Chương 9
Tinh Tinh Hải Lí Lao Nguyệt Lượng
2024-07-13 23:19:03
16.
Ta và Từ Tử Nghi đã hoán đổi lại cho nhau.
Để ăn mừng chiến sự ở Bắc Hoang kết thúc, kinh thành mở yến tiệc chiêu đãi suốt ba ngày ba đêm.
Trong ba ngày này, nữ quyến cũng có thể ra ngoài cửa du ngoạn kết bạn với nhau.
Ta mang Lục Châu đi chùa, ta muốn tìm một tăng nhân làm pháp sự cho thiếu niên c h ê/ t vì bảo vệ ta, cho Hồng Ngọc đã theo ta một thời gian và cho người c h ê/ t như đèn cạn dầu - Chu di nương.
Sau khi rời khỏi chùa, trên đường đi có rất nhiều thứ náo nhiệt.
Nhóm phụ nhân cùng nhau bước xuống xe ngựa, bọn nha hoàn cũng tham gia cười đùa nói giỡn, quần áo thơm tho, lung linh ẩn ẩn hiện hiện.
Chợ đêm kéo dài ba ngày liên tiếp, đường phố tràn ngập ánh đèn xanh đỏ, lung linh rực rỡ. Có đủ loại đồ dùng theo mùa từ đầu năm đến cuối năm, đám trẻ con tranh cãi xem mua đèn đầu hổ hay đèn con thỏ, tò he nên mua Lưu Bị hay Quan Vũ, mặt nạ nên mua Bạch Lang Vương hay Tôn Ngộ Không, tranh cãi hăng đến mức mặt đỏ bừng bừng, gân cổ gồ lên.
Có tiếng cười đùa rộn ràng nhốn nháo, trên đầu là tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng.
Lục Châu mới mười ba tuổi, khi nãy còn buồn bã một hồi, mà sau khi nhìn náo nhiệt trên đường, nổi lên tính ham chơi, lao mình vào đám đông chen lấn, ta không tìm nàng ấy, lại đánh bậy đánh bạ đi đến cầu Vọng Tiên - nơi mà ta đính ước với Từ Tử Nghi lúc trước.
Mặt hồ tĩnh lặng, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi những cây hải đường bên cầu bay ra giữa hồ, thu hút đàn cá ngoi lên khỏi mặt nước, nổi lên từng đợt gợn sóng. Gió cuối xuân thổi tung mái tóc của ta, ta ngơ ngác dựa người vào thành cầu.
Vài đứa nhóc cười đùa chạy tới, lại không ngờ va vào ta làm ta loạng choạng.
“Cẩn thận.” Một bàn tay đỡ ta kịp thời.
“Cảm ơn...” Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên đeo mặt nạ Bạch Lang Vương.
Tại sao giọng nói này có hơi quen quen?
Ta nghiêng đầu sang một bên, lập tức nhìn thấy chiếc dây buộc tóc quen thuộc:
“Dương phó tướng?”
Y do dự một lúc, khẽ gật đầu rồi tháo mặt nạ ra.
Chúng ta ngồi trên bờ nhìn lũ trẻ đốt pháo hoa, pháo hoa tí tách rơi xuống mặt nước, tỏa ra hàng ngàn ánh sáng bạc.
“Là tỷ phải không?” Y đột nhiên lên tiếng.
“Ừm.”
Ta biết y đang nói đến cái gì.
“Ta nghe nói hắn cầu xin Thánh Thượng cho phép hắn cởi giáp về quê, là tỷ muốn quay lại với hắn sao...”
Ta im lặng nhìn mặt nước, loại việc nhà khó nói này, ta không mở miệng được.
“... Cũng tốt.” Y miễn cưỡng mỉm cười: “Vậy ta về sau chính là chủ tướng, ta đã cố gắng nỗ lực rất lâu rồi.”
Y là công tử của Dương Quốc Công gia, nếu Từ Tử Nghi từ bỏ vị trí chủ tướng, không khó để đoán được là trách nhiệm này sẽ đặt lên người y.
“Ta vẫn luôn nỗ lực… Chỉ là không biết với chút năm như vậy, thì ta có mạnh hơn hắn hay không. Ta luôn muốn đuổi kịp hắn, giống hắn hơn một chút, lại ổn trọng hơn một chút. Từ thư pháp đến thương pháp, ta không muốn thua hắn.
Nhưng ta luôn chậm hơn hắn một bước.”
Y là một thiếu niên luôn muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, cho nên luôn so sánh bản thân với Từ Tử Nghi sao?
Bỏ văn nhập võ chắc chắn y đã phải chịu rất nhiều khổ cực, Từ Tử Nghi lúc đầu cũng là kỳ tài ngút trời nhưng cũng phải chịu rất nhiều khổ cực để có được vị trí như ngày hôm nay, trên người hắn có vô số vết thương cũ mới không đếm xuể.
“...Ta có ưu tú hơn hắn không? Hay là...ta có giống hắn một chút nào hay không...”
Giọng nói của y có chút run rẩy.
“So với hắn ngươi tốt hơn nhiều.”
Ta muốn vỗ vai y và an ủi y như cách ta đã làm ở Bắc Hoang.
Nhưng y nắm lấy cổ tay ta.
Ta ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn y.
Y cười chua xót, mắt đã đỏ hoe:
“… Vậy tại sao tỷ lại không nhìn ta lấy một lần?”
Không biết ai nghịch ngợm, ném viên đá xuống giữa hồ, bắn lên từng đợt sóng.
Trăng đã lên cao, ngay cả gió cũng đong đưa, thổi bay những cánh hoa hải đường trắng ở dưới đất.
Ta nhìn thấy bản thân nhỏ bé kia trong mắt y, yếu đuối lại sợ hãi.
Ta không muốn đi từ cái lồng chim này sang cái lồng chim khác.
“Có lẽ tỷ không nhớ rõ, bốn năm trước, vào ngày đại hỉ của tỷ và hắn. Ta đang chơi đùa với đệ đệ, vô ý va vào kiệu của tỷ, ngay cả tổ mẫu cũng trách cứ ta. Ta vừa hoảng vừa sợ, nhưng tỷ không cố kỵ, hạ kiệu hoa đỡ ta đứng dậy, bảo họ đừng trách cứ ta. Bọn họ cười nhạo tỷ xuất thân hương dã không hiểu quy củ, nhưng tỷ không để bụng, chỉ hỏi ta va vào có đau không.
Lúc đó một trận gió thổi qua, ta nhìn thấy khuôn mặt của tỷ ở phía dưới khăn hỉ. Con người có thể trưởng thành trong nháy mắt, Quỳnh Nguyệt, tỷ có hiểu không?
Cái dây nhân duyên mà bị Từ Tử Nghi ném xuống đất kia, ta đã lén nhặt nó về, cắt phần đẹp nhất, vừa đủ để làm một cái dây buộc tóc. Đôi khi ta cũng sẽ nằm mơ, mơ thấy đây là tỷ cho ta.
Tâm tư của ta và ta giống nhau, dơ bẩn và xấu xa, cả đời cũng không thể quang minh lỗi lạc. Lúc trước Từ Tử Nghi ở trên chiến trường, ta cũng không nguyện ý cứu hắn, thậm chí ta còn hy vọng hắn c h ê/ t trận. Nhưng nếu hắn c h ê/ t, thì tỷ sẽ thương tâm.
Thật nực cười phải không? Nhưng ta chỉ là... không thể chịu nổi khi thấy dáng vẻ thương tâm của tỷ.
Trên đời này có những người như Quỳnh Nguyệt tỷ tỷ, nỗ lực hết mình vì tình yêu, thì cũng có người như ta, chỉ cần đứng nhìn từ xa là cũng thấy đủ rồi.”
Ta ngơ ngác nhìn y, y im lặng hồi lâu, ta thấy trong mắt y bịt kín một tầng sương mù, bóng dáng thiếu niên như đã cô đơn ngàn năm, rất giống với sương sớm trên núi Tiếu Thi, không bao giờ tan trong cái rét mùa đông.
Y nhận thấy ánh mắt ta, dứt khoát tháo hẳn mặt nạ ra, đeo nó lên mặt ta, để ta không nhìn thấy sự chật vật của y.
“Những gì cần nói ta đã nói xong, ta sẽ làm đại tướng quân của ta! Không vừa mắt bọn Sấu Nha từ lâu rồi.”
Y giả vờ thoải mái, ném một hòn đá xuống nước, muốn nó nảy nhiều lần tạo một gợn sóng đẹp mắt.
Nhưng hòn đá kia thật không nể mặt y, nó chìm thẳng xuống hồ mà không hề nảy lên.
Y xấu hổ cắn môi dưới, dáng vẻ co quắp thất thố lại giống hệt bốn năm trước.
Ta thở dài, thật là một kẻ khờ.
17.
Mọi thứ đều đã được giải quyết.
Đó là một ngày nắng đẹp không mây, xua tan đi sương mù mùa đông, làn khói xanh dọc theo bờ sông thổi tới tận cổng thành.
Sau khi ký thư hòa li, ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi phủ tướng quân.
“Tiểu thư nhà ta trông vẫn rất đẹp nhất khi chải kiểu đầu này.” Lục Châu cười hì hì, vấn tóc cài trâm cho ta: “Lâu rồi tiểu thư chúng ta cũng không trang điểm.”
Một nhụy hoa màu xanh của hoa hải đường, váy áo màu bạch nguyệt, tóc đen búi nghiêng, hai bên thái dương vẽ lá liễu, thêm chút son hồng.
“Thật giống tiểu thư mới ra khỏi khuê môn!”
Khi ra cửa, ta nhìn thấy vẻ mặt không vội của lão phu nhân, Tu Viễn thì thấp thỏm và Từ Tử Nghi hốc hác tiều tụy.
Đôi mắt Từ Tử Nghi sáng lên rồi lại nhanh chóng tối đi.
Ta cúi đầu bái họ một bái, biết là lần đi này núi rộng sông dài, chỉ sợ sẽ không gặp lại nhau.
“Quỳnh Nguyệt thẩm thẩm...” Tu Viễn cẩn thận kéo tay ta: “Thẩm thẩm, trông thẩm đẹp hơn trước rất nhiều...”
Lão phu nhân vừa tức vừa giận, ngắt lời Tu Viễn không chút khách khí: “Thẩm thẩm nào của con?”
Tu Viễn sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Từ Tử Nghi:
“Thẩm Thẩm sẽ không quay lại nữa ạ?”
Từ Tử Nghi chỉ im lặng, Tu Viễn òa một tiếng bật khóc, nhưng lại bị ánh mắt hình viên đạn của lão phu nhân dọa sợ.
Có lẽ vì nhìn thấy ta bị hưu bỏ, nhưng lại ăn mặc trang điểm rực rỡ như vậy, không có chút dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của một người vợ bị bỏ, nên trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng đau hay không thoải mái hay không, thì cũng đã không còn quan hệ gì đến ta nữa rồi.
Chiếu Dạ thân thiết cọ vào cổ ta, như thể nó hiểu rằng sau này nó không cần phải rời xa ta nữa.
“Tu Viễn phải đọc sách thật tốt nhé.” Ta xoa đầu Tu Viễn: “Lần trước thi vào trường, con đã không thi đậu, con nên chăm chỉ đọc sách hơn, đừng làm mẫu thân con phải thất vọng.”
Tu Viễn lau nước mắt, gật gật đầu, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Ta xoay người lên ngựa, Chiếu Dạ vui sướng giơ vó trước lên.
Ta từ trong mắt các di nương, thấy được một tia hâm mộ.
Ta quay đầu ngựa, Từ Tử Nghi khàn giọng nói:
“Nàng... không muốn nói gì với ta sao?”
Ta lắc đầu:
“Từ Tử Nghi, chúng ta từ biệt đôi đàng, mỗi người đều vui vẻ.”
Tất cả những gì ta có thể nói đã được viết trong bài thơ kia.
“Ta sẽ đi Bắc Hoang tìm nàng!” Hắn không cam lòng hô to về phía ta: “Ta sẽ bù đắp lỗi lầm của mình!”
Đó là chuyện của hắn, không liên quan gì đến ta.
Ra cửa, hoa nở rực rỡ, chim hót líu lo.
Dương Chiêu Khê toàn thân đồ trắng, tóc buộc dây đỏ. Y dựa vào cây thương bạc, miệng ngậm một cọng rơm dựa vào tường hoa phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những nhành tường vi rực rỡ phủ lên vai y, ánh sáng phản chiếu lên bộ đồ trắng sáng ngời trong tuyết, khiến y trông giống như một con mèo lười.
Chiếu Dạ phát ra tiếng phì phì trong mũi, y mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của ta, hai mắt y sáng lên, rồi bỗng nhiên đỏ mặt, vội vàng nhổ cọng rơm trong miệng ra:
“A, sao trùng hợp thế này?”
Theo ta thấy thì, không trùng hợp một chút nào, đây là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn ra khỏi thành.
“... Đi cùng nhau?” Ta mỉm cười với y.
“Được chứ được chứ.”
Như lời Dương Chiêu Khê nói, y mở một thiện đường để nhận những góa phụ và cô nhi của các chiến sĩ, vốn dĩ ta định đến chuồng ngựa để tiếp tục nghề cũ, nhưng y vội nói thiện đường đang cần nhân lực.
Ta nghĩ lúc trước đã đồng ý với y nên gật đầu.
Có lẽ vì y đã nói ra hết tâm tư với ta, nên cứ đỏ mặt không chịu nhìn ta, đi sai đường hai ba lần, Chiếu Dạ đi theo y mấy cái đường vòng.
“Dương Chiêu Khê, ngươi thật sự biết đường tới Bắc Hoang sao?” Ta bị y làm cho vừa tức vừa buồn cười.
“... Biết, biết mà.”
Ôi, ta thực sự thắc mắc lúc trước làm thế nào mà y chạy được bảy ngày bảy đêm qua lại giữa Bắc Hoang và kinh thành.
Cuối cùng, ở lần đi sai đường thứ 19, ta không thể nhịn được nữa.
Ta khẽ quát lên, Chiếu Dạ nhanh chóng chạy vượt qua y, thuận thế ta đeo chiếc mặt nạ Bạch Nhãn Lang mà y đeo cho ta đêm đó lên đầu:
“Theo ta! Nhóc khờ!”
Y hơi sửng sốt, rồi đột nhiên cười, kẹp vào bụng ngựa, rồi phóng ngựa đuổi theo.
Bầu trời trong xanh đến mức khiến nước cũng có thể trở nên trong suốt, ngày mùa hè ở núi Tiếu Thi có đồng cỏ rộng mênh mông bát ngát, sự rộng lớn của đất trời khiến ta say mê.
Bắc Hoang rất lớn, lớn đến mức có thể cưỡi ngựa chạy cả đời mà mãi mãi sẽ không thấy chán.
Quãng đời còn lại rất dài, có nhiều chuyện thật ra cũng chưa cần phải nghĩ kỹ ngay.
Phải không?
(Hết.)
Thật ra thì còn 1 chương ngoại truyện nữa nhaaa
Ta và Từ Tử Nghi đã hoán đổi lại cho nhau.
Để ăn mừng chiến sự ở Bắc Hoang kết thúc, kinh thành mở yến tiệc chiêu đãi suốt ba ngày ba đêm.
Trong ba ngày này, nữ quyến cũng có thể ra ngoài cửa du ngoạn kết bạn với nhau.
Ta mang Lục Châu đi chùa, ta muốn tìm một tăng nhân làm pháp sự cho thiếu niên c h ê/ t vì bảo vệ ta, cho Hồng Ngọc đã theo ta một thời gian và cho người c h ê/ t như đèn cạn dầu - Chu di nương.
Sau khi rời khỏi chùa, trên đường đi có rất nhiều thứ náo nhiệt.
Nhóm phụ nhân cùng nhau bước xuống xe ngựa, bọn nha hoàn cũng tham gia cười đùa nói giỡn, quần áo thơm tho, lung linh ẩn ẩn hiện hiện.
Chợ đêm kéo dài ba ngày liên tiếp, đường phố tràn ngập ánh đèn xanh đỏ, lung linh rực rỡ. Có đủ loại đồ dùng theo mùa từ đầu năm đến cuối năm, đám trẻ con tranh cãi xem mua đèn đầu hổ hay đèn con thỏ, tò he nên mua Lưu Bị hay Quan Vũ, mặt nạ nên mua Bạch Lang Vương hay Tôn Ngộ Không, tranh cãi hăng đến mức mặt đỏ bừng bừng, gân cổ gồ lên.
Có tiếng cười đùa rộn ràng nhốn nháo, trên đầu là tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng.
Lục Châu mới mười ba tuổi, khi nãy còn buồn bã một hồi, mà sau khi nhìn náo nhiệt trên đường, nổi lên tính ham chơi, lao mình vào đám đông chen lấn, ta không tìm nàng ấy, lại đánh bậy đánh bạ đi đến cầu Vọng Tiên - nơi mà ta đính ước với Từ Tử Nghi lúc trước.
Mặt hồ tĩnh lặng, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi những cây hải đường bên cầu bay ra giữa hồ, thu hút đàn cá ngoi lên khỏi mặt nước, nổi lên từng đợt gợn sóng. Gió cuối xuân thổi tung mái tóc của ta, ta ngơ ngác dựa người vào thành cầu.
Vài đứa nhóc cười đùa chạy tới, lại không ngờ va vào ta làm ta loạng choạng.
“Cẩn thận.” Một bàn tay đỡ ta kịp thời.
“Cảm ơn...” Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên đeo mặt nạ Bạch Lang Vương.
Tại sao giọng nói này có hơi quen quen?
Ta nghiêng đầu sang một bên, lập tức nhìn thấy chiếc dây buộc tóc quen thuộc:
“Dương phó tướng?”
Y do dự một lúc, khẽ gật đầu rồi tháo mặt nạ ra.
Chúng ta ngồi trên bờ nhìn lũ trẻ đốt pháo hoa, pháo hoa tí tách rơi xuống mặt nước, tỏa ra hàng ngàn ánh sáng bạc.
“Là tỷ phải không?” Y đột nhiên lên tiếng.
“Ừm.”
Ta biết y đang nói đến cái gì.
“Ta nghe nói hắn cầu xin Thánh Thượng cho phép hắn cởi giáp về quê, là tỷ muốn quay lại với hắn sao...”
Ta im lặng nhìn mặt nước, loại việc nhà khó nói này, ta không mở miệng được.
“... Cũng tốt.” Y miễn cưỡng mỉm cười: “Vậy ta về sau chính là chủ tướng, ta đã cố gắng nỗ lực rất lâu rồi.”
Y là công tử của Dương Quốc Công gia, nếu Từ Tử Nghi từ bỏ vị trí chủ tướng, không khó để đoán được là trách nhiệm này sẽ đặt lên người y.
“Ta vẫn luôn nỗ lực… Chỉ là không biết với chút năm như vậy, thì ta có mạnh hơn hắn hay không. Ta luôn muốn đuổi kịp hắn, giống hắn hơn một chút, lại ổn trọng hơn một chút. Từ thư pháp đến thương pháp, ta không muốn thua hắn.
Nhưng ta luôn chậm hơn hắn một bước.”
Y là một thiếu niên luôn muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, cho nên luôn so sánh bản thân với Từ Tử Nghi sao?
Bỏ văn nhập võ chắc chắn y đã phải chịu rất nhiều khổ cực, Từ Tử Nghi lúc đầu cũng là kỳ tài ngút trời nhưng cũng phải chịu rất nhiều khổ cực để có được vị trí như ngày hôm nay, trên người hắn có vô số vết thương cũ mới không đếm xuể.
“...Ta có ưu tú hơn hắn không? Hay là...ta có giống hắn một chút nào hay không...”
Giọng nói của y có chút run rẩy.
“So với hắn ngươi tốt hơn nhiều.”
Ta muốn vỗ vai y và an ủi y như cách ta đã làm ở Bắc Hoang.
Nhưng y nắm lấy cổ tay ta.
Ta ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y cười chua xót, mắt đã đỏ hoe:
“… Vậy tại sao tỷ lại không nhìn ta lấy một lần?”
Không biết ai nghịch ngợm, ném viên đá xuống giữa hồ, bắn lên từng đợt sóng.
Trăng đã lên cao, ngay cả gió cũng đong đưa, thổi bay những cánh hoa hải đường trắng ở dưới đất.
Ta nhìn thấy bản thân nhỏ bé kia trong mắt y, yếu đuối lại sợ hãi.
Ta không muốn đi từ cái lồng chim này sang cái lồng chim khác.
“Có lẽ tỷ không nhớ rõ, bốn năm trước, vào ngày đại hỉ của tỷ và hắn. Ta đang chơi đùa với đệ đệ, vô ý va vào kiệu của tỷ, ngay cả tổ mẫu cũng trách cứ ta. Ta vừa hoảng vừa sợ, nhưng tỷ không cố kỵ, hạ kiệu hoa đỡ ta đứng dậy, bảo họ đừng trách cứ ta. Bọn họ cười nhạo tỷ xuất thân hương dã không hiểu quy củ, nhưng tỷ không để bụng, chỉ hỏi ta va vào có đau không.
Lúc đó một trận gió thổi qua, ta nhìn thấy khuôn mặt của tỷ ở phía dưới khăn hỉ. Con người có thể trưởng thành trong nháy mắt, Quỳnh Nguyệt, tỷ có hiểu không?
Cái dây nhân duyên mà bị Từ Tử Nghi ném xuống đất kia, ta đã lén nhặt nó về, cắt phần đẹp nhất, vừa đủ để làm một cái dây buộc tóc. Đôi khi ta cũng sẽ nằm mơ, mơ thấy đây là tỷ cho ta.
Tâm tư của ta và ta giống nhau, dơ bẩn và xấu xa, cả đời cũng không thể quang minh lỗi lạc. Lúc trước Từ Tử Nghi ở trên chiến trường, ta cũng không nguyện ý cứu hắn, thậm chí ta còn hy vọng hắn c h ê/ t trận. Nhưng nếu hắn c h ê/ t, thì tỷ sẽ thương tâm.
Thật nực cười phải không? Nhưng ta chỉ là... không thể chịu nổi khi thấy dáng vẻ thương tâm của tỷ.
Trên đời này có những người như Quỳnh Nguyệt tỷ tỷ, nỗ lực hết mình vì tình yêu, thì cũng có người như ta, chỉ cần đứng nhìn từ xa là cũng thấy đủ rồi.”
Ta ngơ ngác nhìn y, y im lặng hồi lâu, ta thấy trong mắt y bịt kín một tầng sương mù, bóng dáng thiếu niên như đã cô đơn ngàn năm, rất giống với sương sớm trên núi Tiếu Thi, không bao giờ tan trong cái rét mùa đông.
Y nhận thấy ánh mắt ta, dứt khoát tháo hẳn mặt nạ ra, đeo nó lên mặt ta, để ta không nhìn thấy sự chật vật của y.
“Những gì cần nói ta đã nói xong, ta sẽ làm đại tướng quân của ta! Không vừa mắt bọn Sấu Nha từ lâu rồi.”
Y giả vờ thoải mái, ném một hòn đá xuống nước, muốn nó nảy nhiều lần tạo một gợn sóng đẹp mắt.
Nhưng hòn đá kia thật không nể mặt y, nó chìm thẳng xuống hồ mà không hề nảy lên.
Y xấu hổ cắn môi dưới, dáng vẻ co quắp thất thố lại giống hệt bốn năm trước.
Ta thở dài, thật là một kẻ khờ.
17.
Mọi thứ đều đã được giải quyết.
Đó là một ngày nắng đẹp không mây, xua tan đi sương mù mùa đông, làn khói xanh dọc theo bờ sông thổi tới tận cổng thành.
Sau khi ký thư hòa li, ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi phủ tướng quân.
“Tiểu thư nhà ta trông vẫn rất đẹp nhất khi chải kiểu đầu này.” Lục Châu cười hì hì, vấn tóc cài trâm cho ta: “Lâu rồi tiểu thư chúng ta cũng không trang điểm.”
Một nhụy hoa màu xanh của hoa hải đường, váy áo màu bạch nguyệt, tóc đen búi nghiêng, hai bên thái dương vẽ lá liễu, thêm chút son hồng.
“Thật giống tiểu thư mới ra khỏi khuê môn!”
Khi ra cửa, ta nhìn thấy vẻ mặt không vội của lão phu nhân, Tu Viễn thì thấp thỏm và Từ Tử Nghi hốc hác tiều tụy.
Đôi mắt Từ Tử Nghi sáng lên rồi lại nhanh chóng tối đi.
Ta cúi đầu bái họ một bái, biết là lần đi này núi rộng sông dài, chỉ sợ sẽ không gặp lại nhau.
“Quỳnh Nguyệt thẩm thẩm...” Tu Viễn cẩn thận kéo tay ta: “Thẩm thẩm, trông thẩm đẹp hơn trước rất nhiều...”
Lão phu nhân vừa tức vừa giận, ngắt lời Tu Viễn không chút khách khí: “Thẩm thẩm nào của con?”
Tu Viễn sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Từ Tử Nghi:
“Thẩm Thẩm sẽ không quay lại nữa ạ?”
Từ Tử Nghi chỉ im lặng, Tu Viễn òa một tiếng bật khóc, nhưng lại bị ánh mắt hình viên đạn của lão phu nhân dọa sợ.
Có lẽ vì nhìn thấy ta bị hưu bỏ, nhưng lại ăn mặc trang điểm rực rỡ như vậy, không có chút dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của một người vợ bị bỏ, nên trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng đau hay không thoải mái hay không, thì cũng đã không còn quan hệ gì đến ta nữa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếu Dạ thân thiết cọ vào cổ ta, như thể nó hiểu rằng sau này nó không cần phải rời xa ta nữa.
“Tu Viễn phải đọc sách thật tốt nhé.” Ta xoa đầu Tu Viễn: “Lần trước thi vào trường, con đã không thi đậu, con nên chăm chỉ đọc sách hơn, đừng làm mẫu thân con phải thất vọng.”
Tu Viễn lau nước mắt, gật gật đầu, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Ta xoay người lên ngựa, Chiếu Dạ vui sướng giơ vó trước lên.
Ta từ trong mắt các di nương, thấy được một tia hâm mộ.
Ta quay đầu ngựa, Từ Tử Nghi khàn giọng nói:
“Nàng... không muốn nói gì với ta sao?”
Ta lắc đầu:
“Từ Tử Nghi, chúng ta từ biệt đôi đàng, mỗi người đều vui vẻ.”
Tất cả những gì ta có thể nói đã được viết trong bài thơ kia.
“Ta sẽ đi Bắc Hoang tìm nàng!” Hắn không cam lòng hô to về phía ta: “Ta sẽ bù đắp lỗi lầm của mình!”
Đó là chuyện của hắn, không liên quan gì đến ta.
Ra cửa, hoa nở rực rỡ, chim hót líu lo.
Dương Chiêu Khê toàn thân đồ trắng, tóc buộc dây đỏ. Y dựa vào cây thương bạc, miệng ngậm một cọng rơm dựa vào tường hoa phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những nhành tường vi rực rỡ phủ lên vai y, ánh sáng phản chiếu lên bộ đồ trắng sáng ngời trong tuyết, khiến y trông giống như một con mèo lười.
Chiếu Dạ phát ra tiếng phì phì trong mũi, y mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của ta, hai mắt y sáng lên, rồi bỗng nhiên đỏ mặt, vội vàng nhổ cọng rơm trong miệng ra:
“A, sao trùng hợp thế này?”
Theo ta thấy thì, không trùng hợp một chút nào, đây là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn ra khỏi thành.
“... Đi cùng nhau?” Ta mỉm cười với y.
“Được chứ được chứ.”
Như lời Dương Chiêu Khê nói, y mở một thiện đường để nhận những góa phụ và cô nhi của các chiến sĩ, vốn dĩ ta định đến chuồng ngựa để tiếp tục nghề cũ, nhưng y vội nói thiện đường đang cần nhân lực.
Ta nghĩ lúc trước đã đồng ý với y nên gật đầu.
Có lẽ vì y đã nói ra hết tâm tư với ta, nên cứ đỏ mặt không chịu nhìn ta, đi sai đường hai ba lần, Chiếu Dạ đi theo y mấy cái đường vòng.
“Dương Chiêu Khê, ngươi thật sự biết đường tới Bắc Hoang sao?” Ta bị y làm cho vừa tức vừa buồn cười.
“... Biết, biết mà.”
Ôi, ta thực sự thắc mắc lúc trước làm thế nào mà y chạy được bảy ngày bảy đêm qua lại giữa Bắc Hoang và kinh thành.
Cuối cùng, ở lần đi sai đường thứ 19, ta không thể nhịn được nữa.
Ta khẽ quát lên, Chiếu Dạ nhanh chóng chạy vượt qua y, thuận thế ta đeo chiếc mặt nạ Bạch Nhãn Lang mà y đeo cho ta đêm đó lên đầu:
“Theo ta! Nhóc khờ!”
Y hơi sửng sốt, rồi đột nhiên cười, kẹp vào bụng ngựa, rồi phóng ngựa đuổi theo.
Bầu trời trong xanh đến mức khiến nước cũng có thể trở nên trong suốt, ngày mùa hè ở núi Tiếu Thi có đồng cỏ rộng mênh mông bát ngát, sự rộng lớn của đất trời khiến ta say mê.
Bắc Hoang rất lớn, lớn đến mức có thể cưỡi ngựa chạy cả đời mà mãi mãi sẽ không thấy chán.
Quãng đời còn lại rất dài, có nhiều chuyện thật ra cũng chưa cần phải nghĩ kỹ ngay.
Phải không?
(Hết.)
Thật ra thì còn 1 chương ngoại truyện nữa nhaaa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro