Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài
Chương 81
Tứ Nguyệt Yêu Yêu
2024-11-11 23:28:32
Editor: Búnn.
"Mẹ, con về rồi." Dương Hân Ngôn đứng ở cửa thay giày rồi đi vào nhà, vui vẻ chạy vào phòng bếp nhìn người phụ nữ đang nấu cơm.
Người phụ nữ kia quay người lại, thật ra chính là Tần Húc Nhi, người đã ly khai mười mấy năm."Học viện mới như thế nào?"
"Rất tốt ạ." Dương Hân Ngôn ăn vụng."Mẹ, con nói cho mẹ biết, trường con có một vị học trưởng rất giỏi đó, hơn nữa anh ấy cũng rất đẹp trai nữa."
"Con gái động lòng rồi hả?" Biết mắt con gái mình rất cao, Tần Húc Nhi cũng tò mò người con trai như thế nào mà lại có thể khiến con gái của mình khen ngợi như thế, nếu thật sự tốt thì bà sẽ không phản đối việc con gái yêu đương lúc đang học đại học.
"Hì hì." Dương Hân Ngôn cười chạy ra khỏi phòng bếp."Mẹ, anh ấy tên là Trình Vũ, còn trẻ như vậy mà đã là tổng giám đốc của Nguyệt thị rồi."
"Loảng xoảng...!!"
"Mẹ, có chuyện gì thế." Dương Hân Ngôn nghe được âm thanh đồ vật rơi xuống đất, ánh mắt tập trung vào phòng bếp, chiếc muôi rơi trên sàn nhà, cô chạy tới nhặt lên rồi rửa sạch."Tại sao lại không cẩn thận như thế."
"Không có gì." Tần Húc Nhi muốn bình tĩnh lại, nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy, từ trước tới nay Dương Hân Ngôn chưa bao giờ thấy mẹ mình kích động như vậy."Mẹ, mẹ không sao chứ?"
"Không có việc gì." Tần Húc Nhi giữ chặt tay con gái."Con vừa nói vị học trưởng kia của con là ai?"
"Trình Vũ, tổng giám đốc của Nguyệt thị, có gì không ổn sao?"
"Tiểu Ngôn, mẹ không quan tâm con thích ai, nhưng không cho phép thích người tên Trình Vũ kia, có biết không!" Tần Húc Nhi đột nhiên nghiêm khắc khiến Dương Hân Ngôn không biết giải thích như thế nào."Tại sao ạ?"
"Nghe lời mẹ! Người có tiền như bọn họ sẽ không để mắt tới gia đình nhỏ của chúng ta đâu, nếu con thích cậu ta thì sẽ không có kết quả tốt." Tần Húc Nhi thấy lâu rồi mà con gái không đồng ý thì lập tức quát lớn."Nghe rõ chưa!"
"Mẹ!" Dương Hân Ngôn cảm thấy mẹ mình cực kỳ khác bình thường, cho dù hiểu được hoàn cảnh gia đình khác nhau rất lớn, nhưng không đến mức này chứ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của Tần Húc Nhi cô chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Có chuyện gì thế?" Dương Hoa trở về nhà lập tức nghe thấy giọng hai mẹ con đang tranh luận, Tần Húc Nhi nhìn thấy chồng lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, dịu dàng nói."Không có việc gì, chỉ là em không cẩn thận làm rơi cái muôi thôi, chuẩn bị ăn cơm đi."
Sau bữa cơm tối, đến lúc nằm trên giường Dương Hân Ngôn vẫn cảm thấy mẹ mình rất không bình thường, lúc ăn cơm tối vẫn còn thất thần, ngay cả cha gọi cũng không nghe thấy, tại sao lúc mẹ nghe tên Trình Vũ lại có biểu hiện khác thường như vậy, liệu giữa bọn họ có chuyện gì mà cô không biết không. Đêm hôm đó, Dương Hân Ngôn mất ngủ, trong đầu vẫn hiện hình ảnh dịu dàng của Trình Vũ.
Theo thường lệ sau lễ nhập học chính là hội diễn chào đón tân sinh viên, Dương Hân Ngôn vừa mới gia nhập bộ văn hóa và thể dục thể thao đương nhiên bị Hạng Mặc lôi đi biểu diễn một tiết mục, hòa tấu dương cầm và violon với một bạn học sinh nam khác, vào lúc quan trọng thì bạn học sinh nam này lại bị tiêu chảy. Hạng Mặc gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, bọn họ đã luyện tập rất nhiều lần, đi đâu tìm một người đánh đàn thông thạo đây, ngay lúc Hạng Mặc muốn chuyển bản hòa tấu thành khúc độc tấu thì anh ta nhìn thấy Trình Vũ đang ngủ ở một góc, đôi mắt trở lên sáng rực, chạy tới. "Bộ trưởng Trình, cậu biết đàn dương cầm không?"
"Biết một chút, làm sao vậy?"
"Còn không phải do tên La Cường đáng chết kia sao, lúc quan trọng lại ngã xuống, không phải lúc bọn họ luyện tập cậu cũng ở bên cạnh nghe sao, bây giờ chỉ có cậu mới có thể giúp tôi, nhờ cậu giúp đỡ."
"Tôi không nghe, tôi ngủ."
"Không sao, mau lên sân khấu đi, nếu không thì thật sự phải biến thành độc tấu rồi." Hạng Mặc trực tiếp kéo Trình Vũ đi, chỉ cần có người để báo cáo kết quả công tác là được.
Dương Hân Ngôn đã ôm violon chờ trên sân khấu từ sớm, cô cũng lo lắng có phải sẽ biến thành khúc độc tấu hay không. Lucy thấy tiết mục có khả năng xảy ra biến cố, ngay lúc cô đang muốn đẩy tiết mục phía dưới lên thì thấy Trình Vũ bị đẩy đến đây một cách không tình nguyện, cô sửng sốt một chút, bất đắc dĩ cười cười.
Vừa thấy Trình Vũ lên sân khấu, phía dưới xôn xao một chút, Tôn Linh Huệ nhanh nhạy giới thiệu, danh tiếng của Trình Vũ cũng có ảnh hưởng rất lớn với sinh viên mới. Lucy còn nghe thấy có rất nhiều nữ sinh hét tên Trình Vũ, mặc dù cảm thấy kiêu ngạo, nhưng cũng cảm thấy ghen một chút, cô vẫn nhớ về Trình Vũ trước kia hơn, ít nhất thời gian đó chỉ có mình cô biết anh rất tốt.
Trình Vũ quay đầu nhìn về phía Hạng Mặc, anh ta đang ra sức chắp tay nhờ mình giúp, nếu mình không giúp thì dường như không tốt lắm, đến trước đàn dương cầm, ánh mắt lười biếng của anh nhìn về phía Dương Hân Ngôn, thấy cô căng thẳng gật đầu. Mặc dù đã từng diễn rất nhiều lần, nhưng cô không ngờ có thể hợp tác với Trình Vũ, trong lòng vừa căng thẳng, vừa sợ, vừa vui.
Nâng tay lên, âm thanh cũng bắt đầu vang lên.
Bài Lương Chúc dần dần được thể hiện, hai tay linh hoạt di chuyển trên phím đàn, trong sảnh hoàn toàn yễn lặng, tim mọi người rung động một cách mạnh mẽ, hoàn toàn chìm đắm vào âm thanh du dương, không người nào có thể dời mắt khỏi hai người kia, đặc biệt là bóng dánh mỏng manh rất dịu dàng dưới ánh đèn kia.
Bọn họ diễn tấu một ca khúc nói về tình yêu thời xa xưa, xuyên qua năm tháng, xuyên qua thời không, giống như một câu chuyện tình yêu kể về người con gái phong nhã tài hoa có một không hai, tuy tài năng nhưng lại gặp trắc trở trong tình yêu, nỗi đau tràn ngập trong trái tim.
Đàn violon và dương cầm hài hòa như vậy, Dương Hân Ngôn biết ca khúc của Bá Nha nhưng lại không thể thấu hiểu được tâm tình của tác giả, vào giây phút này cô lại cảm thấy chiếc đàn violon trên tay chưa bao giờ sinh động như vậy, trong mắt cô bây giờ tất cả mọi thứ đều có vẻ mờ nhạt, chỉ còn lại cô và người đàn ông đang biểu diễn kia, cái gọi là tâm linh tương thông, nhẹ nhàng một chút, sẽ xuất hiện cộng hưởng tuyệt vời.
Trình Vũ không thường đánh đàn nhưng mỗi lần đánh thì hưởng thụ âm nhạc hoàn toàn mang đến cho anh cảm giác thoải mái vui vẻ, anh cũng thích chém giết trên thương trường, nhưng anh phải kìm nén lại. Anh cũng thích thiết kế chương trình, nhưng chuyện này đòi hỏi phải cẩn thận, chỉ có âm nhạc mới có thể khiến bản thân anh hoàn toàn thả lỏng, nhưng nó chỉ là loại thuộc điều chỉnh tiếng cười trong cuộc sống của Trình Vũ.
Khi kết thúc, tiếng vỗ tay trong hội trường như sấm rền, không thể nghi ngờ rằng đây chính là khúc Lương Chúc hay nhất mà bọn họ từng nghe, ít nhất là trong lúc này mọi người đều nghĩ như vậy, Trình Vũ cũng không có biểu tình gì, chỉ lặng lẽ đóng đàn lại, đi xuống sân khấu, ngoại trừ lúc đầu nhìn Dương Hân Ngôn một cái thì không chú ý thêm một lần nào nữa. Dương Hân Ngôn vẫn còn đắm chìm trong khoảnh khắc hợp tấu rung động vừa rồi, lúc cô xoay người, cũng không nhìn thấy người mà mình muốn nhìn, trong lòng có chút thất vọng.
Hạng Mặc sau cánh gà nhìn thấy Trình Vũ đi xuống, kích động khoác vai anh."Bộ trưởng Trình, cậu đàn dương cầm tốt như vậy, có hứng thú với bộ văn hóa và thể dục thể thao của chúng tôi không?"
Trình Vũ còn chưa nói gì mà Hạng Mặc đã cảm giác được ánh mắt của hội viên bộ phận tin tức đang nhìn mình chằm chằm, có vẻ như đang cảnh cáo nếu anh ta dám lấy bộ trưởng vĩ đại của bọn họ thì mỗi ngày bọn họ sẽ không để anh ta chết được tử tế, Hạng Mặc mất tự nhiên ho khan một tiếng."Bỏ qua bỏ qua, tôi nói đùa thôi."
Kết thúc hội diễn, Trình Vũ ngồi trên xe đẹp chờ Lucy đi ra, thấy Lucy vẫy tay chào bọn họ, sau đó ngồi lên yêu sau, anh chậm rãi nhớ lại ký túc xá của Lucy. Đã là chiều tối rồi, trên đường mòn cứ qua vài tốp lại có một đôi yêu nhau, gió chiều thổi qua đôi yêu nhau này, mang đến một vẻ đẹp ấm áp.
"Hôm nay anh đàn rất tốt."
Đến cửa ký túc xá, Trình Vũ dừng xe lại, đối mặt với Lucy."Em không vui sao?"
"Chỉ là nhìn thấy anh và học muội ăn ý với nhau như thế nên có hơi ghen." Lucy bĩu môi, thật đáng yêu.
Trình Vũ thở phào nhẹ nhõm, anh đã từng chứng kiến phụ nữ tức giận, tính mẹ anh rất tốt như vậy nhưng khi tức lên thì đến cha anh cũng không trấn áp được. Mẹ nuôi thì càng không phải nói, mỗi lần đều để chú Bắc Đường ngủ sàn nhà. Em gái thì gần như không nói lý, dứt khoát không giống với Lucy của anh, anh vén lại sợi tóc giúp cô."Về sau không làm nữa là được."
"Vậy thì không được, cũng không phải là em nghe không hiểu tiếng đàn của anh, nhưng về sau chỉ cho đàn cho em nghe thôi." Lucy ôm cánh tay của Trình Vũ, làm nũng.
"Được." Trình Vũ vẫn thản nhiên đồng ý như vậy, anh muốn thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô, chứ đừng nói đến chuyện nhỏ bé không đáng kể như vậy.
Lucy hôn lên má anh một cái rồi vẫy vẫy cánh tay."Anh về đi."
"Ừ."
Trình Vũ đạp xe đi, thật ra từ khi Trình Vũ biến thành thần tượng mới trong trường, người đi xe đạp đi học ngày càng nhiều, tất cả nữ sinh đều cảm thấy tự hào nếu bạn trai lấy xe chở mình, nếu bạn lái xe thể thao tới đón người ta thì người ta mới cảm thấy mất mặt đó. Cho nên trước cửa ký túc xá có rất nhiều nam sinh giống Trình Vũ, tốp năm tốp ba đạp xe đưa bạn gái về ký túc xá.
Lucy quay lại thấy Dương Hân Ngôn đang nhìn cô mỉm cười, đang muốn rời đi thì cô gọi lại."Dương Hân Ngôn."
"Học tỷ." Dương Hân Ngôn xoay người lại.
"Hôm nay biểu diễn rất tốt."
"Cảm ơn."
"Có thể nói chuyện không?"
Dương Hân Ngôn nói với Ngô Minh Mỹ ở bên cạnh."Tiểu Mỹ, cậu lên trước đi."
"Ừ..." Ngô Minh Mỹ nhìn Lucy rồi lại nhìn Dương Hân Ngôn, không hiểu có chuyện gì xảy ra mà đi lên tầng.
Trên đường mòn vắng vẻ, Lucy đi phía trước, Dương Hân Ngôn đi sau lưng cô, hai người đều không nói gì, Dương Hân Ngôn chăm chú đếm số đá cuội trên mặt đất, rồi lại thấy Lucy xoay người nhìn mình."Tôi hy vọng em cách Trình Vũ xa một chút."
Dương Hân Ngôn kinh ngạc, mơ hồ biết Lucy đang muốn nói gì với mình, nhưng không nghĩ cô lại trực tiếp như vậy."Có phải học tỷ nghĩ nhiều rồi không?"
Lucy nở nụ cười."Tôi cũng là con gái, ánh mắt em nhìn Trình Vũ rất rõ ràng."
Dương Hân Ngôn hít một hơi thật sâu."Được rồi, cứ coi như em thích học trưởng thì sao, chị không có quyền ngăn cản em thích một người, hơn nữa hai người còn chưa kết hôn, suy cho cùng thì người khác vẫn có quyền theo theo đuổi. Không phải chuyện gì cũng có khả năng sao?"
Lucy cảm thấy buồn cười lắc đầu."Vậy tùy em, tôi chỉ không muốn em lãng phí thời gian thôi, tạm biệt."
Dương Hân Ngôn nhìn bóng dáng xinh đẹp cao quý của Lucy, trong lòng có chút phức tạp, học tỷ rất xuất sắc, nhưng tình cảm không phải chuyện có thể nói lý, học tỷ có thể đảm bảo học trưởng sẽ mãi yêu mình sao.
Tài liệu về Dương Hân Ngôn bày trước mặt của Nguyệt Nặc, ánh mắt lười biếng của Nguyệt Nặc khẽ nheo lại. Cô thật sự bị cha cô ép về căn cứ hai tháng, nếu là trước kia để thay đổi không khí nhàm chán thì quay về căn cứ chơi đùa cũng được. Nhưng bây giờ không được, cô đang quyết chí là bác sĩ khoa tim vĩ đại nhất, thề muốn chữa khỏi bệnh của Tiểu Hoa thân ái, làm sao có thể lãng phí thời gian ở căn cứ làm chuyện nhàm chán này được. Không bằng trao đổi tư liệu của Dương Hân Ngôn với cha, nói không chừng ông lại có hứng thú đấy.
"Mẹ, con về rồi." Dương Hân Ngôn đứng ở cửa thay giày rồi đi vào nhà, vui vẻ chạy vào phòng bếp nhìn người phụ nữ đang nấu cơm.
Người phụ nữ kia quay người lại, thật ra chính là Tần Húc Nhi, người đã ly khai mười mấy năm."Học viện mới như thế nào?"
"Rất tốt ạ." Dương Hân Ngôn ăn vụng."Mẹ, con nói cho mẹ biết, trường con có một vị học trưởng rất giỏi đó, hơn nữa anh ấy cũng rất đẹp trai nữa."
"Con gái động lòng rồi hả?" Biết mắt con gái mình rất cao, Tần Húc Nhi cũng tò mò người con trai như thế nào mà lại có thể khiến con gái của mình khen ngợi như thế, nếu thật sự tốt thì bà sẽ không phản đối việc con gái yêu đương lúc đang học đại học.
"Hì hì." Dương Hân Ngôn cười chạy ra khỏi phòng bếp."Mẹ, anh ấy tên là Trình Vũ, còn trẻ như vậy mà đã là tổng giám đốc của Nguyệt thị rồi."
"Loảng xoảng...!!"
"Mẹ, có chuyện gì thế." Dương Hân Ngôn nghe được âm thanh đồ vật rơi xuống đất, ánh mắt tập trung vào phòng bếp, chiếc muôi rơi trên sàn nhà, cô chạy tới nhặt lên rồi rửa sạch."Tại sao lại không cẩn thận như thế."
"Không có gì." Tần Húc Nhi muốn bình tĩnh lại, nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy, từ trước tới nay Dương Hân Ngôn chưa bao giờ thấy mẹ mình kích động như vậy."Mẹ, mẹ không sao chứ?"
"Không có việc gì." Tần Húc Nhi giữ chặt tay con gái."Con vừa nói vị học trưởng kia của con là ai?"
"Trình Vũ, tổng giám đốc của Nguyệt thị, có gì không ổn sao?"
"Tiểu Ngôn, mẹ không quan tâm con thích ai, nhưng không cho phép thích người tên Trình Vũ kia, có biết không!" Tần Húc Nhi đột nhiên nghiêm khắc khiến Dương Hân Ngôn không biết giải thích như thế nào."Tại sao ạ?"
"Nghe lời mẹ! Người có tiền như bọn họ sẽ không để mắt tới gia đình nhỏ của chúng ta đâu, nếu con thích cậu ta thì sẽ không có kết quả tốt." Tần Húc Nhi thấy lâu rồi mà con gái không đồng ý thì lập tức quát lớn."Nghe rõ chưa!"
"Mẹ!" Dương Hân Ngôn cảm thấy mẹ mình cực kỳ khác bình thường, cho dù hiểu được hoàn cảnh gia đình khác nhau rất lớn, nhưng không đến mức này chứ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của Tần Húc Nhi cô chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Có chuyện gì thế?" Dương Hoa trở về nhà lập tức nghe thấy giọng hai mẹ con đang tranh luận, Tần Húc Nhi nhìn thấy chồng lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, dịu dàng nói."Không có việc gì, chỉ là em không cẩn thận làm rơi cái muôi thôi, chuẩn bị ăn cơm đi."
Sau bữa cơm tối, đến lúc nằm trên giường Dương Hân Ngôn vẫn cảm thấy mẹ mình rất không bình thường, lúc ăn cơm tối vẫn còn thất thần, ngay cả cha gọi cũng không nghe thấy, tại sao lúc mẹ nghe tên Trình Vũ lại có biểu hiện khác thường như vậy, liệu giữa bọn họ có chuyện gì mà cô không biết không. Đêm hôm đó, Dương Hân Ngôn mất ngủ, trong đầu vẫn hiện hình ảnh dịu dàng của Trình Vũ.
Theo thường lệ sau lễ nhập học chính là hội diễn chào đón tân sinh viên, Dương Hân Ngôn vừa mới gia nhập bộ văn hóa và thể dục thể thao đương nhiên bị Hạng Mặc lôi đi biểu diễn một tiết mục, hòa tấu dương cầm và violon với một bạn học sinh nam khác, vào lúc quan trọng thì bạn học sinh nam này lại bị tiêu chảy. Hạng Mặc gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, bọn họ đã luyện tập rất nhiều lần, đi đâu tìm một người đánh đàn thông thạo đây, ngay lúc Hạng Mặc muốn chuyển bản hòa tấu thành khúc độc tấu thì anh ta nhìn thấy Trình Vũ đang ngủ ở một góc, đôi mắt trở lên sáng rực, chạy tới. "Bộ trưởng Trình, cậu biết đàn dương cầm không?"
"Biết một chút, làm sao vậy?"
"Còn không phải do tên La Cường đáng chết kia sao, lúc quan trọng lại ngã xuống, không phải lúc bọn họ luyện tập cậu cũng ở bên cạnh nghe sao, bây giờ chỉ có cậu mới có thể giúp tôi, nhờ cậu giúp đỡ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không nghe, tôi ngủ."
"Không sao, mau lên sân khấu đi, nếu không thì thật sự phải biến thành độc tấu rồi." Hạng Mặc trực tiếp kéo Trình Vũ đi, chỉ cần có người để báo cáo kết quả công tác là được.
Dương Hân Ngôn đã ôm violon chờ trên sân khấu từ sớm, cô cũng lo lắng có phải sẽ biến thành khúc độc tấu hay không. Lucy thấy tiết mục có khả năng xảy ra biến cố, ngay lúc cô đang muốn đẩy tiết mục phía dưới lên thì thấy Trình Vũ bị đẩy đến đây một cách không tình nguyện, cô sửng sốt một chút, bất đắc dĩ cười cười.
Vừa thấy Trình Vũ lên sân khấu, phía dưới xôn xao một chút, Tôn Linh Huệ nhanh nhạy giới thiệu, danh tiếng của Trình Vũ cũng có ảnh hưởng rất lớn với sinh viên mới. Lucy còn nghe thấy có rất nhiều nữ sinh hét tên Trình Vũ, mặc dù cảm thấy kiêu ngạo, nhưng cũng cảm thấy ghen một chút, cô vẫn nhớ về Trình Vũ trước kia hơn, ít nhất thời gian đó chỉ có mình cô biết anh rất tốt.
Trình Vũ quay đầu nhìn về phía Hạng Mặc, anh ta đang ra sức chắp tay nhờ mình giúp, nếu mình không giúp thì dường như không tốt lắm, đến trước đàn dương cầm, ánh mắt lười biếng của anh nhìn về phía Dương Hân Ngôn, thấy cô căng thẳng gật đầu. Mặc dù đã từng diễn rất nhiều lần, nhưng cô không ngờ có thể hợp tác với Trình Vũ, trong lòng vừa căng thẳng, vừa sợ, vừa vui.
Nâng tay lên, âm thanh cũng bắt đầu vang lên.
Bài Lương Chúc dần dần được thể hiện, hai tay linh hoạt di chuyển trên phím đàn, trong sảnh hoàn toàn yễn lặng, tim mọi người rung động một cách mạnh mẽ, hoàn toàn chìm đắm vào âm thanh du dương, không người nào có thể dời mắt khỏi hai người kia, đặc biệt là bóng dánh mỏng manh rất dịu dàng dưới ánh đèn kia.
Bọn họ diễn tấu một ca khúc nói về tình yêu thời xa xưa, xuyên qua năm tháng, xuyên qua thời không, giống như một câu chuyện tình yêu kể về người con gái phong nhã tài hoa có một không hai, tuy tài năng nhưng lại gặp trắc trở trong tình yêu, nỗi đau tràn ngập trong trái tim.
Đàn violon và dương cầm hài hòa như vậy, Dương Hân Ngôn biết ca khúc của Bá Nha nhưng lại không thể thấu hiểu được tâm tình của tác giả, vào giây phút này cô lại cảm thấy chiếc đàn violon trên tay chưa bao giờ sinh động như vậy, trong mắt cô bây giờ tất cả mọi thứ đều có vẻ mờ nhạt, chỉ còn lại cô và người đàn ông đang biểu diễn kia, cái gọi là tâm linh tương thông, nhẹ nhàng một chút, sẽ xuất hiện cộng hưởng tuyệt vời.
Trình Vũ không thường đánh đàn nhưng mỗi lần đánh thì hưởng thụ âm nhạc hoàn toàn mang đến cho anh cảm giác thoải mái vui vẻ, anh cũng thích chém giết trên thương trường, nhưng anh phải kìm nén lại. Anh cũng thích thiết kế chương trình, nhưng chuyện này đòi hỏi phải cẩn thận, chỉ có âm nhạc mới có thể khiến bản thân anh hoàn toàn thả lỏng, nhưng nó chỉ là loại thuộc điều chỉnh tiếng cười trong cuộc sống của Trình Vũ.
Khi kết thúc, tiếng vỗ tay trong hội trường như sấm rền, không thể nghi ngờ rằng đây chính là khúc Lương Chúc hay nhất mà bọn họ từng nghe, ít nhất là trong lúc này mọi người đều nghĩ như vậy, Trình Vũ cũng không có biểu tình gì, chỉ lặng lẽ đóng đàn lại, đi xuống sân khấu, ngoại trừ lúc đầu nhìn Dương Hân Ngôn một cái thì không chú ý thêm một lần nào nữa. Dương Hân Ngôn vẫn còn đắm chìm trong khoảnh khắc hợp tấu rung động vừa rồi, lúc cô xoay người, cũng không nhìn thấy người mà mình muốn nhìn, trong lòng có chút thất vọng.
Hạng Mặc sau cánh gà nhìn thấy Trình Vũ đi xuống, kích động khoác vai anh."Bộ trưởng Trình, cậu đàn dương cầm tốt như vậy, có hứng thú với bộ văn hóa và thể dục thể thao của chúng tôi không?"
Trình Vũ còn chưa nói gì mà Hạng Mặc đã cảm giác được ánh mắt của hội viên bộ phận tin tức đang nhìn mình chằm chằm, có vẻ như đang cảnh cáo nếu anh ta dám lấy bộ trưởng vĩ đại của bọn họ thì mỗi ngày bọn họ sẽ không để anh ta chết được tử tế, Hạng Mặc mất tự nhiên ho khan một tiếng."Bỏ qua bỏ qua, tôi nói đùa thôi."
Kết thúc hội diễn, Trình Vũ ngồi trên xe đẹp chờ Lucy đi ra, thấy Lucy vẫy tay chào bọn họ, sau đó ngồi lên yêu sau, anh chậm rãi nhớ lại ký túc xá của Lucy. Đã là chiều tối rồi, trên đường mòn cứ qua vài tốp lại có một đôi yêu nhau, gió chiều thổi qua đôi yêu nhau này, mang đến một vẻ đẹp ấm áp.
"Hôm nay anh đàn rất tốt."
Đến cửa ký túc xá, Trình Vũ dừng xe lại, đối mặt với Lucy."Em không vui sao?"
"Chỉ là nhìn thấy anh và học muội ăn ý với nhau như thế nên có hơi ghen." Lucy bĩu môi, thật đáng yêu.
Trình Vũ thở phào nhẹ nhõm, anh đã từng chứng kiến phụ nữ tức giận, tính mẹ anh rất tốt như vậy nhưng khi tức lên thì đến cha anh cũng không trấn áp được. Mẹ nuôi thì càng không phải nói, mỗi lần đều để chú Bắc Đường ngủ sàn nhà. Em gái thì gần như không nói lý, dứt khoát không giống với Lucy của anh, anh vén lại sợi tóc giúp cô."Về sau không làm nữa là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy thì không được, cũng không phải là em nghe không hiểu tiếng đàn của anh, nhưng về sau chỉ cho đàn cho em nghe thôi." Lucy ôm cánh tay của Trình Vũ, làm nũng.
"Được." Trình Vũ vẫn thản nhiên đồng ý như vậy, anh muốn thỏa mãn tất cả nguyện vọng của cô, chứ đừng nói đến chuyện nhỏ bé không đáng kể như vậy.
Lucy hôn lên má anh một cái rồi vẫy vẫy cánh tay."Anh về đi."
"Ừ."
Trình Vũ đạp xe đi, thật ra từ khi Trình Vũ biến thành thần tượng mới trong trường, người đi xe đạp đi học ngày càng nhiều, tất cả nữ sinh đều cảm thấy tự hào nếu bạn trai lấy xe chở mình, nếu bạn lái xe thể thao tới đón người ta thì người ta mới cảm thấy mất mặt đó. Cho nên trước cửa ký túc xá có rất nhiều nam sinh giống Trình Vũ, tốp năm tốp ba đạp xe đưa bạn gái về ký túc xá.
Lucy quay lại thấy Dương Hân Ngôn đang nhìn cô mỉm cười, đang muốn rời đi thì cô gọi lại."Dương Hân Ngôn."
"Học tỷ." Dương Hân Ngôn xoay người lại.
"Hôm nay biểu diễn rất tốt."
"Cảm ơn."
"Có thể nói chuyện không?"
Dương Hân Ngôn nói với Ngô Minh Mỹ ở bên cạnh."Tiểu Mỹ, cậu lên trước đi."
"Ừ..." Ngô Minh Mỹ nhìn Lucy rồi lại nhìn Dương Hân Ngôn, không hiểu có chuyện gì xảy ra mà đi lên tầng.
Trên đường mòn vắng vẻ, Lucy đi phía trước, Dương Hân Ngôn đi sau lưng cô, hai người đều không nói gì, Dương Hân Ngôn chăm chú đếm số đá cuội trên mặt đất, rồi lại thấy Lucy xoay người nhìn mình."Tôi hy vọng em cách Trình Vũ xa một chút."
Dương Hân Ngôn kinh ngạc, mơ hồ biết Lucy đang muốn nói gì với mình, nhưng không nghĩ cô lại trực tiếp như vậy."Có phải học tỷ nghĩ nhiều rồi không?"
Lucy nở nụ cười."Tôi cũng là con gái, ánh mắt em nhìn Trình Vũ rất rõ ràng."
Dương Hân Ngôn hít một hơi thật sâu."Được rồi, cứ coi như em thích học trưởng thì sao, chị không có quyền ngăn cản em thích một người, hơn nữa hai người còn chưa kết hôn, suy cho cùng thì người khác vẫn có quyền theo theo đuổi. Không phải chuyện gì cũng có khả năng sao?"
Lucy cảm thấy buồn cười lắc đầu."Vậy tùy em, tôi chỉ không muốn em lãng phí thời gian thôi, tạm biệt."
Dương Hân Ngôn nhìn bóng dáng xinh đẹp cao quý của Lucy, trong lòng có chút phức tạp, học tỷ rất xuất sắc, nhưng tình cảm không phải chuyện có thể nói lý, học tỷ có thể đảm bảo học trưởng sẽ mãi yêu mình sao.
Tài liệu về Dương Hân Ngôn bày trước mặt của Nguyệt Nặc, ánh mắt lười biếng của Nguyệt Nặc khẽ nheo lại. Cô thật sự bị cha cô ép về căn cứ hai tháng, nếu là trước kia để thay đổi không khí nhàm chán thì quay về căn cứ chơi đùa cũng được. Nhưng bây giờ không được, cô đang quyết chí là bác sĩ khoa tim vĩ đại nhất, thề muốn chữa khỏi bệnh của Tiểu Hoa thân ái, làm sao có thể lãng phí thời gian ở căn cứ làm chuyện nhàm chán này được. Không bằng trao đổi tư liệu của Dương Hân Ngôn với cha, nói không chừng ông lại có hứng thú đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro