Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
Hôn anh một cái...
Hồ Lô Tương
2024-11-13 00:44:19
Nếu là một đôi mới yêu nói lời âu yếm xong thì có lẽ là sẽ cúi đầu, đỏ mặt mỉm cười.
Nhưng một đôi chồng chồng mới cưới nói lời âu yếm xong thì càng thích hợp hôn môi hơn cả.
Tài liệu rơi lả tả trên sàn nhưng không ai rảnh nhặt lại. Hai chiếc nhẫn hoàn toàn giống nhau va chạm khi đôi tay đan vào nhau quấn quýt.
Một nụ hôn sâu kết thúc, Thẩm Phương Dục lại khẽ hôn lên môi Giang Tự thêm một cái. Hai người nhỏ giọng thở dốc, Thẩm Phương Dục cúi đầu đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên khoé mắt, đuôi mày, chóp mũi và cả đầu ngón tay Giang Tự.
Đôi môi hắn mềm mại và ẩm ướt, mang theo sự dịu dàng vô tận.
Nụ hôn rơi trên chiếc nhẫn ở ngón vô danh rồi dần dời đến đầu ngón tay, xen lẫn vào đó là sự ngứa ngáy không thể nói thành lời. Giang Tự hơi ngửa đầu cắn môi dưới, Thẩm Phương Dục thấy vậy bèn buông ngón tay anh ra, rướn người hôn lên môi anh: “Em cắn anh này, đừng tự cắn mình.”
Giang Tự khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng day cắn bờ môi hắn. Thẩm Phương Dục bật cười, xoa xoa cằm anh.
Thuỷ triều lên xuống, bạch đàn nở hoa.
Không biết cơn mưa ngoài cửa sổ buông xuống khi nào. Ánh đèn đường le lói bị nước mưa thấm ướt. Tiếng mưa rơi xào xạc len lỏi vào căn phòng ấm áp cách một tầng thuỷ tinh.
Thẩm Phương Dục nhìn đôi mắt ngập nước của Giang Tự, đột nhiên nói: “Em đã từng hứa với anh, nếu anh xin nghỉ được giúp em thì em sẽ đồng ý với anh một điều kiện em còn nhớ không?”
“Hửm? Điều kiện gì?” Giọng Giang Tự hơi khàn.
“Mãi mãi thích anh nhé, được không em?” Thẩm Phương Dục thì thầm bên tai anh.
Khoé miệng Giang Tự giật giật.
Có lẽ anh không phải là người duy nhất trở nên ngu ngốc sau khi yêu đương đâu.
Giang Tự vươn tay ôm cổ Thẩm Phương Dục kéo người xuống, sau đó kề sát môi hắn nói: “Đây là sự thật không bao giờ thay đổi. Không cần phải đồng ý.”
Thẩm Phương Dục nhướng mày, đang định hỏi có phải Giang Tự muốn chơi xấu hay không thì Giang Tự lại quay mặt đi, nói: “Anh đổi điều kiện khác đi.”
“Điều kiện gì giờ? Anh không phải người dễ dụ đâu nhé.” Thẩm Phương Dục trêu anh.
Đèn phòng ngủ có hơi sáng, từ góc độ của Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục đang ngồi cũng sẽ vô thức thấy được bụng bầu của chính mình.
Anh buông tay, để lộ nốt ruồi nhỏ đang run rẩy dưới mi mắt. Giang Tự từ từ hít sâu một hơi sau đó chống tay ngồi dậy, kề sát tai Thẩm Phương Dục thì thầm một câu.
Giọng nói rất nhỏ và tốc độ nói rất nhanh.
Nói xong, Giang Tự vội nằm trở về kéo chăn lên che kín mặt.
Ngoài trời đang mưa to, thậm chí tiếng mưa còn hơi chút ồn ào. Nhưng cho dù tiếng mưa có to đến vậy thì cũng không lấn át được tiếng tim đập của Thẩm Phương Dục bây giờ.
Hắn nghe được!
Thẩm Phương Dục nặng nề nuốt nước bọt, nghi ngờ nước mật ong và thuốc giải rượu không đủ đô với hắn.
Hắn lặp đi lặp lại lời Giang Tự nói trong đầu, sau khi xác nhận bản thân không phải gặp ảo giác thì mới lắp bắp hỏi lại: “Ý, ý em... là.. là gì vậy?”
Giang Tự vươn một tay từ trong chăn ra, làm động tác bắn súng bắn Thẩm Phương Dục một cái.
Rất hung hăng nhưng cũng hơi run sợ.
Thế nhưng Thẩm Phương Dục chỉ thấy được nốt ruồi nhỏ chói mắt trên tay anh, cùn với đầu ngón tay bị hắn hôn đến ửng đỏ.
Có đôi khi một câu nói bốc đồng hoặc một lời mời bất chợt đều sinh ra dưới kích thích của hormone trong phút chốc.
Có lẽ là vì sự trải nghiệm không tệ không giấc mơ kia nên mới khiến Giang Tự nảy sinh suy nghĩ thử một lần.
Cũng có lẽ là vì 3 ngày nghỉ phép ở nước M làm Giang Tự tạm thời rời xa công việc quá mức bận rộn của mình. Tinh thần được thả lỏng dẫn tới một vài suy nghĩ đen tối cũng xuất hiện.
Hoặc có lẽ là vì anh cố ý rồi vô tình thấy được Thẩm Phương Dục phải chịu đựng quá nhiều lần. Nhìn người mình thích chịu đựng tới khó khăn như vậy, ít nhiều gì anh cũng có chút đau lòng vì hắn.
Tóm lại, dưới sự trộn lẫn của vô số cảm xúc mà Giang Tự không thể gọi tên, khiến anh đưa ra quyết định ngay giữa đêm mưa gió như thế này.
“Nhưng mà em... đang mang thai mà.” Thẩm Phương Dục bối rối.
Giang Tự kéo chăn xuống, nghiêm túc nói: “Lúc anh dặn dò bệnh nhân cũng không có nói như vậy mà.”
Khi bước vào ba tháng giữa thai kỳ thì thai nhi cũng đã vào trạng thái ổn định. Cùng lúc đó hormone sẽ phân bố nhiều hơn khiến nhu cầu tình dục cũng tăng lên rất nhiều. Trong tình huống bình thường thì lời dặn của các bác sĩ khoa phụ sản trong giai đoạn này đều là: “Sinh hoạt tình dục điều độ phù hợp sẽ giúp thai phụ giữ được tâm trạng vui vẻ.”
Nhưng nói với bệnh nhân và nói với người yêu của mình là hai chuyện khác nhau.
Lời mời gọi bất ngờ của Giang Tự đại khái có tác dụng ngang ngửa 100 hộp sildenafil kia. Thẩm Phương Dục cảm thấy lúc hắn mở miệng hơi thở đều cực kỳ nóng bỏng, hệt như bị sốt cao đến mức không thể cứu chữa vậy.
Đầu óc đang kề bên ranh giới chết máy của Thẩm Phương Dục cố giãy dụa trong giây phút cuối cùng: “Em đang thử anh hả Giang Tự?”
“Ý chí của anh có lẽ không mạnh mẽ như em nghĩ đâu. Em nói như vậy có thể anh sẽ... anh sẽ thật sự không chịu được thử nghiệm như vậy.”
Giang Tự nhìn hắn một lát, sau đó trực tiếp vươn tay cởi nút áo đầu tiên của hắn ra.
“Ai nói em thử anh?”
Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào làn da khiến sợi dây lý trí trong đầu Thẩm Phương Dục đứt đoạn, tình yêu Plato gì đó bị ném lên chín tầng mây. Giang Tự chỉ kịp kêu lên một tiếng sau đó Thẩm Phương Dục đã cúi xuống chặn kín môi anh.
Hai tay Giang Tự buông thõng bị Thẩm Phương Dục đè chặt. Anh chỉ kịp theo bản năng đón hùa nụ hôn của hắn, mấy cái khác đều không nhớ nổi.
Trong lúc mơ màng, Thẩm Phương Dục nhỏ giọng dỗ dành một câu bên tai anh: “Xoay người lại em nhé?”
Giang Tự ngơ ngác đáp lại một tiếng. Không ngờ anh vừa mới xoay người, Thẩm Phương Dục đã lập tức hôn lên cổ anh từ phía sau.
Cần cổ thon dài lộ ra trong không khí, Giang Tự siết chặt cái chăn gối nuốt hết từng tiếng rên rỉ vào.
Khuôn mặt đỏ đến sắp phát nổ, chỉ có thể bật thốt một câu ngắn ngủi: “Trong ngăn kéo... có...”
Yết hầu Thẩm Phương Dục lên xuống, giọng nói cũng khàn khàn mang theo hơi nóng vang lên bên tai anh: “Em mua lúc nào vậy?”
Vành tai Giang Tự đỏ bừng lên, trông giống như một quả lựu đỏ trên nền tuyết, cực kỳ xinh đẹp.
Có thể là do bận tâm đến đứa bé nên Thẩm Phương Dục rất cẩn thận.
Sóng biển nhẹ nhàng chạm vào vách đá ngầm, nhưng cứ luôn đi sai hướng, hoàn toàn không chạm vào đúng chỗ ngứa.
Giang Tự mím môi, nhỏ giọng nhắc nhở Thẩm Phương Dục: “Vu Tang có việc nên... em thay ca với cậu ấy. Ngày mai... em nghỉ.”
Nhưng đầu óc Thẩm Phương Dục giờ đã tan thành đống bùn nhão, trong phút chốc không hiểu được ý ám chỉ của anh.
Cuối cùng Giang Tự mất hết kiên nhẫn, nhịn không được nói: “Anh có thể... nhanh một chút không?”
“Nhưng anh lo...”
Không đợi Thẩm Phương Dục nói xong, Giang Tự đã trực tiếp xoay người ngồi dậy.
Hô hấp và nhịp tim của Thẩm Phương Dục loạn cả lên.
Tiếng mưa rơi rất lớn nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen ẩm ướt và đuôi mắt ửng đỏ của Giang Tự. Anh cắn môi dưới hơi ngửa cổ, còn có cả bụng bầu trắng trẻo bên dưới.
Ánh mắt Giang Tự vẫn rất hung hăng. Giống với hình ảnh khi anh 18 tuổi mà Thẩm Phương Dục đã thấy lúc đứng dưới tán cây mộc phù dung.
Nếu quần áo Giang Tự mà đàng hoàng ngay ngắn hơn thì có lẽ giây tiếp theo, anh sẽ trực tiếp xắn tay áo lên đánh nhau với hắn mất.
Nhưng nhìn ở góc độ khác, Giang Tự càng giống với đoá hoa phù dung nở đẹp nhất trên ngọn cây kia.
Đỏ rực, toả sáng và quyến rũ chết người.
Nghe nói hoa phù dung thay đổi màu sắc ba lần trong một ngày. Sáng sớm hoa trắng như tuyết, giữa trưa chuyển sang màu hồng và chạng vạng lại biến thành đỏ tươi.
Thẩm Phương Dục nghĩ, hình như những lời này chính là đang miêu tả Giang Tự.
Người xưa nói rằng cuộc đời mỗi người có bốn niềm vui.
Hạn hán lâu năm gặp mưa rào, đi xa xứ gặp được đồng hương.
Đêm động phòng tân hôn và khi tên được đề trên bảng vàng.
Mà người đàn ông trước mắt này chính là đồng hương ở chốn thành thị phồn hoa, là người khai sáng xu hướng tính dục của hắn. Và cũng là người cùng hắn sóng vai, đề tên trên bảng vàng trạng nguyên năm ấy.
Bọn họ lấy tình yêu hoà vào cuộc sống lẫn nhau, rồi cùng đem cuộc sống hoà vào thời gian của nhau.
Đến khi mệt lả, Giang Tự mới vịn vai Thẩm Phương Dục nhắm mắt lại, sau đó từ từ cúi người ghé vào lồng ngực hắn.
Bụng anh đột nhiên đè vào khiến bụng Thẩm Phương Dục hõm xuống.
Thị giác bị che chắn khiến khứu giác càng nhạy cảm hơn. Giang Tự cảm thấy hình như anh lại ngửi được mùi hương trên người Thẩm Phương Dục.
Thoang thoảng, tao nhã, mang theo chút ngọt ngào lưu luyến giống như tình yêu đậm sâu lâu dài.
...
Trời mưa suốt một đêm, nhưng khi kéo màn ra thì chỉ còn lại ánh nắng chói chang giữa bầu trời.
Sáng sớm uể oải mệt mỏi sau khi vần nhau tối qua, bác sĩ Giang thì không cần phải đi làm nhưng bác sĩ Thẩm vẫn phải ra cửa kiếm tiền sữa bột cho con gái.
Hai người đã quen cùng nhau thức dậy, thế nên ngay khi Thẩm Phương Dục bấm tắt đồng hồ báo thức thì Giang Tự cũng mở mắt ra. Thẩm Phương Dục cúi đầu hôn lên trán anh, sau đó che kín hai mắt anh nhẹ giọng nói: “Có chỗ nào khó chịu không em?”
Tối qua lúc tắm rửa sau khi xong trận, không biết vì sao cuối cùng lại lao vào nhau làm một trận nữa.
Vốn dĩ mang thai đã mệt mỏi, sau khi xong trận thứ hai Giang Tự mệt đến mức không thèm dùng vòi sen, cứ thế dựa vào bồn tắm ngủ luôn. Cuối cùng vẫn là Thẩm Phương Dục tắm cho anh rồi ôm anh về giường ngủ.
Giang Tự lắc đầu, hiển nhiên vẫn còn rất buồn ngủ nên cũng lười nói chuyện.
Thẩm Phương Dục không làm phiền anh nữa, hắn đứng lên mang dép lê: “Anh dậy đây, em ngủ tiếp đi. Lát nữa anh bưng bữa sáng vào để trên bàn cho em nhé.”
Giang Tự “ừm” một tiếng. Thẩm Phương Dục nhìn khuôn mặt đang say ngủ của người yêu hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cúi đầu kề má ngay môi anh nói: “Hôn anh một cái nào.”
Giang Tự nhắm mắt cong cong khoé miệng, khẽ chu môi hôn lên má hắn một cái.
Một ngày tốt đẹp phấn đấu làm việc bắt đầu từ đây. Sau khi tan làm, lần đầu tiên bác sĩ Thẩm không hề muốn tăng ca, chỉ sốt ruột đi thẳng ra cửa muốn nhanh đi về nhà.
Nhưng bác sĩ Thẩm đang vui vẻ vừa bước ra đã nhìn thấy anh trai lâu rồi không gặp trước cửa bệnh viện.
Thẩm Bách Hàn cầm chiếc cặp màu đen chặm Thẩm Phương Dục lại, nói: “Về nhà với anh một chuyến. Anh đã đến khoa của em hỏi thăm rồi, ngày mai em được nghỉ. Bây giờ em lập tức trở về với anh ngay.”
Người yêu còn ở nhà đợi hắn sau khi trải qua một đêm nồng cháy, không có ai muốn tách ra trong lúc yêu đương ngọt ngào này cả.
Thế nên Thẩm Phương Dục lùi lại mấy bước, từ chối: “Anh, em mệt mỏi cả ngày rồi, chỉ muốn nhanh được về nhà mình thôi.”
“Em có vội thế nào thì cũng phải về nhà nói chuyện rõ ràng với ba mẹ. Rốt cuộc là em kết hôn với ai? Người đó ở đâu, đang làm gì? Trong nhà có mấy người, tính huống cụ thể ra sao?”
Bác sĩ Thẩm tiền trảm hậu tấu. Sau khi kết hôn ở nước ngoài về rồi mới nhắn cho ba mẹ một tin, báo hắn đã tìm được người yêu muốn ở bên nhau cả đời, hơn nữa cũng đã kết hôn rồi nên hai người đừng bận tâm nữa.
“Tiền của anh và ba mẹ em đã trả lại rồi, không cần phải xen vào nhiều như vậy chứ? Anh đang điều tra hộ khẩu à?”
“Không phải anh đang điều tra hộ khẩu, là anh đang quan tâm em! Phương Dục, bây giờ em vô pháp vô thiên lắm rồi. Chuyện kết hôn lớn như vậy mà em không nói với người trong nhà một tiếng nào à?”
“Em không nói lúc nào? Còn không phải vì em nói rồi anh mới tới chặn đường em hả? Nếu biết vậy em thà không nói. Anh, thật lòng mà nói sau khi anh kết hôn với chị dâu em không có làm phiền hai người. Bây giờ em vừa mới kết hôn, bạn đời còn đang ở nhà chờ em mà anh kêu em về quê ngay lập tức à?”
Thẩm Bách Hàn nghe hắn nói vậy thì thay đổi sắc mặt, chân mày cũng cau chặt: “ Ở nhà chờ em? Em bao nuôi người ta à? Rốt cuộc là em kết hôn với người thế nào vậy?”
“...”
Thẩm Phương Dục nói: “Anh, trước đó anh không nói hai lời đã cho em mượn tiền em thật sự rất cảm động. Nhưng bây giờ em cũng không muốn về nhà, anh thông cảm cho em chút được không?”
“Trước đó em vay tiền có phải cũng vì người này hay không?” Thẩm Bách Hàn hỏi.
Lúc đó Thẩm Phương Dục đột nhiên tìm anh ta vay tiền, nói là phải cho người yêu làm phẫu thuật.
Anh ta nghĩ nhiều năm qua em trai không hề nhắc đến chuyện tìm người yêu với người nhà, khó khăn lắm mới tình nguyện mở rộng lòng nói với người anh này vài câu nên anh ta cũng không dám hỏi nhiều. Sợ hỏi nhiều thì em trai lại không vui.
Nhưng không ngờ hắn không hề dẫn người yêu về nhà ra mắt mà lại trực tiếp thông báo cho họ rằng hai đứa đã kết hôn rồi.
“Đúng là vì em ấy, nhưng không phải bao nuôi.” Thẩm Phương Dục nói.
Thẩm Bách Hàn đi qua đi lại tại chỗ mấy lần, sau đó nói với hắn: “Chuyện khác cả nhà có thể để tuỳ em, nhưng riêng chuyện lớn như kết hôn thì em không thể làm bậy được. Phương Dục, em coi chừng bị lừa đấy.”
Thẩm Phương Dục không thích người khác phỏng đoán Giang Tự như vậy, sắc mặt hắn cũng lạnh lẽo: “Em biết em đang làm gì.”
Vốn hắn còn định nói: “Nhiều năm qua đã không quan tâm đến em thì hiện tại cũng không cần phải quan tâm làm gì.” Nhưng khi nhìn thấy những nếp nhăn trên đuôi mắt anh trai, Thẩm Phương Dục vẫn nuốt những lời này vào.
“Vậy em cùng anh về nói rõ ràng với ba mẹ đi. Nếu em kết hôn với người đứng đắn đàng hoàng thì anh tuyệt đối không nói gì, còn cho em hai bao lì xì nữa.”
“Phương Dục, lúc đó ba mẹ nghe nói em cần tiền thì vội vàng lấy hết tiền giành dụm để dưỡng già ra đưa em. Cả nhà đều đang quan tâm em mà thôi... em nghĩ kỹ lại đi được không?”
Thẩm Phương Dục: “Lúc đó em chỉ tìm anh vay tiền, vì sao anh lại nói cho ba mẹ?”
“Anh hai sai rồi, anh không nên nói với ba mẹ. Nhưng hiện tại anh xin em về nhà với anh đi được không? Ba mẹ đột nhiên nghe em nói kết hôn đến cơm cũng ăn không vào. Nếu không phải vậy thì anh cũng sẽ không đến thành phố A tìm em. Anh biết gọi điện thoại cho em em sẽ viện đủ lý do để không về, bây giờ anh cũng tới đây rồi, em về nhà với anh được không?”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc cầu xin của Thẩm Bách Hàn, Thẩm Phương Dục quay mặt đi im lặng một lúc lâu.
Cho dù anh ta có nói ngọt cỡ nào thì trong lòng hắn vẫn tức giận với cha mẹ và anh trai của mình.
Từ nhỏ cha mẹ và anh trai đã không quan tâm hắn, hiện tại bọn họ muốn quan tâm hắn thì hắn lại muốn chủ động xa cách.
Sau một lúc lâu, Thẩm Phương Dục mới nói với Thẩm Bách Hàn: “Anh đợi chút em gọi điện thoại.”
Hắn đi qua một bên gọi điện thoại cho Giang Tự, đầu dây bên kia vừa nhận đã hỏi ngay: “Anh sắp về hả?”
“Ba mẹ anh nghe anh nói đã kết hôn nên muốn anh về nhà một chuyến.” Thẩm Phương Dục nói.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới nói: “Có cần em... về cùng không?”
“Không cần đâu, em đừng lo, anh tự xử lý được. Ngày mai anh sẽ trở về.”
“Ừ, vậy anh đi sớm về sớm.”
Giang Tự nói xong lại bổ sung một câu trước khi Thẩm Phương Dục cúp máy: “Bình tĩnh nói chuyện, đừng cãi nhau.”
Bất ngờ là Thẩm Phương Dục mới nãy còn khó chịu vì bị ép về nhà lại được những lời này của Giang Tự xoa dịu.
Trên tàu cao tốc về nhà, hai anh em im lặng đến kỳ lạ.
Thật ra cảm xúc của Thẩm Bách Hàn với người em trai này luôn rất phức tạp.
Lúc còn nhỏ, anh ta và cha mẹ ở thành phố A. Lúc đó cha mẹ Thẩm vẫn luôn nhớ mong con trai nhỏ của họ. Anh ta cũng nghe lén được rất nhiều lần bọn họ nói muốn trở về, hoặc đón em trai đến đây.
Nhưng dục vọng độc chiếm của một đứa bé mới mấy tuổi rất mạnh. Thật ra lúc em trai mới sinh ra, anh ta cũng đã cảm nhận được sự sơ sót của cha mẹ mình một lần.
Lúc đó đứa bé nhà khác mua món đồ chơi, anh ta cũng muốn. Nhưng cha mẹ lại nói tiền đó phải để nộp phạt cho em trai nên không mua nổi món đồ chơi kia. Đại khái từ lúc đó, theo bản năng anh ta đã không thích đứa em trai đột nhiên xuất hiện này.
Sau đó khó khăn lắm một nhà ba người bọn họ mới chuyển đến thành phố A, bỏ lại em trai mà cha mẹ quan tâm ở quê cũ. Có nói sao anh ta cũng không muốn cha mẹ đón em trai đến đây.
Mỗi lần người trong nhà nhắc tới vấn đề này là anh ta sẽ khóc lóc la lối hoặc giả bệnh. Khiến cha mẹ anh ta cảm thấy chỉ chăm một đứa con cũng rất mệt, không rảnh để chăm hai đứa cùng lúc.
Sau này anh ta trưởng thành hiểu chuyện, bắt đầu nhận ra em trai cũng là người thân của mình. Nhận ra có được một người em có thể đùm bọc lẫn nhau là một việc may mắn cỡ nào. Nhưng khi đó, giữa anh ta và em trai đã có một khoảng cách tổn thương không thể nào chữa lành.
Khi anh ta vào cấp 3, anh ta có nói với cha mẹ muốn đón Phương Dục đến đây. Nhưng khi đó Phương Dục đã từ chối. Sau đó Thẩm Phương Dục điền nguyện vọng đại học, tốt nghiệp rồi tìm việc làm, bao gồm cả chuyện mua nhà riêng cũng không nói với trong nhà một câu nào.
Anh ta biết mình mắc nợ em trai, anh ta cũng muốn sửa chữa quan hệ giữa hai người. Nhưng em trai luôn khéo ăn khéo nói trước mặt người ngoài lại như con nhím khi đối mặt với người trong nhà. Nhìn xa thì không có uy hiếp gì, nhưng cứ đến gần thì sẽ lộ ra những cái gai nhọn đề phòng theo bản năng.
Lúc về tới nhà, sắc trời đã tối hẳn.
Thẩm Phương Dục đi theo Thẩm Bách Hàn vào cửa, sau đó nhìn thấy cha mẹ đã lâu không gặp.
“Ba, mẹ.”
Hắn đưa trái cây mua trước cửa cho hai người, sau đó cắt cho từng người một quả măng cụt. Thẩm Phương Dục lấy khăn giấy lau khô nước trên tay, sau đó dựa vào sô pha nhìn cha mẹ anh trai ở đối diện nói thẳng: “Mọi người muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Cha Thẩm nhìn hắn một cái, lời quan tâm tới bên môi vẫn nuốt vào. Mẹ Thẩm thở dài một hơi, nhìn con trai lớn ám chỉ.
Thẩm Bách Hàn đành phải uống một hớp nước xong hỏi hắn: “Rốt cuộc người mà em nói với cả nhà là người như thế nào?”
“Giống như em.” Thẩm Phương Dục nói.
“Bác sĩ à?” Thẩm Bách Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Bác sĩ thì tốt, là một công việc đàng hoàng. Ngoại trừ hơi bận ra thì mặt khác đều tốt, cũng có nhiều đề tài để nói chuyện với em.”
“Phương Dục, khi nào rảnh con dẫn con bé về cho chúng ta gặp một chút nhé?” Mẹ Thẩm ngập ngừng.
“Mẹ cũng không phải muốn can thiệp vào chuyện của con, chỉ là muốn gặp một lần thôi. Dù sao cũng là con dâu của mẹ, mẹ muốn gặp con bé một lần.”
Cha Thẩm nói thêm: “Nhà mình đều rất thoải mái. Nếu con bé sợ xấu hổ thì bảo Bách Hàn gọi cả vợ nó đến, cả nhà ta cùng ăn bữa cơm.”
Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua ba người họ, nói tiếp: “Giống như con có nghĩa cũng là bác sĩ, và cũng là đàn ông.”
Bàn tay cầm trái măng cụt của cha Thẩm run lên, măng cụt rơi thẳng xuống sàn. Còn mẹ Thẩm thì ôm ngực, tựa như không thể hiểu được hắn đang nói gì.
Thoạt nhìn Thẩm Bách Hàn không có phản ứng lớn như vậy, nhưng thật ra trong mắt vẫn đầy vẻ kinh ngạc.
“Con muốn chọc mẹ lên cơn đau tim đúng không? Con làm gì vậy? Kết hôn với đàn ông à? Con điên rồi!”
Thẩm Phương Dục rút một tờ khăn giấy gói trái măng cụt kia ném vào thùng rác, sau đó lại lau nước măng cụt trên mặt sàn.
“Đừng diễn lố như vậy. Mỗi năm con đều dẫn mọi người đi khám sức khoẻ, từng hạng mục kiểm tra đều là con chọn, chẳng lẽ con không biết tình huống thân thể của mọi người à? Nếu không phải con biết ba mẹ đều rất khoẻ thì con cũng sẽ không nói cho ba mẹ biết sớm như vậy đâu.”
Thẩm Bách Hàn: “Thẩm Phương Dục, em nói chuyện kiểu gì đó?!”
Thẩm Phương Dục mím môi, nhìn thoáng qua cha mẹ hắn. Cha Thẩm ngồi bên cạnh mẹ Thẩm vỗ lưng cho bà, nhìn Thẩm Phương Dục bằng ánh mắt thất vọng.
Hắn cúi đầu, không quan tâm cười khẽ một tiếng.
Dù sao cha mẹ hắn cũng chưa từng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ vọng lần nào mà.
Thất vọng thì thất vọng thôi.
“Thế kỷ 21 rồi, con trai của mẹ cũng không phải học sinh cấp ba. Ba mẹ có phản đối cũng vô dụng.”
———
Thương bs Thẩm vãi
Edit chương này mà tức anh ách!!!
Nhưng một đôi chồng chồng mới cưới nói lời âu yếm xong thì càng thích hợp hôn môi hơn cả.
Tài liệu rơi lả tả trên sàn nhưng không ai rảnh nhặt lại. Hai chiếc nhẫn hoàn toàn giống nhau va chạm khi đôi tay đan vào nhau quấn quýt.
Một nụ hôn sâu kết thúc, Thẩm Phương Dục lại khẽ hôn lên môi Giang Tự thêm một cái. Hai người nhỏ giọng thở dốc, Thẩm Phương Dục cúi đầu đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên khoé mắt, đuôi mày, chóp mũi và cả đầu ngón tay Giang Tự.
Đôi môi hắn mềm mại và ẩm ướt, mang theo sự dịu dàng vô tận.
Nụ hôn rơi trên chiếc nhẫn ở ngón vô danh rồi dần dời đến đầu ngón tay, xen lẫn vào đó là sự ngứa ngáy không thể nói thành lời. Giang Tự hơi ngửa đầu cắn môi dưới, Thẩm Phương Dục thấy vậy bèn buông ngón tay anh ra, rướn người hôn lên môi anh: “Em cắn anh này, đừng tự cắn mình.”
Giang Tự khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng day cắn bờ môi hắn. Thẩm Phương Dục bật cười, xoa xoa cằm anh.
Thuỷ triều lên xuống, bạch đàn nở hoa.
Không biết cơn mưa ngoài cửa sổ buông xuống khi nào. Ánh đèn đường le lói bị nước mưa thấm ướt. Tiếng mưa rơi xào xạc len lỏi vào căn phòng ấm áp cách một tầng thuỷ tinh.
Thẩm Phương Dục nhìn đôi mắt ngập nước của Giang Tự, đột nhiên nói: “Em đã từng hứa với anh, nếu anh xin nghỉ được giúp em thì em sẽ đồng ý với anh một điều kiện em còn nhớ không?”
“Hửm? Điều kiện gì?” Giọng Giang Tự hơi khàn.
“Mãi mãi thích anh nhé, được không em?” Thẩm Phương Dục thì thầm bên tai anh.
Khoé miệng Giang Tự giật giật.
Có lẽ anh không phải là người duy nhất trở nên ngu ngốc sau khi yêu đương đâu.
Giang Tự vươn tay ôm cổ Thẩm Phương Dục kéo người xuống, sau đó kề sát môi hắn nói: “Đây là sự thật không bao giờ thay đổi. Không cần phải đồng ý.”
Thẩm Phương Dục nhướng mày, đang định hỏi có phải Giang Tự muốn chơi xấu hay không thì Giang Tự lại quay mặt đi, nói: “Anh đổi điều kiện khác đi.”
“Điều kiện gì giờ? Anh không phải người dễ dụ đâu nhé.” Thẩm Phương Dục trêu anh.
Đèn phòng ngủ có hơi sáng, từ góc độ của Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục đang ngồi cũng sẽ vô thức thấy được bụng bầu của chính mình.
Anh buông tay, để lộ nốt ruồi nhỏ đang run rẩy dưới mi mắt. Giang Tự từ từ hít sâu một hơi sau đó chống tay ngồi dậy, kề sát tai Thẩm Phương Dục thì thầm một câu.
Giọng nói rất nhỏ và tốc độ nói rất nhanh.
Nói xong, Giang Tự vội nằm trở về kéo chăn lên che kín mặt.
Ngoài trời đang mưa to, thậm chí tiếng mưa còn hơi chút ồn ào. Nhưng cho dù tiếng mưa có to đến vậy thì cũng không lấn át được tiếng tim đập của Thẩm Phương Dục bây giờ.
Hắn nghe được!
Thẩm Phương Dục nặng nề nuốt nước bọt, nghi ngờ nước mật ong và thuốc giải rượu không đủ đô với hắn.
Hắn lặp đi lặp lại lời Giang Tự nói trong đầu, sau khi xác nhận bản thân không phải gặp ảo giác thì mới lắp bắp hỏi lại: “Ý, ý em... là.. là gì vậy?”
Giang Tự vươn một tay từ trong chăn ra, làm động tác bắn súng bắn Thẩm Phương Dục một cái.
Rất hung hăng nhưng cũng hơi run sợ.
Thế nhưng Thẩm Phương Dục chỉ thấy được nốt ruồi nhỏ chói mắt trên tay anh, cùn với đầu ngón tay bị hắn hôn đến ửng đỏ.
Có đôi khi một câu nói bốc đồng hoặc một lời mời bất chợt đều sinh ra dưới kích thích của hormone trong phút chốc.
Có lẽ là vì sự trải nghiệm không tệ không giấc mơ kia nên mới khiến Giang Tự nảy sinh suy nghĩ thử một lần.
Cũng có lẽ là vì 3 ngày nghỉ phép ở nước M làm Giang Tự tạm thời rời xa công việc quá mức bận rộn của mình. Tinh thần được thả lỏng dẫn tới một vài suy nghĩ đen tối cũng xuất hiện.
Hoặc có lẽ là vì anh cố ý rồi vô tình thấy được Thẩm Phương Dục phải chịu đựng quá nhiều lần. Nhìn người mình thích chịu đựng tới khó khăn như vậy, ít nhiều gì anh cũng có chút đau lòng vì hắn.
Tóm lại, dưới sự trộn lẫn của vô số cảm xúc mà Giang Tự không thể gọi tên, khiến anh đưa ra quyết định ngay giữa đêm mưa gió như thế này.
“Nhưng mà em... đang mang thai mà.” Thẩm Phương Dục bối rối.
Giang Tự kéo chăn xuống, nghiêm túc nói: “Lúc anh dặn dò bệnh nhân cũng không có nói như vậy mà.”
Khi bước vào ba tháng giữa thai kỳ thì thai nhi cũng đã vào trạng thái ổn định. Cùng lúc đó hormone sẽ phân bố nhiều hơn khiến nhu cầu tình dục cũng tăng lên rất nhiều. Trong tình huống bình thường thì lời dặn của các bác sĩ khoa phụ sản trong giai đoạn này đều là: “Sinh hoạt tình dục điều độ phù hợp sẽ giúp thai phụ giữ được tâm trạng vui vẻ.”
Nhưng nói với bệnh nhân và nói với người yêu của mình là hai chuyện khác nhau.
Lời mời gọi bất ngờ của Giang Tự đại khái có tác dụng ngang ngửa 100 hộp sildenafil kia. Thẩm Phương Dục cảm thấy lúc hắn mở miệng hơi thở đều cực kỳ nóng bỏng, hệt như bị sốt cao đến mức không thể cứu chữa vậy.
Đầu óc đang kề bên ranh giới chết máy của Thẩm Phương Dục cố giãy dụa trong giây phút cuối cùng: “Em đang thử anh hả Giang Tự?”
“Ý chí của anh có lẽ không mạnh mẽ như em nghĩ đâu. Em nói như vậy có thể anh sẽ... anh sẽ thật sự không chịu được thử nghiệm như vậy.”
Giang Tự nhìn hắn một lát, sau đó trực tiếp vươn tay cởi nút áo đầu tiên của hắn ra.
“Ai nói em thử anh?”
Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào làn da khiến sợi dây lý trí trong đầu Thẩm Phương Dục đứt đoạn, tình yêu Plato gì đó bị ném lên chín tầng mây. Giang Tự chỉ kịp kêu lên một tiếng sau đó Thẩm Phương Dục đã cúi xuống chặn kín môi anh.
Hai tay Giang Tự buông thõng bị Thẩm Phương Dục đè chặt. Anh chỉ kịp theo bản năng đón hùa nụ hôn của hắn, mấy cái khác đều không nhớ nổi.
Trong lúc mơ màng, Thẩm Phương Dục nhỏ giọng dỗ dành một câu bên tai anh: “Xoay người lại em nhé?”
Giang Tự ngơ ngác đáp lại một tiếng. Không ngờ anh vừa mới xoay người, Thẩm Phương Dục đã lập tức hôn lên cổ anh từ phía sau.
Cần cổ thon dài lộ ra trong không khí, Giang Tự siết chặt cái chăn gối nuốt hết từng tiếng rên rỉ vào.
Khuôn mặt đỏ đến sắp phát nổ, chỉ có thể bật thốt một câu ngắn ngủi: “Trong ngăn kéo... có...”
Yết hầu Thẩm Phương Dục lên xuống, giọng nói cũng khàn khàn mang theo hơi nóng vang lên bên tai anh: “Em mua lúc nào vậy?”
Vành tai Giang Tự đỏ bừng lên, trông giống như một quả lựu đỏ trên nền tuyết, cực kỳ xinh đẹp.
Có thể là do bận tâm đến đứa bé nên Thẩm Phương Dục rất cẩn thận.
Sóng biển nhẹ nhàng chạm vào vách đá ngầm, nhưng cứ luôn đi sai hướng, hoàn toàn không chạm vào đúng chỗ ngứa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Tự mím môi, nhỏ giọng nhắc nhở Thẩm Phương Dục: “Vu Tang có việc nên... em thay ca với cậu ấy. Ngày mai... em nghỉ.”
Nhưng đầu óc Thẩm Phương Dục giờ đã tan thành đống bùn nhão, trong phút chốc không hiểu được ý ám chỉ của anh.
Cuối cùng Giang Tự mất hết kiên nhẫn, nhịn không được nói: “Anh có thể... nhanh một chút không?”
“Nhưng anh lo...”
Không đợi Thẩm Phương Dục nói xong, Giang Tự đã trực tiếp xoay người ngồi dậy.
Hô hấp và nhịp tim của Thẩm Phương Dục loạn cả lên.
Tiếng mưa rơi rất lớn nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen ẩm ướt và đuôi mắt ửng đỏ của Giang Tự. Anh cắn môi dưới hơi ngửa cổ, còn có cả bụng bầu trắng trẻo bên dưới.
Ánh mắt Giang Tự vẫn rất hung hăng. Giống với hình ảnh khi anh 18 tuổi mà Thẩm Phương Dục đã thấy lúc đứng dưới tán cây mộc phù dung.
Nếu quần áo Giang Tự mà đàng hoàng ngay ngắn hơn thì có lẽ giây tiếp theo, anh sẽ trực tiếp xắn tay áo lên đánh nhau với hắn mất.
Nhưng nhìn ở góc độ khác, Giang Tự càng giống với đoá hoa phù dung nở đẹp nhất trên ngọn cây kia.
Đỏ rực, toả sáng và quyến rũ chết người.
Nghe nói hoa phù dung thay đổi màu sắc ba lần trong một ngày. Sáng sớm hoa trắng như tuyết, giữa trưa chuyển sang màu hồng và chạng vạng lại biến thành đỏ tươi.
Thẩm Phương Dục nghĩ, hình như những lời này chính là đang miêu tả Giang Tự.
Người xưa nói rằng cuộc đời mỗi người có bốn niềm vui.
Hạn hán lâu năm gặp mưa rào, đi xa xứ gặp được đồng hương.
Đêm động phòng tân hôn và khi tên được đề trên bảng vàng.
Mà người đàn ông trước mắt này chính là đồng hương ở chốn thành thị phồn hoa, là người khai sáng xu hướng tính dục của hắn. Và cũng là người cùng hắn sóng vai, đề tên trên bảng vàng trạng nguyên năm ấy.
Bọn họ lấy tình yêu hoà vào cuộc sống lẫn nhau, rồi cùng đem cuộc sống hoà vào thời gian của nhau.
Đến khi mệt lả, Giang Tự mới vịn vai Thẩm Phương Dục nhắm mắt lại, sau đó từ từ cúi người ghé vào lồng ngực hắn.
Bụng anh đột nhiên đè vào khiến bụng Thẩm Phương Dục hõm xuống.
Thị giác bị che chắn khiến khứu giác càng nhạy cảm hơn. Giang Tự cảm thấy hình như anh lại ngửi được mùi hương trên người Thẩm Phương Dục.
Thoang thoảng, tao nhã, mang theo chút ngọt ngào lưu luyến giống như tình yêu đậm sâu lâu dài.
...
Trời mưa suốt một đêm, nhưng khi kéo màn ra thì chỉ còn lại ánh nắng chói chang giữa bầu trời.
Sáng sớm uể oải mệt mỏi sau khi vần nhau tối qua, bác sĩ Giang thì không cần phải đi làm nhưng bác sĩ Thẩm vẫn phải ra cửa kiếm tiền sữa bột cho con gái.
Hai người đã quen cùng nhau thức dậy, thế nên ngay khi Thẩm Phương Dục bấm tắt đồng hồ báo thức thì Giang Tự cũng mở mắt ra. Thẩm Phương Dục cúi đầu hôn lên trán anh, sau đó che kín hai mắt anh nhẹ giọng nói: “Có chỗ nào khó chịu không em?”
Tối qua lúc tắm rửa sau khi xong trận, không biết vì sao cuối cùng lại lao vào nhau làm một trận nữa.
Vốn dĩ mang thai đã mệt mỏi, sau khi xong trận thứ hai Giang Tự mệt đến mức không thèm dùng vòi sen, cứ thế dựa vào bồn tắm ngủ luôn. Cuối cùng vẫn là Thẩm Phương Dục tắm cho anh rồi ôm anh về giường ngủ.
Giang Tự lắc đầu, hiển nhiên vẫn còn rất buồn ngủ nên cũng lười nói chuyện.
Thẩm Phương Dục không làm phiền anh nữa, hắn đứng lên mang dép lê: “Anh dậy đây, em ngủ tiếp đi. Lát nữa anh bưng bữa sáng vào để trên bàn cho em nhé.”
Giang Tự “ừm” một tiếng. Thẩm Phương Dục nhìn khuôn mặt đang say ngủ của người yêu hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cúi đầu kề má ngay môi anh nói: “Hôn anh một cái nào.”
Giang Tự nhắm mắt cong cong khoé miệng, khẽ chu môi hôn lên má hắn một cái.
Một ngày tốt đẹp phấn đấu làm việc bắt đầu từ đây. Sau khi tan làm, lần đầu tiên bác sĩ Thẩm không hề muốn tăng ca, chỉ sốt ruột đi thẳng ra cửa muốn nhanh đi về nhà.
Nhưng bác sĩ Thẩm đang vui vẻ vừa bước ra đã nhìn thấy anh trai lâu rồi không gặp trước cửa bệnh viện.
Thẩm Bách Hàn cầm chiếc cặp màu đen chặm Thẩm Phương Dục lại, nói: “Về nhà với anh một chuyến. Anh đã đến khoa của em hỏi thăm rồi, ngày mai em được nghỉ. Bây giờ em lập tức trở về với anh ngay.”
Người yêu còn ở nhà đợi hắn sau khi trải qua một đêm nồng cháy, không có ai muốn tách ra trong lúc yêu đương ngọt ngào này cả.
Thế nên Thẩm Phương Dục lùi lại mấy bước, từ chối: “Anh, em mệt mỏi cả ngày rồi, chỉ muốn nhanh được về nhà mình thôi.”
“Em có vội thế nào thì cũng phải về nhà nói chuyện rõ ràng với ba mẹ. Rốt cuộc là em kết hôn với ai? Người đó ở đâu, đang làm gì? Trong nhà có mấy người, tính huống cụ thể ra sao?”
Bác sĩ Thẩm tiền trảm hậu tấu. Sau khi kết hôn ở nước ngoài về rồi mới nhắn cho ba mẹ một tin, báo hắn đã tìm được người yêu muốn ở bên nhau cả đời, hơn nữa cũng đã kết hôn rồi nên hai người đừng bận tâm nữa.
“Tiền của anh và ba mẹ em đã trả lại rồi, không cần phải xen vào nhiều như vậy chứ? Anh đang điều tra hộ khẩu à?”
“Không phải anh đang điều tra hộ khẩu, là anh đang quan tâm em! Phương Dục, bây giờ em vô pháp vô thiên lắm rồi. Chuyện kết hôn lớn như vậy mà em không nói với người trong nhà một tiếng nào à?”
“Em không nói lúc nào? Còn không phải vì em nói rồi anh mới tới chặn đường em hả? Nếu biết vậy em thà không nói. Anh, thật lòng mà nói sau khi anh kết hôn với chị dâu em không có làm phiền hai người. Bây giờ em vừa mới kết hôn, bạn đời còn đang ở nhà chờ em mà anh kêu em về quê ngay lập tức à?”
Thẩm Bách Hàn nghe hắn nói vậy thì thay đổi sắc mặt, chân mày cũng cau chặt: “ Ở nhà chờ em? Em bao nuôi người ta à? Rốt cuộc là em kết hôn với người thế nào vậy?”
“...”
Thẩm Phương Dục nói: “Anh, trước đó anh không nói hai lời đã cho em mượn tiền em thật sự rất cảm động. Nhưng bây giờ em cũng không muốn về nhà, anh thông cảm cho em chút được không?”
“Trước đó em vay tiền có phải cũng vì người này hay không?” Thẩm Bách Hàn hỏi.
Lúc đó Thẩm Phương Dục đột nhiên tìm anh ta vay tiền, nói là phải cho người yêu làm phẫu thuật.
Anh ta nghĩ nhiều năm qua em trai không hề nhắc đến chuyện tìm người yêu với người nhà, khó khăn lắm mới tình nguyện mở rộng lòng nói với người anh này vài câu nên anh ta cũng không dám hỏi nhiều. Sợ hỏi nhiều thì em trai lại không vui.
Nhưng không ngờ hắn không hề dẫn người yêu về nhà ra mắt mà lại trực tiếp thông báo cho họ rằng hai đứa đã kết hôn rồi.
“Đúng là vì em ấy, nhưng không phải bao nuôi.” Thẩm Phương Dục nói.
Thẩm Bách Hàn đi qua đi lại tại chỗ mấy lần, sau đó nói với hắn: “Chuyện khác cả nhà có thể để tuỳ em, nhưng riêng chuyện lớn như kết hôn thì em không thể làm bậy được. Phương Dục, em coi chừng bị lừa đấy.”
Thẩm Phương Dục không thích người khác phỏng đoán Giang Tự như vậy, sắc mặt hắn cũng lạnh lẽo: “Em biết em đang làm gì.”
Vốn hắn còn định nói: “Nhiều năm qua đã không quan tâm đến em thì hiện tại cũng không cần phải quan tâm làm gì.” Nhưng khi nhìn thấy những nếp nhăn trên đuôi mắt anh trai, Thẩm Phương Dục vẫn nuốt những lời này vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy em cùng anh về nói rõ ràng với ba mẹ đi. Nếu em kết hôn với người đứng đắn đàng hoàng thì anh tuyệt đối không nói gì, còn cho em hai bao lì xì nữa.”
“Phương Dục, lúc đó ba mẹ nghe nói em cần tiền thì vội vàng lấy hết tiền giành dụm để dưỡng già ra đưa em. Cả nhà đều đang quan tâm em mà thôi... em nghĩ kỹ lại đi được không?”
Thẩm Phương Dục: “Lúc đó em chỉ tìm anh vay tiền, vì sao anh lại nói cho ba mẹ?”
“Anh hai sai rồi, anh không nên nói với ba mẹ. Nhưng hiện tại anh xin em về nhà với anh đi được không? Ba mẹ đột nhiên nghe em nói kết hôn đến cơm cũng ăn không vào. Nếu không phải vậy thì anh cũng sẽ không đến thành phố A tìm em. Anh biết gọi điện thoại cho em em sẽ viện đủ lý do để không về, bây giờ anh cũng tới đây rồi, em về nhà với anh được không?”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc cầu xin của Thẩm Bách Hàn, Thẩm Phương Dục quay mặt đi im lặng một lúc lâu.
Cho dù anh ta có nói ngọt cỡ nào thì trong lòng hắn vẫn tức giận với cha mẹ và anh trai của mình.
Từ nhỏ cha mẹ và anh trai đã không quan tâm hắn, hiện tại bọn họ muốn quan tâm hắn thì hắn lại muốn chủ động xa cách.
Sau một lúc lâu, Thẩm Phương Dục mới nói với Thẩm Bách Hàn: “Anh đợi chút em gọi điện thoại.”
Hắn đi qua một bên gọi điện thoại cho Giang Tự, đầu dây bên kia vừa nhận đã hỏi ngay: “Anh sắp về hả?”
“Ba mẹ anh nghe anh nói đã kết hôn nên muốn anh về nhà một chuyến.” Thẩm Phương Dục nói.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới nói: “Có cần em... về cùng không?”
“Không cần đâu, em đừng lo, anh tự xử lý được. Ngày mai anh sẽ trở về.”
“Ừ, vậy anh đi sớm về sớm.”
Giang Tự nói xong lại bổ sung một câu trước khi Thẩm Phương Dục cúp máy: “Bình tĩnh nói chuyện, đừng cãi nhau.”
Bất ngờ là Thẩm Phương Dục mới nãy còn khó chịu vì bị ép về nhà lại được những lời này của Giang Tự xoa dịu.
Trên tàu cao tốc về nhà, hai anh em im lặng đến kỳ lạ.
Thật ra cảm xúc của Thẩm Bách Hàn với người em trai này luôn rất phức tạp.
Lúc còn nhỏ, anh ta và cha mẹ ở thành phố A. Lúc đó cha mẹ Thẩm vẫn luôn nhớ mong con trai nhỏ của họ. Anh ta cũng nghe lén được rất nhiều lần bọn họ nói muốn trở về, hoặc đón em trai đến đây.
Nhưng dục vọng độc chiếm của một đứa bé mới mấy tuổi rất mạnh. Thật ra lúc em trai mới sinh ra, anh ta cũng đã cảm nhận được sự sơ sót của cha mẹ mình một lần.
Lúc đó đứa bé nhà khác mua món đồ chơi, anh ta cũng muốn. Nhưng cha mẹ lại nói tiền đó phải để nộp phạt cho em trai nên không mua nổi món đồ chơi kia. Đại khái từ lúc đó, theo bản năng anh ta đã không thích đứa em trai đột nhiên xuất hiện này.
Sau đó khó khăn lắm một nhà ba người bọn họ mới chuyển đến thành phố A, bỏ lại em trai mà cha mẹ quan tâm ở quê cũ. Có nói sao anh ta cũng không muốn cha mẹ đón em trai đến đây.
Mỗi lần người trong nhà nhắc tới vấn đề này là anh ta sẽ khóc lóc la lối hoặc giả bệnh. Khiến cha mẹ anh ta cảm thấy chỉ chăm một đứa con cũng rất mệt, không rảnh để chăm hai đứa cùng lúc.
Sau này anh ta trưởng thành hiểu chuyện, bắt đầu nhận ra em trai cũng là người thân của mình. Nhận ra có được một người em có thể đùm bọc lẫn nhau là một việc may mắn cỡ nào. Nhưng khi đó, giữa anh ta và em trai đã có một khoảng cách tổn thương không thể nào chữa lành.
Khi anh ta vào cấp 3, anh ta có nói với cha mẹ muốn đón Phương Dục đến đây. Nhưng khi đó Phương Dục đã từ chối. Sau đó Thẩm Phương Dục điền nguyện vọng đại học, tốt nghiệp rồi tìm việc làm, bao gồm cả chuyện mua nhà riêng cũng không nói với trong nhà một câu nào.
Anh ta biết mình mắc nợ em trai, anh ta cũng muốn sửa chữa quan hệ giữa hai người. Nhưng em trai luôn khéo ăn khéo nói trước mặt người ngoài lại như con nhím khi đối mặt với người trong nhà. Nhìn xa thì không có uy hiếp gì, nhưng cứ đến gần thì sẽ lộ ra những cái gai nhọn đề phòng theo bản năng.
Lúc về tới nhà, sắc trời đã tối hẳn.
Thẩm Phương Dục đi theo Thẩm Bách Hàn vào cửa, sau đó nhìn thấy cha mẹ đã lâu không gặp.
“Ba, mẹ.”
Hắn đưa trái cây mua trước cửa cho hai người, sau đó cắt cho từng người một quả măng cụt. Thẩm Phương Dục lấy khăn giấy lau khô nước trên tay, sau đó dựa vào sô pha nhìn cha mẹ anh trai ở đối diện nói thẳng: “Mọi người muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Cha Thẩm nhìn hắn một cái, lời quan tâm tới bên môi vẫn nuốt vào. Mẹ Thẩm thở dài một hơi, nhìn con trai lớn ám chỉ.
Thẩm Bách Hàn đành phải uống một hớp nước xong hỏi hắn: “Rốt cuộc người mà em nói với cả nhà là người như thế nào?”
“Giống như em.” Thẩm Phương Dục nói.
“Bác sĩ à?” Thẩm Bách Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Bác sĩ thì tốt, là một công việc đàng hoàng. Ngoại trừ hơi bận ra thì mặt khác đều tốt, cũng có nhiều đề tài để nói chuyện với em.”
“Phương Dục, khi nào rảnh con dẫn con bé về cho chúng ta gặp một chút nhé?” Mẹ Thẩm ngập ngừng.
“Mẹ cũng không phải muốn can thiệp vào chuyện của con, chỉ là muốn gặp một lần thôi. Dù sao cũng là con dâu của mẹ, mẹ muốn gặp con bé một lần.”
Cha Thẩm nói thêm: “Nhà mình đều rất thoải mái. Nếu con bé sợ xấu hổ thì bảo Bách Hàn gọi cả vợ nó đến, cả nhà ta cùng ăn bữa cơm.”
Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua ba người họ, nói tiếp: “Giống như con có nghĩa cũng là bác sĩ, và cũng là đàn ông.”
Bàn tay cầm trái măng cụt của cha Thẩm run lên, măng cụt rơi thẳng xuống sàn. Còn mẹ Thẩm thì ôm ngực, tựa như không thể hiểu được hắn đang nói gì.
Thoạt nhìn Thẩm Bách Hàn không có phản ứng lớn như vậy, nhưng thật ra trong mắt vẫn đầy vẻ kinh ngạc.
“Con muốn chọc mẹ lên cơn đau tim đúng không? Con làm gì vậy? Kết hôn với đàn ông à? Con điên rồi!”
Thẩm Phương Dục rút một tờ khăn giấy gói trái măng cụt kia ném vào thùng rác, sau đó lại lau nước măng cụt trên mặt sàn.
“Đừng diễn lố như vậy. Mỗi năm con đều dẫn mọi người đi khám sức khoẻ, từng hạng mục kiểm tra đều là con chọn, chẳng lẽ con không biết tình huống thân thể của mọi người à? Nếu không phải con biết ba mẹ đều rất khoẻ thì con cũng sẽ không nói cho ba mẹ biết sớm như vậy đâu.”
Thẩm Bách Hàn: “Thẩm Phương Dục, em nói chuyện kiểu gì đó?!”
Thẩm Phương Dục mím môi, nhìn thoáng qua cha mẹ hắn. Cha Thẩm ngồi bên cạnh mẹ Thẩm vỗ lưng cho bà, nhìn Thẩm Phương Dục bằng ánh mắt thất vọng.
Hắn cúi đầu, không quan tâm cười khẽ một tiếng.
Dù sao cha mẹ hắn cũng chưa từng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ vọng lần nào mà.
Thất vọng thì thất vọng thôi.
“Thế kỷ 21 rồi, con trai của mẹ cũng không phải học sinh cấp ba. Ba mẹ có phản đối cũng vô dụng.”
———
Thương bs Thẩm vãi
Edit chương này mà tức anh ách!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro