao nhìn xuống, gằn từng chữ một nói: “Lãnh Tư Thần, anh muốn điên thì điên một mình đi, bà cô không rảnh bồi anh đâu!”
Nói xong liền trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo.
Kết quả, vừa mới xoay người, sau lưng căng thẳng, tựa hồ là dây lưng váy bị ai đó kéo lại.
“Lãnh Tư Thần……” Ngữ khí Hạ Úc Huân đã cực kỳ không kiên nhẫn, giây tiếp theo, lại phát hiện anh tựa hồ là một lần nữa muốn giúp cô cài dây lưng.
Tên này…… Quả thực bệnh tâm thần……
Hạ Úc Huân vừa chửi thầm vừa xoay người, đang muốn mắng chửi người, lại nhìn thấy người nào đó vừa rồi còn vẻ mặt sát khí như Diêm Vương, giờ phút này lại gục đầu xuống giường như chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ, toàn thân đều tối tăm, cùng với hơi thở ủy khuất……
Không sai, ủy khuất……
Hạ Úc Huân: “……”
Ha, anh còn ủy khuất, vẫn luôn quấy rối, vẫn luôn nổi điên, vẫn luôn không thể hiểu được chẳng lẽ không phải anh sao?
Thằng nhãi này rốt cuộc là đang ủy khuất cái gì a……
Bất quá, Lãnh Tư Thần như vậy, so với Lãnh Tư Thần vênh váo hung hăng làm cô vô thố.
Hạ Úc Huân nhất thời thật đúng là không biết nên làm cái gì bây giờ, ngay cả sắp tgreex giờ làm cũng quên mất.
“Anh rốt cuộc đang nháo cái gì?” Ngữ khí Hạ Úc Huân ba phần thỏa hiệp, bảy phần bất đắc dĩ.
Một lát sau, cô nghe được Lãnh Tư Thần mơ hồ không rõ mà nói một câu ——
“Sớm biết sẽ chọn cho em một bộ quần áo khó coi……”
Hạ Úc Huân: “……”
Chỉ vì thế?
Đầu óc của người đàn ông này, cô cũng phục……
Hạ Úc Huân che sau lưng lại, mặt đầy dấu chấm hỏi: “Anh làm gì?”
“Đừng đi làm!” Người đàn ông nắm bả vai cô, dùng sức đem cô đè mạnh ngồi trở lại trên giường, con ngươi nhìn cô chằm chằm sóng ngầm không rõ bắt đầu khởi động.
“Gì?” Hạ Úc Huân không hiểu ra sao.
“Để Nam Cung Lâm tìm người thừa kế khác!” Gợn sóng trong mắt người đàn ông càng ngày càng chảy xiết, tựa hồ giây tiếp theo có thể từ một cơn sóng đem người ta cuốn vào ngay cả bóng cũng không dư thừa.
“…… A?” Hạ Úc Huân vẫn trong trạng thái mơ hồ, hoàn toàn không hiểu thằng nhãi này một giây trước còn đang bình thường, sao sau một giây nói biến sắc liền biến sắc, còn biến hóa khiến cô không thể hiểu được.
“Lâm Na, Nam Cung Mặc, Nghiêm Tử Hoa…… Hoặc là tùy tiện ai đều có thể!” Lực người đàn ông ấn bả vai cô càng ngày càng nặng.
Hạ Úc Huân bị anh nắm có chút đau, không kiên nhẫn mà tránh một chút, nói: “Lãnh Tư Thần, anh rốt cuộc lại đang phát điên cái gì? Mau giúp tôi cài lại! Tôi sắp không kịp đi làm rồi!”
Lúc này, ngoài cửa Tiểu Bạch tận chức tận trách mà lại tới báo giờ.
“Mẹ, năm phút đồng hồ đã qua.”
Hạ Úc Huân vội vàng đứng lên, chuẩn bị thật sự không được thì sẽ đổi bộ quần áo khác, nhưng Lãnh Tư Thần lại dùng sức đem cô ấn trở về, ngữ khí nguy hiểm mà lặp lại: “Nói không được đi làm!”
“Lãnh Tư Thần! Anh đủ chưa! Tôi có thù oán gì với anh, anh một hai phải cùng tôi đối nghịch!” Hạ Úc Huân vô ngữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, Tương Nhu…… Các người đang cãi nhau sao?” Ngoài cửa, thanh âm Tiểu Bạch có chút bất an.
Hạ Úc Huân lúc này mới nhịn tức giận, đáp: “Bảo bối, chúng ta không có cãi nhau. Đi ra sân chờ mẹ một lát, mẹ lập tức liền ra!”
“A, được rồi…” Cậu nhóc đành phải lưu luyến từng bước mà đi ra.
Phòng trong, hai người vẫn giằng co.
Ngay lúc Hạ Úc Huân lần thứ ba bị Lãnh Tư Thần ấn trở về, cô rốt cuộc nổi giận, một bàn tay đè bả vai Lãnh Tư Thần, một bàn tay ấn ở eo anh, sau đó đột nhiên dùng sức, vị trí hai người trong nháy mắt trao đổi.
Giây tiếp theo, Lãnh Tư Thần đã bị cô đè lên trên giường.
Hạ Úc Huân lạnh lùng bao phủ lên người anh, trên cao nhìn xuống, gằn từng chữ một nói: “Lãnh Tư Thần, anh muốn điên thì điên một mình đi, bà cô không rảnh bồi anh đâu!”
Nói xong liền trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo.
Kết quả, vừa mới xoay người, sau lưng căng thẳng, tựa hồ là dây lưng váy bị ai đó kéo lại.
“Lãnh Tư Thần……” Ngữ khí Hạ Úc Huân đã cực kỳ không kiên nhẫn, giây tiếp theo, lại phát hiện anh tựa hồ là một lần nữa muốn giúp cô cài dây lưng.
Tên này…… Quả thực bệnh tâm thần……
Hạ Úc Huân vừa chửi thầm vừa xoay người, đang muốn mắng chửi người, lại nhìn thấy người nào đó vừa rồi còn vẻ mặt sát khí như Diêm Vương, giờ phút này lại gục đầu xuống giường như chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ, toàn thân đều tối tăm, cùng với hơi thở ủy khuất……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không sai, ủy khuất……
Hạ Úc Huân: “……”
Ha, anh còn ủy khuất, vẫn luôn quấy rối, vẫn luôn nổi điên, vẫn luôn không thể hiểu được chẳng lẽ không phải anh sao?
Thằng nhãi này rốt cuộc là đang ủy khuất cái gì a……
Bất quá, Lãnh Tư Thần như vậy, so với Lãnh Tư Thần vênh váo hung hăng làm cô vô thố.
Hạ Úc Huân nhất thời thật đúng là không biết nên làm cái gì bây giờ, ngay cả sắp tgreex giờ làm cũng quên mất.
“Anh rốt cuộc đang nháo cái gì?” Ngữ khí Hạ Úc Huân ba phần thỏa hiệp, bảy phần bất đắc dĩ.
Một lát sau, cô nghe được Lãnh Tư Thần mơ hồ không rõ mà nói một câu ——
“Sớm biết sẽ chọn cho em một bộ quần áo khó coi……”
Hạ Úc Huân: “……”
Chỉ vì thế?
Đầu óc của người đàn ông này, cô cũng phục……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro