Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Tiểu Bạch lóe sáng sân khấu (7)
Hữu Yêu
2024-11-06 05:07:01
Bất quá, chậm một bước, Tiểu Bạch đã ấn phím home, màn hình tức khắc sáng lên, màn hình khóa là ảnh chụp cậu cùng mẹ ngủ say…
“A, góc độ này, không phải bình thường di động quay chụp, là hình chụp từ camera sao?” Tiểu Bạch nhìn kỹ, ngữ khí khẳng định mà phán đoán.
Lãnh Tư Thần: “……” Yên lặng đỡ trán.
Không nghĩ tới không chỉ có bị thấy được, còn bị cậu nhìn ra là chụp từ camera.
Xem ra con trai quá thông minh cũng là chuyện đau đầu.
“Tiểu Bạch, con nghe chú giải thích……”
Anh hẳn sẽ không bị hiểu lầm thành biến thái nhìn trộm chứ!
“Thôi, con biết không phải giám sát, chỉ là quá nhớ mẹ, bất quá nhìn lén tóm lại là không tốt, lần sau không thể như vậy.” Tiểu Bạch nghiêm túc mà nói.
Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng thở ra, tất nhiên là cam đoan các loại.
Bất quá, nói đến theo dõi, anh tựa hồ nghĩ thông suốt một chuyện.
Thái độ của Tiểu Bạch với mình từ sáng hôm nay đã bắt đầu thay đổi có thể nói vô cùng lớn.
Tối hôm qua là cậu băng bó miệng vết thương cho mình, sáng nay còn quanh co lòng vòng quan tâm mình, cho mình uống trà giải rượu, đối với chuyện giữa anh và Tiểu Huân tựa hồ cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú……
Mọi thứ này khẳng định là có cơ hội.
Anh có thể nghĩ đến duy nhất là, Tiểu Bạch nghe được lời tối hôm qua của Cung Hiền Anh, nhưng cậu làm sao mà biết được, lúc ấy cậu cũng không ở đó.
Phỏng chừng là cậu nhóc nhanh trí kia dùng phương pháp gì đó xem được camera.
Xem ra, Cung Hiền Anh lần này thật ra đánh bậy đánh bạ mà lại làm chuyện tốt.
Rất nhiều chuyện, nếu tự nói cho cậu nghe, cậu bởi vì lòng còn đề phòng, rất có thể sẽ không tin tưởng, nhưng nếu cậu tận mắt nhìn thấy, hiệu quả sẽ hoàn toàn không giống nhau.
Đây xem như là tin tức tốt và tiến triển duy nhất mấy ngày qua rồi!
Cho dù anh hao tổn tâm cơ, có thể cũng kém hữu dụng so với một câu nói của Tiểu Bạch.
Lúc Lương Khiêm mua đồ vật trở về, chỉ thấy trong văn phòng, người lớn thì vùi đầu làm việc trước bàn, người nhỏ ngồi trên sô pha cúi đầu chơi trò chơi.
Hai cha con thoạt nhìn vô cùng ấm áp hài hòa.
“BOSS, đồ vật đã mua về rồi.”
“Uhm, để xuống đi, đúng rồi, hành trình buổi tối, giúp tôi đổi ngày.” Lãnh Tư Thần nghĩ nghĩ, phân phó một câu.
Rốt cuộc thật vất vả mới có không khí tốt như vậy với con trai, anh muốn nhân cơ hội chăm sóc con nhiều hơn, bồi đắp tình cảm.
“Được, tôi liền đi sắp xếp.” Lương Khiêm hiểu rõ nói.
Tiểu Bạch bên cạnh nghe được hai người nói chuyện tức khắc nhạy cảm mà ngẩng đầu, nói: “Nếu là vì con, vậy con đi về trước, con không muốn quấy rầy công việc của chú.”
Lãnh Tư Thần biết cậu nhóc rất bướng bỉnh, hơn nữa không thích nhất gây thêm phiền toái cho người khác, đành phải bỏ chủ ý, nói: “Được rồi, chú không thay đổi hành trình, bất quá, con có thể ở lại chơi trong chốc lát, chờ lúc tan ca chú sẽ đưa con về nhà, sau đó lại đi tiệc.”
Hai cha con bình anh vô sự mà vượt qua một ngày tốt đẹp.
Lúc tan ca, tất cả mọi người như gặp quỷ mà nhìn ông chủ bọn họ, núi băng ngàn năm kia cư nhiên nhu hòa mỉm cười, quả thực xuân phong quất vào mặt!
Trở lại biệt thự, Tiểu Bạch một mình ăn cơm chiều, sau đó tắm rồi nằm trên giường đọc một quyển sách mà Tương Nhu đề xuất.
Nội dung sách rất có ý nghĩa, bất tri bất giác liền đọc tiếng đồng hồ, vừa nhìn đồng hồ trên tường, đã 11 giờ!
Tương Nhu hình như còn chưa trở về.
Vốn định đi ngủ, nhưng lại có chút lo lắng, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò.
Đến gần rạng sáng, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, người rốt cuộc đã trở lại.
Tiểu Bạch hơi có chút khẩn trương mà chạy xuống lầu, thấy Lãnh Tư Thần một mình trở về, hơn nữa bước chân còn vững chắc, hẳn là không uống quá nhiều rượu, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn xuống.
Tuy rằng biết Tương Nhu cùng người kia không có gì, nhưng cậu vẫn rất chán ghét chú cùng cô gái giả trang thành mẹ kia quá gần gũi nhau.
Tiểu Bạch đứng ở cửa cầu thang, nhìn Lãnh Tư Thần đêm khuya xã giao trở về có chút mỏi mệt, do dự có nên đi qua xem hay không, sắc mặt chú tựa hồ có chút không tốt lắm…
Đang do dự, giây tiếp theo, cậu trơ mắt thấy Lãnh Tư Thần đang đi rất bình thường, đột nhiên khom người phun ra một miệng máu tươi, ngay sau đó thân thể phịch một tiếng ngã xuống……
“A, góc độ này, không phải bình thường di động quay chụp, là hình chụp từ camera sao?” Tiểu Bạch nhìn kỹ, ngữ khí khẳng định mà phán đoán.
Lãnh Tư Thần: “……” Yên lặng đỡ trán.
Không nghĩ tới không chỉ có bị thấy được, còn bị cậu nhìn ra là chụp từ camera.
Xem ra con trai quá thông minh cũng là chuyện đau đầu.
“Tiểu Bạch, con nghe chú giải thích……”
Anh hẳn sẽ không bị hiểu lầm thành biến thái nhìn trộm chứ!
“Thôi, con biết không phải giám sát, chỉ là quá nhớ mẹ, bất quá nhìn lén tóm lại là không tốt, lần sau không thể như vậy.” Tiểu Bạch nghiêm túc mà nói.
Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng thở ra, tất nhiên là cam đoan các loại.
Bất quá, nói đến theo dõi, anh tựa hồ nghĩ thông suốt một chuyện.
Thái độ của Tiểu Bạch với mình từ sáng hôm nay đã bắt đầu thay đổi có thể nói vô cùng lớn.
Tối hôm qua là cậu băng bó miệng vết thương cho mình, sáng nay còn quanh co lòng vòng quan tâm mình, cho mình uống trà giải rượu, đối với chuyện giữa anh và Tiểu Huân tựa hồ cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú……
Mọi thứ này khẳng định là có cơ hội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh có thể nghĩ đến duy nhất là, Tiểu Bạch nghe được lời tối hôm qua của Cung Hiền Anh, nhưng cậu làm sao mà biết được, lúc ấy cậu cũng không ở đó.
Phỏng chừng là cậu nhóc nhanh trí kia dùng phương pháp gì đó xem được camera.
Xem ra, Cung Hiền Anh lần này thật ra đánh bậy đánh bạ mà lại làm chuyện tốt.
Rất nhiều chuyện, nếu tự nói cho cậu nghe, cậu bởi vì lòng còn đề phòng, rất có thể sẽ không tin tưởng, nhưng nếu cậu tận mắt nhìn thấy, hiệu quả sẽ hoàn toàn không giống nhau.
Đây xem như là tin tức tốt và tiến triển duy nhất mấy ngày qua rồi!
Cho dù anh hao tổn tâm cơ, có thể cũng kém hữu dụng so với một câu nói của Tiểu Bạch.
Lúc Lương Khiêm mua đồ vật trở về, chỉ thấy trong văn phòng, người lớn thì vùi đầu làm việc trước bàn, người nhỏ ngồi trên sô pha cúi đầu chơi trò chơi.
Hai cha con thoạt nhìn vô cùng ấm áp hài hòa.
“BOSS, đồ vật đã mua về rồi.”
“Uhm, để xuống đi, đúng rồi, hành trình buổi tối, giúp tôi đổi ngày.” Lãnh Tư Thần nghĩ nghĩ, phân phó một câu.
Rốt cuộc thật vất vả mới có không khí tốt như vậy với con trai, anh muốn nhân cơ hội chăm sóc con nhiều hơn, bồi đắp tình cảm.
“Được, tôi liền đi sắp xếp.” Lương Khiêm hiểu rõ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Bạch bên cạnh nghe được hai người nói chuyện tức khắc nhạy cảm mà ngẩng đầu, nói: “Nếu là vì con, vậy con đi về trước, con không muốn quấy rầy công việc của chú.”
Lãnh Tư Thần biết cậu nhóc rất bướng bỉnh, hơn nữa không thích nhất gây thêm phiền toái cho người khác, đành phải bỏ chủ ý, nói: “Được rồi, chú không thay đổi hành trình, bất quá, con có thể ở lại chơi trong chốc lát, chờ lúc tan ca chú sẽ đưa con về nhà, sau đó lại đi tiệc.”
Hai cha con bình anh vô sự mà vượt qua một ngày tốt đẹp.
Lúc tan ca, tất cả mọi người như gặp quỷ mà nhìn ông chủ bọn họ, núi băng ngàn năm kia cư nhiên nhu hòa mỉm cười, quả thực xuân phong quất vào mặt!
Trở lại biệt thự, Tiểu Bạch một mình ăn cơm chiều, sau đó tắm rồi nằm trên giường đọc một quyển sách mà Tương Nhu đề xuất.
Nội dung sách rất có ý nghĩa, bất tri bất giác liền đọc tiếng đồng hồ, vừa nhìn đồng hồ trên tường, đã 11 giờ!
Tương Nhu hình như còn chưa trở về.
Vốn định đi ngủ, nhưng lại có chút lo lắng, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò.
Đến gần rạng sáng, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, người rốt cuộc đã trở lại.
Tiểu Bạch hơi có chút khẩn trương mà chạy xuống lầu, thấy Lãnh Tư Thần một mình trở về, hơn nữa bước chân còn vững chắc, hẳn là không uống quá nhiều rượu, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn xuống.
Tuy rằng biết Tương Nhu cùng người kia không có gì, nhưng cậu vẫn rất chán ghét chú cùng cô gái giả trang thành mẹ kia quá gần gũi nhau.
Tiểu Bạch đứng ở cửa cầu thang, nhìn Lãnh Tư Thần đêm khuya xã giao trở về có chút mỏi mệt, do dự có nên đi qua xem hay không, sắc mặt chú tựa hồ có chút không tốt lắm…
Đang do dự, giây tiếp theo, cậu trơ mắt thấy Lãnh Tư Thần đang đi rất bình thường, đột nhiên khom người phun ra một miệng máu tươi, ngay sau đó thân thể phịch một tiếng ngã xuống……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro