Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
Giấc mơ kỳ diệu...
Hồ Lô Tương
2024-11-13 00:44:19
Mặc dù có lợi thế ký ức, phần lớn tri thức và những đề thi khó Thẩm Phương Dục đều nhớ kỹ. Nhưng nếu muốn thi được điểm cao thì vẫn cần phải ôn tập và củng cố lại rất nhiều thứ.
Bác sĩ Thẩm bị buộc phải tìm lại tri thức, lại phải trải qua cuộc sống thức đêm xem tài liệu khổ không nói nổi. Đúng là có thể so sánh với việc trở về lớp 12 vậy.
Cũng may, bởi vì có Giang Tự nên những lúc đó không quá dày vò.
Bình thường Thẩm Phương Dục rất ít khi có cơ hội ở riêng với Giang Tự. Giữa họ luôn có một Đường Khả giống như Vương Mẫu nương nương vậy. Nhưng cũng may Đường Khả không có cắm đầu học như bọn họ. Nếu không có kỳ thi thì cùng lắm sau 10 giờ đêm là cậu ta sẽ đi về. Bởi vậy Thẩm Phương Dục mới có cơ hội cùng Giang Tự trở về ký túc xá mỗi ngày.
Hầu hết các trường y đều không lớn lắm, từ phòng học về tới ký túc xá chỉ mất 10 phút đi bộ mà thôi. Mỗi lần như thế Thẩm Phương Dục chỉ mong chi con đường này đi mãi không hết. Nhưng bởi vì chân hai người vừa dài, bước đi còn nhanh nên chẳng bao lâu là đến nơi rồi.
Mà không biết có phải ảo giác của Thẩm Phương Dục hay không? Trong khoảng thời gian này hắn cứ cảm thấy hình như Giang Tự đi chậm hơn trước kia rất nhiều.
Có đôi khi bọn họ trò chuyện vài câu, thậm chí Giang Tự còn đứng lại nghe hắn nói. Đợi hắn nói xong mới tiếp tục đi về.
Ngày nọ, hắn mở cửa ký túc xá ra định đi mua đồ ăn sáng thì cửa ký túc xá bên cạnh cũng đột nhiên mở ra. Thẩm Phương Dục nhìn sang, đối diện với ánh mắt của Giang Tự. Người sau kéo kéo dây balo, lúc đi ngang hắn thì hơi hất hất cằm: “Cậu đi ăn sáng à?”
Cứ thế, bọn họ bắt đầu ăn sáng cùng nhau mỗi ngày.
Thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua, Thẩm Phương Dục phát hiện nếu bản thân rời khỏi phòng tự học một lát thì trên bàn sẽ xuất hiện đủ loại đồ ăn vặt. Hắn hỏi Giang Tự: “Mấy món này từ đâu ra thế?”
Giang Tự vẫn luôn lắc đầu đáp: “Không biết.”
Nhưng khi hắn muốn đi hỏi người khác thì Giang Tự sẽ kéo cổ tay áo hắn cản lại: “Cậu cứ ăn là được rồi, hỏi chi nhiều vậy.”
Trừ cái này ra thì Đường Khả bắt đầu vắng mặt trong những bữa tiệc của bọn họ. Dựa theo lời Giang Tự nói là... hạng mục nghiên cứu mà cậu ta tham gia không suôn sẻ lắm, nên thường xuyên bị bắt đi tăng ca.
Thẩm Phương Dục tỏ vẻ đồng cảm với tình cảnh của Đường Khả. Còn cố ý hỏi cậu ta có cần giúp đỡ gì hay không?
Nhưng Đường Khả chỉ hận sắt không thành thép liếc Giang Tự một cái. Sau đó ai oán tỏ vẻ tự cậu ta làm được.
Mà Giang Tự 800 năm cũng không đụng tới vòng bạn bè lại bắt đầu chi sẻ một vài tin tức quảng cáo quán ăn gần trường học. Sau khi hắn nhìn thấy thì luôn rất nhiệt tình trêu chọc Giang Tự, hỏi anh có muốn đi ăn cùng hắn hay không? Người sau vẫn luôn đợi qua tầm 10 phút mới trả lời bằng một dấu “√” lạnh lùng.
Địa điểm tự học của bọn họ không chỉ gói gọn trong phòng tự học của trường nữa. Mà từ quán ăn gần trường, rồi trong quán cà phê cũng xuất hiện bóng dáng hai người.
Trên tầng hai yên tĩnh không người, tranh thủ lúc rảnh rỗi cuối tuần, hai người tự mình xem tài liệu dưới ánh mặt trời bên cửa sổ. Thỉnh thoảng bọn họ lại trao đổi vài câu, cứ thế mà trải qua cả buổi chiều và cả buổi tối.
Sau khi quán cà phê đóng cửa thì bọn họ sẽ đeo balo cùng nhau trở về ký túc xá. Con đường trong trường y rợp bóng cây xanh, vừa dài vừa yên tĩnh.
Phần lớn thời gian đều là Thẩm Phương Dục nói chuyện, Giang Tự sẽ thường thường đáp lại một câu.
Có một lần Thẩm Phương Dục nhắc lại chuyện hai người cùng nhau chơi game ở tiệm net, Giang Tự nhìn hắn một cái rồi chợt hỏi: “Thi cuối kỳ xong đi chơi cùng nhau không?”
Đương nhiên Thẩm Phương Dục sẽ không từ chối.
...
Buổi tối ngày kết thúc kỳ thi cuối kỳ trời mưa rất lớn. Đám học sinh cuối cùng cũng thoát khỏi biển tài liệu tham khảo hiếm thấy mà cuồng hoan thả lỏng cả đêm.
Hai người gọi một đống rượu cocktail màu sắc sặc sỡ, ngồi trong tiệm net mở ra trò chơi lúc trước đánh nhau kịch liệt đến nửa đêm. Chẳng qua lần này không có ông chủ đến đưa tờ báo công khai đáp án nữa. Lúc mở cửa ra thì cơn mưa bên ngoài đã hết từ lúc nào.
Nhưng Thẩm Phương Dục lại bung dù ra.
“Trời hết mưa rồi.” Giang Tự nhắc nhở hắn.
Thẩm Phương Dục ngẩng đầu nhìn mặt cười nho nhỏ trên dù, đáp: “Anh biết.”
Giang Tự khó hiểu nhìn hắn, Thẩm Phương Dục lập tức quay đầu nhìn Giang Tự đang kề vai với hắn dưới tán dù.
“Chỉ là... anh muốn gần em hơn một chút.”
Chàng trai hơi say ngơ ngác trong chốc lát, bỗng nhiên bật cười.
Anh khẽ đá hòn đá nhỏ dưới chân, nói với Thẩm Phương Dục: “Hỏi cậu chuyện này.”
Thẩm Phương Dục ôm vai anh: “Em hỏi đi.”
Giang Tự nhìn hắn một cái rồi cụp mắt xuống, một lát sau anh lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua hắn, hắng giọng nói: “Cậu còn muốn yêu đương với tôi không?”
Ánh đèn sặc sỡ từ bảng hiệu của tiệm net hắt lên khuôn mặt Giang Tự tạo ra quang ảnh đủ màu. Bạn học Giang Tự thoạt nhìn có hơi hồi hộp, nhưng lại cố tỏ vẻ bình tĩnh. Có lẽ anh cũng không nhận ra lời nói của mình gây ra bao nhiêu sóng gió trong lòng Thẩm Phương Dục.
Thẩm Phương Dục say chuếnh choáng nhìn chằm chằm nốt ruồi dưới mắt anh hồi lâu, đột nhiên hôn xuống.
Hắn vòng tay ôm sát eo Giang Tự, anh lập tức giơ tay ôm cổ hắn.
Hắn cạy mở khớp hàm anh, anh lập tức nhiệt tình đáp lại hắn.
Dù bị thả rơi xuống đất, hai người đứng trước cửa tiệm net hôn nhau say đắm. Ánh sao sáng ngời giữa bầu trời đêm, đèn đường mờ ảo phản chiếu hai chiếc bóng cao gầy xứng đôi. Làn gió khẽ nâng quần áo mỏng manh của cậu trai, mặt trăng lẳng lặng chứng kiến tình yêu nồng nhiệt và mạnh mẽ của chàng thiếu niên Giang Tự.
Giang Tự hôn môi hắn xong thì khẽ hôn lên má hắn một cái. Hôn má xong rồi lại hôn lên giữa mày, chóp mũi, và cả đôi mắt đang khép hờ.
Thẩm Phương Dục ôm anh thật lâu, cuối cùng kề sát tai anh nói: “Em biết không... chỗ này hơn 10 năm sau sẽ trở thành quán bar. Chúng ta uống trúng rượu giả ở đây rồi mơ màng lên giường với nhau.”
Nghe Giang Tự nhỏ giọng cười một tiếng, Thẩm Phương Dục khẽ hôn lên gò má của anh, nghiêm túc nói: “Anh yêu em, Giang Tự!”
...
“Anh yêu em cũng vô dụng thôi! Đừng ngủ nướng nữa, nhanh dậy dẫn Tiếu Tiếu đi tiêm vắc xin đi.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, hình ảnh kỳ lạ trước mắt bỗng nhiên tan biến. Thẩm Phương Dục giật mình bật dậy mở mắt ra
Ngẩng đầu lên là trần nhà quen thuộc, bác sĩ Giang ôm con gái 2 tuổi ngồi bên mép giường, đang xúi Tiếu Tiếu bóp mũi hắn.
Trái tim đập nhanh vì thức giấc đột ngột bỗng bình tĩnh lại vì cảnh tượng khiến người ta an tâm trước mắt.
Thẩm Phươmg Dục dụi dụi đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, nhịn không được nở nụ cười, ôm Tiếu Tiếu đến hôn một cái.
Nhưng Tiếu Tiếu còn chưa được daddy ôm bao lâu đã bị đặt xuống cạnh vách tường: “Con tự chơi một lát đi.”
Daddy tốt của cô bé nói xong thì cầm con thỏ nhét vào lòng cô bé. Quay đầu lại lập tức ôm eo Giang Tự đè lên giường.
“Mới sáng tinh mơ mà anh nổi điên gì đó?”
Giang Tự tránh khỏi lồng ngực hắn nhưng lại bị hắn đè trở về.
“Giang Tự, anh nằm mơ.” Thẩm Phương Dục ôm anh nói.
“Anh nằm mơ thấy mình quay trở về thời đại học.”
“Sau đó thì sao?”
Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua Tiếu Tiếu: “Sau đó anh nói với em rằng chúng ta đã kết hôn, còn có con nữa.”
Giang Tự gối lên cánh tay Thẩm Phương Dục, nghe vậy thì nói: “Chắc chắn anh vừa nói xong là em đã đấm cho anh một cái rồi.”
“Em không nỡ đánh đâu.”
Thẩm Phương Dục nở nụ cười, nhẹ nhàng vươn tay vuốt lại mái tóc bị hắn làm rối của Giang Tự. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Giang Tự cũng nở nụ cười theo.
Thẩm Phương Dục nhìn người yêu trong lòng, bỗng nhớ lại một cảnh trong mơ.
Trong mơ hắn và Giang Tự sóng vai ngồi trên ghế dài dưới ký túc xá, Giang Tự đưa cho hắn một phần kết quả xét nghiệm.
“Em đã đi khám thử. Anh nói đúng, trong cơ thể em... có một cái t.ử cung chưa phát triển thật.”
Giang Tự nói: “Bác sĩ nói hiện tại nó chỉ to bằng một quả táo nhỏ, hai phần phụ cũng chưa phát triển nên tạm thời không có khả năng mang thai, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của em.”
Thẩm Phương Dục im lặng một lát, nói với anh: “Vậy thì tìm thời gian rảnh, anh cùng em đến bệnh viện làm phẫu thuật cắt bỏ đi.”
“Ngay lúc này à?”
“Đợi đến hơn 10 năm sau, nó phát triển thành t.ử cung hoàn chỉnh thì mạch máu và các dây thần kinh cũng sẽ trở nên phức tạp hơn. Tới lúc đó làm phẫu thuật rủi ro cũng sẽ cao hơn rất nhiều.” Thẩm Phương Dục giải thích.
Giang Tự nghe xong thì hơi suy tư gật đầu, lấy kết quả xét nghiệm từ trong tay Thẩm Phương Dục lại bỏ vào balo.
Cuối cùng, anh lại nói với Thẩm Phương Dục rằng: “Hiện tại em sẽ không làm phẫu thuật.”
“Vì sao thế?”
“Mặc dù bây giờ em không thể hiểu được vì sao hơn 10 năm sau em sẽ yêu anh như vậy, nhưng em tin khi đó mình đã suy nghĩ rất kỹ càng mới đưa ra quyết định đó.”
“Dựa theo lời anh nói thì sau khi em lên chức bác sĩ phó trưởng khoa xong t.ử cung mới phát triển toàn diện. Cho nên em nghĩ... hẳn là em vẫn còn rất nhiều năm để suy nghĩ về điều này. Rốt cuộc em có muốn mang thai và nuôi con cùng với anh hay không?”
Bạn học Giang Tự nhắc đến vấn đề sinh con như này, trông có hơi ngây ngô không phù hợp.
Nhưng sự bình tĩnh và cẩn thận của anh hiện tại đã có dáng vẻ của Giang Tự sau này rồi.
...
Thẩm Phương Dục dọn dẹp mớ suy nghĩ miên man trong đầu, nhẹ nhàng xoa n.ắn môi dưới của Giang Tự, kể lại câu chuyện trong mơ cho anh nghe: “Em không chỉ không đánh anh, mà còn... yêu anh nữa.”
Giang Tự hất tay hắn ra, bất đắc dĩ trừng hắn một cái, hiển nhiên có hơi buồn cười với mơ mộng hão huyền của bác sĩ Thẩm. Thẩm Phương Dục nhìn anh như vậy, nhịn không được cúi đầu hôn anh.
Giang Tự vội vàng quay mặt đi: “Tiếu Tiếu còn ở đây mà.”
“Không sao, con còn nhỏ mà“. Thẩm Phương Dục kéo chăn trùm lên đầu hai người: “Anh che rồi này.”
Bạn nhỏ Tiếu Tiếu ngồi dựa vào tường, vừa nắm lỗ tai con thỏ vừa khó hiểu nhìn đụn chăn nhích tới nhích lui bên kia.
Tầm nửa phút sau, tấm chăn màu be bị xốc lên lần nữa. Tiếu Tiếu đang lẳng lặng quan sát thấy hình như vành tai ba cực kỳ đỏ, tóc tai thì lộn xộn, miệng cũng sưng đỏ nhưng ăn trúng ớt cay.
Mà daddy đột nhiên vui vẻ ngồi dậy, bế cô bé từ trên giường giơ lên cao qua đỉnh đầu, cắt ngang chút suy nghĩ nho nhỏ trong bộ não non nớt ấy.
Người ba trẻ tuổi bật cười tươi rói, nhìn cô bé với ánh mắt đong đầy tình yêu: “Dẫn Tiếu Tiếu đi tiêm vắc xin đi đã!”
Con thỏ hồng phấn rơi khỏi tay, bạn nhỏ Tiếu Tiếu ghét bị tiêm “Oà” một tiếng bật khóc vang trời.
———
Hoàn toàn truyện
———————————————————————
Lời tác giả:
Ngoại truyện miễn phí kết thúc tại đây. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi ️
———
Lời editor:
Kết thúc chặn đường với bác sĩ Giang và bác sĩ Thẩm rồi, hơi tiếc nuối nhưng chuyện gì cũng phải có điểm cuối mà.
Cảm ơn mọi người đã hết lòng ủng hộ tui trong thời gian qua! Và hẹn gặp mọi người vào những bộ truyện sau nữa nhé! Yêu mn
Bác sĩ Thẩm bị buộc phải tìm lại tri thức, lại phải trải qua cuộc sống thức đêm xem tài liệu khổ không nói nổi. Đúng là có thể so sánh với việc trở về lớp 12 vậy.
Cũng may, bởi vì có Giang Tự nên những lúc đó không quá dày vò.
Bình thường Thẩm Phương Dục rất ít khi có cơ hội ở riêng với Giang Tự. Giữa họ luôn có một Đường Khả giống như Vương Mẫu nương nương vậy. Nhưng cũng may Đường Khả không có cắm đầu học như bọn họ. Nếu không có kỳ thi thì cùng lắm sau 10 giờ đêm là cậu ta sẽ đi về. Bởi vậy Thẩm Phương Dục mới có cơ hội cùng Giang Tự trở về ký túc xá mỗi ngày.
Hầu hết các trường y đều không lớn lắm, từ phòng học về tới ký túc xá chỉ mất 10 phút đi bộ mà thôi. Mỗi lần như thế Thẩm Phương Dục chỉ mong chi con đường này đi mãi không hết. Nhưng bởi vì chân hai người vừa dài, bước đi còn nhanh nên chẳng bao lâu là đến nơi rồi.
Mà không biết có phải ảo giác của Thẩm Phương Dục hay không? Trong khoảng thời gian này hắn cứ cảm thấy hình như Giang Tự đi chậm hơn trước kia rất nhiều.
Có đôi khi bọn họ trò chuyện vài câu, thậm chí Giang Tự còn đứng lại nghe hắn nói. Đợi hắn nói xong mới tiếp tục đi về.
Ngày nọ, hắn mở cửa ký túc xá ra định đi mua đồ ăn sáng thì cửa ký túc xá bên cạnh cũng đột nhiên mở ra. Thẩm Phương Dục nhìn sang, đối diện với ánh mắt của Giang Tự. Người sau kéo kéo dây balo, lúc đi ngang hắn thì hơi hất hất cằm: “Cậu đi ăn sáng à?”
Cứ thế, bọn họ bắt đầu ăn sáng cùng nhau mỗi ngày.
Thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua, Thẩm Phương Dục phát hiện nếu bản thân rời khỏi phòng tự học một lát thì trên bàn sẽ xuất hiện đủ loại đồ ăn vặt. Hắn hỏi Giang Tự: “Mấy món này từ đâu ra thế?”
Giang Tự vẫn luôn lắc đầu đáp: “Không biết.”
Nhưng khi hắn muốn đi hỏi người khác thì Giang Tự sẽ kéo cổ tay áo hắn cản lại: “Cậu cứ ăn là được rồi, hỏi chi nhiều vậy.”
Trừ cái này ra thì Đường Khả bắt đầu vắng mặt trong những bữa tiệc của bọn họ. Dựa theo lời Giang Tự nói là... hạng mục nghiên cứu mà cậu ta tham gia không suôn sẻ lắm, nên thường xuyên bị bắt đi tăng ca.
Thẩm Phương Dục tỏ vẻ đồng cảm với tình cảnh của Đường Khả. Còn cố ý hỏi cậu ta có cần giúp đỡ gì hay không?
Nhưng Đường Khả chỉ hận sắt không thành thép liếc Giang Tự một cái. Sau đó ai oán tỏ vẻ tự cậu ta làm được.
Mà Giang Tự 800 năm cũng không đụng tới vòng bạn bè lại bắt đầu chi sẻ một vài tin tức quảng cáo quán ăn gần trường học. Sau khi hắn nhìn thấy thì luôn rất nhiệt tình trêu chọc Giang Tự, hỏi anh có muốn đi ăn cùng hắn hay không? Người sau vẫn luôn đợi qua tầm 10 phút mới trả lời bằng một dấu “√” lạnh lùng.
Địa điểm tự học của bọn họ không chỉ gói gọn trong phòng tự học của trường nữa. Mà từ quán ăn gần trường, rồi trong quán cà phê cũng xuất hiện bóng dáng hai người.
Trên tầng hai yên tĩnh không người, tranh thủ lúc rảnh rỗi cuối tuần, hai người tự mình xem tài liệu dưới ánh mặt trời bên cửa sổ. Thỉnh thoảng bọn họ lại trao đổi vài câu, cứ thế mà trải qua cả buổi chiều và cả buổi tối.
Sau khi quán cà phê đóng cửa thì bọn họ sẽ đeo balo cùng nhau trở về ký túc xá. Con đường trong trường y rợp bóng cây xanh, vừa dài vừa yên tĩnh.
Phần lớn thời gian đều là Thẩm Phương Dục nói chuyện, Giang Tự sẽ thường thường đáp lại một câu.
Có một lần Thẩm Phương Dục nhắc lại chuyện hai người cùng nhau chơi game ở tiệm net, Giang Tự nhìn hắn một cái rồi chợt hỏi: “Thi cuối kỳ xong đi chơi cùng nhau không?”
Đương nhiên Thẩm Phương Dục sẽ không từ chối.
...
Buổi tối ngày kết thúc kỳ thi cuối kỳ trời mưa rất lớn. Đám học sinh cuối cùng cũng thoát khỏi biển tài liệu tham khảo hiếm thấy mà cuồng hoan thả lỏng cả đêm.
Hai người gọi một đống rượu cocktail màu sắc sặc sỡ, ngồi trong tiệm net mở ra trò chơi lúc trước đánh nhau kịch liệt đến nửa đêm. Chẳng qua lần này không có ông chủ đến đưa tờ báo công khai đáp án nữa. Lúc mở cửa ra thì cơn mưa bên ngoài đã hết từ lúc nào.
Nhưng Thẩm Phương Dục lại bung dù ra.
“Trời hết mưa rồi.” Giang Tự nhắc nhở hắn.
Thẩm Phương Dục ngẩng đầu nhìn mặt cười nho nhỏ trên dù, đáp: “Anh biết.”
Giang Tự khó hiểu nhìn hắn, Thẩm Phương Dục lập tức quay đầu nhìn Giang Tự đang kề vai với hắn dưới tán dù.
“Chỉ là... anh muốn gần em hơn một chút.”
Chàng trai hơi say ngơ ngác trong chốc lát, bỗng nhiên bật cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh khẽ đá hòn đá nhỏ dưới chân, nói với Thẩm Phương Dục: “Hỏi cậu chuyện này.”
Thẩm Phương Dục ôm vai anh: “Em hỏi đi.”
Giang Tự nhìn hắn một cái rồi cụp mắt xuống, một lát sau anh lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua hắn, hắng giọng nói: “Cậu còn muốn yêu đương với tôi không?”
Ánh đèn sặc sỡ từ bảng hiệu của tiệm net hắt lên khuôn mặt Giang Tự tạo ra quang ảnh đủ màu. Bạn học Giang Tự thoạt nhìn có hơi hồi hộp, nhưng lại cố tỏ vẻ bình tĩnh. Có lẽ anh cũng không nhận ra lời nói của mình gây ra bao nhiêu sóng gió trong lòng Thẩm Phương Dục.
Thẩm Phương Dục say chuếnh choáng nhìn chằm chằm nốt ruồi dưới mắt anh hồi lâu, đột nhiên hôn xuống.
Hắn vòng tay ôm sát eo Giang Tự, anh lập tức giơ tay ôm cổ hắn.
Hắn cạy mở khớp hàm anh, anh lập tức nhiệt tình đáp lại hắn.
Dù bị thả rơi xuống đất, hai người đứng trước cửa tiệm net hôn nhau say đắm. Ánh sao sáng ngời giữa bầu trời đêm, đèn đường mờ ảo phản chiếu hai chiếc bóng cao gầy xứng đôi. Làn gió khẽ nâng quần áo mỏng manh của cậu trai, mặt trăng lẳng lặng chứng kiến tình yêu nồng nhiệt và mạnh mẽ của chàng thiếu niên Giang Tự.
Giang Tự hôn môi hắn xong thì khẽ hôn lên má hắn một cái. Hôn má xong rồi lại hôn lên giữa mày, chóp mũi, và cả đôi mắt đang khép hờ.
Thẩm Phương Dục ôm anh thật lâu, cuối cùng kề sát tai anh nói: “Em biết không... chỗ này hơn 10 năm sau sẽ trở thành quán bar. Chúng ta uống trúng rượu giả ở đây rồi mơ màng lên giường với nhau.”
Nghe Giang Tự nhỏ giọng cười một tiếng, Thẩm Phương Dục khẽ hôn lên gò má của anh, nghiêm túc nói: “Anh yêu em, Giang Tự!”
...
“Anh yêu em cũng vô dụng thôi! Đừng ngủ nướng nữa, nhanh dậy dẫn Tiếu Tiếu đi tiêm vắc xin đi.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, hình ảnh kỳ lạ trước mắt bỗng nhiên tan biến. Thẩm Phương Dục giật mình bật dậy mở mắt ra
Ngẩng đầu lên là trần nhà quen thuộc, bác sĩ Giang ôm con gái 2 tuổi ngồi bên mép giường, đang xúi Tiếu Tiếu bóp mũi hắn.
Trái tim đập nhanh vì thức giấc đột ngột bỗng bình tĩnh lại vì cảnh tượng khiến người ta an tâm trước mắt.
Thẩm Phươmg Dục dụi dụi đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, nhịn không được nở nụ cười, ôm Tiếu Tiếu đến hôn một cái.
Nhưng Tiếu Tiếu còn chưa được daddy ôm bao lâu đã bị đặt xuống cạnh vách tường: “Con tự chơi một lát đi.”
Daddy tốt của cô bé nói xong thì cầm con thỏ nhét vào lòng cô bé. Quay đầu lại lập tức ôm eo Giang Tự đè lên giường.
“Mới sáng tinh mơ mà anh nổi điên gì đó?”
Giang Tự tránh khỏi lồng ngực hắn nhưng lại bị hắn đè trở về.
“Giang Tự, anh nằm mơ.” Thẩm Phương Dục ôm anh nói.
“Anh nằm mơ thấy mình quay trở về thời đại học.”
“Sau đó thì sao?”
Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua Tiếu Tiếu: “Sau đó anh nói với em rằng chúng ta đã kết hôn, còn có con nữa.”
Giang Tự gối lên cánh tay Thẩm Phương Dục, nghe vậy thì nói: “Chắc chắn anh vừa nói xong là em đã đấm cho anh một cái rồi.”
“Em không nỡ đánh đâu.”
Thẩm Phương Dục nở nụ cười, nhẹ nhàng vươn tay vuốt lại mái tóc bị hắn làm rối của Giang Tự. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Giang Tự cũng nở nụ cười theo.
Thẩm Phương Dục nhìn người yêu trong lòng, bỗng nhớ lại một cảnh trong mơ.
Trong mơ hắn và Giang Tự sóng vai ngồi trên ghế dài dưới ký túc xá, Giang Tự đưa cho hắn một phần kết quả xét nghiệm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em đã đi khám thử. Anh nói đúng, trong cơ thể em... có một cái t.ử cung chưa phát triển thật.”
Giang Tự nói: “Bác sĩ nói hiện tại nó chỉ to bằng một quả táo nhỏ, hai phần phụ cũng chưa phát triển nên tạm thời không có khả năng mang thai, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của em.”
Thẩm Phương Dục im lặng một lát, nói với anh: “Vậy thì tìm thời gian rảnh, anh cùng em đến bệnh viện làm phẫu thuật cắt bỏ đi.”
“Ngay lúc này à?”
“Đợi đến hơn 10 năm sau, nó phát triển thành t.ử cung hoàn chỉnh thì mạch máu và các dây thần kinh cũng sẽ trở nên phức tạp hơn. Tới lúc đó làm phẫu thuật rủi ro cũng sẽ cao hơn rất nhiều.” Thẩm Phương Dục giải thích.
Giang Tự nghe xong thì hơi suy tư gật đầu, lấy kết quả xét nghiệm từ trong tay Thẩm Phương Dục lại bỏ vào balo.
Cuối cùng, anh lại nói với Thẩm Phương Dục rằng: “Hiện tại em sẽ không làm phẫu thuật.”
“Vì sao thế?”
“Mặc dù bây giờ em không thể hiểu được vì sao hơn 10 năm sau em sẽ yêu anh như vậy, nhưng em tin khi đó mình đã suy nghĩ rất kỹ càng mới đưa ra quyết định đó.”
“Dựa theo lời anh nói thì sau khi em lên chức bác sĩ phó trưởng khoa xong t.ử cung mới phát triển toàn diện. Cho nên em nghĩ... hẳn là em vẫn còn rất nhiều năm để suy nghĩ về điều này. Rốt cuộc em có muốn mang thai và nuôi con cùng với anh hay không?”
Bạn học Giang Tự nhắc đến vấn đề sinh con như này, trông có hơi ngây ngô không phù hợp.
Nhưng sự bình tĩnh và cẩn thận của anh hiện tại đã có dáng vẻ của Giang Tự sau này rồi.
...
Thẩm Phương Dục dọn dẹp mớ suy nghĩ miên man trong đầu, nhẹ nhàng xoa n.ắn môi dưới của Giang Tự, kể lại câu chuyện trong mơ cho anh nghe: “Em không chỉ không đánh anh, mà còn... yêu anh nữa.”
Giang Tự hất tay hắn ra, bất đắc dĩ trừng hắn một cái, hiển nhiên có hơi buồn cười với mơ mộng hão huyền của bác sĩ Thẩm. Thẩm Phương Dục nhìn anh như vậy, nhịn không được cúi đầu hôn anh.
Giang Tự vội vàng quay mặt đi: “Tiếu Tiếu còn ở đây mà.”
“Không sao, con còn nhỏ mà“. Thẩm Phương Dục kéo chăn trùm lên đầu hai người: “Anh che rồi này.”
Bạn nhỏ Tiếu Tiếu ngồi dựa vào tường, vừa nắm lỗ tai con thỏ vừa khó hiểu nhìn đụn chăn nhích tới nhích lui bên kia.
Tầm nửa phút sau, tấm chăn màu be bị xốc lên lần nữa. Tiếu Tiếu đang lẳng lặng quan sát thấy hình như vành tai ba cực kỳ đỏ, tóc tai thì lộn xộn, miệng cũng sưng đỏ nhưng ăn trúng ớt cay.
Mà daddy đột nhiên vui vẻ ngồi dậy, bế cô bé từ trên giường giơ lên cao qua đỉnh đầu, cắt ngang chút suy nghĩ nho nhỏ trong bộ não non nớt ấy.
Người ba trẻ tuổi bật cười tươi rói, nhìn cô bé với ánh mắt đong đầy tình yêu: “Dẫn Tiếu Tiếu đi tiêm vắc xin đi đã!”
Con thỏ hồng phấn rơi khỏi tay, bạn nhỏ Tiếu Tiếu ghét bị tiêm “Oà” một tiếng bật khóc vang trời.
———
Hoàn toàn truyện
———————————————————————
Lời tác giả:
Ngoại truyện miễn phí kết thúc tại đây. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi ️
———
Lời editor:
Kết thúc chặn đường với bác sĩ Giang và bác sĩ Thẩm rồi, hơi tiếc nuối nhưng chuyện gì cũng phải có điểm cuối mà.
Cảm ơn mọi người đã hết lòng ủng hộ tui trong thời gian qua! Và hẹn gặp mọi người vào những bộ truyện sau nữa nhé! Yêu mn
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro