Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 24

Minh Khê

2024-11-11 23:53:38

Ánh mặt trời chói mắt, nhưng nhiệt độ không đến nỗi đốt người, Lam Vụ Vũ thấy Tần Mặc muốn ra khỏi cửa, lập tức đi theo, "Mặc Mặc, hôm nay em đi chỗ đâu?"

Thân hình mảnh khảnh của Tần Mặc được bọc trong bộ quần áo đơn giản, quần áo càng làm nổi bật hơn vóc dáng nhỏ bé, sắc mặt của cô hình như đã có chút hồng nhuận, không giống mấy ngày trước tái nhợt vô lực.

"Anh đừng đi theo tôi, tôi với anh là không thể nào!"

"Mặc Mặc, có phải em muốn đi tìm anh ta hay không?"

Tần Mặc đưa tay đẩy người Lam Vụ Vũ ra, nhưng anh vẫn bất động như núi, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cô tức giận nói, "Đúng thế, chính là tôi muốn đi tìm anh ấy, tôi không phục!"

Thấy Lam Vụ Vũ vẫn ngăn ở trước người cô như cũ, "Anh còn không tránh ra thì đừng trách tôi không khách khí!"

Lam Vụ Vũ thấy cô chấp nhất như vậy, không thể làm gì khác hơn là tránh ra, Tần Mặc đón taxi rồi lập tức đi tới phòng cao ốc của Phong Thần. Cô lạnh lùng nhìn chiếc xe đi theo phía sau, hành động những ngày qua của Lam Vụ Vũ vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của Lam Thiệu Đường nên tất nhiên sẽ cho người đi theo, mỗi ngày báo cáo hành trình của cô.

Không thể không nói, Phong Thần nắm được khá chắc, Lam Vụ Vũ ở bên người cô, Lam Thiệu Đường không dám tùy tiện phái người đến giết cô, ngay cả Hàn Bằng cũng phải chờ thời cơ.

Bởi vì Lam Thiệu Đường chắc chắn sẽ không cho phép con trai của mình chết ở trên tay người khác, hơn nữa còn là vì một đứa con gái đối đầu mình mà mất đi mạng sống.

Phong Thần giống như đã sớm dự liệu đến việc cô sẽ trở lại, dọc theo đường đi, cô không gặp cản trở đến phòng làm việc của anh. Cô nghênh ngang tiến đi vào như vậy, đương nhiên sẽ không tránh được tai mắt Hàn Bằng, ông ta hơi nheo mắt lại.

Sau khi Tần Mặc vào phòng làm việc của Phong Thần, thì không có động tĩnh gì, cho đến giờ tan việc, hai người mới từ bên trong phòng làm việc ra ngoài, giống như rất thân mật.

"Phong Thần, cháu đây là?"

Hàn Bằng thấy cử chỉ hai người thân mật, vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhưng nhưng trong lòng bắt đầu nổi lên tính toán. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

"Em đi trước đi."

Phong Thần cúi đầu nói cái gì đó với Tần Mặc, ngay sau đó cười đi lên đón Hàn Bằng, "Cậu cả, đàn ông mà, mặc dù muốn cưới Tư Dung, nhưng bên ngoài cũng phải có một hai người."

Hàn Bằng hiểu rõ gật đầu một cái, trên mặt bất động thanh sắc, thấy Phong Thần xoay người rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười âm độc."Hôn lễ lần này, nhất định sẽ rất đặc sắc, Phong Thần, nhất định sẽ khiến mày cả đời khó quên!"

Phong Thần gặp lại Tần Mặc ở một địa phương bí mật, "Anh dẫn em đi xem một người."

Tần Mặc tò mò, còn có người nào có thể để cho cô kinh ngạc sao?

Hai người cùng nhau đi tới một chỗ nông trang, nơi này rất nhàn nhã, là một tư nhân nông trang, là nơi sử dụng của chủ nhân trong khi nghỉ phép. Nông trang này chính là mảnh đất sở hữu của Phong Thần, hơn nữa là dùng danh nghĩa Tư Đồ Kiều để mua, người khác cũng không biết, chủ nhân của nơi này là Phong Thần.

"Này, anh đẫn cô ấy tới rồi!"

Tư Dung thấy xe Phong Thần tiến vào, Tần Mặc xuống xe, trên mặt nở nụ cười đi về phía bọn họ.

"Nơi này có người nào?"

Tần Mặc không hiểu nhìn về phía Tư Dung và Phong Thần, nơi này hết sức bí mật, cũng là lãnh thổ của tư nhân, cho nên ở ngoài trăm thước đã có người trông chừng, sẽ không có những người không liên quan xâm nhập vào.

Anh cố làm thần bí, trọn vẹn gợi lên lòng hiếu kỳ của Tần Mặc, anh đưa cô đi tới một căn nhà, mái đỏ tường trắng, hết sức giản dị. Lên tầng, Phong Thần đẩy cửa gỗ ra, chỉ thấy một người đàn ông dựa vào ngồi ở đầu giường, nghe có tiếng vang, quay đầu lại. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

"Anh ta... Làm sao anh ta..."

Cô trợn to hai mắt, mới mấy ngày,anh ta đã...

"Rất kinh ngạc phải không? Anh tỉnh lại, tôi và Tư Dung cũng rất vui mừng."

Ngồi ở đầu giường chính là Hàn Thu bị phán là người sẽ sống đời sống thực vật, anh vẫn hào hoa phong nhã như cũ, trên mặt hiện đầy sắc thái khỏe mạnh, được chiếu cố rất tốt.

Chuyện Hàn Thu tỉnh lại, chỉ có ba người bọn họ biết, Phong Thần dùng quan hệ, lặng lẽ "di chuyển" Hàn Thu ra ngoài, còn người nằm ở bệnh viện là giả.

Tần Mặc lập tức thu thập xong tâm tình, khuôn mặt Tư Dung ngọt ngào kéo tay Hàn Thu, mất mà có lại làm cô càng thêm quý trọng người trước mắt.

"Chúng tôi sợ Thu bị kẻ khác hạ độc thủ nữa nên đưa anh ấy đến đây, không khí nơi này mới mẻ, hệ thống an toàn cũng rất tân tiến, rất thích hợp để cho anh ấy tĩnh dưỡng. Mà hôn sự của tôi và Phong Thần cũng là một phần trong kế hoạch, hi vọng cô bỏ qua cho."

Phong Thần sờ lên eo nhỏ Tần Mặc, "Hoàn hảo là lão bà đại nhân của ta rộng lượng, nếu không, các người chờ mổ bụng tạ tội đi!"

"Ý này của câu chính là, ban đầu cậu cho rằng lão bà của mình bụng dạ hẹp hòi?"

Hàn Thu nhếch khóe miệng, trong mắt lóe ra tinh quang, hắn cũng còn không so đo chuyện hai người bọn họ kết hôn, trước đó cũng đã phát tiết với Phong Thần rồi!

Bới móc của anh ta làm cho Phong Thần khinh thường, "Anh cho rằng những lời này có thể khiến quan hệ của tôi và lão bà tôi rạn nứt? Anh nằm mơ đi!"

Thấy hai anh em bọn họ bắt đầu cãi vã, Tần Mặc và Tư Dung không khỏi cúi đầu cười trộm, cãi nhau xong, mấy người lại bắt đầu bước kế tiếp kế hoạch nên đi như thế nào.

Hôm nay để Hàn Bằng nhìn thấy Tần Mặc thường lui tới phòng làm việc với Phong Thần, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách phá hư hôn lễ, việc bọn họ phải làm, chính là yên lặng xem xét, án binh bất động.

Sau một phen thỏa thuận, di@en*dyan(lee^qu.donnn) sắc trời cũng dần tối, Phong Thần đưa Tần Mặc trở về, Tư Dung vẫn ở lại làm bạn cùng Hàn Thu.

"Hôn lễ gần đến, nếu để cho người khác biết em còn vương vấn không dời khỏi anh, nhất định dư luận sẽ xôn xao."

Tần Mặc tự lẩm bẩm, một mặt hồ yên tĩnh bị khuấy bùn bẩn, nước xoáy trong đó có thể khiến bọn họ vùi lấp chìm xuống, cũng có thể trợ giúp bọn họ kéo địch nhân vào địa ngục vạn kiếp bất phục.

"Tiểu Mặc, sợ sao?"

Phong Thần một tay nắm giữ tay lái, một cái tay khác nắm lấy tay Tần Mặc, tay của cô hơi lạnh, "Anh từng thấy em sợ qua người nào sao?"

Mặt anh mang nụ cười lúm đồng tiền, Tiểu Mặc của anh, mới không biết sợ người nào, bởi vì ở trong lòng anh, cô luôn thần dũng vô địch.

Trong lúc Phong Thần và Tần Mặc không biết vô tình hay cố ý tiết lộ hành tung, một trận bão khác lại nổi lên, Phong Thần khôi phục lại với Tần Mặc, vậy Tư Dung sẽ cam tâm hôn lễ có biến sao?

Hay là, Phong Thần muốn ngồi hưởng phúc lợi hai bên, trong nhà có một người vợ chính thức, còn Tần Mặc chính là hoa dại bên ngoài của anh ta?

Vô số suy đoán khiến mọi người cảm thấy lẫn lộn, có vài người dĩ nhiên là không thể ngồi yên, Hàn Bằng không ngừng thử dò xét Tư Dung, cô ta một chút cũng không thèm để ý tới việc Phong Thần vẫn còn liên lạc cùng Tần Mặc.

Chẳng lẽ, cô ta có tấm lòng cao cả đến thế sao? Hay ba người bọn hắn đạt thành hiệp nghị nào đó? Cái suy đoán này, làm Hàn Bằng một thân mồ hôi lạnh, chỉ cần Phong Thần xác định quan hệ với Tư Dung, cơ hội để ông trở mình sẽ là rất nhỏ bé.

Ông ta không thể ngồi chờ chết nữa, nhất định phải phá hư hôn lễ kia, phải làm cho nhà họ Tư cùng nhà họ Tần đều đối địch với Phong Thần, khiến cho nó không thể thuận lợi tiếp nhận vị gia chủ nhà họ Hàn!

Mặt Hàn Bằng lạnh lẽo âm trầm, gọi tâm phúc của mình, mật đàm hồi lâu.

"Nghe rõ chưa?"

Nhìn thấy đối phương gật đầu, Hàn Bằng ra ý để hắn nhanh đi làm, di@en*dyan(lee^qu.donnn) nơi có ánh mặt trời thì chắc chắn có bóng tối, địa phương có sung sướng thì có âm mưu phá hoại.

Lam Thiệu Đường cũng không có động tĩnh, ông ta vẫn bình tĩnh, mắt lạnh nhìn Phong Thần tranh đấu với Hàn Bằng, kết cục vụ hôn lễ này, không đến cuối cùng, thì không ai biết kết cục.

Ông ta biết Hàn Bằng sẽ không ngồi yên, nhưng Lam Thiệu Đường không vội, chỉ cần Tần Mặc và Phong Thần không phải là danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ, ông ta cũng không sợ bọn họ trực tiếp ngoài mặt đối phó ông ta.

Ở trong những suy đoán lung tung quỷ quyệt, hôn lễ Phong Thần và Tư Dung đã đến, Tư Dung để thợ trang điểm đông sờ tây cọ ở trên mặt cô, ngoài cửa có hộ vệ coi chừng, nơi này có mười mấy thủ hạ do Tư Đồ Kiều lãnh đạo, khắp nơi đều có người theo dõi.

Hôn lễ còn chưa bắt đầu, không khí đã hết sức khẩn trương, mặc dù trên mặt khách khứa đều mang theo nụ cười, nhưng đáy lòng cũng không như vậy. Đây rốt cuộc là một buổi hôn lễ như thế nào đây?

Phong Thần khách khí chào hỏi khách, trên mặt ông cụ nhà họ Hàn cũng khó xuất hiện ra vẻ nhu hòa vui sướng, kết cục như vậy, đúng là kỳ vọng của ông.

Hôn lễ cử hành ở một nhà giáo đường, có sân cỏ lớn xanh biếc, sợi dây kim tuyến phiêu lãng theo gió, lụa trắng giống như vũ nữ nhẹ nhàng nhảy múa, ban nhạc trình diễn ca hát.

Một chiếc xe Benz màu đen ngừng lại, một người thiếu nữ duyên dáng yêu kiều từ phía trên đi xuống, cô mặc một thân lễ phục váy đen để lộ vai, trên ngực có đính một đóa hoa hồng tinh xảo khác lạ, càng tôn lên làn da trắng nõncủa cô. Màu đen, hình như cùng với vụ hôn lễ hôm nay không hợp nhau, việc cô đến đây khá đột ngột.

Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên, mọi người mang theo hoặc là đồng tình, hoặc là ánh mắt xem kịch vui, những ánh mắt này bày ra thành tấm lưới cá, dầy đặc chiếu vào trên người cô.

Cô giơ lên chiếc cằm khéo léo, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn toàn trường, ở trong trí nhớ của cô, hình như đây là lần thứ ba cô mặc lễ phục.

Lần đầu tiên là vũ hội tốt nghiệp, anh mang theo cô nhảy múa, để cô lần nữa nhới lại một hoiò ức thật đẹp, một lần kia có anh ở bên người hộ tống, lần thứ hai chính là bữa tiệc đính hôn. Lần này lại...

"Tiểu Mặc, em đã đến rồi."

Lúc Phong Thần nhìn thấy Tần Mặc, ánh mắt sáng lên, anh thân thiện chào hỏi với cô, Tần Mặc nhàn nhạt gật đầu một cái, giống như không muốn có cử chỉ thân mật cùng anh ở trước mặt người khác.

Tần Mặc một thân một mình ở nơi không có ai đi dạo, lỗ tai của cô giật giật, tay chọc chọc bông hoa màu đen ở trước ngực một cái, đi về phương hướng bãi đậu xe.

Một bóng người ở sau lưng cô lắc mình ra ngoài, tròng mắt suy tư, ngay sau đó đuổi theo.

Khúc nhạc cử hành hôn lễ đã vang lên, Phong Thần đứng trước đài, chờ đợi cô dâu của anh đến, Hàn Bằng ngồi bên phía nhà trai, trong lòng tính toán thời gian, không sai biệt lắm.

Chậm chạp không nhìn thấy bóng dáng cô dâu, quan khách rối rít nói nhỏ đứng lên, Tư Đồ Kiều nói nhỏ ở bên tai Phong Thần một lát, anh gật đầu một cái.

"Chư vị, hôn lễ có chút thay đổi, có thể phải kéo dài thời hạn."

Lời vừa nói ra, bốn phía ngạc nhiên, anh vẫn mang theo nụ cười như cũ, bước nhanh đi về phía bên ngoài giáo đường. Khóe miệng Hàn Bằng lộ ra nụ cười quỷ dị, trên mặt lại ưu tâm lo lắng, "Xảy ra chuyện gì?"

"Tư Dung bị người khác bắt cóc, cậu cả trấn an mọi người trước đi!"

"Như vậy sao được! Ta cùng đi với cháu!" di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Trên mặt Hàn Bằng lo âu, "Nếu Tư Dung xảy ra chuyện gì, nhà họ Tư nhất định sẽ dây dưa không dứt với chúng ta, việc này không nên chậm trễ, đi nhanh đi!"

Phong Thần không nói thêm gì, nụ cười trên mặt cũng sớm rút đi, Tư Đồ Kiều vừa đóng xe, quan sát chỗ ngồi phía sau hai người. Xe nhanh chóng di chuyển, theo sát phía sau mấy chiếc xe.

Tư Đồ Kiều đi đến địa điểm đối phương nói trong lời, trên mặt Hàn Bằng bất động thanh sắc, ánh mắt hướng về mấy người phía sau lưng ám hiệu một cái.

Bờ biển hoang tàn vắng vẻ, không nhìn thấy bóng dáng bất kỳ kẻ nào, Phong Thần đi qua đi lại nhìn mấy lần, cũng không thấy có địa phương ẩn thân.

"Phong Thần, tao biết người mày muốn gặp ở đâu."

Hàn Bằng thấy Phong Phần không nén được tức giận, giọng nói lập tức thay đổi, "Tư Dung và Tần Mực, ngươi muốn chọn thế nào đây?"

"Cậu cả, ý cậu đây là gì?"

Phong Thần nhướn mi, Hàn Bằng vỗ tay, sau lưng hai gã đàn ông to lớn liền mang theo Tần Mực và Tư Dung đi lên, Hàn Bằng lộ ra biểu tình đa mưu túc trí, "Hai đứa con gái này vẫn luôn ở trong buông xe của ta, bây giờ, mày muốn chọn thế nào đây?"

Một đen một trắng, hai cô gái có phong cách đối lập đứng chung một chỗ, làm cho người ta sinh ra vô hạn thưởng thức, nhưng giờ phút này, Phong Thần không có tâm tình thưởng thức, cặp mắt anh nhìn chằm chằm vào Hàn Bằng, "Cậu cả, đây là cậu đang uy hiếp tôi?"

"Uy hiếp? Không, tao cho mày lựa chọn quyền lợi, hai người phụ nữ, ngươi chỉ có thể chọn một! Hoặc là, dùng mạng của ngươi, đổi lại hai mạng người này, rất có lời!"

Ông lộ ra nụ cười âm hiểm, bàn tay giơ giơ về phía sau, trên đầu Tư Dung và Tần Mặc đều có thêm một khẩu súng, chỉ chờ Hàn Bằng ra lệnh một tiếng, đầu các cô sẽ nở hoa.

"Thì ra là đều là do cậu an bài, cậu cả, tôi có thể không cần vị trí gia chủ, cậu để cho các cô ấy đi đi!"

Người của Phong Thần và Hàn Bằng ở hai bên, nhân số tương đối, nhưng bởi vì trên tay Hàn Bằng có người, nên Phong Thần rơi vào vị trí bị động.

"Phong Thần, mày đừng làm trò! Nếu mày không muốn, tại sao lại cưới Tư Dung? Nếu không phải mày muốn, tại sao còn chèn ép thế lực của tao! Ngoài miệng mày nói không muốn bất kỳ vật gì của nhà họ Hàn, thật ra thì dã tâm của mày còn lớn hơn so với bất kỳ kẻ nào!"

Hàn Bằng hùng hổ hăm dọa, di@en*dyan(lee^qu.donnn) ông là con trai cả, vị trí gia chủ tự nhiên phải là của ông! Nhưng em trai của ông lại hết lần này tới lần khác muốn tranh cao thấp cùng ông, vậy ông liền dứt khoát trực tiếp đưa nó lên đường! Chẳng qua là không nghĩ tới, Phong Thần lại bảo toàn một mạng cho nó, còn cùng ông đối nghịch!

Ông nỗ lực lâu như vậy, cha không những không thừa nhận, còn có ý muốn một người ngoài đến thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Hàn, ông vì nhà họ Hàn liều mạng nhiều năm như vậy, quay đầu lại, những thành quả này đều giao cả cho một người ngay cả cống hiến cũng không có, nói ông làm sao nuốt trôi cục tức!

Nghe lời của ông ta, Phong Thần cảm giác được nội tâm của ông ta tràn đầy oán niệm, từ trong những giòng chứ kia, khắp nơi đều tràn đầy dã tâm.

"Cậu cả, cậu thả các cô ấy ra trước, đả thương bọn họ, nhà họ Hàn sẽ gặp phiền toái."

"Phiền toái? Không, sẽ không có phiền toái! Tao phí hết tâm tư, đương nhiên sẽ có biện pháp!"

Phong Thần thấy Hàn Bằng đã tẩu hỏa nhập ma, trên mặt lạnh xuống, "Nói như vậy, lần đầu tiên tôi gặp tập kích, Hàn Thu biến thành người sống thực vật, ám sát Tư Dung, những chuyện này, đều là do cậu làm?"

"Không sai, nếu hôm nay mày trốn không thoát, vậy tao cũng không cần phải che giấu! Tất cả ngững kẻ ngăn trở con đường của tao, đều phải xuống địa ngục! Ha hả, Phong Thần, vận khí của mày không có tốt như Hàn Thu, hắn còn có một hơi tàn, còn mày! Vĩnh viễn cũng không thể nào tỉnh!"

Mặt của ông ta trở nên dữ tợn, vị trí gia chủ, đã khiến ông lạc đi nhân tính! Vì thỏa mãn dục vọng của bản thân, tất cả mọi người trở thành hòn đá đặt chân cho ông ta, Phong Thần phẫn hận nắm chặt thành quyền.

"Tự bản thân mày kết thúc, hãy muốn tao tiễn mày một đoạn đường?"

Phong Thần không giận ngược lại còn cười, anh cười, khiến sau lưng Hàn bằng lạnh lẽo, Phong Thần không những không hoảng hốt, ngược lại cười đến rất thong dong.

"Ông sao không xem sau lưng một chút sao?"

Hàn Bằng sửng sốt, chỉ nghe "bình bịch" một tiếng, người đàn ông bắt Tần Mặc đã nằm xuống đất, Tần Mặc nhanh chóng nắm lấy súng, trong lúc một gã khác còn chưa phản ứng kịp đã bắn vào cánh tay cầm súng của hắn.

Máu nóng bắn ra trên váy cưới của Tư Dung, trên váy cưới màu trắng là những vạt máu màu đỏ khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phong Thần vừa thấy Tần Mặc thoát khỏi sự khống chế, lập tức rút súng công kích về phía Hàn Bằng, người của hai phe trong lúc đó cũng hành động, mở màn ra một cuộc bắn nhau.

Tư Dung được Tần Mặc vững vàng kéo sang bên người, đây là lần đầu tiên cô thấy một cảnh đọ súng, so với sân bắn súng còn máu tanh, còn kích thích hơn. Tấm bia là chết, mà con người thì sống, trước ngực của cô vẫn lưu lại máu của người kia, khiến dạ dày cô một trận cuồn cuộn.

Trong mưa bom bão đạn, Tần Mặc ném Tư Dung cho Tư Đồ Kiều, sóng vai chiến đấuvới Phong Thần.

Hai người một thủ một công, vô cùng ăn ý, cùng hợp tác với những người khác, bên phe Hàn Bằng rất nhanh chỉ còn lại hai, ba người.

Hàn Bằng hốt hoảng chạy về phía xe, nhưng tay của ông ta mới vừa chạm vào trên tay lái, không biết từ đâu một viên đạn bay ra, nhắm thẳng lên chân của ông ta.

"Ông không nên uổng phí tâm cơ nữa!"

Phong Thần lạnh lùng nói, từ trên cây cạnh bờ biển, nhảy xuống ba người, bọn họ là người mai phục tập kích ở trên cây, cũng chính là do bọn họ, nên Tần Mặc mới thoát khỏi nguy hiểm, từ đó giúp Phong Thần chuyển từ trạng thái bị động thành chủ động.

"Không thể nào! Làm sao bọn mày lại..."

Tần Mặc lấy xuống một hạt châu từ bông hoa hồng đen trước ngực, đây chính là thiết bị theo dõi Thanh Nham cho cô, Thanh Nham giỏi về chế tạo các loại máy móc thiết bị theo dõi định vị, ngay cả việc theo dõi cũng là bản lãnh cao nhất.

Ông ta cho rằng Phong Thần chỉ mang từng này người, nhưng lại không nghĩ tới, Tần Mặc tìm được đồng minh, đã sớm yên lặng không tiếng động mai phục từ trước.

Sóng biển vỗ lên bờ cát, tiếng "Ào ào" giống như trở thành giai điệu duy nhất lúc này. Mặt Hàn Bằng xám trắng, ông vì kế hoạch hôm nay, vẫn luôn bí mật tiến hành, tại sao, tại sao lại bị thất bại trong gang tấc!

Trong mắt của ông ta lóe ra sắc điên cuồng, "Làm sao ngươi tính toán được!"

"Không phải là tôi tính toán, mà là hiểu rõ ông!"

Anh quay đầu, nhìn về phía bên kia, Hàn Bằng cũng nhìn theo phương hướng Phong Thần quay sang, mắt của ông lập tức trợn to lên, không thể nào!

"Bác cả, thiên toán vạn toán, nhưng bác lại quên mất tôi."

Thân ảnh Hàn Thu cao to xuất hiện ở trước mắt Hàn Bằng, anh tỉnh táo nhìn biểu cảm sụp đổ của Hàn Bằng, để cho Hàn Bằng thất vọng rồi, anh không sống thực vật, mà lại kà từ ngủ mê man tỉnh dậy.

Có lẽ là ông trời giật dây, để anh lại một lần nữa có được người mình yêu, để anh có thể đoàn tụ cùng cô lần nữa.

"Tốt tốt tốt! Bọn mày quả là một loại, bây giờ muốn giết tao sao hả?"

Hàn Bằng nheo lại mắt, thời cơ nhi động, Phong Thần lắc đầu một cái, "Để ông cụ trong nhà xử tội của ông đi!"

"Ha ha... Bọn mày còn tha tao một mạng, còn tha tao một mạng!"

Ông ta tự lẩm bẩm, chậm rãi ngồi xổm xuống, cả người run rẩy.

"Mang ông ta về..."

Đột nhiên Hàn Bằng nổ súng về phía Phong Thần, Tần Mặc theo bản năng liền đưa tay đẩy anh ra, tiếng súng lần nữa vang lên, Hàn Bằng dưới sự bảo vệ của ba gã thủ hạ, ngồi lên xe, lập tức phóng như bay ra ngoài.

Tham gia hành động lần này còn có Thụy Hoa, anh bưng súng lên, "bùm bùm" một tiếng, bắn mấy phát vào bánh xe, chỉ thấy chiếc xe kia quay vòng thành hình chữ "S" rồi bay ra, đụng vào vạch ngăn cách, thẳng tắp rơi xuống biển rộng.

Phong Thần khẩn trương kiểm tra Tần Mặc, Tần Mặc cau mày, tay Phong Thần có cảm giác ẩm ướt, chất lỏng nóng hổi từ sau lưng cô chậm rãi chảy xuống.

Sắc mặt Tần Mặc tái nhợt, cô nắm chặc tay Phong Thần, cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang nhanh chóng giảm xuống, giờ khắc này, đột nhiên cô rất sợ, rất sợ... Nếu như cứ nhắm mắt lại như vậy, có phải cô sẽ không còn được gặp lại anh nữa hay không?

Giống như gặp nhau ở nơi này, bọn họ không thoát khỏi liên quan với bệnh viện, Tần Mặc được đưa vào phòng giải phẩu đã bốn tiếng đồng hồ, Phong Thần cũng lo âu suốt bốn tiếng đồng hồ.

Khuôn mặt Tần Thọ Diệp đen xì khó coi, ông chỉ có duy nhất một đứa con gái này, nếu nó mất đi, thì ông nhất định sẽ không đoọi trừi chung với Phong Thần!

Ánh đèn màu đỏ rốt cuộc đã tắt, bác sĩ thông báo Tần Mặc không bị nguy hiểm gì đến tánh mạng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Phong Thần muốn vào phòng bệnh nhìn Tần Mặc, lại bị Tần Thọ Diệp ngăn ở ngoài cửa, ông thở phì phò cự tuyệt Phong Thần vào thăm, một mình trông nom Tần Mặc.

Phong Thần không được vào phòng bệnh, chỉ có thể ở trông coi bên ngoài, chỉ trong thời gian một buổi tối dưới cằm anh đã mơ hồ xuất hiện một ít râu. Lúc Tần Thọ Diệp đi ra, anh khẩn trương nhìn cha vợ tương lai, muốn giải thích cái gì, nhưng đầu óc lại không phản ứng kịp, không thể nói ra khỏi miệng.

"Cậu trở về tắm rửa trước đi, nếu sau khi Mặc Mặc tỉnh lại mà nhìn thấy cậu như vậy thì con bé sẽ không vui vẻ gì!"

Ngắn ngủn mấy câu nói, lại khiến cho trên mặt Phong Thần sáng ngời, anh liên tiếp nói vâng, không để ý đến một đêm chưa ngủ, lập tức chạy về.

Sau lưng, mặt Tần Thọ Diệp lập tức âm trầm, hừ lạnh một tiếng.

Đợi sau khi Phong Thần lòng tràn đầy vui mừng, tay cầm một bó hoa tươi lớn, thời điểm lần nữa chạy tới bệnh viện, bên trong phòng bệnh đã không có một bóng người, chỉ có y tá đang dọp dẹp giường đệm.

"Xin hỏi bệnh nhân ở đây đâu rồi?"

Đột nhiên anh dâng lên ý niệm không tốt, sẽ không phải là...

"Bệnh nhân ở đây đã được đón đi..."

Quả nhiên, lời của y tá khiến đầu Phong Thần choáng váng hoa mắt, một đêm không ngủ, bây giờ lại vội vàng vàng chạy tới, còn bị đả kích như vậy, Phong Thần cảm thấy dạ dày bắt đầu co rút đau đớn.

"Tiên sinh, anh không sao chứ?"

Y tá thấy sắc mặt anh trắng bệch, lo lắng hỏi thăm, trong mắt còn toát ra trái tim màu hồng. Phong Thần khoát khoát tay, anh bị Tần Thọ Diệp tính toán!

Cười khổ một tiếng, anh liên lụy Tần Mặc bị thương, lão nhân gia ông ta tức giận cũng đúng, nhưng mà... Nếu chuyện này ảnh hưởng đến ấn tượng Tần Thọ Diệp với mình, vậy thì...

Anh quyết định yên ổn lại tâm tình không nôn nóng, trước trở về nghỉ ngơi thật tốt, sau đó bàn bạc sau.

Tần Mặc được Tần Thọ Diệp đưa về nhà nghỉ ngơi, mời người đặc biệt trông chừng, mỗi ngày đúng giờ mớm thuốc ăn cơm, chiếu cố cẩn thận. Bản thân cô gần như mình là mất đi năng lực tự lo liệu, bị người ta làm thành trẻ nít nhỏ phục vụ tận nơi, nhưng một chút cũng không hưởng thụ.

Nghỉ ngơi một tuần, khí trời dần nhiễm lạnh, nhưng cô ngay cả mặt Phong Thần một lần cũng đều không thấy, trong lòng không khỏi dâng lên nghi ngờ.

"Ba ba, không phải người cố ý gây khó khăn cho Phong Thần chứ!"

Tần Thọ Diệp ho khan hai tiếng, mở tờ báo ra, không dám nhìn thẳng cùng vào ánh mắt Tần Mặc, "Làm gì có chuyện đó, ba ba không quản được chân của cậu ta, con nghĩ làm sao ta ngăn được đây!"

Tần Mặc lập tức đoạt lấy tờ báo trong tay ông, ánh mắt hoài nghi vẫn dính vào trên người ông, "Nói thật!"

"Cậu ta làm hại con bị thương, ba phạt cậu ta hai ngày không cho phép gặp con, không quá phận chứ!"

Tần Thọ Diệp giống như đứa bé, đối với nháo loạn của Tần Mặc không được tự nhiên, trong lòng ai thán nói, ông nuôi con gái dễ dàng sao! Mới mười tám tuổi, lại bị tên con trai kia lừa gạt, còn chưa có lập gia đình, tâm đã chạy về bên tên con trai kia rồi!

Ông càng nghĩ càng giận, một chút cũng không muốn thừa nhận mình đang ghen.

"Ba..."

Tần Mặc thật sự không có cách với ông, thật là càng già càng giống như đứa trẻ!

"Lão gia, Phong tiên sinh tới..."

Mục Thất rất hợp thời điểm xuất hiện, mang đến tin tức khiến Tần Thọ Diệp tiến thối lưỡng nan, Tần Mặc cho Phong Thần đi vào, Tần Thọ Diệp cầm tờ báo lên, thở phì phò che mặt. Lại không phát hiện, mình cầm ngược tờ báo.

"Hôm nay cháu tới, là đặc biệt nói xin lỗi với bác Tần."

Phong Thần vào phòng, thấy Tần Mặc nháy mắt mấy cái với anh, nhìn thấy Tần Thọ Diệp cầm ngược tờ báo, khóe miệng co quắp.

"Là cháu không bảo vệ tốt Tiểu Mặc, làm cô ấy bị liên lụy nhiều như vậy, bác Tần làm không sai!"

Tần Thọ Diệp ho nhẹ một tiếng, thấy Phong Thần ở trước mặt mình đứng thẳng nghiêm chỉnh, còn kém chưa cúi người chào rồi quỳ xuống mổ bụng cho ông xem.

"Nếu như cháu không bảo vệ được tốt con gái của bác, nhất định bác hãy đem cháu thiên đao vạn quả, rút gân lột da, chiên trong chảo dầu năm sáu trăm lần mới có thể hết giận! Trừng phạt của bác Tần thật sự rất nặng đối với cháu, nếu như bác Tần còn chưa hết giận lời nữa thì cháu sẽ mặc cho bác xử trí!"

Anh nói chuyện thận trọng, Tần Thọ Diệp cũng không muốn làm khó nhiều hơn nữa, còn nữa, cậu ta đã đặt bản thân dưới bậc thang, thằng nhóc này cho chân ông mặt mũi, nếu ông còn không cảm kích nữa, con gái mình nhất định sẽ không cho ông sắc mặt tốt.

"Ừ, không cho phép nếu có lần sau nữa!"

Lời này của Tần Thọ Diệp vừa nói ra, Phong Thần lập tức thở phào nhẹ nhỏm, "Cảm ơn bác Tần."

Đến lúc Tần Thọ Diệp đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, ông không cam lòng rời đi, nhường lại chỗ cho đôi tình nhân trẻ, người đã già, luôn đa sầu đa cảm.

"Tiểu Mặc, thân thể em đã khỏe hơn chút nào chưa?"

Phong Thần thấy Tần Thọ Diệp rời đi, lúc này mới dám ôm Tần Mặc, thật sự sợ rằng hồi nãy mình sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, chẳng qua có Tần Mặc ở đây, loại tình huống đó không thể nào phát sinh.

Vốn là anh muốn làm giống như lần trước, trèo tường tiến vào, nhưng hình như Tần Thọ Diệp cũng đoán ra, nên đã sớm an bài hai con chó săn lớn coi chừng, khiến anh muốn đi vào cũng không làm được.

Vị cha vợ tương lai này, thật đúng là biết cách gây khó dễ cho người khác, biết rõ anh nóng lòng lo lắng cho thân thể Tần Mặc, lại hết lần này tới lần khác không để anh đến thăm.

"Đã không sao rồi, nhà họ Hàn bên kia như thế nào?"

Phong Thần nói lại tình huống một lần, lúc đó lễ cưới không tổ chức thành công, anh cứu Tư Dung về liền bị buộc cử hành hôn lễ lần nữa. Khi đó Phong Thần nóng lòng cho Tần Mặc, hoàn toàn không để ý tới nhà nhà họ Tư, hoàn hảo là Hàn Thu kịp thời chạy tới, làm người hai nhà dời đi mục tiêu.

Hàn Thu trình bày ra toàn bộ kế hoạch của bọn họ, vụ hôn lễ này chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang, lập tức khiến cho hai bên người thân nhà họ Tư cùng nhà họ Hàn phẫn nộ, trách mắng tình huống cẩu huyết Hàn Thu và Tư Dung gây ra.

Hôn nhân cũng có thể diễn kịch?

Vả lại, Tư Dung kiên trì cùng với Hàn Thu, mặc dù người lớn hai bên vẫn còn canh cánh trong lòng vì vụ đám cưới, nhưng thấy vợ chồng son này trải qua đau khổ, rốt cuộc cũng sánh bước cùng nhau, nên cũng không có quá nhiều trách cứ, chỉ nói chọn ngày ngày cưới lần nữa, làm nốt chuyện tình của hai người.

Mà Hàn Bằng ngay cả người cùng xe cũng rơi vào đại dương, vớt ba ngày không thấy thi thể, có thể là bị nước biển đánh dạt đi, cũng có thể cứ như vậy chết dưới đáy biển.

Chuyện tới đây, giống như đã đến hồi kết, Hàn Bằng chết, trên dưới nhà họ Hàn cuối cùng đã thái bình. Hàn Thu kết hôn với Tư Dung, vị trí gia chủ kia, dĩ nhiên là để lại cho Hàn Thu, Phong Thần không cần lo lắng nữa.

"Đột nhiên cảm giác thật dễ dàng, Tiểu Mặc, nếu như có lần sau, em không phải cản vì anh, có biết hay không!"

Phong Thần tránh vị trí vết thương Tần Mặc ra, thời điểm khi cô vì anh mà cản một súng, trong đầu óc Phong Thần nháy mắt trống không, nhìn máu của cô trên tay mình, trái tim của anh giống như muốn ngừng đập!

Cô không biết, ngay lúc đó anh giống như một kẻ điên, một đường đua xe đến bệnh viện, thiếu chút nữa tạo thành sự cố giao thông liên hoàn.

"Không được, anh thuộc về em, mạng của anh làm sao có thể bị người khác lấy đi chứ!"

Tần Mặc dĩ nhiên là không đồng ý, Phong Thần nghiêm túc nhìn cô, "Nói không chừng trong bụng em đã có đứa bé của anh, em muốn để cho đứa bé còn chưa xuất thế đã chết ở trong bụng mẹ sao!"

"Em... Vậy nếu như không có..."

"Không có cũng không được!"

Phong Thần yên tĩnh nhìn Tần Mặc, có chút nhức đầu nói, "Tiểu Mặc, trước chúng ta không nên thảo luận cái vấn đề này nữa, tóm lại sau này, anh tới bảo vệ em, em phụ trách bảo vệ đứa bé của chúng ta!"

Tần Mặc không nói lời nào, không được tự nhiên gật đầu một cái, dù sao đến lúc đó anh cũng không ngăn được cô, cái kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng này, vẫn là cô học rất thành công.

Nếu như cô thật sự bởi vì như thế này mà mất đi đứa bé, kia cũng chỉ có thể nói, đứa bé này theo chân bọn họ không có duyên phận! Đừng bảo là cô lòng dạ ác độc, trước khi cô sinh đứa bé, người đàn ông của cô mới là quan trọng nhất!

Hậu sự Hàn Bằng dưới sự xử lý của Hàn Trữ được hoàn thành, thời điểm kiểm tra lại di vật, Hàn Trữ ngoài ý muốn tìm được một phần văn kiện để ở tủ sắt ngân hàng, vật ở trong đó giống như đề phòng rất quan trọng. Bởi vì những văn kiện này, còn có con dấu và chìa khóa, cũng đặt ở trong một ám cách.

Anh do dự, có phải giao những thứ đồ này cho mấy người Phong Thần hay không, nhưng suy nghĩ một chút, nếu như những thứ này chẳng qua chỉ là vật phẩm riêng tư thí sao, cho nên anh tính đi thăm dò trước nhìn xem là cái gì, sau đó sẽ tính tiếp.

Hàn Trữ lái xe đi trước ngân hàng, sau khi làm ổn thỏa thủ tục, nhân viên làm việc đưa anh tới một trước hộc tủ, anh mở ra hộc tủ, bên trong là một xấp văn kiện rất dầy. Anh lật xem mấy tờ, sắc mặt dần dần trắng bệch, anh bỏ văn kiện vào túi trong, cầm túi lập tức quay về trong xe.

Tim của anh giống như sóng biển, lập tức cuộn trào, thật lâu cũng không thể giảm nhẹ.

Anh lập tức lái xe rời đi, bấm số điện thoại Phong Thần, "Thần, tôi có đồ muốn cậu xem, là về ba ba tôi còn có cùng Lam Thiệu Đường... A..."

Đầu điện thoại kia bên kèm theo tiếng kêu Hàn Trữ, phát ra tiếng va chạm kịch liệt, sau đó đường truyền bị cắt đứt. Phong Thần lo lắng mặc quần áo vào rồi ra cửa, Tần Mặc muốn cùng đi theo anh, nhưng lại bị anh cự tuyệt.

"Em nghỉ ngơi trước đi, anh lập tức sẽ trở về thôi!"

Tần Mặc dĩ nhiên là không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là để cho Mục Thất đi theo, trái tim nàng có dự cảm xấu, giống như u ám mới vừa xua đuổi đi, lại một lần nữa bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ.

Trong lòng Phong Thần rối loạn lái xe, đột nhiên anh nhìn thấy trên đường có một nơi xảy ra tai nạn khói đen bốc lên cuồn cuộn, từ xa, xe cứu thương và xe cảnh sát cho thông con đường bế tắc.

Anh dừng xe ở một bên, hỏi thăm tình huống xảy ra, hơn mười phút trước ở đây xảy ra tai nạn xe cộ, hắn nhìn chiếc xe kia, cảm thấy hết sức quen mắt. Chiếc xe kia bị đâm đến mức cửa xe cũng lõm sâu vào trong, gần như là thay đổi hoàn toàn, anh lập tức nhận ra, đó là xe Hàn Trữ!

"Xin hỏi tình huống người lái xe như thế nào? Đó có thể là anh họ của tôi!

Anh lo lắng vượt qua tuyến ngăn cách, nhân viên cảnh sát lắc đầu, "Thương thế của anh ta vô cùng nặng, gần như tất cả bộ phận trên cơ thể đều bị phỏng, đã đưa đi bệnh viện cấp cứu..."

Sau khi hỏi rõ ràng tên bệnh viện, Phong Thần lái xe không ngừng nghỉ chạy tới bệnh viện, sinh mạng Hàn Trữ đang bị đe dọa, vừa rồi anh nghe trong điện thoại, giọng nói vội vàng như vậy, giống như là phát hiện cái gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng Phong Thần cũng tìm được phòng giải phẩu của Hàn Trữ, anh vừa chạy tới, bác sĩ đang chuẩn bị đi ra từ phòng giải phẩu, anh vội vàng kéo bác sĩ, lại thấy chiếc che xe trùm vải trắng được đẩy ra từ trong phòng giải phẩu.

Hình dạng người nọ... Anh nuốt một ngụm nước bọt, tay đưa đến tấm vải trắng có chút run rẩy. Anh run rẩy kéo tấm vải ra, khuôn mặt Hàn Trữ lập tức xuất hiện ở trước mắt, mặc dù nửa gương mặt bị thiêu hủy, nhưng anh vẫn có thể loáng thoáng phân biệt được, này... Đây chính là anh họ của anh

"Tại sao có thể như vậy! Hàn Trữ, Hàn Trữ..."

Phong Thần không có cách nào tiếp nhận, chỉ chút thời gian ngắn ngủi, Hàn Trữ đã... Anh cảm thấy trong miệng khô khốc, xe đẩy dần dần rời khỏi tầm mắt của anh. Tin tức này quá mức khiếp sợ, ngay cả Tần Mặc cũng không dám tin.

"Chỉ trong thời gian một cuộc điện thoại... Anh ấy..."

Phong Thần nắm tóc của mình, trong mắt hiện đầy tia máu, người trong nhà họ Hàn lập tức tàn tạ, chỉ còn lại Hàn Thu, còn có cậu hai ở trong tù. Tất cả chuyện này đến quá đột nhiên, khiến mọi người đều rất bất ngờ, vốn cho rằng sẽ có những ngày bình yên, hiện tại lại vén thêm gợn sóng.

Chuyện quá mức kỳ quặc, tại sao Hàn Trữ mới vừa gọi điện thoại, muốn nói cho anh biết chuyện quan trọng, lại bị tai nạn xe cộ? Hơn nữa, xe đâm Hàn Trữ, gần như là liều mạng hết sức, độc ác muốn đưa Hàn Trữ vào chỗ chết!

Hàn Trữ chết quá oan uổng, khắp nhà họ Hàn bao phủ trong tình hình bi thảm, Phong Thần không tin đây chỉ là một vụ tai nạn xe cộ bình thường, liền bắt tay đi điều tra.

Tháng mười một, đã bắt đầu mùa đông, mấy ngày này rơi xuống những bông tuyết không lớn không nhỏ, Lam Thiệu Đường nheo mắt, quay đầu lại nhìn về người đàn ông tinh thần sa sút phía bên trong nhà.

"Ông đã trở nên vô dụng rồi, còn tới tìm tôi làm cái gì!"

"Hừ, ông đừng quên, mấy năm này chúng ta lui tới, tôi đều lưu lại chứng cớ!"

Người đàn ông một thân rách nát, đã không nhìn ra quần áo mặc trên người, thế nhưng ánh mắt giống như sói, tỏa ra ánh sáng âm độc. Người này chính là kẻ bị rơi xuống biển nhưng không tìm được xác chết - Hàn Bằng.

Ông tránh thoát tai mắt của nhà họ Hàn, trăm phương ngàn kế tìm đến Lam Thiệu Đường, lần này ông không chết, tất nhiên sẽ không để cho Phong Thần bọn họ tốt hơn! Mà ông phát hiện tất cả lợi thế ở trên tay, chính là những chứng cớ về chuyện giữa bọn họ vẫn lui tới.

Hàn Bằng biết Lam Thiệu Đường là một kẻ ham muốn lợi ích, hơn nữa chỉ cần không có giá trị lợi dụng, sẽ một cước đá văng kẻ khác thành tiểu nhân ti tiện. Cho nên ông đã giữ lại một phần văn bản, không sợ Lam Thiệu Đường không giúp ông làm việc.

Trên khuôn mặt Lam Thiệu Đường hiện đầy tang thương qua nhiều năm tháng, không gợn sóng sợ hãi, ông nhìn người đàn ông rách rưới trước mắt này, đâu còn có phong thái ngày xưa? Ông cười lạnh, khóe miệng vẽ ra một độ cong, đang cười nhạo ông ta không tự lượng sức.

"Ồ? Phải không? Vậy ông xem một chút đi, những thứ này là cái gì!"

Lam Thiệu Đường vứt xuống tập văn kiện trên bàn xuống chân Hàn Bằng, trong lòng ông ta đánh trống, nhặt lên túi công văn trên đất, ông liếc mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Đây, tại sao lại ở trên tay ông! Ông..." d.dal..q/đôn

Lời nói của ông không còn mạch lạc, rõ ràng ông đã giấu rất kỹ rồi, làm sao lại rơi vào tay Lam Thiệu Đường!

"Làm phiền con trai của ông, tôi cũng muốn cám ơn nó đây, chẳng qua, đáng tiếc chính là... Nó cũng không nghe được." Lam Thiệu Đường lộ ra vẻ mặt tiếc hận, Hàn Bằng chạy đến chỗ ông ta, lại bị hai người đàn ông lực lưỡng bắt được, áp trên mặt đất, không thể động đậy.

Trên tay của ông đã không còn thứ gì để chế trụ Lam Thiệu Đường nữa, vậy hiện tại ông, chẳng phải là vào chỗ chết! Nhưng dù vậy, Lam Thiệu Đường nói Hàn Trữ... Nó...

"Ông đã làm gì con của tôi!"

"Không phải là tôi làm gì con trai của ông, mà là ông, giấu đồ cũng quá không cẩn thận! Lại có thể để cho con trai của ông lấy được phần đồ này, ông nói, tôi sẽ cho người khác nhìn thấy thứ này sao!"

Lòng dạ độc ác, là quy tắc của Lam Thiệu Đường, phần văn kiện này không thể rơi vào trong tay bất kỳ kẻ nào, mà tất cả người đã nhìn thấy thứ này, đều phải chết! Chỉ có người chết, mới không nói ra chân tướng!

Hàn Bằng vừa nghe nói Hàn Trữ chết, đột nhiên ông yên tĩnh lại, chết... Con hắn đã chết...

"Chẳng qua ông cũng không cần khó chịu như vậy..." Lam Thiệu Đường đốt xì gà, thở ra một ngụm khói, làm cho khuôn mặt ông ta trảo nên mơ hồ, ông ta lành nhạt nhìn Hàn Bằng trên đất mất đi thần trí, "Bởi vì rất nhanh, hai cha con ông sẽ gặp nhau dưới địa phủ!"

"Lam Thiệu Đường! Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ông, ông sẽ không được chết tử tế!"

Hàn Bằng kêu lớn, cơ thể trên mặt đất không ngừng giãy dụa, hôm nay ông không thể nào có đường sống đi ra khỏi nơi này, đột nhiên ông nở nụ cười trầm thấp, "Lam Thiệu Đường, ông cho rằng tất cả mọi chuyện ông làm không có ai biết sao! Ông và hắn, đều chết không toàn thây!"

Lam Thiệu Đường không kiên nhẫn phất tay một cái, chỉ nghe một tiếng "đoàng đoàng", mắt Hàn Bằng trợn to ngã xuống trong vũng máu, ánh mắt của ông từ từ tan rã, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Lam Thiệu Đường, giống như muốn mang theo cừu hận của ông, xùng đi xuống Địa Ngục.

Thi thể bị kéo ra ngoài, lập tức có người vào quét dọn, "Gần đây thiếu gia như thế nào?"

"Gần đây thiếu gia vẫn luôn nhốt ở trong phòng mình..."

"Vì một đứa con gái! Hừ!"

Lam Thiệu Đường nghe xong kiền tức giận, Phong Thần và Tần Mặc liên hiệp chỉnh Hàn Bằng, xem ra, ông phải đánh giá thật tốt lại hai người này mới được. Đùa bỡn tất cả mọi người ở lòng bàn tay, che giấu tất cả mọi chuyện, sau đó lấy kế hoạch Hàn Bằng, tương kế tựu kế!

"Chuyện gần đây, không cần cho nó biết, trông coi nó thật kỹ, đừng để nó chạy loạn khắp nơi!"

Sau khi thủ hạ ra ngoài, Lam Thiệu Đường nhìn về khung ảnh phía trên bàn, ở bên trong là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nụ cười của cô rất xinh đẹp, một đôi mắt cong lên như vầng trăng.

Giữa hai lông mày, hình như có chút tương tự với Tần Mặc, giống như ông nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên nhu hòa. Ngoài cửa sổ những bông tuyết màu trắng biến khắp nơi thành thế giới màu bạc trắng, sạch sẻ ngay cả một chút vết nhơ cũng không có, như được trang điểm bọc lại trong một màu trắng, có một phen hương vị khác.

Thi thể Hàn Bằng vứt trong một hẻm nhỏ không có người, được một người dân du cư phát hiện, sau khi báo cho Phong Thần, anh lập tức tới trước nhận thức thi thể.

Sau khi xác định xong thân phận Hàn bằng, Phong Thần càng ngày càng cảm thấy chuyện này không đơn giản, Tần Mặc tất nhiên cũng ngửi thấy mùi âm mưu.

Dưới sự giúp đỡ của Thanh Nham, bọn họ rất nhanh đã tra được, trước khi Hàn Trữ gặp chuyện không may, đã từng đi qua một ngân hàng, nơi đó cách địa điểm lúc phát sinh vụ tai nạn xe không xa.

d.dal..q/đôn Chắc là khi Hàn Trữ lên xe, đang tính toán đưa ra ngoài cho Phong Thần, giao đồ cho anh, nhưng anh ta còn chưa thấy mặt của anh, đã bị kẻ khác giết người diệt khẩu.

Ngân hàng chỉ phụ trách bảo quản đồ đạc khách hàng giao phó, không biết bên trong chứa cái gì, cho nên bọn họ chỉ biết là, đó là ngăn kéo trước đây Hàn Bằng đặt đồ ở trong, lúc gửi đến nay đã hơn mười năm.

Không cần đoán cũng biết, như vậy nhất định là văn kiện chứng cứ qua lại giữa ông ta và Lam Thiệu Đường, hiện tại Lam Thiệu Đường sợ chuyện bại lộ gây phiền phức, nên liền giết Hàn Trữ. Mà Hàn Bằng, có lẽ là đi tìm Lam Thiệu Đường, với ý định muốn tái khởi, nhưng chứng cớ đã không ở trên tay ông ta, cho nên, Lam Thiệu Đường tự nhiên cũng sẽ không giữ lại ông ta!

"Nhất định trong vật kia biết người trong giới chính trị thần bí đó cuối cùng là người nào!"

"Cả đời Lam Thiệu Đường đều đuổi theo danh tiếng để kiếm lợi, làm sao có thể lưu lại người có thể uy hiếp đến ông ta chứ! Hoặc là..."

Tần Mặc không nói tiếp, Phong Thần quay đầu, "Hoặc là cái gì?"

"Anh chưa thấy qua mẹ em nhỉ!"

Đột nhiên Tần Mặc nhắc đến mẹ của mình, Phong Thần không hiểu, sao cô lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?

"Đi, đi gặp mẹ vợ của anh một chút đi!"

Phong Thần và Tần Mặc đi tới chỗ thờ cúng mẹ và em gái của Tần Mặc, mặc dù người nước Mĩ, nhưng Tần Thọ Diệp vẫn dựa theo phương thức Trung Quốc, đem tro cốt vào trong lọ để thờ cúng.

Hai mẹ con cô có hình dáng vô cùng giống nhau, mẹ đối xử với người khác hết sức thân thiện, ở trong ấn tượng của cô, mẹ cô luôn thân cận với cô, hơn nữa, bà cười lên nhìn rất xinh đẹp, có thể cảm hóa cả người bên cạnh.

Trên người của bà giống như có một loại ma lực, có thể khiến cho tất cả mọi người vui vẻ. Chẳng qua là, khi cô còn bé, mặc dù mẹ luôn tươi cười lạc quan, nhưng vẫn luôn cất giấu một chút u buồn. Khi đó, cô không biết tại sao, chút này u buồn kia từ đâu mà đến.

Ba yêu mẹ, tình cảm của mẹ đối với ba cũng rất sâu đậm, một nhà hoà thuận vui vẻ, tại sao mẹ vẫn luôn có chút u buồn đó đây?

"Mẹ vợ, con là Phong Thần, sau này con sẽ là người bảo vệ Tiểu Mặc."

Phong Thần nhìn thấy mẹ Tần Mặc, bên cạnh còn có di ảnh của em gái Tần Mặc, cô bé như dừng lại ở tuổi thứ bảy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập vẻ vô âu vô lo, rất giống với Tần Mặc, gần như cho rằng là cùng một người.

Tần Mặc ngơ ngác nhìn di ảnh kia, trong mắt có rất nhiều tình cảm phức tạp, Phong Thần nắm tay của cô, "Đây chính là em gái hả? Rất giống với em."

"Vâng, từ nhỏ con bé đã rất nghe nói, hai bọn em bề ngoài rất giống nhau, ngay cả ba ba và mẹ cũng có lúc không phân biệt được. Em và em gái vẫn luôn tráo đổi thân phận, khiến cho người khác rất nhức đầu, ai bảo bọn em là song sinh chứ. Ai cũng phân biệt bọn em, chỉ có bọn em biết, chỉ có bọn em mới biết bọn em là người nào."

Cô lau tấm hình kia, Phong Thần cảm thấy vào giờ khắc này Tần Mặc rất kỳ quái, rất nhanh, một loại cảm giác kỳ dị di chuyển trong đầu, giờ khắc này, cô giống như không phải là cô.

"Tiểu Mặc..."

Tần Mặc lấy lại tinh thần, giống như từ trong ký ức trở về thực tế, cô cười cười với Phong Thần, "Em không sao, chờ tất cả chuyện này kết thúc, chờ tất cả mọi vấn đề đều giải quyết..."

Cô đưa mắt nhìn về phía trên di ảnh, giống như có quyết định gì đó, cô đưa tay dò nơi nào đó trên chỗ thờ, tác động cơ quan. Di ảnh của mẹ và em gái Tần Mặc chậm rãi di động, bên trong có một túi giấy bằng da trâu.

"Đây là..."

Tần Mặc giao vật trong tay cho Phong Thần, lúc Phong Thần đang nghi ngờ, mở ra nhìn một lần, chân mày chậm rãi giãn ra. Anh kinh ngạc nhìn Tần Mặc, cô gật đầu với anh một cái, đây chính là vật năm đó mẹ muốn cô bảo quản.

"Có cái này, Lam Thiệu Đường sẽ không thể trở mình!" d.dal..q/đôn

Phong Thần cảm thấy lại xuất hiện ánh rạng đông, lòng hai người tràn đầy vui sướng, đưa Tần Mặc trở lại nhà họ Tần, Phong Thần trở lại nhà trọ của mình. Nhưng vừa vào cửa, anh đã nhìn thấy người không hề ngờ tới, người nọ vững chắc ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, vừa thấy Phong Thần trở lại, lập tức lộ ra nụ cười giống anh như đúc.

"Ông già chết tiệt, còn biết đường tìm đến con trai mình à!"

Đối diện chính là Phong Hoa mất tích từ lâu, khuôn mặt ông tươi cười một cách phóng đãng, trên mặt được bảo dưỡng cẩn thận, năm tháng chỉ để lại chút dấu vết. Nhìn qua ông giống như chỉ là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, một đôi mắt cực kỳ câu người, cũng khó trách, năm đó mẹ Phong Thần cố ý ở chung một chỗ với Phong Hoa.

Phong Ha và ba Tư Đồ Kều liên thủ xây dựng lên sự nghiệp, một người bên ngoài giao tranh, một người bên trong chiếm lấy tài liệu có ích. Phong Hoa chính là người sau, ông có phương diện kỳ tài ề máy tính, đáng tiếc là Phong Thần không có lòng về việc này, ông liền thu Tư Đồ Kiều làm học trò của mình, dốc sức làm việc giúp Phong Thần.

Cho nên, muốn Tư Đồ Kiều tìm ra tung tích thầy mình, dĩ nhiên là không tìm được.

"Xem con sắc xuân đầy mặt, có phải cũng nên cảm tạ ông già là ta hay không đây!"

Phong Thần gắt một cái, "Ban đầu ba cột Tiểu Mặc cho con, không phải là đánh chủ ý này sao!"

"Gọi thân mật như vậy, xem ra, ta chọn đúng người rồi."

Phong Hoa giảo hoạt nở nụ cười, Phong Thần kêu to bị mắc lừa, nhưng đáy lòng cũng vì Tần Mặc mà cảm thấy ngọt ngào. Anh ho nhẹ hai tiếng, "Ba tới đây rốt cuộc có chuyện gì!"

"Có phải con lấy được chứng cớ phạm tội của Lam Thiệu Đường rồi hay không? Những thứ kia còn chưa đủ, con cảm thấy, người kia ở giớ chính trị lăn lộn lâu như vậy, sẽ dễ dàng bị áp đảo như vậy?"

Phong Hoa cầm lấy văn kiện trên tay Phong Thần, nhìn mấy lần, mặc dù có thể tạo chút phiền toái cho mấy kẻ kia, nhưng vẫn không đến mức có thể đưa bọn chúng vào chỗ chết.

"Hôm nào mang con dâu tới xem một chút."

Phong thần liếc mắt, "Rốt cuộc là ba tới đây làm cái gì thế?"

"Giúp các người một tay chứ sao!"

Phong Hoa để tài liệu sang một bên, bắt đầu nói lại tất cả mọi việc mình làm từ lúc trước, thời điểm khi Mục Thất đến đảo Bali, ông cũng biết đó là một cái bẫy. Cho nên ông liền báo cho đội người Thanh Nham, nói cách khác, Thanh Nham được ông hướng dẫn, mà thân phận của Mục Thất, cũng không nằm trong suy tính của ông.

Chỉ có thể nói, Mục Thất là một cơ hội bên cạnh Tần Mặc, tin tưởng có Thanh Nham trợ giúp, bọn họ sẽ thuận lợi tiến hành.

Chứng cứ trên tay Hàn Bằng... Chỉ có thể nói, Hàn Trữ quá xui xẻo, vừa đúng lúc chạm vào trên họng súng của Lam Thiệu Đường. Mà Lam Thiệu Đường và người trong giới chính trị kia lui tới... "Bọn họ quanh năm vi phạm lệnh cấm chuyển vật cấm ra ngoài hải ngoại, giành lấy món lời kếch sù, đạt được ích lợi của mình. Đối với người trong chính trị kia mà nói, bọn họ trừ việc phải đạt được ủng hộ của nhân dân, còn phải có đầy đủ tiền để đạt được cam kết... Tiền tài thật hại người mà!"

Phong Hoa nói xong lời cuối cùng, lắc đầu liên tục, khắp nơi cũng phải dùng tiền, người nọ không giao dịch hợp tác một vụ lớn với người trong nước, còn có thể với ai hợp tác đây!

"Vậy ba có biện pháp?"

"Trước mắt không có, chẳng qua ta cho là, mấy ngày nay con cũng nên ở bên người cô bé nhà họ Tần, ta nghĩ, năm đó Lam Thiệu Đường bắt cóc ba người mẹ con bọn họ, cũng không phải là ngoài mặt đơn giản như vậy."

Phong Thần gật đầu, mặc dù ông già này không đứng đắn, nhưng nói chuyện vẫn có đạo lý nhất định, "Ông già, lần này ba tới, có muốn đi gặp ông cụ nhà họ Hàn hay không? "

"Nói với con bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là ông già! Chỗ nhà họ Hàn... qua hai ngày nữa ta xem sao rồi đi." d.dal..q/đôn

Phong Thần nghe theo lời của Phong Hoa, mấy ngày sau vẫn luôn ở bên người Tần Mặc, sau khi giải quyết xong chuyện của Hàn Bằng, hai người nhàn nhã qua một vài ngày hết sức thích ý.

Khí trời trở nên lạnh, một tập văn kiện được copy ra đưa đến cho người đang làm việc trong văn phòng, đó là một người đàn ông mặc tây trang thẳng tắp, tóc được chải rất cẩn thận tỉ mỉ. Mặc dù ở trong mùa đông rét lạnh, nhưng hắn vẫn mặc tây trang, thắt cà vạt, có vẻ rất lịch sự lại khôn khéo.

Hai mắt chạm đến tờ giấy thật mỏng kia, trong lòng bỗng chốc lạnh lẽo, hắn cầm lên áo khoác nặng nề dầy cộm trên ghế dựa, vội vã đi ra cửa. Hắn bấm một cú điện thoại, trầm thấp nói mấy câu, liền cắt đứt.

Đi tới một gian phòng trong quán rượu tư nhân, hai người đi tới gian phòng hẹn gặp mặt đã bao từ sớm, Lam Thiệu Đường ngồi chờ đã lâu, vừa thấy được người vừa tới, liền đứng lên.

"Mật Tư, lời ông nói trong điện thoại là sự thật?"

Lam Thiệu Đường cũng không nghĩ tới, ông đã rất cẩn thận, nhưng lại có một phần văn kiện lưu lạc ra bên ngoài, nhưng văn kiện này là ai gởi cho Mật Tư đây?

Theo nội dung bên trong văn kiện này, là đã từ lâu lắm rồi, chứng cớ giao dịch giữa hai người bọn họ, không thể nào là Hàn Bằng lưu lại. Như vậy... Một loại khả năng ở trong đầu lan tràn ra, nhưng ông lập tức liền bác bỏ.

Không có ai biết, bởi vì lúc đó cô ta, đã chết!

"Tại sao ông làm việc không cẩn thận như vậy? Nếu là bị những người khác nhìn thấy, ông và tôi đều có phiền toái! Hơn nữa, rất có thể, cả đời cũng không thể trở mình!"

Mật Tư lấy xuống mắt kiếng, lộ ra vẻ mặt hối tiếc, những năm gần đây, bởi vì tiền bạc của ông đầy đủ, cho nên bọn họ trong chính đảng vẫn luôn có lợi thế đứng đầu. Nếu để cho mấy đảng phái khác biết, hắn dùng đến tiền bạc, đi lên vị trí bằng đường tắt, như vậy... Không chỉ có kiếp sống của hắn trong giới chính trị vì vậy mà kết thúc, hơn nữa, ở chỗ chính đảng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!

Hành vi của ông đã vũ nhục chính đảng, phá hư quy tắc chính đảng, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông!

"Chuyện này tốt nhất ông nên nhanh chóng giải quyết sớm đi!"

Mật Tư không nói thêm nữa, đi ra ngoài phòng, sắc mặt Lam Thiệu Đường tái xanh, ông đưa tay lấy văn kiện rồi thiêu hủy, trong lòng lập tức có chủ ý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Số ký tự: 0