Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Phúc lợi
Hữu Yêu
2024-11-06 05:07:01
Xe Lãnh Tư Thần rất nhanh liền đi xa.
Trong xe, Hạ Úc Huân một tay ôm gối đầu, một tay ôm pudding, tò mò mà nhìn ra bên ngoài xe.
Pudding có tật xấu, thích cắn loạn đồ vật, đặc biệt thích cắn gối đầu bảo bối của Hạ Úc Huân.
Hạ Úc Huân khẩn trương mà đem một góc gối đầu từ miệng pudding cứu ra, cả giận nói, “Pudding, không được bắt nạt A Thần!”
Pudding tròn tròn cuồn cuộn nức nở một tiếng, đáng thương tội nghiệp mà nằm sấp xuống, kêu: “Ngao ô ô……”
Nghe thanh âm đáng thương của nó, Hạ Úc Huân cũng cảm thấy khẩu khí của mình có chút quá nặng, sờ sờ đầu nó tỏ vẻ an ủi, nói: “Thực xin lỗi pudding, nhưng mày làm như vậy là không đúng, về sau không được như vậy biết không?”
“Ngao ô……” Pudding vẩy vẩy cái đuôi, nhắm mắt lại, làm bộ ngủ, nhưng kỳ thật lại nhìn lén Hạ Úc Huân.
Chỉ trong chốc lát, Hạ Úc Huân hơi không chú ý, pudding lại tinh thần phấn chấn mà một ngụm cắn gối đầu, vểnh mông nhỏ lên, đầu vung qua vung lại mà xé rách.
“Pudding, mày lại hồ nháo ta thật sự sẽ tức giận a!” Hạ Úc Huân một tay đem gối đầu giơ lên cao.
Nhưng, Pudding cắn rất chặt, thế cho nên Hạ Úc Huân nhấc gối đầu, nhấc luôn cả chú chó lông xù kia lơ lửng giữa không trung.
Cho dù là vẫn duy trì loại động tác yêu cầu kỹ thuật cao này, Pudding vẫn bám riết không tha không chịu nhả ra.
Hạ Úc Huân gấp đến độ sáp sửa khóc.
Cô đau lòng “A Thần” của cô, nhưng lại không nỡ đánh pudding.
Lãnh Tư Thần thông qua kính chiếu hậu nhìn mọt màn đáng yêu phía sau, khóe miệng cầm lòng không được mà hơi nhếch lên.
Thấy Hạ Úc Huân thật sự sốt ruột, Lãnh Tư Thần vội vàng lấy ra một túi bánh bích quy cho chó, xé mở ném ra sau, pudding lập tức “A ô” một tiếng buông gối đầu hướng về phía bánh bích quy.
Hạ Úc Huân thấy thế lập tức đem gối đầu gắt gao ôm vào lòng, cảnh giác mà nhìn cái đuôi đong đưa như môtơ nhỏ của pudding.
Nhìn Lãnh Tư Thần lái xe phía trước, cô đem thân mình nghiêng qua, tiếp theo lại đem gối đầu đưa qua.
“Làm cái gì?” Lãnh Tư Thần nhìn lướt qua Hạ Úc Huân sủng ái gối đầu, hiển nhiên sắc mặt không tốt.
“Anh có thể tạm thời giúp tôi chăm sóc một chút chứ? Tôi sợ pudding lại khi dễ anh ấy!” Hạ Úc Huân đáng thương tội nghiệp mà nói.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà xoa bóp ấn đường, vươn tay, tiếp nhận cái gối đầu đáng chết kia tùy ý mà phóng tới bên cạnh mình.
Như vậy pudding sẽ với không tới “A Thần”, Hạ Úc Huân vui vẻ mà cười, sau đó, cực kỳ tự giác mà đem đầu nhỏ thò lại gần khóe môi Lãnh Tư Thần hôn một cái, ngọt ngào nói, “Cám ơn anh!”
Tiếp theo, cô dường như không có việc gì mà ngồi lại chỗ cũ, tùy ý người nào đó bởi vì chút ái muội ấm áp lơ đãng của cô mà một mình đang sóng ngầm mãnh liệt.
Tuy rằng cô sợ anh chủ động tiếp cận, nhưng, anh đjai kahí có thể hấp dẫn chính cô chủ động.
Biết được điểm này, vẫn là có thể có không ít phúc lợi. Hiện tại cô đã được dạy dỗ khá tốt.
-
Rất nhanh đã chạy đến Tây giao, phía trước đột nhiên phóng tới một đường ánh sáng chói mắt, một chiếc xe Benz phía đối diện đột nhiên mở ra, ngăn trở đường bọn họ.
Lãnh Tư Thần thắng gấp lại.
“A ô a ô!” Pudding cả kinh không ngừng sủa loạn, Hạ Úc Huân sờ sờ đầu nó không ngừng trấn an.
Sau khi lùi lại một khoảng, Lãnh Tư Thần phát động động cơ nhanh chóng thay đổi đường né tránh vòng vây chiếc xe kia.
Phía sau, chiếc xe kia vẫn đuổi theo không tha.
“Tiểu Huân, cúi đầu nằm sấp xuống! Mau!” Lãnh Tư Thần vừa dứt lời bên tai liền truyền đến tiếng súng chói tai.
Khoảnh khắc nghe được tiếng súng, tim Lãnh Tư Thần chợt lạnh, quả nhiên không phải người của Nam Cung Lâm đuổi theo.
Người nào, cư nhiên dám trắng trợn táo bạo mà nhằm vào Hạ Úc Huân như thế?
Trong xe, Hạ Úc Huân một tay ôm gối đầu, một tay ôm pudding, tò mò mà nhìn ra bên ngoài xe.
Pudding có tật xấu, thích cắn loạn đồ vật, đặc biệt thích cắn gối đầu bảo bối của Hạ Úc Huân.
Hạ Úc Huân khẩn trương mà đem một góc gối đầu từ miệng pudding cứu ra, cả giận nói, “Pudding, không được bắt nạt A Thần!”
Pudding tròn tròn cuồn cuộn nức nở một tiếng, đáng thương tội nghiệp mà nằm sấp xuống, kêu: “Ngao ô ô……”
Nghe thanh âm đáng thương của nó, Hạ Úc Huân cũng cảm thấy khẩu khí của mình có chút quá nặng, sờ sờ đầu nó tỏ vẻ an ủi, nói: “Thực xin lỗi pudding, nhưng mày làm như vậy là không đúng, về sau không được như vậy biết không?”
“Ngao ô……” Pudding vẩy vẩy cái đuôi, nhắm mắt lại, làm bộ ngủ, nhưng kỳ thật lại nhìn lén Hạ Úc Huân.
Chỉ trong chốc lát, Hạ Úc Huân hơi không chú ý, pudding lại tinh thần phấn chấn mà một ngụm cắn gối đầu, vểnh mông nhỏ lên, đầu vung qua vung lại mà xé rách.
“Pudding, mày lại hồ nháo ta thật sự sẽ tức giận a!” Hạ Úc Huân một tay đem gối đầu giơ lên cao.
Nhưng, Pudding cắn rất chặt, thế cho nên Hạ Úc Huân nhấc gối đầu, nhấc luôn cả chú chó lông xù kia lơ lửng giữa không trung.
Cho dù là vẫn duy trì loại động tác yêu cầu kỹ thuật cao này, Pudding vẫn bám riết không tha không chịu nhả ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Úc Huân gấp đến độ sáp sửa khóc.
Cô đau lòng “A Thần” của cô, nhưng lại không nỡ đánh pudding.
Lãnh Tư Thần thông qua kính chiếu hậu nhìn mọt màn đáng yêu phía sau, khóe miệng cầm lòng không được mà hơi nhếch lên.
Thấy Hạ Úc Huân thật sự sốt ruột, Lãnh Tư Thần vội vàng lấy ra một túi bánh bích quy cho chó, xé mở ném ra sau, pudding lập tức “A ô” một tiếng buông gối đầu hướng về phía bánh bích quy.
Hạ Úc Huân thấy thế lập tức đem gối đầu gắt gao ôm vào lòng, cảnh giác mà nhìn cái đuôi đong đưa như môtơ nhỏ của pudding.
Nhìn Lãnh Tư Thần lái xe phía trước, cô đem thân mình nghiêng qua, tiếp theo lại đem gối đầu đưa qua.
“Làm cái gì?” Lãnh Tư Thần nhìn lướt qua Hạ Úc Huân sủng ái gối đầu, hiển nhiên sắc mặt không tốt.
“Anh có thể tạm thời giúp tôi chăm sóc một chút chứ? Tôi sợ pudding lại khi dễ anh ấy!” Hạ Úc Huân đáng thương tội nghiệp mà nói.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà xoa bóp ấn đường, vươn tay, tiếp nhận cái gối đầu đáng chết kia tùy ý mà phóng tới bên cạnh mình.
Như vậy pudding sẽ với không tới “A Thần”, Hạ Úc Huân vui vẻ mà cười, sau đó, cực kỳ tự giác mà đem đầu nhỏ thò lại gần khóe môi Lãnh Tư Thần hôn một cái, ngọt ngào nói, “Cám ơn anh!”
Tiếp theo, cô dường như không có việc gì mà ngồi lại chỗ cũ, tùy ý người nào đó bởi vì chút ái muội ấm áp lơ đãng của cô mà một mình đang sóng ngầm mãnh liệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng cô sợ anh chủ động tiếp cận, nhưng, anh đjai kahí có thể hấp dẫn chính cô chủ động.
Biết được điểm này, vẫn là có thể có không ít phúc lợi. Hiện tại cô đã được dạy dỗ khá tốt.
-
Rất nhanh đã chạy đến Tây giao, phía trước đột nhiên phóng tới một đường ánh sáng chói mắt, một chiếc xe Benz phía đối diện đột nhiên mở ra, ngăn trở đường bọn họ.
Lãnh Tư Thần thắng gấp lại.
“A ô a ô!” Pudding cả kinh không ngừng sủa loạn, Hạ Úc Huân sờ sờ đầu nó không ngừng trấn an.
Sau khi lùi lại một khoảng, Lãnh Tư Thần phát động động cơ nhanh chóng thay đổi đường né tránh vòng vây chiếc xe kia.
Phía sau, chiếc xe kia vẫn đuổi theo không tha.
“Tiểu Huân, cúi đầu nằm sấp xuống! Mau!” Lãnh Tư Thần vừa dứt lời bên tai liền truyền đến tiếng súng chói tai.
Khoảnh khắc nghe được tiếng súng, tim Lãnh Tư Thần chợt lạnh, quả nhiên không phải người của Nam Cung Lâm đuổi theo.
Người nào, cư nhiên dám trắng trợn táo bạo mà nhằm vào Hạ Úc Huân như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro