Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
Giấc mơ kỳ diệu...
Hồ Lô Tương
2024-11-13 00:44:19
Tiếng nói chuyện thì thầm líu ríu vang lên bên tai, Thẩm Phương Dục hơi bực mình tỉnh lại từ trong giấc ngủ. Hắn vô thức lẩm bẩm gọi: “Giang Tự...”
Một lúc lâu cũng không ai đáp lại, Thẩm Phương Dục vươn tay ra định ôm người vào lòng nhưng tay lại đập thẳng vào vách tường.
Hắn mở mắt ra, bỗng phát hiện hình như đây không phải là giường lớn ở nhà. Màn giường màu xám đậm che mất ánh sáng bên ngoài, hắn híp mắt kéo màn giường ra.
Sau đó Thẩm Phương Dục phát hiện vậy mà hắn đang nằm trên giường trong ký túc xá đại học. Mà hai người đang nhỏ giọng trò chuyện nhìn thấy hắn thì giật mình mở to mắt nhìn.
Hoắc Thành Xuân và Lý Á Lôi nhìn nhau một lát, rồi đồng thanh hỏi hắn: “Sao ông còn ở đây vậy?”
Thẩm Phương Dục sửng sốt: “Mấy ông đang chơi trò gì vậy? Cosplay nhân ngày cá tháng tư à?”
Hắn dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, lết từ trên giường xuống: “Giang Tự đâu? Hai ông có thấy em ấy không?”
“Ngày mai là thi rồi, chắc chắn giờ Giang Tự đang ôn tập ở phòng tự học ấy. Tôi tưởng ông cũng đi, ai ngờ giờ mà ông còn ngủ ở ký túc xá. Ông... không muốn giành hạng nhất với Giang Tự nữa à?” Hoắc Thành Xuân nói.
“Ngày mai thi á? Thi cá gì?” Thẩm Phương Dục mắt to trừng mắt nhỏ với bọn họ, hỏi
“Khoa phụ sản đó.”
“Tôi đã tốt nghiệp nhiều năm vậy rồi, cũng đã lên đến chức bác sĩ phó trưởng khoa phụ sản. Vậy mà giờ ông nói với tôi rằng tôi còn chưa thi vào khoa phụ sản hả?”
2
Thẩm Phương Dục nói: “Nếu diễn thì cũng nên diễn chân thật một chút đi được không?”
Lý Á Lôi sờ trán hắn: “Ông đang nói gì vậy? Có phải bị bệnh rồi không...”
“... Bị bệnh tới ngu người rồi. Có nằm mơ cũng không ai dám mơ như ông đâu.” Hoắc Thành Xuân nói tiếp.
“Gì mà bác sĩ phó trưởng khoa, còn tốt nghiệp nhiều năm nữa?”
Lý Á Lôi cười nói: “Tôi nói chứ có phải ông thức đêm cạnh tranh với Giang Tự nhiều quá nên phát điên rồi không?”
Không biết có phải vì ngủ quá lâu hay không, Thẩm Phương Dục thấy hơi đau đầu. Đã vậy hai người này còn thay phiên nhau nói liên tục khiến đầu hắn cứ ong ong, nhịn không được ngắt lời họ: “Hai ông khép cái mỏ lại giùm chút.”
Thẩm Phương Dục xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: “Hai ông nói cho tôi biết Giang Tự đang ở đâu trước đi. Tôi tự đi tìm em ấy.”
Dựa theo lời hai người bạn cùng phòng, cuối cùng Thẩm Phương Dục cũng nhìn thấy bóng dáng Giang Tự ở vị trí quen thuộc trong phòng tự học.
Không có mặc áo sơ mi, cũng không mặc áo khoác. Chỉ có một chiếc áo hoodie thường thấy nhất của sinh viên, kiểu tóc cũng là kiểu tóc Giang Tự để hồi còn học đại học.
Thẩm Phương Dục cảm thán người yêu của mình đẹp trai quá đáng, chỉ sửa soạn một chút là đã căng tràn cảm giác thanh xuân rồi. Nhìn qua không hề cảm thấy không phù hợp, giống như thật sự quay lại tuổi 18 vậy. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Đầu tư dữ vậy? Thay đổi cả kiểu tóc để lừa anh à?”
Thẩm Phương Dục dừng một lát rồi đi qua vỗ vai Giang Tự. Người sau nhìn thấy hắn thì có hơi ngạc nhiên.
Vì để không làm phiền những người khác nên Thẩm Phương Dục chỉ nói nhỏ: “Em ra đây một chút.”
1
Theo bình thường thì Giang Tự sẽ không thèm để ý tới hắn. Nhưng cả ngày hôm nay Thẩm Phương Dục chưa tới gây chuyện với anh lần nào, Giang Tự hơi lo không biết hắn có chuyện gì hay không nên đành nhẫn nhịn đi theo hắn ra ngoài.
Sau đó, anh nghe Thẩm Phương Dục nói với anh rằng: “Đừng quậy nữa cục cưng.”
3
Giang Tự nổi da gà khắp người: “Mẹ nó ai là cục cưng của cậu?”
“Không phải...” Thẩm Phương Dục bất đắc dĩ nói: “Lý Á Lôi với Hoắc Thành Xuân đùa anh thì thôi đi, sao em còn theo góp vui nữa chứ? Rõ ràng tối hôm qua anh và em còn ngủ chung với nhau, sao sáng nay anh lại xuất hiện ở đại học y A rồi? Có phải em lại bỏ thuốc ngủ anh không hử?”
2
Giang Tự ngơ ra nửa ngày, khó hiểu nói: “Cậu bị điên à? Mắc gì tôi phải ngủ chung với cậu. Với cả... tôi bỏ thuốc ngủ cậu hồi nào?”
Thẩm Phương Dục buột miệng thốt ra: “Chúng ta kết hôn rồi, cả con cũng có thì sao không thể ngủ cùng nhau?”
“Tôi kết hôn với cậu? Còn có cả con á?!”
2
Dù cho Giang Tự luôn trưng vẻ mặt lạnh lùng, biểu cảm cũng không quá phong phú nhưng lúc này cũng nhịn không được mà mở to hai mắt: “Thẩm Phương Dục, tôi thấy cậu không phải uống thuốc ngủ đâu. Cậu nên uống thuốc trị bệnh tâm thần mới đúng.”
“Em đừng hù anh nha Giang Tự.”
Thẩm Phương Dục chợt hốt hoảng, hắn vươn tay định cho Giang Tự xem nhẫn kết hôn của bọn họ, kết quả lại phát hiện ngón áp út trống không. Hắn kéo tay Giang Tự xem thử, sau khi thấy rõ trên tay anh cũng không có nhẫn thì lại lo lắng hơn.
Thẩm Phương Dục và Giang Tự vẫn luôn rất quý trọng cặp nhẫn cưới này. Bình thường trừ khi phải phẫu thuật thì hai người chưa bao giờ tháo nhẫn ra cả. Mặc dù tháo rồi đeo khá phiền nhưng họ vẫn không thay đổi thói quen này. Đây cũng là sự ăn ý mà bọn họ ngầm hiểu trong lòng không nói ra.
Giống như có đôi nhẫn ở đó thì bọn họ có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương vậy.
Cho nên dù Giang Tự có đùa hắn thì cũng sẽ không bao giờ tháo nhẫn ra.
Nhưng hiện tại trên tay hắn lại không có nhẫn, trên tay Giang Tự cũng không.
Thẩm Phương Dục nắm chặt tay Giang Tự, sắc mặt cứng đờ giống như những nhân vật xuyên không trên phim truyền hình, hỏi ra một câu ngớ ngẩn: “Hiện tại là năm mấy vậy?”
Thẩm Phương Dục ngơ ngác sau khi nhận được một đáp án khiến người ta muốn phát điên,.
Hình như hắn... quay lại thời gian học đại học với Giang Tự rồi.
Đệt!
Thẩm Phương Dục xoa xoa huyệt Thái Dương.
Điều này có nghĩa là... người tối qua còn nằm bên cạnh hắn ngọt ngào âu yếm giờ đã biến thành đối thủ một mất một còn!!!
1
Cái gì gọi lại trở lại một đêm trước giải phóng? Cuối cùng Thẩm Phương Dục cũng hiểu rồi.
“Đù má Thẩm Phương Dục! Cậu làm gì đó?!” Giọng Đường Khả truyền đến, cắt ngang hai người đang nói chuyện với nhau.
Giang Tự bỗng rút bàn tay đang được Thẩm Phương Dục nắm về, mặt mày vô cảm chỉ Thẩm Phương Dục rồi nói với Đường Khả: “Hình như đầu óc cậu ấy có vấn đề rồi.”
“Đầu óc có vấn đề mà còn ở đây lôi lôi kéo kéo hả?”
Đường Khả kéo Giang Tự qua một bên, chỉ vào Thẩm Phương Dục nói: “Tôi nói chứ cậu đừng có vì không vượt được Giang Tự rồi bắt đầu đi đường ngang ngõ tắt nhé! Người theo đuổi Giang Tự nhiều lắm, cậu ấy chẳng thèm cậu đâu!”
2
Thẩm Phương Dục bắt được mấy từ ngữ quan trọng trong lời Đường Khả. Hắn lập tức nhớ lại hai người Hoắc Lý nhỏ giọng bàn kế trong ký túc xá lúc nãy.
Dựa theo tuyến thời gian này... có lẽ bọn họ sắp theo đuổi Giang Tự rồi thì phải.
Cộng với ánh mắt hoảng loạn sau khi nhìn thấy hắn trong ký túc xá... Đừng nói bọn họ đã bàn bạc chuyện tỏ tình với Giang Tự nhé?
Không được!!!
Mặc dù hồi đó Giang Tự không đồng ý lời tỏ tình của hai người họ, nhưng hiện tại cũng chưa nói trước được gì. Giờ hắn xuyên về mười mấy năm trước, có quỷ mới biết mọi chuyện có bị thay đổi gì hay không.
Thẩm Phương Dục đẩy Đường Khả ra, nói với Giang Tự: “Anh có chuyện muốn nói với em. Là chuyện cực kỳ quan trọng.”
Đường Khả: “Cậu...”
Giang Tự nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, anh kéo Đường Khả một cái rồi nói với Thẩm Phương Dục: “Cậu nói đi.”
“Có hơi dài dòng. Anh mời em uống gì đó nhé.” Thẩm Phương Dục mím môi.
“Nước là được rồi.” Giang Tự còn muốn ôn tập nên nhìn thoáng qua đồng hồ rồi thúc giục hắn: “Cậu nói nhanh đi.”
“Được rồi...” Thẩm Phương Dục ngồi đối diện Giang Tự, tay ôm ly đá bào đi thẳng vào vấn đề.
“Giang Tự, anh thích em.”
6
Ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống khiến Giang Tự bị sặc ho khù khụ.
Thẩm Phương Dục vỗ lưng cho anh một hồi. Cuối cùng Giang Tự xua tay, nhìn hắn với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, nửa ngày sau cũng không nói gì.
“Em nghe anh nói trước. Anh không biết vì sao anh lại xuyên từ mười mấy năm sau về đây, nhưng anh có thể nói với em rằng... Mười mấy năm sau, hai chúng ta đều sẽ trở thành bác sĩ khoa phụ sản của bệnh viện Tế Hoa. Bởi vì ngoài ý muốn nên chúng ta có con với nhau, rồi từ từ yêu nhau. Sau đó anh cầu hôn em, em cũng cầu hôn anh. Con gái của chúng ta tên Tiếu Tiếu, năm nay 2 tuổi...”
“Đợi một chút.” Giang Tự ho khan hai tiếng.
“...Ai sinh con vậy?”
1
Thẩm Phương Dục dừng một lát: “Em sinh.”
“Cảm ơn nước của cậu. Tôi đi đây!”
1
Giang Tự đứng lên đi thẳng không quay đầu lại. Thẩm Phương Dục đuổi theo muốn giải thích nhưng bị Giang Tự chặn lại: “Nếu cậu nói thêm gì nữa thì tôi sẽ nhịn không được mà muốn đập cậu đấy.”
“Anh không có gạt em...”
“Dừng!” Giang Tự chỉ vào chân hắn nói: “Đừng nhúc nhích!”
Thẩm Phương Dục theo bản năng dừng lại, không ngờ Giang Tự vừa quay đầu đã chạy mất. Giống như nếu chạy chậm thì sẽ bị kẻ điên quấn lấy vậy.
Khuôn mặt của người yêu thời trẻ vẫn còn ngây ngô, đôi chân dài cất bước chạy trông vẫn đẹp đẽ như thường. Giọng điệu dứt khoát còn mang theo một chút ngông cuồng của tuổi trẻ, của thanh xuân phóng khoáng.
1
Thẩm Phương Dục bị buộc đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng đã chạy xa, nhịn không được véo véo mi tâm rồi thở dài một hơi.
Bóng dáng vẫn đẹp như vậy.
Nhưng có chút khiến người ta lo lắng.
Một lúc lâu cũng không ai đáp lại, Thẩm Phương Dục vươn tay ra định ôm người vào lòng nhưng tay lại đập thẳng vào vách tường.
Hắn mở mắt ra, bỗng phát hiện hình như đây không phải là giường lớn ở nhà. Màn giường màu xám đậm che mất ánh sáng bên ngoài, hắn híp mắt kéo màn giường ra.
Sau đó Thẩm Phương Dục phát hiện vậy mà hắn đang nằm trên giường trong ký túc xá đại học. Mà hai người đang nhỏ giọng trò chuyện nhìn thấy hắn thì giật mình mở to mắt nhìn.
Hoắc Thành Xuân và Lý Á Lôi nhìn nhau một lát, rồi đồng thanh hỏi hắn: “Sao ông còn ở đây vậy?”
Thẩm Phương Dục sửng sốt: “Mấy ông đang chơi trò gì vậy? Cosplay nhân ngày cá tháng tư à?”
Hắn dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, lết từ trên giường xuống: “Giang Tự đâu? Hai ông có thấy em ấy không?”
“Ngày mai là thi rồi, chắc chắn giờ Giang Tự đang ôn tập ở phòng tự học ấy. Tôi tưởng ông cũng đi, ai ngờ giờ mà ông còn ngủ ở ký túc xá. Ông... không muốn giành hạng nhất với Giang Tự nữa à?” Hoắc Thành Xuân nói.
“Ngày mai thi á? Thi cá gì?” Thẩm Phương Dục mắt to trừng mắt nhỏ với bọn họ, hỏi
“Khoa phụ sản đó.”
“Tôi đã tốt nghiệp nhiều năm vậy rồi, cũng đã lên đến chức bác sĩ phó trưởng khoa phụ sản. Vậy mà giờ ông nói với tôi rằng tôi còn chưa thi vào khoa phụ sản hả?”
2
Thẩm Phương Dục nói: “Nếu diễn thì cũng nên diễn chân thật một chút đi được không?”
Lý Á Lôi sờ trán hắn: “Ông đang nói gì vậy? Có phải bị bệnh rồi không...”
“... Bị bệnh tới ngu người rồi. Có nằm mơ cũng không ai dám mơ như ông đâu.” Hoắc Thành Xuân nói tiếp.
“Gì mà bác sĩ phó trưởng khoa, còn tốt nghiệp nhiều năm nữa?”
Lý Á Lôi cười nói: “Tôi nói chứ có phải ông thức đêm cạnh tranh với Giang Tự nhiều quá nên phát điên rồi không?”
Không biết có phải vì ngủ quá lâu hay không, Thẩm Phương Dục thấy hơi đau đầu. Đã vậy hai người này còn thay phiên nhau nói liên tục khiến đầu hắn cứ ong ong, nhịn không được ngắt lời họ: “Hai ông khép cái mỏ lại giùm chút.”
Thẩm Phương Dục xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: “Hai ông nói cho tôi biết Giang Tự đang ở đâu trước đi. Tôi tự đi tìm em ấy.”
Dựa theo lời hai người bạn cùng phòng, cuối cùng Thẩm Phương Dục cũng nhìn thấy bóng dáng Giang Tự ở vị trí quen thuộc trong phòng tự học.
Không có mặc áo sơ mi, cũng không mặc áo khoác. Chỉ có một chiếc áo hoodie thường thấy nhất của sinh viên, kiểu tóc cũng là kiểu tóc Giang Tự để hồi còn học đại học.
Thẩm Phương Dục cảm thán người yêu của mình đẹp trai quá đáng, chỉ sửa soạn một chút là đã căng tràn cảm giác thanh xuân rồi. Nhìn qua không hề cảm thấy không phù hợp, giống như thật sự quay lại tuổi 18 vậy. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Đầu tư dữ vậy? Thay đổi cả kiểu tóc để lừa anh à?”
Thẩm Phương Dục dừng một lát rồi đi qua vỗ vai Giang Tự. Người sau nhìn thấy hắn thì có hơi ngạc nhiên.
Vì để không làm phiền những người khác nên Thẩm Phương Dục chỉ nói nhỏ: “Em ra đây một chút.”
1
Theo bình thường thì Giang Tự sẽ không thèm để ý tới hắn. Nhưng cả ngày hôm nay Thẩm Phương Dục chưa tới gây chuyện với anh lần nào, Giang Tự hơi lo không biết hắn có chuyện gì hay không nên đành nhẫn nhịn đi theo hắn ra ngoài.
Sau đó, anh nghe Thẩm Phương Dục nói với anh rằng: “Đừng quậy nữa cục cưng.”
3
Giang Tự nổi da gà khắp người: “Mẹ nó ai là cục cưng của cậu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải...” Thẩm Phương Dục bất đắc dĩ nói: “Lý Á Lôi với Hoắc Thành Xuân đùa anh thì thôi đi, sao em còn theo góp vui nữa chứ? Rõ ràng tối hôm qua anh và em còn ngủ chung với nhau, sao sáng nay anh lại xuất hiện ở đại học y A rồi? Có phải em lại bỏ thuốc ngủ anh không hử?”
2
Giang Tự ngơ ra nửa ngày, khó hiểu nói: “Cậu bị điên à? Mắc gì tôi phải ngủ chung với cậu. Với cả... tôi bỏ thuốc ngủ cậu hồi nào?”
Thẩm Phương Dục buột miệng thốt ra: “Chúng ta kết hôn rồi, cả con cũng có thì sao không thể ngủ cùng nhau?”
“Tôi kết hôn với cậu? Còn có cả con á?!”
2
Dù cho Giang Tự luôn trưng vẻ mặt lạnh lùng, biểu cảm cũng không quá phong phú nhưng lúc này cũng nhịn không được mà mở to hai mắt: “Thẩm Phương Dục, tôi thấy cậu không phải uống thuốc ngủ đâu. Cậu nên uống thuốc trị bệnh tâm thần mới đúng.”
“Em đừng hù anh nha Giang Tự.”
Thẩm Phương Dục chợt hốt hoảng, hắn vươn tay định cho Giang Tự xem nhẫn kết hôn của bọn họ, kết quả lại phát hiện ngón áp út trống không. Hắn kéo tay Giang Tự xem thử, sau khi thấy rõ trên tay anh cũng không có nhẫn thì lại lo lắng hơn.
Thẩm Phương Dục và Giang Tự vẫn luôn rất quý trọng cặp nhẫn cưới này. Bình thường trừ khi phải phẫu thuật thì hai người chưa bao giờ tháo nhẫn ra cả. Mặc dù tháo rồi đeo khá phiền nhưng họ vẫn không thay đổi thói quen này. Đây cũng là sự ăn ý mà bọn họ ngầm hiểu trong lòng không nói ra.
Giống như có đôi nhẫn ở đó thì bọn họ có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương vậy.
Cho nên dù Giang Tự có đùa hắn thì cũng sẽ không bao giờ tháo nhẫn ra.
Nhưng hiện tại trên tay hắn lại không có nhẫn, trên tay Giang Tự cũng không.
Thẩm Phương Dục nắm chặt tay Giang Tự, sắc mặt cứng đờ giống như những nhân vật xuyên không trên phim truyền hình, hỏi ra một câu ngớ ngẩn: “Hiện tại là năm mấy vậy?”
Thẩm Phương Dục ngơ ngác sau khi nhận được một đáp án khiến người ta muốn phát điên,.
Hình như hắn... quay lại thời gian học đại học với Giang Tự rồi.
Đệt!
Thẩm Phương Dục xoa xoa huyệt Thái Dương.
Điều này có nghĩa là... người tối qua còn nằm bên cạnh hắn ngọt ngào âu yếm giờ đã biến thành đối thủ một mất một còn!!!
1
Cái gì gọi lại trở lại một đêm trước giải phóng? Cuối cùng Thẩm Phương Dục cũng hiểu rồi.
“Đù má Thẩm Phương Dục! Cậu làm gì đó?!” Giọng Đường Khả truyền đến, cắt ngang hai người đang nói chuyện với nhau.
Giang Tự bỗng rút bàn tay đang được Thẩm Phương Dục nắm về, mặt mày vô cảm chỉ Thẩm Phương Dục rồi nói với Đường Khả: “Hình như đầu óc cậu ấy có vấn đề rồi.”
“Đầu óc có vấn đề mà còn ở đây lôi lôi kéo kéo hả?”
Đường Khả kéo Giang Tự qua một bên, chỉ vào Thẩm Phương Dục nói: “Tôi nói chứ cậu đừng có vì không vượt được Giang Tự rồi bắt đầu đi đường ngang ngõ tắt nhé! Người theo đuổi Giang Tự nhiều lắm, cậu ấy chẳng thèm cậu đâu!”
2
Thẩm Phương Dục bắt được mấy từ ngữ quan trọng trong lời Đường Khả. Hắn lập tức nhớ lại hai người Hoắc Lý nhỏ giọng bàn kế trong ký túc xá lúc nãy.
Dựa theo tuyến thời gian này... có lẽ bọn họ sắp theo đuổi Giang Tự rồi thì phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cộng với ánh mắt hoảng loạn sau khi nhìn thấy hắn trong ký túc xá... Đừng nói bọn họ đã bàn bạc chuyện tỏ tình với Giang Tự nhé?
Không được!!!
Mặc dù hồi đó Giang Tự không đồng ý lời tỏ tình của hai người họ, nhưng hiện tại cũng chưa nói trước được gì. Giờ hắn xuyên về mười mấy năm trước, có quỷ mới biết mọi chuyện có bị thay đổi gì hay không.
Thẩm Phương Dục đẩy Đường Khả ra, nói với Giang Tự: “Anh có chuyện muốn nói với em. Là chuyện cực kỳ quan trọng.”
Đường Khả: “Cậu...”
Giang Tự nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, anh kéo Đường Khả một cái rồi nói với Thẩm Phương Dục: “Cậu nói đi.”
“Có hơi dài dòng. Anh mời em uống gì đó nhé.” Thẩm Phương Dục mím môi.
“Nước là được rồi.” Giang Tự còn muốn ôn tập nên nhìn thoáng qua đồng hồ rồi thúc giục hắn: “Cậu nói nhanh đi.”
“Được rồi...” Thẩm Phương Dục ngồi đối diện Giang Tự, tay ôm ly đá bào đi thẳng vào vấn đề.
“Giang Tự, anh thích em.”
6
Ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống khiến Giang Tự bị sặc ho khù khụ.
Thẩm Phương Dục vỗ lưng cho anh một hồi. Cuối cùng Giang Tự xua tay, nhìn hắn với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, nửa ngày sau cũng không nói gì.
“Em nghe anh nói trước. Anh không biết vì sao anh lại xuyên từ mười mấy năm sau về đây, nhưng anh có thể nói với em rằng... Mười mấy năm sau, hai chúng ta đều sẽ trở thành bác sĩ khoa phụ sản của bệnh viện Tế Hoa. Bởi vì ngoài ý muốn nên chúng ta có con với nhau, rồi từ từ yêu nhau. Sau đó anh cầu hôn em, em cũng cầu hôn anh. Con gái của chúng ta tên Tiếu Tiếu, năm nay 2 tuổi...”
“Đợi một chút.” Giang Tự ho khan hai tiếng.
“...Ai sinh con vậy?”
1
Thẩm Phương Dục dừng một lát: “Em sinh.”
“Cảm ơn nước của cậu. Tôi đi đây!”
1
Giang Tự đứng lên đi thẳng không quay đầu lại. Thẩm Phương Dục đuổi theo muốn giải thích nhưng bị Giang Tự chặn lại: “Nếu cậu nói thêm gì nữa thì tôi sẽ nhịn không được mà muốn đập cậu đấy.”
“Anh không có gạt em...”
“Dừng!” Giang Tự chỉ vào chân hắn nói: “Đừng nhúc nhích!”
Thẩm Phương Dục theo bản năng dừng lại, không ngờ Giang Tự vừa quay đầu đã chạy mất. Giống như nếu chạy chậm thì sẽ bị kẻ điên quấn lấy vậy.
Khuôn mặt của người yêu thời trẻ vẫn còn ngây ngô, đôi chân dài cất bước chạy trông vẫn đẹp đẽ như thường. Giọng điệu dứt khoát còn mang theo một chút ngông cuồng của tuổi trẻ, của thanh xuân phóng khoáng.
1
Thẩm Phương Dục bị buộc đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng đã chạy xa, nhịn không được véo véo mi tâm rồi thở dài một hơi.
Bóng dáng vẫn đẹp như vậy.
Nhưng có chút khiến người ta lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro