Tôi có lời muốn...
Minh Khê
2024-11-11 23:53:38
Editor: chenqiucao
"Rắc rắc" một tiếng, Tần Mặc nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, thấy Phong Thần cầm điện thoại di động, nhìn về phía màn hình điện thoại di động, khóe miệng co giật.
"Hiếm khi được nhìn dáng vẻ thất thố của cô, tôi sẽ bảo quản thật tốt."
Hắn tốt bụng đưa điện thoại di động cho cô nhìn, chỉ thấy bên trong cô gái cơ thể cứng ngắc, động tác bước đi giống như người máy, đâu ra đấy. Vẻ mặt mặc dù lạnh nhạt, nhưng nhìn kỹ lại, cũng có thể phát hiện gương mặt cứng ngắc của Tần Mặc.
Tần Mặc sao có thể tha thứ Phong Thần đã chụp được trò hề của cô!
Bước đi liền đánh về phía hắn cướp đcủa iện thoại, thân hình Phong Thần trong chớp mắt, dễ dàng tránh thoát động tác vụng về Tần Mặc, nhe răng cười với cô, trong mắt chính là sự hả hê.
Đi giày cao gót cao mười cm, Tần Mặc giống như đi cà kheo, thật vất vả đứng thẳng người, hai mắt tức giận nhìn người đàn ông tác quái.
"Phong Thần!"
" Uh`m hừ?"
Người trong cuộc rất nhàn nhã bình tĩnh hai chân bắt chéo, thoải mái dựa vào một bên, giơ giơ điện thoại ở trong tay lên, giống như đang thị uy.
Tần Mặc nổi giận, cũng không để ý cộng thêm giày cao gót, giơ chân xông tới, nhưng dây giày trên mắt cá chân lại làm cho cô bị thua thiệt. Sức cản nơi mắt cá chân khiến cho chân của Tần Mặc hung hăng trật ra bên ngoài một cái, vốn đẹp vật trang trí tuyệt lại trở thành hung khí cản trở cô, sức hút của trái đất hấp dẫn cơ thể của cô cùng với mặt đất đến tiếp xúc thân mật.
"Bùm" một tiếng, Tần Mặc ngã quỵ, nơi mắt cá chân truyền đến một hồi đau nhói, Tần Mặc rên lên một tiếng, nằm ở trên một vật thể ấm áp .
"Không nhìn ra còn rất nặng. . . . . ."
Phía dưới truyền đến một tiếng ho nhẹ, Phong Thần nhếch nhác té ở phía dưới, làm đệm thịt cho cô. Vét sẹo trong sơ mi bị Tần Mặc kéo toạc, lộ ra một mảng lớn cảnh xuân trước ngực, mà tay của cô cũng trùng hợp đặt lên trên da thịt mang theo vết sẹo này.
Chóp mũi tràn ngập mùi vị thuộc về Phong Thần, hòa lẫn với mùi vị của nước cạo râu, duy nhất đơn giản, hình như không phù hợp với con người hắn.
Tần Mặc đè lên ngực Phong Thần, nơi mắt cá chân không làm được gì, tư thế của hai người có chút mập mờ, cô giạng chân ở bên eo Phong Thần, bộ lễ phục nhỏ bé bởi vì động tác lôi kéo, mà khẽ lật lên trên.
Trái tim Phong Thần đột nhiên đập không theo quy tắc, tầm mắt dính thật chặt vào trên người của Tần Mặc, Tần Mặc vội vàng ngăn chận làn váy, sắc mặt ửng hồng. Hắn ho nhẹ một tiếng, eo ếch khẽ dùng sức, Tần Mặc thở nhẹ một hơi, rước lấy sự chú ý của hắn.
"Lấy hòm thuốc tới đây!"
Phong thần ôm cô lên ghế sa lon, sau đó nhỏ giọng phân phó, trên mảnh da thịt trắng như tuyết, ngọn núi nhỏ màu đỏ nổi lên cao cao, hắn âm thầm cau mày, đùa quá mức rồi.
Tần Mặc chỉ có cảm giác đầu mình co rút, mới có thể đi đôi giày này, mới có thể cùng tên lưu manh Phong Thần này tới đây thử lễ phục! Mặt của cô khẽ ửng hồng, hai tay nắm làn váy thật chặt, quần lót dâu tây của cô. . . . . . Bị tên lưu manh này thấy hết trơn rồi !
Thay quần áo xong, Tần Mặc được Phong Thần tự tay ôm vào cửa chính trong nhà, tự biết Phong đại tổng giám đốc nghiệp chướng nặng nề, hạ thấp trở thành tôi tớ sai bảo của Tần Mặc, chịu mệt nhọc hầu hạ nữ chủ nhân của mình.
Cuộc thi cuối cùng cũng đến, được Tưởng Viện Viện phụ đạo , thành tích của Tần Mặc coi như vượt qua, tối thiểu cha ở nơi xa xôi bên kia nhìn thấy thiếu chút nữa khóc lóc nức nở.
Ông như thế nào cũng không ngờ tới, con gái của mình đến một ngôi trường khác, học tập tự nhiên tiến triển cực nhanh, quả nhiên không có ủy thác lầm người a!
"Không mặc! Lấy đi!"
Nhìn đôi giày cao gót làm hại mình trở thành người què, cô hận không thể trực tiếp ném nó ra ngoài cửa sổ, bây giờ còn muốn để cho đi, quả thật chính là nằm mơ!
Còn có bộ lễ phục này, làm cho cả người cô có cái gì đó không đúng, giống như một người không mặc quần áo, bị mọi người xem xét, cảm giác kia thật quá tệ.
Phong Thần đã thay Tuxedo thân sĩ, làm hắn nổi bật cao lớn ưu tú hơn, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ ở sau ót, lộ ra cái trán sáng bóng, ngũ quan thâm thúy, khí khái hào hùng bức người.
"Ngoan, nghe lời!"
Trán Phong thần mơ hồ nổi gân xanh, đến bây giờ, bọn họ đã hao phí một giờ hai mươi lăm phút ba mươi bảy giây, chính là vì muốn đeo đôi giày kia!
"Không!"
Phong thần nhức đầu nhìn cô gái quật cường, thật muốn ấn cô ở trên giường, hung hăng đánh cái mông nhỏ của cô! Nhưng hắn phải diễn giảng, hao phí không ít thời gian!
"Thiếu gia, có vị Kim tiểu thư muốn gặp tiểu thư."
Lão quản gia xuất hiện đúng lúc ở cửa, khói thuốc súng giữa hai người thuyên giảm một chút, ánh mắt của Tần Mặc lóe lóe, giống như rất kinh ngạc.
"Cho cô ấy vào."
Trong tay Kim Na Na mang theo một cái túi, tối nay cô một thân lễ phục màu hồng, đáng yêu lại không ưu nhã, phù hợp với phong cách trước sau như một của cô.
"Cho cậu!"
Cô không được tự nhiên đem túi đưa cho Tần Mặc, từ trong miệng Sở Linh Tầm biết được, Tần Mặc mang giày cao gót bị sái chân, cô đặc biệt chọn một đôi giày thục nữ ba cm .
Phù hợp với lễ phục của cô, cũng sẽ không làm cô khó có thể đi lại, Kim Na Na đoán theo tính tình của Tần Mặc, đánh chết cũng sẽ không đeo giày do phong thần chuẩn bị nữa.
Mượn việc đưa giày, cô muốn, giữa hai người bọn họ, cũng có thể giải hòa rồi.
"Mình muốn nói chuyện với cậu một chút."
Kim Na Na mở miệng, Phong Thần ngồi ở vị trí kế bên tài xế, để hai cô gái nói chuyện thân thiết một chút. Khoảng thời gian trước, hắn nhận ra sự xa cách của Tần Mặc và Kim Na Na, hắn chỉ nghĩ là sự không thông suốt giữa những đứa trẻ, không ngoài dự đoán, Kim Na Na rốt cuộc chủ động tới.
Hai người bàn luận xôn xao thật lâu, đến trường học, trên mặt Kim Na Na có thể nói là ngày nắng.
"Vậy chúng ta đợi lát nữa gặp lại!"
Kim Na Na cười chạy đi, Tần Mặc khoác cánh tay Phong Thần, chậm rãi đi vào hội trường.
Phòng tiệc được bố trí giống như tòa thành mộng ảo, âm nhạc du dương vang lên, không ít nam nữ ăn mặc chói mắt trò chuyện với nhau, một khắc kia khi hai người Phong Thần bắt đầu đi vào hội trường, liền có vô số ánh mắt bị hấp dẫn.
Đây là Phong Thần chính là mang theo Tần Mặc xuất hiện, ánh mắt suy đoán vây quanh hai người, mang theo tìm kiếm.
"Phong tổng, đã lâu không gặp!"
Bùi Thiểu Y đã sớm chú ý tới Phong Thần, em trai ở bên cạnh vô tâm xã giao qua loa, hắn đành phải mang theo cậu đi tới trước mặt hai người.
"Bùi Tổng. . . . . ."
Lợi dụng khe hở hai người hàn huyên, Bùi Thiểu Y nháy mắt ra hiệu với Tần Mặc, hai người lập tức biến mất ở bên trong hội trường.
"Mặc nhi, cậu. . . . . . Hôm nay thật là xinh đẹp."
Bùi Thiểu Y hơi đỏ mặt, Tần Mặc hôm nay hơi trang điểm đồ trang sức trang nhã, vốn ngũ quan xinh đẹp dưới sự chuẩn bị của thợ trang điểm, có vẻ càng thêm rực rỡ.
Trái tim của thiếu niên không nghe lời đập "Bang bang", hai mắt nhìn chằm chằm mặt của Tần Mặc thật lâu, hô hấp khẽ hỗn loạn.
"Mặc nhi, tôi có lời muốn nói với cậu. . . . . ."
"Rắc rắc" một tiếng, Tần Mặc nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, thấy Phong Thần cầm điện thoại di động, nhìn về phía màn hình điện thoại di động, khóe miệng co giật.
"Hiếm khi được nhìn dáng vẻ thất thố của cô, tôi sẽ bảo quản thật tốt."
Hắn tốt bụng đưa điện thoại di động cho cô nhìn, chỉ thấy bên trong cô gái cơ thể cứng ngắc, động tác bước đi giống như người máy, đâu ra đấy. Vẻ mặt mặc dù lạnh nhạt, nhưng nhìn kỹ lại, cũng có thể phát hiện gương mặt cứng ngắc của Tần Mặc.
Tần Mặc sao có thể tha thứ Phong Thần đã chụp được trò hề của cô!
Bước đi liền đánh về phía hắn cướp đcủa iện thoại, thân hình Phong Thần trong chớp mắt, dễ dàng tránh thoát động tác vụng về Tần Mặc, nhe răng cười với cô, trong mắt chính là sự hả hê.
Đi giày cao gót cao mười cm, Tần Mặc giống như đi cà kheo, thật vất vả đứng thẳng người, hai mắt tức giận nhìn người đàn ông tác quái.
"Phong Thần!"
" Uh`m hừ?"
Người trong cuộc rất nhàn nhã bình tĩnh hai chân bắt chéo, thoải mái dựa vào một bên, giơ giơ điện thoại ở trong tay lên, giống như đang thị uy.
Tần Mặc nổi giận, cũng không để ý cộng thêm giày cao gót, giơ chân xông tới, nhưng dây giày trên mắt cá chân lại làm cho cô bị thua thiệt. Sức cản nơi mắt cá chân khiến cho chân của Tần Mặc hung hăng trật ra bên ngoài một cái, vốn đẹp vật trang trí tuyệt lại trở thành hung khí cản trở cô, sức hút của trái đất hấp dẫn cơ thể của cô cùng với mặt đất đến tiếp xúc thân mật.
"Bùm" một tiếng, Tần Mặc ngã quỵ, nơi mắt cá chân truyền đến một hồi đau nhói, Tần Mặc rên lên một tiếng, nằm ở trên một vật thể ấm áp .
"Không nhìn ra còn rất nặng. . . . . ."
Phía dưới truyền đến một tiếng ho nhẹ, Phong Thần nhếch nhác té ở phía dưới, làm đệm thịt cho cô. Vét sẹo trong sơ mi bị Tần Mặc kéo toạc, lộ ra một mảng lớn cảnh xuân trước ngực, mà tay của cô cũng trùng hợp đặt lên trên da thịt mang theo vết sẹo này.
Chóp mũi tràn ngập mùi vị thuộc về Phong Thần, hòa lẫn với mùi vị của nước cạo râu, duy nhất đơn giản, hình như không phù hợp với con người hắn.
Tần Mặc đè lên ngực Phong Thần, nơi mắt cá chân không làm được gì, tư thế của hai người có chút mập mờ, cô giạng chân ở bên eo Phong Thần, bộ lễ phục nhỏ bé bởi vì động tác lôi kéo, mà khẽ lật lên trên.
Trái tim Phong Thần đột nhiên đập không theo quy tắc, tầm mắt dính thật chặt vào trên người của Tần Mặc, Tần Mặc vội vàng ngăn chận làn váy, sắc mặt ửng hồng. Hắn ho nhẹ một tiếng, eo ếch khẽ dùng sức, Tần Mặc thở nhẹ một hơi, rước lấy sự chú ý của hắn.
"Lấy hòm thuốc tới đây!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong thần ôm cô lên ghế sa lon, sau đó nhỏ giọng phân phó, trên mảnh da thịt trắng như tuyết, ngọn núi nhỏ màu đỏ nổi lên cao cao, hắn âm thầm cau mày, đùa quá mức rồi.
Tần Mặc chỉ có cảm giác đầu mình co rút, mới có thể đi đôi giày này, mới có thể cùng tên lưu manh Phong Thần này tới đây thử lễ phục! Mặt của cô khẽ ửng hồng, hai tay nắm làn váy thật chặt, quần lót dâu tây của cô. . . . . . Bị tên lưu manh này thấy hết trơn rồi !
Thay quần áo xong, Tần Mặc được Phong Thần tự tay ôm vào cửa chính trong nhà, tự biết Phong đại tổng giám đốc nghiệp chướng nặng nề, hạ thấp trở thành tôi tớ sai bảo của Tần Mặc, chịu mệt nhọc hầu hạ nữ chủ nhân của mình.
Cuộc thi cuối cùng cũng đến, được Tưởng Viện Viện phụ đạo , thành tích của Tần Mặc coi như vượt qua, tối thiểu cha ở nơi xa xôi bên kia nhìn thấy thiếu chút nữa khóc lóc nức nở.
Ông như thế nào cũng không ngờ tới, con gái của mình đến một ngôi trường khác, học tập tự nhiên tiến triển cực nhanh, quả nhiên không có ủy thác lầm người a!
"Không mặc! Lấy đi!"
Nhìn đôi giày cao gót làm hại mình trở thành người què, cô hận không thể trực tiếp ném nó ra ngoài cửa sổ, bây giờ còn muốn để cho đi, quả thật chính là nằm mơ!
Còn có bộ lễ phục này, làm cho cả người cô có cái gì đó không đúng, giống như một người không mặc quần áo, bị mọi người xem xét, cảm giác kia thật quá tệ.
Phong Thần đã thay Tuxedo thân sĩ, làm hắn nổi bật cao lớn ưu tú hơn, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ ở sau ót, lộ ra cái trán sáng bóng, ngũ quan thâm thúy, khí khái hào hùng bức người.
"Ngoan, nghe lời!"
Trán Phong thần mơ hồ nổi gân xanh, đến bây giờ, bọn họ đã hao phí một giờ hai mươi lăm phút ba mươi bảy giây, chính là vì muốn đeo đôi giày kia!
"Không!"
Phong thần nhức đầu nhìn cô gái quật cường, thật muốn ấn cô ở trên giường, hung hăng đánh cái mông nhỏ của cô! Nhưng hắn phải diễn giảng, hao phí không ít thời gian!
"Thiếu gia, có vị Kim tiểu thư muốn gặp tiểu thư."
Lão quản gia xuất hiện đúng lúc ở cửa, khói thuốc súng giữa hai người thuyên giảm một chút, ánh mắt của Tần Mặc lóe lóe, giống như rất kinh ngạc.
"Cho cô ấy vào."
Trong tay Kim Na Na mang theo một cái túi, tối nay cô một thân lễ phục màu hồng, đáng yêu lại không ưu nhã, phù hợp với phong cách trước sau như một của cô.
"Cho cậu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không được tự nhiên đem túi đưa cho Tần Mặc, từ trong miệng Sở Linh Tầm biết được, Tần Mặc mang giày cao gót bị sái chân, cô đặc biệt chọn một đôi giày thục nữ ba cm .
Phù hợp với lễ phục của cô, cũng sẽ không làm cô khó có thể đi lại, Kim Na Na đoán theo tính tình của Tần Mặc, đánh chết cũng sẽ không đeo giày do phong thần chuẩn bị nữa.
Mượn việc đưa giày, cô muốn, giữa hai người bọn họ, cũng có thể giải hòa rồi.
"Mình muốn nói chuyện với cậu một chút."
Kim Na Na mở miệng, Phong Thần ngồi ở vị trí kế bên tài xế, để hai cô gái nói chuyện thân thiết một chút. Khoảng thời gian trước, hắn nhận ra sự xa cách của Tần Mặc và Kim Na Na, hắn chỉ nghĩ là sự không thông suốt giữa những đứa trẻ, không ngoài dự đoán, Kim Na Na rốt cuộc chủ động tới.
Hai người bàn luận xôn xao thật lâu, đến trường học, trên mặt Kim Na Na có thể nói là ngày nắng.
"Vậy chúng ta đợi lát nữa gặp lại!"
Kim Na Na cười chạy đi, Tần Mặc khoác cánh tay Phong Thần, chậm rãi đi vào hội trường.
Phòng tiệc được bố trí giống như tòa thành mộng ảo, âm nhạc du dương vang lên, không ít nam nữ ăn mặc chói mắt trò chuyện với nhau, một khắc kia khi hai người Phong Thần bắt đầu đi vào hội trường, liền có vô số ánh mắt bị hấp dẫn.
Đây là Phong Thần chính là mang theo Tần Mặc xuất hiện, ánh mắt suy đoán vây quanh hai người, mang theo tìm kiếm.
"Phong tổng, đã lâu không gặp!"
Bùi Thiểu Y đã sớm chú ý tới Phong Thần, em trai ở bên cạnh vô tâm xã giao qua loa, hắn đành phải mang theo cậu đi tới trước mặt hai người.
"Bùi Tổng. . . . . ."
Lợi dụng khe hở hai người hàn huyên, Bùi Thiểu Y nháy mắt ra hiệu với Tần Mặc, hai người lập tức biến mất ở bên trong hội trường.
"Mặc nhi, cậu. . . . . . Hôm nay thật là xinh đẹp."
Bùi Thiểu Y hơi đỏ mặt, Tần Mặc hôm nay hơi trang điểm đồ trang sức trang nhã, vốn ngũ quan xinh đẹp dưới sự chuẩn bị của thợ trang điểm, có vẻ càng thêm rực rỡ.
Trái tim của thiếu niên không nghe lời đập "Bang bang", hai mắt nhìn chằm chằm mặt của Tần Mặc thật lâu, hô hấp khẽ hỗn loạn.
"Mặc nhi, tôi có lời muốn nói với cậu. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro