Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Năm đầu tiên (3...

Hồ Lô Tương

2024-11-13 00:44:19

Sau khi đi làm lại, Giang Tự và Thẩm Phương Dục lại quay về cuộc sống một đường hai điểm từ nhà đến bệnh viện rồi từ bệnh viện về nhà. Nhưng không lâu sau, Thẩm Phương Dục đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ hắn.

Thật ra vào ngày hắn phẫu thuật thành công, hắn đã từng gọi cho cha mẹ và anh trai, dặn bọn họ nếu có truyền thông tới phỏng vấn thì chắc chắn phải từ chối. Và cả mấy tháng tới đừng liên lạc cho hắn.

Lúc đầu Thẩm Phương Dục có hơi lo lắng cha mẹ hắn sẽ đồng ý nhận phỏng vấn vì tiền nên còn cố ý nhờ Trịnh Kỳ chú ý giúp. Nhưng mà lần trước cãi nhau quá lớn nên lần này cha mẹ hắn hoàn toàn nghe theo lời hắn.

Thế nên khi nhận điện thoại của mẹ lần này, Thẩm Phương Dục cũng không nói hai ba câu rồi cúp máy như trước, mà còn hỏi thăm sức khoẻ người nhà nữa.

Không ngờ là mẹ Thẩm lại bất ngờ nhắc đến chuyện người yêu đồng tính kia: “Phương Dục, mẹ và ba con đều nghĩ kỹ rồi. Bất kể người đó là ai thì ba mẹ đều tình nguyện tiếp nhận. Nếu hai đứa đồng ý thì người nhà chúng ta gặp nhau một lần nhé con.”

“Em đồng ý gặp họ không?” Thẩm Phương Dục hỏi Giang Tự.

Giang Tự đang cầm cái trống nhỏ chơi với Tiếu Tiếu, nghe vậy thì hỏi hắn: “Anh muốn mang Tiếu Tiếu theo không?”

“Em quyết định đi. Anh... vẫn chưa nói với họ chuyện Tiếu Tiếu.”

Giang Tự gật đầu: “Vậy mang con theo đi.”

...

Ngày hẹn gặp mặt, Thẩm Phương Dục đặt nhà hàng trước, sau đó hắn ra nhà ga đón người còn Giang Tự và Tiếu Tiếu thì ở lại phòng ăn đợi. Thấy người nhà họ Thẩm tới, anh ôm Tiếu Tiếu đứng lên chào hỏi mọi người.

Cha mẹ Thẩm vừa thấy anh đã hơi giật mình, hỏi lại Thẩm Phương Dục: “Đây là...”

Thẩm Phương Dục nhận con gái từ tay Giang Tự, nói với họ: “Đây là người yêu con.”

Người đàn ông trước mặt cao gầy, mặt mày tuấn tú, vừa nhìn đã thấy rất hợp mắt. Dù anh đang ôm em bé cũng không ảnh hưởng tới khí chất ngay thẳng của mình chút nào, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ mà cha mẹ Thẩm đã tưởng tượng.

“Ta còn tưởng rằng...” cha Thẩm đang nói giữa chừng thì ngừng lại.

“Ba đừng tưởng nữa.” Thẩm Bách Hàn biết chắc chắn hình ảnh cha Thẩm tưởng tượng không tốt đẹp gì. Bầu không khí khó khăn lắm mới hoà hợp được, anh ta không muốn lại bị phá hỏng nên vội nói: “Ngồi đi ngồi đi, Hiểu Tình cũng ngồi đi em.”

Hàn Hiểu Tình là vợ Thẩm Bách Hàn, từ lúc vào cửa cô đã thấy Giang Tự rất quen mắt nên có lén nhìn Giang Tự vài lần. Mãi đến khi Thẩm Bách Hàn lên tiếng cô mới giật mình tỉnh táo lại: “À... vâng.”

“Chị dâu, trên mặt tôi có dính gì à?” Giang Tự hỏi cô.

“Không...không có.” Hàn Hiểu Tình bị nói thẳng nên có hơi ấp úng.

Sau một lúc, cô nhịn không được hỏi một câu: “Tôi muốn hỏi có phải lúc trước cậu học cấp ba ở thành phố B đúng không? Tôi cảm thấy cậu... rất giống với một đàn anh cực kỳ giỏi hồi cấp ba của tôi.”

Thẩm Bách Hàn chợt hiểu ra: “Ý em nói tới đàn anh đã cho em tài liệu ôn tập đó hả?”

Hàn Hiểu Tình vẫn luôn nhắc tới một đàn anh mà cô đã gặp hồi cấp ba. Lúc đó vì cô thấy quá áp lực nên bỏ ăn mấy ngày, sau đó tuột huyết áp rồi té xỉu bên đường. Cũng may có người tốt bụng đưa cô tới phòng y tế, sau khi cô tỉnh lại mới biết đó là một đàn anh đã tốt nghiệp rồi. Bởi vì đàn anh phải về trường làm tuyên truyền chiêu sinh nên mới vừa lúc gặp cô.

Nghe được nguyên nhân cô té xỉu, đàn anh kia kêu cô cho địa chỉ. Sau đó mấy ngày, đàn anh đó sắp xếp lại toàn bộ ghi chép ba năm cấp ba gửi hết cho cô tham khảo.

Mà khi cô thấy tên trên vở ghi chép mới biết được người cho cô tài liệu là trạng nguyên mà giáo viên từng khen ngợi rất nhiều lần.

Khi đó có rất nhiều học sinh giỏi thi đại học xong sẽ bán lại vở ghi chép. Cho dù là bản sao cũng đã tốn mấy chục tới cả trăm tệ, càng miễn bàn là bản ghi chép gốc.

Hàn Hiểu Tình vẫn luôn muốn giáp mặt cảm ơn đàn anh kia, nhưng bức thư cảm ơn cô gửi theo địa chỉ người gửi ban đầu lại bị trả về vì họ không tìm được người này. Cô cũng không tìm hiểu được tin tức gì khác, chỉ biết người này đang học đại học ở đại học y A mà thôi.

Khi rảnh rỗi cô hay nói chuyện này với Thẩm Bách Hàn và cả cha mẹ Thẩm. Trong nhà giờ vẫn còn giữ mấy cuốn vở ghi chép kia.

Thật ra đây là lần đầu tiên Thẩm Phương Dục nghe chị dâu nhắc đến chuyện này. Hàn Hiểu Tình là người bạn gái thứ hai anh trai hắn quen sau khi trở về thành phố B. Lúc bọn họ yêu nhau Thẩm Phương Dục đã học đại học ở thành phố A được mấy năm rồi, nên không có trò chuyện gì nhiều.

Nhưng tính ra, hình như chị dâu này nhỏ hơn hắn 1 tuổi thật. Thế nên đàn anh mà cô gặp rất có thể là Giang Tự.

Khi Thẩm Phương Dục đang phân tích thì đột nhiên Giang Tự lại hỏi cha mẹ Thẩm: “Chị dâu tốt nghiệp năm nào vậy ạ?”

Mẹ Thẩm suy nghĩ một lát rồi nói ra một năm, Hàn Hiểu Tình gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”

Giang Tự hỏi tiếp: “Vậy Phương Dục tốt nghiệp năm nào ạ?”

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, người khác có lẽ không nghe ra nhưng Thẩm Phương Dục ở cùng Giang Tự đã lâu, hắn vừa nghe đã biết giờ anh đang tức giận.

Đúng là Giang Tự đang tức giận.

Nếu cha mẹ Thẩm đã biết Hàn Hiểu Tình tốt nghiệp năm mấy, cộng thêm mấy cụm từ quan trọng như “Trạng nguyên”, “năm trước”, “đại học y A” thì hẳn cha mẹ Thẩm phải nhớ đến con trai nhỏ nhà mình, vậy thì có thể sẵn tiện hỏi Thẩm Phương Dục xem hắn có quen biết người trạng nguyên còn lại không.

Dù có thể Hàn Hiểu Tình chưa từng thấy tờ báo đó nhưng chắc chắn Thẩm Phương Dục đã thấy. Huống chi hai người còn học cùng khoa, cùng trường đại học nữa.

Nhưng rõ là Thẩm Phương Dục hoàn toàn không biết chuyện này.

Thế nên căn bản là cha mẹ Thẩm không hề nhớ Thẩm Phương Dục tốt nghiệp năm mấy. So ra hắn còn chẳng quan trọng bằng Hàn Hiểu Tình.

Quả nhiên sau khi anh hỏi xong, cha mẹ Thẩm dừng một lát mới nói ra một đáp án sai. Cuối cùng vẫn là Thẩm Bách Hàn phản ứng lại trước: “Nói ra thì đúng là Phương Dục tốt nghiệp trước Hiểu Tình một năm nhỉ?”

Anh ta hỏi: “Phương Dục, năm em tốt nghiệp có phải có hai trạng nguyên không?”

“Đúng vậy.” Giang Tự nắm tay Thẩm Phương Dục dưới bàn ăn, giành trả lời trước hắn.

“Một người còn lại là em.”

Rồi anh nói với Hàn Hiểu Tình: “Tên người trên vở ghi chép là Giang Tự đúng không?”

“Đúng vậy đúng vậy. Hoá ra là cậu...” Hiện tại Hàn Hiểu Tình rất vui. Nhưng cô cũng nhận ra bầu không khí có hơi kỳ lạ nên không dám nói nữa.

“Là tôi.” Giang Tự nói xong thì lại nhìn về phía cha mẹ Thẩm.

“Phương Dục học đại học nào vậy ạ?”

Một giây trước, cha mẹ Thẩm còn đang bất ngờ vì bằng cấp ưu tú của Giang Tự. Nhưng giây tiếp theo, rốt cuộc họ cũng nhận ra Giang Tự đang hỏi tội họ từ trong giọng điệu không mấy thân thiện của anh.

Cha Thẩm hắng giọng nói: “Học đại học y Tế Hoa đúng không?”

“Là đại học y A ạ.” Giang Tự sửa lại.

“Làm việc ở bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A. Mọi người có thể nhớ được không?” Anh nói xong nhìn nhìn thoáng qua bốn người nhà họ Thẩm.

Thẩm Phương Dục thấy Giang Tự nhắc nhở cha mẹ hắn như đang dạy học sinh thì vội kéo tay áo anh một chút. Ai ngờ Giang Tự lại tránh hắn, mặt mày nghiêm túc nói: “Chú dì, hai người thiếu Phương Dục một lời xin lỗi!”

Tính cách của Giang Tự và Thẩm Phương Dục không giống nhau. Con cái lớn lên trong gia đình có một con thường không có thói quen ăn nói khéo léo trước mặt cha mẹ. Nói tức giận là tức giận ngay.

Nói dễ nghe thì là không có ngăn cách với cha mẹ, nói khó nghe chính là không biết lớn nhỏ.

Hai người con trai nhà họ Thẩm đối xử với cha mẹ tương đối lễ phép. Kể cả lúc Thẩm Phương Dục tức giận, hắn cũng không ăn nói nặng lời khó nghe. Ngay cả khi cha Thẩm bảo hắn “Cút” hắn cũng không hề cau mày, còn bình tĩnh lột trái cây cho cha mẹ mình.

Thế nên cha mẹ Thẩm chưa từng thấy ai giống như Giang Tự vậy, trong phút chốc sửng sốt một lúc không biết phản ứng thế nào. Cả Thẩm Bách Hàn và Hàn Hiểu Tình cũng trợn mắt há mồm nhìn Giang Tự.

Trong tưởng tượng của bọn họ, một người yêu đồng tính không được bọn họ chấp nhận hẳn phải ăn nói khép nép lấy lòng bọn họ trong lần gặp đầu tiên. Không ngờ tính tình của thành viên mới nhà họ lại ghê gớm như vậy, không thèm nể mặt chút nào.

“Bỏ đi Giang Tự, đừng tức giận nữa em.” Thẩm Phương Dục đặt tay lên lưng vuốt lưng cho anh.

Nhưng Giang Tự vẫn im lặng nhìn thẳng mấy người trong phòng, giống như nếu bọn họ không nói thì anh vẫn sẽ luôn nhìn chằm chằm như vậy mãi.

Thẩm Phương Dục từng để cho anh nhận được một lời xin lỗi từ mẹ. Thế nên anh cũng muốn Thẩm Phương Dục nhận được một lời xin lỗi.

“Cháu sẽ đợi 3 phút. Nếu 3 phút sau mà cháu không đợi được thì cháu với Phương Dục sẽ về nhà.”

“Cậu... Làm gì có chuyện phụ huynh xin lỗi con cháu chứ!” Cha Thẩm không đồng ý.

Không ngờ mẹ Thẩm bỗng nói: “Mẹ xin lỗi.”

Vẻ mặt bà rất chân thành, hốc mắt cũng đỏ lên: “Phương Dục, con kệ ba con đi. Mẹ xin lỗi con! Lúc nhỏ mẹ không nên bỏ mặc con, cũng không nên đối xử thiên vị như vậy. Mẹ đúng là một người mẹ không có trách nhiệm. Mẹ thật lòng xin lỗi con.”

“Mẹ muốn bù đắp cho con, nhưng cũng... làm không tốt. Mẹ cũng không biết nên làm như thế nào.”

Nói xong lời cuối cùng, mẹ Thẩm cũng bắt đầu nghẹn ngào: “Phương Dục, con cho mẹ một cơ hội nữa được không con?”

“Mẹ...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau một lúc lâu, Thẩm Bách Hàn cũng lên tiếng: “Chuyện quá khứ không thể nào sửa lại được nữa. Anh đã lớn rồi, cũng biết sai rồi. Sau này anh em ta đùm bọc giúp đỡ nhau nhé được không? Anh sẽ không bao giờ tự cao tự đại trước mặt em nữa, cũng sẽ không xen vào chuyện của em nữa. Đừng tức giận nhé được không?”

Cha Thẩm thấy con trai lớn và vợ đều quay lưng với mình thì hừ một tiếng. Một lát sau vẫn nói: “Ngày đó ba không nên bảo con cút. Ba... sai rồi.”

Hai chữ “sai rồi” nói rất khẽ nhưng cuối cùng ông vẫn nói ra.

Lúc bọn họ nói những lời này, Thẩm Phương Dục vẫn luôn nhìn tấm kính thuỷ tinh trước mặt. Ánh mắt cũng bất động không biết đang suy nghĩ gì.

Mãi đến khi Tiếu Tiếu trong lòng hắn bỗng khóc oà lên, hắn mới tỉnh táo lại, nói với cha mẹ: “Con đi xem có phải con bé muốn thay tã rồi không.”

Nhân vật chính rời đi rồi, bầu không khí trên bàn ăn cũng yên tĩnh lại. Thậm chí im đến mức kỳ lạ.

Mà mẹ Thẩm đã tò mò từ lúc vào cửa, nhân lúc Thẩm Phương Dục không có đây mới hỏi một câu: “Đứa bé đó là...?”

Giang Tự nhìn bà. Hiển nhiên không chỉ mẹ Thẩm tò mò mà những người khác cũng vậy. Chỉ là họ vẫn ngại không dám hỏi mà thôi.

“Là con gái Phương Dục, con ruột ạ.” Giang Tự đáp.

Anh trai chị dâu và cả cha mẹ Thẩm đều bất ngờ, giống như hoàn toàn không ngờ được là đáp án này.

Từ lúc gặp nhau đến giờ, Giang Tự không nói nhiều lắm. Nhưng mỗi câu anh nói đều chứng tỏ cuộc sống của Thẩm Phương Dục rất hạnh phúc, thậm chí còn hạnh phúc hơn tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.

Có con gái khoẻ mạnh đáng yêu, còn có một người yêu đẹp trai ưu tú, vô cùng yêu thương và bảo vệ hắn nữa.

Mọi người nhìn nhau, trong phút chốc bàn ăn lại im lặng hẳn. Cả tiếng chén đũa va chạm cũng nhỏ hơn nhiều.

Thấy qua một lúc lâu mà Thẩm Phương Dục vẫn chưa quay lại, Giang Tự buông đũa định đi xem thử, vừa lúc Thẩm Phương Dục mở cửa đi vào. Tiếu Tiếu đã hết khóc nhưng đôi mắt to tròn vẫn còn hồng hồng long lánh ánh nước, thoạt nhìn có hơi ấm ức.

“Tã không bị bẩn. Chắc là đi ra ngoài lâu nên đói hay mệt gì rồi.” Thẩm Phương Dục nói với Giang Tự.

“Vậy chúng ta về nhé?”

“Ừm.”

Thẩm Phương Dục xoay lại nói với cả nhà: “Con bé buồn ngủ rồi nên bọn con đi trước đây. Ba mẹ, anh trai chị dâu từ từ ăn, con đã thanh toán rồi.”

“Phương Dục ơi!”

Mẹ Thẩm gọi với theo nhưng cả hai đều không ngoảnh lại một lần.

...

Tối đó, sau khi dỗ Tiếu Tiếu ngủ xong, Thẩm Phương Dục im lặng nằm trên giường. Giang Tự nằm nghiêng bên cạnh nhìn hắn hồi lâu rồi chợt vươn tay nghịch lông mi hắn.

Thẩm Phương Dục một giây trước còn không nhúc nhích lập tức bật cười: “Em đừng quậy.”

Giang Tự mặc kệ hắn, tiếp tục công cuộc đếm số lông mi của mình.

Thẩm Phương Dục để mặc anh đếm nửa ngày, mãi đến khi Giang Tự sắp đếm xong hắn mới bất ngờ nắm tay anh rồi hôn lên môi anh.

“Đã bảo em đừng quậy rồi.”

Hắn chống hai tay bên đầu Giang Tự, quen thuộc công phá đôi môi anh, sau đó lại bắt đầu dịu dàng triền miên quấn quýt. Giang Tự nhịn không được khẽ rên một tiếng, nhỏ giọng thở dốc.

Thẩm Phương Dục ghé sát tai anh thì thầm: “Được không em?”

Từ lúc phẫu thuật đến nay đã qua mấy tháng rồi, cơ thể Giang Tự cũng gần như khôi phục hoàn toàn. Các hạng mục kiểm tra đều chứng minh tình trạng cơ thể anh đang rất tốt, hình như cũng có thể làm chút gì đó.

Hốc mắt Giang Tự ướt át, nghe hắn hỏi vậy thì đỏ tai. Một lúc sau anh đột nhiên lấy một cái áo trong tủ đầu giường ra ném lên người Thẩm Phương Dục, hỏi: “Chúng ta nói chuyện này trước đã.”

Thẩm Phương Dục vừa nhìn đã nhận ra đây là cái áo hoodie hở chỗ ngực mà hắn lén Giang Tự mua lúc trước.

“Cái này mà em cũng tìm ra được hả?” Hắn ngạc nhiên hỏi.

Cái áo này rơi ra khi Giang Tự đang sắp xếp tủ quần áo lại sau khi dọn về. Thẩm Phương Dục đúng là giấu kín mít, nếu không phải lần này sống ở chỗ khác một thời gian nên tủ quần áo cũng trống hơn phân nửa thì khéo không biết tới ngày tháng năm nào Giang Tự mới phát hiện được nữa.

Chẳng qua lúc này anh cũng không định kể lại, chỉ cảnh cáo Thẩm Phương Dục: “Anh đừng có lảng sang chuyện khác.”

Thẩm Phương Dục khẽ cười một tiếng: “Em muốn nghe anh giải thích gì đây? Nghe anh nói rằng anh muốn thấy em mặc à?”

Hắn cúi đầu hôn lên môi Giang Tự một cái: “Đúng là anh rất muốn thấy em mặc, còn muốn em mặc cái áo này làm với anh...”

Hai chữ cuối cùng hắn ghét sát tai Giang Tự thì thầm.

“Anh có biết xấu hổ không hả?” Nghe được mấy chữ quá trắng trợn đó, mặt Giang Tự cũng bùm cái đỏ lên.

“Em xấu hổ cái gì nữa? Lúc mang thai...” Thẩm Phương Dục nhẹ nhàng vuốt ve chân mày anh.

“Anh câm đi!”

Thẩm Phương Dục bật cười, xoa nắn vành tai anh.

“Anh mua lúc nào đấy?” Giang Tự hỏi hắn.

“Em đang thẩm vấn anh à? Có phải em nói thiếu câu <Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị> rồi không hửm? Cảnh sát nhỏ Giang?”

Giang Tự bị hắn gọi đến nóng bừng cả mặt, dỗi hắn: “Anh có thể nói chuyện đứng đắn chút được không?”

“Ai lại nói chuyện đứng đắn trên giường chứ?” Thẩm Phương Dục nói xong đột nhiên đứng dậy đi đến phòng làm việc tìm gì đó. Lát sau hắn chắp tay sau lưng quay lại, sâu xa nhìn Giang Tự một cái.

“Anh đi lấy gì đó?”

Tay trái Thẩm Phương Dục đưa một cái hộp cho Giang Tự, anh nhận lấy trong khi tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Mà Thẩm Phương Dục tranh thủ lúc anh ngạc nhiên ngơ ngẩn thì tay phải cầm cái còng tay lúc trước nhanh tay khoá Giang Tự trên giường.

“Hôm nay anh sẽ dạy em cách thẩm vấn đúng đắn là như thế nào.”

...

Đầu óc trống rỗng, Giang Tự vùi mặt vào gối thở dốc: “Sao anh còn giữ thứ này nữa?”

Trên cổ tay trắng nõn của người đàn ông là một cái còng tay màu bạc. Anh mặc áo hoodie màu đen, làn da chỗ ngực bị lộ ra trắng đến chói mắt. Trên nốt ruồi son giữa ngực phủ đầy các dấu hôn như vô số cánh mai hồng phủ xuống.

“Lúc đó anh quên vứt nó đi. Sau này thì do có suy nghĩ khác.”

Giang Tự hơi lười biếng, nói chuyện cũng không suy nghĩ kỹ, hỏi theo bản năng: “Suy nghĩ gì?”

Thẩm Phương Dục rút ra ngoài rồi cởi còng tay ra cho anh. Dùng ánh mắt thoả mãn ngọt ngào nhìn người yêu mình: “Là suy nghĩ mà anh mới thực hành xong đấy.”

Giang Tự “xuỳ” một tiếng, mặt lại đỏ lên.

Thẩm Phương Dục dịu dàng hôn lên ấn đường anh một cái: “Anh ôm em đi tắm nhé?”

Giang Tự không lên tiếng, bỗng xoay người ôm Thẩm Phương Dục.

Ý xoa dịu rất rõ khiến cõi lòng Thẩm Phương Dục run rẩy.

“Nếu anh có tâm sự gì thì có thể nói với em này. Hoặc anh muốn khóc cũng được, ở góc độ này em không thấy được đâu.” Giang Tự nói.

“Ai muốn khóc chứ?” Thẩm Phương Dục ôm chặt anh vào lòng, đe doạ nói: “Giang Tự này, nếu em còn dám nhắc tới chuyện anh khóc thì lần sau lúc em khóc trên giường anh sẽ ghi âm lại đấy, biết chưa?”

Giang Tự thẳng chân lên gối hắn một cú.

“Đau đau đau... em đừng... Anh rút lại lời vừa rồi! Anh chưa nói gì hết!”

Thẩm Phương Dục chợt im lặng, một lúc sau mới nói thẳng với Giang Tự: “Chỉ là mẹ anh có gửi tin nhắn cho anh... Trước khi anh nằm trên giường ấy.”

Giang Tự: “Ừ, em có thấy.”

Nếu không phải vì anh thấy Thẩm Phương Dục xem điện thoại xong lại im lặng đến kỳ lạ thì anh cũng không lấy cái áo kia ra để dỗ hắn.

Thẩm Phương Dục đan mười ngón tay với anh rồi đặt lên ngực mình: “Mẹ anh nói... Vốn dĩ hôm nay bà muốn nói với anh rằng bà rất hãnh diện vì anh có thể hoàn thành ca phẫu thuật đó và công bố luận văn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Trước kia, tất cả những sự hãnh diện của bà đều là từ anh trai anh. Đây là lần đầu tiên bà thấy hãnh diện vì anh.” Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi.

“Mẹ anh còn nói bà muốn tổ chức bữa tiệc ở Cam Gia cho anh, xem như chúc mừng anh phẫu thuật thành công.”

Mười năm sau khi bỏ lỡ bữa tiệc chúc mừng ở nhà hàng Cam Gia, cuối cùng cha mẹ Thẩm cũng nhớ ra phải bù đắp cho hắn. Đam Mỹ H Văn

“Nhưng mà anh từ chối rồi. Cũng đã nói với bà không cần phải quá khoe khoang chuyện này.” Hắn khẽ cười một tiếng.

“Anh không đau lòng, cũng không có tâm sự gì. Chỉ là thấy có chút gì đó rất khó tả. Hôm nay bọn họ còn xin lỗi anh... Anh, trong lòng anh thấy rất rối rắm.”

“Mẹ anh còn hỏi anh nếu không có ai chăm con gái thì có thể nói với bà, bà đến đây chăm giúp anh. Bà còn nói giờ bà rất rảnh nên có thể chăm sóc con bé rất cẩn thận. Những gì bà nợ anh bà sẽ trả hết cho con gái của anh.”

“Giang Tự.” Thẩm Phương Dục đột nhiên giơ tay lên hôn lên mu bàn tay Giang Tự.

“Có một câu anh muốn nói nhưng chắc em sẽ thấy nó rất sến súa. Nhưng anh nói thật... anh thật sự cảm thấy...”

Hắn nặng nề nuốt nước bọt, đè cảm giác nghẹn ngào xuống: “Gặp được em, là chuyện may mắn nhất đời này của anh.”

“Ai chê sến súa đâu?”

Giang Tự vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn rồi hôn lên gương mặt vẫn còn nóng bỏng sau cuộc làm tình.

“Khiến một người cảm thấy gặp được em là chuyện may mắn nhất đời. Em nghĩ... đây là sự khẳng định lớn nhất đối với em.”

Nhưng điều bác sĩ Thẩm không ngờ chính là lời hắn nói hôm nay, chưa được mấy tháng đã đụng hàng với người khác.

Lúc Tiếu Tiếu được 9 tháng thì mùa đông của thành phố A cũng đến đúng hẹn. Bệnh viện Tế Hoa cũng bắt đầu chuẩn bị những hoạt động nhỏ chúc mừng sinh nhật của bác sĩ Lâm Xảo Trĩ.

Giang Tự cố ý mua hai bó hoa cúc trắng rồi đợi một cuộc điện thoại.

“Bác sĩ Giang, em là Nhậm Miểu. Anh còn nhớ rõ em không ạ?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.

Cô gái cùng với Giang Tự đứng trước bức tượng bác sĩ Lâm đã cao lên không ít. Dấu vết bệnh tật trên gương mặt cô đã phai đi nhiều. Sắc mặt hồng hào, lúc nói chuyện vẫn luôn nở nụ cười.

Cô đưa bó hoa cho Nhậm Hãn đi cùng mình rồi xoay một vòng trước mặt Giang Tự: “Bác sĩ nhìn đi, em còn sống này!”

Giang Tự mỉm cười: “Ừ, tôi cũng còn sống.”

Nhậm Miểu ngọt ngào cười tươi: “Chúng ta đều giữ lời hứa rồi nên không cần phải làm chó con nữa.”

Nhậm Hãn bên cạnh cũng chào hỏi Giang Tự. Sau khi do dự một lát cô bé mới hỏi: “Bác sĩ Thẩm có khoẻ không ạ? Nếu anh gặp được bác sĩ Thẩm thì có thể hỏi thăm giúp em không ạ? Trước đó... em đã quá thiếu lễ phép với anh ấy.”

Thật ra lúc mới gặp, Giang Tự suýt chút đã không nhận ra Nhậm Hãn rồi. Mái tóc rối bù của cô nhóc biến mất, quần áo cũng thay đổi. Nhìn qua giống như một cô gái độ tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống.

“Tôi sẽ truyền lời lại cho anh ấy. Dạo này em có khoẻ không?” Giang Tự hỏi.

“Có ạ. Nhảy nhót tung tăng luôn!” Nhậm Hãn đáp.

Ba người cùng đặt hoa trước bức tượng bác sĩ Lâm. Ở đó đã chất đầy hoa tươi, khiến bức tượng của bác sĩ Lâm càng đoan trang thánh khiết hơn.

“Cảm ơn ngài đã phù hộ.” Nhậm Miểu cong lưng lạy một cái trước bức tượng, sau đó xoay người nói với Giang Tự.

“Và cả... cảm ơn anh bác sĩ Giang! Cảm ơn anh đã giúp em sống sót. Gặp được anh chính là chuyện may mắn nhất đời này của em!”

“Cả đời em còn dài lắm. Chắc chắn em sẽ gặp được rất nhiều người và rất nhiều chuyện khiến em cảm thấy may mắn hơn nữa.” Giang Tự nói với cô bé.

Sau khi bác sĩ Thẩm nghe kể lại thì uống hết hai thùng giấm chua, đùa vui nói: “Xem ra anh còn phải đi học thêm cách nói lời yêu thương rồi. Sao mà anh vừa nói một câu là lại đụng hàng với người khác thế chứ?”

Giang Tự khẽ liếc hắn một cái: “Bất cứ lời nào anh nói cũng là lời yêu thương với em cả.”

“Ôi...” Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi sau khi nghe anh nói.

“Giang Tự ơi, anh phát hiện giờ em càng lúc càng giỏi ăn nói. Anh thấy hơi nguy hiểm, cảm giác như em sắp vượt qua anh rồi.”

“Anh bớt nhảm. Anh có giỏi hơn em bao giờ đâu?” Vua tranh giành Giang Tự chất vấn.

...

Hạ qua đông đến, xuân đi thu tới.

Ngày Tiếu Tiếu được 1 tuổi, cuối cùng cũng trở thành em bé có hộ khẩu rồi.

Sau khi Giang Tự nói chuyện điện thoại với Trịnh Kỳ xong mới dám thở phào một hơi, nói với Thẩm Phương Dục: “Em đi ra ngoài một chuyến. Đi với Trịnh Kỳ làm khai sinh cho Tiếu Tiếu.”

Bởi vì phải chuẩn bị tiệc thôi nôi cho Tiếu Tiếu nên Thẩm Phương Dục không đi theo. Hắn ôm Tiếu Tiếu đưa Giang Tự ra cửa, dặn dò anh: “Em đi sớm về sớm nhé. Đợi em về chúng ta sẽ cùng cho Tiếu Tiếu chọn đồ vật đoán tương lai.”

Trước khi ra cửa Giang Tự lại hỏi hắn: “Anh quyết định chọn tên đó à?”

Làm khai sinh phải ghi họ tên của bé. Sau khi quyết định để con bé vào hộ khẩu của Giang Tự thì bọn họ cũng hiển nhiên cho Tiếu Tiếu mang họ Giang.

“Ừ. Cái tên “Giang Thẩm” này... thật ra nghe nhiều rồi thì thấy cũng được lắm.”

Giang Tự gật đầu, cầm giấy tờ đi xuống lầu.

Bởi vì có Trịnh Kỳ giúp đỡ nên quá trình làm thủ tục không có gì rườm rà. Chỉ có một rắc rối duy nhất là sau khi Giang Tự báo tên em bé cho nhân viên công tác xong lại đột nhiên muốn sửa lại, làm phiền nhân viên phải thay đổi một lần.

Trịnh Kỳ nhìn thoáng qua cái tên được sửa lại trên khai sinh, nở nụ cười sâu xa.

Sau khi về nhà, Giang Tự đặt giấy khai sinh lên chồng quần áo sạch mà Thẩm Phương Dục mới xếp gọn trên giường. Sau đó đi ra nhận lấy con gái, nói: “Lát nữa khách tới rồi, anh đi thay đồ ngủ ra đi. Đợi một lát còn phải chụp ảnh cùng nhau nữa.”

“Được, em từ từ thôi.” Thẩm Phương Dục đưa Tiếu Tiếu cho anh xong thì quay người đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Giang Tự bình tĩnh “Ừ” một tiếng. Đợi Thẩm Phương Dục đi vào, anh mới vừa ôm con gái tính giờ, vừa cẩn thận nhìn lén qua khe hở nhỏ của cánh cửa phòng ngủ.

12 giây sau, giọng Thẩm Phương Dục vang lên trong dự kiến:

“Giang Tự! Em...” Giọng nói của hắn có hơi bất ổn.

“Em... sao em lại...”

Trên chồng quần áo sạch sẽ có một tời giấy chứng nhận, Thẩm Phương Dục chậm rãi cầm lên. Ngay hàng đầu tiên là tên họ của em bé...

Ba chữ...

“Giang Mộ Thẩm.”

Hàng mi Thẩm Phương Dục khẽ run rẩy, cõi lòng cũng rung động theo.

Giang Tự đứng ngoài cửa hơi mỉm cười, nhỏ giọng nói với con gái cưng trong lòng: “Con thấy cha con có giống thằng nhóc chưa hiểu sự đời không? La hét um sùm cả lên.”

Bạn nhỏ Giang Mộ Thẩm đắc ý rung đùi vỗ tay, tựa như đồng ý với lời ba nói vậy.

“Con thích tên mới của con không?”

Anh hỏi xong thì bổ sung thêm một câu: “Con không thích cũng chịu đi. Đợi con lớn rồi tính sau ha.”

Bạn nhỏ Giang Mộ Thẩm: “...”

Giang Tự nhìn con gái đang bĩu môi, nhịn không được hôn lên khuôn mặt mập mạp của con một cái.

Thời gian thấm thoát, cảnh xuân lần nữa tới bên ngoài cửa sổ. Chim chóc bay lượn, hoa cải dầu cũng đúng hạn nở rộ nhuộm vàng sắc trời.

Nếu con gái mang họ anh...

Vậy thì để anh dùng cái tên này chủ động bày tỏ tình yêu mà anh trân quý đi.

———

Mê bác sĩ Giang xỉu

Ngoại truyện sau là một nhà ba người nhá! Cho mấy cô chứng kiến cái biệt danh “bom nguyên tử nhỏ” của bé Tiếu Tiếu nghĩa là gì

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Số ký tự: 0