Nguy cơ tiềm ẩn
Minh Khê
2024-11-11 23:53:38
Đả tự: webtruyen.com
Chạy liên tục qua hai con phố, Tần Mặc và Kim Na Na đã trốn vào một cái hẻm nhỏ, hai người dựa vào tường há miệng thở dốc.
"Trời ạ. . . . . . Mới vừa rồi là ai vậy a! Giống như, giống như xã hội đên ấy!"
Kim Na Na nghĩ lại còn rùng mình, kể từ sau khi biết Tần Mặc, cô hình như luôn trải qua những chuyện mà trước chưa từng có, hơi vượt quá tưởng tượng của cô.
Hai người ở trong hẻm nhỏ thở dốc trong chốc lát, Kim Na Na đem đầu tựa vào bả vai Tần Mặc, một tay thân mật khoác lên eo nhỏ của cô, Tần Mặc nghiêng đầu, che mặt của cô.
"Mình chính là xã hội đen! Cậu có sợ không?"
"Cậu? Mình nhìn cũng giống, trong tay còn có súng, bản lĩnh còn giỏi hơn cả con trai, còn có những người vừa rồi đó. . . . . . Thật là kích thích a!"
Tần Mặc trợn trừng mắt, kích thích? Nếu để cậu ấy ở lại chỗ đó, không chừng sẽ khóc thành bộ dạng gì, cô giương mắt, ánh mắt vừa nhìn lên, đè Kim Na Na về phía bả vai của mình.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, đi, đi đến nhà cậu trước!"
Suốt đêm Tần Mặc không trở về nhà, Phong Thần vì chuyện Lam Vụ Vũ phái người mà phiền não không dứt, sáng nay thuộc hạ đưa hình tới, lại làm anh càng thêm phiền não.
Đó là chủ bút biên của một tòa soạn báo nhỏ gửi tới, biết hai người trong hình cũng không thể đắc tội, cho nên liền đưa hình đến tay anh.
"Tiểu nha đầu đáng chết, chỉ biết gây tai họa cho anh!"
"Tôi đã trở về."
Lúc này, đại danh từ phiền toái, tiểu thư Tần Mặc rốt cuộc cũng hiện thân. Cô vừa vào nhà đã cảm thấy không khí có cái gì không đúng, tự ý ngồi trên ghế sa lon.
"Em nói cho anh nghe một chút đi, đây là chuyện gì!"
Tần Mặc thản nhiên liếc mắt, thong thả ung dung nhìn móng tay của mình, "Còn có thể như thế nào, chính là như vậy!"
Phong Thần chỉ có cảm giác mình bị chơi xỏ, trong hình hai người thân mật khăng khít, hai cái đầu tới gần như thế, góc độ chụp hình này thật đúng là ác độc!
"Em cảm thấy không thành vấn đề?"
"Vấn đề? Ở nước Mĩ rất thường gặp, mặc dù không được luật pháp bảo vệ, nhưng tôi cho là không có vấn đề gì."
"Em. . . . . ."
Thái độ thờ ơ của cô làm huyết áp Phong Thần tăng vọt, trực tiếp kéo cô đi vào phòng, hung hăng ném cô lên giường! Thân thể cao to phủ lên cơ thể thơm mềm kia, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ không biết sống chết.
"Xem ra, chúng ta phải nghiên cứu thảo luận thật tốt, vấn đề khuynh hướng của em!"
"Thế nào? Tim không đâu rồi? Không thành vấn đề?"
Mặt của Phong Thần không được tự nhiên, Tần Mặc hất tay của anh ra, hai mắt lóe ra tín hiệu nguy hiểm, "Anh cảm thấy, Lan sẽ giúp anh giữ bí mật bao lâu? Phong Thần, anh thật sự là tốt đó, nói cho tôi nghe một chút đi, anh làm thế nào mà mua chuộc được Lan!"
Cô lạnh lùng nhìn anh, nếu không phải Lan cảm thấy kìm nén quá khổ sở, thì cô vẫn bị lừa chẳng biết gì!
"Nói mua chuộc, chính là em đang vũ nhục cậu ta, anh chỉ nói cho cậu ta biết, anh là người có thể mang lại hạnh phúc cho em!"
Anh ôm cơ thể thơm mềm của Tần Mặc, thở ra khí nóng làm rối loạn lý trí của cô, "Anh cảm thấy tôi sẽ tin lời anh nói?"
Cơn tức giận của Tần Mặc bắt đầu ngưng tụ, dùng lời nói dối là tim không tốt để lừa cô, còn nói có thể mang lại hạnh phúc cho cô, cô thật sự muốn bắt anh hành hung một trận!
"Em không cần phải tin lời của anh, chỉ cần nhìn tận mắt, tất cả những thứ anh làm vì em là tốt rồi."
"Thứ tôi nhìn thấy chính là anh dùng lời nói dối vô sỉ để lừa gạt lấy được sự đồng tình của tôi!"
"Vậy anh vẫn đơn độc hăng hái xông lên, cứu em trong nước sôi lửa bỏng!"
Tần Mặc lập tức không trả lời được, nắm chặt quả đấm, đợi Phong Thần chọc giận cô nữa, cô sẽ không chút do dự tặng anh một đấm!
"Hơn nữa a, khi đó em đã hủy bỏ trách nhiệm người giám hộ của anh với em, nhưng anh vẫn dũng cảm quên mình xông lên cứu em, điểm này sao em lại không nhìn thấy? Em không thể bởi vì một lỗi nhỏ của anh mà phủ nhận tất cả của anh!"
Nếu như muốn so da mặt dày, Phong Thần thật sự là việc nhân đức không nhường ai, Tần Mặc đột nhiên giận quá hóa cười, làm trong lòng Phong Thần sợ hãi, "Anh nói có lý, như vậy, một chút điểm tốt của anh, cũng không thể khiến tôi lập tức tha thứ cho sai lầm anh đã mắc với tôi!"
Cái gì gọi là tự mình tát vào mặt mình? Lần này Phong Thần đã học được, Tần Mặc tránh thoát cánh tay của anh, "Nể tình anh có công cứu tôi, tôi đặc biệt cho phép anh ở lại đây, nhưng thứ nhất anh không thể động tay động chân với tôi, thứ hai không thể tùy tiện tức giận với tôi, thứ ba không thể can thiệp vào cuộc sống của tôi, thứ tư không thể. . . . . ."
"Ngừng!" Phong Thần rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, sao trước đó anh không phát hiện ra, cô như vậy là đang đàm phán điều kiện !"Em không nhìn ra là anh muốn theo đuổi em sao?"
"Thật sự không nhìn ra!"
Giọng điệu lạnh nhạt của Tần Mặc làm Phong Thần nổi đóa, nhưng nhìn đuôi mắt của cô cũng không giấu được nụ cười, anh cũng tùy cô, dù sao cô nói là việc của cô, còn anh. . . . . . Muốn làm hay không là chuyện của bản thân anh.
"Cẩn thận!"
Theo tiếng kinh hô của Phong Thần, Tần Mặc thấy Phong Thần nhào về phía mình, giây tiếp theo “Pằng” một tiếng, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn.
"Phong Thần!"
Mặt Tần Mặc kinh hoảng, một tay sờ thấy ẩm ướt phía sau lưng của anh, cô hiểu đứng dậy tra xét, sau lưng của Phong Thần bị bắn trúng, máu đỏ đang không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.
Tia sáng lóe lên rồi biến mất, Tần Mặc oán hận cắn răng hướng về phía đối phương, rốt cuộc muốn động thủ rồi hả!
Vết thương đạn bắn của Phong Thần không thể đưa đi bệnh viện, cho nên sau khi Tần Mặc đã làm xử lý đơn giản, chờ Tư Đồ Kiều dẫn người tới.
"Mặc, đây chỉ là vết thương nhỏ!"
Phong Thần thấy chân mày cô nhíu chặt, không đành lòng nhìn cô tự trách, Tần Mặc cắn môi, "Bọn họ là nhằm vào tôi, nếu anh . . . . . Có điều bất trắc, thì làm thế nào?"
"Chỉ cần em rời khỏi anh ta, anh ta sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn này nữa!"
Một âm thanh lành lạnh xuyên qua cửa đi vào, người đàn ông một thân âu phục hưu nhàn, bao đôi chân thoi dài ở trong đó, mặt hơi tái nhợt có chút tiều tụy của bệnh trạng.
Hai mắt hắn ta lấp lánh có hồn, nhìn thẳng vào Tần Mặc, "Em theo anh trở về, anh ta sẽ không có chuyện."
Chạy liên tục qua hai con phố, Tần Mặc và Kim Na Na đã trốn vào một cái hẻm nhỏ, hai người dựa vào tường há miệng thở dốc.
"Trời ạ. . . . . . Mới vừa rồi là ai vậy a! Giống như, giống như xã hội đên ấy!"
Kim Na Na nghĩ lại còn rùng mình, kể từ sau khi biết Tần Mặc, cô hình như luôn trải qua những chuyện mà trước chưa từng có, hơi vượt quá tưởng tượng của cô.
Hai người ở trong hẻm nhỏ thở dốc trong chốc lát, Kim Na Na đem đầu tựa vào bả vai Tần Mặc, một tay thân mật khoác lên eo nhỏ của cô, Tần Mặc nghiêng đầu, che mặt của cô.
"Mình chính là xã hội đen! Cậu có sợ không?"
"Cậu? Mình nhìn cũng giống, trong tay còn có súng, bản lĩnh còn giỏi hơn cả con trai, còn có những người vừa rồi đó. . . . . . Thật là kích thích a!"
Tần Mặc trợn trừng mắt, kích thích? Nếu để cậu ấy ở lại chỗ đó, không chừng sẽ khóc thành bộ dạng gì, cô giương mắt, ánh mắt vừa nhìn lên, đè Kim Na Na về phía bả vai của mình.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, đi, đi đến nhà cậu trước!"
Suốt đêm Tần Mặc không trở về nhà, Phong Thần vì chuyện Lam Vụ Vũ phái người mà phiền não không dứt, sáng nay thuộc hạ đưa hình tới, lại làm anh càng thêm phiền não.
Đó là chủ bút biên của một tòa soạn báo nhỏ gửi tới, biết hai người trong hình cũng không thể đắc tội, cho nên liền đưa hình đến tay anh.
"Tiểu nha đầu đáng chết, chỉ biết gây tai họa cho anh!"
"Tôi đã trở về."
Lúc này, đại danh từ phiền toái, tiểu thư Tần Mặc rốt cuộc cũng hiện thân. Cô vừa vào nhà đã cảm thấy không khí có cái gì không đúng, tự ý ngồi trên ghế sa lon.
"Em nói cho anh nghe một chút đi, đây là chuyện gì!"
Tần Mặc thản nhiên liếc mắt, thong thả ung dung nhìn móng tay của mình, "Còn có thể như thế nào, chính là như vậy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Thần chỉ có cảm giác mình bị chơi xỏ, trong hình hai người thân mật khăng khít, hai cái đầu tới gần như thế, góc độ chụp hình này thật đúng là ác độc!
"Em cảm thấy không thành vấn đề?"
"Vấn đề? Ở nước Mĩ rất thường gặp, mặc dù không được luật pháp bảo vệ, nhưng tôi cho là không có vấn đề gì."
"Em. . . . . ."
Thái độ thờ ơ của cô làm huyết áp Phong Thần tăng vọt, trực tiếp kéo cô đi vào phòng, hung hăng ném cô lên giường! Thân thể cao to phủ lên cơ thể thơm mềm kia, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ không biết sống chết.
"Xem ra, chúng ta phải nghiên cứu thảo luận thật tốt, vấn đề khuynh hướng của em!"
"Thế nào? Tim không đâu rồi? Không thành vấn đề?"
Mặt của Phong Thần không được tự nhiên, Tần Mặc hất tay của anh ra, hai mắt lóe ra tín hiệu nguy hiểm, "Anh cảm thấy, Lan sẽ giúp anh giữ bí mật bao lâu? Phong Thần, anh thật sự là tốt đó, nói cho tôi nghe một chút đi, anh làm thế nào mà mua chuộc được Lan!"
Cô lạnh lùng nhìn anh, nếu không phải Lan cảm thấy kìm nén quá khổ sở, thì cô vẫn bị lừa chẳng biết gì!
"Nói mua chuộc, chính là em đang vũ nhục cậu ta, anh chỉ nói cho cậu ta biết, anh là người có thể mang lại hạnh phúc cho em!"
Anh ôm cơ thể thơm mềm của Tần Mặc, thở ra khí nóng làm rối loạn lý trí của cô, "Anh cảm thấy tôi sẽ tin lời anh nói?"
Cơn tức giận của Tần Mặc bắt đầu ngưng tụ, dùng lời nói dối là tim không tốt để lừa cô, còn nói có thể mang lại hạnh phúc cho cô, cô thật sự muốn bắt anh hành hung một trận!
"Em không cần phải tin lời của anh, chỉ cần nhìn tận mắt, tất cả những thứ anh làm vì em là tốt rồi."
"Thứ tôi nhìn thấy chính là anh dùng lời nói dối vô sỉ để lừa gạt lấy được sự đồng tình của tôi!"
"Vậy anh vẫn đơn độc hăng hái xông lên, cứu em trong nước sôi lửa bỏng!"
Tần Mặc lập tức không trả lời được, nắm chặt quả đấm, đợi Phong Thần chọc giận cô nữa, cô sẽ không chút do dự tặng anh một đấm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hơn nữa a, khi đó em đã hủy bỏ trách nhiệm người giám hộ của anh với em, nhưng anh vẫn dũng cảm quên mình xông lên cứu em, điểm này sao em lại không nhìn thấy? Em không thể bởi vì một lỗi nhỏ của anh mà phủ nhận tất cả của anh!"
Nếu như muốn so da mặt dày, Phong Thần thật sự là việc nhân đức không nhường ai, Tần Mặc đột nhiên giận quá hóa cười, làm trong lòng Phong Thần sợ hãi, "Anh nói có lý, như vậy, một chút điểm tốt của anh, cũng không thể khiến tôi lập tức tha thứ cho sai lầm anh đã mắc với tôi!"
Cái gì gọi là tự mình tát vào mặt mình? Lần này Phong Thần đã học được, Tần Mặc tránh thoát cánh tay của anh, "Nể tình anh có công cứu tôi, tôi đặc biệt cho phép anh ở lại đây, nhưng thứ nhất anh không thể động tay động chân với tôi, thứ hai không thể tùy tiện tức giận với tôi, thứ ba không thể can thiệp vào cuộc sống của tôi, thứ tư không thể. . . . . ."
"Ngừng!" Phong Thần rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, sao trước đó anh không phát hiện ra, cô như vậy là đang đàm phán điều kiện !"Em không nhìn ra là anh muốn theo đuổi em sao?"
"Thật sự không nhìn ra!"
Giọng điệu lạnh nhạt của Tần Mặc làm Phong Thần nổi đóa, nhưng nhìn đuôi mắt của cô cũng không giấu được nụ cười, anh cũng tùy cô, dù sao cô nói là việc của cô, còn anh. . . . . . Muốn làm hay không là chuyện của bản thân anh.
"Cẩn thận!"
Theo tiếng kinh hô của Phong Thần, Tần Mặc thấy Phong Thần nhào về phía mình, giây tiếp theo “Pằng” một tiếng, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn.
"Phong Thần!"
Mặt Tần Mặc kinh hoảng, một tay sờ thấy ẩm ướt phía sau lưng của anh, cô hiểu đứng dậy tra xét, sau lưng của Phong Thần bị bắn trúng, máu đỏ đang không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.
Tia sáng lóe lên rồi biến mất, Tần Mặc oán hận cắn răng hướng về phía đối phương, rốt cuộc muốn động thủ rồi hả!
Vết thương đạn bắn của Phong Thần không thể đưa đi bệnh viện, cho nên sau khi Tần Mặc đã làm xử lý đơn giản, chờ Tư Đồ Kiều dẫn người tới.
"Mặc, đây chỉ là vết thương nhỏ!"
Phong Thần thấy chân mày cô nhíu chặt, không đành lòng nhìn cô tự trách, Tần Mặc cắn môi, "Bọn họ là nhằm vào tôi, nếu anh . . . . . Có điều bất trắc, thì làm thế nào?"
"Chỉ cần em rời khỏi anh ta, anh ta sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn này nữa!"
Một âm thanh lành lạnh xuyên qua cửa đi vào, người đàn ông một thân âu phục hưu nhàn, bao đôi chân thoi dài ở trong đó, mặt hơi tái nhợt có chút tiều tụy của bệnh trạng.
Hai mắt hắn ta lấp lánh có hồn, nhìn thẳng vào Tần Mặc, "Em theo anh trở về, anh ta sẽ không có chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro