Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Nước ấm nấu kiều thê (6)
Hữu Yêu
2024-11-06 05:07:01
Âu Minh Hiên kỳ thật cũng muốn đùa cô một chút, căn bản không ôm hy vọng gì, rốt cuộc như cô nói, quan hệ hiện tại giữa cô và Mộng Oanh càng gắn kết, anh làm sao có thể chiếm được tốt.
Anh chỉ là kỳ quái, một người sống, à không, hai người sống, sao có thể ẩn nấp tốt như vậy……
Anh mới vừa cúp máy với Hạ Úc Huân không bao lâu, đang băn khoăn, di động đột nhiên vang lên, có một cuộc điện thoại quốc tế gọi đến.
Vừa thấy trên màn hình nhảy lên bốn chữ “Mẹ thân yêu dấu”, Âu Minh Hiên đầu càng đau……
“Mẹ, có việc sao?”
“Không có việc gì thì không thể gọi cho con sao?” Thanh âm đầu bên kia di động rõ ràng có chút ai oán.
“Con không phải ý này……”
“Tiểu tử thúi, lâu như vậy đều không về, mỗi ngày rốt cuộc đang bận cái gì?”
“Đương nhiên là bận chính sự!”
Phương Từ nghe vậy thở dài: “Con trai à, đều nhiều năm như vậy, con vẫn không từ bỏ sao?”
“Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện con đáp ứng nhất định sẽ làm được, con nhất định sẽ tìm cô ấy về!” Âu Minh Hiên ngữ khí kiên định.
Phương Từ ở bên kia di động lắc lắc đầu, nói: “Thôi con trai à, nếu cả đời tìm không thấy, con thật sự muốn cả đời không cưới sao?”
Đôi mắt đẹp của Âu Minh Hiên lập tức co chặt, nói: “Mẹ, mẹ đây là có ý gì?”
“Bảo bối, mẹ chỉ có mình con là con trai, tuy rằng mẹ rất nhớ Mộng Oanh và Lạc Lạc, nhưng bọn họ mất tích lâu như vậy tung tích không rõ, thậm chí…… Sống chết còn chưa biết……”
“Mẹ, đừng nói nữa!” Âu Minh Hiên có chút kích động mà cắt ngang Phương Từ nói: “Con sẽ không từ bỏ!”
Năm đó mộ phần Hạ Úc Huân cỏ cũng mọc cao, Lãnh Tư Thần còn không từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng, anh sao có thể từ bỏ.
Sau khi cúp máy từ con trai, Phương Từ ý vị thâm trường mà nhếch khóe miệng, con ngươi lướt qua một tia tán thưởng.Tiểu tử thúi lần này cuối cùng không khiến bà thất vọng, vượt qua khảo nghiệm.
Đứa con trai này của bà, cái gì cũng tốt, nhưng quá phong lưu, vô lý đên ngay cả bà người làm mẹ đều nhìn không được.
Bảy năm trước, bà cho rằng Mộng Oanh có thể thay đổi, ai ngờ vẫn là thất bại, thậm chí còn làm bậy hại Mộng Oanh một mình sinh ra đứa bé, một mình nuôi lớn đứa bé.
Bảy năm sau, anh rốt cuộc bắt đầu trở nên trưởng thành, chỉ tiếc Mộng Oanh và cháu nội bảo bối của bà vẫn tung tích không rõ.
Tuy rằng bà rất vui mừng vì con trai thay đổi như vậy, cũng rất lo lắng hai mẹ con cô, nhưng bà đồng thời cũng là một người làm mẹ, cho nên không có biện pháp không lo lắng cho hạnh phúc chung thân của con trai.
Nếu vẫn luôn tìm không thấy, con trai chẳng phải là sẽ cô độc sống quãng đời còn lại sao?
Ai, tiểu tử thúi này, sao lại luôn chơi cực đoan như vậy! Bà đời trước có phải nợ anh hay không, đời này mới sinh ra anh tới đòi nợ!
-
Văn phòng tổng tài tập đoàn Thiên Lâm.
Hạ Úc Huân sau khi cùng Âu Minh Hiên nói chuyện xong liền bắt đầu tiếp tục làm việc.
Chỉ là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tan ca trên đường về nhà, cô lại nhận được một tin nhắn.
Vẫn là dãy số xa lạ vừa rồi, kèm theo một ảnh chụp.
Bối cảnh ảnh chụp là một tiệc rượu náo nhiệt, Lâm Tuyết một bộ váy ren trắng liền áo, tóc buộc cao cao, lộ ra chiếc cổ duyên dáng, xinh đẹp mà ngọt ngào, mà người đàn ông sắc sỡ lóa mắt bên cạnh cô, không phải Lãnh Tư Thần thì là ai……
Góc độ ảnh chụp này không phải tự chụp, hình như là người nào đó chụp thay cô.
Như vậy cho dù có một ngày Lãnh Tư Thần biết tin nhắn này tồn tại, cô cũng có thể nói không phải cô gửi, mà là có người hãm hại, hoặc là Hạ Úc Huân tự biên tự diễn gì đó.
Ảnh chụp này hiển nhiên là vì nói cô đi một mình, mà là thật sự cùng Lãnh Tư Thần ở bên nhau……
Anh chỉ là kỳ quái, một người sống, à không, hai người sống, sao có thể ẩn nấp tốt như vậy……
Anh mới vừa cúp máy với Hạ Úc Huân không bao lâu, đang băn khoăn, di động đột nhiên vang lên, có một cuộc điện thoại quốc tế gọi đến.
Vừa thấy trên màn hình nhảy lên bốn chữ “Mẹ thân yêu dấu”, Âu Minh Hiên đầu càng đau……
“Mẹ, có việc sao?”
“Không có việc gì thì không thể gọi cho con sao?” Thanh âm đầu bên kia di động rõ ràng có chút ai oán.
“Con không phải ý này……”
“Tiểu tử thúi, lâu như vậy đều không về, mỗi ngày rốt cuộc đang bận cái gì?”
“Đương nhiên là bận chính sự!”
Phương Từ nghe vậy thở dài: “Con trai à, đều nhiều năm như vậy, con vẫn không từ bỏ sao?”
“Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện con đáp ứng nhất định sẽ làm được, con nhất định sẽ tìm cô ấy về!” Âu Minh Hiên ngữ khí kiên định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Từ ở bên kia di động lắc lắc đầu, nói: “Thôi con trai à, nếu cả đời tìm không thấy, con thật sự muốn cả đời không cưới sao?”
Đôi mắt đẹp của Âu Minh Hiên lập tức co chặt, nói: “Mẹ, mẹ đây là có ý gì?”
“Bảo bối, mẹ chỉ có mình con là con trai, tuy rằng mẹ rất nhớ Mộng Oanh và Lạc Lạc, nhưng bọn họ mất tích lâu như vậy tung tích không rõ, thậm chí…… Sống chết còn chưa biết……”
“Mẹ, đừng nói nữa!” Âu Minh Hiên có chút kích động mà cắt ngang Phương Từ nói: “Con sẽ không từ bỏ!”
Năm đó mộ phần Hạ Úc Huân cỏ cũng mọc cao, Lãnh Tư Thần còn không từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng, anh sao có thể từ bỏ.
Sau khi cúp máy từ con trai, Phương Từ ý vị thâm trường mà nhếch khóe miệng, con ngươi lướt qua một tia tán thưởng.Tiểu tử thúi lần này cuối cùng không khiến bà thất vọng, vượt qua khảo nghiệm.
Đứa con trai này của bà, cái gì cũng tốt, nhưng quá phong lưu, vô lý đên ngay cả bà người làm mẹ đều nhìn không được.
Bảy năm trước, bà cho rằng Mộng Oanh có thể thay đổi, ai ngờ vẫn là thất bại, thậm chí còn làm bậy hại Mộng Oanh một mình sinh ra đứa bé, một mình nuôi lớn đứa bé.
Bảy năm sau, anh rốt cuộc bắt đầu trở nên trưởng thành, chỉ tiếc Mộng Oanh và cháu nội bảo bối của bà vẫn tung tích không rõ.
Tuy rằng bà rất vui mừng vì con trai thay đổi như vậy, cũng rất lo lắng hai mẹ con cô, nhưng bà đồng thời cũng là một người làm mẹ, cho nên không có biện pháp không lo lắng cho hạnh phúc chung thân của con trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu vẫn luôn tìm không thấy, con trai chẳng phải là sẽ cô độc sống quãng đời còn lại sao?
Ai, tiểu tử thúi này, sao lại luôn chơi cực đoan như vậy! Bà đời trước có phải nợ anh hay không, đời này mới sinh ra anh tới đòi nợ!
-
Văn phòng tổng tài tập đoàn Thiên Lâm.
Hạ Úc Huân sau khi cùng Âu Minh Hiên nói chuyện xong liền bắt đầu tiếp tục làm việc.
Chỉ là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tan ca trên đường về nhà, cô lại nhận được một tin nhắn.
Vẫn là dãy số xa lạ vừa rồi, kèm theo một ảnh chụp.
Bối cảnh ảnh chụp là một tiệc rượu náo nhiệt, Lâm Tuyết một bộ váy ren trắng liền áo, tóc buộc cao cao, lộ ra chiếc cổ duyên dáng, xinh đẹp mà ngọt ngào, mà người đàn ông sắc sỡ lóa mắt bên cạnh cô, không phải Lãnh Tư Thần thì là ai……
Góc độ ảnh chụp này không phải tự chụp, hình như là người nào đó chụp thay cô.
Như vậy cho dù có một ngày Lãnh Tư Thần biết tin nhắn này tồn tại, cô cũng có thể nói không phải cô gửi, mà là có người hãm hại, hoặc là Hạ Úc Huân tự biên tự diễn gì đó.
Ảnh chụp này hiển nhiên là vì nói cô đi một mình, mà là thật sự cùng Lãnh Tư Thần ở bên nhau……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro