Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Thích được kẻ ngốc nghếch như em(9)
Hữu Yêu
2024-11-06 05:07:01
Lãnh Tư Thần trên cao nhìn xuống cô, mặt không cảm xúc nói: “Em đây là
thiếu người ta một trăm vạn lại cố ý đem toàn bộ một trăm vạn đổi thành
một đồng tiền xu ném vào nước bẩn ngâm một đêm mới lấy lên, đổi lại là
em, em nhận không?”
“……” Hạ Úc Huân đầu đầy hắc tuyến, thằng nhãi này hình dung có cần phải kỳ quặc như vậy không?
“Tiền xu cũng là tiền! Anh coi thường tiền xu à? Bị nước bẩn ngâm qua một đồng tiền xu kia cũng vẫn là một đồng sẽ không biến thành năm hào! Nếu ghét bỏ tôi như vậy, hà tất một hai phải miễn cưỡng bản thân nhận lấy, bằng không lần này xem như hòa đi?” Hạ Úc Huân tức khắc bò lên, ánh mắt lấp lánh mà cùng anh thương lượng.
Lãnh Tư Thần vừa xoa tóc vừa ngồi xuống mép giường, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hạ Úc Huân bị anh nhìn trong lòng có chút sợ hãi, đang chờ anh trả lời, sau khi chỉ nghe anh thở dài, một bàn tay vỗ trên đầu cô, thần sắc phiền muộn mà nói một câu: “Anh sao lại thích một kẻ ngốc nghếch như em chứ!”
Mẹ nó!
“Anh mới ngu ngốc! Cả nhà anh đều ngu ngốc!”
“Cả nhà anh cũng bao gồm em và Tiểu Bạch.” Lãnh Tư Thần một bộ “Em quả nhiên là ngu ngốc”.
Hạ Úc Huân phát điên mà xoa đầu mình, nói: “Lãnh Tư Thần anh rốt cuộc lấy hay không lấy, không lấy thì tôi đi đây! Lần sau anh cũng đừng nghĩ lấy, tôi đều đưa tới cửa, là chính anh không cần, không thể trách tôi……”
Hạ Úc Huân nói xong liền lăn một vòng, bắt đầu bò xuống giường, vừa bò vừa cảnh giác mà nhìn anh.
Lãnh Tư Thần khóe miệng khẽ nhếch nhìn cô gái trước mắt tóc lộn xộn như ổ gà, mặc bộ áo ngủ hoa văn quê mùa như bà cố nội không có nửa phần mỹ cảm, gây mất hứng đến tận cùng……
Anh hơi cúi đầu, trong lòng chua xót nghĩ, a, Lãnh Tư Thần mày hết thuốc cứu chữa rồi, cô nương như vậy mà mày cư nhiên còn cảm thấy rất đáng yêu, cư nhiên còn rất có hứng thú, cư nhiên…… Vẫn muốn cô ấy……
Hạ Úc Huân vừa quan sát vẻ mặt Lãnh Tư Thần vừa dịch dịch dịch, chân mới vừa chạm đất, đang ở trong lòng hoan hô vạn tuế, kế hoạch thành công……
Không nghĩ tới, trong nháy mắt thế cục liền xảy ra biến hóa.
Cô đầu tiên là đầu óc choáng váng mà quăng ngã về giường, ngay sau đó, hơi thở mát lạnh của đàn ông như che trời lấp đất mà đến, môi lưỡi một trận bị gặm, cắn đau đớn……
Trước khi bị lăn lộn mà sắp mất đi ý thức, cả đầu óc Hạ Úc Huân chỉ có một sự việc, đó chính là, khẩu vị của Lãnh Tư Thần…… Quả nhiên rất nặng……
Đáng chết, lại sơ suất……
“Đinh linh đinh linh…… Đinh linh đinh linh……”
Trong phòng an tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, Hạ Úc Huân sợ tới mức bị hôn đến sắp hít thở không thông đầu hôn hôn trầm trầm tức khắc tỉnh lại, quả thực tim đều sắp bị dọa rớt ra.
“Lãnh Tư Thần…… Chuông cửa……” Hạ Úc Huân xô đẩy anh một cái.
“Không cần phải quan tâm!” Lãnh Tư Thần thần sắc không kiên nhẫn.
“Đinh linh đinh linh……”
“Vẫn luôn kêu kìa!” Thần kinh toàn thân Hạ Úc Huân đều căng chặt.
“Em có thể chuyên tâm một chút hay không?” Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ.
“Mẹ nó! Vẫn luôn kêu như vậy anh bảo tôi như thế nào chuyên tâm? Có phải Lương Khiêm tìm anh có việc gấp không?”
“Không có khả năng, Lương Khiêm tìm anh sao lại không gọi di động?”
“Vậy phỏng chừng chính là người của khách sạn…”
“Đinh linh đinh linh…… Đinh linh đinh linh…… Đinh linh đinh linh……”
Chuông cửa bám riết không tha mà tiếp tục vang, không ai đáp lại vẫn cứ tiếp tục kêu, cuối cùng Lãnh Tư Thần đành phải bực bội mà dừng động tác, sau đó tiện tay mặc áo ngủ vào đi ra mở cửa.
Hạ Úc Huân ôm chăn ngồi dậy, cũng thật cẩn thận mà vểnh tai nghe động tĩnh ngoài cửa.
“……” Hạ Úc Huân đầu đầy hắc tuyến, thằng nhãi này hình dung có cần phải kỳ quặc như vậy không?
“Tiền xu cũng là tiền! Anh coi thường tiền xu à? Bị nước bẩn ngâm qua một đồng tiền xu kia cũng vẫn là một đồng sẽ không biến thành năm hào! Nếu ghét bỏ tôi như vậy, hà tất một hai phải miễn cưỡng bản thân nhận lấy, bằng không lần này xem như hòa đi?” Hạ Úc Huân tức khắc bò lên, ánh mắt lấp lánh mà cùng anh thương lượng.
Lãnh Tư Thần vừa xoa tóc vừa ngồi xuống mép giường, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hạ Úc Huân bị anh nhìn trong lòng có chút sợ hãi, đang chờ anh trả lời, sau khi chỉ nghe anh thở dài, một bàn tay vỗ trên đầu cô, thần sắc phiền muộn mà nói một câu: “Anh sao lại thích một kẻ ngốc nghếch như em chứ!”
Mẹ nó!
“Anh mới ngu ngốc! Cả nhà anh đều ngu ngốc!”
“Cả nhà anh cũng bao gồm em và Tiểu Bạch.” Lãnh Tư Thần một bộ “Em quả nhiên là ngu ngốc”.
Hạ Úc Huân phát điên mà xoa đầu mình, nói: “Lãnh Tư Thần anh rốt cuộc lấy hay không lấy, không lấy thì tôi đi đây! Lần sau anh cũng đừng nghĩ lấy, tôi đều đưa tới cửa, là chính anh không cần, không thể trách tôi……”
Hạ Úc Huân nói xong liền lăn một vòng, bắt đầu bò xuống giường, vừa bò vừa cảnh giác mà nhìn anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lãnh Tư Thần khóe miệng khẽ nhếch nhìn cô gái trước mắt tóc lộn xộn như ổ gà, mặc bộ áo ngủ hoa văn quê mùa như bà cố nội không có nửa phần mỹ cảm, gây mất hứng đến tận cùng……
Anh hơi cúi đầu, trong lòng chua xót nghĩ, a, Lãnh Tư Thần mày hết thuốc cứu chữa rồi, cô nương như vậy mà mày cư nhiên còn cảm thấy rất đáng yêu, cư nhiên còn rất có hứng thú, cư nhiên…… Vẫn muốn cô ấy……
Hạ Úc Huân vừa quan sát vẻ mặt Lãnh Tư Thần vừa dịch dịch dịch, chân mới vừa chạm đất, đang ở trong lòng hoan hô vạn tuế, kế hoạch thành công……
Không nghĩ tới, trong nháy mắt thế cục liền xảy ra biến hóa.
Cô đầu tiên là đầu óc choáng váng mà quăng ngã về giường, ngay sau đó, hơi thở mát lạnh của đàn ông như che trời lấp đất mà đến, môi lưỡi một trận bị gặm, cắn đau đớn……
Trước khi bị lăn lộn mà sắp mất đi ý thức, cả đầu óc Hạ Úc Huân chỉ có một sự việc, đó chính là, khẩu vị của Lãnh Tư Thần…… Quả nhiên rất nặng……
Đáng chết, lại sơ suất……
“Đinh linh đinh linh…… Đinh linh đinh linh……”
Trong phòng an tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, Hạ Úc Huân sợ tới mức bị hôn đến sắp hít thở không thông đầu hôn hôn trầm trầm tức khắc tỉnh lại, quả thực tim đều sắp bị dọa rớt ra.
“Lãnh Tư Thần…… Chuông cửa……” Hạ Úc Huân xô đẩy anh một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần phải quan tâm!” Lãnh Tư Thần thần sắc không kiên nhẫn.
“Đinh linh đinh linh……”
“Vẫn luôn kêu kìa!” Thần kinh toàn thân Hạ Úc Huân đều căng chặt.
“Em có thể chuyên tâm một chút hay không?” Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ.
“Mẹ nó! Vẫn luôn kêu như vậy anh bảo tôi như thế nào chuyên tâm? Có phải Lương Khiêm tìm anh có việc gấp không?”
“Không có khả năng, Lương Khiêm tìm anh sao lại không gọi di động?”
“Vậy phỏng chừng chính là người của khách sạn…”
“Đinh linh đinh linh…… Đinh linh đinh linh…… Đinh linh đinh linh……”
Chuông cửa bám riết không tha mà tiếp tục vang, không ai đáp lại vẫn cứ tiếp tục kêu, cuối cùng Lãnh Tư Thần đành phải bực bội mà dừng động tác, sau đó tiện tay mặc áo ngủ vào đi ra mở cửa.
Hạ Úc Huân ôm chăn ngồi dậy, cũng thật cẩn thận mà vểnh tai nghe động tĩnh ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro