Hành trình nghỉ...
Minh Khê
2024-11-11 23:53:38
Phần 3
Editor: chenqiucao
Bên trong phòng không có mở điều hòa, cánh cửa mở ra thật to, hơi nóng đốt người lập tức tràn vào trong phòng, trên người hai người cũng toát ra một tầng mồ hôi nóng, độ nóng của ánh mắt cũng liên tiếp thăng cấp.
Phong Thần tưởng là Tần Mặc lại đang bộc phát tính khí của đại tiểu thư, nén tính khí nói, "Cô còn nhỏ, không thích hợp ăn mặc như vậy, ngoan, đổi lại, có được hay không?"
Vừa gặp phải cô, hắn dùng tất cả những lời nói để dỗ ngọt phụ nữ đều không có hiệu quả, những lời nói dối trá kia ở trước mặt Tần Mặc, căn bản là sự sỉ nhục đối với cô.
Tần Mặc mím môi, "Tôi không nhỏ, anh không cần mãi dùng lời nói dỗ trẻ con đi đối phó tôi...tôi cũng không phải là những người phụ nữ kia, anh khỏi cần dồn hết tâm trí để lấy lòng."
Cô không hy vọng thái độ của Phong Thần đối với mình vĩnh viễn là lừa gạt, trong miệng của hắn có thể nói ra rất nhiều lời ca ngợi phụ nữ, có thể khiến cho họ tươi cười rạng rỡ, có thể khiến cho họ ngoan ngoãn nghe lời hắn nói.
Thế nhưng đều không phải là lời xuất phát từ đáy lòng hắn, chỉ là một tầng hư hoa biểu hiện ra ngoài, mà giọng nói qua loa đó, càng làm cho Tần Mặc khó chịu trong lòng.
Hắn có thể hay không, không nên dùng thái độ dỗ trẻ con mà đối đãi với cô?
"Tùy cô vậy!"
Phong Thần không muốn vật lộn với cô. trực tiếp lướt qua cô, đi ra khỏi phòng nhỏ.
Trên mặt Tần Mặc dù là sóng lớn chẳng xao, trong lòng lại là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, thở ra một hơi, cô trực tiếp đi ra bên ngoài. Thấy Phong Thần lại bị mỹ nữ vòng quanh, sắc mặt trầm xuống, ngay cả làm nóng người cũng không hoàn thành, liền trực tiếp nhảy vào trong biển.
Nước biển lạnh như băng lập tức bao phủ lấy cô, cô giống như con cá ở trong biển bơi lội thỏa thích, tự do tự tại, thò đầu lên, cô đã bơi ra thật là xa, căn bản là không thấy được bóng người của Phong Thần.
Trên bờ biển Phong Thần thấy Tần Mặc lập tức liền nhảy vào trong biển, trong lòng căng thẳng, đứa bé này đang làm gì? Không sợ chuột rút sao! Lo lắng của hắn chưa được bao lâu, trong nước biển xanh thẳm một mảnh sôi trào, hắn mơ hồ nghe thấy, "Cá mập. . . . . ." !
Vốn đám người đang bơi lội chơi đùa trong biển, không ngừng lên bờ, Phong Thần bước nhanh về phía bờ biển, lại bị nhân viên cấp cứu ngăn cản , tên nhân viên cấp cứu tóc vàng mắt xanh kia, dùng tiếng Anh nước Mỹ chính gốc nói, "Tiên sinh anh tạm thời không thể đi qua đó, chúng tôi đã phái người đi cứu người rồi!"
Nhân viên cấp cứu sơ tán đám người qua một bên, không để cho bất luận kẻ nào đến gần bờ biển, Phong Thần chỉ có thể lo âu đợi ở một bên, trong lòng không ngừng cầu nguyện, cô nhóc kia bình an vô sự.
Chỉ nhìn thấy trong biển khơi rộng lớn, mấy chiếc xuồng nhẹ ở trong biển không ngừng chạy nước rút, bọt sóng vạch ra ở phía sau giống như màu bạc của sao băng bắn tung tóe ra.
Không biết qua bao lâu, trong lúc Phong Thần đang lo âu, xuồng nhẹ rốt cuộc trở lại. Hắn lướt qua đám người, chạy thẳng tới chỗ xuồng đậu.
Từ khoảng cách rất xa, hắn liền nhìn thấy một cái cánh tay dính máu, trong lòng lộp bộp một cái, có loại cảm xúc trong lúc không để ý lại theo dòng nước chảy ra, khi hắn đến gần, nhìn thấy không phải Tần Mặc, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Thần?"
Cô gái nằm ở kia trạng thái hôn mê lại lẩm bẩm gọi ra tên của hắn, trong đầu của hắn chấn động, tiến lên cẩn thận kiểm tra mặt của cô gái. Vừa thấy, lại làm cho tim của hắn đột nhiên căng lên, vẻ mặt phức tạp liếc cô ta.
Mà trên một cái xuồng khác, bóng người màu trắng dưới sự giúp đỡ của nhân viên cấp cứu, nằm lên băng ca đã sớm ở đợi lệnh. Khóe mắt Phong Thần liếc thấy, chần chờ chốc lát, liền tiến lên.
"Tiểu Mặc? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Mặt Tần Mặc lộ vẻ đau đớn, trên bắp chân chảy máu, vừa đỏ vừa sưng.
"Chân của cô ấy bị sứa ngủ đông tập kích, không có gì đáng ngại. . . . . ."
Phong Thần thở phào nhẹ nhõm, đi theo băng ca vài bước, lại chần chờ một chút, "Tiểu Mặc, đợi lát nữa tôi sẽ đến."
Nói xong, hắn lập tức quay đầu liền đi, Tần Mặc nhìn hắn lên một chiếc xe cứu thương khác, trong lòng phức tạp cực kỳ.
Bên trong bệnh viện, tràn ngập mùi vị nước sát trùng, Tần Mặc tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, miệng vết thương trên đùi đã xử lý hoàn tất, còn đang chờ đợi thêm một bước quan sát.
Phong Thần vẫn không có xuất hiện, Tần Mặc nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ đen như mực, trái tim cũng trở nên tịch mịch. Lần này ra ngoài, Lan cũng không theo bên người, bởi vì Phong Thần nói hắn sẽ chăm sóc cô thật tốt, khiến cô chơi đùa một lần thỏa thích.
Bên trong phòng bệnh trống rỗng, chỉ có tiếng hít thở của một mình Tần Mặc, người đang đơn độc một mình, suy nghĩ lại bất giác phiêu đãng, nhất là trong đêm đen, cô đơn điên cuồng đột kích, làm cho người ta không thở nổi.
Bên kia, Phong Thần canh giữ ở trước giường bệnh, nhìn cô gái ngủ trước mắt, trong lòng không khỏi thổn thức.
Tám năm rồi, không ngờ còn có thể gặp lại được cô, hình như nhớ lại cái gì, trong mắt hiện ra một chút nhu tình.
"Anh là. . . . . . Anh là Phong đại ca!"
Tiếng cửa mở cùng tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, Phong Thần xoay người, liền gọi một người quen khác đã xa cách tám năm.
"Tử Dương, đã lâu không gặp!"
Phong Thần đứng dậy, Lâm Tử Dương vui mừng tiến lên, hai người ôm một cái.
"Chị gái em thế nào rồi?"
Sau đó Lâm Tử Dương quan tâm hỏi thăm, Phong Thần đơn giản giải thích một chút, bày tỏ Lâm Tử Khanh không có gì đáng ngại, Lâm Tử Dương lúc này mới để xuống trái tim đang treo lên.
Phong Thần thấy có người chăm sóc Lâm Tử Khanh rồi, cũng không lưu lại lâu, đứng dậy phải đi tìm cô nhóc làm hắn lo lắng kia.
Trong phòng đen như mực, chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ trên tủ, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng vào cơ thể gầy nhỏ, khiến cho hắn không khỏi đau lòng.
Tần Mặc chậm rãi mở mắt ra, thấy Phong Thần ngồi ở trước mặt mình, tâm tư không ngừng cuồn cuộn.
"Tôi đánh thức cô?"
Phong Thần đau lòng nói, để cho cô ở một mình lâu như vậy, hắn chột dạ chốc lát, ngay sau đó lộ ra nụ cười xin lỗi, "Tôi gặp người quen, thật xin lỗi, để cho cô ở một mình."
Trong ánh mắt của hắn mang theo áy náy, Tần Mặc lắc đầu một cái, "Tôi quen rồi." (đọc chỗ này ta thấy thương TM quá, TM thật đáng thương)
Những lời này khiến lòng Phong Thần chua xót một chút, "Lần sau sẽ không như vậy, tôi ở cùng với cô, ngủ đi."
"Anh sẽ không để tôi lại một mình nữa ?"
Phong Thần gật đầu, nhìn Tần Mặc nhắm mắt lại, trái tim lại vẫn đặt lo lắng trên người của Lâm Tử Khanh, hắn thở dài một tiếng. Tai Tần Mặc giật giật, chưa hề bị hắn phát hiện.
Editor: chenqiucao
Bên trong phòng không có mở điều hòa, cánh cửa mở ra thật to, hơi nóng đốt người lập tức tràn vào trong phòng, trên người hai người cũng toát ra một tầng mồ hôi nóng, độ nóng của ánh mắt cũng liên tiếp thăng cấp.
Phong Thần tưởng là Tần Mặc lại đang bộc phát tính khí của đại tiểu thư, nén tính khí nói, "Cô còn nhỏ, không thích hợp ăn mặc như vậy, ngoan, đổi lại, có được hay không?"
Vừa gặp phải cô, hắn dùng tất cả những lời nói để dỗ ngọt phụ nữ đều không có hiệu quả, những lời nói dối trá kia ở trước mặt Tần Mặc, căn bản là sự sỉ nhục đối với cô.
Tần Mặc mím môi, "Tôi không nhỏ, anh không cần mãi dùng lời nói dỗ trẻ con đi đối phó tôi...tôi cũng không phải là những người phụ nữ kia, anh khỏi cần dồn hết tâm trí để lấy lòng."
Cô không hy vọng thái độ của Phong Thần đối với mình vĩnh viễn là lừa gạt, trong miệng của hắn có thể nói ra rất nhiều lời ca ngợi phụ nữ, có thể khiến cho họ tươi cười rạng rỡ, có thể khiến cho họ ngoan ngoãn nghe lời hắn nói.
Thế nhưng đều không phải là lời xuất phát từ đáy lòng hắn, chỉ là một tầng hư hoa biểu hiện ra ngoài, mà giọng nói qua loa đó, càng làm cho Tần Mặc khó chịu trong lòng.
Hắn có thể hay không, không nên dùng thái độ dỗ trẻ con mà đối đãi với cô?
"Tùy cô vậy!"
Phong Thần không muốn vật lộn với cô. trực tiếp lướt qua cô, đi ra khỏi phòng nhỏ.
Trên mặt Tần Mặc dù là sóng lớn chẳng xao, trong lòng lại là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, thở ra một hơi, cô trực tiếp đi ra bên ngoài. Thấy Phong Thần lại bị mỹ nữ vòng quanh, sắc mặt trầm xuống, ngay cả làm nóng người cũng không hoàn thành, liền trực tiếp nhảy vào trong biển.
Nước biển lạnh như băng lập tức bao phủ lấy cô, cô giống như con cá ở trong biển bơi lội thỏa thích, tự do tự tại, thò đầu lên, cô đã bơi ra thật là xa, căn bản là không thấy được bóng người của Phong Thần.
Trên bờ biển Phong Thần thấy Tần Mặc lập tức liền nhảy vào trong biển, trong lòng căng thẳng, đứa bé này đang làm gì? Không sợ chuột rút sao! Lo lắng của hắn chưa được bao lâu, trong nước biển xanh thẳm một mảnh sôi trào, hắn mơ hồ nghe thấy, "Cá mập. . . . . ." !
Vốn đám người đang bơi lội chơi đùa trong biển, không ngừng lên bờ, Phong Thần bước nhanh về phía bờ biển, lại bị nhân viên cấp cứu ngăn cản , tên nhân viên cấp cứu tóc vàng mắt xanh kia, dùng tiếng Anh nước Mỹ chính gốc nói, "Tiên sinh anh tạm thời không thể đi qua đó, chúng tôi đã phái người đi cứu người rồi!"
Nhân viên cấp cứu sơ tán đám người qua một bên, không để cho bất luận kẻ nào đến gần bờ biển, Phong Thần chỉ có thể lo âu đợi ở một bên, trong lòng không ngừng cầu nguyện, cô nhóc kia bình an vô sự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ nhìn thấy trong biển khơi rộng lớn, mấy chiếc xuồng nhẹ ở trong biển không ngừng chạy nước rút, bọt sóng vạch ra ở phía sau giống như màu bạc của sao băng bắn tung tóe ra.
Không biết qua bao lâu, trong lúc Phong Thần đang lo âu, xuồng nhẹ rốt cuộc trở lại. Hắn lướt qua đám người, chạy thẳng tới chỗ xuồng đậu.
Từ khoảng cách rất xa, hắn liền nhìn thấy một cái cánh tay dính máu, trong lòng lộp bộp một cái, có loại cảm xúc trong lúc không để ý lại theo dòng nước chảy ra, khi hắn đến gần, nhìn thấy không phải Tần Mặc, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Thần?"
Cô gái nằm ở kia trạng thái hôn mê lại lẩm bẩm gọi ra tên của hắn, trong đầu của hắn chấn động, tiến lên cẩn thận kiểm tra mặt của cô gái. Vừa thấy, lại làm cho tim của hắn đột nhiên căng lên, vẻ mặt phức tạp liếc cô ta.
Mà trên một cái xuồng khác, bóng người màu trắng dưới sự giúp đỡ của nhân viên cấp cứu, nằm lên băng ca đã sớm ở đợi lệnh. Khóe mắt Phong Thần liếc thấy, chần chờ chốc lát, liền tiến lên.
"Tiểu Mặc? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Mặt Tần Mặc lộ vẻ đau đớn, trên bắp chân chảy máu, vừa đỏ vừa sưng.
"Chân của cô ấy bị sứa ngủ đông tập kích, không có gì đáng ngại. . . . . ."
Phong Thần thở phào nhẹ nhõm, đi theo băng ca vài bước, lại chần chờ một chút, "Tiểu Mặc, đợi lát nữa tôi sẽ đến."
Nói xong, hắn lập tức quay đầu liền đi, Tần Mặc nhìn hắn lên một chiếc xe cứu thương khác, trong lòng phức tạp cực kỳ.
Bên trong bệnh viện, tràn ngập mùi vị nước sát trùng, Tần Mặc tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, miệng vết thương trên đùi đã xử lý hoàn tất, còn đang chờ đợi thêm một bước quan sát.
Phong Thần vẫn không có xuất hiện, Tần Mặc nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ đen như mực, trái tim cũng trở nên tịch mịch. Lần này ra ngoài, Lan cũng không theo bên người, bởi vì Phong Thần nói hắn sẽ chăm sóc cô thật tốt, khiến cô chơi đùa một lần thỏa thích.
Bên trong phòng bệnh trống rỗng, chỉ có tiếng hít thở của một mình Tần Mặc, người đang đơn độc một mình, suy nghĩ lại bất giác phiêu đãng, nhất là trong đêm đen, cô đơn điên cuồng đột kích, làm cho người ta không thở nổi.
Bên kia, Phong Thần canh giữ ở trước giường bệnh, nhìn cô gái ngủ trước mắt, trong lòng không khỏi thổn thức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tám năm rồi, không ngờ còn có thể gặp lại được cô, hình như nhớ lại cái gì, trong mắt hiện ra một chút nhu tình.
"Anh là. . . . . . Anh là Phong đại ca!"
Tiếng cửa mở cùng tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, Phong Thần xoay người, liền gọi một người quen khác đã xa cách tám năm.
"Tử Dương, đã lâu không gặp!"
Phong Thần đứng dậy, Lâm Tử Dương vui mừng tiến lên, hai người ôm một cái.
"Chị gái em thế nào rồi?"
Sau đó Lâm Tử Dương quan tâm hỏi thăm, Phong Thần đơn giản giải thích một chút, bày tỏ Lâm Tử Khanh không có gì đáng ngại, Lâm Tử Dương lúc này mới để xuống trái tim đang treo lên.
Phong Thần thấy có người chăm sóc Lâm Tử Khanh rồi, cũng không lưu lại lâu, đứng dậy phải đi tìm cô nhóc làm hắn lo lắng kia.
Trong phòng đen như mực, chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ trên tủ, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng vào cơ thể gầy nhỏ, khiến cho hắn không khỏi đau lòng.
Tần Mặc chậm rãi mở mắt ra, thấy Phong Thần ngồi ở trước mặt mình, tâm tư không ngừng cuồn cuộn.
"Tôi đánh thức cô?"
Phong Thần đau lòng nói, để cho cô ở một mình lâu như vậy, hắn chột dạ chốc lát, ngay sau đó lộ ra nụ cười xin lỗi, "Tôi gặp người quen, thật xin lỗi, để cho cô ở một mình."
Trong ánh mắt của hắn mang theo áy náy, Tần Mặc lắc đầu một cái, "Tôi quen rồi." (đọc chỗ này ta thấy thương TM quá, TM thật đáng thương)
Những lời này khiến lòng Phong Thần chua xót một chút, "Lần sau sẽ không như vậy, tôi ở cùng với cô, ngủ đi."
"Anh sẽ không để tôi lại một mình nữa ?"
Phong Thần gật đầu, nhìn Tần Mặc nhắm mắt lại, trái tim lại vẫn đặt lo lắng trên người của Lâm Tử Khanh, hắn thở dài một tiếng. Tai Tần Mặc giật giật, chưa hề bị hắn phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro