Chương 13: Cái...
Ý Ngoại Phát Hiện
2024-11-13 05:04:03
“Đồ khốn nạn, sao mẹ lại sinh ra một đứa đốn mạt như con chứ, con không muốn chịu trách nhiệm sao? Cô gái kia đã chủ động hẹn con mà con vẫn không biết nắm bắt lấy cơ hội à? "
Sau khi nghe Hứa Tĩnh một phen miêu tả thêm mắm dặm muối, mẹ Hứa tức giận đến chửi ầm lên.
"Mẹ, đó thực sự chỉ là một phương pháp chữa bệnh thôi, mẹ đừng nghe con bé Tĩnh Tĩnh nói huơu nói vượn."
Hứa Phong cũng bất lực.
“Con nói thì hay lắm, việc con phải làm bây giờ chính là chủ động, chủ động lại chủ động, nhanh chóng mời ngườ ta đi ăn tối, xem phim gì đó đi.”
Mẹ Hứa không muốn con trai mình trở thành một kẻ cặn bã.
Hơn nữa, cô gái đó không chỉ xinh đẹp mà còn có sự nghiệp tốt, hiện đang là giáo viên, có tri thức hiểu lễ nghĩa, bà cũng đã công nhận đây là con dâu của mình rồi.
"Tiểu Phong, lần này ba ủng hộ mẹ con. Với điều kiện của gia đình chúng ta, thật sự không thể tìm ra được tật xấu của cô gái kia, con không được bỏ lỡ, đi qua thôn này là sẽ không còn cửa hàng nào nữa đâu. Lúc đó con hối hận đã quá muộn. ”
Hứa chí bình cũng ở một bên hát đệm.
Hứa Phong: "..."
Hứa Phong bất đắc dĩ thở dài, không nói nên lời.
Sau khi Hứa Tĩnh về nhà, giống như là cáo trạng với bố mẹ, đem sự thật thêm mắm dặm muối vào, và bây giờ nghiễm nhiên là một cuộc họp tố cáo gia đình.
Mặt trời ngả về tây.
Hứa Phong rời khỏi nhà với lý do đến Diệp gia dự tiệc.
"Cha mẹ bức hôn, thật sự là quá khủng bố !"
Hứa Phong lắc đầu thở dài.
Sau đó, hắn bắt taxi đi thẳng đến Diệp gia. Trước đó, hắn đã từ chối làm tài xế cho Diệp Tuyết Hạ trong tập đoàn Diệp thị, nên lần này hắn không thể không nể mặt cô.
Con người khi sống trên đời vẫn nên có một vài đạo lý đối nhân xử thế.
Khi đến cổng biệt thự Diệp gia, trời đã dần tối.
Bíp--
--- !
Hứa Phong bước vào trang viên của Diệp gia, phía sau vang lên tiếng động cơ của một chiếc xe thể thao, một chiếc Ferrari màu trắng phóng nhanh về phía hắn với tốc độ hơn 200km.
Tựa như một cơn gió!
Mang theo bụi trên đường đi.
Khi còn cách Hứa Phong bảy tám mét, người trong xe cuối cùng cũng chú ý đến Hứa Phong, điên cuồng bấm còi và phanh gấp.
Hứa Phong cong môi, không khỏi chửi rủa: "Mẹ kiếp, đây là cố ý tông vào người khác à?”
Tốc độ hơn 200km, đua xe chắc?
Tuy nhiên, nhìn thấy chiếc xe lao tới phía trước, Hứa Phong cũng không mấy quan tâm mà trực tiếp lách người sang một bên để tránh chiếc Ferrari màu trắng đang lao tới.
Tốc độ như ma!
Đổi lại thành bất cứ ai khác, hẳn là đã bị đâm cho be bét.
Nhưng mà Hứa Phong cũng không phải là không gặp vấn đề gì, dưới tình thế cấp bách, hắn đã vọt vào bụi hoa hồng của trang viên, quần áo bị gai của cây hoa hồng xé rách.
Một lỗ bị hở ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong.
Chiếc Ferrari màu trắng phanh gấp, lao hơn khoảng hai mươi mét nữa rồi dừng lại, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy hai vết lốp xe rõ ràng.
"Muốn đâm người phải không? Lái xe kiểu gì vậy?"
Vẻ mặt Hứa Phong buồn bực.
Nếu là người khác, e rằng đã bị đánh bay ra ngoài, sống chết cũng không rõ.
"Đừng có dồn ép như vậy, người không sao là tốt rồi, lần sau đi đường chú ý một chút, cậu cầm lấy số tiền này, tôi bồi thường cho cậu bộ quần áo mới."
Ngay lúc Hứa Phong chuẩn bị bước tới, một xấp tiền bị ném ra khỏi xe, kèm theo giọng nói giận dữ của một người phụ nữ.
Sau đó, động cơ của chiếc xe thể thao liền vang lên, phóng đi trước mặt Hứa Phong.
Sắc mặt Hứa Phong càng trở nên khó coi.
Hắn bước tới và nhặt xấp tiền dưới đất lên.
Quay đầu lại nhìn, hắn phát hiện chiếc Ferrari đã biến mất: "Lần sau đừng để tôi gặp lại, nếu không tôi phải dạy cho nữ tài xế cô một bài học."
Hứa Phong cất tiền đi, trong lòng không vui mà đi về phía biệt thự nhà họ Diệp.
"Hứa Phong, anh đến rồi."
Một giọng nói ngọt ngào như chim hoàng anh vang lên.
Hứa Phong nhấn chuông cửa, Diệp Tuyết Hạ đi tới mở cửa.
Ánh mắt Hứa Phong không khỏi sáng lên, vừa rồi hắn vẫn có chút bực bội, nhưng sau khi nhìn thấy bộ quần áo Diệp Tuyết Hạ đang mặc, hắn không khỏi bình tĩnh lại.
Hôm nay Diệp Tuyết Hạ mặc một chiếc váy màu trắng dài đến thắt lưng với một dải ruy băng màu đen buộc quanh eo, làm nổi bật đường cong của cô.
Cô đi một đôi giày cao gót màu xanh nhạt, khiến đôi chân xinh đẹp không mang tất của cô càng trắng sáng hơn.
Vẻ ngoài tinh tế và khí chất tao nhã rất vừa mắt.
Diệp Tuyết Hạ nhận thấy ánh mắt của Hứa Phong, cô đỏ mặt, cúi đầu nói: "Hứa Phong, vào đi, sao anh còn đứng đó?"
Giọng cô dịu dàng và có chút ngượng ngùng.
Hứa Phong dường như nhận ra sự hớ hênh của mình, hắng giọng chào: "Ừm, được rồi. Xin chào, Diệp tiểu thư."
Diệp Tuyết Hạ mỉm cười ngọt ngào và nói: "Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tên em là được, anh vào đi, bố mẹ em đang đợi anh ở đại sảnh trên lầu.”
Đúng lúc này, không biết là do Diệp Tuyết Hạ quá khẩn trương khi nhìn thấy Hứa Phong hay vì cô quá bất cẩn, suýt nữa ngã xuống đất.
Hứa Phong phản ứng rất nhanh, hắn ôm lấy Diệp Tuyết Hạ, mà Diệp Tuyết Hạ cũng thuận thế ôm chặt lấy hắn.
Hai người bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tuyết Hạ đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Hứa Phong choáng váng đến mức quên cả buông Diệp Tuyết Hạ ra.
"Hai người đang làm gì vậy?!"
Lúc này, vợ chồng Diệp Giang Hà từ tầng hai đi xuống, vẫn còn ở trên cầu thang xoắn ốc, bọn họ giật mình khi nhìn thấy hai người ôm nhau thật chặt.
Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng họ nhìn thấy Diệp Tuyết Hạ ôm một người đàn ông khác.
Lúc này Hứa Phong và Diệp Tuyết Hạ mới hoàn hồn lại.
Hai người vội vàng thu tay lại.
Diệp Tuyết Hạ mặt đỏ bừng, muốn tìm một cái khe nứt trên mặt đất để bò xuống. Cô vội vàng bào chữa: "Mẹ, vừa rồi con suýt ngã, là Hứa Phong đỡ con lên.”
Đây thật là một cái tử vong xã hội mà.
Thật giống như cô và Hứa Phong đang làm loại chuyện kia, nhưng bị bố mẹ bắt được ngay tại chỗ.
“Con suýt ngã? Cậu ấy đỡ con lên?"
Mẹ Diệp nghi ngờ nhìn cô.
Hai thanh niên trẻ tuổi như bọn họ, cách ôm này nhìn như là cố ý vậy, đều là loại quan hệ kia mà.
"Thật đấy mẹ, con luôn thành thật mà, sẽ không nói dối mẹ đâu."
Nghe được trong lời nói của mẹ Diệp, Diệp Tuyết Hạ lập tức hiểu ra.
"Con thật thành cái rắm ý!"
Diệp Giang Hà lẩm bẩm mắng một câu, sau đó hắng giọng nói: "Tiểu Tuyết, mời Hứa Phong lên lầu hai, đồ ăn đã chuẩn bị xong."
Vẻ mặt Mẹ Diệp có chút phức tạp: " Được rồi, chúng ta lên trước đi."
Thấy bố mẹ không có ý định nghe cô giải thích, Diệp Tuyết Hạ bất đắc dĩ quay người hỏi Hứa Phong: "Em nên làm sao bây giờ? Bố mẹ em cho rằng em có quan hệ gì đó với với anh rồi."
Hứa Phong biết Diệp Tuyết Hạ là người như thế nào, tùy ý trêu chọc: "Đã như vậy, cô có muốn có quan hệ vói tôi không?”
"Cái này... cái này!"
Lỗ tai của Diệp Tuyết Hạ nóng lên, quay đầu đi, không dám đối mặt với Hứa Phong, mà là mặt cười đỏ bừng thầm nói: "Cũng không theo đuổi người ta, hừ, nào có dễ dàng như vậy?"
Sau khi nghe Hứa Tĩnh một phen miêu tả thêm mắm dặm muối, mẹ Hứa tức giận đến chửi ầm lên.
"Mẹ, đó thực sự chỉ là một phương pháp chữa bệnh thôi, mẹ đừng nghe con bé Tĩnh Tĩnh nói huơu nói vượn."
Hứa Phong cũng bất lực.
“Con nói thì hay lắm, việc con phải làm bây giờ chính là chủ động, chủ động lại chủ động, nhanh chóng mời ngườ ta đi ăn tối, xem phim gì đó đi.”
Mẹ Hứa không muốn con trai mình trở thành một kẻ cặn bã.
Hơn nữa, cô gái đó không chỉ xinh đẹp mà còn có sự nghiệp tốt, hiện đang là giáo viên, có tri thức hiểu lễ nghĩa, bà cũng đã công nhận đây là con dâu của mình rồi.
"Tiểu Phong, lần này ba ủng hộ mẹ con. Với điều kiện của gia đình chúng ta, thật sự không thể tìm ra được tật xấu của cô gái kia, con không được bỏ lỡ, đi qua thôn này là sẽ không còn cửa hàng nào nữa đâu. Lúc đó con hối hận đã quá muộn. ”
Hứa chí bình cũng ở một bên hát đệm.
Hứa Phong: "..."
Hứa Phong bất đắc dĩ thở dài, không nói nên lời.
Sau khi Hứa Tĩnh về nhà, giống như là cáo trạng với bố mẹ, đem sự thật thêm mắm dặm muối vào, và bây giờ nghiễm nhiên là một cuộc họp tố cáo gia đình.
Mặt trời ngả về tây.
Hứa Phong rời khỏi nhà với lý do đến Diệp gia dự tiệc.
"Cha mẹ bức hôn, thật sự là quá khủng bố !"
Hứa Phong lắc đầu thở dài.
Sau đó, hắn bắt taxi đi thẳng đến Diệp gia. Trước đó, hắn đã từ chối làm tài xế cho Diệp Tuyết Hạ trong tập đoàn Diệp thị, nên lần này hắn không thể không nể mặt cô.
Con người khi sống trên đời vẫn nên có một vài đạo lý đối nhân xử thế.
Khi đến cổng biệt thự Diệp gia, trời đã dần tối.
Bíp--
--- !
Hứa Phong bước vào trang viên của Diệp gia, phía sau vang lên tiếng động cơ của một chiếc xe thể thao, một chiếc Ferrari màu trắng phóng nhanh về phía hắn với tốc độ hơn 200km.
Tựa như một cơn gió!
Mang theo bụi trên đường đi.
Khi còn cách Hứa Phong bảy tám mét, người trong xe cuối cùng cũng chú ý đến Hứa Phong, điên cuồng bấm còi và phanh gấp.
Hứa Phong cong môi, không khỏi chửi rủa: "Mẹ kiếp, đây là cố ý tông vào người khác à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tốc độ hơn 200km, đua xe chắc?
Tuy nhiên, nhìn thấy chiếc xe lao tới phía trước, Hứa Phong cũng không mấy quan tâm mà trực tiếp lách người sang một bên để tránh chiếc Ferrari màu trắng đang lao tới.
Tốc độ như ma!
Đổi lại thành bất cứ ai khác, hẳn là đã bị đâm cho be bét.
Nhưng mà Hứa Phong cũng không phải là không gặp vấn đề gì, dưới tình thế cấp bách, hắn đã vọt vào bụi hoa hồng của trang viên, quần áo bị gai của cây hoa hồng xé rách.
Một lỗ bị hở ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong.
Chiếc Ferrari màu trắng phanh gấp, lao hơn khoảng hai mươi mét nữa rồi dừng lại, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy hai vết lốp xe rõ ràng.
"Muốn đâm người phải không? Lái xe kiểu gì vậy?"
Vẻ mặt Hứa Phong buồn bực.
Nếu là người khác, e rằng đã bị đánh bay ra ngoài, sống chết cũng không rõ.
"Đừng có dồn ép như vậy, người không sao là tốt rồi, lần sau đi đường chú ý một chút, cậu cầm lấy số tiền này, tôi bồi thường cho cậu bộ quần áo mới."
Ngay lúc Hứa Phong chuẩn bị bước tới, một xấp tiền bị ném ra khỏi xe, kèm theo giọng nói giận dữ của một người phụ nữ.
Sau đó, động cơ của chiếc xe thể thao liền vang lên, phóng đi trước mặt Hứa Phong.
Sắc mặt Hứa Phong càng trở nên khó coi.
Hắn bước tới và nhặt xấp tiền dưới đất lên.
Quay đầu lại nhìn, hắn phát hiện chiếc Ferrari đã biến mất: "Lần sau đừng để tôi gặp lại, nếu không tôi phải dạy cho nữ tài xế cô một bài học."
Hứa Phong cất tiền đi, trong lòng không vui mà đi về phía biệt thự nhà họ Diệp.
"Hứa Phong, anh đến rồi."
Một giọng nói ngọt ngào như chim hoàng anh vang lên.
Hứa Phong nhấn chuông cửa, Diệp Tuyết Hạ đi tới mở cửa.
Ánh mắt Hứa Phong không khỏi sáng lên, vừa rồi hắn vẫn có chút bực bội, nhưng sau khi nhìn thấy bộ quần áo Diệp Tuyết Hạ đang mặc, hắn không khỏi bình tĩnh lại.
Hôm nay Diệp Tuyết Hạ mặc một chiếc váy màu trắng dài đến thắt lưng với một dải ruy băng màu đen buộc quanh eo, làm nổi bật đường cong của cô.
Cô đi một đôi giày cao gót màu xanh nhạt, khiến đôi chân xinh đẹp không mang tất của cô càng trắng sáng hơn.
Vẻ ngoài tinh tế và khí chất tao nhã rất vừa mắt.
Diệp Tuyết Hạ nhận thấy ánh mắt của Hứa Phong, cô đỏ mặt, cúi đầu nói: "Hứa Phong, vào đi, sao anh còn đứng đó?"
Giọng cô dịu dàng và có chút ngượng ngùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Phong dường như nhận ra sự hớ hênh của mình, hắng giọng chào: "Ừm, được rồi. Xin chào, Diệp tiểu thư."
Diệp Tuyết Hạ mỉm cười ngọt ngào và nói: "Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tên em là được, anh vào đi, bố mẹ em đang đợi anh ở đại sảnh trên lầu.”
Đúng lúc này, không biết là do Diệp Tuyết Hạ quá khẩn trương khi nhìn thấy Hứa Phong hay vì cô quá bất cẩn, suýt nữa ngã xuống đất.
Hứa Phong phản ứng rất nhanh, hắn ôm lấy Diệp Tuyết Hạ, mà Diệp Tuyết Hạ cũng thuận thế ôm chặt lấy hắn.
Hai người bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tuyết Hạ đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Hứa Phong choáng váng đến mức quên cả buông Diệp Tuyết Hạ ra.
"Hai người đang làm gì vậy?!"
Lúc này, vợ chồng Diệp Giang Hà từ tầng hai đi xuống, vẫn còn ở trên cầu thang xoắn ốc, bọn họ giật mình khi nhìn thấy hai người ôm nhau thật chặt.
Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng họ nhìn thấy Diệp Tuyết Hạ ôm một người đàn ông khác.
Lúc này Hứa Phong và Diệp Tuyết Hạ mới hoàn hồn lại.
Hai người vội vàng thu tay lại.
Diệp Tuyết Hạ mặt đỏ bừng, muốn tìm một cái khe nứt trên mặt đất để bò xuống. Cô vội vàng bào chữa: "Mẹ, vừa rồi con suýt ngã, là Hứa Phong đỡ con lên.”
Đây thật là một cái tử vong xã hội mà.
Thật giống như cô và Hứa Phong đang làm loại chuyện kia, nhưng bị bố mẹ bắt được ngay tại chỗ.
“Con suýt ngã? Cậu ấy đỡ con lên?"
Mẹ Diệp nghi ngờ nhìn cô.
Hai thanh niên trẻ tuổi như bọn họ, cách ôm này nhìn như là cố ý vậy, đều là loại quan hệ kia mà.
"Thật đấy mẹ, con luôn thành thật mà, sẽ không nói dối mẹ đâu."
Nghe được trong lời nói của mẹ Diệp, Diệp Tuyết Hạ lập tức hiểu ra.
"Con thật thành cái rắm ý!"
Diệp Giang Hà lẩm bẩm mắng một câu, sau đó hắng giọng nói: "Tiểu Tuyết, mời Hứa Phong lên lầu hai, đồ ăn đã chuẩn bị xong."
Vẻ mặt Mẹ Diệp có chút phức tạp: " Được rồi, chúng ta lên trước đi."
Thấy bố mẹ không có ý định nghe cô giải thích, Diệp Tuyết Hạ bất đắc dĩ quay người hỏi Hứa Phong: "Em nên làm sao bây giờ? Bố mẹ em cho rằng em có quan hệ gì đó với với anh rồi."
Hứa Phong biết Diệp Tuyết Hạ là người như thế nào, tùy ý trêu chọc: "Đã như vậy, cô có muốn có quan hệ vói tôi không?”
"Cái này... cái này!"
Lỗ tai của Diệp Tuyết Hạ nóng lên, quay đầu đi, không dám đối mặt với Hứa Phong, mà là mặt cười đỏ bừng thầm nói: "Cũng không theo đuổi người ta, hừ, nào có dễ dàng như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro