Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Huấn luyện viên, quá khó khăn rồi!! (5)
Hữu Yêu
2024-11-06 05:07:01
Toàn bộ thân thể Cung Hiền Lãng đều cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ sống không còn gì luyến tiếc.
Vì cái gì chị hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ một màn mất mặt vừa rồi chị ấy cũng thấy được? Hắn không muốn sống nữa!
“Tự sửa sang lại vạt áo cho tốt đi.” Hạ Úc Huân chụp bả vai Cung Hiền Lãng dặn dò hắn, sau đó cũng phát hiện khách không mời mà đến ở cửa: “Cung Hiền Anh?”
Nhìn bộ dạng em trai “Ngoan ngoãn” như sơn dương, Cung Hiền Anh thiếu chút nữa cười đến phun ra, cuối cùng vẫn trưng ra bộ mặt em trai nhà mình gặp trở ngại bi phẫn muốn chết, đành nhịn xuống, cười đến gần vài bước, thân mật mà kéo cánh tay Hạ Úc Huân, nói: “Tiểu Huân, thật ngại quá, em trai tôi hắn gây thêm phiền toái cho cô rồi sao?”
Hạ Úc Huân ít nhiều đã quen với cá tính trước nay của Cung Hiền Anh, khiến cô kinh ngạc chính là lời mà Cung Hiền Anh vừa nói ra: “Em trai cô?”
“Đúng vậy! Tiểu tử này là em trai tôi, em trai ruột!” Cung Hiền Anh vừa nói, tròng mắt vừa loạn chuyển, rốt cuộc ở trong góc phát hiện một người đàn ông đeo khẩu trang Lãnh Tư Thần hư hư thực thực.
Chỉ thấy Lãnh Tư Thần ánh mắt lạnh băng, mặt không kiên nhẫn, sau khi thấy cô nhìn qua, dùng ánh mắt ý bảo cô nhìn đồng hồ treo tường.
Cung Hiền Anh vừa thấy thời gian, được rồi, cách thời gian Lãnh BOSS quy định chỉ còn lại có một phút đồng hồ.
Lúc này Hạ Úc Huân mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cô cảm thấy tên này quen tai! Không nghĩ tới Cung Hiền Lãng cư nhiên là em Cung Hiền Anh, còn là em trai ruột……
Em trai Cung Hiền Anh tới chỗ cô nháo như vậy là có ý tứ gì?
“Tiểu tử thúi, em cút lại đây cho chị!” Cung Hiền Anh chuyển hướng Cung Hiền Lãng, nụ cười khéo léo trên mặt lập tức biến thành dữ tợn.
Cung Hiền Lãng vẻ mặt không kiên nhẫn cùng với xem thường, càng có nhiều phần thẹn quá hóa giận, nói: “Chị tới làm gì?”
“Chị đương nhiên là đến mang em trở về, đỡ để em ở đây tìm đường chết!” Cung Hiền Anh vẻ mặt vô ngữ mà nói.
Cung Hiền Lãng đặt mông trên mặt đất ngồi xếp bằng, đáp: “Ai bảo em phải đi về?”
Cung Hiền Anh đi qua đá hắn một đá, nói: “Em không phải sống chết không muốn sao? Làm gì không đi?”
“Em hiện tại không muốn đi, không được sao?” Cung Hiền Lãng một bộ vô lại. Lần này không phải bởi vì bị ép, mà là không phục, cư nhiên bại bởi một cô gái, đây quả thực là vô cùng nhục nhã, hắn thề nhất định phải thu phục cô gái này.
Cung Hiền Anh cắn chặt răng, bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống ghé sát tai Cung Hiền Lãng nhỏ giọng nói thầm vài câu.
Một lát sau, Cung Hiền Lãng nhìn Hạ Úc Huân, sắc mặt đại biến, tiếp theo lại nhìn thoáng qua một người nào đó trong góc không thấy được, vừa thấy nhìn lại càng cứng đờ ra, thanh âm khẽ run nói: “Chị chắc chứ?”
Cung Hiền Anh bẹo khuôn mặt cứng đờ của em trai, ở trên trán hắn hung hăng chọc chọc: “Vô nghĩa! Đương nhiên chắc chắn! Chính là anh ta gọi điện thoại để chị đến! Tiểu tử em không muốn chết thì bây giờ lập tức cùng chị đi về, nếu không chị cũng không bảo vệ được em đâu!”
Hạ Úc Huân cũng không biết Cung Hiền Anh rốt cuộc nói gì với hắn, Cung Hiền Lãng như bị người khác bật công tắc, thần sắc bất cần đời lập tức trở nên nghiêm túc không thôi.
Giây tiếp theo, chỉ thấy hắn cọ một tiếng đứng lên, lập tức đi đến trước mặt Lãnh Tư Thần, cực kỳ cung kính mà cúi mình vái chào, thần thái kia tựa như đứa trẻ nhìn thấy thần tượng khẩn trương không thôi, nói: “Thực xin lỗi, tiền bối, quấy rầy.”
Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc, thôi đi, cho dù anh có biểu cảm, lúc này đeo khẩu trang cũng nhìn không ra.
Hạ Úc Huân nhìn đôi mắt nhỏ của tiểu tử Cung Hiền Lãng kia kích động vạn phần, không khỏi khóe miệng có chút run rẩy, nghĩ thầm Lãnh Tư Thần quả nhiên là nam nữ đều giết.
Bất quá, ánh mắt đứa trẻ kia lúc nhìn Lãnh Tư Thần có thể hay không quá nhiệt tình quá nóng cháy?
Vì cái gì chị hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ một màn mất mặt vừa rồi chị ấy cũng thấy được? Hắn không muốn sống nữa!
“Tự sửa sang lại vạt áo cho tốt đi.” Hạ Úc Huân chụp bả vai Cung Hiền Lãng dặn dò hắn, sau đó cũng phát hiện khách không mời mà đến ở cửa: “Cung Hiền Anh?”
Nhìn bộ dạng em trai “Ngoan ngoãn” như sơn dương, Cung Hiền Anh thiếu chút nữa cười đến phun ra, cuối cùng vẫn trưng ra bộ mặt em trai nhà mình gặp trở ngại bi phẫn muốn chết, đành nhịn xuống, cười đến gần vài bước, thân mật mà kéo cánh tay Hạ Úc Huân, nói: “Tiểu Huân, thật ngại quá, em trai tôi hắn gây thêm phiền toái cho cô rồi sao?”
Hạ Úc Huân ít nhiều đã quen với cá tính trước nay của Cung Hiền Anh, khiến cô kinh ngạc chính là lời mà Cung Hiền Anh vừa nói ra: “Em trai cô?”
“Đúng vậy! Tiểu tử này là em trai tôi, em trai ruột!” Cung Hiền Anh vừa nói, tròng mắt vừa loạn chuyển, rốt cuộc ở trong góc phát hiện một người đàn ông đeo khẩu trang Lãnh Tư Thần hư hư thực thực.
Chỉ thấy Lãnh Tư Thần ánh mắt lạnh băng, mặt không kiên nhẫn, sau khi thấy cô nhìn qua, dùng ánh mắt ý bảo cô nhìn đồng hồ treo tường.
Cung Hiền Anh vừa thấy thời gian, được rồi, cách thời gian Lãnh BOSS quy định chỉ còn lại có một phút đồng hồ.
Lúc này Hạ Úc Huân mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cô cảm thấy tên này quen tai! Không nghĩ tới Cung Hiền Lãng cư nhiên là em Cung Hiền Anh, còn là em trai ruột……
Em trai Cung Hiền Anh tới chỗ cô nháo như vậy là có ý tứ gì?
“Tiểu tử thúi, em cút lại đây cho chị!” Cung Hiền Anh chuyển hướng Cung Hiền Lãng, nụ cười khéo léo trên mặt lập tức biến thành dữ tợn.
Cung Hiền Lãng vẻ mặt không kiên nhẫn cùng với xem thường, càng có nhiều phần thẹn quá hóa giận, nói: “Chị tới làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị đương nhiên là đến mang em trở về, đỡ để em ở đây tìm đường chết!” Cung Hiền Anh vẻ mặt vô ngữ mà nói.
Cung Hiền Lãng đặt mông trên mặt đất ngồi xếp bằng, đáp: “Ai bảo em phải đi về?”
Cung Hiền Anh đi qua đá hắn một đá, nói: “Em không phải sống chết không muốn sao? Làm gì không đi?”
“Em hiện tại không muốn đi, không được sao?” Cung Hiền Lãng một bộ vô lại. Lần này không phải bởi vì bị ép, mà là không phục, cư nhiên bại bởi một cô gái, đây quả thực là vô cùng nhục nhã, hắn thề nhất định phải thu phục cô gái này.
Cung Hiền Anh cắn chặt răng, bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống ghé sát tai Cung Hiền Lãng nhỏ giọng nói thầm vài câu.
Một lát sau, Cung Hiền Lãng nhìn Hạ Úc Huân, sắc mặt đại biến, tiếp theo lại nhìn thoáng qua một người nào đó trong góc không thấy được, vừa thấy nhìn lại càng cứng đờ ra, thanh âm khẽ run nói: “Chị chắc chứ?”
Cung Hiền Anh bẹo khuôn mặt cứng đờ của em trai, ở trên trán hắn hung hăng chọc chọc: “Vô nghĩa! Đương nhiên chắc chắn! Chính là anh ta gọi điện thoại để chị đến! Tiểu tử em không muốn chết thì bây giờ lập tức cùng chị đi về, nếu không chị cũng không bảo vệ được em đâu!”
Hạ Úc Huân cũng không biết Cung Hiền Anh rốt cuộc nói gì với hắn, Cung Hiền Lãng như bị người khác bật công tắc, thần sắc bất cần đời lập tức trở nên nghiêm túc không thôi.
Giây tiếp theo, chỉ thấy hắn cọ một tiếng đứng lên, lập tức đi đến trước mặt Lãnh Tư Thần, cực kỳ cung kính mà cúi mình vái chào, thần thái kia tựa như đứa trẻ nhìn thấy thần tượng khẩn trương không thôi, nói: “Thực xin lỗi, tiền bối, quấy rầy.”
Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc, thôi đi, cho dù anh có biểu cảm, lúc này đeo khẩu trang cũng nhìn không ra.
Hạ Úc Huân nhìn đôi mắt nhỏ của tiểu tử Cung Hiền Lãng kia kích động vạn phần, không khỏi khóe miệng có chút run rẩy, nghĩ thầm Lãnh Tư Thần quả nhiên là nam nữ đều giết.
Bất quá, ánh mắt đứa trẻ kia lúc nhìn Lãnh Tư Thần có thể hay không quá nhiệt tình quá nóng cháy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro