Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Mỹ nam kế thành mỹ cẩu kế?
Hữu Yêu
2024-11-06 05:07:01
“Mỹ nam kế……” Lãnh Tư Thần thế nhưng thật sự nghiêm túc mà suy
nghĩ về kiến nghị của Nam Cung Lâm, hơn nữa có chút thấp thỏm mà dò hỏi, “Như vậy…… Có thể được không?”
Lúc Lãnh Tư Thần một người luôn luôn lý trí khôn khéo hỏi ra những lời này, Nam Cung Lâm chỉ có một ý tưởng, ha ha, lần này được, lại điên thêm một người.
Chờ Nam Cung Lâm lắc đầu rời đi, Lãnh Tư Thần vẫn đang tự hỏi tính khả thi của vấn đề này.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại đã có chút tiến bộ, tuy rằng cô vẫn trốn ở bên trong, nhưng ít ra đã chịu không đóng cửa tủ rồi.
Như vậy, anh ít nhất còn có thể nhìn thấy cô, có thể tùy thời biết cô có ổn không.
Mỹ nam kế…… Nếu là ngày thường, tuyệt đối có thể thắng.
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, thật sự làm như vậy sợ là chỉ dọa cô mà thôi.
Nhân thì nhân địa nhân nhân chế nghi, như vậy, rốt cuộc dùng kế gì thì tốt?
Đại não Lãnh Tư Thần bắt đầu nhanh chóng vận hành.
-
Tới buổi chiều.
Nam Cung Lâm đang uống trà chiều tò mò nhìn Lãnh Tư Thần, cùng với cái giỏ trúc nhỏ hồng nhạt trong tay anh xách theo, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh.
“Tư Thần, cậu lại mang cái thứ gì tới? Lại đây lại đây, mau cho tôi xem!” Nam Cung Lâm tò mò không nhịn được.
Lãnh Tư Thần ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Lâm, đem giỏ trúc nhỏ che khuất thật cẩn thận mà nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
“Thứ gì? Thần bí như vậy?” Nam Cung Lâm càng thêm tò mò.
Lãnh Tư Thần nhấp một ngụm trà, nói: “Thứ đồ vật sẽ làm cho cô ấy thét chói tai, làm cô ấy muốn chà đạp, làm cô ấy vô pháp chống cự.”
Nam Cung Lâm cau mày, nói:“Đó không phải cậu sao?”
“……” Lãnh Tư Thần mặt đen lại.
Nam Cung Lâm ha ha cười, đang muốn mở giỏ ra xem rốt cuộc là cái gì, lập tức nghe được Lãnh Tư Thần khẩn trương mà dặn dò, “Cẩn thận một chút, đừng dọa nó.”
Nam Cung Lâm sợ tới mức buông tay ra, nói: “Vẫn còn sống?”
Lãnh Tư Thần buông chén trà, xách giỏ lên, có chút khẩn trương mà nói, “Tôi đi tìm cô ấy.”
“Tôi cũng đi.” Nam Cung Lâm tung ta tung tăng mà đi theo sau.
Trong phòng, Hạ Úc Huân vẫn ôm gối đầu kia rúc trong ngăn tủ ngủ gật.
Lãnh Tư Thần thật cẩn thận mà đi qua, nhẹ giọng kêu, “Tiểu Huân, Tiểu Huân…… Tỉnh tỉnh……”
“A ô ~ a ô ~”
Trong giỏ truyền đến hai tiếng kêu thanh thúy đáng yêu của động vật nhỏ, Hạ Úc Huân cọ một chút bừng tỉnh.
Không đợi Lãnh Tư Thần xốc miếng vải lên, Tiểu Tuyết Cầu lông xù đã không nhịn được mà thò đầu ra, mơ hồ có thể thấy được cái đuôi nhỏ đang bị vải che đang lắc lư.
“A ô ~ a ô ~ a ô ô ~” Chú chó nhỏ thân mình tròn vo một trận vẩy loạn, đem tất cả khăn vải trên người đều lắc rơi xuống, chân nhỏ lông xù xù đạp lên.
Hạ Úc Huân chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, sau đó đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm chú chó kia.
Một người một chó cứ như vậy đối mặt.
Lỏa nam nằm trên giường biến thành chú chó béo trong giỏ.
Nam Cung Lâm dở khóc dở cười nói, “Khụ, mỹ nam kế thành mỹ cẩu kế?”
Không thể không nói Hạ Úc Huân thật sự rất có duyên với chó, chú chó nhỏ vừa thấy Hạ Úc Huân liền vui sướng hệt như thấy người thân mà muốn chạy qua, Lãnh Tư Thần đúng lúc đem chú chó nhỏ kia ôm lấy không cho nó chạy qua.
“Tiểu Huân, thích không?” Lãnh Tư Thần ôm chó con hỏi.
Hạ Úc Huân gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe kia so với mắt chó con trong lòng anh còn sáng lấp lánh hơn.
“Pudding…… Pudding……” Hạ Úc Huân vươn tay lẩm bẩm mà gọi, hai mắt phiếm hồng.
Nam Cung Lâm lộ ra vẻ hoang mang mà lo lắng, biểu cảm của tiểu nha đầu không đúng a? Chẳng lẽ vui quá hóa buồn?
Lúc Lãnh Tư Thần một người luôn luôn lý trí khôn khéo hỏi ra những lời này, Nam Cung Lâm chỉ có một ý tưởng, ha ha, lần này được, lại điên thêm một người.
Chờ Nam Cung Lâm lắc đầu rời đi, Lãnh Tư Thần vẫn đang tự hỏi tính khả thi của vấn đề này.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại đã có chút tiến bộ, tuy rằng cô vẫn trốn ở bên trong, nhưng ít ra đã chịu không đóng cửa tủ rồi.
Như vậy, anh ít nhất còn có thể nhìn thấy cô, có thể tùy thời biết cô có ổn không.
Mỹ nam kế…… Nếu là ngày thường, tuyệt đối có thể thắng.
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, thật sự làm như vậy sợ là chỉ dọa cô mà thôi.
Nhân thì nhân địa nhân nhân chế nghi, như vậy, rốt cuộc dùng kế gì thì tốt?
Đại não Lãnh Tư Thần bắt đầu nhanh chóng vận hành.
-
Tới buổi chiều.
Nam Cung Lâm đang uống trà chiều tò mò nhìn Lãnh Tư Thần, cùng với cái giỏ trúc nhỏ hồng nhạt trong tay anh xách theo, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tư Thần, cậu lại mang cái thứ gì tới? Lại đây lại đây, mau cho tôi xem!” Nam Cung Lâm tò mò không nhịn được.
Lãnh Tư Thần ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Lâm, đem giỏ trúc nhỏ che khuất thật cẩn thận mà nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
“Thứ gì? Thần bí như vậy?” Nam Cung Lâm càng thêm tò mò.
Lãnh Tư Thần nhấp một ngụm trà, nói: “Thứ đồ vật sẽ làm cho cô ấy thét chói tai, làm cô ấy muốn chà đạp, làm cô ấy vô pháp chống cự.”
Nam Cung Lâm cau mày, nói:“Đó không phải cậu sao?”
“……” Lãnh Tư Thần mặt đen lại.
Nam Cung Lâm ha ha cười, đang muốn mở giỏ ra xem rốt cuộc là cái gì, lập tức nghe được Lãnh Tư Thần khẩn trương mà dặn dò, “Cẩn thận một chút, đừng dọa nó.”
Nam Cung Lâm sợ tới mức buông tay ra, nói: “Vẫn còn sống?”
Lãnh Tư Thần buông chén trà, xách giỏ lên, có chút khẩn trương mà nói, “Tôi đi tìm cô ấy.”
“Tôi cũng đi.” Nam Cung Lâm tung ta tung tăng mà đi theo sau.
Trong phòng, Hạ Úc Huân vẫn ôm gối đầu kia rúc trong ngăn tủ ngủ gật.
Lãnh Tư Thần thật cẩn thận mà đi qua, nhẹ giọng kêu, “Tiểu Huân, Tiểu Huân…… Tỉnh tỉnh……”
“A ô ~ a ô ~”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong giỏ truyền đến hai tiếng kêu thanh thúy đáng yêu của động vật nhỏ, Hạ Úc Huân cọ một chút bừng tỉnh.
Không đợi Lãnh Tư Thần xốc miếng vải lên, Tiểu Tuyết Cầu lông xù đã không nhịn được mà thò đầu ra, mơ hồ có thể thấy được cái đuôi nhỏ đang bị vải che đang lắc lư.
“A ô ~ a ô ~ a ô ô ~” Chú chó nhỏ thân mình tròn vo một trận vẩy loạn, đem tất cả khăn vải trên người đều lắc rơi xuống, chân nhỏ lông xù xù đạp lên.
Hạ Úc Huân chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, sau đó đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm chú chó kia.
Một người một chó cứ như vậy đối mặt.
Lỏa nam nằm trên giường biến thành chú chó béo trong giỏ.
Nam Cung Lâm dở khóc dở cười nói, “Khụ, mỹ nam kế thành mỹ cẩu kế?”
Không thể không nói Hạ Úc Huân thật sự rất có duyên với chó, chú chó nhỏ vừa thấy Hạ Úc Huân liền vui sướng hệt như thấy người thân mà muốn chạy qua, Lãnh Tư Thần đúng lúc đem chú chó nhỏ kia ôm lấy không cho nó chạy qua.
“Tiểu Huân, thích không?” Lãnh Tư Thần ôm chó con hỏi.
Hạ Úc Huân gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe kia so với mắt chó con trong lòng anh còn sáng lấp lánh hơn.
“Pudding…… Pudding……” Hạ Úc Huân vươn tay lẩm bẩm mà gọi, hai mắt phiếm hồng.
Nam Cung Lâm lộ ra vẻ hoang mang mà lo lắng, biểu cảm của tiểu nha đầu không đúng a? Chẳng lẽ vui quá hóa buồn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro