Chẳng lẽ sai lầ...
Minh Khê
2024-11-11 23:53:38
Tần Mặc nhìn cửa
chính trước mắt, hít sâu một hơi, cô còn chưa lấy chìa khóa từ trong túi ra, cánh cửa kia liền mình động mở ra. Cô lui về phía sau mấy bước, chỉ thấy đầu Phong Thần từ bên trong thò ra ngoài, nụ cười mê hoặc phụ nữ
như cũ, lại hơi không giống nhau.
"Tiểu Mặc, mau vào!"
Anh thân thiện kéo tay Tần Mặc, vừa vào nhà, cô đã ngửi thấy mùi thơm, trên bàn ăn đã bày sẵn thức ăn. Tần Mặc nhìn qua loa một chút, hầu như tất cả đều là món cô thích.
Cô rút tay của mình về, "Anh không cần phải như vậy, chờ anh khỏe lại, thì trở về đi!"
Phong Thần vô lại kéo tay của cô lần nữa, "Tiểu Mặc Mặc, nhà anh đang sửa chữa, cho nên chỉ có thể ở nhờ chỗ này, em sẽ không nhẫn tâm, để cho anh không nhà để về chứ?"
Tần Mặc buồn cười nhìn anh, anh không nhà để về? Hồng nhan tri kỷ của anh không biết có bao nhiêu, anh sẽ để mình chịu uất ức?
"Vậy anh cút về công ty mà ngủ!"
Phong Thần nắm ngực, cặp mắt tràn đầy đau lòng, anh vô cùng đau đớn nhìn cô gái bé nhỏ trước mắt, trước kia làm sao lại không phát hiện, cô tàn nhẫn lên, thì chính là một chỗ trống để quay về cũng không có!
Anh thở mạnh, Tần Mặc có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh nắm lấy mình, đang toát ra mồ hôi, "Anh bình tĩnh một chút, đừng kích động!"
Tần Mặc chỉ sợ tim của anh lại xảy ra vấn đề, không thể làm gì khác hơn là để vấn đề này lại, Phong Thần thấy cô dịu giọng, trong lòng âm thầm cười trộm, mặc dù là lợi dụng sự đồng tình của cô, nhưng cũng là vì cô!
Anh nửa lôi nửa kéo đem Tần Mặc ấn ngồi ở bên cạnh bàn, tiếp đó liền ngồi ở bên cạnh cô, thân mật vì cô gắp thức ăn, giống như giữa bọn họ thật sự chư từng xảy ra chuyện gì. Nhưng Tần Mặc lại không cho là, anh lấy lòng như vậy, mình sẽ dễ dàng tha thứ cho anh.
"Tiểu Mặc, trước kia là anh không đúng, anh đã nghiêm túc tự kiểm điểm lại mình."
"Vậy anh kiểm điểm ra kết luận gì?"
Tần Mặc ung dung ăn món ăn, nhìn không ra cảm xúc trên mặt, Phong Thần lấy lòng cười nói, "Anh không nên ngăn cản em kết giao bạn bè, không nên không giữ lời hứa với em, không nên quát tới quát lui với em. . . . . . Dĩ nhiên, điểm quan trọng nhất là . . . . ."
Anh nhìn gò má cô, Tần Mặc cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh, tay đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt, trên mặt lại tỉnh bơ, chờ anh nói tiếp.
"Anh không nên luôn tránh né tình cảm của mình, anh. . . . . ."
Giữa lúc anh nổi lên tình cảm tốt đẹp, hai mắt đắm đuối đưa tình nhìn Tần Mặc, định thổ lộ tiếng lòng với cô thì điện thoại trong túi xách của Tần Mặc vang lên, cắt đứt lời thoại anh đã chuẩn bị xong. [#chen: ta đang mong ngóng không biết anh Thần định nói gì mà tự dưng lại bị ngắt quãng, tụt hết cả cảm xúc :v]
Anh rủa thầm một tiếng, lại treo nụ cười như cũ, "Em nghe điện thoại trước đi!"
Tần Mặc nhận điện thoại nói hai tiếng, quay đầu len lén nhìn sắc mặt của Phong Thần một chút, trong lòng không khỏi cười trộm, "Được, lát nữa tôi đến."
Anh để cho mình khổ sở như vậy nhiều lần, để cho anh cũng nếm thử mùi vị mất mác đi!
Thấy cô lại định ra ngoài, Phong Thần kéo vạt áo của cô, "Em đi đâu vậy? Anh...anh còn chưa nói hết !"
"Vậy thì chờ tôi trở lại rồi nói!"
Tần Mặc hình như tâm tình rất tốt, không khỏi làm Phong Thần cảm thấy, cú điện thoại vừa rồi là Bùi Thiểu Y gọi tới, chẳng lẽ bọn họ không phải diễn trò, mà là thật sự đang kết giao?
Sau khi nhìn Tần Mặc ra ngoài anh không bình tĩnh nổi, lập tức theo sát ra ngoài, anh muốn xem một chút, đã trễ thế này, là người nào không muốn sống hẹn Tần Mặc ra ngoài.
Tần Mặc đúng hẹn tới phòng nhỏ của Tưởng Viện Viện, thấy cô chuẩn bị một cái bánh ngọt, còn là bánh phô mai cô thích nhất.
"Thật ra thì cô không cần như vậy."
Tần Mặc ngồi ở một bên, Tưởng Viện Viện cười cười, "Cần chứ, cô giúp tôi nhiều như thế, tôi nên cám ơn cô thật tốt."
Cô lấy bánh ngọt cắt ra, mắt rủ xuống hiện ra tối tăm cực kỳ nhỏ bé, lấy bánh ngọt đưa tới tay cô, tay có chút run.
"Cô rất lạnh sao?"
Tưởng Viện Viện lắc đầu một cái, cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của cô. Cô đã giúp mình rất nhiều, nhưng. . . . . . Tay nắm dao thoáng dùng sức, cô cố gắng bình phục tâm tình của mình, nâng lên má lúm đồng tiền cười ôn hòa.
"Nhanh ăn đi!"
Tần Mặc nhìn cô một lát, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, rũ mắt nhìn bánh ngọt trên tay, đặt ở chóp mũi ngửi một cái.
"Cô thật sự hi vọng tôi ăn nó?"
Tưởng Viện Viện do dự chốc lát, sau đó gật đầu một cái, "Đây là tôi muốn đáp tạ cô, ăn đi!"
Cô khẩn trương nhìn bánh ngọt trong tay Tần Mặc, Tần Mặc nhếch miệng, xúc một miếng đặt vào trong miệng, pho mát lạnh như băng hòa tan ở trong miệng, mang theo một chút chua xót.
Thời gian hình như trôi qua rất chậm chạp, Tưởng Viện Viện nhìn Tần Mặc ăn vài miếng, liền buông bánh ngọt xuống, "Tôi muốn hỏi cô, chuyện của ba tôi, có liên quan tới cô và Kim Na Na không?"
Tần Mặc bật cười "Hì hì", "Tưởng Viện Viện, cô rốt cuộc cũng nói ra mục đích của cô rồi ! Là Thiệu Tư Thanh nói cho cô, có đúng hay không? Cô ta cũng ở chỗ này đi!"
Trong lòng Tưởng Viện Viện run lên, sắc mặt lập tức liền trắng xanh, "Cô thừa nhận sao? Cũng bởi vì tranh hơn thua của các cô, cho nên, ba tôi thành kẻ chết thay cho người khác!"
Thiệu Tư Thanh đi ra từ một phòng khác, trên mặt mang theo khinh miệt, trong mắt dương dương tự đắc, "Không ngờ cô vẫn rất thông minh, biết tôi ở nơi này!"
Tần Mặc hừ lạnh một tiếng, "Vốn là cũng chỉ là suy đoán, tôi không ngờ, Thiệu Tư Thanh cô lại có thể tự chui đầu vào rọ!"
"Ha ha! Cô hãy lo lắng cho chính cô đi! Tôi muốn cô, không có mặt mũi ở lại!"
Một trận cảm giác hoa mắt chóng mặt quen thuộc đánh tới phía cô, khóe miệng Tần Mặc nhếch lên đường cong, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người của Tưởng Viện Viện, đó là ánh mắt cực kỳ thất vọng với cô ta, làm cô ta một hồi áy náy.
Nhưng cô ta nghĩ đến, Tần Mặc giúp đỡ cô ta, xuất phát đều từ chuyện của cha. . . . . . Đây chẳng qua là cô ấy có sai lầm với mình mà sám hối, cũng không phải thật lòng giúp đỡ cô ta!
Tưởng Viện Viện nhìn thấy Tần Mặc chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng một hồi sợ hãi, "Thiệu Tư Thanh, có thể gặp chuyện không may không?"
"Thế nào? Cô sợ? Nói cho cô biết, chúng ta bây giờ chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, muốn chết cùng chết! Cô cho rằng, cô ta còn có thể mềm lòng với cô sao?"
Ánh mắt Thiệu Tư Thanh tàn nhẫn, một trận rùng mình từ sống lưng bắt đầu dọc theo chạy tán loạn, làm Tưởng Viện Viện tê dại da đầu, Thiệu Tư Thanh đã không kịp chờ đợi tát hai cái về phía Tần Mặc đang hôn mê.
"Trò chơi vừa mới bắt đầu !"
Cô ta lấy điện thoại di động ra, trong mắt mang theo cảnh cáo nhìn Tưởng Viện Viện, "Lo lắng làm gì! Còn không đi trói cô ta lại!"
Tưởng Viện Viện run lên, bây giờ đã đâm lao phải theo lao, cô không khỏi bắt đầu hoài nghi, cô tin tưởng Thiệu Tư Thanh, cùng làm chuyện này với cô ta, rốt cuộc là đúng, hay là sai?
"Tiểu Mặc, mau vào!"
Anh thân thiện kéo tay Tần Mặc, vừa vào nhà, cô đã ngửi thấy mùi thơm, trên bàn ăn đã bày sẵn thức ăn. Tần Mặc nhìn qua loa một chút, hầu như tất cả đều là món cô thích.
Cô rút tay của mình về, "Anh không cần phải như vậy, chờ anh khỏe lại, thì trở về đi!"
Phong Thần vô lại kéo tay của cô lần nữa, "Tiểu Mặc Mặc, nhà anh đang sửa chữa, cho nên chỉ có thể ở nhờ chỗ này, em sẽ không nhẫn tâm, để cho anh không nhà để về chứ?"
Tần Mặc buồn cười nhìn anh, anh không nhà để về? Hồng nhan tri kỷ của anh không biết có bao nhiêu, anh sẽ để mình chịu uất ức?
"Vậy anh cút về công ty mà ngủ!"
Phong Thần nắm ngực, cặp mắt tràn đầy đau lòng, anh vô cùng đau đớn nhìn cô gái bé nhỏ trước mắt, trước kia làm sao lại không phát hiện, cô tàn nhẫn lên, thì chính là một chỗ trống để quay về cũng không có!
Anh thở mạnh, Tần Mặc có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh nắm lấy mình, đang toát ra mồ hôi, "Anh bình tĩnh một chút, đừng kích động!"
Tần Mặc chỉ sợ tim của anh lại xảy ra vấn đề, không thể làm gì khác hơn là để vấn đề này lại, Phong Thần thấy cô dịu giọng, trong lòng âm thầm cười trộm, mặc dù là lợi dụng sự đồng tình của cô, nhưng cũng là vì cô!
Anh nửa lôi nửa kéo đem Tần Mặc ấn ngồi ở bên cạnh bàn, tiếp đó liền ngồi ở bên cạnh cô, thân mật vì cô gắp thức ăn, giống như giữa bọn họ thật sự chư từng xảy ra chuyện gì. Nhưng Tần Mặc lại không cho là, anh lấy lòng như vậy, mình sẽ dễ dàng tha thứ cho anh.
"Tiểu Mặc, trước kia là anh không đúng, anh đã nghiêm túc tự kiểm điểm lại mình."
"Vậy anh kiểm điểm ra kết luận gì?"
Tần Mặc ung dung ăn món ăn, nhìn không ra cảm xúc trên mặt, Phong Thần lấy lòng cười nói, "Anh không nên ngăn cản em kết giao bạn bè, không nên không giữ lời hứa với em, không nên quát tới quát lui với em. . . . . . Dĩ nhiên, điểm quan trọng nhất là . . . . ."
Anh nhìn gò má cô, Tần Mặc cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh, tay đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt, trên mặt lại tỉnh bơ, chờ anh nói tiếp.
"Anh không nên luôn tránh né tình cảm của mình, anh. . . . . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa lúc anh nổi lên tình cảm tốt đẹp, hai mắt đắm đuối đưa tình nhìn Tần Mặc, định thổ lộ tiếng lòng với cô thì điện thoại trong túi xách của Tần Mặc vang lên, cắt đứt lời thoại anh đã chuẩn bị xong. [#chen: ta đang mong ngóng không biết anh Thần định nói gì mà tự dưng lại bị ngắt quãng, tụt hết cả cảm xúc :v]
Anh rủa thầm một tiếng, lại treo nụ cười như cũ, "Em nghe điện thoại trước đi!"
Tần Mặc nhận điện thoại nói hai tiếng, quay đầu len lén nhìn sắc mặt của Phong Thần một chút, trong lòng không khỏi cười trộm, "Được, lát nữa tôi đến."
Anh để cho mình khổ sở như vậy nhiều lần, để cho anh cũng nếm thử mùi vị mất mác đi!
Thấy cô lại định ra ngoài, Phong Thần kéo vạt áo của cô, "Em đi đâu vậy? Anh...anh còn chưa nói hết !"
"Vậy thì chờ tôi trở lại rồi nói!"
Tần Mặc hình như tâm tình rất tốt, không khỏi làm Phong Thần cảm thấy, cú điện thoại vừa rồi là Bùi Thiểu Y gọi tới, chẳng lẽ bọn họ không phải diễn trò, mà là thật sự đang kết giao?
Sau khi nhìn Tần Mặc ra ngoài anh không bình tĩnh nổi, lập tức theo sát ra ngoài, anh muốn xem một chút, đã trễ thế này, là người nào không muốn sống hẹn Tần Mặc ra ngoài.
Tần Mặc đúng hẹn tới phòng nhỏ của Tưởng Viện Viện, thấy cô chuẩn bị một cái bánh ngọt, còn là bánh phô mai cô thích nhất.
"Thật ra thì cô không cần như vậy."
Tần Mặc ngồi ở một bên, Tưởng Viện Viện cười cười, "Cần chứ, cô giúp tôi nhiều như thế, tôi nên cám ơn cô thật tốt."
Cô lấy bánh ngọt cắt ra, mắt rủ xuống hiện ra tối tăm cực kỳ nhỏ bé, lấy bánh ngọt đưa tới tay cô, tay có chút run.
"Cô rất lạnh sao?"
Tưởng Viện Viện lắc đầu một cái, cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của cô. Cô đã giúp mình rất nhiều, nhưng. . . . . . Tay nắm dao thoáng dùng sức, cô cố gắng bình phục tâm tình của mình, nâng lên má lúm đồng tiền cười ôn hòa.
"Nhanh ăn đi!"
Tần Mặc nhìn cô một lát, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, rũ mắt nhìn bánh ngọt trên tay, đặt ở chóp mũi ngửi một cái.
"Cô thật sự hi vọng tôi ăn nó?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Viện Viện do dự chốc lát, sau đó gật đầu một cái, "Đây là tôi muốn đáp tạ cô, ăn đi!"
Cô khẩn trương nhìn bánh ngọt trong tay Tần Mặc, Tần Mặc nhếch miệng, xúc một miếng đặt vào trong miệng, pho mát lạnh như băng hòa tan ở trong miệng, mang theo một chút chua xót.
Thời gian hình như trôi qua rất chậm chạp, Tưởng Viện Viện nhìn Tần Mặc ăn vài miếng, liền buông bánh ngọt xuống, "Tôi muốn hỏi cô, chuyện của ba tôi, có liên quan tới cô và Kim Na Na không?"
Tần Mặc bật cười "Hì hì", "Tưởng Viện Viện, cô rốt cuộc cũng nói ra mục đích của cô rồi ! Là Thiệu Tư Thanh nói cho cô, có đúng hay không? Cô ta cũng ở chỗ này đi!"
Trong lòng Tưởng Viện Viện run lên, sắc mặt lập tức liền trắng xanh, "Cô thừa nhận sao? Cũng bởi vì tranh hơn thua của các cô, cho nên, ba tôi thành kẻ chết thay cho người khác!"
Thiệu Tư Thanh đi ra từ một phòng khác, trên mặt mang theo khinh miệt, trong mắt dương dương tự đắc, "Không ngờ cô vẫn rất thông minh, biết tôi ở nơi này!"
Tần Mặc hừ lạnh một tiếng, "Vốn là cũng chỉ là suy đoán, tôi không ngờ, Thiệu Tư Thanh cô lại có thể tự chui đầu vào rọ!"
"Ha ha! Cô hãy lo lắng cho chính cô đi! Tôi muốn cô, không có mặt mũi ở lại!"
Một trận cảm giác hoa mắt chóng mặt quen thuộc đánh tới phía cô, khóe miệng Tần Mặc nhếch lên đường cong, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người của Tưởng Viện Viện, đó là ánh mắt cực kỳ thất vọng với cô ta, làm cô ta một hồi áy náy.
Nhưng cô ta nghĩ đến, Tần Mặc giúp đỡ cô ta, xuất phát đều từ chuyện của cha. . . . . . Đây chẳng qua là cô ấy có sai lầm với mình mà sám hối, cũng không phải thật lòng giúp đỡ cô ta!
Tưởng Viện Viện nhìn thấy Tần Mặc chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng một hồi sợ hãi, "Thiệu Tư Thanh, có thể gặp chuyện không may không?"
"Thế nào? Cô sợ? Nói cho cô biết, chúng ta bây giờ chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, muốn chết cùng chết! Cô cho rằng, cô ta còn có thể mềm lòng với cô sao?"
Ánh mắt Thiệu Tư Thanh tàn nhẫn, một trận rùng mình từ sống lưng bắt đầu dọc theo chạy tán loạn, làm Tưởng Viện Viện tê dại da đầu, Thiệu Tư Thanh đã không kịp chờ đợi tát hai cái về phía Tần Mặc đang hôn mê.
"Trò chơi vừa mới bắt đầu !"
Cô ta lấy điện thoại di động ra, trong mắt mang theo cảnh cáo nhìn Tưởng Viện Viện, "Lo lắng làm gì! Còn không đi trói cô ta lại!"
Tưởng Viện Viện run lên, bây giờ đã đâm lao phải theo lao, cô không khỏi bắt đầu hoài nghi, cô tin tưởng Thiệu Tư Thanh, cùng làm chuyện này với cô ta, rốt cuộc là đúng, hay là sai?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro