Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài
Chương 66
Tứ Nguyệt Yêu Yêu
2024-11-11 23:28:32
"Đỗ y, cậu nói cô gái ngồi bàn số tám mỗi ngày đều đến đây là có ý gì? Thực làm không hiểu
nổi người có tiền suy nghĩ cái gì, cậu nói xem cô ta như có bệnh, còn ở
nơi này cậu nói có thể cô ta chờ ai hay không? Ví dụ như nói giúp cho
người khác." Lâu Tử đem cafe giao cho Nguyệt Độc Nhất, vẫn còn không
quên nói một chút chuyện bát quái.
Nguyệt Độc Nhất mới đi làm, nghe anh ta nói chuyện về cô gái kia, đem cafe đến bàn số 30
"Uy, cafe đó là bàn số 8." Lâu Tử nhắc nhở người khác danh sách bày ở phía trước.
"Cậu làm chén cacao nóng, tôi đưa đi qua." Nguyệt Độc NHất cũng không cùng anh ta cải cọ.
"Người ta gọi cafe." LÂu Tử bị Nguyệt Độc Nhất liếc mắt, Cacao liền có thể làm, đừng nói Đổ Y trừng mắt đúng thiệt là rất khủng bố.
Nguyệt Độc Nhất bưng cacao đến trước mặt Trình Trình: "Mời dùng."
Nghe được giọng nói quen thuộc Trình Trình liền nở nụ cười đối với anh, sau đó cầm ly trà uống một ngụm: "Tôi muốn uống cà phê." Cảm giác không đúng, cô cũng không tức giận, chỉ là lập lại một lần.
"Uống nhiều cafe không tốt cho thân thể."
Trình Trình mỉm cười: "Anh tên gì?"
"Đỗ Y."
Nguyệt Độc Nhất biết rõ cô không nhìn thấy vẫn gật đầu với cô, rời đi.
Sau buổi trưa Trác Duyệt vẫn yên tĩnh như thường ngày, từ sau lần đó, cà phê của Trình Trình đổi thành ca cao, thân thể của cô ngày càng gầy, từ khi Nguyệt Độc Nhất lần đầu tiên nhìn thấy cô chỉ có ít ngày liền cảm thấy gầy đi rất nhiều, có đôi khi Nguyệt Độc Nhất tự ý đem chút điểm tâm đưa cho cô, cô cũng không cự tuyệt.
Trình Trình thích tới nơi này, nơi này là lần đầu tiên cô gặp Nguyệt Độc Nhất, nghĩ lại cũng đã qua một năm rồi, không có anh ấy một ngày cảm thấy sống dài như một năm, cha mẹ nhiều lần thúc giục cô trở về nhà, nhưng mà cô không dám, đôi mắt cô bởi vì lúc còn ở cử khóc quá nhiều cho nên không nhìn thấy, tuy Thủy Bách Nhật nói khả năng bình phục thị lực rất lớn, nhưng mà cô không muốn, nếu không nhìn thấy anh, thấy rõ thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa chú. Đến bây giờ con gái cũng không có tin tức, bọn họ vẫn luôn tin tưởng anh có thể trở về, vẫn tin tưởng như vậy.
"Ca cao." Nguyệt Độc Nhất đem ca cao để trên bàn, Trình Trình giống như thường ngày mỉm cười đối với anh, nói: "Có thể ngồi với tôi không?"
Nguyệt Độc Nhất đứng không trả lời, Trình Trình nghĩ anh là phục vụ dĩ nhiên còn có công việc: "Ngồi đi, tôi sẽ nói với quản lý để cho ông ta không trừ lương anh."
Nguyệt Độc Nhất ngồi đối điện cô, lại không nói lời nào.
"Anh có vẻ không thích nói chuyện, anh ấy xung không nói chuyện nhiều, bất quá, anh có thể nói thêm mấy câu cho tôi nghe môt chút không, tùy tiện nói cái gì đó?"
"Anh ấy là chồng cô?" Nguyệt Độc Nhất cau mày, lần đầu tiên nghe được vẫn cảm thấy không thoải mái, anh biết bản thân mình chú ý cô gái này quá mức, nhưng mà anh không thể khống chế được.
"Ân." Trình Trình lần mò chén, "Bọn họ người có ánh mắt không thất thì đối với âm thanh đặc biệt mãn cảm, âm thanh của anh cùng với anh ấy rất giống nhau."
"Là sao?" Nguyệt Độc Nhất tròng lòng càng khó chịu, "Vì sao mỗi ngày cô đều đến đây."
Trình Trình cười nhẹ, dường như nhớ tới ngày đó cô ngồi ở đây, mà Nguyệt Độc Nhất đi chậm rãi từ cửa về phía cô. Thấy Trình Trình chìm đắm trong hồi ức của mình, nhất thời Nguyệt Độc Nhất cảm thấy hổn lộn bản thân không thể khống chế nổi lên ghen tị: "Cũng là vì chờ anh ta sao?"
Trình Trình không biết vì sao cô lại muốn nói chuyện với người phục vụ này như vậy, có lẽ chính vì giọng nói của anh giống Nguyệt Độc Nhất, có lẽ anh ta có lòng tốt đêm cà phê của mình đổi thành ca cao: "Về sao sẽ không đến đây."
Nguyệt Độc Nhất đang cầm cây bút trên tay đột nhiên rơi ở trên bàn, âm thanh không lớn, lại đập tới lòng anh: "Vì sao?"
"Tôi còn có nhiều chuyện muốn làm, không thể vĩnh viễn ở nơi này chờ đợi." Bọn họ đã điều tra bên cạnh Bắc Đường Giác có một có bé nhỏ, nếu Nguyệt Nặc không chết, cô muốn đem con gái trở về.
Không khí giữa hai người càng nặng nề, nhưng mà người nào cũng không muốn mở miệng, mãi cho đến khi Trình Trình tính hết tiền rời đi, Nguyệt Độc Nhất mới đứng dậy làm chuyện của mình.
"Đỗ Y, cô gái kia có phải từ đây về sau sẽ không đến nữa đúng không? Sổ sách cũng đã thanh toán xong, cái bàn cũng không bao, cậu cùng cô ta nói chuyện cái gì thế, nói lâu như vậy." Lâu Tử bắt đầu tám chuyện, nhưng mà Nguyệt Độc Nhất lại không có tâm tình.
"SAo lại thích tám chuyện vậy, lại muốn biến thành con gái à."
"Không cho nghe thì không nghe." Lâu Tử bĩu môi, bất quá lúc Nguyệt Độc Nhất tức giận có chút hơi sợ, hỏa này xem ra tâm tình không tốt, anh không nên chọc tới thì tốt hơn.
Trình Trình rời đi không bao lâu, Nguyệt Độc Nhất liền hết ca, trước kia có thói quen đi cửa sau, anh trước khi đi về liền đi đến cửa thấy một bóng dáng, liền chuyển đổi từ cửa đi ra ngoài. Nhìn thấy Trình Trình còn đang chờ xe, xem ra hôm nay người đón không biết vì sao đến chậm.
"Cô ở đâu? Tôi đưa cô về." Nguyệt Độc Nhất mở miệng.
"Không cần."
Trình Trình cự tuyệt làm cho anh có chút căm tức: "Vậy thôi." Nguyệt Độc Nhất quay người rời đi.
Một giây sau khi anh liền bổ nhào về phía Trình Trình, một chiếc xe tải như là phanh không nhạy chạy về hướng bọn họ, Trình Trình không biết bị bổ nhào tới bên tai nghe tiếng gào hét hổn loạn.
""Xảy ra tai nạn xe cộ rồi."
"Chiếc xe kia phanh lại không nhạy rồi."
"Điều khiển lái xe hình như là say rượi rồi."
Cô đụng đến một cánh tay ẩm nóng, sau đó trong những tiếng nói bên tai cô nghe rõ giọng nói của Thủy Bách Nhật.
"Thiếu chủ!"
Anh ta dường như kêu Thiếu chủ, nhưng mà Nguyệt Độc Nhất ở nơi nào? Cô quay đầu lung tung, nhưng mắt ngoài trừ màu đen, cô không nhì thấy bất cứ thứ gì.
"Thiếu phu nhân!" Thủy Bách Nhật lai kêu to túm lấy Thiếu chủ đang bất động kế bên Trình Trình.
Bây giờ rốt cuộc Trình Trình cũng đã nghe rõ ràng: "Thủy Bách Nhật."
"Cô mau buông tay, Thiếu chủ cần điều trị."
Cô nắm được Nguyệt Độc Nhất rồi sao? Cô có cảm giác có người đánh về phía cô, còn gọi cô, nhưng mà người đó không phải là Đỗ Y sao? Cô mờ mịt buông tay ra túm lấy người, Thủy Bách Nhật cố không được ôm lấy Nguyệt Độc Nhất đưa lên xe cứu thương, lại thuận tay kéo Trình Trình có có chút động tĩnh nào.
Đây là lần thứ hai kể từ mười mấy năm trước Nguyệt Độc Nhất gặp lại Bắc Đường Giác, nhưng là lần đầu tiên cùng ngồi đối diện hòa bình với anh ta như vậy. Anh không thừa nhận cũng không được, bộ dạng Bắc Đường Giác không có một chút nào giống với thiếu chủ của Đường Lang, cả người khí thế ôn nhu hiền lành, rất nhiều người thà rằng tin tưởng anh ta là một cha sứ cứu thế, cũng không thể tin được anh ta chính là người đứng đầu bụng dạ nham hiểm trong giới hắc đạo, mà người đàn ông này cũng là một trong những người hiếm hoi anh có thể tán thưởng.
Nguyệt Nặc một tuổi hết sức nghịch ngợm, thiếu chủ cùng thiếu phu nhân đều yêu thương cô bé nhỏ này, thậm chí so với con trai ruột của Bắc Đường Giác còn yêu thương hơn, cho nên cũng tạo tính cách vô pháp vô thiên cho Nguyệt Nặc, chưa bao giờ sợ gặp người lạ, lúc này nó mở to hai mắt nhìn Nguyệt Độc Nhất một hồi, có lẽ là phát hiện không có gì để chơi đùa, nên bắt đầu không yên trên người Bắc Đường Giác, bứt tóc dài của Bắc Đường Giác, không chút khách khí dùng lực đạp đạp, đừng xem thường sức lực của Nguyệt Nặc, từ nhỏ tới lớn đã giẫm đạp hơn một ngàn cái Đại Thụy rồi.
Nó một bên kéo một bên vẫn chãy nước miếng: “Cha nhỏ, chơi đùa… chơi đùa…”
Nguyệt Độc Nhất bình tĩnh khi nghe con gái của mình gọi người khác là cha, trong lòng có chút khó chịu nhưng không có biểu hiện ra ngoài. Bắc Đường Giác cũng không tức giận để tùy ý Nguyệt Nặc, ngược lại còn kiên nhẫn dỗ giành nó: “Tiểu Nặc ngoan… Cha nhỏ cùng bác nói chuyện xong sẽ mang con đi chơi.”
Bác? Nguyệt Độc Nhất càng thêm khó chịu, anh rõ ràng là cha, cha ruột.
Nguyệt Nặc lấy cây súng của Bắc Đường Giác chơi đùa trong tay, Bắc Đường Giác cũng để cô bé tùy tiện chơi, thấy nó an phận, liền suy nghĩ trên bàn, Nguyệt Độc Nhất thấy Nguyệt Nặc để cây súng lục vào trong miệng, trong lòng càng lo sợ, anh đương nhiên không ngờ bên trong có đạn, nghĩ lại làm sao Bắc Đường Giác có thể đem theo bên người cây súng không có đạn, đó là con gái của anh… Một bước dài nắm lấy cây súng trong tay Nguyệt Nặc, hành động của anh trong nháy mắt, trong giây phút đó Bắc Đường Giác ở phía sau rút súng, Nguyệt Độc Nhất bên này cũng không chậm, trong lúc này không khí khẩn trương yên tĩnh lại.
Nguyệt Nặc thấy món đồ chơi bị cướp thì vô cùng khó chịu, vừa méo miệng liền khóc la trời đất: “Oa …”
Nguyệt Độc Nhất nhìn thấy con gái khóc, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, nhưng mà bắt anh đưa lại khẩu súng cho cô bé, anh tuyệt đối sẽ không làm. Bắc Đường Giác nhìn thấy Nguyệt Nặc bị Nguyệt Độc Nhất làm khóc, tức giận trừng mắt liếc Nguyệt Độc Nhất một cái, ôm Nguyệt Nặc lên: “Ngoan… Tiểu Nặc đừng khóc….Một lát cha đưa con đi chơi bắn chim.”
Nguyệt Nặc nghe thấy liền ngừng khóc, kỳ thực đối với Nguyệt Độc Nhấ thật sự không công bằng, lúc có Trình Vũ anh không có chăm sóc, Nguyệt NẶc vừa sinh lại không ở bên cạnh anh, anh thật sự không biết dỗ con nít như thế nào, nào có như Bắc Đường Giác một tay chăm sóc hai đứa bé.
“Tôi là đến đưa Nguyệt NẶc đi.” Nguyệt Độc Nhất vẫn mở miệng trước, anh cảm thấy ở lại tốn thời gian cũng không giúp được gì, chỉ biết tức chết bản thân mình.
“Ý của tôi cũng như vậy. Tiểu Nặc cũng ở nơi này quá lâu, nên cho anh mang về rồi.”
“Anh thật sự tốt tính như vậy.” Quả thực Bắc Đường Giác làm cho người khác nghi ngờ, Nguyệt Độc Nhất mới không tin anh ta.
Anh ta đương nhiên cũng không nỡ rời xa Nguyệt Nặc, anh cũng không hiểu nỗi rõ ràng Bối Mễ của mình cũng rất thích Nguyệt Nặc không nỡ trả nó lại cho Nguyệt Độc NHất, những mà vẫn cắn răng để đưa lại cho người ta, kì thật chính bản thân mình nuôi dưỡng, bọn họ cũng không phải không nuôi nổi Nguyệt Nặc, nếu anh không trả lại con gái, vợ anh lại uy hiếp đòi ly hôn, anh có thể làm sao: “Tôi cũng không muốn, nếu không anh có thể ký một hiệp định không nuôi con gái, tôi có thể nhận nuối Tiểu Nặc.” Như vậy lão bà cũng không có ý kiến rồi.
“Anh đừng mơ.”
Cuối cùng Nguyệt Độc Nhất ôm Nguyệt Nặc đang khóc rống rời đi, Bắc Đường Giác lại cảm thấy khó chịu vô cùng, con gái do chính mình nuôi lớn liền cho người ta, anh ta vừa đi vào phòng bên liền lên kế hoạch muốn tìm một người bắt cóc Tiểu Nặc. Lại bị Bối Mễ nhéo lỗ tai: “Hiện tại anh lại tiềm kế với Nặc rồi hả? Em nói anh nghe em một ngày ở nơi này, anh phải hứa sẽ không trở mặc với Nặc, nếu không thì em sẽ mang tiểu Ly trốn đi.”
Bắc Đường Giác khẩn trương ôm vợ mình: “Được rồi, anh cái gì cũng không nói, Tiểu NẶc đã mang đi, anh không có trả con gái sao?”
Bối Mễ nghe anh nói vậy mới buông ta, bất quá: “Tiểu NẶc đi quả thật rất quạnh quẽ.” Con trai của mình cực kỳ ngoan, không khóc không nháo không ầm ĩ, mọi chuyện đều không làm con trai cãi nhau, thật là làm cho cô không có thói quen làm mẹ.
Nguyệt Độc Nhất trở về cùng con gái của mình, lại cùng Trình Trình bổ sung một cái hôn lễ nhỏ, cái hôn lễ này không đãi người ngoài, chỉ có những người bên trong Nặc cùng cha mẹ Trình Trình, một chút tin tức nhỏ truyền ra, Bắc Đường Giác cùng vợ của anh mang theo con trai đến tham gia hôn lễ, nhưng tất cả những người nghe tin này đều cảm thấy khó tin/
Gạt người à.
Khẳng định là gạt người!
Bắc Đường Giác tham gia hôn lễ của Nguyệt Độc Nhất, đoán chừng là ngày tận thế sắp đến rồi.
Nhưng mà sau tin tức này thái độ của Nặc cùng Tần Lang càng ngày càng mập mờ không rõ, người hai nhà rốt cuộc không còn tranh chấp, có đôi khi có người còn nhìn thấy hai người mang theo vợ cùng ăn cơm, nhưng cũng có người nghe nói sau khi ăn cơm liền bắt đầu bắn nhau. Nhưng qua ngày sau lại bắt đầu ăn cơm.
Khó tưởng tượng nhất chính là con gái Nguyệt Độc Nhất gọi Nguyệt Độc Nhất là ba, nhưng lại kêu Bắc Đường Giác là cha nhỏ, có người nói từ nhỏ Nguyệt Nặc mới sinh ra đã ở bên cạnh Bắc Đường Giác, nhưng mà nó họ Nguyệt, loại quan hệ phức tạp rắc rối này, thật sự làm nhưng bang phái nhỏ của họ nghĩ không thông.
Dù sao chỉ cần hai bang phái không đánh nhau, cũng giảm đi tâm tư cho những bang phái nhỏ này, chẳng thế thì khi bắt đầu đấu nhau, xui xẻo trúng chính là bọn họ.
Cho nên bọn họ chỉ có thể cầu nhiều người hai nhà không có việc gì chỉ ăn cơm, nhiều lắm thì nói chuyện phiếm, hợp tác vài lần, bọn họ cũng có thể thuận tiên có chút ưu đãi.
Nguyệt Nặc sáu tuổi, Trình Vũ mười ba tuổi.
Gương mặt Trình Trình ba mươi ba tuổi vẫn giống như trẻ con, năm tháng chỉ làm chô trở nên thành thục, mặc áo đầm dài màu trắng cô đi vào phòng khách, uống một hớp nước xong nhìn bốn bề vắng lặng, chạy lên lầu hai gõ cửa phòng con trai: “Tiểu Vũ, em gái con đâu?”
Một năm trước, Trình Vũ mười hai tuổi từ căn cứ trở về, làn da vốn trắng nõn phơi nắng trở thành màu lúa mạch mạnh mẽ, khuôn mặt non nót đã trở nên thành thục mạnh mẽ, nó ngày hôm qua mới hoàn thành nhiệm vị, sáng sớm mới ngũ, đã bị mẹ đánh thức, mày nhíu lại: “Em gái nói các người đều khi dễ nó, nó muốn rời nhà trốn đi, đại khái là đi tìm chú Bắc Đường Giác, không có chuyện gì.”
“Không có việc gì mới lại, mẹ muốn gọi điện thoại cho Bối Mễ, để cho dì ấy chuẩn bị một chút, nó mỗi lần đều đi đến đó đã nháo làm cho Bắc Đường Giác gà chó không yên, con cũng biết ba con nhận được điện thoại bên kia mặt liền đen lại, ông ta đã có tuổi mà vẫn còn giải thích với cấp dưới của Bắc Đường Giác, dễ dàng sao.” Trình Trình đóng cửa lại, “Tỉnh ngủ liền đi đem em gái con trở về.”
Trình Vũ muốn chết tâm rồi, vì sao những chuyện này đều để cho nó làm, chẳng lẽ ba mẹ không biết Bắc Đường Ly tuy mới sáu tuổi, nhưng mà giống như ba nó cũng phúc hắc, đểu nó đem giao em gái của mình ra, quả thật là muốn mạng người.
Duyên phận, không nói rõ cái gì, giữa người với người tổng kết lại có chút mệnh trung, không thể ngẫu nhiên trốn tránh. Kinh Phật đã nói, kiếp này như một mặt kiếng ngắn ngủi, kiếp trước ít nhiều có duyên hương khói. Duyên phận gặp thoáng qua, ngoái đầu nhìn lại, dắt tay, đều cho Trình Trình cùng Nguyệt Độc NHất ở nơi trần thế lộn xộn này gặp lại nhau, yêu nhau, sau đó gần nhau, bọn họ dùng cách thức yêu của mình, có lẽ trong cuộc đời mênh mông, cũng sẽ vì những chuyện ở nhà mà khắc khẩu, cảm tình cũng sẽ theo thời gian trôi mà yên lặng, thời gian lưu chuyển, Trình Trình cùng Nguyệt ĐỘc Nhất cuối cùng sẽ có một ngày già đi, đêm dài mênh mang, nhiều sao nhỏ li ti, cấm tay cố bước, tóc bạc da mồi. Cho đến lúc này, ở trong mắt cả hai, cô vẫn mê người như cũ, anh vẫn chói mắt như vậy, việc nhỏ không đáng kể, đếm từng chút, đều bởi vì chấp niệm đây đó, đơn giản là yêu nhau.
Duyên phận, vẫn như cũ không thể diễn tả.
Nguyệt Độc Nhất mới đi làm, nghe anh ta nói chuyện về cô gái kia, đem cafe đến bàn số 30
"Uy, cafe đó là bàn số 8." Lâu Tử nhắc nhở người khác danh sách bày ở phía trước.
"Cậu làm chén cacao nóng, tôi đưa đi qua." Nguyệt Độc NHất cũng không cùng anh ta cải cọ.
"Người ta gọi cafe." LÂu Tử bị Nguyệt Độc Nhất liếc mắt, Cacao liền có thể làm, đừng nói Đổ Y trừng mắt đúng thiệt là rất khủng bố.
Nguyệt Độc Nhất bưng cacao đến trước mặt Trình Trình: "Mời dùng."
Nghe được giọng nói quen thuộc Trình Trình liền nở nụ cười đối với anh, sau đó cầm ly trà uống một ngụm: "Tôi muốn uống cà phê." Cảm giác không đúng, cô cũng không tức giận, chỉ là lập lại một lần.
"Uống nhiều cafe không tốt cho thân thể."
Trình Trình mỉm cười: "Anh tên gì?"
"Đỗ Y."
Nguyệt Độc Nhất biết rõ cô không nhìn thấy vẫn gật đầu với cô, rời đi.
Sau buổi trưa Trác Duyệt vẫn yên tĩnh như thường ngày, từ sau lần đó, cà phê của Trình Trình đổi thành ca cao, thân thể của cô ngày càng gầy, từ khi Nguyệt Độc Nhất lần đầu tiên nhìn thấy cô chỉ có ít ngày liền cảm thấy gầy đi rất nhiều, có đôi khi Nguyệt Độc Nhất tự ý đem chút điểm tâm đưa cho cô, cô cũng không cự tuyệt.
Trình Trình thích tới nơi này, nơi này là lần đầu tiên cô gặp Nguyệt Độc Nhất, nghĩ lại cũng đã qua một năm rồi, không có anh ấy một ngày cảm thấy sống dài như một năm, cha mẹ nhiều lần thúc giục cô trở về nhà, nhưng mà cô không dám, đôi mắt cô bởi vì lúc còn ở cử khóc quá nhiều cho nên không nhìn thấy, tuy Thủy Bách Nhật nói khả năng bình phục thị lực rất lớn, nhưng mà cô không muốn, nếu không nhìn thấy anh, thấy rõ thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa chú. Đến bây giờ con gái cũng không có tin tức, bọn họ vẫn luôn tin tưởng anh có thể trở về, vẫn tin tưởng như vậy.
"Ca cao." Nguyệt Độc Nhất đem ca cao để trên bàn, Trình Trình giống như thường ngày mỉm cười đối với anh, nói: "Có thể ngồi với tôi không?"
Nguyệt Độc Nhất đứng không trả lời, Trình Trình nghĩ anh là phục vụ dĩ nhiên còn có công việc: "Ngồi đi, tôi sẽ nói với quản lý để cho ông ta không trừ lương anh."
Nguyệt Độc Nhất ngồi đối điện cô, lại không nói lời nào.
"Anh có vẻ không thích nói chuyện, anh ấy xung không nói chuyện nhiều, bất quá, anh có thể nói thêm mấy câu cho tôi nghe môt chút không, tùy tiện nói cái gì đó?"
"Anh ấy là chồng cô?" Nguyệt Độc Nhất cau mày, lần đầu tiên nghe được vẫn cảm thấy không thoải mái, anh biết bản thân mình chú ý cô gái này quá mức, nhưng mà anh không thể khống chế được.
"Ân." Trình Trình lần mò chén, "Bọn họ người có ánh mắt không thất thì đối với âm thanh đặc biệt mãn cảm, âm thanh của anh cùng với anh ấy rất giống nhau."
"Là sao?" Nguyệt Độc Nhất tròng lòng càng khó chịu, "Vì sao mỗi ngày cô đều đến đây."
Trình Trình cười nhẹ, dường như nhớ tới ngày đó cô ngồi ở đây, mà Nguyệt Độc Nhất đi chậm rãi từ cửa về phía cô. Thấy Trình Trình chìm đắm trong hồi ức của mình, nhất thời Nguyệt Độc Nhất cảm thấy hổn lộn bản thân không thể khống chế nổi lên ghen tị: "Cũng là vì chờ anh ta sao?"
Trình Trình không biết vì sao cô lại muốn nói chuyện với người phục vụ này như vậy, có lẽ chính vì giọng nói của anh giống Nguyệt Độc Nhất, có lẽ anh ta có lòng tốt đêm cà phê của mình đổi thành ca cao: "Về sao sẽ không đến đây."
Nguyệt Độc Nhất đang cầm cây bút trên tay đột nhiên rơi ở trên bàn, âm thanh không lớn, lại đập tới lòng anh: "Vì sao?"
"Tôi còn có nhiều chuyện muốn làm, không thể vĩnh viễn ở nơi này chờ đợi." Bọn họ đã điều tra bên cạnh Bắc Đường Giác có một có bé nhỏ, nếu Nguyệt Nặc không chết, cô muốn đem con gái trở về.
Không khí giữa hai người càng nặng nề, nhưng mà người nào cũng không muốn mở miệng, mãi cho đến khi Trình Trình tính hết tiền rời đi, Nguyệt Độc Nhất mới đứng dậy làm chuyện của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đỗ Y, cô gái kia có phải từ đây về sau sẽ không đến nữa đúng không? Sổ sách cũng đã thanh toán xong, cái bàn cũng không bao, cậu cùng cô ta nói chuyện cái gì thế, nói lâu như vậy." Lâu Tử bắt đầu tám chuyện, nhưng mà Nguyệt Độc Nhất lại không có tâm tình.
"SAo lại thích tám chuyện vậy, lại muốn biến thành con gái à."
"Không cho nghe thì không nghe." Lâu Tử bĩu môi, bất quá lúc Nguyệt Độc Nhất tức giận có chút hơi sợ, hỏa này xem ra tâm tình không tốt, anh không nên chọc tới thì tốt hơn.
Trình Trình rời đi không bao lâu, Nguyệt Độc Nhất liền hết ca, trước kia có thói quen đi cửa sau, anh trước khi đi về liền đi đến cửa thấy một bóng dáng, liền chuyển đổi từ cửa đi ra ngoài. Nhìn thấy Trình Trình còn đang chờ xe, xem ra hôm nay người đón không biết vì sao đến chậm.
"Cô ở đâu? Tôi đưa cô về." Nguyệt Độc Nhất mở miệng.
"Không cần."
Trình Trình cự tuyệt làm cho anh có chút căm tức: "Vậy thôi." Nguyệt Độc Nhất quay người rời đi.
Một giây sau khi anh liền bổ nhào về phía Trình Trình, một chiếc xe tải như là phanh không nhạy chạy về hướng bọn họ, Trình Trình không biết bị bổ nhào tới bên tai nghe tiếng gào hét hổn loạn.
""Xảy ra tai nạn xe cộ rồi."
"Chiếc xe kia phanh lại không nhạy rồi."
"Điều khiển lái xe hình như là say rượi rồi."
Cô đụng đến một cánh tay ẩm nóng, sau đó trong những tiếng nói bên tai cô nghe rõ giọng nói của Thủy Bách Nhật.
"Thiếu chủ!"
Anh ta dường như kêu Thiếu chủ, nhưng mà Nguyệt Độc Nhất ở nơi nào? Cô quay đầu lung tung, nhưng mắt ngoài trừ màu đen, cô không nhì thấy bất cứ thứ gì.
"Thiếu phu nhân!" Thủy Bách Nhật lai kêu to túm lấy Thiếu chủ đang bất động kế bên Trình Trình.
Bây giờ rốt cuộc Trình Trình cũng đã nghe rõ ràng: "Thủy Bách Nhật."
"Cô mau buông tay, Thiếu chủ cần điều trị."
Cô nắm được Nguyệt Độc Nhất rồi sao? Cô có cảm giác có người đánh về phía cô, còn gọi cô, nhưng mà người đó không phải là Đỗ Y sao? Cô mờ mịt buông tay ra túm lấy người, Thủy Bách Nhật cố không được ôm lấy Nguyệt Độc Nhất đưa lên xe cứu thương, lại thuận tay kéo Trình Trình có có chút động tĩnh nào.
Đây là lần thứ hai kể từ mười mấy năm trước Nguyệt Độc Nhất gặp lại Bắc Đường Giác, nhưng là lần đầu tiên cùng ngồi đối diện hòa bình với anh ta như vậy. Anh không thừa nhận cũng không được, bộ dạng Bắc Đường Giác không có một chút nào giống với thiếu chủ của Đường Lang, cả người khí thế ôn nhu hiền lành, rất nhiều người thà rằng tin tưởng anh ta là một cha sứ cứu thế, cũng không thể tin được anh ta chính là người đứng đầu bụng dạ nham hiểm trong giới hắc đạo, mà người đàn ông này cũng là một trong những người hiếm hoi anh có thể tán thưởng.
Nguyệt Nặc một tuổi hết sức nghịch ngợm, thiếu chủ cùng thiếu phu nhân đều yêu thương cô bé nhỏ này, thậm chí so với con trai ruột của Bắc Đường Giác còn yêu thương hơn, cho nên cũng tạo tính cách vô pháp vô thiên cho Nguyệt Nặc, chưa bao giờ sợ gặp người lạ, lúc này nó mở to hai mắt nhìn Nguyệt Độc Nhất một hồi, có lẽ là phát hiện không có gì để chơi đùa, nên bắt đầu không yên trên người Bắc Đường Giác, bứt tóc dài của Bắc Đường Giác, không chút khách khí dùng lực đạp đạp, đừng xem thường sức lực của Nguyệt Nặc, từ nhỏ tới lớn đã giẫm đạp hơn một ngàn cái Đại Thụy rồi.
Nó một bên kéo một bên vẫn chãy nước miếng: “Cha nhỏ, chơi đùa… chơi đùa…”
Nguyệt Độc Nhất bình tĩnh khi nghe con gái của mình gọi người khác là cha, trong lòng có chút khó chịu nhưng không có biểu hiện ra ngoài. Bắc Đường Giác cũng không tức giận để tùy ý Nguyệt Nặc, ngược lại còn kiên nhẫn dỗ giành nó: “Tiểu Nặc ngoan… Cha nhỏ cùng bác nói chuyện xong sẽ mang con đi chơi.”
Bác? Nguyệt Độc Nhất càng thêm khó chịu, anh rõ ràng là cha, cha ruột.
Nguyệt Nặc lấy cây súng của Bắc Đường Giác chơi đùa trong tay, Bắc Đường Giác cũng để cô bé tùy tiện chơi, thấy nó an phận, liền suy nghĩ trên bàn, Nguyệt Độc Nhất thấy Nguyệt Nặc để cây súng lục vào trong miệng, trong lòng càng lo sợ, anh đương nhiên không ngờ bên trong có đạn, nghĩ lại làm sao Bắc Đường Giác có thể đem theo bên người cây súng không có đạn, đó là con gái của anh… Một bước dài nắm lấy cây súng trong tay Nguyệt Nặc, hành động của anh trong nháy mắt, trong giây phút đó Bắc Đường Giác ở phía sau rút súng, Nguyệt Độc Nhất bên này cũng không chậm, trong lúc này không khí khẩn trương yên tĩnh lại.
Nguyệt Nặc thấy món đồ chơi bị cướp thì vô cùng khó chịu, vừa méo miệng liền khóc la trời đất: “Oa …”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyệt Độc Nhất nhìn thấy con gái khóc, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, nhưng mà bắt anh đưa lại khẩu súng cho cô bé, anh tuyệt đối sẽ không làm. Bắc Đường Giác nhìn thấy Nguyệt Nặc bị Nguyệt Độc Nhất làm khóc, tức giận trừng mắt liếc Nguyệt Độc Nhất một cái, ôm Nguyệt Nặc lên: “Ngoan… Tiểu Nặc đừng khóc….Một lát cha đưa con đi chơi bắn chim.”
Nguyệt Nặc nghe thấy liền ngừng khóc, kỳ thực đối với Nguyệt Độc Nhấ thật sự không công bằng, lúc có Trình Vũ anh không có chăm sóc, Nguyệt NẶc vừa sinh lại không ở bên cạnh anh, anh thật sự không biết dỗ con nít như thế nào, nào có như Bắc Đường Giác một tay chăm sóc hai đứa bé.
“Tôi là đến đưa Nguyệt NẶc đi.” Nguyệt Độc Nhất vẫn mở miệng trước, anh cảm thấy ở lại tốn thời gian cũng không giúp được gì, chỉ biết tức chết bản thân mình.
“Ý của tôi cũng như vậy. Tiểu Nặc cũng ở nơi này quá lâu, nên cho anh mang về rồi.”
“Anh thật sự tốt tính như vậy.” Quả thực Bắc Đường Giác làm cho người khác nghi ngờ, Nguyệt Độc Nhất mới không tin anh ta.
Anh ta đương nhiên cũng không nỡ rời xa Nguyệt Nặc, anh cũng không hiểu nỗi rõ ràng Bối Mễ của mình cũng rất thích Nguyệt Nặc không nỡ trả nó lại cho Nguyệt Độc NHất, những mà vẫn cắn răng để đưa lại cho người ta, kì thật chính bản thân mình nuôi dưỡng, bọn họ cũng không phải không nuôi nổi Nguyệt Nặc, nếu anh không trả lại con gái, vợ anh lại uy hiếp đòi ly hôn, anh có thể làm sao: “Tôi cũng không muốn, nếu không anh có thể ký một hiệp định không nuôi con gái, tôi có thể nhận nuối Tiểu Nặc.” Như vậy lão bà cũng không có ý kiến rồi.
“Anh đừng mơ.”
Cuối cùng Nguyệt Độc Nhất ôm Nguyệt Nặc đang khóc rống rời đi, Bắc Đường Giác lại cảm thấy khó chịu vô cùng, con gái do chính mình nuôi lớn liền cho người ta, anh ta vừa đi vào phòng bên liền lên kế hoạch muốn tìm một người bắt cóc Tiểu Nặc. Lại bị Bối Mễ nhéo lỗ tai: “Hiện tại anh lại tiềm kế với Nặc rồi hả? Em nói anh nghe em một ngày ở nơi này, anh phải hứa sẽ không trở mặc với Nặc, nếu không thì em sẽ mang tiểu Ly trốn đi.”
Bắc Đường Giác khẩn trương ôm vợ mình: “Được rồi, anh cái gì cũng không nói, Tiểu NẶc đã mang đi, anh không có trả con gái sao?”
Bối Mễ nghe anh nói vậy mới buông ta, bất quá: “Tiểu NẶc đi quả thật rất quạnh quẽ.” Con trai của mình cực kỳ ngoan, không khóc không nháo không ầm ĩ, mọi chuyện đều không làm con trai cãi nhau, thật là làm cho cô không có thói quen làm mẹ.
Nguyệt Độc Nhất trở về cùng con gái của mình, lại cùng Trình Trình bổ sung một cái hôn lễ nhỏ, cái hôn lễ này không đãi người ngoài, chỉ có những người bên trong Nặc cùng cha mẹ Trình Trình, một chút tin tức nhỏ truyền ra, Bắc Đường Giác cùng vợ của anh mang theo con trai đến tham gia hôn lễ, nhưng tất cả những người nghe tin này đều cảm thấy khó tin/
Gạt người à.
Khẳng định là gạt người!
Bắc Đường Giác tham gia hôn lễ của Nguyệt Độc Nhất, đoán chừng là ngày tận thế sắp đến rồi.
Nhưng mà sau tin tức này thái độ của Nặc cùng Tần Lang càng ngày càng mập mờ không rõ, người hai nhà rốt cuộc không còn tranh chấp, có đôi khi có người còn nhìn thấy hai người mang theo vợ cùng ăn cơm, nhưng cũng có người nghe nói sau khi ăn cơm liền bắt đầu bắn nhau. Nhưng qua ngày sau lại bắt đầu ăn cơm.
Khó tưởng tượng nhất chính là con gái Nguyệt Độc Nhất gọi Nguyệt Độc Nhất là ba, nhưng lại kêu Bắc Đường Giác là cha nhỏ, có người nói từ nhỏ Nguyệt Nặc mới sinh ra đã ở bên cạnh Bắc Đường Giác, nhưng mà nó họ Nguyệt, loại quan hệ phức tạp rắc rối này, thật sự làm nhưng bang phái nhỏ của họ nghĩ không thông.
Dù sao chỉ cần hai bang phái không đánh nhau, cũng giảm đi tâm tư cho những bang phái nhỏ này, chẳng thế thì khi bắt đầu đấu nhau, xui xẻo trúng chính là bọn họ.
Cho nên bọn họ chỉ có thể cầu nhiều người hai nhà không có việc gì chỉ ăn cơm, nhiều lắm thì nói chuyện phiếm, hợp tác vài lần, bọn họ cũng có thể thuận tiên có chút ưu đãi.
Nguyệt Nặc sáu tuổi, Trình Vũ mười ba tuổi.
Gương mặt Trình Trình ba mươi ba tuổi vẫn giống như trẻ con, năm tháng chỉ làm chô trở nên thành thục, mặc áo đầm dài màu trắng cô đi vào phòng khách, uống một hớp nước xong nhìn bốn bề vắng lặng, chạy lên lầu hai gõ cửa phòng con trai: “Tiểu Vũ, em gái con đâu?”
Một năm trước, Trình Vũ mười hai tuổi từ căn cứ trở về, làn da vốn trắng nõn phơi nắng trở thành màu lúa mạch mạnh mẽ, khuôn mặt non nót đã trở nên thành thục mạnh mẽ, nó ngày hôm qua mới hoàn thành nhiệm vị, sáng sớm mới ngũ, đã bị mẹ đánh thức, mày nhíu lại: “Em gái nói các người đều khi dễ nó, nó muốn rời nhà trốn đi, đại khái là đi tìm chú Bắc Đường Giác, không có chuyện gì.”
“Không có việc gì mới lại, mẹ muốn gọi điện thoại cho Bối Mễ, để cho dì ấy chuẩn bị một chút, nó mỗi lần đều đi đến đó đã nháo làm cho Bắc Đường Giác gà chó không yên, con cũng biết ba con nhận được điện thoại bên kia mặt liền đen lại, ông ta đã có tuổi mà vẫn còn giải thích với cấp dưới của Bắc Đường Giác, dễ dàng sao.” Trình Trình đóng cửa lại, “Tỉnh ngủ liền đi đem em gái con trở về.”
Trình Vũ muốn chết tâm rồi, vì sao những chuyện này đều để cho nó làm, chẳng lẽ ba mẹ không biết Bắc Đường Ly tuy mới sáu tuổi, nhưng mà giống như ba nó cũng phúc hắc, đểu nó đem giao em gái của mình ra, quả thật là muốn mạng người.
Duyên phận, không nói rõ cái gì, giữa người với người tổng kết lại có chút mệnh trung, không thể ngẫu nhiên trốn tránh. Kinh Phật đã nói, kiếp này như một mặt kiếng ngắn ngủi, kiếp trước ít nhiều có duyên hương khói. Duyên phận gặp thoáng qua, ngoái đầu nhìn lại, dắt tay, đều cho Trình Trình cùng Nguyệt Độc NHất ở nơi trần thế lộn xộn này gặp lại nhau, yêu nhau, sau đó gần nhau, bọn họ dùng cách thức yêu của mình, có lẽ trong cuộc đời mênh mông, cũng sẽ vì những chuyện ở nhà mà khắc khẩu, cảm tình cũng sẽ theo thời gian trôi mà yên lặng, thời gian lưu chuyển, Trình Trình cùng Nguyệt ĐỘc Nhất cuối cùng sẽ có một ngày già đi, đêm dài mênh mang, nhiều sao nhỏ li ti, cấm tay cố bước, tóc bạc da mồi. Cho đến lúc này, ở trong mắt cả hai, cô vẫn mê người như cũ, anh vẫn chói mắt như vậy, việc nhỏ không đáng kể, đếm từng chút, đều bởi vì chấp niệm đây đó, đơn giản là yêu nhau.
Duyên phận, vẫn như cũ không thể diễn tả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro