Chương 3
Tinh Tinh Hải Lí Lao Nguyệt Lượng
2024-07-13 23:19:03
4.
Cái này liên quan đến chuyện sinh t.ử tồn vong của Từ gia, hai ngày nay hắn thậm chí còn không thèm đến thanh lâu để lấy lòng Huyên Mộng cô nương.
Chúng ta đã xem qua tất cả các thoại bản ma quái, cũng không tìm được cách nào có thể hoán đổi lại.
Rốt cuộc thì ngày cuối cùng cũng đến.
Đêm trước ngày khởi hành có một trận mưa mùa đông, mưa dày đặc rơi tí ta tí tách trên mái nhà, chúng ta ngồi đối diện nhau, chiếc bàn chỉ ngắn ngủi ba thước nhưng giống như cách xa một ngân hà.
Ánh nến nhảy múa trên khuôn mặt hắn, đôi mắt hắn rạng rỡ ánh lửa, giống như đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, đẹp đến mức khiến lòng ta rung động.
Lúc đó hắn mới mười chín tuổi, thậm chí còn không chịu đá cửa kiệu hoa, chọc người khác chê cười hắn về sau chắc chắn sẽ không làm tròn bổn phận của một phu quân. Từ lúc xuống kiệu cho đến lúc vào động phòng, hắn ném dây nhân duyên xuống đất, sải bước tiến tới bắt lấy tay của ta, nắm chặt lấy không chịu buông ra, chỉ ngoại trừ lúc bái thiên địa.
Hỉ nương nói như này thật không hợp quy củ, nháo mọi người che mắt bọn trẻ con lại.
“Chàng làm đau ta...” Ta che lại cổ tay đỏ bừng rồi oán giận.
“Ta sợ buông lỏng ra, thì nàng sẽ chạy mất.” Hắn vén khăn trùm đầu lên, trong mắt lóe lên tia lửa, ánh mắt của thiếu niên vừa dè dặt vừa nóng bỏng: “Ta nói cho nàng nghe, giấc mơ mà ta sợ nhất kia, chính là nàng đã bỏ ta mà đi, nàng cưỡi Chiếu Dạ đi rồi, ta có gọi nàng thế nào thì nàng cũng không nghe thấy, ta không đuổi kịp được nàng, ta đánh mất nàng…”
Như thể bảy năm giữa chúng ta đã trôi qua trong chớp mắt, thiếu niên kiên nghị và chấp nhất ấy, không biết khi nào đã buông lỏng tay ta ra, chỉ để lại một mình ta, gần nhau trong gang tấc nhưng lại xa biển cách trời.
“Phó tướng Dương Chiêu Khê, con cháu thế gia, lỗ mãng bướng bỉnh, mấy lần dạy bảo hắn đều không phục, liên tục dĩ hạ phạm thượng, nhưng cũng xem như... có thể dùng được.”
Lời nói của hắn kéo ta trở về thực tại.
Dương Chiêu Khê? Ta nhớ lúc ta và Từ Tử Nghi thành hôn, y cũng đến cùng với lão phu nhân Quốc công phủ gia, lúc đó y mới mười lăm tuổi, trông khiêm tốn lễ phép, dáng vẻ rõ ràng là một tiểu quân tử, bốn năm trôi qua, thế mà tính cách lại trở nên bướng bỉnh và lỗ mãng?
“Quân sư Nguyên Tước, tự xưng là Gia Cát tái thế, tính tình bảo thủ, không làm mấy trò mưu hèn kế bẩn, có thể tin tưởng được.”
“Thám báo Sấu Nha, không có thân phận thực sự, hay nói đùa, tuy nhiên có nhiều tài năng và vận may, nhưng…” Hắn suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được, rồi cuối cùng mỉm cười: “Nhưng cãi nhau với hắn, có thể g i ê/ t thời gian.”
Khi hắn nhắc đến những huynh đệ vào sinh ra t.ử của mình, khóe miệng hơi cong lên.
Đã rất lâu rồi ta không được nghe hắn tâm sự về chuyện của hắn.
Lúc trước ta từng cùng hắn sóng vai phóng ngựa ở Bắc Hoang, chúng ta không có gì để giấu nhau, nhưng bây giờ ta ở bên trong hậu viện, những chuyện vụn vặt của phủ tướng quân gần như khiến ta quên đi những năm tháng khi còn nhỏ.
“Từ khi ta gả vào Từ gia, đã rất lâu rồi chàng không tâm sự cùng với ta, có lúc ta mơ thấy núi Tiếu Thi ở Bắc Hoang, thuật ngự thú khó chơi của Tiêu tộc, còn có quỷ núi được đồn thổi ở bên trong núi Tiếu Thi…”
Vừa nói ra ta đã ý thức được mình đã sai, trong sách có nói, đó không phải là bổn phận của nữ tử.
Hắn không muốn nghe oán phụ oán giận, nên đổi chủ đề:
“Núi Tiếu Thi nghe đồn có quỷ núi, lúc trước ta còn tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết, kết quả ta tận mắt nhìn thấy...”
Hắn tinh thần sáng láng khi nói về cô nương quỷ núi ở núi Tiếu Thi, ta nghĩ đến những tin đồn bên ngoài về cuộc tương ngộ của hắn với Huyên Mộng cô nương, trong mắt ảm đạm một mảnh:
“Là Huyên Mộng cô nương à.”
Hắn bị ta vạch ra tâm tư nên có hơi xấu hổ.
Đã nhiều ngày, vì việc hoán đổi thân xác, nên hắn rất ít khi đến hoa lâu ôm Huyên Mộng cô nương vào lòng, đều là nhờ tùy tùng truyền tin, an ủi nỗi niềm tương tư.
“Chàng không cần cảm thấy mất tự nhiên, chàng và ta đã không còn là phu thê nữa, mà chỉ là bị ràng buộc bởi thân thể này mà thôi.” Ta mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đau xót: “Lúc trước ta với chàng tự quyết định hôn sự, cùng nhau bỏ trốn vào Nguyên Tiêu, ta đã nghĩ tới hôm nay.”
Khi chúng ta ở bên nhau, phụ thân Từ Tử Nghi vui vẻ đồng ý, nhưng phụ thân ta lại sống c h ê/ t không chịu đồng ý.
Ông ấy góa vợ đã nhiều năm, chỉ có một nữ nhi là ta, không muốn gả ta vào phủ cao cửa rộng:
“Những người bên trong đều là hai mắt phú quý, một trái tim chỉ biết lợi ích. Con làm sao có thể hiểu được những quanh co trong đó?”
“Tử Nghi sẽ che chở cho con.”
Phụ thân ta liên tục thở dài, nhưng ta đang đắm chìm trong tình yêu nên không nghe lọt cái gì.
Vào Lễ Nguyên Tiêu ngày ấy, ta đã tự mình phó ước, rồi tự định chung thân, phụ thân tức giận đến mức mắng ta dâm bôn*.
*dâm bôn: ý chỉ người bỏ trốn theo người tình ngày xưa
“Sính giả làm vợ, bôn làm thiếp*! Con có hiểu lợi hại hay không!”
*Sính giả làm vợ, bôn làm thiếp: tục ngữ có nghĩa là chính thức gả chồng thì làm vợ, còn bỏ trốn theo người tình thì làm thiếp.
Ông ấy lệnh cho ta quỳ trước linh vị của mẫu thân, giơ cao cây roi thuần ngựa lên với khuôn mặt xanh mét, ta cảm thấy mình không làm gì sai nên dứt khoát ngẩng đầu lên chờ ông ấy đánh ta, ông ấy mấy lần không xuống tay được, thở dài ném roi ngựa đi, cứ vậy mà ngồi trong góc rũ đầu xuống mà khóc. Chu Bá Nhạc - người mà sất sá phong vân ở trại nuôi ngựa, người phụ thân mà cưng chiều ta, ta muốn gì được nấy từ nhỏ, dường như đã già đi mấy chục tuổi chỉ sau một đêm.
Ngày hôm sau, Từ Tử Nghi quỳ ở trước cửa nhà ta, chịu mưa đông xối ba ngày, phụ thân ta cuối cùng cũng buông lỏng, thở dài ba tiếng, cũng coi như là ngầm đồng ý hôn sự này.
Từ Tử Nghi đối xử rất tốt với ta, hắn bị Nhậm lão phu nhân đánh gãy ba roi mây, cũng nhất quyết phải cho ta làm chính thê.
Khi đó, ta thực sự nghĩ rằng lời thề non hẹn biển sẽ không bao giờ thay đổi.
Nghe ta nhắc đến chuyện cũ, Từ Tử Nghi tỏ ra không được tự nhiên, không kêu lên một tiếng, khiến ta trông giống như một bà thím già bụng đầy oán khí.
“Mặt chàng còn đau không?” Ta nhìn vết tay trên mặt hắn, đổi chủ đề.
“Hàng ngày ngươi phụng dưỡng mẫu thân như thế nào? Tại sao mẫu thân lại nổi nóng như vậy?”
“Ta đối xử với bà ấy như thế nào ư? Bởi vì bà ấy là mẫu thân của chàng, nên ta cũng coi bà ấy như mẫu thân của mình mà hiếu kính bà ấy.”
“Chu di nương nói, ngày thường ngươi vô lễ bất kính, không có chút hiếu tâm nào.”
“Chàng tin Chu di nương, nhưng lại không tin ta, đúng không?“. Truyện Thám Hiểm
Ta lẳng lặng nhìn hắn, hắn lại chợt cảm thấy chột dạ:
“Mẫu thân đã lớn tuổi rồi, lời nói khó tránh khỏi hơi khó nghe, đợi sau này chúng ta đổi lại với nhau, ngươi có thể đến xin lỗi mẫu thân, dập đầu xuống một cái. Mẫu thân chỉ nói chuyện hơi khó nghe mà thôi, nhưng tâm địa lại hiền lành.”
Mắng ta là s.úc si.nh vong ơn bội nghĩa, cũng chỉ là một lời nói nhẹ nhàng và hơi khó nghe ư?
Còn muốn ta dập đầu nhận sai?
“Ta chỉ muốn nói một câu, hãy cẩn thận với mấy di nương kia của ca ca chàng.”
“Nữ nhân ở hậu viện còn có thể lợi hại hơn đao kiếm trên chiến trường hay sao?” Hắn cười khinh thường: “Ta sẽ âm thầm tìm cách hoán đổi lại cơ thể ở kinh thành, ngươi chỉ cần giữ được mạng trên chiến trường, nói không chừng vừa tới Bắc Hoang, chúng ta đã hoán đổi lại cho nhau rồi.”
Chúng ta không nói thêm gì nữa, chỉ có bên ngoài mưa đang trút xuống ngày một nặng hạt, mấy chiếc đèn treo bên ngoài rung rung.
“Ngươi nhìn xem lão gia và phu nhân yêu thương nhau làm sao.” Hồng Ngọc và Lục Châu trò chuyện với nhau ở bên ngoài.
“Cái Huyên Mộng cô nương gì kia, nàng ta đúng là một người hạ lưu, không biết xấu hổ, vào thanh lâu hát rong, còn dây dưa không rõ với Thái tử gia và Vương gia. Nghe nói, hoa lâu của nàng ta còn ẩn giấu một nam nhân lai lịch không rõ...” Lục Châu tuổi còn nhỏ, chỉ tức giận bất bình thay ta, bất tri bất giác giọng nói càng lúc càng lớn: “Phu nhân của chúng ta là một người tốt như vậy, mấy ngày nay ngài ấy đều lén rơi nước mắt...”
Sắc mặt Từ Tử Nghi trở nên khó coi, đang định đứng dậy trách đánh Lục Châu, thì bị ta kéo lại:
“Sau khi hòa li với chàng, ta sẽ mang Lục Châu và Hồng Ngọc đi cùng. Các nàng ấy đã theo ta từ nhỏ, cũng vì tình cảm chủ tớ mà nói lời bất bình thay ta, nếu chàng dùng khuôn mặt của ta trách đánh, thì trái tim các nàng ấy không khỏi rét lạnh. Từ Tử Nghi, tình cảm phu thê bốn năm của ta và chàng, chỉ có yêu cầu này thôi.”
Hắn lưỡng lự một hồi, nhưng vẫn gật đầu.
5.
Ngày khởi hành là một ngày không mây và đầy nắng.
Huyên Mộng cô nương trong miệng hắn không đến tiễn hắn, cũng chính là ta đang mang túi da hắn.
Ta nghe nói nàng ta mới mở một hoa lâu, hôm nay đang tổ chức lễ khai trương bán đại hạ giá, Từ Tử Nghi muốn đi ra ngoài, nhưng vì mang thân phận của ta, nên đại môn không ra được, nhị môn cũng khỏi bàn.
Hắn cảm thấy thất vọng, cũng rất nôn nóng.
May mà Huyên Mộng cô nương đã nói một câu: “Nếu đôi tình đã cửu trường, thì cần gì phải thấy nhau sớm chiều?” Khiến lo lắng của hắn trở thành hư không.
Chiếu Dạ hưng phấn vô cùng, không ngừng cọ lấy cổ ta, ta xoay người lên ngựa, Chiếu Dạ vui sướng mà giơ vó trước lên, ta mỉm cười vuốt cái bờm trắng như tuyết của nó, màu lông sáng bóng mượt mà, Từ Tử Nghi chăm sóc nó rất tốt.
Từ Tử Nghi nói với giọng chua lè:
“Ta đã vào sinh ra tử với nó được 4 năm, còn chưa bao giờ thấy nó lấy lòng ta như vậy.”
Sau mười ngày cưỡi ngựa, một đường hướng thẳng tới phương bắc, rời khỏi Nhạn Môn Quan, đó là một mảnh đất hoang hai, ba trăm dặm, đầy cỏ mục và cây dương khô héo, không có người ở, chỉ có vài trạm dịch rải rác run run trong gió lạnh.
Mặt trời lặn đỏ như ma/u, ánh hoàng hôn mang đến cho tiểu thành ở biên giới một cảm giác hoang tàn và hiu quạnh, những ngọn núi phủ tuyết ở phía xa phủ một lớp ánh sáng đỏ vàng, lóe lên hàn ý lạnh như băng nhưng lại ấm áp.
Đây là nơi ta lớn lên, Chiếu Dạ vui sướng mà hí vang, hai mắt ta hơi nóng lên.
Đúng lúc này, lính gác Doanh Khẩu Vọng gọi một tiếng:
“Là Chiếu Dạ! Là cờ đỏ sẫm! Phó tướng quân và tướng quân đều đã trở lại!”
Phó tướng quân? Cái vị không phục quản giáo, nhiều lần dĩ hạ phạm thượng trong miệng Từ Tử Nghi, Dương Chiêu Khê?
Ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bụi bặm cuồn cuộn cùng với một đoàn đỏ sẫm chói mắt phía chân trời.
Chỉ khi bụi bặm cuồn cuộn lao thẳng đến trước mắt ta, ta mới nhìn thấy mặt y.
Ánh sáng lạnh thấu xương chiếu vào bộ y phục bằng sắt, thiếu niên cưỡi ngựa đang cầm một cây thương bằng bạc, trên đó vẫn còn ma/u chưa khô.
Chiếc cột tóc màu đỏ son buộc cao mái tóc đen, thành một chiếc đuôi ngựa gọn gàng. Nhìn thoáng qua, trên người y thế mà chỉ có đúng ba màu: đỏ, đen và trắng, trông giống như ngọn núi tuyết Thiên Nhận không thể chạm tới, vừa cao vừa xa, gọn gàng lại phóng đãng.
Ta gặp y cách đây 4 năm trước, y vẫn còn là một đứa trẻ, vậy mà bây giờ đã là phó tướng quân.
Nhưng không đợi ta mở miệng.
Cây thương bạc trong tay y đã theo gió đánh úp về phía mặt của ta, thương đến như du long, chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy trong không khí, giây tiếp theo, cây thương bạc kia đã dừng lại ở cổ họng của ta.
Thấy ta sửng sốt, y chợt cười, mang theo một chút nghịch ngợm của thiếu niên:
“Tướng quân đại nhân không cười sao, thật nhàm chán.”
Y quay ngựa về doanh như không có chuyện gì xảy ra, mặc kệ tiếng hô hào rung trời “Cung nghênh Từ tướng quân” phía sau.
Nhưng ta lại cảm thấy, y cũng không phải là đang đùa giỡn, trong nháy mắt kia ta rõ ràng nhìn thấy... sát ý trong mắt y.
… Ta e rằng điều này không chỉ là bất hảo, bất kham.
Từ xa ta đã nhìn thấy hai nam nhân đứng trái phải hai bên cửa doanh trướng.
Nam nhân bên trái mặc áo choàng lông quạ màu đen, mặt mày như cáo, đôi môi mỏng nhếch lên cười như không cười, thể hiện ra vẻ ranh ma và tinh ranh của mấy kẻ đầu đường xó chợ.
Nam nhân bên phải mặc trường bào màu trắng, lại khoác lên áo lông chồn dày nặng màu xanh, trái ngược với nam nhân khôn ngoan và toan tính bên cạnh, đôi mắt phượng đỏ rực của hắn ta như buồn như thương. Thời tiết Bắc Hoang rét lạnh, hắn ta còn phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay.
Một số ký ức thuộc về Từ Tử Nghi hiện lên, là thám báo Sấu Nha và quân sư Nguyên Tước.
Vào đêm, không khí náo nhiệt của bữa tiệc nghênh đón ban ngày đã lắng xuống.
Trong bữa tiệc, Dương Chiêu Khê đã nhiều lần gây sự với ta, ta khách khí nâng chén kính y, nhưng y cũng không thèm ngẩng đầu lên, thậm chí còn ngay lập tức nói rằng mình không khỏe, không đợi ta trả lời đã mở tung cửa trướng ra, nghênh ngang rời đi.
Không ngờ khi ta vừa bước vào bóng tối bên trong doanh trướng, Dương Chiêu Khê đã đấm vào lưng ta một cái, nhân lúc ta còn ngây ngốc y tóm vào đầu ta, một chân thì đá vào đầu gối ta, sau đó túm lấy cổ áo ta, khiến ta phải ngẩng đầu lên nhìn y.
Trong bóng đêm đôi mắt của y sáng lên như sói.
Sắc mặt y lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một:
“Ngươi vẫn hoà li với nàng ấy, có phải hay không?
Chỉ vì nữ nhân kia sao?”
Cái này liên quan đến chuyện sinh t.ử tồn vong của Từ gia, hai ngày nay hắn thậm chí còn không thèm đến thanh lâu để lấy lòng Huyên Mộng cô nương.
Chúng ta đã xem qua tất cả các thoại bản ma quái, cũng không tìm được cách nào có thể hoán đổi lại.
Rốt cuộc thì ngày cuối cùng cũng đến.
Đêm trước ngày khởi hành có một trận mưa mùa đông, mưa dày đặc rơi tí ta tí tách trên mái nhà, chúng ta ngồi đối diện nhau, chiếc bàn chỉ ngắn ngủi ba thước nhưng giống như cách xa một ngân hà.
Ánh nến nhảy múa trên khuôn mặt hắn, đôi mắt hắn rạng rỡ ánh lửa, giống như đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, đẹp đến mức khiến lòng ta rung động.
Lúc đó hắn mới mười chín tuổi, thậm chí còn không chịu đá cửa kiệu hoa, chọc người khác chê cười hắn về sau chắc chắn sẽ không làm tròn bổn phận của một phu quân. Từ lúc xuống kiệu cho đến lúc vào động phòng, hắn ném dây nhân duyên xuống đất, sải bước tiến tới bắt lấy tay của ta, nắm chặt lấy không chịu buông ra, chỉ ngoại trừ lúc bái thiên địa.
Hỉ nương nói như này thật không hợp quy củ, nháo mọi người che mắt bọn trẻ con lại.
“Chàng làm đau ta...” Ta che lại cổ tay đỏ bừng rồi oán giận.
“Ta sợ buông lỏng ra, thì nàng sẽ chạy mất.” Hắn vén khăn trùm đầu lên, trong mắt lóe lên tia lửa, ánh mắt của thiếu niên vừa dè dặt vừa nóng bỏng: “Ta nói cho nàng nghe, giấc mơ mà ta sợ nhất kia, chính là nàng đã bỏ ta mà đi, nàng cưỡi Chiếu Dạ đi rồi, ta có gọi nàng thế nào thì nàng cũng không nghe thấy, ta không đuổi kịp được nàng, ta đánh mất nàng…”
Như thể bảy năm giữa chúng ta đã trôi qua trong chớp mắt, thiếu niên kiên nghị và chấp nhất ấy, không biết khi nào đã buông lỏng tay ta ra, chỉ để lại một mình ta, gần nhau trong gang tấc nhưng lại xa biển cách trời.
“Phó tướng Dương Chiêu Khê, con cháu thế gia, lỗ mãng bướng bỉnh, mấy lần dạy bảo hắn đều không phục, liên tục dĩ hạ phạm thượng, nhưng cũng xem như... có thể dùng được.”
Lời nói của hắn kéo ta trở về thực tại.
Dương Chiêu Khê? Ta nhớ lúc ta và Từ Tử Nghi thành hôn, y cũng đến cùng với lão phu nhân Quốc công phủ gia, lúc đó y mới mười lăm tuổi, trông khiêm tốn lễ phép, dáng vẻ rõ ràng là một tiểu quân tử, bốn năm trôi qua, thế mà tính cách lại trở nên bướng bỉnh và lỗ mãng?
“Quân sư Nguyên Tước, tự xưng là Gia Cát tái thế, tính tình bảo thủ, không làm mấy trò mưu hèn kế bẩn, có thể tin tưởng được.”
“Thám báo Sấu Nha, không có thân phận thực sự, hay nói đùa, tuy nhiên có nhiều tài năng và vận may, nhưng…” Hắn suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được, rồi cuối cùng mỉm cười: “Nhưng cãi nhau với hắn, có thể g i ê/ t thời gian.”
Khi hắn nhắc đến những huynh đệ vào sinh ra t.ử của mình, khóe miệng hơi cong lên.
Đã rất lâu rồi ta không được nghe hắn tâm sự về chuyện của hắn.
Lúc trước ta từng cùng hắn sóng vai phóng ngựa ở Bắc Hoang, chúng ta không có gì để giấu nhau, nhưng bây giờ ta ở bên trong hậu viện, những chuyện vụn vặt của phủ tướng quân gần như khiến ta quên đi những năm tháng khi còn nhỏ.
“Từ khi ta gả vào Từ gia, đã rất lâu rồi chàng không tâm sự cùng với ta, có lúc ta mơ thấy núi Tiếu Thi ở Bắc Hoang, thuật ngự thú khó chơi của Tiêu tộc, còn có quỷ núi được đồn thổi ở bên trong núi Tiếu Thi…”
Vừa nói ra ta đã ý thức được mình đã sai, trong sách có nói, đó không phải là bổn phận của nữ tử.
Hắn không muốn nghe oán phụ oán giận, nên đổi chủ đề:
“Núi Tiếu Thi nghe đồn có quỷ núi, lúc trước ta còn tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết, kết quả ta tận mắt nhìn thấy...”
Hắn tinh thần sáng láng khi nói về cô nương quỷ núi ở núi Tiếu Thi, ta nghĩ đến những tin đồn bên ngoài về cuộc tương ngộ của hắn với Huyên Mộng cô nương, trong mắt ảm đạm một mảnh:
“Là Huyên Mộng cô nương à.”
Hắn bị ta vạch ra tâm tư nên có hơi xấu hổ.
Đã nhiều ngày, vì việc hoán đổi thân xác, nên hắn rất ít khi đến hoa lâu ôm Huyên Mộng cô nương vào lòng, đều là nhờ tùy tùng truyền tin, an ủi nỗi niềm tương tư.
“Chàng không cần cảm thấy mất tự nhiên, chàng và ta đã không còn là phu thê nữa, mà chỉ là bị ràng buộc bởi thân thể này mà thôi.” Ta mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đau xót: “Lúc trước ta với chàng tự quyết định hôn sự, cùng nhau bỏ trốn vào Nguyên Tiêu, ta đã nghĩ tới hôm nay.”
Khi chúng ta ở bên nhau, phụ thân Từ Tử Nghi vui vẻ đồng ý, nhưng phụ thân ta lại sống c h ê/ t không chịu đồng ý.
Ông ấy góa vợ đã nhiều năm, chỉ có một nữ nhi là ta, không muốn gả ta vào phủ cao cửa rộng:
“Những người bên trong đều là hai mắt phú quý, một trái tim chỉ biết lợi ích. Con làm sao có thể hiểu được những quanh co trong đó?”
“Tử Nghi sẽ che chở cho con.”
Phụ thân ta liên tục thở dài, nhưng ta đang đắm chìm trong tình yêu nên không nghe lọt cái gì.
Vào Lễ Nguyên Tiêu ngày ấy, ta đã tự mình phó ước, rồi tự định chung thân, phụ thân tức giận đến mức mắng ta dâm bôn*.
*dâm bôn: ý chỉ người bỏ trốn theo người tình ngày xưa
“Sính giả làm vợ, bôn làm thiếp*! Con có hiểu lợi hại hay không!”
*Sính giả làm vợ, bôn làm thiếp: tục ngữ có nghĩa là chính thức gả chồng thì làm vợ, còn bỏ trốn theo người tình thì làm thiếp.
Ông ấy lệnh cho ta quỳ trước linh vị của mẫu thân, giơ cao cây roi thuần ngựa lên với khuôn mặt xanh mét, ta cảm thấy mình không làm gì sai nên dứt khoát ngẩng đầu lên chờ ông ấy đánh ta, ông ấy mấy lần không xuống tay được, thở dài ném roi ngựa đi, cứ vậy mà ngồi trong góc rũ đầu xuống mà khóc. Chu Bá Nhạc - người mà sất sá phong vân ở trại nuôi ngựa, người phụ thân mà cưng chiều ta, ta muốn gì được nấy từ nhỏ, dường như đã già đi mấy chục tuổi chỉ sau một đêm.
Ngày hôm sau, Từ Tử Nghi quỳ ở trước cửa nhà ta, chịu mưa đông xối ba ngày, phụ thân ta cuối cùng cũng buông lỏng, thở dài ba tiếng, cũng coi như là ngầm đồng ý hôn sự này.
Từ Tử Nghi đối xử rất tốt với ta, hắn bị Nhậm lão phu nhân đánh gãy ba roi mây, cũng nhất quyết phải cho ta làm chính thê.
Khi đó, ta thực sự nghĩ rằng lời thề non hẹn biển sẽ không bao giờ thay đổi.
Nghe ta nhắc đến chuyện cũ, Từ Tử Nghi tỏ ra không được tự nhiên, không kêu lên một tiếng, khiến ta trông giống như một bà thím già bụng đầy oán khí.
“Mặt chàng còn đau không?” Ta nhìn vết tay trên mặt hắn, đổi chủ đề.
“Hàng ngày ngươi phụng dưỡng mẫu thân như thế nào? Tại sao mẫu thân lại nổi nóng như vậy?”
“Ta đối xử với bà ấy như thế nào ư? Bởi vì bà ấy là mẫu thân của chàng, nên ta cũng coi bà ấy như mẫu thân của mình mà hiếu kính bà ấy.”
“Chu di nương nói, ngày thường ngươi vô lễ bất kính, không có chút hiếu tâm nào.”
“Chàng tin Chu di nương, nhưng lại không tin ta, đúng không?“. Truyện Thám Hiểm
Ta lẳng lặng nhìn hắn, hắn lại chợt cảm thấy chột dạ:
“Mẫu thân đã lớn tuổi rồi, lời nói khó tránh khỏi hơi khó nghe, đợi sau này chúng ta đổi lại với nhau, ngươi có thể đến xin lỗi mẫu thân, dập đầu xuống một cái. Mẫu thân chỉ nói chuyện hơi khó nghe mà thôi, nhưng tâm địa lại hiền lành.”
Mắng ta là s.úc si.nh vong ơn bội nghĩa, cũng chỉ là một lời nói nhẹ nhàng và hơi khó nghe ư?
Còn muốn ta dập đầu nhận sai?
“Ta chỉ muốn nói một câu, hãy cẩn thận với mấy di nương kia của ca ca chàng.”
“Nữ nhân ở hậu viện còn có thể lợi hại hơn đao kiếm trên chiến trường hay sao?” Hắn cười khinh thường: “Ta sẽ âm thầm tìm cách hoán đổi lại cơ thể ở kinh thành, ngươi chỉ cần giữ được mạng trên chiến trường, nói không chừng vừa tới Bắc Hoang, chúng ta đã hoán đổi lại cho nhau rồi.”
Chúng ta không nói thêm gì nữa, chỉ có bên ngoài mưa đang trút xuống ngày một nặng hạt, mấy chiếc đèn treo bên ngoài rung rung.
“Ngươi nhìn xem lão gia và phu nhân yêu thương nhau làm sao.” Hồng Ngọc và Lục Châu trò chuyện với nhau ở bên ngoài.
“Cái Huyên Mộng cô nương gì kia, nàng ta đúng là một người hạ lưu, không biết xấu hổ, vào thanh lâu hát rong, còn dây dưa không rõ với Thái tử gia và Vương gia. Nghe nói, hoa lâu của nàng ta còn ẩn giấu một nam nhân lai lịch không rõ...” Lục Châu tuổi còn nhỏ, chỉ tức giận bất bình thay ta, bất tri bất giác giọng nói càng lúc càng lớn: “Phu nhân của chúng ta là một người tốt như vậy, mấy ngày nay ngài ấy đều lén rơi nước mắt...”
Sắc mặt Từ Tử Nghi trở nên khó coi, đang định đứng dậy trách đánh Lục Châu, thì bị ta kéo lại:
“Sau khi hòa li với chàng, ta sẽ mang Lục Châu và Hồng Ngọc đi cùng. Các nàng ấy đã theo ta từ nhỏ, cũng vì tình cảm chủ tớ mà nói lời bất bình thay ta, nếu chàng dùng khuôn mặt của ta trách đánh, thì trái tim các nàng ấy không khỏi rét lạnh. Từ Tử Nghi, tình cảm phu thê bốn năm của ta và chàng, chỉ có yêu cầu này thôi.”
Hắn lưỡng lự một hồi, nhưng vẫn gật đầu.
5.
Ngày khởi hành là một ngày không mây và đầy nắng.
Huyên Mộng cô nương trong miệng hắn không đến tiễn hắn, cũng chính là ta đang mang túi da hắn.
Ta nghe nói nàng ta mới mở một hoa lâu, hôm nay đang tổ chức lễ khai trương bán đại hạ giá, Từ Tử Nghi muốn đi ra ngoài, nhưng vì mang thân phận của ta, nên đại môn không ra được, nhị môn cũng khỏi bàn.
Hắn cảm thấy thất vọng, cũng rất nôn nóng.
May mà Huyên Mộng cô nương đã nói một câu: “Nếu đôi tình đã cửu trường, thì cần gì phải thấy nhau sớm chiều?” Khiến lo lắng của hắn trở thành hư không.
Chiếu Dạ hưng phấn vô cùng, không ngừng cọ lấy cổ ta, ta xoay người lên ngựa, Chiếu Dạ vui sướng mà giơ vó trước lên, ta mỉm cười vuốt cái bờm trắng như tuyết của nó, màu lông sáng bóng mượt mà, Từ Tử Nghi chăm sóc nó rất tốt.
Từ Tử Nghi nói với giọng chua lè:
“Ta đã vào sinh ra tử với nó được 4 năm, còn chưa bao giờ thấy nó lấy lòng ta như vậy.”
Sau mười ngày cưỡi ngựa, một đường hướng thẳng tới phương bắc, rời khỏi Nhạn Môn Quan, đó là một mảnh đất hoang hai, ba trăm dặm, đầy cỏ mục và cây dương khô héo, không có người ở, chỉ có vài trạm dịch rải rác run run trong gió lạnh.
Mặt trời lặn đỏ như ma/u, ánh hoàng hôn mang đến cho tiểu thành ở biên giới một cảm giác hoang tàn và hiu quạnh, những ngọn núi phủ tuyết ở phía xa phủ một lớp ánh sáng đỏ vàng, lóe lên hàn ý lạnh như băng nhưng lại ấm áp.
Đây là nơi ta lớn lên, Chiếu Dạ vui sướng mà hí vang, hai mắt ta hơi nóng lên.
Đúng lúc này, lính gác Doanh Khẩu Vọng gọi một tiếng:
“Là Chiếu Dạ! Là cờ đỏ sẫm! Phó tướng quân và tướng quân đều đã trở lại!”
Phó tướng quân? Cái vị không phục quản giáo, nhiều lần dĩ hạ phạm thượng trong miệng Từ Tử Nghi, Dương Chiêu Khê?
Ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bụi bặm cuồn cuộn cùng với một đoàn đỏ sẫm chói mắt phía chân trời.
Chỉ khi bụi bặm cuồn cuộn lao thẳng đến trước mắt ta, ta mới nhìn thấy mặt y.
Ánh sáng lạnh thấu xương chiếu vào bộ y phục bằng sắt, thiếu niên cưỡi ngựa đang cầm một cây thương bằng bạc, trên đó vẫn còn ma/u chưa khô.
Chiếc cột tóc màu đỏ son buộc cao mái tóc đen, thành một chiếc đuôi ngựa gọn gàng. Nhìn thoáng qua, trên người y thế mà chỉ có đúng ba màu: đỏ, đen và trắng, trông giống như ngọn núi tuyết Thiên Nhận không thể chạm tới, vừa cao vừa xa, gọn gàng lại phóng đãng.
Ta gặp y cách đây 4 năm trước, y vẫn còn là một đứa trẻ, vậy mà bây giờ đã là phó tướng quân.
Nhưng không đợi ta mở miệng.
Cây thương bạc trong tay y đã theo gió đánh úp về phía mặt của ta, thương đến như du long, chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy trong không khí, giây tiếp theo, cây thương bạc kia đã dừng lại ở cổ họng của ta.
Thấy ta sửng sốt, y chợt cười, mang theo một chút nghịch ngợm của thiếu niên:
“Tướng quân đại nhân không cười sao, thật nhàm chán.”
Y quay ngựa về doanh như không có chuyện gì xảy ra, mặc kệ tiếng hô hào rung trời “Cung nghênh Từ tướng quân” phía sau.
Nhưng ta lại cảm thấy, y cũng không phải là đang đùa giỡn, trong nháy mắt kia ta rõ ràng nhìn thấy... sát ý trong mắt y.
… Ta e rằng điều này không chỉ là bất hảo, bất kham.
Từ xa ta đã nhìn thấy hai nam nhân đứng trái phải hai bên cửa doanh trướng.
Nam nhân bên trái mặc áo choàng lông quạ màu đen, mặt mày như cáo, đôi môi mỏng nhếch lên cười như không cười, thể hiện ra vẻ ranh ma và tinh ranh của mấy kẻ đầu đường xó chợ.
Nam nhân bên phải mặc trường bào màu trắng, lại khoác lên áo lông chồn dày nặng màu xanh, trái ngược với nam nhân khôn ngoan và toan tính bên cạnh, đôi mắt phượng đỏ rực của hắn ta như buồn như thương. Thời tiết Bắc Hoang rét lạnh, hắn ta còn phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay.
Một số ký ức thuộc về Từ Tử Nghi hiện lên, là thám báo Sấu Nha và quân sư Nguyên Tước.
Vào đêm, không khí náo nhiệt của bữa tiệc nghênh đón ban ngày đã lắng xuống.
Trong bữa tiệc, Dương Chiêu Khê đã nhiều lần gây sự với ta, ta khách khí nâng chén kính y, nhưng y cũng không thèm ngẩng đầu lên, thậm chí còn ngay lập tức nói rằng mình không khỏe, không đợi ta trả lời đã mở tung cửa trướng ra, nghênh ngang rời đi.
Không ngờ khi ta vừa bước vào bóng tối bên trong doanh trướng, Dương Chiêu Khê đã đấm vào lưng ta một cái, nhân lúc ta còn ngây ngốc y tóm vào đầu ta, một chân thì đá vào đầu gối ta, sau đó túm lấy cổ áo ta, khiến ta phải ngẩng đầu lên nhìn y.
Trong bóng đêm đôi mắt của y sáng lên như sói.
Sắc mặt y lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một:
“Ngươi vẫn hoà li với nàng ấy, có phải hay không?
Chỉ vì nữ nhân kia sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro