Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Gây hấn

Hồ Lô Tương

2024-11-13 00:44:19

Rõ ràng đang là mùa xuân tháng 4 ấm áp, nhưng xung quanh Giang Tự lại giống như đóng một lớp băng làm Vu Tang thấy lạnh cả sống lưng.

Phòng mổ là một nơi tương đối vô trùng, bình thường cũng sẽ không nghiêm khắc cấm bác sĩ và y tá khác ra vào, trước kia có ca mổ ra đôi long phượng thai còn được y tá khoe khắp tầng lầu. Nhưng lần này vẫn là lần đầu tiên Thẩm Phương Dục ghé vào dưới tình huống không có Chung Lam ở đây.

“Chào buổi sáng nha bác sĩ Giang.” Thẩm Phương Dục đã thay đồ phẫu thuật nhưng vẫn chưa mặc đồ vô trùng vào. Hẳn là đang trên đường đi tới phòng mổ kế bên thì tiện tạt vô đây một lát.

Những người đi theo Giang Tự làm phẫu thuật hôm nay đều là học sinh trong tổ anh, ai cũng biết hai người không ưa nhau nên ngoài vài y tá đáp lời Thẩm Phương Dục thì những người còn lại cũng không dám để ý tới hắn.

Nhưng núi không thèm để ý ta thì ta đi tìm núi vậy.

Thẩm Phương Dục trực tiếp đi đến cạnh Giang Tự, nhìn chằm chằm anh một cách khó hiểu.

Vốn dĩ Giang Tự đang xem thao tác của Vu Tang, chỉ chừa sườn mặt cho Thẩm Phương Dục. Nhưng chân Thẩm Phương Dục cứ như bị đóng đinh ở chỗ này, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

Ánh mắt hắn giống như thực thể dừng trên mặt Giang Tự, nhìn chăm chú đến nỗi khiến tai anh đỏ cả lên.

“Cậu nhìn cái gì mà nhìn!” Rốt cuộc Giang Tự không nhịn nổi nữa, lên tiếng.

Thẩm Phương Dục chớp chớp mắt: “Nhìn cậu đẹp!”

3

Giang Tự nhìn xoáy sâu hắn một cái, nghiêng đầu gọi một tiếng: “Vu Tang.”

Vu Tang run rẩy, cứ cảm thấy mọi chuyện bất ổn kiểu gì, đến xưng hô “anh Tự” mà ngày thường hay gọi cũng không dám nói, thành thật hỏi: “Sao vậy ạ thầy Giang?”

Ánh mắt Giang Tự dừng trên các loại dao giải phẫu được sắp xếp gọn gàng, giống như đang kỹ càng chọn lựa. Ánh sáng màu trắng bạc của kim loại phản chiếu qua thấu kính.

“Cậu có biết tội ngộ sát bị phán ít nhất mấy năm không?”

3

Giang Tự không phải người sẽ để bản thân mình xấu hổ, anh càng sẵn lòng trực tiếp “xử” người và việc làm anh xấu hổ hơn.

“Thầy Giang, không nên làm vậy đâu!!” Vu Tang vừa hoảng sợ vừa khuyên nhủ.

Đột nhiên Thẩm Phương Dục cảm thấy cổ mình có hơi lạnh chả hiểu sao.

D/ục vọng cầu sinh làm trong đầu hắn nhảy ra một hình ảnh. Một nhóc con đứng bên ngoài cửa kính phòng mổ giơ lên một cái biển cảnh cáo viết hai chữ “chạy mau.”

Vì thế Thẩm Phương Dục thức thời nói: “Cậu cứ bận đi, tôi... đi trước đây.”

Giang Tự nhìn thoáng qua bóng dáng Thẩm Phương Dục, bực mình đè nén cảm giác không khoẻ quá rõ ràng trên người xuống, sau đó tự mặc niệm ba lần: “Tôi là bác sĩ tốt, chỉ cứu người, không giết người!” xong thì mới vứt được bản mặt của Thẩm Phương Dục ra khỏi đầu.

Buổi tối sau khi phẫu thuật xong, Giang Tự cầm cơm định đến khu nghỉ ngơi ở phòng mổ ăn cơm như bình thường. Nhưng vừa mới ngồi xuống, Giang Tự đã đau đến hít hà một hơi.

Mặt Giang Tự âm trầm hít sâu một cái, nhẹ nhàng chậm rãi điều chỉnh lại góc độ lần nữa, làm quen với cơn đau không hài hoà này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khó khăn lắm mới ổn được tí, Giang Tự mở hộp cơm, vừa mới ăn được vài muỗng đã thấy bóng dáng tên không sợ chết nào đó lảng vảng ngoài cửa phòng nghỉ. Giang Tự cầu nguyện ba giây Thẩm Phương Dục sẽ không đi vào, nhưng trời lại không chiều lòng người. Hình như Thẩm Phương Dục cứ muốn đối nghịch với anh, hắn đi vào pha ly cà phê rồi ngồi xuống đối diện Giang Tự.

Nếu không phải vì tầng lầu của khoa họ không đủ cao, không có khả năng quăng Thẩm Phương Dục chết đi, mà có khi còn phải chịu trách nhiệm chăm sóc hắn nửa đời sau tàn tật thì Giang Tự thật sự rất muốn quăng hắn ra ngoài cửa sổ.

Giang Tự không hiểu Thẩm Phương Dục trúng gió gì, anh chỉ mong Thẩm Phương Dục có thể chọn quên đi chuyện tối hôm qua giống anh, xem anh như đối tượng 419 bình thường là được rồi.

Giang Tự thề, chỉ cần Thẩm Phương Dục dám nhắc tới một chữ, anh liền cho Thẩm Phương Dục một vé du lịch địa phủ luôn.

Nhưng Thẩm - âm hồn bất tán - Phương Dục lại giống như không nhìn thấy sự khó chịu trên mặt Giang Tự, tiếp tục nhìn chằm chằm anh một cách khó hiểu.

2

Giang Tự thẳng tay đập hộp cơm lên bàn, một tay nắm cổ áo Thẩm Phương Dục, tay kia giơ nắm đấm lên.

Không ngờ Thẩm Phương Dục lại vui vẻ: “Dưới đuôi mắt cậu thật sự có một nốt ruồi này.”

Hắn lầm bầm: “Hoá ra những chi tiết quan sát trong tiềm thức cũng có thể nhớ lâu tới vậy.”

Nói cũng lạ, hôm qua uống rượu với Giang Tự tới say mèm, tối ngủ liền mơ thấy Giang Tự luôn. Nằm mơ thấy gì Thẩm Phương Dục không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ dưới đuôi mắt của Giang Tự có một nốt ruồi thôi.

11

Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Phương Dục đến quầy lễ tân trả phòng, hắn thấy biên lại thanh toán tiền phòng trong điện thoại mình nên tự mặc định rằng đêm qua chỉ có mình hắn ngủ ở đó.

Sau khi tỉnh lại, Thẩm Phương Dục vẫn cứ thấy là lạ. Từ trước tới nay hắn vẫn không có để ý dưới đuôi mắt Giang Tự có nốt ruồi hay không, cho nên lúc đến bệnh viện Thẩm Phương Dục mới không nhịn được tò mò muốn nhìn thử một chút, rốt cuộc có phải cậu ấy có một nốt ruồi như vậy thật không.

Nhưng lúc trong phòng mổ Giang Tự vừa đeo kính vừa đeo khẩu trang che kín mít, thêm nữa anh cũng chẳng chịu đối mặt với hắn. Vốn dĩ Thẩm Phương Dục cũng không định xoắn xuýt chuyện này với Giang Tự làm gì, nhưng không ngờ làm việc nửa ngày rồi mà hắn vẫn không thể nào quên được chuyện này.

Bác sĩ Thẩm sợ đêm nay về nhà hắn sẽ mất ngủ, thế nên hoặc là không làm còn đã làm thì phải làm đến cùng. Hắn quyết định xem xem rốt cuộc dưới đuôi mắt của Giang Tự có cái nốt ruồi này hay không.

Sau sự mạo hiểm mém chút là bị huỷ dung, cuối cùng vào lúc Giang Tự muốn đánh người, Thẩm Phương Dục cũng đã nhìn thấy được nốt ruồi làm người ta hốt hoảng của Giang Tự.

“Cái đệch, sao đánh nhau rồi!”

“Anh Giang, không sao chứ?!”

Mấy bác sĩ bị tiếng động ở đây làm ồn, vội vã đẩy cửa đi vào. Vừa nhìn qua, quả nhiên là bác sĩ Giang và bác sĩ Thẩm.

Học trò của từng người đứng dàn ra sau lưng đối phương, bầu không khí giương cung bạt kiếm, đụng vào là nổ ngay.

2

Giang Tự hung dữ trừng mắt nhìn Thẩm Phương Dục một cái, cuối cùng vẫn không xuống tay: “Chỗ này là bệnh viện, tôi không thèm đánh cậu. Thứ bảy nghỉ làm cùng đến phòng tập võ, đứa nào không tới là cháu trai.”

Giang Tự nói xong cầm hộp cơm lên thẳng tay ném vào thùng rác, nghênh ngang đi mất. Thẩm Phương Dục ở phía sau anh còn “xùy” một tiếng, không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Cậu bị thận hư hay tối qua thức khuya xem phim túng dục quá mức thế? Sắc mặt tiều tuỳ như vậy..”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


4

Giang - mây đen giăng đầy mặt - Tự dừng bước, câu nói “Tôi thấy người túng dục quá độ tối qua là cậu mới đúng.” bị anh nuốt vào. Giang Tự muộn màng phát hiện được gì đó.

Hình như Thẩm Phương Dục đã quên chuyện gì xảy ra tối qua rồi.

Bác sĩ Giang vừa quay xe vừa lạnh lùng nghĩ: “Quên đi, quên sạch đi!”

Miễn cho anh mất công phải giết người diệt khẩu.

Đường về nhà kẹt xe muốn điên, thành phố A là thành phố tập trung nhiều công nhân và nô lệ tư bản*, giờ cao điểm tan làm buổi chiều là danh bất hư truyền, có thể kéo dài từ lúc đèn lên rực rỡ đến khi trăng lên giữa trời.

Giang Tự bị kẹt ở giữa đường, không thể đi tới trước cũng chẳng thể lùi về sau. Cảm giác như cả thế giới đang đối nghịch với anh vậy.

Chả sao cả!

Giang Tự tự nói với chính mình. Không phải chỉ là ngủ với Thẩm Phương Dục một lần thôi sao, cứ coi như bị chó cắn một cái. Con người không thể chấp nhặt với chó được.

2

Sau khi xây dựng lại tư tưởng, Giang Tự không giãy giụa nữa. Hầy, anh thừa nhận! Bị chó cắn có hơi đau nên trong chốc lát anh không thể không chấp nhặt với Thẩm Phương Dục được.

Giang Tự sống không còn gì luyến tiếc tuỳ ý nhìn lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, đột nhiên anh phát hiện bên cạnh anh chính là quán bar Địa Ngục ngu ngốc ngày hôm qua. Bây giờ là ban ngày nên không còn ánh đèn màu cay mắt đó, nên ngược lại bảng hiệu của nó trông không còn thu hút đến vậy.

Nhưng mà lúc này ngoài cửa chính của quán bar Địa Ngục đang có một nhóm cảnh sát vây quanh, hình như đang nói gì đó. Giang Tự cũng đang bị kẹt xe, đơn giản hạ cửa kính xe xuống hỏi một câu: “Ông anh, chỗ này bị sao vậy?”

Vị cảnh sát nhân dân ngay thẳng nghiêm túc nói: “Quán bar này bị nghi ngờ có liên quan đến việc bán rượu giả, chúng tôi đang thống kê người bị hại.”

3

“...”

Giang Tự: “Vậy ông chủ sẽ bị phán mấy năm vậy?”

“Khó nói lắm. Tình hình căng lắm, đoán chừng cũng phải tầm 10 năm đấy.”

Tốt! Tốt lắm!

Giang Tự nghĩ, tốt nhất cả đời đừng ra luôn.

Giang Tự vô cảm thu hồi ánh mắt, sau một lúc mới nặng nề gục đầu lên tay lái.

Rượu giả hại người mà!

———

*Nô lệ tư bản: nguyên văn là “xã súc“. Xã súc là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty“. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Số ký tự: 0