Chỉ có tiến khô...
Minh Khê
2024-11-11 23:53:38
Không khí bên trong phòng bệnh lâm vào trầm mặc, Lam Thiệu Đường không chút nào bị ảnh hưởng bởi Lam Vụ Vũ, vẫn như cũ nói: " Không phải con thích Tiểu Mặc sao? ba là người nhìn Tiểu Mặc lớn lên, ba cũng thích con bé!"
Tần Mặc nhìn khuôn mặt dối trá của Lam Thiệu Đường, thật muốn xông tới kéo da mặt của ông ta xuống, xem rốt cuộc ông ta có bao nhiêu cái mặt nạ. Lần trước, cô xui xẻo dính vào bẫy của ông ta, nếu không phải Phong Thần kịp thời chạy tới, khẳng định Lam Thiệu Đường sẽ lấy chuyện kia ra để uy hiếp cô.
"Hôm nay thật náo nhiệt nha!"
Một tiếng nhạo báng xuất hiện từ ngoài cửa, Tần Mặc vui mừng nhìn sang, sự xuất hiện của anh khiến cô có cảm giác an toàn, lại cho cô tràn đầy hi vọng. Trong ánh mắt của cô tràn ngập tin cậy, khiến nụ cười bên khóe miệng Phong Thần không tự chủ hiện lên.
Bây giờ bọn họ là sóng vai chiến đấu, thiếu một người cũng không thể!
"Lam Bang chủ, nghe nói gần đây ngài gặp phải phiền toái lớn, thế nào? Giải quyết xong rồi hả ?"
Giọng điệu của anh nghe thế nào cũng giống như đang hả hê, tiếng chê cười kia khiến sắc mặt Lam Thiệu Đường khẽ đổi. Xem ra bản lĩnh gây chuyện của Tư Đồ Kiều, có tiến bộ rất cao.
"Chỉ là một vấn đề nhỏ, không cần cháu quan tâm."
Giọng của Lam Thiệu Đường âm trầm, làm sao ông không biết, lần này chính là do Phong Thần gây rối! Không chỉ để ông tổn thất một khoản tiền lớn, mà còn rước lấy kẻ thù.
Ánh mắt của ông nhìn Phong Thần, phía trong mang theo tia nguy hiểm, Phong Thần đứng cùng bên với Tần Mặc, có cậu ta, chuyện mình làm sẽ có thêm một tầng trở ngại!
Trong mắt lóe lên một tia âm độc, ông phải đá văng ra viên đã chướng ngại vật này, mới có thể hoàn toàn lật ngã Tần Thọ Diệp!
"Tiểu Mặc đã có tôi lo, Lam Bang chủ vẫn nên đưa ý định đặt lên sự vụ trong bang đi, dù sao tôi cũng là theo vị hôn phu của Tiểu Mặc, tôi sẽ không nhìn cô ấy phải chịu khi dễ, ngài cứ yên tâm thôi."
Phong Thần ở ngoài cửa nghe hồi lâu, lão hồ ly này là muốn cho Lam Vụ Vũ cưới Tần Mặc, sau đó không phí sức lực thu sạch thế lực của nhà họ Tần vào trong túi.
Người của anh, làm sao có thể để cho kẻ khác cướp đi?
Vòng bàn tay qua eo nhỏ của tần Mặc, anh cười đến vô cùng cưng chiều, cũng là cảnh cáo đối với Lam Thiệu Đường.
"Vậy thì ta chờ uống rượu mừng của hai đứa rồi!"
Âm độc trong mắt Lam Thiệu Đường hiện ra, rượu mừng? Vậy thì ông nhất định sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ thật tốt, chúc mừng bọn họ, cho bọn họ cả đời đều khó mà quên được!
Sau đó, ông tìm lý do, rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi, ánh mắt của ông bình tĩnh rơi vào trên người của Phong Thần, cuối cùng lộ ra một nụ cười cực kỳ lãnh khốc.
Trời dần dần tối, Tần Thọ Diệp nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: "Tiểu Mặc, nhanh trở về thôi."
Tần Mặc gật đầu, cùng phong thần đi ra bệnh viện, dọc theo đường đi, Tần Mặc trầm mặc không nói, hình như cô càng ngày càng lệ thuộc vào Phong Thần rồi.
" Gần đây em luôn cau mày, thế này không tốt."
Tần Mặc quay đầu, thấy tâm tình Phong Thần không tệ, "Em rốt cuộc vẫn phải để anh bảo vệ, anh có cảm thấy mệt mỏi hay không?"
"Không, ngược lại, anh cảm thấy rất có cảm giác thành tựu."
Là một người đàn ông, bảo vệ phụ nữ của mình, đó là chuyện đương nhiên, chỉ là, nếu như cô cũng nghĩ muốn bảo vệ anh, anh cũng rất vui lòng tiếp nhận. Dù sao, phái nữ hiện nay không thể so với người thời cổ đại, bây giờ họ có thể phân cao thấp với đàn ông. Không cần cả ngày ở trong nhà, thậm chí làm nhiều việc so với đàn ông càng tốt hơn.
Lúc về đến nhà là buổi tối, Tư Dung được người trong nhà đón về, đám hàng hóa kia đều được trả lại cho người mua.
Nhà họ Hàn, kể từ khi cậu hai vào tù, phe của cậu cả liền thuận lợi phất cao, nhưng thế lực Hàn Thu cũng không phải là nhỏ bé yếu kém, có thể cùng ông ta đối kháng.
Hàn Thu một mực âm thầm điều tra việc của ba anh, gần đây bắt đầu có chút tiến triển, sòng bạc kia chính là địa bàn của Lam Bang, lần đó, ba anh thua hơn năm trăm vạn, thiếu nhà cái một khoản nợ. Sau đó bị bác cả giật giây, lén lút bán hàng hóa ra ngoài, ba anh cần dùng tiền gấp, tất nhiên không nghĩ quá nhiều, cho nên mới lọt vào trong bẫy của bác cả.
Đến bây giờ Hàn Thu vẫn chưa tra được ngọn nguồn của khoản tiền kia, giống như nó tự nhiên xuất hiện, sau đó sung công, làm quỹ quốc gia.
Tắt máy vi tính, Hàn Thu đi ra cửa phòng, khi đi ngang qua thư phòng thì dừng bước, bên trong vẫn sáng đèn, lại không có một bóng người. Anh kỳ quái đi vào, quỷ thần xui khiến, anh nhìn máy vi tính một hồi lâu, sau đó bước chân chuyển động đi tới.
Trực giác nói cho anh biết, nơi này nhất định có ẩn dấu bí mật gì đó, con ngươi sau kính sau lóe lóe, mặt ngoài những Email này nhìn vào cũng không có gì kỳ quái, nhưng người gửi đi đều khác nhau.
Lúc này, cạnh cửa truyền đến tiếng vang, anh khôi phục lại hình ảnh, trốn vào nhà cầu trong thư phòng.
Tiếng bước chân vang lên, ngừng lại ở nhà cầu bên, Hàn Thu nín thở tập trung, chỉ nghe tiếng bước chân tiếp tục vang lên, đi đến trước bàn.
Qua mấy phút, chỉ nghe bên ngoài "Cạch" một tiếng, Hàn Thu từ khe cửa nhìn thấy đèn trong thư phòng đã tắt, ngay sau đó là tiếng đóng cửa.
Hàn Thu không kịp chờ đợi ra ngoài, mở máy vi tính ra lần nữa, thế nhưng một bức thư bưu kiện cũng không có, mới vừa bị người kia thủ tiêu hoàn toàn. Anh nhíu mày, người vừa rồi là ai đây?
Trong thư giống y hệt như ngôn ngữ mật mã, nhưng biểu thị cho cái gì chứ ?
Anh lâm vào trầm tư, bất chợt, tring thư phòng tối om lập tức sáng lên, Hàn Thu kinh ngạc. Cửa thư phòng bị đẩy ra, đứng ở ngoài cửa, là Hàn Trữ cũng đang kinh ngạc.
"Thu, đã muộn rồi sao còn chưa ngủ?"
Bộ dáng Hàn Trữ giống như là vừa tỉnh ngủ, Hàn Thu hạ thấp cảnh giác, "Đúng vậy, tôi thấy máy vi tính trong thư phòng mở ra, liền đi vào xem một chút."
Hàn Thu tắt máy vi tính, ra khỏi thư phòng, như có điều suy nghĩ nhìn Hàn Trữ. Người vừa rồi, là Hàn Trữ sao? Hiện tại chính mình bị cậu ta phát hiện ra, bứt dây động rừng rồi.
"À, tôi đi rót cốc nước, sớm nghỉ ngơi đi."
Hàn Trữ cầm cốc nước về phòng của mình, Hàn Thu vẫn đứng ngoài thư phòng, cúi đầu suy tư một lát, không hiểu được. Nhìn bộ dạng Hàn Trữ, không giống như đang nói láo, vậy người vừa rồi sử dụng máy tính này, nhất định chính là bác cả!
Ánh mắt của anh thoáng qua một tia sáng tỏ, anh trở về phòng, bác cả nhất định không thoát khỏi liên quan đến số tiền tham ô kia, Hàn Thu quyết định ngày mai đi dò xét đến cùng.
Mà Hàn Trữ vừa mới vào phòng, trong một khắc kia Hàn Thu đóng cửa, lại đi ra, vẻ mặt của anh có chút phức tạp.
Một đêm này, bên trong nhà họ Hàn sóng gió sự nảy sinh, ngoài phòng cây bị gió thổi uốn cong, gần như là bị bẻ gảy, khí thế hung hãn này, rõ ràng chính là mang theo ý đồ ngọc đá cùng vỡ.
Hàn Trữ cả ngày nhìn chằm chằm hướng đi của bác cả mình, Hàn Bằng, cũng chính là ba của Hàn Trữ, cậu cả của Phong Phần, cả ngày cũng không có cử động khác thường.
Chẳng lẽ là anh phán đoán sai?
Thời điểm Hàn Thu đang muốn buông tay, Hàn Bằng nhận được một cú điện thoại, Hàn Thu nghe trộm địa điểm ước định của bọn họ. Người bên đầu điện thoại kia, hình như giọng nói đã được xử lý qua máy móc, nghe không ra là nam hay nữ.
Đó là một khách sạn do một hội viên làm ra, vừa đúng Hàn Thu cũng là hội viên nơi này, một đường bám theo Hàn Bằng đi tới phòng ăn. Hai người kia hẹn ở trong một căn phòng, Hàn Thu chỉ có thể ở phòng sát vách, chờ đợi thời cơ.
Gần lúc mười giờ Hàn Bằng rời đi, trong lòng kỳ quái, bác cả không đi cửa chính, ngược lại rời đi từ cửa sau của khách sạn. Đến một hẻm nhỏ, Hàn Bằng dừng bước, giống như biết có người đi theo sau lưng, "Hàn Thu, không cần đi theo, ra ngoài đi!"
"Bác cả, khoản tiền kia có phải có liên hệ với bác hay không?"
Hàn Thu thấy bị ông ta phát hiện, cũng không tránh, hoặc là, ngay lúc đầu ông ta đã biết anh đi theo ông ta rồi. Anh thu lại thần sắc, vẻ mặt viết đầy nghi vấn.
"Mày đoán vô cùng chính xác, đó chính là cái bẫy tao làm cho ba của mày, nó thì cái gì cũng tốt, nhưng lại thích đánh bạc! Tao chính là lợi dụng điểm này, trừ khử đi nó."
"Chẳng lẽ bác chính là. . . . . ."
Hàn Thu lúc chợt nghĩ đến việc Phong Thần đề cập với anh, bên trong nhà họ Hàn có người cấu kết với người ngoài, một giọt mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, anh lui về phía sau mấy bước. Hàn Bằng lại cười: "Mày nghĩ muốn đi? Không có cơ hội rồi !"
Sau lưng xuất hiện mấy tên áo đen, Hàn Thu bị vây khốn ở giữa, trong hẻm nhỏ tĩnh mịch, truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt, bóng người màu đen phản xạ ở trên mặt tường.
Bóng người qua lại, trộn lẫn vào nhau không phân biệt ra kẻ nào, từng tiếng kêu rên truyền ra, trong bóng tối, vẩy ra chất lỏng dính ướt mặt đất, giống như dòng sông nhỏ chảy quanh co.
Mùi máu tanh dần dần phiêu tán, Hàn Bằng rút máy nghe lén dính trên điện thoại di động ra, ném xuống đất, hơi thở Hàn Thu yếu dần, ánh mắt tan rã nhìn máy nghe lén bị giẫm bể.
Thì ra là. . . . . . Thì ra là ông ta đã sớm biết, cơ thể Hàn Thu bị đồ sắc bén đâm thủng, nhiều chỗ bị thương, khuôn mặt tím tím xanh xanh từng khối từng khối, đã nhìn không rõ diện mạo vốn có.
Anh thù hận nhìn Hàn Bằng, ngón tay mở mở, lại vô lực nói gì đó. Máu đỏ sậm theo đường bị cắt rách chảy xuôi xuống nền đất, anh cảm giác thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng, khuôn mặt người dữ tợn trước mắt mơ hồ đi.
"Nhóc con, cùng tao đấu, mày còn kém xa lắm!"
Hàn Bằng âm ngoan cười, không ai có thể tranh vị trí gia chủ cùng ông!
Trăng sáng giống như biến thành màu đỏ, Hàn Thu nhìn Hàn Bằng rời đi, dùng hết tất cả hơi sức, ngón tay lấy máu viết hai nét, rồi không hề động nữa.
Màu trắng, xung quanh đều là màu trắng, không khí lạnh lẽo tràn đầy cơ thể, mùi vị nước sát trùng như trở thành thuốc độc vô hình, tê dại thần kinh con người, ngay cả hô hấp cũng biến thành nặng nề.
Đèn trước phòng màu đỏ đang chờ sáng lên, dường như là màu trắng trong, duy nhất chỉ có màu đỏ tươi. Đây giống như là một niềm hy vọng, cũng như một loại tuyên bố, thời khắc sống chết, chỉ là một cái chớp mắt.
Phong Thần và Tần Mặc nhận được tin lập tức đến bệnh viện, thấy mẹ Hàn Thu chờ ngoài cửa phòng giải phẩu, mang theo mước mắt, vẻ mặt hết sức tiều tụy. Mà Tư Dung sau đó chạy đến, sắc mặt cũng không dễ xem được bao nhiêu.
"Tại sao có thể như vậy. . . . . . Hôm qua anh ấy còn rất tốt, tại sao có thể như vậy. . . . . ."
Tư Dung không dám tin, ngày hôm qua cô và anh còn điện thoại cho nhau, tâm sự với nhau, hôm nay, anh đã bị đẩy vào phòng giải phẩu, sống chết chưa biết.
" Hiện tại Thu như thế nào?"
Cuối cùng Hàn Trữ và Hàn Bằng chạy tới, Hàn Trữ chân mày nhíu thật chặt, vẻ mặt căng thẳng.
"Vẫn chưa biết, đã rất lâu rồi. . . . . ."
Tư Dung lo lắng chờ ở ngoài cửa, sau gần năm tiếng cấp cứu, bác sĩ mặc đồng phục phẫu thuật mệt mỏi đi ra từ trong phòng.
Vô cùng may mắn chính là, Hàn Thu kịp thời đưa đi cấp cứu, mạng được cứu trở lại, nhưng não bởi vì thời gian dài khuyết dưỡng, nên có thể dẫn đến cả đời hôn mê, có thể nói chính là sống đời người thực vật.
Mẹ Hàn Thu vừa nghe, lập tức ngất đi, sống đời người thực vật, chỉ so với người chết nhiều một hơi mà thôi, vẫn chưa tỉnh lại, không chết được. . . . . .
Trên mặt Tư Dung một mảnh xám trắng, cô giống như mất đi linh hồn, ngây ngốc đi theo y tá đến phòng bệnh. Người trên giường bệnh nằm ở chỗ, có hô hấp, có nhịp tim, nhưng sẽ không nói với cô nữa, sẽ không dùng giọng cưng chìu nói với cô : "Anh trói chặt em cả đời."
Đột nhiên cô quỳ xuống bên giường, nước mắt không nghe lời rớt xuống, anh ưu tú như vậy, yêu thương cưng chiều mình như vậy, tại sao, tại sao cứ ngủ mãi chứ? !
Phong Thần và Tần Mặc đi tới phòng bệnh, thấy Tư Dung khóc đau lòng, cũng không nhẫn tâm đi vào quấy rầy cô.
"Chúng ta đi đến nơi xảy ra vụ án nhìn một chút đi!"
Tần Mặc đề nghị, Phong Thần nhìn đồng hồ, "Còn có mấy tiếng nữa là trời sáng lên, chúng ta đi về trước."
Tần Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Tư Dung, cô ấy nắm tay Hàn Thu, vô cùng khẩn trương lo lắng, hình như là khóc mệt, cô lẳng lặng nằm ở bên người Hàn Thu, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, bảo vệ người mình yêu mến.
Bàn tay tràn đầy ấm áp của Phong Thần truyền cho cô sự ấm áp, cô theo bản năng mà lo sợ, Tư Dung mất đi Hàn Thu đau lòng như vậy, thế thì cô. . . . . . Nếu như có một ngày, Phong Thần cũng gặp cảnh ngộ bất trắc, cô nên làm cái gì?
Cô nắm chặt tay Phong Thần, móng tay đâm vào da tay của anh, làm Phong Thần cảm thấy đau nhè nhẹ :"Đừng sợ, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."
Lời hứa của anh khiến Tần Mặc an tâm, nhưng người có phúc họa khó lường, kẻ xuống tay lần này không chọn trúng Phong Thần, như vậy về sau thì sao?
Trời dần dần phát ra ánh sáng, hiện trường Hàn Thu xảy ra chuyện bị niêm phong lại, trước đó Phong Thần đi chào hỏi những người có chức vụ, cho nên thời điểm hai người đi tới hiện trường không có trở ngại.
Bốn phía có dấu vết đánh nhau, vết máu trên đất đã khô thật lâu, nhưng Tần Mặc có thể tưởng tượng, cảnh tượng đánh nhau lúc ấy kịch liệt và thê thảm đến thế nào.
Án kiện như vậy, một năm có rất nhiều, muốn kiểm chứng, chính là mò kim đáy biển. Nơi này vừa không có Camera hay các loại thiết bị, góc lại hẻo lánh như vậy, muốn tìm ra hung thủ càng thêm khó khăn.
Đồ dùng trên người Hàn Thu bị mất, khiến người ta cảm thấy đối phương ra tay vì tiền, nhưng lúc Phong Thần nhìn thấy trên mặt đất có một chữ "người" (人) thì anh lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Hàn Thu vẫn nằm trên giường bệnh như cũ, không có sức sống chút nào, từ đầu đến cuối không có cuộc giải phẫu gì, không phải hai ngày sau anh sẽ tỉnh lại, tất cả chỉ là kế sách Phong Thần và Tần Mặc bày ra.
Hiện tại Hàn Trữ làm kẻ chết thay cho Hàn Bằng, Phong Thần và Tần Mặc cũng không có cách nào.
Bận rộn một buổi tối, kết quả lại không như ý muốn, sắc mặt Phong Thần khó coi hiện ra nét mệt mỏi, anh có chút đau lòng vì hành động của Hàn Trữ.
"Đáng chết!"
Anh nặng nề ngồi xuống giường, đôi tay ôm lấy khuôn mặt, Tần Mặc từ phòng tắm ra ngoài liền thấy anh mất tinh thần ngồi ở trên giường.
"Đừng như vậy. . . . . ."
Tay Tần Mặc đặt lên bờ vai của anh, Phong Thần kéo cô qua, nặng nề hôn lên bờ môi cô, thông qua nụ hôn này, Tần Mặc cảm thấy anh phải chịu đựng quá nhiều. Đối với người anh em tình cảm tốt nhất, ngay vào giây phút Hàn Trữ lấy xuống khẩu trang kia, thì toàn bộ bị dập tắt.
Phong Thần gặm cắn môi Tần Mặc, làm môi cô rách da, từng giọt máu mùi hơi tanh mặn tràn ngập trong khoang miệng, Phong Thần nặng nề thở dốc, rời khỏi môi của cô.
"Thật xin lỗi. . . . . . Anh. . . . . ."
Thấy môi cô chảy máu, Phong Thần khó nói nên lời tâm tình không cách nào biểu đạt này, Tần Mặc ôm anh, không tiếng động cho anh an ủi.
"Không quan trọng, anh nghỉ ngơi trước đi, chờ khi anh tỉnh táo lại, chúng ta lại nói chuyện."
Đôi tay Phong Thần vòng quanh eo thật chặt Tần Mặc, giống như cô chính là cây cỏ cứu mạng của mình, anh không thể buông tay, chỉ cần hắn hơi buông ra một chút thôi, thì bản thân sẽ chết chìm, vĩnh viễn không đến được bờ bên kia.
Hàn Trữ bị tạm giam, chờ thẩm phán, nhưng không ai biết, đây chỉ là một việc lướt qua mà thôi. Có Hàn Bằng, Hàn Trữ chắc chắn sẽ không thật sự bị bắt. Cuối cùng, vẫn là dùng chứng cớ chưa đủ để xử Hàn Trữ, sau đó được phóng thích.
Hàn Bằng lấy thân phận là ba nghiêm nghị răn dạy nói: "Mày trở về nhà kiểm điểm lại mình thật tốt cho tao, trong vòng ba tháng này ở trong nhà suy nghĩ, không được đi bất kỳ chỗ nào!"
Hàn Trữ không nói gì, vở kịch này, anh diễn quá mệt mỏi, không muốn mang mặt nạ thêm nữa.
Phong Thần chỉ hận Hàn Bằng quá giảo hoạt, anh từng nghĩ tới muốn mắt đối mặt chất vấn Hàn Trữ, sao ông ta lại làm như vậy chứ! Nhưng Tần Mặc ngăn anh lại, bây giờ hỏi cái này chút còn có công dụng gì đây?
Hàn Bằng đã khám phá ra kế sách của bọn họ, muốn để cho ông ta bị lừa nữa, e rằng không dễ dàng như vậy.
Phong Thần bắt đầu làm ăn ở nhà họ Hàn, Tần Mặc không phải người của nhà họ Hàn, nếu còn đi theo anh, sợ rằng sẽ kéo tới không ít lời đồn đại, hiện tại thế lực nhà họ Hàn bắt đầu phải lên kế hoạch lần nữa, khiến cho Phong Thần đáp ứng không xuể.
Tư Đồ Kiều vẫn luôn truy xét Lam Thiệu Đường và người thần bí, nhân viên chính trị quan trọng kia còn khó chơi hơn so với anh tưởng tượng, số tiền hai người vụng trộm giao dịch nhiều đến mấy chục triệu, nhưng thời điểm anh muốn đắc thủ, đương nhiên sẽ giảo hoạt chạy trốn dưới mí mắt những kẻ đó!
Anh xoay xoay đầu, trải qua mấy ngày đêm không ngừng cố gắng, rốt cuộc anh đã phá giải được chương trình của đối phương, thuận lợi lấy trộm một chút tài liệu.
Nhưng bởi vì thời gian cấp bách, nên anh chỉ trộm được ít tin tức, thời gian giao dịch tiếp theo của bọn họ được xác nhận. Chỉ cần thời điểm bọn họ giao dịch, nhân chứng, vật chứng đều lấy ra, như vậy bọn họ sẽ chạy không được.
Tin tức này truyền đến trong tai Phong Thần thì anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn không quá chắc chắn độ chuẩn xác tư liệu Tư Đồ Kiều gửi đến.
Lần trước Hàn Bằng thiếu chút nữa mắc bẫy của bọn họ, lần này. . . . . . Bọn họ phải cẩn thận một chút.
"Lần này bọn họ ở đảo Bali, ông ta nhất định sẽ phái người nhìn chằm chằm vào chúng ta!"
"Nếu không thì để cho Lan đi đi!"
Lan quanh năm sống bên cạnh cô, sẽ không có quá nhiều người biết đến anh, để cho anh đi, cũng sẽ không dẫn tới sự chú ý của người khác.
"Cũng tốt, vậy em nói cậu ta sớm lên đường đi!"
Công việc mấy ngày liên tiếp khiến anh gần như không thể phân thân, anh hoài nghi là Hàn Bằng cố ý kéo mình, nhưng tại sao ông ta muốn làm như vậy chứ? Chẳng lẽ, ở trong này, ông ta còn có kế hoạch khác?
Phong Thần lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc, không khỏi bị kéo vào sóng gió tranh đoạt vị trí này, đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, chỉ sơ ý một chút, anh cũng sẽ bị những người ở sau lưng đẩy xuống nước.
Hàn Bằng vẫn luôn quan sát hướng đi của Phong Thần, lần trước ông suýt nữa bị lừa, trong lòng vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện này, lúc này, điện thoại di động truyền đến một tin nhắn, ánh mắt của ông lộ ra nụ cười rét lạnh.
Ông vẫn luôn muốn diệt trừ Phong Thần, nhưng từ sau lần thất thủ trước đây, Phong Thần vẫn luôn trong trạng thái phòng bị, khiến ông không có cách nào tìm được cơ hội xuống tay.
Hiện tại đã có người nguyện ý cùng ông liên thủ, rút đi cái đinh trong mắt, tại sao ông lại có thể không vui!
Nhưng còn một việc, Hàn Thu đã lâm vào hôn mê, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không tỉnh lại, con nhỏ Tư Dung kia lại có tình ý với Hàn Thu . . . . . . Nhà họ Tư sẽ không để mặc Tư Dung liên tục chờ đợi.
Tư Dung là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tư, vừa cung cấp nhân viên nghiên cứu quân hỏa quan trọng, nếu như cô ta hướng về Phong Thần, như vậy ông sẽ mất nhiều hơn được.
Muốn con nhỏ kia gia nhập vào phe của ông là không thể nào, nhà họ Tư gia cũng sẽ không đần như vậy, đặt tất cả hi vọng ở trên người nhà họ Hàn. Căn cứ vào tin tức, Lam Bang đã bắt đầu lôi kéo nhà họ Tư rồi, Lam Thiệu Đường để cho con trai của ông ta đi thân cận với Tư Dung, tuyệt không che giấu ý đồ của mình.
Hàn Bằng suy xét hồi lâu, nếu nhà họ Tư không thể dựa vào, thì cũng không thể để cho Lam Thiệu Đường được tiện nghi, cho dù bọn họ có là đồng minh, nhưng cũng không thể có bạn bè vĩnh viễn.
Như vậy. . . . . . Ông cũng chỉ có thể giải quyết Tư Dung trước khi Lam Thiệu Đường kịp hành động!
Lam Vụ Vũ mặc áo khoác chờ ở cửa bệnh viện, nhìn thấy bóng dáng của Tư Dung, anh nhíu mày. Ba anh muốn anh lôi kéo Tư Dung, mục đích rất rõ ràng, không thể để cho nhà họ Hàn độc bá.
Nhưng mà, muốn anh như thế nào lừa gạt một người con gái đây? Người cô yêu đang ngủ mê không tỉnh, cả người tiều tụy, ủng hộ duy nhất cho cô, cũng chỉ là hi vọng người đàn ông kia tỉnh lại.
Anh khép lại áo khoác, chậm rãi đi về phía cô, cách đó không xa, một ánh sáng chiếu lại đưa tới sự chú ý của anh.
Trên mặt Tư Dung mệt mỏi, mới ra khỏi bệnh viện, lập tức có người lôi kéo cánh tay của cô đi tới một chiếc xe.
"Anh là người nào! Này, anh buông tôi ra. . . á. . . .
Hai người lôi kéo nhau, Lam Vụ Vũ không nói nhiều lời, bất chợt một tiếng súng vang lên cắt đứt sự dây dưa của hai người, Tư Dung bị lực đẩy mạnh ngã xuống một bên.
Tiếng súng đột nhiên xuất hiện, đám người lập tức sôi trào, mọi người xung quanh chạy trốn, tiếng thét chói tai giống như thủy triều đập vào mặt. Màng nhĩ bị tiếng náo loạn đánh mạnh vào, Tư Dung còn chưa kịp phản ứng, cánh tay lại một lần nữa bị người khác kéo đi.
Cô chỉ biết người nọ kéo mình chạy thẳng một đường, cho đến khi sức cùng lực kiệt, người nọ mới chậm rãi dừng bước lại.
Tư Dung tựa vào bên tường, một tay vuốt ngực, trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, cô sợ hãi hồi tưởng lại việc lúc nãy, nếu không phải người này kéo cô đi, cô sợ rằng sẽ không còn được gặp lại Hàn Thu nữa.
Nghĩ đến người nằm ở trên giường bệnh đó, không có ý thức, không đáp lại lời cô, cô lại hoảng hồn. Cô mới nhảy ra một bước, người nọ lại giữ cô lại, lúc này cô mới thấy rõ ân nhân cứu mạng của mình.
Sắc mặt của anh bởi vì mới vừa rồi vận động kịch liệt, nên biện ra ửng đỏ, da tay của anh rất trắng, một đôi mắt càng lộ ra thêm ánh sáng lấp lánh. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, sức lực nắm cô hơi lớn.
"Mục tiêu của bọn họ là cô, Hàn Thu không có việc gì, tôi đưa cô trở về trước!"
"Anh là người nào? Tại sao muốn cứu tôi?"
Tên mặt Tư Dung nghi ngờ, có người muốn giết cô, vậy làm sao người này biết? Cô từ nghi ngờ dần dần chuyển sang cảnh giác, Lam Vụ Vũ lắc đầu một cái, lúc này cô mới nghĩ phải phòng bị mình, có phải đã quá muộn hay không?
"Tôi cũng không phải cố ý muốn cứu cô, chỉ là, tôi không thể để cô bị giết ngay trước mắt tôi, nếu không tôi sẽ bị người kia hận."
Anh nghĩ đến Tần Mặc, hiện tại hai người ở hai phía đối lập, nhưng mà, nếu như Tư Dung thật sự chết đi trước mặt anh, vậy muốn anh giải thích như thế nào? Anh không muốn Tần Mặc lại hiểu lầm mình, cũng không muốn Tần Mặc bị uy hiếp.
"Cậu là Lam Vụ Vũ?"
Tư Dung suy đoán, nghe Phong Thần đã qua về cậu ta, cho đến bây giờ Lam Vụ Vũ luôn yêu mến Tần Mặc sao?
"Tôi đưa cô trở về."
Anh không nói thêm gì nữa, buông lỏng cánh tay Tư Dung ra, Tư Dung biết mình sẽ không có nguy hiểm, bởi vì có Tần Mặc ở đây, Lam Vụ Vũ chắc là sẽ không làm tổn thương đến cô.
Hàn Thu thành người sống thực vật, ngoài mặt nhà họ Tư vẫn là đồng bạn hợp tác với nhà họ Hàn, nhưng ít đi kết thân thân mật, ai nói rằng, bọn họ mãi mãi hợp tác tốt đẹp chứ ?
Người nhà họ Hàn tất nhiên sẽ không nhìn nhà họ Tư kết thân với nhà khác, nhưng muốn nhà họ Tư gả Tư Dung cho Hàn Thu có thể vĩnh viễn không tỉnh lại, tuyệt đối là không thể nào .
Một người chồng không thể bảo đảm người trong nhà an toàn, gả cho người đó có ích lợi gì?
Tư Dung chưa trở về nhà họ Tư, mà lựa chọn đi đến khu nhà Phong Thần và Tần Mặc ở chung, Lam Vụ Vũ tắt máy dừng xe, trong mắt có chút giãy giụa.
"Có muốn vào trong cùng tôi hay không?"
Tư Dung nhìn ra khát vọng trong mắt anh, trong lòng âm thầm thở dài, Lam Vụ Vũ lại lắc đầu một cái, anh cùng cô gặp mặt, giữa hai người cũng không có đề tài tán gẫu.
Vẫn phải để cô nhìn thấy mình phiền lòng rồi, đợi Tư Dung xuống xe, anh nhanh chóng lái ô-tô rời đi, không để cho mình có cơ hội hối hận.
Tần Mặc nhìn thấy Tư Dung, có chút kinh ngạc, nhưng nhìn trên người cô dính bụi bậm, ánh mắt liền thay đổi.
"Có người muốn giết tôi!"
Hai người tới phòng khách, sau khi Tần Mặc nghe, ánh mắt khẽ run.
Tần Mặc trấn an cô, để cô nói chuyện xảy ra lại một lần từ đầu, thời điểm nói đến Lam Vụ Vũ, nét mặt Tần Mặc trầm xuống. Tư Dung nói : "Thật may là có cậu ta, nếu không, cô đã không thấy được tôi."
"Tại sao anh ta làm vậy? Là muốn lôi kéo các người sao?"
"Có lẽ vậy, Thu thì thế kia, ba tôi sẽ không để tôi cưới anh ấy, nhưng tôi không bỏ được anh, để tôi cưới kẻ khác, tôi tuyệt đối không cần!"
Hàn Thu cứ ngủ như vậy, tình cảnh của Tư Dung biến thành hết sức bị động, cho dù nhà họ Tư và nhà họ Hàn hợp tác với nhau đã lâu, nhưng việc đời khó liệu, loại quan hệ hợp tác này sẽ duy trì đến khi nào, bất luận kẻ nào cũng không thể xác định được.
"Lợi ích trước mặt, nếu như bây giờ xuất hiện một người có thể cho các người lợi ích nhiều hơn so với nhà họ Hàn, không nói chính xác là ba chị có phản bội hay không, mà nhà họ Hàn không có những thứ này, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người. Bởi vì chị chính là nguồn then chốt kinh tế trọng yếu của nhà họ Hàn, nếu chị cưới người khác, nhà họ Hàn sẽ cảm thấy bị uy hiếp."
Tư Dung nói tới Lam Vụ Vũ, Tần Mặc liền phỏng đoán, Lam Thiệu Đường đã không kịp đợi, chờ lúc ông ta lôi kéo được nhà họ Tư, nhà họ Hàn sẽ không còn uy hiếp được ông ta!
"Gần đây tốt nhất là chị nên ở nhà, không nên đi nơi nào, chuyện hôm nay chị nên giữ bí mật. . . . . ."
"Tôi hiểu rõ, đứa nhóc là cô vẫn nên chăm sóc tốt mình trước đi, tôi đi trước."
Tiễn Tư Dung đi, Tần Mặc âm thầm cau mày, động tác Lam Thiệu Đường cũng quá nhanh rồi, ông ta không sợ ép bức Hàn Bằng nổi nóng lên sao? Hay là, ông ta đã tính đến bước này, khiến Hàn Bằng giết Tư Dung, sau đó nhà họ Hàn và nhà họ Tư cứ như vậy nứt ra, không cần ông ta phải phí tâm!
Xem ra âm độc nhất, chính là lão hồ ly Lam Thiệu Đường này!
Tần Mặc lập tức chạy đến chỗ Phong Thần, sau khi thông báo xong, không hề trở ngại trực tiếp đi tới nơi làm việc của Phong Thần. Cô vội vàng nói ra suy đoán của mình về quỷ kế của Lam Thiệu Đường cho
Phong Thần, hai người lâm vào trầm mặc.
Hàn Bằng cấu kết cùng Lam Thiệu Đường, chuyện này xác định là đúng, nhưng phải làm như thế nào mới khiến cho Hàn Bằng dừng việc đuổi giết Tư Dung, giúp Tư Dung bình an vô sự đây?
Hai người nghĩ mãi không ra, Phong Thần nhìn đồng hồ, anh kéo tay Tần Mặc: "Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, rồi sẽ có biện pháp thôi, đi ăn cơm trước đã!"
Cùng nhau ra khỏi công ty, Phong Thần chở Tần Mặc đến một nhà hàng, hai người nói tới động tĩnh bên kia của Lan, Tần Mặc vẫn chưa thu được tin tức của Lan, cô có chút lo lắng.
Cô hoàn toàn không quen thuộc tình huống ở bên kia, cũng rất ít khi chú ý đến, Phong Thần an ủi cô không cần quan tâm quá nhiều, xử lý thỏa đáng chuyện ở đây, mới có tinh thần đi giúp Lan.
Một bữa cơm ăn không chút để ý, Tần Mặc đứng dậy đi toilet, cô nhìn mình trong kính, thở dài. Cô thực sự không giống một điểm nào thuộc về một cô gái trong lứa tuổi này.
Rõ ràng là tuổi một nụ hoa sắp chớm nở, trên mặt da trơn bóng nhẵn nhụi, nhưng lòng của cô lại giống như người đã trải qua mấy chục năm tang thương. Cô giễu cợt nở nụ cười, bàn tay đưa ra, nước lạnh như băng chảy xuống.
Cửa mở ra rồi đóng lại, bên cạnh có thêm bóng dáng một người, Tần Mặc cúi đầu nhìn qua người bên cạnh, đôi tay kia thô đen, có vẻ to lớn mạnh mẽ. Người nọ mặc váy, lộ ra lòng bàn chân vô cùng lớn, người kia vẩy vẩy tay.
Người nọ thấy cô xoay người muốn đi ra ngoài, bàn tay lặng lẽ sờ về phía thắt lưng, lúc Tần Mặc bất ngờ quay đầu, trên tay đã có nhiều hơn một chiếc súng nhỏ bằng bạc. Không trượt phát nào, bóp cò súng, đạn xuyên qua cơ thể của đối phương.
Tần Mặc sửa sang lại nét mặt, vừa cửa mở ra, một quả đấm mạnh mẽ mà có lực đánh vào cô, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng. Trong lòng cô chấn động, đối phương có ba người, mọi người trên tay đều có súng ống, xem ra bọn họ vừa đến đây đã bị theo dõi.
Bên trong phòng ăn bị một đội người càn quét bắn một lượt, dẫn tới hỗn loạn lớn, Phong Thần lại không thể theo dòng người tràn ra ngoài, anh liều mạng chạy vào trong phòng ăn.
Trong lòng rõ ràng, đám người kia cũng không ngăn cản dòng người tràn ra bên ngoài, mà chỉ lao thẳng họng súng về phía Phong Thần đang chạy vào trong.
Lòng anh trầm xuống, xem ra đối phương vẫn luôn chờ hai người bọn họ tách ra, lòng anh nóng như lửa đốt, cố tình có người còn muốn kéo anh, ngăn cản anh tiến lại gần phòng vệ sinh.
Phong Thần nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, chỉ duy nhất không ngờ, Hàn Bằng sẽ gióng trống khua chiêng lớn như vậy tới giết anh, hiện tại anh chỉ có thể trì hoãn thời gian, nhưng lòng lại lo lắng cho an nguy của Tần Mặc.
"Phong Thần!"
Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ở chỗ không xa, cả người Tần Mặc dính đầy màu đỏ, con ngươi Phong Thần co rút lại, chạy về phía của cô, vội vàng ôm cô chạy sang chỗ khác.
Hai người trốn vào góc tường, thở hồng hộc, cánh tay Tần Mặc trúng một phát đạn, cô hao phí hơi sức không ít, sắc mặt chuyển thành tái nhợt.
Phong Thần ôm lấy Tần Mặc nhanh chóng đi tới phòng bếp, người ở bên trong đã sớm chạy đi, anh cắn răng một tay tháo nắp bình gas xuống, khí gas lập tức tuôn ra.
"Anh muốn làm gì?"
Tần Mặc bịt mũi, ánh mắt Phong Thần lạnh lẽo: "Em né tránh trước đi!"
Người ngoài cửa đang chậm rãi đến gần, cửa chính phòng bếp chậm rãi mở ra, mấy người ngoài cửa liếc nhau một cái, vừa định cất bước đi vào, một bình ra bị xì hơi ‘lạch cạch’ lập tức lăn ra.
"Oành" một tiếng, ngọn lửa ngút trời, một căn phòng ăn lập tức bị lửa bao vây, khói màu đen xông thẳng lên tận chân trời, nhiệt độ cực nóng gần như có thể lập tức nướng chín người khác.
Ở trong một hẻm nhỏ tĩnh lặng, hai bóng dáng từ trong thùng rác bò ra ngoài, đó là chỗ vứt rác từ trong phòng ăn kia. Tần Mặc và Phong Thần thông qua lối đi chỗ vứt rác kia để trốn thoát, trên người tản ra mùi nấm mốc, nhưng bọn họ hoàn toàn không để ý tới những thứ này, chỉ có thể nắm chặt thời gian chạy trốn.
Thời điểm Tư Đồ Kiều gặp được hai người, lập tức bịt mũi, mùi này thật sự khiến anh không thể chịu được, nhưng anh lại không thể quang minh chính đại ghét bỏ bọn họ.
Vết thương Tần Mặc được băng bó xong thì không còn gì đáng ngại, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, nên phải ở trên giường tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
"Mặc kệ là ai, tôi đều muốn kẻ đó trả giá thật lớn!"
Phong Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Mặc, quyết định không tiếc bất kỳ giá nào muốn trừ tận gốc hoàn toàn Lam Thiệu Đường và Hàn Bằng, nếu không, thời thời khắc khắc anh và Tần Mặc đều gặp phải nguy hiểm.
Lần này bọn họ vận khí tốt, không có thương vong lớn, nhưng lại tổn thương cực lớn tới lòng tự ái của Phong Thần. Ngay cả Tần Mặc anh còn không bảo vệ tốt, còn có thể làm cái gì!
"Kiều, thay tôi đưa phần hậu lễ cho cậu cả tôi!"
Trong mắt của anh thoáng qua vẻ tàn nhẫn, nếu Hàn Bằng đã bức anh đến mức này rồi, anh không cho ông ta biết tay thì còn mặt mũi để gặp Tần Mặc sao!
Hôm sau, Hàn Bằng nhận được đồ chuyển phát, bên trong kẹp một tờ giấy, chữ viết Phong Thần tràn ngập tức giận cùng khiêu khích ghi trên tờ giấy.
Hàn Bằng còn không kịp nhìn kỹ, chỉ nghe trong hộp giấy phát ra tiếng vang "Tí tách", nhưng lúc ông muốn ném ra ngoài, cũng không còn kịp nữa.
Cả tầng lầu gần như cũng nghe một tiếng "Oành", cánh tay Hàn Bằng bị nổ đến máu thịt lẫn lộn, được đưa đi bệnh viện cấp cứu. Phong Thần đứng ở trước cửa sổ sát đất, mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Bằng nằm trên kệ xe cứu thương đang gào thét.
Anh vốn dĩ là vô tâm gia nhập vào trận chiến tranh đoạt này, nhưng Hàn Bằng lại ba phen mấy bận muốn tính mạng của anh, còn làm hại Tần Mặc nằm trên giường! Lòng tha thứ của Phong Thần đã đạt tới ranh giới cuối cùng, Tần Mặc chính là ranh giới cuối cùng của anh, chạm đến Tần Mặc, anh cũng sẽ không còn bận tâm đến cái gì!
Chiến tranh vừa vặn bắt đầu khai mạc, Hàn Bằng bị thương vô cùng nặng, một tháng cũng không thể cử động, chỉ có thể vượt qua trên giường bệnh. Nhưng ông ta cũng đã thấy được sự ác độc của Phong Thần, nên tăng thêm người trông chừng phòng bệnh, tránh cho Phong Thần còn có cơ hội xuống tay với ông.
"Mày đến đây làm gì!"
Cánh tay Hàn Bằng gói lại giống như bánh chưng, nghe nói khi nổ nhìn thấy cả xương, cánh tay này có lẽ sẽ bị phế.
Phong Thần hài lòng nhìn kiệt tác của mình, để quà thăm bệnh sang một bên, ngồi ở bên giường, giống như cùng Hàn Bằng tán gẫu việc nhà. "Cậu cả nghỉ ngơi thật tốt, chuyện nhà họ Hàn tôi sẽ chịu trách nhiệm, cậu cũng không cần phải quan tâm!"
Hàn Bằng hừ lạnh một tiếng: "Mày cho rằng tao không có ở đây, thì mày có thể độc tài quyền hành? Nằm mơ!"
"Ha ha, cậu cả suy nghĩ nhiều rồi, tôi nhìn phòng bệnh không tệ, chỉ là, cậu cả cần phải chú ý. Chớ đến lúc buổi tối nằm ngủ thấy thoải mái rồi, rồi không cong muốn tỉnh lại nữa!"
Phong Thần nhẹ giọng ghé sát vào lỗ tai ông nói nhỏ, trong mắt lóe lên ánh sáng ác độc, cơ thể Hàn Bằng run run, nhìn Phong Thần đắc chí hả hê, mặt mày vui vẻ rời đi, sắc mặt tức giận ửng đỏ.
Ông không tin, Phong Thần có thể hài lòng được bao lâu!
Nhưng mà lời của anh nói cũng làm Hàn Bằng càng trở nên lo lắng, cả ngày lẫn đêm cho người canh giữ ngoài cửa phòng, ngay cả bác sĩ và y tá tới kiểm tra cũng phải có người 24h ở bên trong quan sát.
Cả ngày Hàn Bằng đều trôi qua trong lo lắng cùng đề phòng, mặc dù là tĩnh dưỡng ở bệnh viện, nhưng cả đêm cũng không ngủ được, rõ ràng là tiều tụy không ít.
Hiện tại mặt ngoài nhà họ Hàn một lòng đồng nhất, nhưng thủ hạ Hàn Bằng vẫn như cũ thần phục ông ta, muốn lập tức ăn cả, đương nhiên không được dễ dàng như vậy.
Hôm nay, ông cụ nhà họ Hàn cuối cùng cũng đi ra khỏi bệnh viện, đây là lần đầu tiên ông cụ nhà họ Hàn chính diện xuất hiện trong nhà họ Hàn sau khi Phong Thần đi Mĩ.
Ánh mắt của ông cụ sáng quắc, tuyệt đối không giống như ánh mắt một ông cụ bị vẩn đục, cứ như ông vẫn là gia chủ nhà họ Hàn hô phong hoán vũ. Ông vừa xuất hiện, thế lực vốn chia ra cũng thu lại không ít, nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài.
Mặc dù thời gian dài ông ở trong bệnh viện, nhưng tin tức nên biết, toàn bộ ông đều biết được, tai mắt của ông trải rộng khắp nơi, muốn lừa gạt được ông, cũng phải phí một chút công sức.
Ngày đầu tiên ông cụ nhà họ Hàn trở về nhà, liền gọi Hàn Trữ và Phong Thần vào thư phòng, trên mặt ông nghiêm túc, không có sự hòa ái của trưởng bối đối với vãn bối, ngược lại thể hiện ra sự hà khắc của ông đối với bọn họ.
Ánh mắt quét một vòng trên mặt hai người, Phong Thần không yên lòng, Hàn Trữ buồn bã ỉu xìu, người nhà họ Hàn nặng nề thở dài.
"Mấy người muốn nói cái gì?"
Ông trầm giọng hỏi thăm, ánh mắt dừng lại ở trên người của Phong Thần, Phong Thần nhún vai: "Từ lúc ông để tôi trở về đến giờ, ông nên nghĩ tới kết quả này, tôi không phải là một người thích nương tay, chuyện của cậu cả là do tôi gây nên. Nếu như ông còn muốn để tôi ở lại, tôi chỉ có thể nói, thương vong sẽ lớn hơn, không phải ít."
Nói xong, anh khiêu khích nhìn lão giả trước mắt, trong mắt không có bất kỳ e sợ lui bước.
Ông cụ nhà họ Hàn cười lạnh một tiếng: "Nếu muốn vị trí này, dĩ nhiên là lòng dạ phải độc ác, ta không nhìn lầm cháu!"
"Là các người buộc tôi đấy! Tôi không hề muốn bất kỳ thứ gì trong nhà họ Hàn!"
Chỉ có khi ở trước mặt nhà họ Hàn, vẻ không đứng đắn trên mặt anh mới rút đi, người nhà họ Hàn đối với anh mà nói, không sai biệt lắm giống như là người xa lạ. Mà người không quen biết, bây giờ lại kéo anh vào trong cuộc tranh đấu không giải thích được, còn khiến cho người bên cạnh anh cũng bị liên lụy chịu tội!
Bên trong thư phòng lập tức yên tĩnh lại, đôi mắt ông cụ nhà họ Hàn híp lại, bàn tay gầy gò không tiết tấu gõ lên mặt bàn, bất chợt, ông lộ ra một nụ cười.
"Nói như vậy, bây giờ cháu đã tiếp nhận vị trí này rồi?"
Phong Thần lập tức cứng họng,anh còn có đường lui để cự tuyệt sao? Hàn Thu ngủ mê man tronh bệnh viện, Hàn Trữ vô tâm với vị trí này, hơn nữa năng lực cũng không bằng anh, trước mắt cậu cả không thể cử động được, cậu hai cũng gặp tai ương ngồi tù.
Bây giờ nhìn lại, chỉ có anh mới có thể tiến vào, không còn đường lui.
Tần Mặc nhìn khuôn mặt dối trá của Lam Thiệu Đường, thật muốn xông tới kéo da mặt của ông ta xuống, xem rốt cuộc ông ta có bao nhiêu cái mặt nạ. Lần trước, cô xui xẻo dính vào bẫy của ông ta, nếu không phải Phong Thần kịp thời chạy tới, khẳng định Lam Thiệu Đường sẽ lấy chuyện kia ra để uy hiếp cô.
"Hôm nay thật náo nhiệt nha!"
Một tiếng nhạo báng xuất hiện từ ngoài cửa, Tần Mặc vui mừng nhìn sang, sự xuất hiện của anh khiến cô có cảm giác an toàn, lại cho cô tràn đầy hi vọng. Trong ánh mắt của cô tràn ngập tin cậy, khiến nụ cười bên khóe miệng Phong Thần không tự chủ hiện lên.
Bây giờ bọn họ là sóng vai chiến đấu, thiếu một người cũng không thể!
"Lam Bang chủ, nghe nói gần đây ngài gặp phải phiền toái lớn, thế nào? Giải quyết xong rồi hả ?"
Giọng điệu của anh nghe thế nào cũng giống như đang hả hê, tiếng chê cười kia khiến sắc mặt Lam Thiệu Đường khẽ đổi. Xem ra bản lĩnh gây chuyện của Tư Đồ Kiều, có tiến bộ rất cao.
"Chỉ là một vấn đề nhỏ, không cần cháu quan tâm."
Giọng của Lam Thiệu Đường âm trầm, làm sao ông không biết, lần này chính là do Phong Thần gây rối! Không chỉ để ông tổn thất một khoản tiền lớn, mà còn rước lấy kẻ thù.
Ánh mắt của ông nhìn Phong Thần, phía trong mang theo tia nguy hiểm, Phong Thần đứng cùng bên với Tần Mặc, có cậu ta, chuyện mình làm sẽ có thêm một tầng trở ngại!
Trong mắt lóe lên một tia âm độc, ông phải đá văng ra viên đã chướng ngại vật này, mới có thể hoàn toàn lật ngã Tần Thọ Diệp!
"Tiểu Mặc đã có tôi lo, Lam Bang chủ vẫn nên đưa ý định đặt lên sự vụ trong bang đi, dù sao tôi cũng là theo vị hôn phu của Tiểu Mặc, tôi sẽ không nhìn cô ấy phải chịu khi dễ, ngài cứ yên tâm thôi."
Phong Thần ở ngoài cửa nghe hồi lâu, lão hồ ly này là muốn cho Lam Vụ Vũ cưới Tần Mặc, sau đó không phí sức lực thu sạch thế lực của nhà họ Tần vào trong túi.
Người của anh, làm sao có thể để cho kẻ khác cướp đi?
Vòng bàn tay qua eo nhỏ của tần Mặc, anh cười đến vô cùng cưng chiều, cũng là cảnh cáo đối với Lam Thiệu Đường.
"Vậy thì ta chờ uống rượu mừng của hai đứa rồi!"
Âm độc trong mắt Lam Thiệu Đường hiện ra, rượu mừng? Vậy thì ông nhất định sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ thật tốt, chúc mừng bọn họ, cho bọn họ cả đời đều khó mà quên được!
Sau đó, ông tìm lý do, rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi, ánh mắt của ông bình tĩnh rơi vào trên người của Phong Thần, cuối cùng lộ ra một nụ cười cực kỳ lãnh khốc.
Trời dần dần tối, Tần Thọ Diệp nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: "Tiểu Mặc, nhanh trở về thôi."
Tần Mặc gật đầu, cùng phong thần đi ra bệnh viện, dọc theo đường đi, Tần Mặc trầm mặc không nói, hình như cô càng ngày càng lệ thuộc vào Phong Thần rồi.
" Gần đây em luôn cau mày, thế này không tốt."
Tần Mặc quay đầu, thấy tâm tình Phong Thần không tệ, "Em rốt cuộc vẫn phải để anh bảo vệ, anh có cảm thấy mệt mỏi hay không?"
"Không, ngược lại, anh cảm thấy rất có cảm giác thành tựu."
Là một người đàn ông, bảo vệ phụ nữ của mình, đó là chuyện đương nhiên, chỉ là, nếu như cô cũng nghĩ muốn bảo vệ anh, anh cũng rất vui lòng tiếp nhận. Dù sao, phái nữ hiện nay không thể so với người thời cổ đại, bây giờ họ có thể phân cao thấp với đàn ông. Không cần cả ngày ở trong nhà, thậm chí làm nhiều việc so với đàn ông càng tốt hơn.
Lúc về đến nhà là buổi tối, Tư Dung được người trong nhà đón về, đám hàng hóa kia đều được trả lại cho người mua.
Nhà họ Hàn, kể từ khi cậu hai vào tù, phe của cậu cả liền thuận lợi phất cao, nhưng thế lực Hàn Thu cũng không phải là nhỏ bé yếu kém, có thể cùng ông ta đối kháng.
Hàn Thu một mực âm thầm điều tra việc của ba anh, gần đây bắt đầu có chút tiến triển, sòng bạc kia chính là địa bàn của Lam Bang, lần đó, ba anh thua hơn năm trăm vạn, thiếu nhà cái một khoản nợ. Sau đó bị bác cả giật giây, lén lút bán hàng hóa ra ngoài, ba anh cần dùng tiền gấp, tất nhiên không nghĩ quá nhiều, cho nên mới lọt vào trong bẫy của bác cả.
Đến bây giờ Hàn Thu vẫn chưa tra được ngọn nguồn của khoản tiền kia, giống như nó tự nhiên xuất hiện, sau đó sung công, làm quỹ quốc gia.
Tắt máy vi tính, Hàn Thu đi ra cửa phòng, khi đi ngang qua thư phòng thì dừng bước, bên trong vẫn sáng đèn, lại không có một bóng người. Anh kỳ quái đi vào, quỷ thần xui khiến, anh nhìn máy vi tính một hồi lâu, sau đó bước chân chuyển động đi tới.
Trực giác nói cho anh biết, nơi này nhất định có ẩn dấu bí mật gì đó, con ngươi sau kính sau lóe lóe, mặt ngoài những Email này nhìn vào cũng không có gì kỳ quái, nhưng người gửi đi đều khác nhau.
Lúc này, cạnh cửa truyền đến tiếng vang, anh khôi phục lại hình ảnh, trốn vào nhà cầu trong thư phòng.
Tiếng bước chân vang lên, ngừng lại ở nhà cầu bên, Hàn Thu nín thở tập trung, chỉ nghe tiếng bước chân tiếp tục vang lên, đi đến trước bàn.
Qua mấy phút, chỉ nghe bên ngoài "Cạch" một tiếng, Hàn Thu từ khe cửa nhìn thấy đèn trong thư phòng đã tắt, ngay sau đó là tiếng đóng cửa.
Hàn Thu không kịp chờ đợi ra ngoài, mở máy vi tính ra lần nữa, thế nhưng một bức thư bưu kiện cũng không có, mới vừa bị người kia thủ tiêu hoàn toàn. Anh nhíu mày, người vừa rồi là ai đây?
Trong thư giống y hệt như ngôn ngữ mật mã, nhưng biểu thị cho cái gì chứ ?
Anh lâm vào trầm tư, bất chợt, tring thư phòng tối om lập tức sáng lên, Hàn Thu kinh ngạc. Cửa thư phòng bị đẩy ra, đứng ở ngoài cửa, là Hàn Trữ cũng đang kinh ngạc.
"Thu, đã muộn rồi sao còn chưa ngủ?"
Bộ dáng Hàn Trữ giống như là vừa tỉnh ngủ, Hàn Thu hạ thấp cảnh giác, "Đúng vậy, tôi thấy máy vi tính trong thư phòng mở ra, liền đi vào xem một chút."
Hàn Thu tắt máy vi tính, ra khỏi thư phòng, như có điều suy nghĩ nhìn Hàn Trữ. Người vừa rồi, là Hàn Trữ sao? Hiện tại chính mình bị cậu ta phát hiện ra, bứt dây động rừng rồi.
"À, tôi đi rót cốc nước, sớm nghỉ ngơi đi."
Hàn Trữ cầm cốc nước về phòng của mình, Hàn Thu vẫn đứng ngoài thư phòng, cúi đầu suy tư một lát, không hiểu được. Nhìn bộ dạng Hàn Trữ, không giống như đang nói láo, vậy người vừa rồi sử dụng máy tính này, nhất định chính là bác cả!
Ánh mắt của anh thoáng qua một tia sáng tỏ, anh trở về phòng, bác cả nhất định không thoát khỏi liên quan đến số tiền tham ô kia, Hàn Thu quyết định ngày mai đi dò xét đến cùng.
Mà Hàn Trữ vừa mới vào phòng, trong một khắc kia Hàn Thu đóng cửa, lại đi ra, vẻ mặt của anh có chút phức tạp.
Một đêm này, bên trong nhà họ Hàn sóng gió sự nảy sinh, ngoài phòng cây bị gió thổi uốn cong, gần như là bị bẻ gảy, khí thế hung hãn này, rõ ràng chính là mang theo ý đồ ngọc đá cùng vỡ.
Hàn Trữ cả ngày nhìn chằm chằm hướng đi của bác cả mình, Hàn Bằng, cũng chính là ba của Hàn Trữ, cậu cả của Phong Phần, cả ngày cũng không có cử động khác thường.
Chẳng lẽ là anh phán đoán sai?
Thời điểm Hàn Thu đang muốn buông tay, Hàn Bằng nhận được một cú điện thoại, Hàn Thu nghe trộm địa điểm ước định của bọn họ. Người bên đầu điện thoại kia, hình như giọng nói đã được xử lý qua máy móc, nghe không ra là nam hay nữ.
Đó là một khách sạn do một hội viên làm ra, vừa đúng Hàn Thu cũng là hội viên nơi này, một đường bám theo Hàn Bằng đi tới phòng ăn. Hai người kia hẹn ở trong một căn phòng, Hàn Thu chỉ có thể ở phòng sát vách, chờ đợi thời cơ.
Gần lúc mười giờ Hàn Bằng rời đi, trong lòng kỳ quái, bác cả không đi cửa chính, ngược lại rời đi từ cửa sau của khách sạn. Đến một hẻm nhỏ, Hàn Bằng dừng bước, giống như biết có người đi theo sau lưng, "Hàn Thu, không cần đi theo, ra ngoài đi!"
"Bác cả, khoản tiền kia có phải có liên hệ với bác hay không?"
Hàn Thu thấy bị ông ta phát hiện, cũng không tránh, hoặc là, ngay lúc đầu ông ta đã biết anh đi theo ông ta rồi. Anh thu lại thần sắc, vẻ mặt viết đầy nghi vấn.
"Mày đoán vô cùng chính xác, đó chính là cái bẫy tao làm cho ba của mày, nó thì cái gì cũng tốt, nhưng lại thích đánh bạc! Tao chính là lợi dụng điểm này, trừ khử đi nó."
"Chẳng lẽ bác chính là. . . . . ."
Hàn Thu lúc chợt nghĩ đến việc Phong Thần đề cập với anh, bên trong nhà họ Hàn có người cấu kết với người ngoài, một giọt mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, anh lui về phía sau mấy bước. Hàn Bằng lại cười: "Mày nghĩ muốn đi? Không có cơ hội rồi !"
Sau lưng xuất hiện mấy tên áo đen, Hàn Thu bị vây khốn ở giữa, trong hẻm nhỏ tĩnh mịch, truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt, bóng người màu đen phản xạ ở trên mặt tường.
Bóng người qua lại, trộn lẫn vào nhau không phân biệt ra kẻ nào, từng tiếng kêu rên truyền ra, trong bóng tối, vẩy ra chất lỏng dính ướt mặt đất, giống như dòng sông nhỏ chảy quanh co.
Mùi máu tanh dần dần phiêu tán, Hàn Bằng rút máy nghe lén dính trên điện thoại di động ra, ném xuống đất, hơi thở Hàn Thu yếu dần, ánh mắt tan rã nhìn máy nghe lén bị giẫm bể.
Thì ra là. . . . . . Thì ra là ông ta đã sớm biết, cơ thể Hàn Thu bị đồ sắc bén đâm thủng, nhiều chỗ bị thương, khuôn mặt tím tím xanh xanh từng khối từng khối, đã nhìn không rõ diện mạo vốn có.
Anh thù hận nhìn Hàn Bằng, ngón tay mở mở, lại vô lực nói gì đó. Máu đỏ sậm theo đường bị cắt rách chảy xuôi xuống nền đất, anh cảm giác thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng, khuôn mặt người dữ tợn trước mắt mơ hồ đi.
"Nhóc con, cùng tao đấu, mày còn kém xa lắm!"
Hàn Bằng âm ngoan cười, không ai có thể tranh vị trí gia chủ cùng ông!
Trăng sáng giống như biến thành màu đỏ, Hàn Thu nhìn Hàn Bằng rời đi, dùng hết tất cả hơi sức, ngón tay lấy máu viết hai nét, rồi không hề động nữa.
Màu trắng, xung quanh đều là màu trắng, không khí lạnh lẽo tràn đầy cơ thể, mùi vị nước sát trùng như trở thành thuốc độc vô hình, tê dại thần kinh con người, ngay cả hô hấp cũng biến thành nặng nề.
Đèn trước phòng màu đỏ đang chờ sáng lên, dường như là màu trắng trong, duy nhất chỉ có màu đỏ tươi. Đây giống như là một niềm hy vọng, cũng như một loại tuyên bố, thời khắc sống chết, chỉ là một cái chớp mắt.
Phong Thần và Tần Mặc nhận được tin lập tức đến bệnh viện, thấy mẹ Hàn Thu chờ ngoài cửa phòng giải phẩu, mang theo mước mắt, vẻ mặt hết sức tiều tụy. Mà Tư Dung sau đó chạy đến, sắc mặt cũng không dễ xem được bao nhiêu.
"Tại sao có thể như vậy. . . . . . Hôm qua anh ấy còn rất tốt, tại sao có thể như vậy. . . . . ."
Tư Dung không dám tin, ngày hôm qua cô và anh còn điện thoại cho nhau, tâm sự với nhau, hôm nay, anh đã bị đẩy vào phòng giải phẩu, sống chết chưa biết.
" Hiện tại Thu như thế nào?"
Cuối cùng Hàn Trữ và Hàn Bằng chạy tới, Hàn Trữ chân mày nhíu thật chặt, vẻ mặt căng thẳng.
"Vẫn chưa biết, đã rất lâu rồi. . . . . ."
Tư Dung lo lắng chờ ở ngoài cửa, sau gần năm tiếng cấp cứu, bác sĩ mặc đồng phục phẫu thuật mệt mỏi đi ra từ trong phòng.
Vô cùng may mắn chính là, Hàn Thu kịp thời đưa đi cấp cứu, mạng được cứu trở lại, nhưng não bởi vì thời gian dài khuyết dưỡng, nên có thể dẫn đến cả đời hôn mê, có thể nói chính là sống đời người thực vật.
Mẹ Hàn Thu vừa nghe, lập tức ngất đi, sống đời người thực vật, chỉ so với người chết nhiều một hơi mà thôi, vẫn chưa tỉnh lại, không chết được. . . . . .
Trên mặt Tư Dung một mảnh xám trắng, cô giống như mất đi linh hồn, ngây ngốc đi theo y tá đến phòng bệnh. Người trên giường bệnh nằm ở chỗ, có hô hấp, có nhịp tim, nhưng sẽ không nói với cô nữa, sẽ không dùng giọng cưng chìu nói với cô : "Anh trói chặt em cả đời."
Đột nhiên cô quỳ xuống bên giường, nước mắt không nghe lời rớt xuống, anh ưu tú như vậy, yêu thương cưng chiều mình như vậy, tại sao, tại sao cứ ngủ mãi chứ? !
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Thần và Tần Mặc đi tới phòng bệnh, thấy Tư Dung khóc đau lòng, cũng không nhẫn tâm đi vào quấy rầy cô.
"Chúng ta đi đến nơi xảy ra vụ án nhìn một chút đi!"
Tần Mặc đề nghị, Phong Thần nhìn đồng hồ, "Còn có mấy tiếng nữa là trời sáng lên, chúng ta đi về trước."
Tần Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Tư Dung, cô ấy nắm tay Hàn Thu, vô cùng khẩn trương lo lắng, hình như là khóc mệt, cô lẳng lặng nằm ở bên người Hàn Thu, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, bảo vệ người mình yêu mến.
Bàn tay tràn đầy ấm áp của Phong Thần truyền cho cô sự ấm áp, cô theo bản năng mà lo sợ, Tư Dung mất đi Hàn Thu đau lòng như vậy, thế thì cô. . . . . . Nếu như có một ngày, Phong Thần cũng gặp cảnh ngộ bất trắc, cô nên làm cái gì?
Cô nắm chặt tay Phong Thần, móng tay đâm vào da tay của anh, làm Phong Thần cảm thấy đau nhè nhẹ :"Đừng sợ, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."
Lời hứa của anh khiến Tần Mặc an tâm, nhưng người có phúc họa khó lường, kẻ xuống tay lần này không chọn trúng Phong Thần, như vậy về sau thì sao?
Trời dần dần phát ra ánh sáng, hiện trường Hàn Thu xảy ra chuyện bị niêm phong lại, trước đó Phong Thần đi chào hỏi những người có chức vụ, cho nên thời điểm hai người đi tới hiện trường không có trở ngại.
Bốn phía có dấu vết đánh nhau, vết máu trên đất đã khô thật lâu, nhưng Tần Mặc có thể tưởng tượng, cảnh tượng đánh nhau lúc ấy kịch liệt và thê thảm đến thế nào.
Án kiện như vậy, một năm có rất nhiều, muốn kiểm chứng, chính là mò kim đáy biển. Nơi này vừa không có Camera hay các loại thiết bị, góc lại hẻo lánh như vậy, muốn tìm ra hung thủ càng thêm khó khăn.
Đồ dùng trên người Hàn Thu bị mất, khiến người ta cảm thấy đối phương ra tay vì tiền, nhưng lúc Phong Thần nhìn thấy trên mặt đất có một chữ "người" (人) thì anh lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Hàn Thu vẫn nằm trên giường bệnh như cũ, không có sức sống chút nào, từ đầu đến cuối không có cuộc giải phẫu gì, không phải hai ngày sau anh sẽ tỉnh lại, tất cả chỉ là kế sách Phong Thần và Tần Mặc bày ra.
Hiện tại Hàn Trữ làm kẻ chết thay cho Hàn Bằng, Phong Thần và Tần Mặc cũng không có cách nào.
Bận rộn một buổi tối, kết quả lại không như ý muốn, sắc mặt Phong Thần khó coi hiện ra nét mệt mỏi, anh có chút đau lòng vì hành động của Hàn Trữ.
"Đáng chết!"
Anh nặng nề ngồi xuống giường, đôi tay ôm lấy khuôn mặt, Tần Mặc từ phòng tắm ra ngoài liền thấy anh mất tinh thần ngồi ở trên giường.
"Đừng như vậy. . . . . ."
Tay Tần Mặc đặt lên bờ vai của anh, Phong Thần kéo cô qua, nặng nề hôn lên bờ môi cô, thông qua nụ hôn này, Tần Mặc cảm thấy anh phải chịu đựng quá nhiều. Đối với người anh em tình cảm tốt nhất, ngay vào giây phút Hàn Trữ lấy xuống khẩu trang kia, thì toàn bộ bị dập tắt.
Phong Thần gặm cắn môi Tần Mặc, làm môi cô rách da, từng giọt máu mùi hơi tanh mặn tràn ngập trong khoang miệng, Phong Thần nặng nề thở dốc, rời khỏi môi của cô.
"Thật xin lỗi. . . . . . Anh. . . . . ."
Thấy môi cô chảy máu, Phong Thần khó nói nên lời tâm tình không cách nào biểu đạt này, Tần Mặc ôm anh, không tiếng động cho anh an ủi.
"Không quan trọng, anh nghỉ ngơi trước đi, chờ khi anh tỉnh táo lại, chúng ta lại nói chuyện."
Đôi tay Phong Thần vòng quanh eo thật chặt Tần Mặc, giống như cô chính là cây cỏ cứu mạng của mình, anh không thể buông tay, chỉ cần hắn hơi buông ra một chút thôi, thì bản thân sẽ chết chìm, vĩnh viễn không đến được bờ bên kia.
Hàn Trữ bị tạm giam, chờ thẩm phán, nhưng không ai biết, đây chỉ là một việc lướt qua mà thôi. Có Hàn Bằng, Hàn Trữ chắc chắn sẽ không thật sự bị bắt. Cuối cùng, vẫn là dùng chứng cớ chưa đủ để xử Hàn Trữ, sau đó được phóng thích.
Hàn Bằng lấy thân phận là ba nghiêm nghị răn dạy nói: "Mày trở về nhà kiểm điểm lại mình thật tốt cho tao, trong vòng ba tháng này ở trong nhà suy nghĩ, không được đi bất kỳ chỗ nào!"
Hàn Trữ không nói gì, vở kịch này, anh diễn quá mệt mỏi, không muốn mang mặt nạ thêm nữa.
Phong Thần chỉ hận Hàn Bằng quá giảo hoạt, anh từng nghĩ tới muốn mắt đối mặt chất vấn Hàn Trữ, sao ông ta lại làm như vậy chứ! Nhưng Tần Mặc ngăn anh lại, bây giờ hỏi cái này chút còn có công dụng gì đây?
Hàn Bằng đã khám phá ra kế sách của bọn họ, muốn để cho ông ta bị lừa nữa, e rằng không dễ dàng như vậy.
Phong Thần bắt đầu làm ăn ở nhà họ Hàn, Tần Mặc không phải người của nhà họ Hàn, nếu còn đi theo anh, sợ rằng sẽ kéo tới không ít lời đồn đại, hiện tại thế lực nhà họ Hàn bắt đầu phải lên kế hoạch lần nữa, khiến cho Phong Thần đáp ứng không xuể.
Tư Đồ Kiều vẫn luôn truy xét Lam Thiệu Đường và người thần bí, nhân viên chính trị quan trọng kia còn khó chơi hơn so với anh tưởng tượng, số tiền hai người vụng trộm giao dịch nhiều đến mấy chục triệu, nhưng thời điểm anh muốn đắc thủ, đương nhiên sẽ giảo hoạt chạy trốn dưới mí mắt những kẻ đó!
Anh xoay xoay đầu, trải qua mấy ngày đêm không ngừng cố gắng, rốt cuộc anh đã phá giải được chương trình của đối phương, thuận lợi lấy trộm một chút tài liệu.
Nhưng bởi vì thời gian cấp bách, nên anh chỉ trộm được ít tin tức, thời gian giao dịch tiếp theo của bọn họ được xác nhận. Chỉ cần thời điểm bọn họ giao dịch, nhân chứng, vật chứng đều lấy ra, như vậy bọn họ sẽ chạy không được.
Tin tức này truyền đến trong tai Phong Thần thì anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn không quá chắc chắn độ chuẩn xác tư liệu Tư Đồ Kiều gửi đến.
Lần trước Hàn Bằng thiếu chút nữa mắc bẫy của bọn họ, lần này. . . . . . Bọn họ phải cẩn thận một chút.
"Lần này bọn họ ở đảo Bali, ông ta nhất định sẽ phái người nhìn chằm chằm vào chúng ta!"
"Nếu không thì để cho Lan đi đi!"
Lan quanh năm sống bên cạnh cô, sẽ không có quá nhiều người biết đến anh, để cho anh đi, cũng sẽ không dẫn tới sự chú ý của người khác.
"Cũng tốt, vậy em nói cậu ta sớm lên đường đi!"
Công việc mấy ngày liên tiếp khiến anh gần như không thể phân thân, anh hoài nghi là Hàn Bằng cố ý kéo mình, nhưng tại sao ông ta muốn làm như vậy chứ? Chẳng lẽ, ở trong này, ông ta còn có kế hoạch khác?
Phong Thần lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc, không khỏi bị kéo vào sóng gió tranh đoạt vị trí này, đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, chỉ sơ ý một chút, anh cũng sẽ bị những người ở sau lưng đẩy xuống nước.
Hàn Bằng vẫn luôn quan sát hướng đi của Phong Thần, lần trước ông suýt nữa bị lừa, trong lòng vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện này, lúc này, điện thoại di động truyền đến một tin nhắn, ánh mắt của ông lộ ra nụ cười rét lạnh.
Ông vẫn luôn muốn diệt trừ Phong Thần, nhưng từ sau lần thất thủ trước đây, Phong Thần vẫn luôn trong trạng thái phòng bị, khiến ông không có cách nào tìm được cơ hội xuống tay.
Hiện tại đã có người nguyện ý cùng ông liên thủ, rút đi cái đinh trong mắt, tại sao ông lại có thể không vui!
Nhưng còn một việc, Hàn Thu đã lâm vào hôn mê, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không tỉnh lại, con nhỏ Tư Dung kia lại có tình ý với Hàn Thu . . . . . . Nhà họ Tư sẽ không để mặc Tư Dung liên tục chờ đợi.
Tư Dung là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tư, vừa cung cấp nhân viên nghiên cứu quân hỏa quan trọng, nếu như cô ta hướng về Phong Thần, như vậy ông sẽ mất nhiều hơn được.
Muốn con nhỏ kia gia nhập vào phe của ông là không thể nào, nhà họ Tư gia cũng sẽ không đần như vậy, đặt tất cả hi vọng ở trên người nhà họ Hàn. Căn cứ vào tin tức, Lam Bang đã bắt đầu lôi kéo nhà họ Tư rồi, Lam Thiệu Đường để cho con trai của ông ta đi thân cận với Tư Dung, tuyệt không che giấu ý đồ của mình.
Hàn Bằng suy xét hồi lâu, nếu nhà họ Tư không thể dựa vào, thì cũng không thể để cho Lam Thiệu Đường được tiện nghi, cho dù bọn họ có là đồng minh, nhưng cũng không thể có bạn bè vĩnh viễn.
Như vậy. . . . . . Ông cũng chỉ có thể giải quyết Tư Dung trước khi Lam Thiệu Đường kịp hành động!
Lam Vụ Vũ mặc áo khoác chờ ở cửa bệnh viện, nhìn thấy bóng dáng của Tư Dung, anh nhíu mày. Ba anh muốn anh lôi kéo Tư Dung, mục đích rất rõ ràng, không thể để cho nhà họ Hàn độc bá.
Nhưng mà, muốn anh như thế nào lừa gạt một người con gái đây? Người cô yêu đang ngủ mê không tỉnh, cả người tiều tụy, ủng hộ duy nhất cho cô, cũng chỉ là hi vọng người đàn ông kia tỉnh lại.
Anh khép lại áo khoác, chậm rãi đi về phía cô, cách đó không xa, một ánh sáng chiếu lại đưa tới sự chú ý của anh.
Trên mặt Tư Dung mệt mỏi, mới ra khỏi bệnh viện, lập tức có người lôi kéo cánh tay của cô đi tới một chiếc xe.
"Anh là người nào! Này, anh buông tôi ra. . . á. . . .
Hai người lôi kéo nhau, Lam Vụ Vũ không nói nhiều lời, bất chợt một tiếng súng vang lên cắt đứt sự dây dưa của hai người, Tư Dung bị lực đẩy mạnh ngã xuống một bên.
Tiếng súng đột nhiên xuất hiện, đám người lập tức sôi trào, mọi người xung quanh chạy trốn, tiếng thét chói tai giống như thủy triều đập vào mặt. Màng nhĩ bị tiếng náo loạn đánh mạnh vào, Tư Dung còn chưa kịp phản ứng, cánh tay lại một lần nữa bị người khác kéo đi.
Cô chỉ biết người nọ kéo mình chạy thẳng một đường, cho đến khi sức cùng lực kiệt, người nọ mới chậm rãi dừng bước lại.
Tư Dung tựa vào bên tường, một tay vuốt ngực, trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, cô sợ hãi hồi tưởng lại việc lúc nãy, nếu không phải người này kéo cô đi, cô sợ rằng sẽ không còn được gặp lại Hàn Thu nữa.
Nghĩ đến người nằm ở trên giường bệnh đó, không có ý thức, không đáp lại lời cô, cô lại hoảng hồn. Cô mới nhảy ra một bước, người nọ lại giữ cô lại, lúc này cô mới thấy rõ ân nhân cứu mạng của mình.
Sắc mặt của anh bởi vì mới vừa rồi vận động kịch liệt, nên biện ra ửng đỏ, da tay của anh rất trắng, một đôi mắt càng lộ ra thêm ánh sáng lấp lánh. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, sức lực nắm cô hơi lớn.
"Mục tiêu của bọn họ là cô, Hàn Thu không có việc gì, tôi đưa cô trở về trước!"
"Anh là người nào? Tại sao muốn cứu tôi?"
Tên mặt Tư Dung nghi ngờ, có người muốn giết cô, vậy làm sao người này biết? Cô từ nghi ngờ dần dần chuyển sang cảnh giác, Lam Vụ Vũ lắc đầu một cái, lúc này cô mới nghĩ phải phòng bị mình, có phải đã quá muộn hay không?
"Tôi cũng không phải cố ý muốn cứu cô, chỉ là, tôi không thể để cô bị giết ngay trước mắt tôi, nếu không tôi sẽ bị người kia hận."
Anh nghĩ đến Tần Mặc, hiện tại hai người ở hai phía đối lập, nhưng mà, nếu như Tư Dung thật sự chết đi trước mặt anh, vậy muốn anh giải thích như thế nào? Anh không muốn Tần Mặc lại hiểu lầm mình, cũng không muốn Tần Mặc bị uy hiếp.
"Cậu là Lam Vụ Vũ?"
Tư Dung suy đoán, nghe Phong Thần đã qua về cậu ta, cho đến bây giờ Lam Vụ Vũ luôn yêu mến Tần Mặc sao?
"Tôi đưa cô trở về."
Anh không nói thêm gì nữa, buông lỏng cánh tay Tư Dung ra, Tư Dung biết mình sẽ không có nguy hiểm, bởi vì có Tần Mặc ở đây, Lam Vụ Vũ chắc là sẽ không làm tổn thương đến cô.
Hàn Thu thành người sống thực vật, ngoài mặt nhà họ Tư vẫn là đồng bạn hợp tác với nhà họ Hàn, nhưng ít đi kết thân thân mật, ai nói rằng, bọn họ mãi mãi hợp tác tốt đẹp chứ ?
Người nhà họ Hàn tất nhiên sẽ không nhìn nhà họ Tư kết thân với nhà khác, nhưng muốn nhà họ Tư gả Tư Dung cho Hàn Thu có thể vĩnh viễn không tỉnh lại, tuyệt đối là không thể nào .
Một người chồng không thể bảo đảm người trong nhà an toàn, gả cho người đó có ích lợi gì?
Tư Dung chưa trở về nhà họ Tư, mà lựa chọn đi đến khu nhà Phong Thần và Tần Mặc ở chung, Lam Vụ Vũ tắt máy dừng xe, trong mắt có chút giãy giụa.
"Có muốn vào trong cùng tôi hay không?"
Tư Dung nhìn ra khát vọng trong mắt anh, trong lòng âm thầm thở dài, Lam Vụ Vũ lại lắc đầu một cái, anh cùng cô gặp mặt, giữa hai người cũng không có đề tài tán gẫu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẫn phải để cô nhìn thấy mình phiền lòng rồi, đợi Tư Dung xuống xe, anh nhanh chóng lái ô-tô rời đi, không để cho mình có cơ hội hối hận.
Tần Mặc nhìn thấy Tư Dung, có chút kinh ngạc, nhưng nhìn trên người cô dính bụi bậm, ánh mắt liền thay đổi.
"Có người muốn giết tôi!"
Hai người tới phòng khách, sau khi Tần Mặc nghe, ánh mắt khẽ run.
Tần Mặc trấn an cô, để cô nói chuyện xảy ra lại một lần từ đầu, thời điểm nói đến Lam Vụ Vũ, nét mặt Tần Mặc trầm xuống. Tư Dung nói : "Thật may là có cậu ta, nếu không, cô đã không thấy được tôi."
"Tại sao anh ta làm vậy? Là muốn lôi kéo các người sao?"
"Có lẽ vậy, Thu thì thế kia, ba tôi sẽ không để tôi cưới anh ấy, nhưng tôi không bỏ được anh, để tôi cưới kẻ khác, tôi tuyệt đối không cần!"
Hàn Thu cứ ngủ như vậy, tình cảnh của Tư Dung biến thành hết sức bị động, cho dù nhà họ Tư và nhà họ Hàn hợp tác với nhau đã lâu, nhưng việc đời khó liệu, loại quan hệ hợp tác này sẽ duy trì đến khi nào, bất luận kẻ nào cũng không thể xác định được.
"Lợi ích trước mặt, nếu như bây giờ xuất hiện một người có thể cho các người lợi ích nhiều hơn so với nhà họ Hàn, không nói chính xác là ba chị có phản bội hay không, mà nhà họ Hàn không có những thứ này, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người. Bởi vì chị chính là nguồn then chốt kinh tế trọng yếu của nhà họ Hàn, nếu chị cưới người khác, nhà họ Hàn sẽ cảm thấy bị uy hiếp."
Tư Dung nói tới Lam Vụ Vũ, Tần Mặc liền phỏng đoán, Lam Thiệu Đường đã không kịp đợi, chờ lúc ông ta lôi kéo được nhà họ Tư, nhà họ Hàn sẽ không còn uy hiếp được ông ta!
"Gần đây tốt nhất là chị nên ở nhà, không nên đi nơi nào, chuyện hôm nay chị nên giữ bí mật. . . . . ."
"Tôi hiểu rõ, đứa nhóc là cô vẫn nên chăm sóc tốt mình trước đi, tôi đi trước."
Tiễn Tư Dung đi, Tần Mặc âm thầm cau mày, động tác Lam Thiệu Đường cũng quá nhanh rồi, ông ta không sợ ép bức Hàn Bằng nổi nóng lên sao? Hay là, ông ta đã tính đến bước này, khiến Hàn Bằng giết Tư Dung, sau đó nhà họ Hàn và nhà họ Tư cứ như vậy nứt ra, không cần ông ta phải phí tâm!
Xem ra âm độc nhất, chính là lão hồ ly Lam Thiệu Đường này!
Tần Mặc lập tức chạy đến chỗ Phong Thần, sau khi thông báo xong, không hề trở ngại trực tiếp đi tới nơi làm việc của Phong Thần. Cô vội vàng nói ra suy đoán của mình về quỷ kế của Lam Thiệu Đường cho
Phong Thần, hai người lâm vào trầm mặc.
Hàn Bằng cấu kết cùng Lam Thiệu Đường, chuyện này xác định là đúng, nhưng phải làm như thế nào mới khiến cho Hàn Bằng dừng việc đuổi giết Tư Dung, giúp Tư Dung bình an vô sự đây?
Hai người nghĩ mãi không ra, Phong Thần nhìn đồng hồ, anh kéo tay Tần Mặc: "Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, rồi sẽ có biện pháp thôi, đi ăn cơm trước đã!"
Cùng nhau ra khỏi công ty, Phong Thần chở Tần Mặc đến một nhà hàng, hai người nói tới động tĩnh bên kia của Lan, Tần Mặc vẫn chưa thu được tin tức của Lan, cô có chút lo lắng.
Cô hoàn toàn không quen thuộc tình huống ở bên kia, cũng rất ít khi chú ý đến, Phong Thần an ủi cô không cần quan tâm quá nhiều, xử lý thỏa đáng chuyện ở đây, mới có tinh thần đi giúp Lan.
Một bữa cơm ăn không chút để ý, Tần Mặc đứng dậy đi toilet, cô nhìn mình trong kính, thở dài. Cô thực sự không giống một điểm nào thuộc về một cô gái trong lứa tuổi này.
Rõ ràng là tuổi một nụ hoa sắp chớm nở, trên mặt da trơn bóng nhẵn nhụi, nhưng lòng của cô lại giống như người đã trải qua mấy chục năm tang thương. Cô giễu cợt nở nụ cười, bàn tay đưa ra, nước lạnh như băng chảy xuống.
Cửa mở ra rồi đóng lại, bên cạnh có thêm bóng dáng một người, Tần Mặc cúi đầu nhìn qua người bên cạnh, đôi tay kia thô đen, có vẻ to lớn mạnh mẽ. Người nọ mặc váy, lộ ra lòng bàn chân vô cùng lớn, người kia vẩy vẩy tay.
Người nọ thấy cô xoay người muốn đi ra ngoài, bàn tay lặng lẽ sờ về phía thắt lưng, lúc Tần Mặc bất ngờ quay đầu, trên tay đã có nhiều hơn một chiếc súng nhỏ bằng bạc. Không trượt phát nào, bóp cò súng, đạn xuyên qua cơ thể của đối phương.
Tần Mặc sửa sang lại nét mặt, vừa cửa mở ra, một quả đấm mạnh mẽ mà có lực đánh vào cô, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng. Trong lòng cô chấn động, đối phương có ba người, mọi người trên tay đều có súng ống, xem ra bọn họ vừa đến đây đã bị theo dõi.
Bên trong phòng ăn bị một đội người càn quét bắn một lượt, dẫn tới hỗn loạn lớn, Phong Thần lại không thể theo dòng người tràn ra ngoài, anh liều mạng chạy vào trong phòng ăn.
Trong lòng rõ ràng, đám người kia cũng không ngăn cản dòng người tràn ra bên ngoài, mà chỉ lao thẳng họng súng về phía Phong Thần đang chạy vào trong.
Lòng anh trầm xuống, xem ra đối phương vẫn luôn chờ hai người bọn họ tách ra, lòng anh nóng như lửa đốt, cố tình có người còn muốn kéo anh, ngăn cản anh tiến lại gần phòng vệ sinh.
Phong Thần nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, chỉ duy nhất không ngờ, Hàn Bằng sẽ gióng trống khua chiêng lớn như vậy tới giết anh, hiện tại anh chỉ có thể trì hoãn thời gian, nhưng lòng lại lo lắng cho an nguy của Tần Mặc.
"Phong Thần!"
Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ở chỗ không xa, cả người Tần Mặc dính đầy màu đỏ, con ngươi Phong Thần co rút lại, chạy về phía của cô, vội vàng ôm cô chạy sang chỗ khác.
Hai người trốn vào góc tường, thở hồng hộc, cánh tay Tần Mặc trúng một phát đạn, cô hao phí hơi sức không ít, sắc mặt chuyển thành tái nhợt.
Phong Thần ôm lấy Tần Mặc nhanh chóng đi tới phòng bếp, người ở bên trong đã sớm chạy đi, anh cắn răng một tay tháo nắp bình gas xuống, khí gas lập tức tuôn ra.
"Anh muốn làm gì?"
Tần Mặc bịt mũi, ánh mắt Phong Thần lạnh lẽo: "Em né tránh trước đi!"
Người ngoài cửa đang chậm rãi đến gần, cửa chính phòng bếp chậm rãi mở ra, mấy người ngoài cửa liếc nhau một cái, vừa định cất bước đi vào, một bình ra bị xì hơi ‘lạch cạch’ lập tức lăn ra.
"Oành" một tiếng, ngọn lửa ngút trời, một căn phòng ăn lập tức bị lửa bao vây, khói màu đen xông thẳng lên tận chân trời, nhiệt độ cực nóng gần như có thể lập tức nướng chín người khác.
Ở trong một hẻm nhỏ tĩnh lặng, hai bóng dáng từ trong thùng rác bò ra ngoài, đó là chỗ vứt rác từ trong phòng ăn kia. Tần Mặc và Phong Thần thông qua lối đi chỗ vứt rác kia để trốn thoát, trên người tản ra mùi nấm mốc, nhưng bọn họ hoàn toàn không để ý tới những thứ này, chỉ có thể nắm chặt thời gian chạy trốn.
Thời điểm Tư Đồ Kiều gặp được hai người, lập tức bịt mũi, mùi này thật sự khiến anh không thể chịu được, nhưng anh lại không thể quang minh chính đại ghét bỏ bọn họ.
Vết thương Tần Mặc được băng bó xong thì không còn gì đáng ngại, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, nên phải ở trên giường tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
"Mặc kệ là ai, tôi đều muốn kẻ đó trả giá thật lớn!"
Phong Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Mặc, quyết định không tiếc bất kỳ giá nào muốn trừ tận gốc hoàn toàn Lam Thiệu Đường và Hàn Bằng, nếu không, thời thời khắc khắc anh và Tần Mặc đều gặp phải nguy hiểm.
Lần này bọn họ vận khí tốt, không có thương vong lớn, nhưng lại tổn thương cực lớn tới lòng tự ái của Phong Thần. Ngay cả Tần Mặc anh còn không bảo vệ tốt, còn có thể làm cái gì!
"Kiều, thay tôi đưa phần hậu lễ cho cậu cả tôi!"
Trong mắt của anh thoáng qua vẻ tàn nhẫn, nếu Hàn Bằng đã bức anh đến mức này rồi, anh không cho ông ta biết tay thì còn mặt mũi để gặp Tần Mặc sao!
Hôm sau, Hàn Bằng nhận được đồ chuyển phát, bên trong kẹp một tờ giấy, chữ viết Phong Thần tràn ngập tức giận cùng khiêu khích ghi trên tờ giấy.
Hàn Bằng còn không kịp nhìn kỹ, chỉ nghe trong hộp giấy phát ra tiếng vang "Tí tách", nhưng lúc ông muốn ném ra ngoài, cũng không còn kịp nữa.
Cả tầng lầu gần như cũng nghe một tiếng "Oành", cánh tay Hàn Bằng bị nổ đến máu thịt lẫn lộn, được đưa đi bệnh viện cấp cứu. Phong Thần đứng ở trước cửa sổ sát đất, mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Bằng nằm trên kệ xe cứu thương đang gào thét.
Anh vốn dĩ là vô tâm gia nhập vào trận chiến tranh đoạt này, nhưng Hàn Bằng lại ba phen mấy bận muốn tính mạng của anh, còn làm hại Tần Mặc nằm trên giường! Lòng tha thứ của Phong Thần đã đạt tới ranh giới cuối cùng, Tần Mặc chính là ranh giới cuối cùng của anh, chạm đến Tần Mặc, anh cũng sẽ không còn bận tâm đến cái gì!
Chiến tranh vừa vặn bắt đầu khai mạc, Hàn Bằng bị thương vô cùng nặng, một tháng cũng không thể cử động, chỉ có thể vượt qua trên giường bệnh. Nhưng ông ta cũng đã thấy được sự ác độc của Phong Thần, nên tăng thêm người trông chừng phòng bệnh, tránh cho Phong Thần còn có cơ hội xuống tay với ông.
"Mày đến đây làm gì!"
Cánh tay Hàn Bằng gói lại giống như bánh chưng, nghe nói khi nổ nhìn thấy cả xương, cánh tay này có lẽ sẽ bị phế.
Phong Thần hài lòng nhìn kiệt tác của mình, để quà thăm bệnh sang một bên, ngồi ở bên giường, giống như cùng Hàn Bằng tán gẫu việc nhà. "Cậu cả nghỉ ngơi thật tốt, chuyện nhà họ Hàn tôi sẽ chịu trách nhiệm, cậu cũng không cần phải quan tâm!"
Hàn Bằng hừ lạnh một tiếng: "Mày cho rằng tao không có ở đây, thì mày có thể độc tài quyền hành? Nằm mơ!"
"Ha ha, cậu cả suy nghĩ nhiều rồi, tôi nhìn phòng bệnh không tệ, chỉ là, cậu cả cần phải chú ý. Chớ đến lúc buổi tối nằm ngủ thấy thoải mái rồi, rồi không cong muốn tỉnh lại nữa!"
Phong Thần nhẹ giọng ghé sát vào lỗ tai ông nói nhỏ, trong mắt lóe lên ánh sáng ác độc, cơ thể Hàn Bằng run run, nhìn Phong Thần đắc chí hả hê, mặt mày vui vẻ rời đi, sắc mặt tức giận ửng đỏ.
Ông không tin, Phong Thần có thể hài lòng được bao lâu!
Nhưng mà lời của anh nói cũng làm Hàn Bằng càng trở nên lo lắng, cả ngày lẫn đêm cho người canh giữ ngoài cửa phòng, ngay cả bác sĩ và y tá tới kiểm tra cũng phải có người 24h ở bên trong quan sát.
Cả ngày Hàn Bằng đều trôi qua trong lo lắng cùng đề phòng, mặc dù là tĩnh dưỡng ở bệnh viện, nhưng cả đêm cũng không ngủ được, rõ ràng là tiều tụy không ít.
Hiện tại mặt ngoài nhà họ Hàn một lòng đồng nhất, nhưng thủ hạ Hàn Bằng vẫn như cũ thần phục ông ta, muốn lập tức ăn cả, đương nhiên không được dễ dàng như vậy.
Hôm nay, ông cụ nhà họ Hàn cuối cùng cũng đi ra khỏi bệnh viện, đây là lần đầu tiên ông cụ nhà họ Hàn chính diện xuất hiện trong nhà họ Hàn sau khi Phong Thần đi Mĩ.
Ánh mắt của ông cụ sáng quắc, tuyệt đối không giống như ánh mắt một ông cụ bị vẩn đục, cứ như ông vẫn là gia chủ nhà họ Hàn hô phong hoán vũ. Ông vừa xuất hiện, thế lực vốn chia ra cũng thu lại không ít, nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài.
Mặc dù thời gian dài ông ở trong bệnh viện, nhưng tin tức nên biết, toàn bộ ông đều biết được, tai mắt của ông trải rộng khắp nơi, muốn lừa gạt được ông, cũng phải phí một chút công sức.
Ngày đầu tiên ông cụ nhà họ Hàn trở về nhà, liền gọi Hàn Trữ và Phong Thần vào thư phòng, trên mặt ông nghiêm túc, không có sự hòa ái của trưởng bối đối với vãn bối, ngược lại thể hiện ra sự hà khắc của ông đối với bọn họ.
Ánh mắt quét một vòng trên mặt hai người, Phong Thần không yên lòng, Hàn Trữ buồn bã ỉu xìu, người nhà họ Hàn nặng nề thở dài.
"Mấy người muốn nói cái gì?"
Ông trầm giọng hỏi thăm, ánh mắt dừng lại ở trên người của Phong Thần, Phong Thần nhún vai: "Từ lúc ông để tôi trở về đến giờ, ông nên nghĩ tới kết quả này, tôi không phải là một người thích nương tay, chuyện của cậu cả là do tôi gây nên. Nếu như ông còn muốn để tôi ở lại, tôi chỉ có thể nói, thương vong sẽ lớn hơn, không phải ít."
Nói xong, anh khiêu khích nhìn lão giả trước mắt, trong mắt không có bất kỳ e sợ lui bước.
Ông cụ nhà họ Hàn cười lạnh một tiếng: "Nếu muốn vị trí này, dĩ nhiên là lòng dạ phải độc ác, ta không nhìn lầm cháu!"
"Là các người buộc tôi đấy! Tôi không hề muốn bất kỳ thứ gì trong nhà họ Hàn!"
Chỉ có khi ở trước mặt nhà họ Hàn, vẻ không đứng đắn trên mặt anh mới rút đi, người nhà họ Hàn đối với anh mà nói, không sai biệt lắm giống như là người xa lạ. Mà người không quen biết, bây giờ lại kéo anh vào trong cuộc tranh đấu không giải thích được, còn khiến cho người bên cạnh anh cũng bị liên lụy chịu tội!
Bên trong thư phòng lập tức yên tĩnh lại, đôi mắt ông cụ nhà họ Hàn híp lại, bàn tay gầy gò không tiết tấu gõ lên mặt bàn, bất chợt, ông lộ ra một nụ cười.
"Nói như vậy, bây giờ cháu đã tiếp nhận vị trí này rồi?"
Phong Thần lập tức cứng họng,anh còn có đường lui để cự tuyệt sao? Hàn Thu ngủ mê man tronh bệnh viện, Hàn Trữ vô tâm với vị trí này, hơn nữa năng lực cũng không bằng anh, trước mắt cậu cả không thể cử động được, cậu hai cũng gặp tai ương ngồi tù.
Bây giờ nhìn lại, chỉ có anh mới có thể tiến vào, không còn đường lui.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro