Thử dò xét thật...
Minh Khê
2024-11-11 23:53:38
"Trái lại các người rất nhàn hạ thoải mái!"
Người đàn ông kia xuất hiện một lần nữa, trong giọng nói tràn ngập nhạo báng: "Tôi vô cùng mong đợi Phong Thần và Hàn Thu đến, phải xử lý bọn chúng như thế nào đây? Ha ha. . . . . ."
"Ông dám! Ông không sợ nhà họ Hàn trả thù ông sao!"
Tư Dung vừa nghe người nọ hướng về phía Hàn Thu và Phong Thần, lập tức trừng mắt lạnh lùng nhìn, đáy lòng nói không hết sự phẫn nộ: "Chỉ biết dùng cái loại thủ đoạn hèn hạ này, tính là đàn ông gì chứ!"
"Chỉ cần đạt được mục đích, tôi không chừa thủ đoạn nào! Các người chờ xem kịch vui đi!"
Người đàn ông nói xong, liền nghênh ngang rời đi, cửa kho hàng "rầm" một cái bị đóng lại, khôi phục yên tĩnh.
Cho tới bây giờ Tư Dung cũng không cảm thấy thời gian một ngày dài như thế, từ lúc mặt trời lặn đến mặt trời mọc, cô giống như đã trải qua một vòng luân hồi. Cô cũng chưa bao giờ cảm thấy, thời gian trôi qua nhanh như vậy, chỉ nháy mắt, mặt trăng mặt trời đã luân phiên, mặt trời chậm rãi từ chân trời đi lên, tuyên bố một ngày mới bắt đầu.
Hình như cả đêm cô không hề chợp mắt, sợi tóc xốc xếch, hốc mắt lõm vào thật sâu, quầng thâm dưới mí mắt khiến cô biến thành gấu trúc, sắc mặt tái nhợt.
Vẫn lắng nghe động tĩnh bên ngoài kho hàng, bất chợt, một loạt tiếng súng vang lên, tròng mắt Tư Dung lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ. Hai mắt của cô đầy cõi lòng mong đợi nhìn vào cánh cửa rỉ sét loang lổ, giống như là trong cuộc đời cô khôi phục được một sinh mạng mới.
Tiếng súng không ngừng tiến gần, Tư Dung chỉ cảm giác trái tim mình bắt đầu đập kịch liệt, cánh cửa nặng nề bị người dùng lực kéo ra, dưới ánh mặt trời màu vàng, Hàn Thu tay cầm súng lục, khí thế hùng hổ xông vào.
Tư Dung vui mừng muốn hoan hô, nhưng một nòng súng lạnh lẽo đặt ở trên đầu cô, Hàn Thu cứng rắn dừng bước, trong con ngươi nhìn cô mang theo an ủi.
"Không tệ lắm, lại dám xông vào!"
Giọng nói mỉa mai vang lên ở bên tai, người đàn ông mang mặt nạ giống như đang quan sát Hàn Thu: "Gọi người của bọn mày lui ra ngoài!"
Hàn Thu và Phong Thần liếc mắt nhìn nhau, phất tay cho toàn bộ thủ hạ lui ra ngoài, không khí trong kho hàng khẩn trương, Hàn Thu mắt lạnh nhìn hắn: "Buông cô ấy ra, tôi có thể cho ông thứ ông muốn!"
"Mày có thể cho tao được cái gì chứ ? Người nắm quyền trong nhà họ Hàn, chắc là hai người bọn mày?"
"Ông muốn cái gì?"
Phong Thần bình tĩnh hỏi thăm, ánh mắt nhìn về phía Tần Mặc, bên trong tràn đầy thương yêu.
"Tao muốn mạng của một người trong hai người bọn mày!"
Giọng của hắn đột nhiên lạnh xuống, ác độc nói: " Thế nào? Mạng của một người trong bọn mày, đổi lấy mạng của hai đứa con gái này, rất có lời, không phải sao!"
"Không thể!"
Tư Dung lo lắng ngăn cản, cô nhìn về phía Hàn Thu, "Thu, không thể đồng ý hắn!"
Hàn Thu bình tĩnh nhìn Tư Dung, khuôn mặt nhu hòa lại, anh nhìn cô thật sâu, giống như muốn mặt của cô ấn sâu vào trong óc của mình. "Đừng lo lắng, anh sẽ cứu em!"
Phong Thần nhìn về phía Tần Mặc, trong con ngươi của cô mang theo tin tưởng, "Không cho phép chết, có nghe thấy không!"
"Còn chờ cái gì! Tao không có kiên nhẫn đâu, động thủ đi!"
Hàn Thu liền bắn mấy phát về phía Phong Thần, ra tay một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại, Phong Thần nhanh nhẹn chạy, trong mắt một phần tỉnh táo.
Thấy súng trên tay mình không có đạn, Hàn Thu ném súng, cùng lúc với Phong Thần thực hiện nhiều động tác, thi triển quyền cước.
Quả đấm của Phong Thần uy dũng như hổ, Hàn Thu cũng không yếu thế, hai người có qua có lại, trong lúc nhất thời hai bóng người không phân rõ ai là ai. Chỉ biết là xung quanh bọn họ gạch ngói đều vỡ, không ai nhường ai!
Khi Phong Thần chiếm thượng phong, thời điểm đánh ngã Hàn Thu trên mặt đất, Tư Dung hô lớn: "Phong Thần, em van xin anh, không được giết anh ấy!"
Phong Thần chợt lách người, Hàn Thu nhân cơ hội lật ngược Phong Thần, hai người dây dưa cùng một chỗ, đánh nhau khó mà tách rời.
Tư Dung nhìn kinh hồn bạt vía, đổ mồ hôi hột, người đàn ông đeo mặt nạ nói nhỏ ở bên tai: "Nhìn bọn họ gạch ngói cùng tan, tâm tình của cô như thế nào?"
"Nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ giết ông!"
Trong đôi mắt cô bắn ra sát ý nồng đậm, người đàn ông đeo mặt nạ nhất thời bị chấn động đến, cũng không nhận thấy được động tĩnh sau lưng.
Mà Tần Mặc cũng ở chính thời điểm ngàn quân nguy kịch này, thoát khỏi dây thừng, đánh rớt súng trên tayngười đàn ông đeo mặt nạ, mà Phong Thần chú ý tới động tĩnh bên này, chạy đến trước tiên, đưa Tần Mặc tới nơi an toàn.
Hàn Thu cũng nhanh chóng đi tới bên người Tư Dung, người đàn ông đeo mặt nạ thấy tình huống thay đổi, từ trong lòng ngực lấy ra một hộp điều khiển, nhấn phím.
Chỉ nghe thấy trên người của Tư Dung truyền đến tiếng "píp píp" chói tai, trên người của Tư Dung bị trói bom, mà con số đỏ tươi trên đó nói cho bọn họ biết, cô chỉ có ba phút để chạy trốn.
"Hừ, nếu như gắng sức dỡ bỏ, nó sẽ tự động nổ tung, ha ha. . . . . ."
Người đàn ông đeo mặt nạ tung người phá cửa sổ chạy ra, Phong Thần và Tần Mặc liếc nhau một cái, Hàn Thu mặt xám như tro tàn, liều mạng nhìn chằm chằm quả bom trên người Tư Dung. Mỗi một tiếng bom "tích", thời gian của bọn họ liền giảm bớt một phần.
Tư Dung cảm thấy hốc mắt nóng lên, một giọt lệ nóng không tự chủ chảy xuống, rơi vào trên tay Hàn Thu, ướt chính là trái tim Hàn Thu.
"Anh họ. . . . . ."
Phong Thần lo lắng kêu anh một tiếng, Hàn Thu xoay mặt nhìn anh: "Các người đi đi, tôi đi theo cô ấy."
Anh nói bình tĩnh, nhưng Tư Dung lại nghẹn ngào, một đôi đôi mắt đẫm lệ, mông lung nhìn người đàn ông trước mắt. "Thu, anh đi đi, nhanh không hết thời gian mất!"
"Anh không đi, cho dù đến nơi nào, anh cũng sẽ không buông em ra đâu !"
Phong Thần và Tần Mặc trao đổi một ánh mắt quỷ quyệt, nhanh chóng chạy ra ngoài, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hàn Thu lại tỉnh táo đối mặt tất cả.
"Thu, thật xin lỗi. . . . . . Em để anh chờ lâu như vậy."
"Dung Dung, anh yêu em, mặc kệ là trên trời dưới đất, nhất định anh đều đi cùng em!"
Tư Dung càng khóc thương tâm, Hàn Thu yêu cô, mà cô vẫn luôn không thấy được tình cảm của anh, đến bây giờ cô mới giật mình, thì ra cô đối với Phong Thần, là một loại ái mộ của người con gái dành cho con trai. Loại ái mộ này không được Phong Thần đáp lại thì chuyển thành một loại không cam lòng, một loại dục vọng muốn chinh phục làm của riêng.
Mà tình cảm với Hàn Thu, ở nơi này của cô, đã trở nên tập mãi thành thói quen. Cô vẫn cho rằng, đó là sự lệ thuộc vào người anh trai, nhưng cô cũng chưa từng phát hiện, loại lệ thuộc này lâu dài, lại biến thành sự lưu luyến với anh.
Con người luôn là một khắc sau cùng mới phát hiện, thứ chính mình vẫn luôn theo đuổi, thường thường chỉ là cố chấp ham mê của bản thân. Mà nên quý trọng, lại chính là thói quen ở sau lưng, tự nhiên bị bỏ rơi.
"Nếu như có thêm cơ hội, em nhất định sẽ quý trọng anh, quý trọng mỗi một ngày chúng ta đi chung với nhau. Thu, Thu. . . . . . Anh thật khờ, thật khờ!"
Tư Dung tựa đầu vào trong ngực Hàn Thu, bom trên người phát ra dồn đập những tiếng "píp píp" cuối cùng, cô sợ, nhưng có Hàn Thu ở bên người, cô đã cảm thấy an lòng.
Sau một loạt tiếng “píp” kéo dài, bom không như trong dự liệu mà nổ tung, hai người ôm nhau cũng sững sờ trong chốc lát, đối mặt với tình cảnh quỷ dị như vậy, cũng không biết nên đối phó như thế nào.
"Bốp bốp" một loạt tiếng vỗ tay vang lên từ cửa bên trong nhà kho, hai người ôm nhau đồng thời nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Phong Thần và Tần Mặc mang nụ cười, người đàn ông đeo mặt nạ kia cũng ở phía sau hai người.
"Chuyện này. . . . . . Chuyện gì xảy ra?"
Tư Dung ngơ ngác hỏi, nước mắt đọng trên mặt cũng quên lau đi, Hàn Thu sau khi nhìn thấy trận thế này, thái độ trở nên vô cùng kỳ quái.
"Anh họ, không ngờ,anh cũng có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy!"
Trong mắt Phong Thần mang theo tia hài hước, Tần Mặc chỉ cười khẽ, một màn thân mật của hai người, dĩ nhiên là bị ba người bọn họ ở cửa thấy được toàn bộ rồi.
"Cậu. . . . . . Các người đây là diễn trò!"
Có vẻ như Hàn Thu vô cùng lúng túng, anh vốn là ít nói người, mới vừa rồi anh cho là sẽ không còn có cơ hội ở chung một chỗ với Tư Dung, nên mới nói ra những lời dấu kín dưới đáy lòng. Không ngờ, bị bọn họ nghe được!
Anh nhìn lại Tư Dung, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng ửng hồng, trong lòng không khỏi gấp gáp.
"Tuồng vui này giá trị nha! Cũng không uổng công tôi và Tiểu Mặc hy sinh cực khổ cả đêm, thật là làm cho lòng tôi thương tổn mà!"
Tần Mặc liếc anh một cái, diễn trò dĩ nhiên phải làm cho đủ, nếu không làm sao Hàn Thu bị mắc câu, làm sao Tư Dung sẽ lộ ra chân tình đây?
"Người...các người là cố ý! Tôi còn. . . . . . Thật vẫn cho rằng. . . . . ." Tư Dung nói xong, trong lòng sợ hãi không lý do, nếu như ngộ nhỡ. . . . . . Đây không phải là ván cờ do Phong Thần và Tần Mặc bày ra, cô thật sự phải luyến tiếc cả đời rồi.
Hàn Thu lấy bom giả trên người cô xuống phá hủy, lúc ấy Tư Dung trở nên hỗn loạn, hơn nữa Hàn Thu còn muốn cùng chết với cô, cô đã sớm quên phải làm rõ bom trên người là thật hay giả. Lúc này nhìn lại, mặc dù mặt ngoài không khác gì bom thật, nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn một chút, là có thể nhìn ra đầu mối.
Tuồng vui này thật sự khiến Tư Dung và Hàn Thu tin là thật, trong lòng anh không khỏi sinh ra phòng bị với Phong Thần, nếu như lần này là thật, vậy anh và Tư Dung tuyệt đối không thể sống sót.
"Tôi không có ác ý, lại nói, tôi còn là người làm mai cho các người! Lão già bên kia, cũng ăn nói tốt."
Phong Thần nhìn ra phòng bị của Hàn Thu, anh bất đắc dĩ cười cười, người tốt khó làm, anh giống như người có dụng ý bất lương như vậy sao?
Mặt nạ trên người đàn ông được tháo, lộ ra khuôn mặt cực kỳ dễ coi, cặp mắt hoa đào đuôi mắt hơi nhếch lên, hiện ra vô hạn phong tình trước mắt mọi người.
"Lão đại, tôi biểu diễn không tệ chứ!"
Người này chính là kẻ vẫn luôn bị Phong Thần áp bức - Tư Đồ Kiều, xử lý chuyện tình trong tay xong, anh liền vô cùng lo lắng chạy tới, nhưng không ngờ vừa xuống máy bay, liền nhận được nhiệm vụ này.
" Bớt nói nhảm đi, thứ muốn cậu điều tra đã làm được chưa?"
Tư Đồ Kiều nhỏ giọng trả lời: "Có chút manh mối."
Đã qua một hồi giày vò, Tư Dung được Hàn Thu đưa trở về, nhìn ra được, sau khi trải qua khảo nghiệm sinh tử, tình cảm giữa bọn họ rốt cuộc đã thấy ánh sáng. Tình cảm vài chục năm của Hàn Thu đối với Tư Dung, cuối cùng được đền đáp lại.
Bận rộn cả đêm, Tần Mặc đi nằm ngủ, đứng suốt đêm, làm sao có thể ngủ được!
Sau khi cô ngủ, Phong Thần đi vào thư phòng cùng Tư Đồ Kiều, đôi tay Tư Đồ Kiều không rời bàn phím, sau đó ấn xuống mấy phím, trên màn ảnh xuất hiện lên một hàng mật mã.
" Rất lâu từ trước Lam Thiệu Đường đã cùng một người thần bí qua lại rất gần, hình như là chính khách, người này tôi vẫn chưa tra được. Nhưng thông tin giữa bọn họ, tôi đều chặn lại."
Những Email này đều dùng mật hiệu, ngay cả ký tên đều là giả, bọn họ làm việc rất cẩn thận, mỗi lần trao đổi một bưu kiện đều từ các địa phương khác nhau phát ra, trong thời gian ngắn đã xóa bỏ, không có đầu mối để kiểm tra.
Trong thư đều là những lời nói rất bình thường, giống như đã ngờ tới sự việc phát sinh là như vậy, anh hồi tưởng lại sự kiện gặp tập kích lần đó, người tới đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, súng đạn càng thêm hoàn hảo.
Điều này cũng có thể chứng minh sự thật, Lam Thiệu Đường làm ăn qua lại với nhân vật chính trị, lần đó gặp tập kích, có thể là chi nhánh bí ẩn nhất trong nước. Mà ông ta làm đều là buôn bán ma túy thuốc viên, có nhân vật quan trọng này, ông ta cũng không sợ bị điều tra đến.
"Cậu tiếp tục theo dõi, nếu có tin tức gì thì cho tôi biết! Hàn Thu có liên lạc với người của Lam Bang hay không?"
Phong Thần rót hai ly Whisky, một ly đưa cho Tư Đồ Kiều, Tư Đồ Kiều lắc đầu : " Sau khi nhận được tin tức Tư Dung bị bắt cóc, anh ta không liên lạc cùng bất kỳ kẻ nào."
Gật đầu một cái, như vậy Hàn Thu cũng nằm ngoài phạm vi, chỉ còn thừa lại cậu cả và Hàn Trữ, Hàn Trữ vẫn luôn không quan tâm đến việc buôn bán của nhà họ Hàn, như vậy thì chỉ có cậu cả à ? !
Anh rơi vào trầm tư, mục tiêu của cậu cả hẳn là anh và cậu hai, cậu hai bên ngoài thiếu nợ, vì trả nợ, liền lén lút bán súng đạn của nhà mình cho người khác. Mà khoản tiền kia chính là tiền tham ô của Lam Bang và vị chính khách đó, cậu hai nếu đã ăn vào, làm sao có thể dễ dàng nhổ ra chứ.
Chỉ là cậu cả không ngờ tới chính là, Phong Thần đi theo kế hoạch của ông, nhưng vào lúc cuối cùng lại báo cáo cho nhân viên cảnh sát, cuối cùng số tiền kia vẫn còn ở trong túi cậu hai.
Mà anh, làm một công dân tốt tuân thủ luật pháp, dĩ nhiên là được khen ngợi.
Người đàn ông kia xuất hiện một lần nữa, trong giọng nói tràn ngập nhạo báng: "Tôi vô cùng mong đợi Phong Thần và Hàn Thu đến, phải xử lý bọn chúng như thế nào đây? Ha ha. . . . . ."
"Ông dám! Ông không sợ nhà họ Hàn trả thù ông sao!"
Tư Dung vừa nghe người nọ hướng về phía Hàn Thu và Phong Thần, lập tức trừng mắt lạnh lùng nhìn, đáy lòng nói không hết sự phẫn nộ: "Chỉ biết dùng cái loại thủ đoạn hèn hạ này, tính là đàn ông gì chứ!"
"Chỉ cần đạt được mục đích, tôi không chừa thủ đoạn nào! Các người chờ xem kịch vui đi!"
Người đàn ông nói xong, liền nghênh ngang rời đi, cửa kho hàng "rầm" một cái bị đóng lại, khôi phục yên tĩnh.
Cho tới bây giờ Tư Dung cũng không cảm thấy thời gian một ngày dài như thế, từ lúc mặt trời lặn đến mặt trời mọc, cô giống như đã trải qua một vòng luân hồi. Cô cũng chưa bao giờ cảm thấy, thời gian trôi qua nhanh như vậy, chỉ nháy mắt, mặt trăng mặt trời đã luân phiên, mặt trời chậm rãi từ chân trời đi lên, tuyên bố một ngày mới bắt đầu.
Hình như cả đêm cô không hề chợp mắt, sợi tóc xốc xếch, hốc mắt lõm vào thật sâu, quầng thâm dưới mí mắt khiến cô biến thành gấu trúc, sắc mặt tái nhợt.
Vẫn lắng nghe động tĩnh bên ngoài kho hàng, bất chợt, một loạt tiếng súng vang lên, tròng mắt Tư Dung lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ. Hai mắt của cô đầy cõi lòng mong đợi nhìn vào cánh cửa rỉ sét loang lổ, giống như là trong cuộc đời cô khôi phục được một sinh mạng mới.
Tiếng súng không ngừng tiến gần, Tư Dung chỉ cảm giác trái tim mình bắt đầu đập kịch liệt, cánh cửa nặng nề bị người dùng lực kéo ra, dưới ánh mặt trời màu vàng, Hàn Thu tay cầm súng lục, khí thế hùng hổ xông vào.
Tư Dung vui mừng muốn hoan hô, nhưng một nòng súng lạnh lẽo đặt ở trên đầu cô, Hàn Thu cứng rắn dừng bước, trong con ngươi nhìn cô mang theo an ủi.
"Không tệ lắm, lại dám xông vào!"
Giọng nói mỉa mai vang lên ở bên tai, người đàn ông mang mặt nạ giống như đang quan sát Hàn Thu: "Gọi người của bọn mày lui ra ngoài!"
Hàn Thu và Phong Thần liếc mắt nhìn nhau, phất tay cho toàn bộ thủ hạ lui ra ngoài, không khí trong kho hàng khẩn trương, Hàn Thu mắt lạnh nhìn hắn: "Buông cô ấy ra, tôi có thể cho ông thứ ông muốn!"
"Mày có thể cho tao được cái gì chứ ? Người nắm quyền trong nhà họ Hàn, chắc là hai người bọn mày?"
"Ông muốn cái gì?"
Phong Thần bình tĩnh hỏi thăm, ánh mắt nhìn về phía Tần Mặc, bên trong tràn đầy thương yêu.
"Tao muốn mạng của một người trong hai người bọn mày!"
Giọng của hắn đột nhiên lạnh xuống, ác độc nói: " Thế nào? Mạng của một người trong bọn mày, đổi lấy mạng của hai đứa con gái này, rất có lời, không phải sao!"
"Không thể!"
Tư Dung lo lắng ngăn cản, cô nhìn về phía Hàn Thu, "Thu, không thể đồng ý hắn!"
Hàn Thu bình tĩnh nhìn Tư Dung, khuôn mặt nhu hòa lại, anh nhìn cô thật sâu, giống như muốn mặt của cô ấn sâu vào trong óc của mình. "Đừng lo lắng, anh sẽ cứu em!"
Phong Thần nhìn về phía Tần Mặc, trong con ngươi của cô mang theo tin tưởng, "Không cho phép chết, có nghe thấy không!"
"Còn chờ cái gì! Tao không có kiên nhẫn đâu, động thủ đi!"
Hàn Thu liền bắn mấy phát về phía Phong Thần, ra tay một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại, Phong Thần nhanh nhẹn chạy, trong mắt một phần tỉnh táo.
Thấy súng trên tay mình không có đạn, Hàn Thu ném súng, cùng lúc với Phong Thần thực hiện nhiều động tác, thi triển quyền cước.
Quả đấm của Phong Thần uy dũng như hổ, Hàn Thu cũng không yếu thế, hai người có qua có lại, trong lúc nhất thời hai bóng người không phân rõ ai là ai. Chỉ biết là xung quanh bọn họ gạch ngói đều vỡ, không ai nhường ai!
Khi Phong Thần chiếm thượng phong, thời điểm đánh ngã Hàn Thu trên mặt đất, Tư Dung hô lớn: "Phong Thần, em van xin anh, không được giết anh ấy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Thần chợt lách người, Hàn Thu nhân cơ hội lật ngược Phong Thần, hai người dây dưa cùng một chỗ, đánh nhau khó mà tách rời.
Tư Dung nhìn kinh hồn bạt vía, đổ mồ hôi hột, người đàn ông đeo mặt nạ nói nhỏ ở bên tai: "Nhìn bọn họ gạch ngói cùng tan, tâm tình của cô như thế nào?"
"Nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ giết ông!"
Trong đôi mắt cô bắn ra sát ý nồng đậm, người đàn ông đeo mặt nạ nhất thời bị chấn động đến, cũng không nhận thấy được động tĩnh sau lưng.
Mà Tần Mặc cũng ở chính thời điểm ngàn quân nguy kịch này, thoát khỏi dây thừng, đánh rớt súng trên tayngười đàn ông đeo mặt nạ, mà Phong Thần chú ý tới động tĩnh bên này, chạy đến trước tiên, đưa Tần Mặc tới nơi an toàn.
Hàn Thu cũng nhanh chóng đi tới bên người Tư Dung, người đàn ông đeo mặt nạ thấy tình huống thay đổi, từ trong lòng ngực lấy ra một hộp điều khiển, nhấn phím.
Chỉ nghe thấy trên người của Tư Dung truyền đến tiếng "píp píp" chói tai, trên người của Tư Dung bị trói bom, mà con số đỏ tươi trên đó nói cho bọn họ biết, cô chỉ có ba phút để chạy trốn.
"Hừ, nếu như gắng sức dỡ bỏ, nó sẽ tự động nổ tung, ha ha. . . . . ."
Người đàn ông đeo mặt nạ tung người phá cửa sổ chạy ra, Phong Thần và Tần Mặc liếc nhau một cái, Hàn Thu mặt xám như tro tàn, liều mạng nhìn chằm chằm quả bom trên người Tư Dung. Mỗi một tiếng bom "tích", thời gian của bọn họ liền giảm bớt một phần.
Tư Dung cảm thấy hốc mắt nóng lên, một giọt lệ nóng không tự chủ chảy xuống, rơi vào trên tay Hàn Thu, ướt chính là trái tim Hàn Thu.
"Anh họ. . . . . ."
Phong Thần lo lắng kêu anh một tiếng, Hàn Thu xoay mặt nhìn anh: "Các người đi đi, tôi đi theo cô ấy."
Anh nói bình tĩnh, nhưng Tư Dung lại nghẹn ngào, một đôi đôi mắt đẫm lệ, mông lung nhìn người đàn ông trước mắt. "Thu, anh đi đi, nhanh không hết thời gian mất!"
"Anh không đi, cho dù đến nơi nào, anh cũng sẽ không buông em ra đâu !"
Phong Thần và Tần Mặc trao đổi một ánh mắt quỷ quyệt, nhanh chóng chạy ra ngoài, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hàn Thu lại tỉnh táo đối mặt tất cả.
"Thu, thật xin lỗi. . . . . . Em để anh chờ lâu như vậy."
"Dung Dung, anh yêu em, mặc kệ là trên trời dưới đất, nhất định anh đều đi cùng em!"
Tư Dung càng khóc thương tâm, Hàn Thu yêu cô, mà cô vẫn luôn không thấy được tình cảm của anh, đến bây giờ cô mới giật mình, thì ra cô đối với Phong Thần, là một loại ái mộ của người con gái dành cho con trai. Loại ái mộ này không được Phong Thần đáp lại thì chuyển thành một loại không cam lòng, một loại dục vọng muốn chinh phục làm của riêng.
Mà tình cảm với Hàn Thu, ở nơi này của cô, đã trở nên tập mãi thành thói quen. Cô vẫn cho rằng, đó là sự lệ thuộc vào người anh trai, nhưng cô cũng chưa từng phát hiện, loại lệ thuộc này lâu dài, lại biến thành sự lưu luyến với anh.
Con người luôn là một khắc sau cùng mới phát hiện, thứ chính mình vẫn luôn theo đuổi, thường thường chỉ là cố chấp ham mê của bản thân. Mà nên quý trọng, lại chính là thói quen ở sau lưng, tự nhiên bị bỏ rơi.
"Nếu như có thêm cơ hội, em nhất định sẽ quý trọng anh, quý trọng mỗi một ngày chúng ta đi chung với nhau. Thu, Thu. . . . . . Anh thật khờ, thật khờ!"
Tư Dung tựa đầu vào trong ngực Hàn Thu, bom trên người phát ra dồn đập những tiếng "píp píp" cuối cùng, cô sợ, nhưng có Hàn Thu ở bên người, cô đã cảm thấy an lòng.
Sau một loạt tiếng “píp” kéo dài, bom không như trong dự liệu mà nổ tung, hai người ôm nhau cũng sững sờ trong chốc lát, đối mặt với tình cảnh quỷ dị như vậy, cũng không biết nên đối phó như thế nào.
"Bốp bốp" một loạt tiếng vỗ tay vang lên từ cửa bên trong nhà kho, hai người ôm nhau đồng thời nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Phong Thần và Tần Mặc mang nụ cười, người đàn ông đeo mặt nạ kia cũng ở phía sau hai người.
"Chuyện này. . . . . . Chuyện gì xảy ra?"
Tư Dung ngơ ngác hỏi, nước mắt đọng trên mặt cũng quên lau đi, Hàn Thu sau khi nhìn thấy trận thế này, thái độ trở nên vô cùng kỳ quái.
"Anh họ, không ngờ,anh cũng có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy!"
Trong mắt Phong Thần mang theo tia hài hước, Tần Mặc chỉ cười khẽ, một màn thân mật của hai người, dĩ nhiên là bị ba người bọn họ ở cửa thấy được toàn bộ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu. . . . . . Các người đây là diễn trò!"
Có vẻ như Hàn Thu vô cùng lúng túng, anh vốn là ít nói người, mới vừa rồi anh cho là sẽ không còn có cơ hội ở chung một chỗ với Tư Dung, nên mới nói ra những lời dấu kín dưới đáy lòng. Không ngờ, bị bọn họ nghe được!
Anh nhìn lại Tư Dung, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng ửng hồng, trong lòng không khỏi gấp gáp.
"Tuồng vui này giá trị nha! Cũng không uổng công tôi và Tiểu Mặc hy sinh cực khổ cả đêm, thật là làm cho lòng tôi thương tổn mà!"
Tần Mặc liếc anh một cái, diễn trò dĩ nhiên phải làm cho đủ, nếu không làm sao Hàn Thu bị mắc câu, làm sao Tư Dung sẽ lộ ra chân tình đây?
"Người...các người là cố ý! Tôi còn. . . . . . Thật vẫn cho rằng. . . . . ." Tư Dung nói xong, trong lòng sợ hãi không lý do, nếu như ngộ nhỡ. . . . . . Đây không phải là ván cờ do Phong Thần và Tần Mặc bày ra, cô thật sự phải luyến tiếc cả đời rồi.
Hàn Thu lấy bom giả trên người cô xuống phá hủy, lúc ấy Tư Dung trở nên hỗn loạn, hơn nữa Hàn Thu còn muốn cùng chết với cô, cô đã sớm quên phải làm rõ bom trên người là thật hay giả. Lúc này nhìn lại, mặc dù mặt ngoài không khác gì bom thật, nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn một chút, là có thể nhìn ra đầu mối.
Tuồng vui này thật sự khiến Tư Dung và Hàn Thu tin là thật, trong lòng anh không khỏi sinh ra phòng bị với Phong Thần, nếu như lần này là thật, vậy anh và Tư Dung tuyệt đối không thể sống sót.
"Tôi không có ác ý, lại nói, tôi còn là người làm mai cho các người! Lão già bên kia, cũng ăn nói tốt."
Phong Thần nhìn ra phòng bị của Hàn Thu, anh bất đắc dĩ cười cười, người tốt khó làm, anh giống như người có dụng ý bất lương như vậy sao?
Mặt nạ trên người đàn ông được tháo, lộ ra khuôn mặt cực kỳ dễ coi, cặp mắt hoa đào đuôi mắt hơi nhếch lên, hiện ra vô hạn phong tình trước mắt mọi người.
"Lão đại, tôi biểu diễn không tệ chứ!"
Người này chính là kẻ vẫn luôn bị Phong Thần áp bức - Tư Đồ Kiều, xử lý chuyện tình trong tay xong, anh liền vô cùng lo lắng chạy tới, nhưng không ngờ vừa xuống máy bay, liền nhận được nhiệm vụ này.
" Bớt nói nhảm đi, thứ muốn cậu điều tra đã làm được chưa?"
Tư Đồ Kiều nhỏ giọng trả lời: "Có chút manh mối."
Đã qua một hồi giày vò, Tư Dung được Hàn Thu đưa trở về, nhìn ra được, sau khi trải qua khảo nghiệm sinh tử, tình cảm giữa bọn họ rốt cuộc đã thấy ánh sáng. Tình cảm vài chục năm của Hàn Thu đối với Tư Dung, cuối cùng được đền đáp lại.
Bận rộn cả đêm, Tần Mặc đi nằm ngủ, đứng suốt đêm, làm sao có thể ngủ được!
Sau khi cô ngủ, Phong Thần đi vào thư phòng cùng Tư Đồ Kiều, đôi tay Tư Đồ Kiều không rời bàn phím, sau đó ấn xuống mấy phím, trên màn ảnh xuất hiện lên một hàng mật mã.
" Rất lâu từ trước Lam Thiệu Đường đã cùng một người thần bí qua lại rất gần, hình như là chính khách, người này tôi vẫn chưa tra được. Nhưng thông tin giữa bọn họ, tôi đều chặn lại."
Những Email này đều dùng mật hiệu, ngay cả ký tên đều là giả, bọn họ làm việc rất cẩn thận, mỗi lần trao đổi một bưu kiện đều từ các địa phương khác nhau phát ra, trong thời gian ngắn đã xóa bỏ, không có đầu mối để kiểm tra.
Trong thư đều là những lời nói rất bình thường, giống như đã ngờ tới sự việc phát sinh là như vậy, anh hồi tưởng lại sự kiện gặp tập kích lần đó, người tới đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, súng đạn càng thêm hoàn hảo.
Điều này cũng có thể chứng minh sự thật, Lam Thiệu Đường làm ăn qua lại với nhân vật chính trị, lần đó gặp tập kích, có thể là chi nhánh bí ẩn nhất trong nước. Mà ông ta làm đều là buôn bán ma túy thuốc viên, có nhân vật quan trọng này, ông ta cũng không sợ bị điều tra đến.
"Cậu tiếp tục theo dõi, nếu có tin tức gì thì cho tôi biết! Hàn Thu có liên lạc với người của Lam Bang hay không?"
Phong Thần rót hai ly Whisky, một ly đưa cho Tư Đồ Kiều, Tư Đồ Kiều lắc đầu : " Sau khi nhận được tin tức Tư Dung bị bắt cóc, anh ta không liên lạc cùng bất kỳ kẻ nào."
Gật đầu một cái, như vậy Hàn Thu cũng nằm ngoài phạm vi, chỉ còn thừa lại cậu cả và Hàn Trữ, Hàn Trữ vẫn luôn không quan tâm đến việc buôn bán của nhà họ Hàn, như vậy thì chỉ có cậu cả à ? !
Anh rơi vào trầm tư, mục tiêu của cậu cả hẳn là anh và cậu hai, cậu hai bên ngoài thiếu nợ, vì trả nợ, liền lén lút bán súng đạn của nhà mình cho người khác. Mà khoản tiền kia chính là tiền tham ô của Lam Bang và vị chính khách đó, cậu hai nếu đã ăn vào, làm sao có thể dễ dàng nhổ ra chứ.
Chỉ là cậu cả không ngờ tới chính là, Phong Thần đi theo kế hoạch của ông, nhưng vào lúc cuối cùng lại báo cáo cho nhân viên cảnh sát, cuối cùng số tiền kia vẫn còn ở trong túi cậu hai.
Mà anh, làm một công dân tốt tuân thủ luật pháp, dĩ nhiên là được khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro