Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Ngày kỷ niệm kế...

Hồ Lô Tương

2024-11-13 00:44:19

Thứ bảy, lớp học đại học y A.

Những linh hồn tự do bị giam cầm trong lớp học đang khao khát hướng về thế giới bên ngoài, nhưng đồng thời vẫn phải nghe giáo sư giảng giải những kiến thức y học khô khan kia.

Đại khái không có gì khiến người ta oán thán bằng đi học vào cuối tuần cả. Đặc biệt là sau khi thấy ba chữ “môn tự chọn” thì nhân số nghiêm túc nghe giảng trực tiếp giảm một nửa.

Trong lớp có một số học sinh đang ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi của các môn chuyên ngành bắt buộc. Một số học sinh đang dán mắt vào điện thoại, chỉ chừa lại một tai để nghe xem có thông tin gì về địa điểm thi hay không thôi.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt...

Hôm nay có một phần nhỏ học sinh đang nghiêm túc nhìn ngắm giáo sư Giang đẹp trai trên bục giảng.

Người đàn ông mặc áo khoác hàng hiệu màu xám nhạt giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh Giang Tự trên bục giảng. Cậu học sinh đang đeo một tai nghe bên cạnh còn tưởng hắn chụp địa điểm thi, vội huých tay hắn: “Bạn học, giáo sư mới vừa...”

Nhưng cậu ta chưa nói xong đã khựng lại khi thấy mặt bạn học ngồi cạnh mình này.

Cậu học sinh hoảng sợ, run rẩy nói: “Giáo... giáo sư Thẩm?”

“Suỵt...” Thẩm Phương Dục ra hiệu im lặng, bình tĩnh khoá màn hình điện thoại xong thì nói với cậu bạn học kia: “Ngoan ngoãn nghe giảng đi.”

Bạn học này sụp đổ rồi..

Năm nay cậu ta mới bắt đầu tiến vào phòng thí nghiệm, giáo sư hướng dẫn chính là Thẩm Phương Dục. Hiện tại cậu ta bị giáo sư hướng dẫn của mình bắt tại trận, cả người ngơ ngác.

Thẩm Phương Dục không ngờ hắn tới nghe Giang Tự giảng bài còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Sau khi chuông báo hết tiết vang lên, hắn nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Ngày mai tới phòng làm việc gặp tôi.” rồi vui vẻ đi lên bục giảng, bỏ lại cậu sinh viên đang vô cùng tuyệt vọng kia.

“Thầy Giang, anh có vấn đề muốn hỏi em chút?” Thẩm Phương Dục đưa cho Giang Tự quyển sách có kẹp hai vé vào cửa công viên trò chơi bên trong.

“Thầy Giang có thể bớt chút thời gian cùng anh trải qua ngày kỷ niệm kết hôn được không?”

Giang Tự đang cúi đầu dọn dẹp giáo án, nghe vậy thì cong khoé môi mỉm cười.

Anh nhìn thoáng qua quyển sách trong tay Thẩm Phương Dục: “Chuyên nghiệp đấy.”

“Đây không phải sách của anh, là của học sinh của anh đấy. Dù sao bạn học đó cũng không xem nên anh tiện tay cầm lên xem chút.”

Thẩm Phương Dục vừa nói vừa lật cuốn sách trước mặt Giang Tự một lần: “Trước giờ anh chưa từng thấy qua cuốn sách nào sạch sẽ tới vậy luôn.”

Nói xong, hắn nhìn giáo trình viết đầy chú thích của Giang Tự nói: “Vẫn là giáo trình giảng dạy của em đẹp hơn.”

Giang Tự đưa giáo trình của mình cho hắn: “Vậy anh lấy đọc đi.”

Thẩm Phương Dục đứng bên dưới bục giảng cầm giáo trình lật xem, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Tự: “Giang Tự này, em có thấy phòng học này nhìn rất quen không?”

Giang Tự suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Thẩm Phương Dục nói: “Hình như đây là phòng học mà em trả áo cho anh đấy.”

Giang Tự: “Trả áo?”

Mặc dù Giang Tự không biết có đúng là phòng học này không, nhưng lời Thẩm Phương Dục khiến anh nhớ lại vài thứ thật.

Hình như lúc đó cũng là mùa đông, phòng giáo vụ sắp xếp lịch thi không hợp lý cho lắm. Có hai môn thi quá sát nhau, thời gian thi của thứ hai cũng quá ngắn.

Như thường lệ, Giang Tự và Thẩm Phương Dục vẫn là những người cuối cùng còn ở lớp học. Trời càng lúc càng tối, cách buổi thi vào sáng mai cũng càng lúc càng gần. Khi đó Giang Tự đã buồn ngủ đến mức rửa mặt bằng nước lạnh mấy lần cũng không tỉnh táo nỗi.

Thật ra anh muốn về ngủ một chút, nhưng vừa nghiêng đầu đã thấy Thẩm Phươmg Dục cầm bút cặm cụi viết tới viết lui trên sách. Thoạt nhìn rất có tinh thần học tập.

Vì thế sự hiếu thắng của Giang Tự lại bùng lên khiến anh thu hồi bước chân hướng về ký túc xá mà quay trở lại lớp học.

Kết quả Thẩm Phương Dục ở sau lưng anh bật cười một tiếng, cà lơ phất phơ nói: “Buồn ngủ thì về ngủ đi. Không sao, tôi sẽ không khinh thường cậu đâu.”

Giang Tự tức đến mức lập tức xé một tờ giấy nháp ra viết “Thẩm Phương Dục ngu ngốc!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng còn chưa viết xong thì Giang Tự không chịu được cơn buồn ngủ nên cứ thế ngủ thiếp đi.

Thẩm Phương Dục nhìn người trước mặt cứ nghiêng qua nghiêng lại, cuối cùng nằm bò ra bàn mà ngủ. Hắn đắc ý cất sách vào rồi đeo cặp sách đi đến nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Giang Tự, và cả tờ giấy nháp với hàng chữ lộn xộn kia.

Thẩm Phương Dục lười biếng gấp tờ giấy nháp lại, khẽ cười nói: “Có ngốc không chứ?”

“Vì để ganh đua với cậu nên tối nay tôi đã uống ba ly cà phê rồi đấy.”

Nhưng Giang Tự đang ngủ mê man, căn bản không nghe được lời hắn nói.

Thẩm Phương Dục cười đắc thắng cầm cặp sách định đi về. Nhưng khi ra đến cửa hắn lại chợt dừng lại.

Sau một lúc, hắn vòng về, đặt cặp sách qua một bên rồi cởi áo khoác ra quăng lên người Giang Tự.

Lần tiếp theo nhìn thấy Giang Tự là vào 4 tiếng sau tại phòng thi <Thống kê y học>. Giang Tự đeo balo, tay ôm áo khoác. Sau khi vào phòng thi cũng không vội tìm tên mình mà nhìn quanh phòng thi trước.

Khi đó Thẩm Phương Dục đang ngồi ở chỗ mình xoay bút. Thấy Giang Tự ôm áo khoác của hắn thì trong mắt hiện lên ý cười

“Cậu ấy đang nhìn ai vậy?” Hoắc Thành Xuân ngồi bên cạnh Thẩm Phương Dục đang cố đè sự chờ mong xuống, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao tôi cảm thấy cậu ấy đang nhìn tôi ấy nhỉ?”

Lý Á Lôi ngồi phía sau phân tích: “Chắc là không phải ông rồi. Góc độ đó... hẳn là tôi mới đúng.”

Khi đó Thẩm Phương Dục vẫn chưa nhận ra hai người bạn cùng phòng này đã sớm làm phản rồi, chỉ cho rằng bọn họ đang tám nhảm nên hắn cũng đùa theo: “Cược không? Cậu ấy đang nhìn tôi đấy.”

Kết quả còn chưa kịp đặt cược thì Giang Tự đã đi tới trước mặt Thẩm Phương Dục, đưa cái áo khoác đó lại cho hắn.

“Cậu không giặt cho tôi à?” Thẩm Phương Dục lười biếng dựa vào lưng ghế, khiêu khích nói.

Giang Tự từ trên cao nhìn xuống hắn, một lát sau mới đập thẻ sinh viên của mình lên bàn, nói: “Tự cậu cầm tới phòng giặt ủi giặt đi.”

Thẩm Phương Dục dời ánh mắt từ mặt Giang Tự đến tấm thẻ sinh viên trên bàn. Ảnh chụp Giang Tự trên thẻ vẫn nghiêm túc lạnh lùng như cũ.

Hắn cầm thẻ sinh viên của Giang Tự lên, khẽ gõ nhẹ lên bàn: “Nếu tôi không trả cho cậu thì cậu định lấy gì ăn cơm đây?”

Giang Tự mặc kệ hắn, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Thẩm Phương Dục nhìn theo bóng lưng anh một lát rồi cầm áo khoác lên nhìn, sau đó thong thả mặc vào. Nhưng hắn vừa cầm bút lên đã ngửi được mùi nước giặt thoang thoảng.

Giặt áo khoác trong mùa đông không dễ khô. Có lẽ Giang Tự giặt xong rồi cầm đi sấy khô, xong mới mang đến đây.

Thẩm Phương Dục nghĩ, biết vậy đã không đắp áo cho anh. Bận tới bận lui như vậy đoán chừng Giang Tự ngủ cũng chẳng được 2 tiếng.

Thẩm Phương Dục đoán rất đúng, tối đó Giang Tự căn bản không ngủ.

Thế nên anh buổi thi đó anh toàn dựa vào nghị lực chống đỡ. Vì vậy mà hiển nhiên cũng không nhớ được mình đã thi ở phòng thi nào.

Nhớ lại, Giang Tự hơi tức giận: “Anh còn dám nhắc lại hả?”

“Có gì mà không dám. Hôm đó anh có lòng tốt mà.”

Hai người vừa lái xe đến công viên trò chơi vừa trò chuyện. Giang Tự nghe vậy thì chỉ vào chỗ nhảy bungee cao chót vót phía xa, hỏi Thẩm Phương Dục: “Đây cũng là lòng tốt của anh à?”

Kỷ niệm ngày cưới của người ta lãng mạn thế nào không bàn tới, ít nhất cũng không đùa giỡn với trái tim như này.

Ai mà ngờ được điều bất ngờ mà mấy hôm nay Thẩm Phương Dục lặp đi lặp lại là dẫn anh đi nhảy bungee chứ?

“Giang Tự này, anh phát hiện thật ra trí nhớ của em không tốt cho lắm.”

Thẩm Phương Dục nhắc nhở: “Em còn nhớ dịp tết nguyên đán của năm nhất đại học chúng ta đã nói gì không?”

Sắc mặt Giang Tự bỗng trở nên kỳ lạ.

Sinh viên ngành y rất ít có cơ hội trả qua tết nguyên đán. Bởi vì sau tết nguyên đán chính là những kỳ thi liên tục không có điểm cuối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng nói sao thì Nguyên đán vẫn là lễ tết lớn nên hôm đó mọi người cũng tan học sớm hơn bình thường.

Chờ đến khi Giang Tự nhận ra thì trong lớp chỉ còn mình anh. Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 11 giờ 50 phút, chỉ còn 10 phút là qua năm mới.

Đột nhiên Giang Tự thấy hơi mệt mỏi, anh tạm thời buông sách trong tay xuống xoa xoa hai huyệt thái dương. Nhưng lúc này bên tai bỗng vang lên một câu: “Cậu chưa về nữa à?”

Thẩm Phương Dục cầm ly nước ấm mới rót đi vào, vừa uống vừa hỏi anh: “Sắp giao thừa rồi mà cậu còn định ôn tập tiếp hả?”

“Vốn dĩ tôi định về rồi.”

Giang Tự nhìn hắn một cái, ý chỉ rất rõ ràng.

“Được!” Thẩm Phương Dục đặt ly nước xuống, dứt khoát cầm bút lên ứng chiến: “Vậy hai chúng ta cùng chết ở đây đi!”

Không biết vì sao khi nhìn thấy Thẩm Phương Dục ngồi xuống, trái tim hơi nóng nảy vì sắp giao thừa của Giang Tự bỗng bình tĩnh lại.

Ngòi bút đặt trên mặt giấy, âm thanh sột soạt vang lên bên tai không dứt. Khi Giang Tự định tập trung đọc sách thì Thẩm Phương Dục đột nhiên nói: “Giang Tự, ra hành lang đi!”

Giang Tự giật mình, thấy Thẩm Phương Dục vội chạy đi nên anh còn tưởng có chuyện gì. Kết quả anh chạy ra rồi mới phát hiện, Thẩm Phương Dục đang dựa vào lan can nhìn anh cười: “Ra thật à?”

Giang Tự vừa định xoay người đi vào thì Thẩm Phương Dục đã ngăn anh lại. Hắn gõ gõ vào đồng hồ vừa chỉ 12 giờ, quay đầu hét lên với sân thể dục trống trải: “Năm mới vui vẻ nhé Giang Tự!”

Sân thể dục lác đác vài người, gió lạnh mùa đông cũng nhanh chóng nuốt mất giọng nói của Thẩm Phương Dục. Nhưng trong mắt hắn vẫn đong đầy ý cười như cũ: “Cậu cũng hô một tiếng đi.”

“Cậu điên à?” Giang Tự hỏi.

“Chúng ta thả lỏng một chút đi. Trong 10 phút đầu tiên của năm mới tôi không muốn học nữa, muốn chúng ta hoà bình trải qua thôi.”

“Được thôi.” Giang Tự bỏ tay vào túi quần, nói với hắn: “Năm mới vui vẻ.”

“Thử nói nguyện vọng năm mới của cậu đi?”

Giang Tự thuận miệng nói: “Thi điểm cao hơn cậu thì đi nhảy bungee ngay.”

Thẩm Phương Dục cười nói: “Vậy đời này cậu đừng mong được nhảy.”

Sau đó đúng là Giang Tự không thể đi nhảy bungee, bởi vì anh không cẩn thận lại đồng hạng với Thẩm Phương Dục rồi. Sau đó nữa thì anh đã quên mất chuyện xảy ra vào đêm giao thừa hôm đó.

Thung lũng yên tĩnh, gió thổi rất mạnh.

Trên người là sợi dây đàn hồi lớn buộc chặt vào cơ thể. Khoảnh khắc nhảy xuống, tiếng gió gào thét bên tai khiến Giang Tự không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào khác nữa.

Thể thao mạo hiểm luôn là chất xúc tác tốt nhất cho adrenalin. Giang Tự 19 tuổi sẽ không bao giờ tưởng tượng được, lần đầu tiên anh đi nhảy bungee lại đi cùng với người đã từng tuyên bố đời này anh sẽ không có cơ hội nhảy.

Ảnh ngược trên mặt nước dường như hợp lại thành một, cuối cùng dần trở nên tĩnh lặng.

Bên ngoài cơ thể bị gió thổi rất lạnh, nhưng bên trong lại khô nóng vì hormone đang dao động. Còn có cả tinh thần đang cực kỳ vui sướng tràn đầy năng lượng. Mà có nhiều lời rất dễ dành buột miệng thốt ra vào lúc này.

Thẩm Phương Dục ngồi trên thuyền tiếp ứng khoác vai Giang Tự nói: “Thật ra gần đây anh cứ mãi nghĩ, rõ ràng chúng ta có nhiều cơ hội để yêu nhau như vậy nhưng rốt cuộc vì sao lại lãng phí đến mãi sau này mới yêu nhau thế nhỉ?”

Hơn nữa bọn họ yêu nhau không bao lâu đã có con, căn bản không trải qua thế giới của hai người được mấy ngày. Mỗi lần ở bên Giang Tự hắn đều hận không thể khiến ngày dài thêm một chút.

Giang Tự nhìn ống quần của Thẩm Phương Dục bị cuốn lên vì treo ngược, để lộ ra chút quần mùa thu màu đen, nhỏ giọng trào phúng: “Chắc là vì anh mặc quần mùa thu đấy.”

Thẩm Phương Dục bị anh chọc cười, chiếc thuyền nhỏ cũng khẽ đung đưa như gợn sóng trong lòng hắn.

“Nếu được làm lại một lần... nếu có thể làm lại một lần thì...”

Thẩm Phương Dục nghiêm túc hỏi bạn đời mình: “Giang Tự, chúng ta có thể yêu nhau từ năm 18 tuổi không em?”

———

Tui hóng làm tới ngoại truyện Giấc mơ của bs Thẩm quá, xem 2 ổng yêu nhau năm 18t như nào

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia

Số ký tự: 0