Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Màn mua say buồn cười nhất (3)
Hữu Yêu
2024-11-06 05:07:01
Tần Mộng Oanh nghe vậy không vui mà nhìn Âu Minh Hiên một cái, Âu Minh
Hiên ho nhẹ một tiếng, trong nháy mắt thay đổi thái độ: “Úc huân, em
đang ở đâu vậy? Sao lại thế này? Không phải nói tăng ca sao?”
“Anh ai a anh, mặc kệ anh là ai…… Lại đây bồi tôi uống rượu a……”
Nha đầu kia nói chuyện xác thật lộn xộn, dù sao chính là muốn tìm người bồi cô uống rượu.
“Bên cạnh em có người sao? Bảo người đó nghe điện thoại!” Âu Minh Hiên bất đắc dĩ nói.
Qua vài giây sau, di động đầu kia rốt cuộc thay đổi người.
Nghe được thanh âm một người tỉnh táo truyền đến, Âu Minh Hiên cảm động đến độ sắp khóc: “Nghiêm Phó tổng anh đó sao, nha đầu kia sao vậy?”
“Hôm nay đã xảy ra một chút chuyện, tâm tình không tốt, đang uống rượu.”
Một câu, giải thích rõ ràng tiền căn hậu quả.
Âu Minh Hiên thở dài nói: “Đã biết, tôi lập tức qua đó! Anh máu nói địa chỉ cho tôi biết!”
Cuos máy xong hướng Tần Mộng Oanh nói: “Đêm hôm khuya khoắt, em đừng đi, anh đi, cam đoan giúp em đem nha đầu kia mang về.”
“Vậy anh trên đường cẩn thận một chút.”
“Được rồi!” Một câu quan tâm bình thường của tức phụ nhi, lập tức làm Âu Minh Hiên như tiêm máu gà nửa đêm lái xe đi ra ngoài.
-
Ngay lúc Âu Minh Hiên chạy tới phòng bao.
Hạ Úc Huân đang đứng trên bàn trà hát “Song tiệt côn”, hơn nữa trong tay cô thật sự còn có một cặp song tiết côn, múa uy vũ sinh phong, cũng không biết lấy đâu ra.
“Một cái mã bộ về phía trước, một cái tả câu quyền hữu câu quyền, người một câu chọc ta xù lông có nguy hiểm, lại tái diễn, một cây ta không lấy ra, một cây cất kỹ nhiều năm, nó vẫn luôn ở bên người…… Mau sử dụng song tiệt côn hừ hừ ha hề, mau sử dụng song tiệt côn hừ hừ ha hề……”
Thật là điên không nói nổi……
“Hạ Úc Huân, em xuống dưới cho anh! Mới ra viện một ngày a, sao lại nháo rồi? Ngao! Tay tay tay của tiểu gia……”
Âu Minh Hiên nhất thời không quan sát bị song tiệt côn của cô đánh, đau đến ngao ngao kêu lên:”Nha đầu chết tiệt kia! Em có thể đem gậy gộc trong tay em ném xuống hay không?”
Hùng hài tử xúi quẩy
Sao mỗi lần gặp cô đều là thể xác lẫn tinh thần bị tổn thương chứ!
Hạ Úc Huân đang hát đến vui vẻ, cũng chưa thèm để ý đến anh.
Trước khi cô hát xong bài này, Âu Minh Hiên cũng không dám đi chọc cô, đành phải chạy tới hỏi Nghiêm Tử Hoa đứng cạnh bàn trà đang thất thần mà nhìn chằm chằm Hạ Úc Huân.
“Nghiêm Phó tổng, nha đầu này xảy ra chuyện gì? Này này, đừng nhìn, nha đầu kia thân thủ rất tốt a, uống cho say quay vòng cũng không có khả năng từ trên đó ngã xuống! Mau ngồi xuống nói cho tôi tình huống như thế nào!”
Nghiêm Tử Hoa bị Âu Minh Hiên cương quyết kéo ngồi xuống sô pha, bất quá ánh mắt vẫn dừng trên người Hạ Úc Huân, mặt không cảm xúc mà đem mọi chuyện xảy ra hôm nay thuật lại một lần với Âu Minh Hiên.
Âu Minh Hiên rốt cuộc hiểu rõ, nhìn Hạ Úc Huân thở dài: “Khó trách…… Dự án kia, tôi sẽ nghĩ cách xem sao……”
“Theo tôi biết, Âu thị sắp tới cũng không có dự án lớn như vậy.”
“Ách, Âu thị không có, công ty khác tôi sẽ hỗ trợ lưu ý.”
“Toàn bộ thành phố A cũng không có.”
“……” Âu Minh Hiên không còn lời gì để nói.
Hạ Úc Huân rốt cuộc hát xong song tiết côn, nhảy xuống vừa thấy đến là Âu Minh Hiên mặt đầy ghét bỏ, nói: “Sao anh lại tới đây? Chị Mộng Oanh của em đâu?”
“Chị Mộng Oanh của em một ly liền sập, em gọi cô ấy qua bồi em uống rượu!?” Âu Minh Hiên quả thực muốn đánh cô một trận, đáng tiếc đánh không lại cô.
“Thôi được, vậy anh bồi tôi uống!” Hạ Úc Huân một bộ lui mà cầu tiếp, cố mà làm.
“Uống cái rắm! Mau cùng anh về nhà!” Âu Minh Hiên nắm cánh tay cô.
“Anh ai a anh, mặc kệ anh là ai…… Lại đây bồi tôi uống rượu a……”
Nha đầu kia nói chuyện xác thật lộn xộn, dù sao chính là muốn tìm người bồi cô uống rượu.
“Bên cạnh em có người sao? Bảo người đó nghe điện thoại!” Âu Minh Hiên bất đắc dĩ nói.
Qua vài giây sau, di động đầu kia rốt cuộc thay đổi người.
Nghe được thanh âm một người tỉnh táo truyền đến, Âu Minh Hiên cảm động đến độ sắp khóc: “Nghiêm Phó tổng anh đó sao, nha đầu kia sao vậy?”
“Hôm nay đã xảy ra một chút chuyện, tâm tình không tốt, đang uống rượu.”
Một câu, giải thích rõ ràng tiền căn hậu quả.
Âu Minh Hiên thở dài nói: “Đã biết, tôi lập tức qua đó! Anh máu nói địa chỉ cho tôi biết!”
Cuos máy xong hướng Tần Mộng Oanh nói: “Đêm hôm khuya khoắt, em đừng đi, anh đi, cam đoan giúp em đem nha đầu kia mang về.”
“Vậy anh trên đường cẩn thận một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi!” Một câu quan tâm bình thường của tức phụ nhi, lập tức làm Âu Minh Hiên như tiêm máu gà nửa đêm lái xe đi ra ngoài.
-
Ngay lúc Âu Minh Hiên chạy tới phòng bao.
Hạ Úc Huân đang đứng trên bàn trà hát “Song tiệt côn”, hơn nữa trong tay cô thật sự còn có một cặp song tiết côn, múa uy vũ sinh phong, cũng không biết lấy đâu ra.
“Một cái mã bộ về phía trước, một cái tả câu quyền hữu câu quyền, người một câu chọc ta xù lông có nguy hiểm, lại tái diễn, một cây ta không lấy ra, một cây cất kỹ nhiều năm, nó vẫn luôn ở bên người…… Mau sử dụng song tiệt côn hừ hừ ha hề, mau sử dụng song tiệt côn hừ hừ ha hề……”
Thật là điên không nói nổi……
“Hạ Úc Huân, em xuống dưới cho anh! Mới ra viện một ngày a, sao lại nháo rồi? Ngao! Tay tay tay của tiểu gia……”
Âu Minh Hiên nhất thời không quan sát bị song tiệt côn của cô đánh, đau đến ngao ngao kêu lên:”Nha đầu chết tiệt kia! Em có thể đem gậy gộc trong tay em ném xuống hay không?”
Hùng hài tử xúi quẩy
Sao mỗi lần gặp cô đều là thể xác lẫn tinh thần bị tổn thương chứ!
Hạ Úc Huân đang hát đến vui vẻ, cũng chưa thèm để ý đến anh.
Trước khi cô hát xong bài này, Âu Minh Hiên cũng không dám đi chọc cô, đành phải chạy tới hỏi Nghiêm Tử Hoa đứng cạnh bàn trà đang thất thần mà nhìn chằm chằm Hạ Úc Huân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghiêm Phó tổng, nha đầu này xảy ra chuyện gì? Này này, đừng nhìn, nha đầu kia thân thủ rất tốt a, uống cho say quay vòng cũng không có khả năng từ trên đó ngã xuống! Mau ngồi xuống nói cho tôi tình huống như thế nào!”
Nghiêm Tử Hoa bị Âu Minh Hiên cương quyết kéo ngồi xuống sô pha, bất quá ánh mắt vẫn dừng trên người Hạ Úc Huân, mặt không cảm xúc mà đem mọi chuyện xảy ra hôm nay thuật lại một lần với Âu Minh Hiên.
Âu Minh Hiên rốt cuộc hiểu rõ, nhìn Hạ Úc Huân thở dài: “Khó trách…… Dự án kia, tôi sẽ nghĩ cách xem sao……”
“Theo tôi biết, Âu thị sắp tới cũng không có dự án lớn như vậy.”
“Ách, Âu thị không có, công ty khác tôi sẽ hỗ trợ lưu ý.”
“Toàn bộ thành phố A cũng không có.”
“……” Âu Minh Hiên không còn lời gì để nói.
Hạ Úc Huân rốt cuộc hát xong song tiết côn, nhảy xuống vừa thấy đến là Âu Minh Hiên mặt đầy ghét bỏ, nói: “Sao anh lại tới đây? Chị Mộng Oanh của em đâu?”
“Chị Mộng Oanh của em một ly liền sập, em gọi cô ấy qua bồi em uống rượu!?” Âu Minh Hiên quả thực muốn đánh cô một trận, đáng tiếc đánh không lại cô.
“Thôi được, vậy anh bồi tôi uống!” Hạ Úc Huân một bộ lui mà cầu tiếp, cố mà làm.
“Uống cái rắm! Mau cùng anh về nhà!” Âu Minh Hiên nắm cánh tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro