Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài
Chương 58
Tứ Nguyệt Yêu Yêu
2024-11-11 23:28:32
Nguyệt Độc Nhất còn có một chuyện cố chấp, Trình Trình cũng hết cách, đó chính là phải dưỡng thai mỗi lúc trời tối trước khi đi ngủ, cuối cùng trước khi đi ngủ anh ta sẽ ôm Trình Trình và đọc một chút truyện xưa, mãi đến khi Trình Trình ngủ mới thôi. Cô tra ra được là từ ngày cô bắt đầu có thai, nếu anh ta còn công việc, sẽ đem mình dỗ ngủ trước, chuyện này đối với anh ta chưa bao giờ gián đoạn bởi bất cứ chuyện gì.
Kỳ thật bình thường giọng Nguyệt Độc Nhất lãnh lẽo nhưng lúc đọc bài thì trầm thấp cực kỳ dễ nghe, cho nên dù cô sớm biết anh đọc truyện xưa, cô vẫn thích thú lắng nghe, bất quá hôm nay truyện xưa làm cho cô có phần dỡ khóc dỡ cười truyện xưa ba con heo....
"Nguyệt Độc Nhất, lúc anh còn trong bụng mẹ đã nghe chuyện này?" Tuy đã xác định mình yêu thích người đàn ông này, nhưng Trình Trình vẫn có thói quen gọi cả tên lẫn họ của anh, trừ bỏ đoạn thời gian tinh thần mơ hồ, bất quá phỏng đoán cô cũng không nhớ được.
"Không có, anh nghe nhiều nhất là công chúa Bạch Tuyết." Nguyệt Độc Nhất suy nghĩ.
Trình Trình cũng thuận miệng hỏi một chút, vậy mà anh vẫn nghiêm chĩnh trả lời: "Khi đó anh còn chưa có sinh đâu, không lẽ thật sự nghe được?"
"Không phải....Sau khi anh chào đời, mẹ anh kể rất nhiều lần cho anh nghe."
"Nhưng công chúa Bạch Tuyết vì cái gì?"
"Cô nói mình là công chúa Bạch tuyết, hy vọng có kỵ sĩ đem những người khi dễ cô mà tiêu diệt tất cả."
Trình trình khóe miệng giật giật, kìm nén hồi lâu: "Mẹ anh vô cùng. . . Nhân tài."
"Còn nhớ rõ em ở tủ quần áo xem đến lúc anh còn nhỏ chụp ảnh sao?"
"Đương nhiên còn nhớ rõ, em hỏi anh, anh còn không trả lời em."
"Kỳ thât ... Anh chính xác mà nói cũng không phải là người ở thế giới này." Nguyệt Độc Nhất suy nghĩ , cuối cùng cúng đem bí mật của anh ta ngoại trừ giáo sư cùng Louis mới biết bí mật nói cho Trình Trình nghe.
Nghe xong Nguyệt Độc Nhất kể lại, Trình Trình nhìm chằm chằm vào anh đến nỗi nước miếng thiếu chút nữa muốn chãy ra, cô thật sự quá giật mình: "Xuyên việt?Không gian song song? Shit! Mặc dù luôn luôn nghiên cứu, nhưng là chúng ta chưa từng có phát hiện gì."
"Em đừng nghĩ muốn mang anh đem về Ngoại Tinh Nhân để nghiên cứu." Nguyệt Độc Nhất nhìn lướt qua ánh mắt cuồng nhiệt của Trình Trình.
Bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng, Trình Trình cười ngượng ngùng: "Anh không phải nói anh có khả năng là bởi vì viên ngọc Lưu Ly kia mới xuyên việt được sao? Viên ngọc đó ở đâu vây?”
"Ở nhà, bất quá viên ngọc đó đoán chừng cũng không thể dùng dược, lúc đầu anh cũng có ý muốn trở về, nhưng mà không thành công."
Trình Trình thất vọng lại nằm trong lòng Nguyệt Độc Nhất: "Anh không phải nói anh còn có em trai cũng cha khác mẹ sau? Anh đã ném anh ta vào hoàng cung rồi sao? Cũng làm hoàng đế, anh cũng không thích?"
"Làm hoàng đế thì có gì tốt? Không phải vậy thì cha anh cũng không vì mẹ anh mà bỏ mặc buông tay." Nghĩ đến cha của mình Nguyệt Độc Nhất không khỏi bĩu môi.
"Đại đa số ngũ quan của anh đều di truyền từ cha anh, cha anh cũng có thể rất tốt."
"Đi ngũ." Nguyệt Độc Nhất đắp chăn cho Trình Trình, khó chịu tắt đèn.
Được rồi, Trình Trình ít nhất cũng biết điểm này, Nguyệt Độc Nhất cực kỳ không thích cha của anh ta.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, lúc Trình Trình còn đang ôm giấc mộng, một tiếng nổ to đem cô từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, cô từ trên giường "nhích" đứng thẳng lên, bên cạnh Nguyệt Độc Nhất đã sớm rời giường đi chuẩn bị cho cô trứng cùng sữa, cho nên lúc này trước mắt cô tự nhiên xuất hiện một đôi nam nữ, Trình Trình thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.
"Dựa vào, đám Lão bất tử kia, không phải nói đưa tôi đến chổ con trai tôi sao, đây là cái nơi quỷ quái nào, tôi trở về đầu tiên sẽ chém đầu bọn hắn!" người con gái mặt quần áo cổ trang đứng một bên vừa mắng vừa sửa mái tóc lộn xộn, đã hơn bốn mươi tuổi mà cô bão dưỡng như tiểu cô nương chỉ mới hai mươi mấy tuổi, không biết bão dưỡng như thế nào.
"Này đây là vật gì?" Ánh mắt người nam mặc quần áo cổ trang nhìm chằm chằm xem TV đang mở, xem đến khi bên trong có người nói chuyện , liền vung tay lên.
"Đừng!" Cô gái kia lại không kịp ngăn cản, TV đã báo hỏng rồi.
Khụ khụ... Quy phái khí công? Trình Trình khóe miệng giật giật, nhìn TV bốc khói.
*Quy phái khí công: hình như là một chiêu võ công
Cô gái yêu tiền bạc như mạng sống cô gái liền đau lòng: "Lão đại, muốn đền tiền, đền bạc ."
"Bên trong có cô gái xa lạ đang nói chuyện." Người đàn ông không chút nào nhận sai việc mình làm.
"Cái đó là TV, Hai lúa!" Cô gái tức giận trừng mắt người đàn ông một cái.
Nguyệt Độc Nhất đẩy cửa vào, kình ngạc nhìn đôi nam nữ trước mắt, trong nháy mắt không thể tin được hai mắt của mình, cô gái cũng hướng nhìn về phía cửa, sau đó chỉ thấy cô lập tức kinh ngạc sau đó liền bổ nhào về phía Nguyệt Độc Nhất, hai cái đùi lại không có kiểu dáng treo lên người Nguyệt Độc Nhất, đối với mặt Nguyệt Độc Nhất liền mạnh mẽ hôn không ngừng: "Tiểu Độc Nhất, mẹ rất nhớ con! Nhớ con muốn chết! Tiểu tử, có hay không không muốn nghĩ đến mẹ."
Đối với hành động của cô gái, cùng chung với người đàn ông chung quanh đều quay vòng một trận hàn khí, cho dù cách xa nhưng Trình Trình đều cảm thấy có chút lạnh, Trình Trình tuyệt đối tin tưởng nếu không phải cô gái kia vẫn treo trên người Nguyệt Độc Nhất, khẳng định người đàn ông kia sẽ đối phó Nguyệt Độc Nhất giống như cái TV kia.
"Mẹ, mẹ nên xuống dưới trước." Sau khi kinh ngạc Nguyệt Độc Nhất liền yên tĩnh trỡ lại, nghe được bên ngoài hành lang có người nhao nhao đi ra muốn xem đã xảy ra chuyện gì, trước tiên anh ta đem Lãnh Nguyệt đẩy vào trong phòng, sau đó đóng cửa, ngăn cản tất cả các ánh mắt nhìn trộm.
Mẹ...Trình Trình nghe được Nguyệt Độc Nhất kêu to, cuối cùng nhớ được cô gái kia là người ở trong tấm ảnh mà cô nhìn thấy, chỉ là ở ánh mắt thì xinh đẹp trưởng thành hơn, như vậy người đàn ông kia chính là cha của anh ta rồi.... Nhìn ngũ quan thì quả thật giống Nguyệt Độc Nhất cực kỳ, chẳng qua giữa lông mày người kia lạnh so với Nguyệt Độc Nhất hơn.
Nguyệt Độc Nhất không vội vã hỏi Lãnh Nguyệt tại sao đột nhiên xuất hiện tại nơi này, mà cầm trên tay vẫn là điểm tâm của Trình Trình, lúc này Lãnh Nguyệt mới phát hiện trên giường có người, ánh mắt mở to càu nhàu nhìn Trình Trình, Trình Trình bị cô nhìn hết sức không tự nhiên, kỳ thật dựa theo mối quan hệ giữa cô với Nguyệt Độc Nhất, cô không biết có nên hay không liền chào bà một tiếng: "Bà bà, xin chào."
(* đáng ra ta dịch mẹ hoặc bà nội, nhưng do mẹ NDN đang ở cổ đại, nên xưng bà bà thấy hay hơn.)
"Bà bà?" Lãnh Nguyệt đột nhiên chạy đến Nguyệt Thanh khóc lên, "chồng ơi, em cực kỳ gài sao, nha đầu này lớn như vậy mà không biết xấu hổ gọi ta bà bà, huhuhuhuhu....."
Trình Trình thật sự không phải cố ý, cô chỉ cảm thấy lần đầu gặp trưởng bối , bản thân mình nên có lễ phép, nhìn Lãnh Nguyệt khóc đến thương tâm, cô cũng muốn khóc theo, thương xót hỏi Nguyệt Độc Nhất: "Có phải em đã làm sai đúng không?"
"Không có việc gì." Nguyệt Độc Nhất đương nhiên biết mẹ mình tâm trạng luôn luôn biến đông, "Mẹ! mẹ dọa đến em ấy rồi."
"A..." Lãnh Nguyệt từ trong lòng của chồng mình ngẩng đầu, lau nước mắt, không để tâm tươi cười giống như chưa từng xẩy ra chuyện gì, mặt cứ như vậy biến sắc tốc độ, cả Nguyệt Độc Nhất đều không cản nổi, "Xin chào, ta gọi là Lãnh Nguyệt, là mẹ của Độc Nhất, người này là vũ trụ vô địch siêu cấp soái ca cũng chính là chồng ta, Nguyệt Thanh Thiển, lần đầu gặp mặt không chuẩn bị lễ vật gì, tới, những thứ này coi như lễ gặp mặt."
Ngay từ đầu Trình Trình đã nhìn thấy trên tay Lãnh Nguyệt cầm một bộ vòng màu xanh biết vừa nhìn đã biết là vô giá đến khi trên tay cô bắt đầu chuyển động, từ trên thân lấy ra không ngừng những món đồ, nào là vòng cổ, nguyên bảo, cây trâm, tiền giấy lấy ra càng ngày càng nhiều, Trình Trình quá ngạc nhiên nhìn cô ta như vậy mà từ trên thân lại lấy ra rấy nhiều thứ, cô cầm hai tay đều không chứa nổi: "Bà bà, đủ rồi."
"Trên người em sao lại có thể mang nhiều đồ như vây?" Nguyệt Thanh Thiển mặt đen lại.
"Ai cần anh lo! Đi ra hành tẩu giang hồ phải mang nhiều vàng bạc châu báo, nếu không lúc đến nơi xa xôi hẻo lánh thì phải làm sao, thật muốn đem anh đi làm Ngưu Lang, nhìn cái mặt anh đưa đám, làm chồng cũng không cân đâu!" Lãnh Nguyệt không xem khuông mặt đen xì của chồng mình, dù sao cô cũng có thói quen, "Ta mang nhiều đồ như vậy, đừng có gọi bà bà, nhân gia không có già như thế, kêu ta là Lãnh Nguyệt, tiểu cô nương, cô tên là gì?"
Con trai của mình quả nhiên thật tinh mắt, cô nhìn thấy cô nương này cũng thích.
"Kêu tên sao được... Con gọi là Trình Trình."
"Được! Như thế nào không được!" Lãnh Nguyệt mặt lạnh lùng, cô gái kia cầm tiền bạc còn không nói
Bị Lãnh Nguyệt làm cho giật mình, Trình Trình nháy mắt thốt ra: "Lãnh Nguyệt."
"Hì hì, ngoan, ăn kẹo." Lãnh Nguyệt đưa tay lấy kẹo trong túi tiền đưa cho Trình Trình, sau đó bị Nguyệt Thanh thiển bắt đến ngồi bên canh, ý bảo cô ngoan ngoãn ngồi đừng nhúc nhích.
"Mẹ, các người làm sao tới đây." Lãnh Nguyệt rốt cuộc an phận ngồi xuống, Nguyệt Độc Nhất cũng nhẹ nhàng thở ra, mẹ của hắn vẫn chỉ có cha hắn quản thúc được.
"Lần đó con biến mất, bất kể nơi đâu điều không thấy bóng dáng con, đồng thời viên ngọc Lưu Ly mất tích, mẹ nhơ con nên liền tới đây, chỉ tối cáo sự tình, đứa con kia chưa từ bỏ ý định, nhiều năm như vậy vẫn đang tìm cách xuyên việt, không chỉ vây, lần này vận cứt chó, để cho hắn tìm năm thằng cha lão bất tử, đem chúng ta đến nơi đây."
“Vậy hai người có trở về lại hay không?" Nguyệt Độc Nhất cực kỳ quan tâm đến vấn đề này.
"Nơi này là làng du lịch, con mang Trình Trình đến đây đổi không khí, hai ngày sau sẽ trở về."
Lãnh Nguyệt nhìn cái bụng bự của Trình Trình, nghi nhờ nhìn con trai của mình: "COn trai, không tệ, đã làm cha rồi."
"Làm lâu rồi, con có cong trai tên Trình Vũ, năm nay bảy tuổi." Nguyệt Độc nhất mỉm cười với Trình Trình , đối với bản thân yêu mẹ của mình, không giống như trước kia lạnh như băng.
"Chồng ah, anh có nghe thấy không, em giờ là bà nội rồi." Lãnh Nguyệt không nghĩ tới con trai của mình lại lợi hại, Nguyệt Than Thiển lại không có nhiều cảm xúc, giống như không có quan hệ gì với chính mình một dạng, Trình Trình cho rằng ông ta không thích cô, có chút thất vọng, Lãnh Nguyệt vỗ vai cô, "Đừng quan tâm đến ông ta, ông ta cùng với nhóc kia cùng một dạng, kỳ thật trong lòng cũng cao hứng lắm."
Cao hứng? Trình Trình nhìn Nguyệt Thanh Thiển, noi thật một điểm co cũng không thấy.
Nguyệt Độc Nhất mua giúp Lãnh Nguyệt bộ quần áo, hai người xuyên qua như vậy thât sự quá huênh hoang, Nguyệt Thanh Thiển cũng không tồi, ông ta mặc trên người bộ y phục của Nguyệt Độc Nhất rất phù hợp, Lãnh Nguyệt dáng người cáo gầy, mặc không được y phục của Trình Trình, nên chỉ có thể tùy tiện mua một bộ, tại một cửa hàng khác, xong việc , cũng đã qua buổi trưa, bốn người cùng đến nhà ăn dùng cơm, nơi này tuy không thể so với Cốc Vong Ưu của mình, bất quá cảnh vật chung quanh cũng không tệ lắm.
Bọn họ dùng chút điểm tâm Tây Âu, đối với những thức ăn này Cốc Vong Ưu cũng thường có, Nguyệt Thanh thiển cũng không thấy là lạ lùng, đúng là ăn vài miếng liền nhíu mày chê vứt bỏ, mới vừa buông đũa xuống, Lãnh Nguyệt quét mắt tới: "Đừng nghĩ đến một lát em giúp anh nấu đồ ăn, thích ăn hay không."
Nguyệt Thanh Thiển nhăn đôi mày đẹp của mình lại, suy nghĩ một hồi liền cầm đủa lên tiếp tục ăn, khó ăn thì khó ăn.
"Chị Trình, chị cũng ở trong này ăn cơm ." Tần Húc Nhi cùng hai cô gái bên cạnh cũng qua nhà ăn ăn cơm.
"Uh, thật đúng lúc." Trình Trình gật đầu.
Ánh mắt Tần Húc Nhi nhìn qua hai vợ chồng Lãnh Nguyệt: "Chị gái này xưng hô như thế nào."
Nghe được cô gái kia kêu mình là chị gái, lông mày Lãnh Nguyệt cười lên: "Cô gái này miệng rất ngọt, tới đây cùng ngồi."
Hai cô gái ế lớn tuổi kế bên hai mắt phóng điện nhìn chằm chằm Nguyệt Thanh Thiển, tuy Nguyệt Độc Nhất là người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, dù sao cũng là tuổi trẻ, nhưng Nguyệt Thanh Thiển này lại không giống thực là người đàn ông có sức quyến rũ, các cô thật giống như ong thấy mật, đôi mắt nhìm chằm chằm không chớp mắt, nghe được Lãnh Nguyệt kêu các cô , lặp tức không nghĩ ngợi nhiều vui vẽ ngồi xuống.
Bất quá Lãnh Nguyệt đương nhiên cũng chú ý tới người đàn bà không biết xấu hổ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chồng mình, lập tức không khách khí nói: "Tôi cho các cô ngồi sao?"
"Không phải cô nói cùng ngồi sao?" Hai cô gái cũng không dễ chịu, các cô đều là thiên kim tiểu thư, nào có bị đối xử như những người không muốn gặp.
"Tôi nói cho cô gái này ngồi, các cô có đầu ốc mà nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, hay là màng nhĩ bị thũng không nghe được người khác nói gì?"
Bà bà quả thật là người hiểm độc! Trình Trình giữ yên lặng, cô không thích cùng người khác tranh chấp cũng không có nghĩa là Lãnh Nguyệt không thích, cô chán ghét nhất là có người nói chuyện líu ríu lúc cô đang nói chuyện.
Bất quá hai cố gái e lớn tuổi cũng không phải là kẻ dể bị bắt nạt, cô không cho tôii ngồi vẫn khăng khăng ngồi xuống, chân dài trên thân các cô, nói không đi liền không đi.
Hiển nhiên Lãnh Nguyệt không nói nhiều vẫn kiên nhẫn ứng phó các cô, nhìn lúc mông bọn họ vừa dính ghế, một móc dưới chân, hai cô gái háo sắc bị ngã một cái mông đit xuống đất không nói, Lãnh Nguyệt trở tay một cái lấy cây đao liền nhắm ngay vào hai cổ của cô gái, khoảng cách đến cổ chỉ có một cm, hai cô gái liền sợ hãi, bị dọa sợ hãi không dám nói câu nào nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt cười hì hì: "Như thế nào? Còn muốn ăn cơm ở đây?"
"Không.....Dừng....."
Hai cô gái chạy đi, trong phòng ăn bởi vì bị màn này làm có nhiều người há hốc miệng nhìn bên này, Lãnh Nguyệt vuốt lại tạo hình có chút hỗn đỗn, tư thái vẫn tao nhã hướng về mọi người: "Xem xong biểu diễn miễn phí, mọi người nên ăn uống nha."
Xem qua tài nghệ của Lãnh Nguyệt, những người xem kịch vui cũng không nghĩ muốn lãnh hội, cảm giác chính mình cúi đầu ăn cóm.
"Chị gái, chị rất lợi hại." Tần Húc Nhi nhìn Lãnh Nguyệt bằng hai mắt sùng bái.
Lãnh Nguyệt vỗ bả vai của cô ta: "Con gái về sau còn đường phía trước rộng mở." Đã lâu không nghe người khác nịnh nọt rồi ...Hu hu hu hu ... Cô rất cảm động... Hiện tại cô suốt ngày cùng với bốn Đại Quỹ CHưỡng cũng không giám nói gì cô, ở nhà cô ăn ở không so với một chút gây cấn, cô không phải là muốn nghe người khác tâng bốc một lúc về chiến tích của mình sao, thật sự là quá khó khăn rồi.Editor:bangthan87diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Tần Húc Nhi không hiểu, bản thân mình không phải nói cô ta lợi hại sao, biểu cảm trước mặt này có quan hệ gì: "Chị gái, chị là người tốt, chị cùng chị Trình có quan hệ gì thế?" Tần Húc Nhi đương nhiên nhìn ra người đàn ông không nói lời nào bên kia cùng Nguyệt Độc Nhất có bộ dạng giống nhau, mà chị gái này cùng người đàn ông kia lại vô cùng thân mật.
"Tôi là mẹ của Độc Nhất." Lãnh Nguyệt cười hì hì.
"Gạt người."
Lãnh Nguyệt không vui, cô ghét nhất bị người khác nói mình không giống như là mẹ của Độc Nhất, tuy nhiên Độc Nhất lớn lên qua đẹp trai cô cũng không bỏ qua công lao gien của cha anh, đúng là cô cũng có cống hiến, chẳng lẽ không giống như cô có thể sinh ra một người đẹp trai sao?
Cảm giác được Lãnh Nguyệt không vui, Tần Húc Nhi vội mở miệng nói: "Em nói chị nhìn còn trẻ, mọi điểm đều giống như là me của anh Nguyệt đây."Editor:bangthan87diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
"Thật vậy sao?" Ánh mắt Lãnh Nguyệt cười cong, "Cô gái, ăn nhiều một chút." Lãnh Nguyệt nghe người ta nịnh nọt liền nghe theo, cao hứng lại gấp quá nhiều thức ăn.
Cùng gấp đồ ăn cho, Lãnh Nguyệt vỗ vỗ vai Tần Húc Nhi: "Cô gái, từ từ ăn, phải ăn hết nha..., nếu không chị sẽ không vui."
Ăn... Hết? Nghĩ muốn cô no chết: "Chị, sao cái người không ăn?
"Chúng ta đã ăn rồi, những thứ này đều kêu cho cô, không cần lãng phí..., chẳng lẽ cô nghĩ cô muốn phụ lòng tâm ý của chị đây."
"Đương nhiên là không." Tần Húc Nhi vội vàng lắc đầu.
Lãnh Nguyệt hài lòng gật đầu, vòng qua hôn nhẹ chồng mình, mang theo con trai con dâu ra khỏi nhà ăn, suốt dọc đường đi cuối cùng Trình Trình cũng không nhịn được hỏi: "Bà... Lãnh Nguyệt... Mẹ vừa rồi là cố ý ah?" Ánh mắt Lãnh Nguyệt sắc bén, hai chữ bà bà cứ thế còn dám kêu ra miệng.
"Con nói gì?" LÃnh Nguyệt như tên trộm hỏi lại.
"Nhưng mà vì cái gì ạ." Bà bà không phải vẫn nói cực kì thích Tần Húc Nhi sao, lại bộ dáng nhiệt tình, để làm chi muốn chỉnh người ta.
"Nha đầu Trình Trình, có đôi khi ứng xử không thể quá đơn thuần, tuy nhiên tôi tin tưởng con trai nhà tôi không phải hội mèo ăn vụng, đúng là con trai tôi đẹp trai như thế, khó tránh khỏi việc cá muốn tự dâng đến cửa, chồng mình vẫn lại phải giám sát chặt chẻ thì tốt hơn." Lãnh Nguyệt hướng về phía Trình Trình ý bảo Nguyệt Thanh Hiển đang chờ các cô, liền đứng một hồi, liền có hai người nữ nhân nóng bỏng chủ động đi đến gần, "Bất quá may mắn, con cho mẹ cái vật này để bao che bà bà ở đây, yên tâm đi, mẹ hiện tại cho cái cô Tần gì gì đó vừa ăn thức ăn vừa đoán, cho dù là cho cô ta một chút giáo huấn nhỏ."
"Các con khi nào trở về?" Lãnh Nguyệt cảm thấy nơi này cũng không có gì hứng thú.
"Vốn là ngày kia, bất quá nếu mẹ nghĩ muốn trở về sớm một chút thì chúng ta có thể kêu xe tự mình trở về." Trình Trình cảm thấy được bà bà nhiều năm như vậy không trở lại, chắc chắn muốn trở về nhà sớm một chút.
"Con tới nơi này đã đóng tiền chưa?"
"Đóng rồi." Trách nhiệm đại bộ phận Sở lý, bọn hắn mới phát ra tiểu bộ phận.
"Vậy thôi, đóng tiền đương nhiên phải miễn phí xe buýt trở về, không thì phải chịu thiệt thòi rồi." ( ui bà bà đúng là iu thuơng tiền bạc quá ah.)
Chương 59:
Đồng ý là từ lúc Lãnh Nguyệt rời đi đến giờ không có gì khác biệt, bố trí sảnh nhìn vô cùng quen thuộc, Lãnh Nguyệt cười thầm chính mình vậy mà cũng đa sầu đa cảm, Trình Vũ cùng giáo sư nghe tin bọn họ trở về, chạy xuống lầu đầu tiên.
Trình Vũ chạy trước tiên, vừa định nhảy nhào vào lòng ma ma của mình, liền nhìn thấy một bác gái xa lạ, tò mò dừng lại. Giáo sư chậm rãi xuống lầu dĩ nhiên cũng thấy được, sau một lúc ngẩn ngơ vậy mà hốc mắt chứa đầy nước. Trình Vũ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của giáo sư như vậy càng thêm tò mò.
Lãnh Nguyệt bước lên hai bước, đứng kế bên quay quanh người giáo sư bây giờ giống như đã biến thành tượng điêu khác: "Tôi nói này giáo sư, đã lớn tuổi lại đứng trước mặt một đứa nhóc khóc còn ra thể thống gì, tuy nhiên tôi có thể lý giải người cực kỳ kích động khi nhìn thấy tôi."
Nào biết giáo sư sau đó liền thu nước mắt lại, mặt biến đổi nổi lên: "Xú nha đầu, còn biết trở về lại à, sao không đợi tôi chết đi rồi cô hả trở về."
"Tôi nghĩ cũng muốn nha, bất quá ông cái lão yêu quái này, đã lớn tuổi mà thân thể vẫn còn cường tráng mạnh khỏe, thôi tôi đi về trước, chờ ông chết nhớ báo cho tôi hay một tiếng, tôi sẽ trở về giúp tang lễ ông thật tốt."
"Hừ! Vừa về đến đã nói lời không hay."
"Mẹ, bà ta là ai?" Trình Vũ nhỏ giọng hỏi Trình Trình.
"Bà ta là bà nội."
"Bà nội!" Trình Vũ la to lên , cảm thấy được khó tin, "Bà nội không phải đã chết rồi sao?"
"Tiểu tử thối, ai nói cho con biết bà chết rồi!" Cô còn công viêc tốt, muốn sống được nhiều thoải mái.
"Tất cả mọi người đều nói vậy." Trình Vũ bị nhéo mặt, cảm thấy thật oan ức.
"Ha ha! nha đầu Lãnh, thằng nhóc này tuy là sáu tuổi nhưng đã phá được hệ thống phòng ngự của con, thật không minh." Vẽ mặt giáo sư kiêu ngạo khi nói đến Trình Vũ.
Lãnh Nguyệt nhíu mày: "Lợi hại như vậy?"
"Đương nhiên." Bị người khinh bỉ, Trình Vũ không chút khí phách đánh trả lại.
Lãnh Nguyệt cười ha ha: "Nguyệt Thanh Thiển, đến xem cháu nội của anh." Lãnh Nguyệt vẫy vẫy người mới vừa vào cửa liền sờ cái này sờ sờ cái kia, cô có chút chịu không nổi người đàn ông này, hai ngày trong khách sạn cũng như thế này, trở về nhà cũng như thế này, cùng người nhà quê là một dạng, đối với cái gì cũng tò mò.
Nguyệt Thanh Thiển để xuống bình hoa cổ trong tay, ông ta không có ghét nó bởi trong cung những cái này rất tốt, đáng tiếc không để kỹ, bình hoa rơi xuống, ông nhanh tay lẹ mắt, khom lưng vừng vàng tiếp được bình hoa suýt chút nữa rơi xuống đất vỡ tan tành, nhìn thấy mắt Lãnh Nguyệt nhìn, dễ nhận thấy bộ dáng vừa thở ra nhẹ nhõm, ông hết sức may mắn tay chân mình nhanh lẹ, không thì với cái bình hoa giá trị này vỡ ra, ông khẳng định hôm nay phải ngủ trên mặt đất rồi.
"Trình Vũ, kêu ông nội." Trình Trình thúc giục.
"Ông nội." Rõ ràng Trình Vũ hết sức khó khăn đối với khuôn mặt người đàn ông kia chỉ lớn hơn ba mình một chút lại phải kêu ông nội.
Bất quá ngoài dự kiến của Lãnh Nguyệt cùng Nguyệt Độc Nhất, Nguyệt Thanh Thiên lại đưa tay của ông ta ra vuốt vuốt đầu Trình Vũ, nhẹ nhàng gật đầu: "Ân"
"Nhóc con, cô xem ra ông nội rất thích con." Lãnh Nguyệt nói nhỏ với Trình Vũ, đầu Trình Vũ đầy hắc tuyến, thích? Sao nó không cảm thấy được.
"Giáo sự, Chồng con." Lãnh Nguyệt kéo Nguyệt Thanh Thiển qua đứng trước mặt giáo sư.
Giáo sư nheo mắt nhìn đánh giá Nguyệt Thanh Thiển, người sau mặt cũng không thay đổi để cho ông tùy ý đánh giá, nữa ngày sau giáo sư hừ lạnh một tiếng, "Hừ! Con chính vì tên này mà không muốn trở về sao? Tôi thấy nó cũng không có gì tốt, còn không bằng Louis quan tâm hòa nhã."
Vừa nhắc tới Louis, trên người Nguyệt Thanh Thiển tỏa ra hàn khí, trong nháy mắt Nguyệt Độc Nhất mang theo mẹ con Trình Trình lui ra sau, Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn Nguyệt Thanh Thiển một cái: "Anh dám."
Ánh mắt Nguyệt Thanh Thiển bình thản nhìn lướt qua Lãnh Nguyệt, thu hàn khí lại, đứng qua một bên, Lãnh Nguyệt hừ khí trong lỗ mũi: "Mà giáo sư nào nói có sai, quan tâm hòa nhã cũng không có phần anh, bất quá tôi thích là được rồi."
Cái câu nói : "Tôi thích là được rồi" thành công trấn an người đàn ông bên cạnh, cũng làm cho giáo sư không khỏi thở dài: "Vậy con lần này trở về, nếu Louis biết sẽ... ..."
"Đừng nói cho anh ta biết, con dù sao cũng đi liền, ông tìm biện pháp giấu diếm là được."
"Cái nha đầu này, chỉ biết làm khó khăn cho người ta." Đồng ý hiện tại may mắn có nhiều nhân viên chủ quản không biết đến Lãnh Nguyệt, mà thời điểm đó Louis bảo vệ Lãnh Nguyệt quá độ, để cho một số người cũng chỉ biết là sát thủ đệ nhất chính là cô gái họ Lãnh, cũng không gặp qua Lãnh Nguyệt. "Tốt, khó có thể họp lại một chổ, tôi sẽ để cho Cesar phân phó nhà bếp làm vài món ăn, bốn tên gia hỏa kia cũng nói hôm nay sẽ trở về, lúc này chắc là đã đến."
"Thiếu chủ, về sau cái loại công việc dùng thể lực có thể cho tôi đi làm được không, vì sao chuyện thế này luôn luôn là tôi, tôi muốn đổi với người khác." Thanh Á người còn chưa tới, đã nghe thấy tiếng bực tức.
Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt hỏi: "Cậu muốn đổi với ai?"
Thanh Á suy nghĩ, công việc của Huyền Dịch so với anh ta càng phức tạp hơn, CHu Nhan là nữ dĩ nhiên không thể đổi, Bách hồ ly hắn lại không dám, suy nghĩ một vòng vẫn chỉ có thể là mình làm: "Coi như quên đi, người nào để cho tôi số mệnh khổ cưc chi, tôi muốn xin nghỉ."
"Cậu đúng là mới nghĩ ngơi tại Hawai trở về, giờ lại muốn nghĩ?" Thủy Bách Thiên đi đến bên cạnh anh ta, không thèm nhìn anh ta một cái, để hành lý xuống đất.
"Cậu làm sao biết được!" Thanh Á cho rằng hành tung của mình thần không biết quỷ không hay.
Huyền Dịch hừ lạnh một tiếng, Chu Nhan che miệng cười trộm.
"Đây là bốn đại đường chủ của Nặc, hiện tại mọi chuyện của Nặc đều do bọn họ phụ trách." Giáo sư giới thiệu với Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt cũng quan sát bọn họ một hồi lâu: "Tố chất cũng không tồi, Độc Nhất cũng không tồi, không giống như ông cùng với Louis chuyện gì cũng đều để chính mình làm, rõ ràng làm bản thân mệt mỏi, tìm mấy người giúp đỡ bản thân, thông minh."
Nghe thấy có người đánh giá chính mình, Bốn người nhìn Lãnh Nguyệt, trên mặt mang theo chút kỳ quái.
"Ăn cơm trước, bao tử tôi đã đói bụng rồi." Lãnh Nguyệt không cần nhìn ánh mắt của người khác, ăn cơm chính là vua.
Giáo sư nhìn bàn ăn vốn chỉ có ông cùng Trình Vũ hiện tại đầy nhóc, trong lòng hết sức vui mừng, người ta nói người già càng cô đơn, ông cũng là một lão già, nghĩ muốn cùng con cháu hạnh phúc, có thể cùng người một nhà ăn một bửa cơm tự nhiên lại cảm thất vui mừng.
"Đây là mẹ tôi, Lãnh Nguyệt, người bên cạnh là cha tôi, Nguyệt Thanh Thiển." Nguyệt Độc Nhất hướng về bốn người giới thiệu.
Cằm vài người thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, cái này chính mẹ của Thiếu chủ trong truyền thuyết được nghe nói đến sao, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện trước mặt họ.
"Xin chào phu nhân, Đường chủ Thanh Long Thanh Á, nghe nói hệ thống phòng ngự của Nặc là do người thiết kế, hy vọng hôm nào có thể cùng người học hỏi." Đối với mẹ Thiếu chủ, Thanh Á cũng đang nổi dậy sự kinh ngạc, đối với Lãnh Nguyệt cũng mang theo kính trọng
"Ngoan." Lãnh Nguyệt cười tít mắt từ phía sau lấy ra một nén vàng, đưa cho Thanh Á, người phía sau miệng chữ O trong lúc tiếp nhận nén vàng, vẫn nhìn ánh mắt thẳng chiếu nghiên cứu.
"Xin chào phu nhân, Đường chủ Chu Tước Chu Nhan, không nghĩ tới người chăm sóc tốt như vậy, có thể hôm nào đem bí kíp của người truyền cho Chu Nhan không, để Chu Nhan giống như người trẻ tuổi xinh đẹp."
"Ngoan, ngoan." Nghe được có người nói mình tuổi trẻ xinh đẹp, Lãnh Nghuyệt cười, liền đem chổ vàng kia lấy thêm một ít rồi vui vè chuyển hết cho.
"Phu nhân, đường chủ Huyền Vũ Huyền Dịch." Huyền Dịch vẫn như cũ giới thiệu đơn giản rõ ràng.
"Ngoan." Bất quá Lãnh NGuyệt đối với loại đàn ông lạnh như băng này cũng có thiện cảm, cho nên cũng phát cho đĩnh vàng,
"Người khỏe, đường chủ Bạch Hổ Thủy Bách Thiên."
Lãnh Nguyệt vừa định đừa nén vàng liền thu hồi trở lại: "Cậu là bác sĩ Mông Cổ sao?"
Lông mày Thủy Bách Thiên dựng đứng, bác sĩ Mông Cổ?
"Mẹ, Thủy Bách Thiên là chuyên gia uy tín nhất được toàn thế giới công nhận." Nguyệt Độc Nhất nghĩ muốn thay cho cấp dưới của mình tìm về một chút mặt mũi, anh ta biết tính tình của mẹ mình.
"Đầu năm nay chuyên gia đều là tự phong, không phải bác sĩ Mông Cổ sao trên người lại có thể lưu nhiều vết sẹo như vậy, vết thương nho nhỏ liên tục đều trị không hết, lại không biết xấu hổ tự xưng là chuyên gia." Nhớ tới trên người đứa con miệng vết thương lớn nhỏ bà liền đau lòng, thu hồi lại vàng, đau lòng thu lại vàng vừa mới phát.
Bị Lãnh Nguyệt nói, Thủy Bách Thiên có chút không lời, rõ ràng không nói được lời nào.
Kỳ thật bình thường giọng Nguyệt Độc Nhất lãnh lẽo nhưng lúc đọc bài thì trầm thấp cực kỳ dễ nghe, cho nên dù cô sớm biết anh đọc truyện xưa, cô vẫn thích thú lắng nghe, bất quá hôm nay truyện xưa làm cho cô có phần dỡ khóc dỡ cười truyện xưa ba con heo....
"Nguyệt Độc Nhất, lúc anh còn trong bụng mẹ đã nghe chuyện này?" Tuy đã xác định mình yêu thích người đàn ông này, nhưng Trình Trình vẫn có thói quen gọi cả tên lẫn họ của anh, trừ bỏ đoạn thời gian tinh thần mơ hồ, bất quá phỏng đoán cô cũng không nhớ được.
"Không có, anh nghe nhiều nhất là công chúa Bạch Tuyết." Nguyệt Độc Nhất suy nghĩ.
Trình Trình cũng thuận miệng hỏi một chút, vậy mà anh vẫn nghiêm chĩnh trả lời: "Khi đó anh còn chưa có sinh đâu, không lẽ thật sự nghe được?"
"Không phải....Sau khi anh chào đời, mẹ anh kể rất nhiều lần cho anh nghe."
"Nhưng công chúa Bạch Tuyết vì cái gì?"
"Cô nói mình là công chúa Bạch tuyết, hy vọng có kỵ sĩ đem những người khi dễ cô mà tiêu diệt tất cả."
Trình trình khóe miệng giật giật, kìm nén hồi lâu: "Mẹ anh vô cùng. . . Nhân tài."
"Còn nhớ rõ em ở tủ quần áo xem đến lúc anh còn nhỏ chụp ảnh sao?"
"Đương nhiên còn nhớ rõ, em hỏi anh, anh còn không trả lời em."
"Kỳ thât ... Anh chính xác mà nói cũng không phải là người ở thế giới này." Nguyệt Độc Nhất suy nghĩ , cuối cùng cúng đem bí mật của anh ta ngoại trừ giáo sư cùng Louis mới biết bí mật nói cho Trình Trình nghe.
Nghe xong Nguyệt Độc Nhất kể lại, Trình Trình nhìm chằm chằm vào anh đến nỗi nước miếng thiếu chút nữa muốn chãy ra, cô thật sự quá giật mình: "Xuyên việt?Không gian song song? Shit! Mặc dù luôn luôn nghiên cứu, nhưng là chúng ta chưa từng có phát hiện gì."
"Em đừng nghĩ muốn mang anh đem về Ngoại Tinh Nhân để nghiên cứu." Nguyệt Độc Nhất nhìn lướt qua ánh mắt cuồng nhiệt của Trình Trình.
Bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng, Trình Trình cười ngượng ngùng: "Anh không phải nói anh có khả năng là bởi vì viên ngọc Lưu Ly kia mới xuyên việt được sao? Viên ngọc đó ở đâu vây?”
"Ở nhà, bất quá viên ngọc đó đoán chừng cũng không thể dùng dược, lúc đầu anh cũng có ý muốn trở về, nhưng mà không thành công."
Trình Trình thất vọng lại nằm trong lòng Nguyệt Độc Nhất: "Anh không phải nói anh còn có em trai cũng cha khác mẹ sau? Anh đã ném anh ta vào hoàng cung rồi sao? Cũng làm hoàng đế, anh cũng không thích?"
"Làm hoàng đế thì có gì tốt? Không phải vậy thì cha anh cũng không vì mẹ anh mà bỏ mặc buông tay." Nghĩ đến cha của mình Nguyệt Độc Nhất không khỏi bĩu môi.
"Đại đa số ngũ quan của anh đều di truyền từ cha anh, cha anh cũng có thể rất tốt."
"Đi ngũ." Nguyệt Độc Nhất đắp chăn cho Trình Trình, khó chịu tắt đèn.
Được rồi, Trình Trình ít nhất cũng biết điểm này, Nguyệt Độc Nhất cực kỳ không thích cha của anh ta.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, lúc Trình Trình còn đang ôm giấc mộng, một tiếng nổ to đem cô từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, cô từ trên giường "nhích" đứng thẳng lên, bên cạnh Nguyệt Độc Nhất đã sớm rời giường đi chuẩn bị cho cô trứng cùng sữa, cho nên lúc này trước mắt cô tự nhiên xuất hiện một đôi nam nữ, Trình Trình thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.
"Dựa vào, đám Lão bất tử kia, không phải nói đưa tôi đến chổ con trai tôi sao, đây là cái nơi quỷ quái nào, tôi trở về đầu tiên sẽ chém đầu bọn hắn!" người con gái mặt quần áo cổ trang đứng một bên vừa mắng vừa sửa mái tóc lộn xộn, đã hơn bốn mươi tuổi mà cô bão dưỡng như tiểu cô nương chỉ mới hai mươi mấy tuổi, không biết bão dưỡng như thế nào.
"Này đây là vật gì?" Ánh mắt người nam mặc quần áo cổ trang nhìm chằm chằm xem TV đang mở, xem đến khi bên trong có người nói chuyện , liền vung tay lên.
"Đừng!" Cô gái kia lại không kịp ngăn cản, TV đã báo hỏng rồi.
Khụ khụ... Quy phái khí công? Trình Trình khóe miệng giật giật, nhìn TV bốc khói.
*Quy phái khí công: hình như là một chiêu võ công
Cô gái yêu tiền bạc như mạng sống cô gái liền đau lòng: "Lão đại, muốn đền tiền, đền bạc ."
"Bên trong có cô gái xa lạ đang nói chuyện." Người đàn ông không chút nào nhận sai việc mình làm.
"Cái đó là TV, Hai lúa!" Cô gái tức giận trừng mắt người đàn ông một cái.
Nguyệt Độc Nhất đẩy cửa vào, kình ngạc nhìn đôi nam nữ trước mắt, trong nháy mắt không thể tin được hai mắt của mình, cô gái cũng hướng nhìn về phía cửa, sau đó chỉ thấy cô lập tức kinh ngạc sau đó liền bổ nhào về phía Nguyệt Độc Nhất, hai cái đùi lại không có kiểu dáng treo lên người Nguyệt Độc Nhất, đối với mặt Nguyệt Độc Nhất liền mạnh mẽ hôn không ngừng: "Tiểu Độc Nhất, mẹ rất nhớ con! Nhớ con muốn chết! Tiểu tử, có hay không không muốn nghĩ đến mẹ."
Đối với hành động của cô gái, cùng chung với người đàn ông chung quanh đều quay vòng một trận hàn khí, cho dù cách xa nhưng Trình Trình đều cảm thấy có chút lạnh, Trình Trình tuyệt đối tin tưởng nếu không phải cô gái kia vẫn treo trên người Nguyệt Độc Nhất, khẳng định người đàn ông kia sẽ đối phó Nguyệt Độc Nhất giống như cái TV kia.
"Mẹ, mẹ nên xuống dưới trước." Sau khi kinh ngạc Nguyệt Độc Nhất liền yên tĩnh trỡ lại, nghe được bên ngoài hành lang có người nhao nhao đi ra muốn xem đã xảy ra chuyện gì, trước tiên anh ta đem Lãnh Nguyệt đẩy vào trong phòng, sau đó đóng cửa, ngăn cản tất cả các ánh mắt nhìn trộm.
Mẹ...Trình Trình nghe được Nguyệt Độc Nhất kêu to, cuối cùng nhớ được cô gái kia là người ở trong tấm ảnh mà cô nhìn thấy, chỉ là ở ánh mắt thì xinh đẹp trưởng thành hơn, như vậy người đàn ông kia chính là cha của anh ta rồi.... Nhìn ngũ quan thì quả thật giống Nguyệt Độc Nhất cực kỳ, chẳng qua giữa lông mày người kia lạnh so với Nguyệt Độc Nhất hơn.
Nguyệt Độc Nhất không vội vã hỏi Lãnh Nguyệt tại sao đột nhiên xuất hiện tại nơi này, mà cầm trên tay vẫn là điểm tâm của Trình Trình, lúc này Lãnh Nguyệt mới phát hiện trên giường có người, ánh mắt mở to càu nhàu nhìn Trình Trình, Trình Trình bị cô nhìn hết sức không tự nhiên, kỳ thật dựa theo mối quan hệ giữa cô với Nguyệt Độc Nhất, cô không biết có nên hay không liền chào bà một tiếng: "Bà bà, xin chào."
(* đáng ra ta dịch mẹ hoặc bà nội, nhưng do mẹ NDN đang ở cổ đại, nên xưng bà bà thấy hay hơn.)
"Bà bà?" Lãnh Nguyệt đột nhiên chạy đến Nguyệt Thanh khóc lên, "chồng ơi, em cực kỳ gài sao, nha đầu này lớn như vậy mà không biết xấu hổ gọi ta bà bà, huhuhuhuhu....."
Trình Trình thật sự không phải cố ý, cô chỉ cảm thấy lần đầu gặp trưởng bối , bản thân mình nên có lễ phép, nhìn Lãnh Nguyệt khóc đến thương tâm, cô cũng muốn khóc theo, thương xót hỏi Nguyệt Độc Nhất: "Có phải em đã làm sai đúng không?"
"Không có việc gì." Nguyệt Độc Nhất đương nhiên biết mẹ mình tâm trạng luôn luôn biến đông, "Mẹ! mẹ dọa đến em ấy rồi."
"A..." Lãnh Nguyệt từ trong lòng của chồng mình ngẩng đầu, lau nước mắt, không để tâm tươi cười giống như chưa từng xẩy ra chuyện gì, mặt cứ như vậy biến sắc tốc độ, cả Nguyệt Độc Nhất đều không cản nổi, "Xin chào, ta gọi là Lãnh Nguyệt, là mẹ của Độc Nhất, người này là vũ trụ vô địch siêu cấp soái ca cũng chính là chồng ta, Nguyệt Thanh Thiển, lần đầu gặp mặt không chuẩn bị lễ vật gì, tới, những thứ này coi như lễ gặp mặt."
Ngay từ đầu Trình Trình đã nhìn thấy trên tay Lãnh Nguyệt cầm một bộ vòng màu xanh biết vừa nhìn đã biết là vô giá đến khi trên tay cô bắt đầu chuyển động, từ trên thân lấy ra không ngừng những món đồ, nào là vòng cổ, nguyên bảo, cây trâm, tiền giấy lấy ra càng ngày càng nhiều, Trình Trình quá ngạc nhiên nhìn cô ta như vậy mà từ trên thân lại lấy ra rấy nhiều thứ, cô cầm hai tay đều không chứa nổi: "Bà bà, đủ rồi."
"Trên người em sao lại có thể mang nhiều đồ như vây?" Nguyệt Thanh Thiển mặt đen lại.
"Ai cần anh lo! Đi ra hành tẩu giang hồ phải mang nhiều vàng bạc châu báo, nếu không lúc đến nơi xa xôi hẻo lánh thì phải làm sao, thật muốn đem anh đi làm Ngưu Lang, nhìn cái mặt anh đưa đám, làm chồng cũng không cân đâu!" Lãnh Nguyệt không xem khuông mặt đen xì của chồng mình, dù sao cô cũng có thói quen, "Ta mang nhiều đồ như vậy, đừng có gọi bà bà, nhân gia không có già như thế, kêu ta là Lãnh Nguyệt, tiểu cô nương, cô tên là gì?"
Con trai của mình quả nhiên thật tinh mắt, cô nhìn thấy cô nương này cũng thích.
"Kêu tên sao được... Con gọi là Trình Trình."
"Được! Như thế nào không được!" Lãnh Nguyệt mặt lạnh lùng, cô gái kia cầm tiền bạc còn không nói
Bị Lãnh Nguyệt làm cho giật mình, Trình Trình nháy mắt thốt ra: "Lãnh Nguyệt."
"Hì hì, ngoan, ăn kẹo." Lãnh Nguyệt đưa tay lấy kẹo trong túi tiền đưa cho Trình Trình, sau đó bị Nguyệt Thanh thiển bắt đến ngồi bên canh, ý bảo cô ngoan ngoãn ngồi đừng nhúc nhích.
"Mẹ, các người làm sao tới đây." Lãnh Nguyệt rốt cuộc an phận ngồi xuống, Nguyệt Độc Nhất cũng nhẹ nhàng thở ra, mẹ của hắn vẫn chỉ có cha hắn quản thúc được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lần đó con biến mất, bất kể nơi đâu điều không thấy bóng dáng con, đồng thời viên ngọc Lưu Ly mất tích, mẹ nhơ con nên liền tới đây, chỉ tối cáo sự tình, đứa con kia chưa từ bỏ ý định, nhiều năm như vậy vẫn đang tìm cách xuyên việt, không chỉ vây, lần này vận cứt chó, để cho hắn tìm năm thằng cha lão bất tử, đem chúng ta đến nơi đây."
“Vậy hai người có trở về lại hay không?" Nguyệt Độc Nhất cực kỳ quan tâm đến vấn đề này.
"Nơi này là làng du lịch, con mang Trình Trình đến đây đổi không khí, hai ngày sau sẽ trở về."
Lãnh Nguyệt nhìn cái bụng bự của Trình Trình, nghi nhờ nhìn con trai của mình: "COn trai, không tệ, đã làm cha rồi."
"Làm lâu rồi, con có cong trai tên Trình Vũ, năm nay bảy tuổi." Nguyệt Độc nhất mỉm cười với Trình Trình , đối với bản thân yêu mẹ của mình, không giống như trước kia lạnh như băng.
"Chồng ah, anh có nghe thấy không, em giờ là bà nội rồi." Lãnh Nguyệt không nghĩ tới con trai của mình lại lợi hại, Nguyệt Than Thiển lại không có nhiều cảm xúc, giống như không có quan hệ gì với chính mình một dạng, Trình Trình cho rằng ông ta không thích cô, có chút thất vọng, Lãnh Nguyệt vỗ vai cô, "Đừng quan tâm đến ông ta, ông ta cùng với nhóc kia cùng một dạng, kỳ thật trong lòng cũng cao hứng lắm."
Cao hứng? Trình Trình nhìn Nguyệt Thanh Thiển, noi thật một điểm co cũng không thấy.
Nguyệt Độc Nhất mua giúp Lãnh Nguyệt bộ quần áo, hai người xuyên qua như vậy thât sự quá huênh hoang, Nguyệt Thanh Thiển cũng không tồi, ông ta mặc trên người bộ y phục của Nguyệt Độc Nhất rất phù hợp, Lãnh Nguyệt dáng người cáo gầy, mặc không được y phục của Trình Trình, nên chỉ có thể tùy tiện mua một bộ, tại một cửa hàng khác, xong việc , cũng đã qua buổi trưa, bốn người cùng đến nhà ăn dùng cơm, nơi này tuy không thể so với Cốc Vong Ưu của mình, bất quá cảnh vật chung quanh cũng không tệ lắm.
Bọn họ dùng chút điểm tâm Tây Âu, đối với những thức ăn này Cốc Vong Ưu cũng thường có, Nguyệt Thanh thiển cũng không thấy là lạ lùng, đúng là ăn vài miếng liền nhíu mày chê vứt bỏ, mới vừa buông đũa xuống, Lãnh Nguyệt quét mắt tới: "Đừng nghĩ đến một lát em giúp anh nấu đồ ăn, thích ăn hay không."
Nguyệt Thanh Thiển nhăn đôi mày đẹp của mình lại, suy nghĩ một hồi liền cầm đủa lên tiếp tục ăn, khó ăn thì khó ăn.
"Chị Trình, chị cũng ở trong này ăn cơm ." Tần Húc Nhi cùng hai cô gái bên cạnh cũng qua nhà ăn ăn cơm.
"Uh, thật đúng lúc." Trình Trình gật đầu.
Ánh mắt Tần Húc Nhi nhìn qua hai vợ chồng Lãnh Nguyệt: "Chị gái này xưng hô như thế nào."
Nghe được cô gái kia kêu mình là chị gái, lông mày Lãnh Nguyệt cười lên: "Cô gái này miệng rất ngọt, tới đây cùng ngồi."
Hai cô gái ế lớn tuổi kế bên hai mắt phóng điện nhìn chằm chằm Nguyệt Thanh Thiển, tuy Nguyệt Độc Nhất là người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, dù sao cũng là tuổi trẻ, nhưng Nguyệt Thanh Thiển này lại không giống thực là người đàn ông có sức quyến rũ, các cô thật giống như ong thấy mật, đôi mắt nhìm chằm chằm không chớp mắt, nghe được Lãnh Nguyệt kêu các cô , lặp tức không nghĩ ngợi nhiều vui vẽ ngồi xuống.
Bất quá Lãnh Nguyệt đương nhiên cũng chú ý tới người đàn bà không biết xấu hổ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chồng mình, lập tức không khách khí nói: "Tôi cho các cô ngồi sao?"
"Không phải cô nói cùng ngồi sao?" Hai cô gái cũng không dễ chịu, các cô đều là thiên kim tiểu thư, nào có bị đối xử như những người không muốn gặp.
"Tôi nói cho cô gái này ngồi, các cô có đầu ốc mà nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, hay là màng nhĩ bị thũng không nghe được người khác nói gì?"
Bà bà quả thật là người hiểm độc! Trình Trình giữ yên lặng, cô không thích cùng người khác tranh chấp cũng không có nghĩa là Lãnh Nguyệt không thích, cô chán ghét nhất là có người nói chuyện líu ríu lúc cô đang nói chuyện.
Bất quá hai cố gái e lớn tuổi cũng không phải là kẻ dể bị bắt nạt, cô không cho tôii ngồi vẫn khăng khăng ngồi xuống, chân dài trên thân các cô, nói không đi liền không đi.
Hiển nhiên Lãnh Nguyệt không nói nhiều vẫn kiên nhẫn ứng phó các cô, nhìn lúc mông bọn họ vừa dính ghế, một móc dưới chân, hai cô gái háo sắc bị ngã một cái mông đit xuống đất không nói, Lãnh Nguyệt trở tay một cái lấy cây đao liền nhắm ngay vào hai cổ của cô gái, khoảng cách đến cổ chỉ có một cm, hai cô gái liền sợ hãi, bị dọa sợ hãi không dám nói câu nào nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt cười hì hì: "Như thế nào? Còn muốn ăn cơm ở đây?"
"Không.....Dừng....."
Hai cô gái chạy đi, trong phòng ăn bởi vì bị màn này làm có nhiều người há hốc miệng nhìn bên này, Lãnh Nguyệt vuốt lại tạo hình có chút hỗn đỗn, tư thái vẫn tao nhã hướng về mọi người: "Xem xong biểu diễn miễn phí, mọi người nên ăn uống nha."
Xem qua tài nghệ của Lãnh Nguyệt, những người xem kịch vui cũng không nghĩ muốn lãnh hội, cảm giác chính mình cúi đầu ăn cóm.
"Chị gái, chị rất lợi hại." Tần Húc Nhi nhìn Lãnh Nguyệt bằng hai mắt sùng bái.
Lãnh Nguyệt vỗ bả vai của cô ta: "Con gái về sau còn đường phía trước rộng mở." Đã lâu không nghe người khác nịnh nọt rồi ...Hu hu hu hu ... Cô rất cảm động... Hiện tại cô suốt ngày cùng với bốn Đại Quỹ CHưỡng cũng không giám nói gì cô, ở nhà cô ăn ở không so với một chút gây cấn, cô không phải là muốn nghe người khác tâng bốc một lúc về chiến tích của mình sao, thật sự là quá khó khăn rồi.Editor:bangthan87diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Tần Húc Nhi không hiểu, bản thân mình không phải nói cô ta lợi hại sao, biểu cảm trước mặt này có quan hệ gì: "Chị gái, chị là người tốt, chị cùng chị Trình có quan hệ gì thế?" Tần Húc Nhi đương nhiên nhìn ra người đàn ông không nói lời nào bên kia cùng Nguyệt Độc Nhất có bộ dạng giống nhau, mà chị gái này cùng người đàn ông kia lại vô cùng thân mật.
"Tôi là mẹ của Độc Nhất." Lãnh Nguyệt cười hì hì.
"Gạt người."
Lãnh Nguyệt không vui, cô ghét nhất bị người khác nói mình không giống như là mẹ của Độc Nhất, tuy nhiên Độc Nhất lớn lên qua đẹp trai cô cũng không bỏ qua công lao gien của cha anh, đúng là cô cũng có cống hiến, chẳng lẽ không giống như cô có thể sinh ra một người đẹp trai sao?
Cảm giác được Lãnh Nguyệt không vui, Tần Húc Nhi vội mở miệng nói: "Em nói chị nhìn còn trẻ, mọi điểm đều giống như là me của anh Nguyệt đây."Editor:bangthan87diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
"Thật vậy sao?" Ánh mắt Lãnh Nguyệt cười cong, "Cô gái, ăn nhiều một chút." Lãnh Nguyệt nghe người ta nịnh nọt liền nghe theo, cao hứng lại gấp quá nhiều thức ăn.
Cùng gấp đồ ăn cho, Lãnh Nguyệt vỗ vỗ vai Tần Húc Nhi: "Cô gái, từ từ ăn, phải ăn hết nha..., nếu không chị sẽ không vui."
Ăn... Hết? Nghĩ muốn cô no chết: "Chị, sao cái người không ăn?
"Chúng ta đã ăn rồi, những thứ này đều kêu cho cô, không cần lãng phí..., chẳng lẽ cô nghĩ cô muốn phụ lòng tâm ý của chị đây."
"Đương nhiên là không." Tần Húc Nhi vội vàng lắc đầu.
Lãnh Nguyệt hài lòng gật đầu, vòng qua hôn nhẹ chồng mình, mang theo con trai con dâu ra khỏi nhà ăn, suốt dọc đường đi cuối cùng Trình Trình cũng không nhịn được hỏi: "Bà... Lãnh Nguyệt... Mẹ vừa rồi là cố ý ah?" Ánh mắt Lãnh Nguyệt sắc bén, hai chữ bà bà cứ thế còn dám kêu ra miệng.
"Con nói gì?" LÃnh Nguyệt như tên trộm hỏi lại.
"Nhưng mà vì cái gì ạ." Bà bà không phải vẫn nói cực kì thích Tần Húc Nhi sao, lại bộ dáng nhiệt tình, để làm chi muốn chỉnh người ta.
"Nha đầu Trình Trình, có đôi khi ứng xử không thể quá đơn thuần, tuy nhiên tôi tin tưởng con trai nhà tôi không phải hội mèo ăn vụng, đúng là con trai tôi đẹp trai như thế, khó tránh khỏi việc cá muốn tự dâng đến cửa, chồng mình vẫn lại phải giám sát chặt chẻ thì tốt hơn." Lãnh Nguyệt hướng về phía Trình Trình ý bảo Nguyệt Thanh Hiển đang chờ các cô, liền đứng một hồi, liền có hai người nữ nhân nóng bỏng chủ động đi đến gần, "Bất quá may mắn, con cho mẹ cái vật này để bao che bà bà ở đây, yên tâm đi, mẹ hiện tại cho cái cô Tần gì gì đó vừa ăn thức ăn vừa đoán, cho dù là cho cô ta một chút giáo huấn nhỏ."
"Các con khi nào trở về?" Lãnh Nguyệt cảm thấy nơi này cũng không có gì hứng thú.
"Vốn là ngày kia, bất quá nếu mẹ nghĩ muốn trở về sớm một chút thì chúng ta có thể kêu xe tự mình trở về." Trình Trình cảm thấy được bà bà nhiều năm như vậy không trở lại, chắc chắn muốn trở về nhà sớm một chút.
"Con tới nơi này đã đóng tiền chưa?"
"Đóng rồi." Trách nhiệm đại bộ phận Sở lý, bọn hắn mới phát ra tiểu bộ phận.
"Vậy thôi, đóng tiền đương nhiên phải miễn phí xe buýt trở về, không thì phải chịu thiệt thòi rồi." ( ui bà bà đúng là iu thuơng tiền bạc quá ah.)
Chương 59:
Đồng ý là từ lúc Lãnh Nguyệt rời đi đến giờ không có gì khác biệt, bố trí sảnh nhìn vô cùng quen thuộc, Lãnh Nguyệt cười thầm chính mình vậy mà cũng đa sầu đa cảm, Trình Vũ cùng giáo sư nghe tin bọn họ trở về, chạy xuống lầu đầu tiên.
Trình Vũ chạy trước tiên, vừa định nhảy nhào vào lòng ma ma của mình, liền nhìn thấy một bác gái xa lạ, tò mò dừng lại. Giáo sư chậm rãi xuống lầu dĩ nhiên cũng thấy được, sau một lúc ngẩn ngơ vậy mà hốc mắt chứa đầy nước. Trình Vũ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của giáo sư như vậy càng thêm tò mò.
Lãnh Nguyệt bước lên hai bước, đứng kế bên quay quanh người giáo sư bây giờ giống như đã biến thành tượng điêu khác: "Tôi nói này giáo sư, đã lớn tuổi lại đứng trước mặt một đứa nhóc khóc còn ra thể thống gì, tuy nhiên tôi có thể lý giải người cực kỳ kích động khi nhìn thấy tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nào biết giáo sư sau đó liền thu nước mắt lại, mặt biến đổi nổi lên: "Xú nha đầu, còn biết trở về lại à, sao không đợi tôi chết đi rồi cô hả trở về."
"Tôi nghĩ cũng muốn nha, bất quá ông cái lão yêu quái này, đã lớn tuổi mà thân thể vẫn còn cường tráng mạnh khỏe, thôi tôi đi về trước, chờ ông chết nhớ báo cho tôi hay một tiếng, tôi sẽ trở về giúp tang lễ ông thật tốt."
"Hừ! Vừa về đến đã nói lời không hay."
"Mẹ, bà ta là ai?" Trình Vũ nhỏ giọng hỏi Trình Trình.
"Bà ta là bà nội."
"Bà nội!" Trình Vũ la to lên , cảm thấy được khó tin, "Bà nội không phải đã chết rồi sao?"
"Tiểu tử thối, ai nói cho con biết bà chết rồi!" Cô còn công viêc tốt, muốn sống được nhiều thoải mái.
"Tất cả mọi người đều nói vậy." Trình Vũ bị nhéo mặt, cảm thấy thật oan ức.
"Ha ha! nha đầu Lãnh, thằng nhóc này tuy là sáu tuổi nhưng đã phá được hệ thống phòng ngự của con, thật không minh." Vẽ mặt giáo sư kiêu ngạo khi nói đến Trình Vũ.
Lãnh Nguyệt nhíu mày: "Lợi hại như vậy?"
"Đương nhiên." Bị người khinh bỉ, Trình Vũ không chút khí phách đánh trả lại.
Lãnh Nguyệt cười ha ha: "Nguyệt Thanh Thiển, đến xem cháu nội của anh." Lãnh Nguyệt vẫy vẫy người mới vừa vào cửa liền sờ cái này sờ sờ cái kia, cô có chút chịu không nổi người đàn ông này, hai ngày trong khách sạn cũng như thế này, trở về nhà cũng như thế này, cùng người nhà quê là một dạng, đối với cái gì cũng tò mò.
Nguyệt Thanh Thiển để xuống bình hoa cổ trong tay, ông ta không có ghét nó bởi trong cung những cái này rất tốt, đáng tiếc không để kỹ, bình hoa rơi xuống, ông nhanh tay lẹ mắt, khom lưng vừng vàng tiếp được bình hoa suýt chút nữa rơi xuống đất vỡ tan tành, nhìn thấy mắt Lãnh Nguyệt nhìn, dễ nhận thấy bộ dáng vừa thở ra nhẹ nhõm, ông hết sức may mắn tay chân mình nhanh lẹ, không thì với cái bình hoa giá trị này vỡ ra, ông khẳng định hôm nay phải ngủ trên mặt đất rồi.
"Trình Vũ, kêu ông nội." Trình Trình thúc giục.
"Ông nội." Rõ ràng Trình Vũ hết sức khó khăn đối với khuôn mặt người đàn ông kia chỉ lớn hơn ba mình một chút lại phải kêu ông nội.
Bất quá ngoài dự kiến của Lãnh Nguyệt cùng Nguyệt Độc Nhất, Nguyệt Thanh Thiên lại đưa tay của ông ta ra vuốt vuốt đầu Trình Vũ, nhẹ nhàng gật đầu: "Ân"
"Nhóc con, cô xem ra ông nội rất thích con." Lãnh Nguyệt nói nhỏ với Trình Vũ, đầu Trình Vũ đầy hắc tuyến, thích? Sao nó không cảm thấy được.
"Giáo sự, Chồng con." Lãnh Nguyệt kéo Nguyệt Thanh Thiển qua đứng trước mặt giáo sư.
Giáo sư nheo mắt nhìn đánh giá Nguyệt Thanh Thiển, người sau mặt cũng không thay đổi để cho ông tùy ý đánh giá, nữa ngày sau giáo sư hừ lạnh một tiếng, "Hừ! Con chính vì tên này mà không muốn trở về sao? Tôi thấy nó cũng không có gì tốt, còn không bằng Louis quan tâm hòa nhã."
Vừa nhắc tới Louis, trên người Nguyệt Thanh Thiển tỏa ra hàn khí, trong nháy mắt Nguyệt Độc Nhất mang theo mẹ con Trình Trình lui ra sau, Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn Nguyệt Thanh Thiển một cái: "Anh dám."
Ánh mắt Nguyệt Thanh Thiển bình thản nhìn lướt qua Lãnh Nguyệt, thu hàn khí lại, đứng qua một bên, Lãnh Nguyệt hừ khí trong lỗ mũi: "Mà giáo sư nào nói có sai, quan tâm hòa nhã cũng không có phần anh, bất quá tôi thích là được rồi."
Cái câu nói : "Tôi thích là được rồi" thành công trấn an người đàn ông bên cạnh, cũng làm cho giáo sư không khỏi thở dài: "Vậy con lần này trở về, nếu Louis biết sẽ... ..."
"Đừng nói cho anh ta biết, con dù sao cũng đi liền, ông tìm biện pháp giấu diếm là được."
"Cái nha đầu này, chỉ biết làm khó khăn cho người ta." Đồng ý hiện tại may mắn có nhiều nhân viên chủ quản không biết đến Lãnh Nguyệt, mà thời điểm đó Louis bảo vệ Lãnh Nguyệt quá độ, để cho một số người cũng chỉ biết là sát thủ đệ nhất chính là cô gái họ Lãnh, cũng không gặp qua Lãnh Nguyệt. "Tốt, khó có thể họp lại một chổ, tôi sẽ để cho Cesar phân phó nhà bếp làm vài món ăn, bốn tên gia hỏa kia cũng nói hôm nay sẽ trở về, lúc này chắc là đã đến."
"Thiếu chủ, về sau cái loại công việc dùng thể lực có thể cho tôi đi làm được không, vì sao chuyện thế này luôn luôn là tôi, tôi muốn đổi với người khác." Thanh Á người còn chưa tới, đã nghe thấy tiếng bực tức.
Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt hỏi: "Cậu muốn đổi với ai?"
Thanh Á suy nghĩ, công việc của Huyền Dịch so với anh ta càng phức tạp hơn, CHu Nhan là nữ dĩ nhiên không thể đổi, Bách hồ ly hắn lại không dám, suy nghĩ một vòng vẫn chỉ có thể là mình làm: "Coi như quên đi, người nào để cho tôi số mệnh khổ cưc chi, tôi muốn xin nghỉ."
"Cậu đúng là mới nghĩ ngơi tại Hawai trở về, giờ lại muốn nghĩ?" Thủy Bách Thiên đi đến bên cạnh anh ta, không thèm nhìn anh ta một cái, để hành lý xuống đất.
"Cậu làm sao biết được!" Thanh Á cho rằng hành tung của mình thần không biết quỷ không hay.
Huyền Dịch hừ lạnh một tiếng, Chu Nhan che miệng cười trộm.
"Đây là bốn đại đường chủ của Nặc, hiện tại mọi chuyện của Nặc đều do bọn họ phụ trách." Giáo sư giới thiệu với Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt cũng quan sát bọn họ một hồi lâu: "Tố chất cũng không tồi, Độc Nhất cũng không tồi, không giống như ông cùng với Louis chuyện gì cũng đều để chính mình làm, rõ ràng làm bản thân mệt mỏi, tìm mấy người giúp đỡ bản thân, thông minh."
Nghe thấy có người đánh giá chính mình, Bốn người nhìn Lãnh Nguyệt, trên mặt mang theo chút kỳ quái.
"Ăn cơm trước, bao tử tôi đã đói bụng rồi." Lãnh Nguyệt không cần nhìn ánh mắt của người khác, ăn cơm chính là vua.
Giáo sư nhìn bàn ăn vốn chỉ có ông cùng Trình Vũ hiện tại đầy nhóc, trong lòng hết sức vui mừng, người ta nói người già càng cô đơn, ông cũng là một lão già, nghĩ muốn cùng con cháu hạnh phúc, có thể cùng người một nhà ăn một bửa cơm tự nhiên lại cảm thất vui mừng.
"Đây là mẹ tôi, Lãnh Nguyệt, người bên cạnh là cha tôi, Nguyệt Thanh Thiển." Nguyệt Độc Nhất hướng về bốn người giới thiệu.
Cằm vài người thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, cái này chính mẹ của Thiếu chủ trong truyền thuyết được nghe nói đến sao, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện trước mặt họ.
"Xin chào phu nhân, Đường chủ Thanh Long Thanh Á, nghe nói hệ thống phòng ngự của Nặc là do người thiết kế, hy vọng hôm nào có thể cùng người học hỏi." Đối với mẹ Thiếu chủ, Thanh Á cũng đang nổi dậy sự kinh ngạc, đối với Lãnh Nguyệt cũng mang theo kính trọng
"Ngoan." Lãnh Nguyệt cười tít mắt từ phía sau lấy ra một nén vàng, đưa cho Thanh Á, người phía sau miệng chữ O trong lúc tiếp nhận nén vàng, vẫn nhìn ánh mắt thẳng chiếu nghiên cứu.
"Xin chào phu nhân, Đường chủ Chu Tước Chu Nhan, không nghĩ tới người chăm sóc tốt như vậy, có thể hôm nào đem bí kíp của người truyền cho Chu Nhan không, để Chu Nhan giống như người trẻ tuổi xinh đẹp."
"Ngoan, ngoan." Nghe được có người nói mình tuổi trẻ xinh đẹp, Lãnh Nghuyệt cười, liền đem chổ vàng kia lấy thêm một ít rồi vui vè chuyển hết cho.
"Phu nhân, đường chủ Huyền Vũ Huyền Dịch." Huyền Dịch vẫn như cũ giới thiệu đơn giản rõ ràng.
"Ngoan." Bất quá Lãnh NGuyệt đối với loại đàn ông lạnh như băng này cũng có thiện cảm, cho nên cũng phát cho đĩnh vàng,
"Người khỏe, đường chủ Bạch Hổ Thủy Bách Thiên."
Lãnh Nguyệt vừa định đừa nén vàng liền thu hồi trở lại: "Cậu là bác sĩ Mông Cổ sao?"
Lông mày Thủy Bách Thiên dựng đứng, bác sĩ Mông Cổ?
"Mẹ, Thủy Bách Thiên là chuyên gia uy tín nhất được toàn thế giới công nhận." Nguyệt Độc Nhất nghĩ muốn thay cho cấp dưới của mình tìm về một chút mặt mũi, anh ta biết tính tình của mẹ mình.
"Đầu năm nay chuyên gia đều là tự phong, không phải bác sĩ Mông Cổ sao trên người lại có thể lưu nhiều vết sẹo như vậy, vết thương nho nhỏ liên tục đều trị không hết, lại không biết xấu hổ tự xưng là chuyên gia." Nhớ tới trên người đứa con miệng vết thương lớn nhỏ bà liền đau lòng, thu hồi lại vàng, đau lòng thu lại vàng vừa mới phát.
Bị Lãnh Nguyệt nói, Thủy Bách Thiên có chút không lời, rõ ràng không nói được lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro