Chương 9: Không...
Ý Ngoại Phát Hiện
2024-11-13 05:04:03
"Hứa Phong, mày đã làm gì tao?"
Triệu Thụy Long co giật, sùi bọt mép. Hắn ta chịu đựng cơn đau dữ dội ở ngực, lăn lộn trên mặt đất, gầm lên giận dữ.
Hứa Phong nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: "Các vệ sĩ của mày đều nhìn thấy tao chưa từng lại gần mày, nên mày đừng có ngậm máu phun người. Loại người như mày đã làm rất nhiều việc xấu xa, ông trời nhìn thấy cũng không thể chịu nổi nữa. Rất có thể đây là ông trời đang trừng phạt mày."
Triệu Thụy Long làm sao có thể tin những lời vô lý như vậy.
Nhưng cơn đau dữ dội ở ngực khiến hắn ta đau khổ, hắn phẫn nộ gầm lên với vệ sĩ: "Đứng đó nhìn cái gì nữa, còn không nhanh chóng đưa tao đến bệnh viện?"
Nhìn Triệu Thụy Long mặt mày xám xịt rời đi, trong mắt Hứa Phong lộ ra một tia sát ý.
Hắn hoàn toàn có thể giết chết Triệu Thụy Long, nhưng như vậy thì quá thoải mái cho Triệu Thụy Long rồi, mà cũng không còn gì thú vị nữa.
Hắn muốn Triệu Thụy Long sống trong sợ hãi, sau đó hoàn toàn tuyệt vọng trong đau đớn!
Nếu không từ từ khiến hắn ta cảm nhận được thế nào là sợ hãi, Hứa Phong sẽ không bao giờ bỏ cuộc! Hơn nữa, giết Triệu Thụy Long, đối với Triệu gia mà nói, cũng là chết một đứa con trai thôi, hắn muốn cả Triệu gia phải chết theo!
"Tiểu Phong, vừa rồi Triệu Thụy Long đột nhiên trở nên như vậy, có liên quan gì đến con không?" mẹ Hứa hỏi.
Triệu Thụy Long không phải là người tốt, thủ đoạn của hắn ta tàn nhẫn vô nhân đạo, mẹ Hứa rất lo lắng.
Là mẹ, bà đương nhiên sợ Triệu Thụy Long sẽ lại đến tính sổ với con trai bà, cả gia đình bà cũng sẽ phải chịu thiệt thòi.
Để không làm cha mẹ lo lắng, Hứa Phong nghiêm túc nói: “Mọi người đều ở hiện trường mà, thật sự không liên quan gì đến con.”
Hứa Chí Bình và mẹ Hứa lúc này cũng yên tâm.
Diệp Sơ Tuyết biết chuyện này có liên quan đến Hứa Phong, bởi vì cô cảm nhận được một cơn gió mạnh khi Hứa Phong ra tay. Nhưng cô rất thông minh, không nói gì, điều này chỉ khiến bố mẹ Hứa Phong thêm lo lắng.
"Hứa Phong, bố em đã chuẩn bị sẵn các loại thuốc mà anh cần, anh hãy kiểm tra xem."
Hứa Phong đưa tay nhận lấy, hắn vô tình chạm vào bàn tay trắng nõn và mềm mại của Diệp Sơ Tuyết. Diệp Sơ Tuyết theo phản xạ rụt tay lại, cô lập tức đỏ mặt.
Như này chẳng phải quá nhạy cảm sao?
Hứa Phong lẩm bẩm, sau đó hắn cầm lấy một ít thảo dược, ngửi một cái liền biết những vị thuốc đông y này quả thực là thứ mình muốn, hơn nữa số lượng cũng vừa đủ: "Cha của cô làm việc thật đáng tin cậy."
Đôi mắt của Diệp Sơ Tuyết hiện lên một tia kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người có thể xác định được loại thuốc đông y chỉ bằng cách ngửi nó. Phải biết rằng, trong này có tổng cộng mười tám loại thuốc đông y cổ truyền.
“Cô Diệp, nếu hôm nay cháu rảnh thì ở lại ăn cơm nhé.”
Mẹ Hứa mời Diệp Sơ Tuyết vào nhà, sau đó nói với Hứa Phong: “Ông lớn nhà con đang tính làm gì vậy, còn không mau rót cho cô Diệp một chén trà.”
"Không, không sao, cháu không khát." Diệp Sơ Tuyết ngượng ngùng liếc nhìn Hứa Phong một cái.
"Con đi xử lý những thảo dược này." Hứa Phong thản nhiên nói, sau đó cầm một túi lớn dược thảo đi đến sân sau.
Diệp Sơ Tuyết có vẻ bối rối, sau đó trên mặt cô lộ ra một chút tủi hờn.
Cô vốn là một mỹ nhân nổi tiếng ở tỉnh Hán Giang, có không biết bao nhiêu người đàn ông muốn mời cô một tách trà mà còn chưa có cơ hội. Nhưng Hứa Phong ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn cô, điều này khiến cho Diệp Sơ Tuyết vốn luôn tự tin nhất thời không thể tiếp nhận, cảm thấy có chút nản lòng.
Huống chi, cô còn có chuyện muốn nói với Hứa Phong.
Nhưng mà ở trước mặt vợ chồng Hứa Chí Bình, cô không thể cứ như vậy bỏ đi, đành phải nói chuyện câu được câu không với họ.
Hứa Phong điều phối dược liệu một lúc rồi vào phòng lấy cốc nước.
Mẹ Hứa lập tức sốt ruột hô lên với hắn: “Tiểu Phong, cô Diệp nói con có thể đến tập đoàn Diệp gia làm tài xế toàn thời gian cho cô ấy, giúp cô ấy lái xe, một ngày sẽ được trả 20.000 tệ.”
Hứa Chí Bình vội vàng nói: “ Cái thằng ngốc nghếch này, mau nhanh chóng cảm ơn cô Diệp đi, nếu không với bằng cấp ba của con, ngay cả một nhân viên bình thường của Diệp gia cũng không được."
Diệp Sơ Tuyết nhìn Hứa Phong, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Sở dĩ cô làm như vậy là để báo đáp ân tình của Hứa Phong, mặt khác, cô cũng có suy tính của riêng mình, nhưng lại không thể giải thích với người ngoài.
Hứa Phong từ chối nói: "Bố mẹ đừng lo lắng cho con. Mấy ngày tới con sẽ mở phòng khám. Cô Diệp, cô không cần phải gánh nặng tâm lý gì cả, năm đó tôi cứu cô, cũng không cần cô phải trả ơn cho tôi. Hơn nữa, những năm này cô đã làm rất nhiều việc cho gia đình chúng tôi, thế là đủ rồi!"
"Hứa Phong, em không có ý này, ý em là..."
Diệp Sơ Tuyết nói tới đây thì dừng lại, mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng im lặng, cảm thấy xấu hổ vì nói ra lý do này.
Mẹ Hứa vỗ nhẹ vào mặt Hứa Phong: “Tiểu Phong, con nhãi ranh này, con không biết cách đối nhân xử thế à? Tĩnh Tĩnh nói tìm đối tượng cho con, con cũng không đồng ý, Diệp tiểu thư con cũng không đồng ý, con định làm mẹ và bố tức chết à?"
Cả hai vợ chồng họ đều hy vọng con mình sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Đặc biệt là Hứa Phong, kể từ sau khi chuyện bảy năm trước xảy ra, họ đều hy vọng Hứa Phong có thể có một cuộc sống ổn định, tươi đẹp, có gia đình của riêng mình, có công việc của riêng mình.
Về phần Hứa Phong, hắn dường như không có nhiều hứng thú với việc lập gia đình và công việc của mình, một chút cũng không để tâm.
Hứa Phong cười khổ nói: “Mẹ, mấy năm nay con làm việc trong tù, tiết kiệm được không ít tiền. Vốn định mở phòng khám, con không muốn làm gì khác, hơn nữa con vẫn còn trẻ, tìm vợ không phải là việc con có thể vội vàng.”
"Thằng nhóc này, con không nóng vội, nhưng bố mẹ thì gấp lắm rồi. Con cũng không ngẫm lại, một đứa tốt nghiệp trung học như con thì có cô gái này để ý chứ, con còn khó tính kén chọn.” Mẹ Hứa rất tức giận,
Hứa Chí Bình cũng khuyên nhủ: “Nếu con đã có ý tưởng về sự nghiệp của chính mình, bố sẽ không nói thêm nữa. Tuy nhiên, con nên quan tâm tới việc tìm vợ. Giới trẻ ngày nay đều là yêu đương rồi mới kết hôn, hiện tại quan trọng nhất đối với con chính là tìm được đối tượng trước.”
Hứa Phong thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chuyện tìm đối tượng cứ giao cho Tĩnh Tĩnh đi, nếu người mà con bé giới thiệu không thích con thì mọi người cũng đừng có giục con nữa.”
Mẹ Hứa lúc này yên tâm nói: "Không sao, con cứ làm theo sự sắp xếp là được."
Diệp Sơ Tuyết cười khổ nói: "Hứa Phong, anh thực sự không muốn làm tài xế chuyên trách của em sao?"
"Cô Diệp, cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi vẫn có ý định mở một phòng khám y tế nhỏ của riêng mình."
Diệp Sở Tuyết đành phải nói: "Được thôi. Nhưng anh phải hứa với em một chuyện, cuối tuần này bố mẹ em muốn mời anh một bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn, anh nhất định phải đến. "
Hứa Phong suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn nên cho Diệp gia chút mặt mũi, vì thế nói: "Cuối tuần này tôi sẽ tới. "
...
Ăn xong, Diệp Sơ Tuyết đứng dậy ra về.
Mẹ Hứa nhất quyết bắt Hứa Phong tiễn cô.
"Hứa Phong, anh làm gì Triệu Thụy Long thế? "Hai người đang đi cạnh nhau trên đường, Diệp Sơ Tuyết đột nhiên hỏi.
Vết thương của Triệu Thụy Long là do Hứa Phong sử dụng Thái Dương Thần Châm gây ra, nhưng cũng chỉ là dùng độc của Thái Dương Thần Châm. Tuy nhiên, loại chất độc này cực kỳ hiếm và không thường được sử dụng trong thế giới trần tục. E rằng những bác sĩ kia thậm chí còn chưa nghe đến tên, ngay cả với thiết bị y tế tiên tiến nhất cũng không thể tìm ra nguyên nhân.
Hứa Phong cười cười nói: "Lúc đó cô cũng có mặt ở hiện trường, cô có thấy tôi làm gì không?"
"Em cảm nhận được một cơn gió mạnh."
Diệp Sơ Tuyết chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhỏ, vẻ mặt tinh quái nhìn chằm chằm Hứa Phong.
Cộng thêm khuôn mặt tuyệt mỹ, bộ dạng xinh xắn đáng yêu này khiến Hứa Phong có chút không kịp phản ứng.
Tính cách của cô ấy quá kỳ quái rồi?
Vừa dịu dàng lại không mất phần bá đạo, trong bá đạo lại mang theo một chút đùa giỡn, quả thực là nữ vương trăm cách biến hóa.
Diệp Sơ Tuyết cũng nhận ra mình dường như quá thân mật, trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng: "Được rồi, anh không muốn nói thì thôi vậy, em phải đến công ty rồi, hôm khác gặp sau nhé. "
Hứa Phong lúc này mới phản ứng lại, ừ một tiếng.
Diệp Sơ Tuyết đi đến chiếc Porsche, mở cửa, hơi hơi nhíu mày, cô hỏi Hứa Phong: "Anh xác định... anh muốn đi xem buổi hẹn hò do em gái anh sắp xếp sao?"
Hứa Phong cũng đau đầu: “Bố mẹ tôi không quan tâm đến công việc của tôi nữa, nếu tôi vẫn không nghe lời bọn họ, vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ bị cằn nhằn.”
"Ồ, vậy có nghĩa là... anh không có hứng thú với đối tượng mà em gái anh giới thiệu cho ư?" Diệp Sơ Tuyết thầm vui mừng nói.
"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì vậy?" Hứa Phong không hiểu ra sao.
Diệp Sơ Tuyết cũng quản chuyện quá rộng rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Sơ Tuyết đỏ bừng, trong lòng cô kích động, cô nhanh chóng ngồi vào xe, khởi động xe: “Em không muốn nói gì cả, cũng không có ý gì khác, em chỉ tò mò thôi. Tạm biệt. À đúng rồi, nếu Triệu Thụy Long lại đến gây rắc rối, anh có thể liên hệ trực tiếp với em. "
Sau đó, cô phóng xe đi như muốn chạy trốn.
Triệu Thụy Long co giật, sùi bọt mép. Hắn ta chịu đựng cơn đau dữ dội ở ngực, lăn lộn trên mặt đất, gầm lên giận dữ.
Hứa Phong nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: "Các vệ sĩ của mày đều nhìn thấy tao chưa từng lại gần mày, nên mày đừng có ngậm máu phun người. Loại người như mày đã làm rất nhiều việc xấu xa, ông trời nhìn thấy cũng không thể chịu nổi nữa. Rất có thể đây là ông trời đang trừng phạt mày."
Triệu Thụy Long làm sao có thể tin những lời vô lý như vậy.
Nhưng cơn đau dữ dội ở ngực khiến hắn ta đau khổ, hắn phẫn nộ gầm lên với vệ sĩ: "Đứng đó nhìn cái gì nữa, còn không nhanh chóng đưa tao đến bệnh viện?"
Nhìn Triệu Thụy Long mặt mày xám xịt rời đi, trong mắt Hứa Phong lộ ra một tia sát ý.
Hắn hoàn toàn có thể giết chết Triệu Thụy Long, nhưng như vậy thì quá thoải mái cho Triệu Thụy Long rồi, mà cũng không còn gì thú vị nữa.
Hắn muốn Triệu Thụy Long sống trong sợ hãi, sau đó hoàn toàn tuyệt vọng trong đau đớn!
Nếu không từ từ khiến hắn ta cảm nhận được thế nào là sợ hãi, Hứa Phong sẽ không bao giờ bỏ cuộc! Hơn nữa, giết Triệu Thụy Long, đối với Triệu gia mà nói, cũng là chết một đứa con trai thôi, hắn muốn cả Triệu gia phải chết theo!
"Tiểu Phong, vừa rồi Triệu Thụy Long đột nhiên trở nên như vậy, có liên quan gì đến con không?" mẹ Hứa hỏi.
Triệu Thụy Long không phải là người tốt, thủ đoạn của hắn ta tàn nhẫn vô nhân đạo, mẹ Hứa rất lo lắng.
Là mẹ, bà đương nhiên sợ Triệu Thụy Long sẽ lại đến tính sổ với con trai bà, cả gia đình bà cũng sẽ phải chịu thiệt thòi.
Để không làm cha mẹ lo lắng, Hứa Phong nghiêm túc nói: “Mọi người đều ở hiện trường mà, thật sự không liên quan gì đến con.”
Hứa Chí Bình và mẹ Hứa lúc này cũng yên tâm.
Diệp Sơ Tuyết biết chuyện này có liên quan đến Hứa Phong, bởi vì cô cảm nhận được một cơn gió mạnh khi Hứa Phong ra tay. Nhưng cô rất thông minh, không nói gì, điều này chỉ khiến bố mẹ Hứa Phong thêm lo lắng.
"Hứa Phong, bố em đã chuẩn bị sẵn các loại thuốc mà anh cần, anh hãy kiểm tra xem."
Hứa Phong đưa tay nhận lấy, hắn vô tình chạm vào bàn tay trắng nõn và mềm mại của Diệp Sơ Tuyết. Diệp Sơ Tuyết theo phản xạ rụt tay lại, cô lập tức đỏ mặt.
Như này chẳng phải quá nhạy cảm sao?
Hứa Phong lẩm bẩm, sau đó hắn cầm lấy một ít thảo dược, ngửi một cái liền biết những vị thuốc đông y này quả thực là thứ mình muốn, hơn nữa số lượng cũng vừa đủ: "Cha của cô làm việc thật đáng tin cậy."
Đôi mắt của Diệp Sơ Tuyết hiện lên một tia kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người có thể xác định được loại thuốc đông y chỉ bằng cách ngửi nó. Phải biết rằng, trong này có tổng cộng mười tám loại thuốc đông y cổ truyền.
“Cô Diệp, nếu hôm nay cháu rảnh thì ở lại ăn cơm nhé.”
Mẹ Hứa mời Diệp Sơ Tuyết vào nhà, sau đó nói với Hứa Phong: “Ông lớn nhà con đang tính làm gì vậy, còn không mau rót cho cô Diệp một chén trà.”
"Không, không sao, cháu không khát." Diệp Sơ Tuyết ngượng ngùng liếc nhìn Hứa Phong một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con đi xử lý những thảo dược này." Hứa Phong thản nhiên nói, sau đó cầm một túi lớn dược thảo đi đến sân sau.
Diệp Sơ Tuyết có vẻ bối rối, sau đó trên mặt cô lộ ra một chút tủi hờn.
Cô vốn là một mỹ nhân nổi tiếng ở tỉnh Hán Giang, có không biết bao nhiêu người đàn ông muốn mời cô một tách trà mà còn chưa có cơ hội. Nhưng Hứa Phong ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn cô, điều này khiến cho Diệp Sơ Tuyết vốn luôn tự tin nhất thời không thể tiếp nhận, cảm thấy có chút nản lòng.
Huống chi, cô còn có chuyện muốn nói với Hứa Phong.
Nhưng mà ở trước mặt vợ chồng Hứa Chí Bình, cô không thể cứ như vậy bỏ đi, đành phải nói chuyện câu được câu không với họ.
Hứa Phong điều phối dược liệu một lúc rồi vào phòng lấy cốc nước.
Mẹ Hứa lập tức sốt ruột hô lên với hắn: “Tiểu Phong, cô Diệp nói con có thể đến tập đoàn Diệp gia làm tài xế toàn thời gian cho cô ấy, giúp cô ấy lái xe, một ngày sẽ được trả 20.000 tệ.”
Hứa Chí Bình vội vàng nói: “ Cái thằng ngốc nghếch này, mau nhanh chóng cảm ơn cô Diệp đi, nếu không với bằng cấp ba của con, ngay cả một nhân viên bình thường của Diệp gia cũng không được."
Diệp Sơ Tuyết nhìn Hứa Phong, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Sở dĩ cô làm như vậy là để báo đáp ân tình của Hứa Phong, mặt khác, cô cũng có suy tính của riêng mình, nhưng lại không thể giải thích với người ngoài.
Hứa Phong từ chối nói: "Bố mẹ đừng lo lắng cho con. Mấy ngày tới con sẽ mở phòng khám. Cô Diệp, cô không cần phải gánh nặng tâm lý gì cả, năm đó tôi cứu cô, cũng không cần cô phải trả ơn cho tôi. Hơn nữa, những năm này cô đã làm rất nhiều việc cho gia đình chúng tôi, thế là đủ rồi!"
"Hứa Phong, em không có ý này, ý em là..."
Diệp Sơ Tuyết nói tới đây thì dừng lại, mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng im lặng, cảm thấy xấu hổ vì nói ra lý do này.
Mẹ Hứa vỗ nhẹ vào mặt Hứa Phong: “Tiểu Phong, con nhãi ranh này, con không biết cách đối nhân xử thế à? Tĩnh Tĩnh nói tìm đối tượng cho con, con cũng không đồng ý, Diệp tiểu thư con cũng không đồng ý, con định làm mẹ và bố tức chết à?"
Cả hai vợ chồng họ đều hy vọng con mình sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Đặc biệt là Hứa Phong, kể từ sau khi chuyện bảy năm trước xảy ra, họ đều hy vọng Hứa Phong có thể có một cuộc sống ổn định, tươi đẹp, có gia đình của riêng mình, có công việc của riêng mình.
Về phần Hứa Phong, hắn dường như không có nhiều hứng thú với việc lập gia đình và công việc của mình, một chút cũng không để tâm.
Hứa Phong cười khổ nói: “Mẹ, mấy năm nay con làm việc trong tù, tiết kiệm được không ít tiền. Vốn định mở phòng khám, con không muốn làm gì khác, hơn nữa con vẫn còn trẻ, tìm vợ không phải là việc con có thể vội vàng.”
"Thằng nhóc này, con không nóng vội, nhưng bố mẹ thì gấp lắm rồi. Con cũng không ngẫm lại, một đứa tốt nghiệp trung học như con thì có cô gái này để ý chứ, con còn khó tính kén chọn.” Mẹ Hứa rất tức giận,
Hứa Chí Bình cũng khuyên nhủ: “Nếu con đã có ý tưởng về sự nghiệp của chính mình, bố sẽ không nói thêm nữa. Tuy nhiên, con nên quan tâm tới việc tìm vợ. Giới trẻ ngày nay đều là yêu đương rồi mới kết hôn, hiện tại quan trọng nhất đối với con chính là tìm được đối tượng trước.”
Hứa Phong thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chuyện tìm đối tượng cứ giao cho Tĩnh Tĩnh đi, nếu người mà con bé giới thiệu không thích con thì mọi người cũng đừng có giục con nữa.”
Mẹ Hứa lúc này yên tâm nói: "Không sao, con cứ làm theo sự sắp xếp là được."
Diệp Sơ Tuyết cười khổ nói: "Hứa Phong, anh thực sự không muốn làm tài xế chuyên trách của em sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô Diệp, cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi vẫn có ý định mở một phòng khám y tế nhỏ của riêng mình."
Diệp Sở Tuyết đành phải nói: "Được thôi. Nhưng anh phải hứa với em một chuyện, cuối tuần này bố mẹ em muốn mời anh một bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn, anh nhất định phải đến. "
Hứa Phong suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn nên cho Diệp gia chút mặt mũi, vì thế nói: "Cuối tuần này tôi sẽ tới. "
...
Ăn xong, Diệp Sơ Tuyết đứng dậy ra về.
Mẹ Hứa nhất quyết bắt Hứa Phong tiễn cô.
"Hứa Phong, anh làm gì Triệu Thụy Long thế? "Hai người đang đi cạnh nhau trên đường, Diệp Sơ Tuyết đột nhiên hỏi.
Vết thương của Triệu Thụy Long là do Hứa Phong sử dụng Thái Dương Thần Châm gây ra, nhưng cũng chỉ là dùng độc của Thái Dương Thần Châm. Tuy nhiên, loại chất độc này cực kỳ hiếm và không thường được sử dụng trong thế giới trần tục. E rằng những bác sĩ kia thậm chí còn chưa nghe đến tên, ngay cả với thiết bị y tế tiên tiến nhất cũng không thể tìm ra nguyên nhân.
Hứa Phong cười cười nói: "Lúc đó cô cũng có mặt ở hiện trường, cô có thấy tôi làm gì không?"
"Em cảm nhận được một cơn gió mạnh."
Diệp Sơ Tuyết chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhỏ, vẻ mặt tinh quái nhìn chằm chằm Hứa Phong.
Cộng thêm khuôn mặt tuyệt mỹ, bộ dạng xinh xắn đáng yêu này khiến Hứa Phong có chút không kịp phản ứng.
Tính cách của cô ấy quá kỳ quái rồi?
Vừa dịu dàng lại không mất phần bá đạo, trong bá đạo lại mang theo một chút đùa giỡn, quả thực là nữ vương trăm cách biến hóa.
Diệp Sơ Tuyết cũng nhận ra mình dường như quá thân mật, trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng: "Được rồi, anh không muốn nói thì thôi vậy, em phải đến công ty rồi, hôm khác gặp sau nhé. "
Hứa Phong lúc này mới phản ứng lại, ừ một tiếng.
Diệp Sơ Tuyết đi đến chiếc Porsche, mở cửa, hơi hơi nhíu mày, cô hỏi Hứa Phong: "Anh xác định... anh muốn đi xem buổi hẹn hò do em gái anh sắp xếp sao?"
Hứa Phong cũng đau đầu: “Bố mẹ tôi không quan tâm đến công việc của tôi nữa, nếu tôi vẫn không nghe lời bọn họ, vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ bị cằn nhằn.”
"Ồ, vậy có nghĩa là... anh không có hứng thú với đối tượng mà em gái anh giới thiệu cho ư?" Diệp Sơ Tuyết thầm vui mừng nói.
"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì vậy?" Hứa Phong không hiểu ra sao.
Diệp Sơ Tuyết cũng quản chuyện quá rộng rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Sơ Tuyết đỏ bừng, trong lòng cô kích động, cô nhanh chóng ngồi vào xe, khởi động xe: “Em không muốn nói gì cả, cũng không có ý gì khác, em chỉ tò mò thôi. Tạm biệt. À đúng rồi, nếu Triệu Thụy Long lại đến gây rắc rối, anh có thể liên hệ trực tiếp với em. "
Sau đó, cô phóng xe đi như muốn chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro