Bà Xã Thiên Tài Rất Thích Diễn
Nói dối không biết ngượng
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-15 19:27:16
Cũng không biết có phải là Thịnh Nhược Yêu hoa mắt hay không, nhưng tại sao cô lại nhìn thấy một chuyện rất kì lạ...
Đại ác ma... À không, Tư Đình Thịnh... Tại sao Tư Đình Thịnh lại bóc vỏ tôm cho cô? Không chỉ vậy mà anh còn không thèm ngó ngàng gì tới nữ chính của mình nữa mà? Ủa là sao vậy? Có gì đó không đúng ở đây rồi... Anh ơi, anh phải quan tâm tới ánh sáng hào quang của nữ chính đi chứ? Tại sao anh lại bóc vỏ tôm cho cô?
Cô còn yêu đời lắm, chưa muốn chết đâu... Huhu... Cứu tôi với làng nước ơi!
Nhưng đừng nói là Thịnh Nhược Yêu ngạc nhiên, hai chị em Đình Mẫn và Đình Huệ cũng rất ngạc nhiên. Vốn dĩ ông anh cả này có bệnh sạch sẽ, từ trước đến nay anh chưa bao giờ ra tay giúp đỡ một cái, hơn nữa theo họ nhớ thì đây cũng là lần đầu tiên Tư Đình Thịnh và Thịnh Nhược Yêu gặp nhau cơ mà? Tại sao họ cứ có cảm giác hai người họ... Là một đôi yêu nhau lâu năm thế?
- Anh họ... Hay anh đừng bóc nữa, Yêu Yêu cứ để em...
- Em lo ăn đi.
Bị cắt đứt lời nói, Lục Tư Kha nhìn cô và Tư Đình Thịnh bằng cặp mắt phức tạp. Ở trên bàn ăn này chắc chỉ có một mình cô ngốc Thịnh Nhược Yêu là không nhận ra, chứ hai người nam nhân này đã sớm nhìn nhau bằng cặp mắt tóe lửa rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không thấy nó quá kì quái sao? Rõ ràng là Thịnh Nhược Yêu và Tư Đình Thịnh chỉ mới gặp nhau lần đầu... Vậy lấy lý do gì để đại ác ma Tư Đình Thịnh chăm sóc cô như thế?
Đừng có nói ở đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cho dù có đem vàng, đem kim cương đè chết ba người họ cũng không tin đâu. Nhất là Tư Đình Mẫn, nhớ lại những năm cấp ba, cô ấy từng thích một bạn nam cùng lớp, khi đó Tư Đình Mẫn còn hỏi anh cả có tin vào tình yêu sét đánh không.
Biết tên này trả lời cái gì không? Tư Đình Thịnh đến liếc cũng không thèm liếc, chỉ nhàn nhạt nói:
- Sét có cường độ dòng điện lên đến 300.000 ampe, điện thế là 126 triệu vôn, đốt nóng cực nhanh đến 15.000 độ C, cho nên em sẽ chết mà không kịp trăn trối đó đồ ngốc.
Dù đã trôi qua hơn năm năm rồi, nhưng mỗi lần nghĩ lại câu trả lời đó đều làm cho Tư Đình Mẫn sôi máu sùng sục. Cái tên thẳng nam, EQ thấp này làm sao có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ, vớ vẩn, quá vớ vẩn!
Hiển nhiên là họ cũng không loại trừ chuyện Tư Đình Thịnh đã gặp Thịnh Nhược Yêu trước đó, dù sao thì cũng đã ở đây thì hỏi luôn vậy.
- Anh cả, anh và Yêu Yêu đã gặp nhau trước đó rồi sao?
- Đã gặp.
- Chưa từng!
Thịnh Nhược Yêu cũng gấp gáp phủ nhận, làm ơn đi được không, nữ chính còn có mặt ở đây đó, làm ơn đừng đào hố chôn cô mà.
Nhưng câu trả lời của Tư Đình Thịnh làm cho Thịnh Nhược Yêu hoang mang, cô nhìn anh rồi ngây ngốc, động tác đang nhai cũng ngừng lại, ngơ ngác nhìn anh:
- Hể?
Cái biểu cảm đáng yêu cộng với gương mặt xinh đẹp chính là tội ác. Tư Đình Thịnh cũng nhẹ nhàng dùng tay không lau đi vết bẩn trên miệng của cô.
Hành động của anh làm cho Thịnh Nhược Yêu giật mình, còn luống cuống tìm khăn giấy để lau miệng, nhưng rồi sau đó Tư Đình Thịnh lại nhẹ giọng, nói:
- Bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của Thịnh tiểu thư, tôi và gia đình cũng có đến.
Thịnh Nhược Yêu cũng đã cố lục lại trí nhớ... Hình như là... Hình như... Hình như là cô không nhớ chuyện này. Trong lòng khóc thành bảy bảy bốn mươi chín dòng sông, tại sao cô lại có thể không nhớ vậy hả?
Tuy nhiên, chỉ có Tư Đình Mẫn và Tư Đình Huệ là nhìn nhau rồi cười đầy khinh miệt, ông anh trai này nổi tiếng là ghét nơi đông đúc, tới cái ngày thành lập công ty Tư thị cũng không thấy mặt mũi hay bóng dáng của anh đâu, vậy mà còn dám nói là đến tiệc sinh nhật của người ta.
Đúng là đồ mặt dày không biết ngại!
Nhưng rồi sau đó Thịnh Nhược Yêu cũng không nhớ được gì... Vô lý, nếu như một người đẹp trai như vậy đến thì cô phải nhớ chứ? Làm sao cô quên được những anh đẹp trai... Dừng một chút, lẽ nào Tư Đình Thịnh đang nói dối?
Nghĩ đến đây thì Thịnh Nhược Yêu cũng cảm thấy cũng không đúng, haha... Bản thân cô nặng được bao nhiêu gram mà lại dám nghi ngờ nam chính Tư Đình Thịnh vậy chứ?
Thôi thì dù sao anh cũng là nam chính, anh nói gì thì chính là như vậy. Cô không cãi thắng hào quang nhân vật chính đâu, cho nên cứ thuận theo ý trời đi.
Khoan đã... Ý trời... Nếu như cô đã có thể thay đổi cốt truyện một lần, thì bây giờ chẳng phải cô cũng giống như ý trời sao?
Đến đây hai mắt của cô lóe sáng lên, làm cho Tư Đình Thịnh cũng phải mỉm cười, nhưng có lẽ anh cần tiết chế lại nên đã lấy tay che miệng. Trong lòng thầm nghĩ "Cô thỏ nhỏ này lại sắp bày trò gì đây, vẻ mặt kia cũng quá đáng yêu rồi"
#Yu~
Đại ác ma... À không, Tư Đình Thịnh... Tại sao Tư Đình Thịnh lại bóc vỏ tôm cho cô? Không chỉ vậy mà anh còn không thèm ngó ngàng gì tới nữ chính của mình nữa mà? Ủa là sao vậy? Có gì đó không đúng ở đây rồi... Anh ơi, anh phải quan tâm tới ánh sáng hào quang của nữ chính đi chứ? Tại sao anh lại bóc vỏ tôm cho cô?
Cô còn yêu đời lắm, chưa muốn chết đâu... Huhu... Cứu tôi với làng nước ơi!
Nhưng đừng nói là Thịnh Nhược Yêu ngạc nhiên, hai chị em Đình Mẫn và Đình Huệ cũng rất ngạc nhiên. Vốn dĩ ông anh cả này có bệnh sạch sẽ, từ trước đến nay anh chưa bao giờ ra tay giúp đỡ một cái, hơn nữa theo họ nhớ thì đây cũng là lần đầu tiên Tư Đình Thịnh và Thịnh Nhược Yêu gặp nhau cơ mà? Tại sao họ cứ có cảm giác hai người họ... Là một đôi yêu nhau lâu năm thế?
- Anh họ... Hay anh đừng bóc nữa, Yêu Yêu cứ để em...
- Em lo ăn đi.
Bị cắt đứt lời nói, Lục Tư Kha nhìn cô và Tư Đình Thịnh bằng cặp mắt phức tạp. Ở trên bàn ăn này chắc chỉ có một mình cô ngốc Thịnh Nhược Yêu là không nhận ra, chứ hai người nam nhân này đã sớm nhìn nhau bằng cặp mắt tóe lửa rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không thấy nó quá kì quái sao? Rõ ràng là Thịnh Nhược Yêu và Tư Đình Thịnh chỉ mới gặp nhau lần đầu... Vậy lấy lý do gì để đại ác ma Tư Đình Thịnh chăm sóc cô như thế?
Đừng có nói ở đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cho dù có đem vàng, đem kim cương đè chết ba người họ cũng không tin đâu. Nhất là Tư Đình Mẫn, nhớ lại những năm cấp ba, cô ấy từng thích một bạn nam cùng lớp, khi đó Tư Đình Mẫn còn hỏi anh cả có tin vào tình yêu sét đánh không.
Biết tên này trả lời cái gì không? Tư Đình Thịnh đến liếc cũng không thèm liếc, chỉ nhàn nhạt nói:
- Sét có cường độ dòng điện lên đến 300.000 ampe, điện thế là 126 triệu vôn, đốt nóng cực nhanh đến 15.000 độ C, cho nên em sẽ chết mà không kịp trăn trối đó đồ ngốc.
Dù đã trôi qua hơn năm năm rồi, nhưng mỗi lần nghĩ lại câu trả lời đó đều làm cho Tư Đình Mẫn sôi máu sùng sục. Cái tên thẳng nam, EQ thấp này làm sao có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ, vớ vẩn, quá vớ vẩn!
Hiển nhiên là họ cũng không loại trừ chuyện Tư Đình Thịnh đã gặp Thịnh Nhược Yêu trước đó, dù sao thì cũng đã ở đây thì hỏi luôn vậy.
- Anh cả, anh và Yêu Yêu đã gặp nhau trước đó rồi sao?
- Đã gặp.
- Chưa từng!
Thịnh Nhược Yêu cũng gấp gáp phủ nhận, làm ơn đi được không, nữ chính còn có mặt ở đây đó, làm ơn đừng đào hố chôn cô mà.
Nhưng câu trả lời của Tư Đình Thịnh làm cho Thịnh Nhược Yêu hoang mang, cô nhìn anh rồi ngây ngốc, động tác đang nhai cũng ngừng lại, ngơ ngác nhìn anh:
- Hể?
Cái biểu cảm đáng yêu cộng với gương mặt xinh đẹp chính là tội ác. Tư Đình Thịnh cũng nhẹ nhàng dùng tay không lau đi vết bẩn trên miệng của cô.
Hành động của anh làm cho Thịnh Nhược Yêu giật mình, còn luống cuống tìm khăn giấy để lau miệng, nhưng rồi sau đó Tư Đình Thịnh lại nhẹ giọng, nói:
- Bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của Thịnh tiểu thư, tôi và gia đình cũng có đến.
Thịnh Nhược Yêu cũng đã cố lục lại trí nhớ... Hình như là... Hình như... Hình như là cô không nhớ chuyện này. Trong lòng khóc thành bảy bảy bốn mươi chín dòng sông, tại sao cô lại có thể không nhớ vậy hả?
Tuy nhiên, chỉ có Tư Đình Mẫn và Tư Đình Huệ là nhìn nhau rồi cười đầy khinh miệt, ông anh trai này nổi tiếng là ghét nơi đông đúc, tới cái ngày thành lập công ty Tư thị cũng không thấy mặt mũi hay bóng dáng của anh đâu, vậy mà còn dám nói là đến tiệc sinh nhật của người ta.
Đúng là đồ mặt dày không biết ngại!
Nhưng rồi sau đó Thịnh Nhược Yêu cũng không nhớ được gì... Vô lý, nếu như một người đẹp trai như vậy đến thì cô phải nhớ chứ? Làm sao cô quên được những anh đẹp trai... Dừng một chút, lẽ nào Tư Đình Thịnh đang nói dối?
Nghĩ đến đây thì Thịnh Nhược Yêu cũng cảm thấy cũng không đúng, haha... Bản thân cô nặng được bao nhiêu gram mà lại dám nghi ngờ nam chính Tư Đình Thịnh vậy chứ?
Thôi thì dù sao anh cũng là nam chính, anh nói gì thì chính là như vậy. Cô không cãi thắng hào quang nhân vật chính đâu, cho nên cứ thuận theo ý trời đi.
Khoan đã... Ý trời... Nếu như cô đã có thể thay đổi cốt truyện một lần, thì bây giờ chẳng phải cô cũng giống như ý trời sao?
Đến đây hai mắt của cô lóe sáng lên, làm cho Tư Đình Thịnh cũng phải mỉm cười, nhưng có lẽ anh cần tiết chế lại nên đã lấy tay che miệng. Trong lòng thầm nghĩ "Cô thỏ nhỏ này lại sắp bày trò gì đây, vẻ mặt kia cũng quá đáng yêu rồi"
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro