Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
Sữa bò
Hồ Lô Tương
2024-11-13 00:44:19
Buổi sáng tan học, Giang Tự khát khô miệng đứng lặng ở cửa căn tin đại học y A gần 10 phút, cuối cùng anh chọn mua bánh kếp ở quầy bán mì.
Sau khi mang thai, Giang - người có thể ăn bánh mì suốt 1 tháng trong kỳ thi - Tự bỗng nhiên trở nên kén ăn kỳ lạ.
Chất lượng của căn tin đại học y A hoàn toàn ngược lại với trình độ dạy học, đã mấy chục năm nhưng vẫn vừa mắc vừa dở như cũ.
Cuối cùng lúc trở lại bệnh viện, Giang Tự thẳng tay ném nửa cái bánh còn lại vào thùng rác.
Vừa bước vào phòng làm việc, Giang Tự nhớ tới tờ giấy kia vô thức nhìn lướt qua chỗ ngồi của Thẩm Phương Dục nhưng không có người ở đó.
Giang Tự không nhìn nữa, còn chưa kịp đặt cặp tài liệu xuống, Vu Tang không biết từ đâu nhảy ra, làm mặt quỷ nói với anh: “Anh Giang, bạn gái anh đẹp quá à.”
Cậu ta vừa nói xong, phòng làm việc vốn đang yên tĩnh nháy mắt đầy mùi tám chuyện, có người bàn tán khe khẽ, có người la ó ồn ào: “Chừng nào mời khách đây bác sĩ Giang? Mọi người đang đợi uống rượu mừng nè!”
Giang Tự khó hiểu hỏi: “Bạn gái gì?”
“Đừng giả vờ nữa.” Ngô Thuỵ cười toe toét, dáng vẻ người từng trải.
“Người ta cũng đã xách cơm trưa tình yêu tới tìm em rồi, bọn anh nói em đã đi dạy, kêu cô ấy sang phòng nghỉ đợi em đấy. Mà em nữa, đi dạy cũng không nói trước cho bạn gái một tiếng, suýt chút hại người ta đến một chuyến không công rồi.”
Giang Tự nghe vậy vội đi ra khỏi phòng làm việc, bước đi như gió đến thẳng phòng nghỉ. Anh không để ý Thẩm Phương Dục cách đó 10m đang ôm một thùng sữa lững thững đi từ thang máy lại đây.
Lúc Thẩm Phương Dục đi vào phòng làm việc thì đụng phải Vu Tang đang cười ngây ngốc, hắn giơ thùng sữa chỉ hướng Giang Tự ngồi, hỏi: “Thầy Giang của cậu đâu rồi?”
Vu Tang là học trò cưng kiêm tay sai số 1 của Giang Tự nên đã quen đối đầu với Thẩm Phương Dục. Thẩm Phương Dục vừa hỏi cậu ta, cậu ta lập tức khoe khoang nói: “Đi gặp bạn gái anh ấy rồi.”
“Bạn gái?”
Thấy sắc mặt Thẩm Phương Dục thay đổi, mặt mày Vu Tang càng hớn hở hơn. Trong đầu tràn đầy ý nghĩ muốn báo thù chuyện tranh giành danh sách tham gia hội thảo lúc trước: “Bạn gái của bác sĩ Giang bọn tôi rất xinh đẹp, còn tự mình làm cơm trưa tình yêu mang đến đây nữa. Không giống người nào đó...”
Vu Tang nhìn lướt qua thùng sữa bò trong tay Thẩm Phương Dục, âm dương quái khí nói xong: “Chỉ có thể tự mình uống sữa bò thôi.”
Thẩm Phương Dục: “...”
Thấy sắc mặt Thẩm Phương Dục càng lúc càng tệ, Vu Tang cũng biết đến điểm là dừng không nói nữa, trong lòng còn thầm thấy tiếc khi Giang Tự không thể nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Phương Dục lúc này.
Thẩm Phương Dục im lặng một lát, quay người đặt thùng sữa bò lên bàn một cái rầm, làm Ngô Thuỵ bên cạnh hoảng sợ nhìn hắn một cái.
Thẩm Phương Dục đối mắt với Ngô Thuỵ, hỏi lại: “Anh Ngô, Vu Tang nói thật ạ?”
Trong phút chốc Ngô Thuỵ cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu, anh ta cứ cảm thấy sắc mặt của Thẩm Phương Dục không tốt lắm, nhưng cũng không hiểu được hắn đang tức giận cái gì.
Cho dù hắn và Giang Tự từng là tình địch với nhau một khoảng thời gian, nhưng bạn gái thật giả của Giang Tự bây giờ cũng không phải Chung Lam mà.
Chẳng lẽ giận vì Giang Tự đã tìm được đối tượng trước à?
Nhưng Thẩm Phương Dục cũng không thiếu người theo đuổi mà, muốn tìm đối tượng không phải chuyện dễ như trở bàn tay hả?
Cô y tá nhỏ ở khoa sơ sinh cách vách cứ rảnh rỗi là lại tới đây tìm hắn, con gái nhà người ta vừa xinh đẹp vừa thông minh vậy mà cũng không thấy hắn nhiệt tình với người ta thêm chút nào.
Ngô Thuỵ bị kẹp giữa hai người, anh ta vẫn luôn hy vọng hai người có thể hoà thuận với nhau, vì thế nên cố lựa lời khuyên nhủ: “Phương Dục à, chú cũng đừng nản lòng. Hôm khác đàn anh nói chị dâu tìm đối tượng cho em nhé, chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn.”
“Cảm ơn anh nhưng không cần làm phiền chị dâu đâu.”
Thẩm Phương Dục mở một hộp sữa, ngậm ống hút cười cười với Ngô Thuỵ, cười đến mức Ngô Thuỵ sởn cả gai ốc.
...
Giang Tự vừa mới đi tới cửa đã thấy một cô gái trang điểm ngọt ngào ngồi trong phòng nghỉ cách một cánh cửa kính. Anh đẩy cửa ra, ngập ngừng nói: “Xin chào.”
Cô gái cũng rất dễ gần, quay đầu lại thấy người đến là Giang Tự liền nhiệt tình đứng lên bắt tay với anh: “Xin chào, tôi tên Dụ Hân. Anh là bác sĩ Giang Tự đúng không?”
Giang Tự lịch sự bắt tay cô một lúc, sau đó rũ mắt, quả nhiên thấy Dụ Hân cầm theo một hộp inox giữ ấm. Thấy Giang Tự đang nhìn, Dụ Hân nói trước: “Đây là đồ ăn dì Giang làm cho anh nhờ tôi mang đến.”
“Cô của tôi hả?”
Ba mẹ Giang Tự sống ở thành phố B, họ hàng sống ở thành phố A chỉ có cô ruột của anh thôi.
“Đúng vậy.” Dụ Hân nói tiếp.
“Tôi là đối tượng xem mắt dì Giang giới thiệu cho anh.”
“...” Giang Tự sửng sốt. Anh không ngờ mẹ mình đã giục cưới đến mức này rồi. Giang Tự ở thành phố A trời cao hoàng đế xa, cứ nghĩ mẹ Giang sẽ không thể vươn tay dài đến đây, ai ngờ mẹ anh lại kết nạp cô anh vào làm trợ thủ đắc lực rồi.
Lúc trước mẹ anh có nhắc qua muốn nhờ cô anh sắp xếp một người xem mắt, khi đó Giang Tự còn tưởng mẹ anh nói giỡn. Hiển nhiên, Giang Tự đã xem thường năng lực giục cưới mạnh mẽ của các bà mẹ rồi.
Càng khiến người ta nghẹt thở hơn chính là lời tiếp theo của Dụ Hân: “Mẹ của tôi cũng quen dì Giang trong buổi gặp mặt ở công viên Hương Chương đấy.”
Giang Tự biết buổi gặp mặt này... 80% cha mẹ giục cưới ở thành phố A hàng năm đều tụ tập ở công viên Hương Chương, đẩy mạnh tiêu thụ con trai con gái nhà mình như bán hạt dưa đậu phộng vậy.
Giang Tự tưởng tượng ra cảnh ảnh chụp của mình bị treo ở đó, thậm chí có thể cô anh còn hét to rao hàng là muốn nhồi máu cơ tim, trước mắt đen kịt.
Dụ Hân là một cô gái phóng khoáng thẳng thắn, đại khái cô có thể nhìn ra Giang Tự đang cạn lời, cười nói: “Vốn dĩ tôi cũng không tin mẹ tôi có thể gặp được người đàn ông chất lượng tốt nào ở buổi gặp mặt công viên Hương Chương, lúc mẹ tôi cho tôi xem ảnh chụp của anh, tôi còn tưởng là ảnh photoshop lừa người đấy chứ.”
Hai mắt cô đánh giá Giang Tự: “Không ngờ người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa.”
Giang Tự khó khăn tỉnh táo lại từ trong sự xấu hổ, mất tự nhiên cười một cái: “Cảm ơn. Cô cũng rất xinh đẹp.”
Dụ Hân tuỳ ý ngồi xuống, lấy hộp cơm mà cô của Giang Tự chuẩn bị bày ra, sau đó nói với anh: “Cùng nhau ăn chứ?”
Cô của Giang Tự nấu ăn rất ngon. Cũng đã một khoảng thời gian Giang Tự không có ăn cơm nhà, bây giờ chợt nhìn thấy hộp cơm đầy màu sắc cũng khiến anh hơi thèm.
Giang Tự cũng ngồi xuống, mỗi người cầm một hộp cơm im lặng ăn. Sau một lát, đột nhiên Dụ Hân cắn đũa hỏi: “Anh từng có bạn gái chưa vậy?”
Giang Tự lắc đầu, uống một ngụm canh cá màu trắng sữa.
“Tôi nghe dì Giang nói... trước đó anh có theo đuổi một bác sĩ nữ cùng phòng làm việc hả?” Dụ Hân hỏi.
Trước đó mẹ Giang giục cưới rất dữ, Giang Tự nói chuyện đang theo đuổi Chung Lam với mẹ mình cho qua chuyện, không ngờ cô anh cũng biết rồi.
Giang Tự không có bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ giống Thẩm Phương Dục, cũng không giỏi giao tiếp với người lạ không biết gì về y học. Vậy nên Giang Tự chỉ có thể bất đắc dĩ “Ừ” một tiếng với Dụ Hân rồi không nói gì thêm nữa.
“Vậy anh thấy tôi thế nào?” Dụ Hân vừa nghe đã biết chuyện theo đuổi bác sĩ nữ đó trở thành quá khứ rồi. Tính cô cũng nhanh nhẹn nên cứ nói thẳng ra.
“Tôi là hoạ sĩ nhưng vẫn luôn muốn tìm một người bạn trai là bác sĩ. Bởi vì vòng quan hệ xung quanh nghề nghiệp khá nhỏ nên mẹ tôi mới đến buổi gặp mặt.”
Ẩn ý cô khá vừa ý Giang Tự.
Giang Tự nghe vậy hơi ngừng một chút, anh buông đũa cẩn thận nói: “Xin lỗi cô Dụ, cô rất giỏi. Nhưng bởi vì tôi có vài nguyên nhân riêng khá đặc biệt nên tạm thời không thể yêu đương. Mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện này nên mới để cô đến một chuyến không công. Tôi thật lòng xin lỗi.”
Đùa à, không nói đến bóng ma tâm lý từ việc anh lăn giường với Thẩm Phương Dục một cách khó hiểu đó, trong phút chốc anh không thể nào bắt đầu yêu đương được. Huống chi anh còn đang mang một đứa bé trong bụng đây này, bây giờ mà hẹn hò thì có khác gì đi lừa hôn đâu?
Giang Tự không làm được những việc như vậy.
Dụ Hân nghe xong, biểu cảm có chút vi diệu: “Không sao đâu, dù sao cũng chỉ mới quen biết nhau thôi.”
Giang Tự lấy một tấm thẻ đỗ xe từ trong bóp ra đưa cho Dụ Hân: “Vầy đi cô Dụ, tôi làm phí thời gian của cô, cũng không biết nên bồi thường phí tổn thất đi đường thế nào. Đây là thẻ đỗ xe của bệnh viện chúng tôi, là thẻ mới. Có thể đỗ xe được 200 giờ.”
Giang Tự là người theo phái thực dụng, anh không hề cảm thấy mình đưa thẻ đỗ xe của bệnh viện cho một cô gái lần đầu gặp mặt có gì không ổn.
Dụ Hân lần đầu tiên nhìn thấy đối tượng xem mắt đưa thẻ đỗ xe, cô ngẩn người xua tay từ chối: “Cái này... không cần đâu.”
Giang Tự nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Phí đỗ xe của Tế Hoa đắt lắm, cô cầm đi.”
Phí đỗ xe của bệnh viện Tế Hoa đúng thật rất đắt, người không có thẻ thì đỗ xe một giờ là 30 tệ. Đã đắt như vậy mà còn thường xuyên không có chỗ đậu xe nữa. Chẳng qua... Dụ Hân nhìn Giang Tự một cái.
Môi người đàn ông rất mỏng, từ lúc vào cửa đến giờ trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm gì. Mặc dù khuôn mặt đó rất đẹp nhưng không biết bởi vì đeo kính hay là do khí chất ảnh hưởng, cứ luôn cho người ta có cảm giác rất khó gần.
Vốn dĩ Dụ Hân cho rằng Giang Tự là một đoá hoa lạnh lùng, nhưng không ngờ anh cũng dân dã như vậy, còn phàn nàn về phí đỗ xe của bệnh viện mình sau lưng nữa.
Vì vậy cô cũng thoải mái nhận lấy thẻ đỗ xe, cười nói với Giang Tự: “Vậy để đáp lễ thì quay về tôi sẽ vẽ cho anh một bức tranh nhé.”
Cô mở giao diện weibo ra đưa cho Giang Tự: “Anh follow tôi đi.”
Giang Tự trầm mặc một lát, hỏi: “Đây là app gì vậy?”
Dụ Hân đơ người ra một lúc, yên lặng cất điện thoại. Đột nhiên cô cảm thấy Giang Tự còn trẻ tuổi trước mắt như hợp nhất với ông nội lớn tuổi thích chơi cờ ở nhà mình. Một chút khó chịu vì bị từ chối cũng biến mất.
Cô mím môi, hỏi lại: “Vậy vẽ xong tôi sẽ in ra gửi cho anh nhé.”
“Không cần lo lắng đâu.” Bình thường Giang Tự rất ít chụp ảnh nên cũng không để ý lắm. Anh nhìn thoáng một cái, thấy hai người ăn cũng gần xong, hỏi ý cô: “Tôi dọn nhé?”
“Để tôi giúp anh.” Dụ Hân đứng lên theo. Cô đang định giúp một chút, bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến đẩy cửa đi vào. Giọng điệu cười như không cười, nói.
“Nghe nói bạn gái cậu tới thăm, tôi đến tìm hiểu thêm đây.”
Hộp sữa xẹt thành một đường parabol ở không trung rồi rơi vào thùng rác. Người đàn ông mặc một cái áo sơ mi màu nâu nhạt bên ngoài, áo giữ ấm cao cổ màu đen ở bên trong, ngoài cười trong không cười đi đến, dáng người cao thẳng như ngọc.
“Giang Tự, không giới thiệu với tôi một chút à?”
Sau khi mang thai, Giang - người có thể ăn bánh mì suốt 1 tháng trong kỳ thi - Tự bỗng nhiên trở nên kén ăn kỳ lạ.
Chất lượng của căn tin đại học y A hoàn toàn ngược lại với trình độ dạy học, đã mấy chục năm nhưng vẫn vừa mắc vừa dở như cũ.
Cuối cùng lúc trở lại bệnh viện, Giang Tự thẳng tay ném nửa cái bánh còn lại vào thùng rác.
Vừa bước vào phòng làm việc, Giang Tự nhớ tới tờ giấy kia vô thức nhìn lướt qua chỗ ngồi của Thẩm Phương Dục nhưng không có người ở đó.
Giang Tự không nhìn nữa, còn chưa kịp đặt cặp tài liệu xuống, Vu Tang không biết từ đâu nhảy ra, làm mặt quỷ nói với anh: “Anh Giang, bạn gái anh đẹp quá à.”
Cậu ta vừa nói xong, phòng làm việc vốn đang yên tĩnh nháy mắt đầy mùi tám chuyện, có người bàn tán khe khẽ, có người la ó ồn ào: “Chừng nào mời khách đây bác sĩ Giang? Mọi người đang đợi uống rượu mừng nè!”
Giang Tự khó hiểu hỏi: “Bạn gái gì?”
“Đừng giả vờ nữa.” Ngô Thuỵ cười toe toét, dáng vẻ người từng trải.
“Người ta cũng đã xách cơm trưa tình yêu tới tìm em rồi, bọn anh nói em đã đi dạy, kêu cô ấy sang phòng nghỉ đợi em đấy. Mà em nữa, đi dạy cũng không nói trước cho bạn gái một tiếng, suýt chút hại người ta đến một chuyến không công rồi.”
Giang Tự nghe vậy vội đi ra khỏi phòng làm việc, bước đi như gió đến thẳng phòng nghỉ. Anh không để ý Thẩm Phương Dục cách đó 10m đang ôm một thùng sữa lững thững đi từ thang máy lại đây.
Lúc Thẩm Phương Dục đi vào phòng làm việc thì đụng phải Vu Tang đang cười ngây ngốc, hắn giơ thùng sữa chỉ hướng Giang Tự ngồi, hỏi: “Thầy Giang của cậu đâu rồi?”
Vu Tang là học trò cưng kiêm tay sai số 1 của Giang Tự nên đã quen đối đầu với Thẩm Phương Dục. Thẩm Phương Dục vừa hỏi cậu ta, cậu ta lập tức khoe khoang nói: “Đi gặp bạn gái anh ấy rồi.”
“Bạn gái?”
Thấy sắc mặt Thẩm Phương Dục thay đổi, mặt mày Vu Tang càng hớn hở hơn. Trong đầu tràn đầy ý nghĩ muốn báo thù chuyện tranh giành danh sách tham gia hội thảo lúc trước: “Bạn gái của bác sĩ Giang bọn tôi rất xinh đẹp, còn tự mình làm cơm trưa tình yêu mang đến đây nữa. Không giống người nào đó...”
Vu Tang nhìn lướt qua thùng sữa bò trong tay Thẩm Phương Dục, âm dương quái khí nói xong: “Chỉ có thể tự mình uống sữa bò thôi.”
Thẩm Phương Dục: “...”
Thấy sắc mặt Thẩm Phương Dục càng lúc càng tệ, Vu Tang cũng biết đến điểm là dừng không nói nữa, trong lòng còn thầm thấy tiếc khi Giang Tự không thể nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Phương Dục lúc này.
Thẩm Phương Dục im lặng một lát, quay người đặt thùng sữa bò lên bàn một cái rầm, làm Ngô Thuỵ bên cạnh hoảng sợ nhìn hắn một cái.
Thẩm Phương Dục đối mắt với Ngô Thuỵ, hỏi lại: “Anh Ngô, Vu Tang nói thật ạ?”
Trong phút chốc Ngô Thuỵ cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu, anh ta cứ cảm thấy sắc mặt của Thẩm Phương Dục không tốt lắm, nhưng cũng không hiểu được hắn đang tức giận cái gì.
Cho dù hắn và Giang Tự từng là tình địch với nhau một khoảng thời gian, nhưng bạn gái thật giả của Giang Tự bây giờ cũng không phải Chung Lam mà.
Chẳng lẽ giận vì Giang Tự đã tìm được đối tượng trước à?
Nhưng Thẩm Phương Dục cũng không thiếu người theo đuổi mà, muốn tìm đối tượng không phải chuyện dễ như trở bàn tay hả?
Cô y tá nhỏ ở khoa sơ sinh cách vách cứ rảnh rỗi là lại tới đây tìm hắn, con gái nhà người ta vừa xinh đẹp vừa thông minh vậy mà cũng không thấy hắn nhiệt tình với người ta thêm chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Thuỵ bị kẹp giữa hai người, anh ta vẫn luôn hy vọng hai người có thể hoà thuận với nhau, vì thế nên cố lựa lời khuyên nhủ: “Phương Dục à, chú cũng đừng nản lòng. Hôm khác đàn anh nói chị dâu tìm đối tượng cho em nhé, chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn.”
“Cảm ơn anh nhưng không cần làm phiền chị dâu đâu.”
Thẩm Phương Dục mở một hộp sữa, ngậm ống hút cười cười với Ngô Thuỵ, cười đến mức Ngô Thuỵ sởn cả gai ốc.
...
Giang Tự vừa mới đi tới cửa đã thấy một cô gái trang điểm ngọt ngào ngồi trong phòng nghỉ cách một cánh cửa kính. Anh đẩy cửa ra, ngập ngừng nói: “Xin chào.”
Cô gái cũng rất dễ gần, quay đầu lại thấy người đến là Giang Tự liền nhiệt tình đứng lên bắt tay với anh: “Xin chào, tôi tên Dụ Hân. Anh là bác sĩ Giang Tự đúng không?”
Giang Tự lịch sự bắt tay cô một lúc, sau đó rũ mắt, quả nhiên thấy Dụ Hân cầm theo một hộp inox giữ ấm. Thấy Giang Tự đang nhìn, Dụ Hân nói trước: “Đây là đồ ăn dì Giang làm cho anh nhờ tôi mang đến.”
“Cô của tôi hả?”
Ba mẹ Giang Tự sống ở thành phố B, họ hàng sống ở thành phố A chỉ có cô ruột của anh thôi.
“Đúng vậy.” Dụ Hân nói tiếp.
“Tôi là đối tượng xem mắt dì Giang giới thiệu cho anh.”
“...” Giang Tự sửng sốt. Anh không ngờ mẹ mình đã giục cưới đến mức này rồi. Giang Tự ở thành phố A trời cao hoàng đế xa, cứ nghĩ mẹ Giang sẽ không thể vươn tay dài đến đây, ai ngờ mẹ anh lại kết nạp cô anh vào làm trợ thủ đắc lực rồi.
Lúc trước mẹ anh có nhắc qua muốn nhờ cô anh sắp xếp một người xem mắt, khi đó Giang Tự còn tưởng mẹ anh nói giỡn. Hiển nhiên, Giang Tự đã xem thường năng lực giục cưới mạnh mẽ của các bà mẹ rồi.
Càng khiến người ta nghẹt thở hơn chính là lời tiếp theo của Dụ Hân: “Mẹ của tôi cũng quen dì Giang trong buổi gặp mặt ở công viên Hương Chương đấy.”
Giang Tự biết buổi gặp mặt này... 80% cha mẹ giục cưới ở thành phố A hàng năm đều tụ tập ở công viên Hương Chương, đẩy mạnh tiêu thụ con trai con gái nhà mình như bán hạt dưa đậu phộng vậy.
Giang Tự tưởng tượng ra cảnh ảnh chụp của mình bị treo ở đó, thậm chí có thể cô anh còn hét to rao hàng là muốn nhồi máu cơ tim, trước mắt đen kịt.
Dụ Hân là một cô gái phóng khoáng thẳng thắn, đại khái cô có thể nhìn ra Giang Tự đang cạn lời, cười nói: “Vốn dĩ tôi cũng không tin mẹ tôi có thể gặp được người đàn ông chất lượng tốt nào ở buổi gặp mặt công viên Hương Chương, lúc mẹ tôi cho tôi xem ảnh chụp của anh, tôi còn tưởng là ảnh photoshop lừa người đấy chứ.”
Hai mắt cô đánh giá Giang Tự: “Không ngờ người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa.”
Giang Tự khó khăn tỉnh táo lại từ trong sự xấu hổ, mất tự nhiên cười một cái: “Cảm ơn. Cô cũng rất xinh đẹp.”
Dụ Hân tuỳ ý ngồi xuống, lấy hộp cơm mà cô của Giang Tự chuẩn bị bày ra, sau đó nói với anh: “Cùng nhau ăn chứ?”
Cô của Giang Tự nấu ăn rất ngon. Cũng đã một khoảng thời gian Giang Tự không có ăn cơm nhà, bây giờ chợt nhìn thấy hộp cơm đầy màu sắc cũng khiến anh hơi thèm.
Giang Tự cũng ngồi xuống, mỗi người cầm một hộp cơm im lặng ăn. Sau một lát, đột nhiên Dụ Hân cắn đũa hỏi: “Anh từng có bạn gái chưa vậy?”
Giang Tự lắc đầu, uống một ngụm canh cá màu trắng sữa.
“Tôi nghe dì Giang nói... trước đó anh có theo đuổi một bác sĩ nữ cùng phòng làm việc hả?” Dụ Hân hỏi.
Trước đó mẹ Giang giục cưới rất dữ, Giang Tự nói chuyện đang theo đuổi Chung Lam với mẹ mình cho qua chuyện, không ngờ cô anh cũng biết rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Tự không có bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ giống Thẩm Phương Dục, cũng không giỏi giao tiếp với người lạ không biết gì về y học. Vậy nên Giang Tự chỉ có thể bất đắc dĩ “Ừ” một tiếng với Dụ Hân rồi không nói gì thêm nữa.
“Vậy anh thấy tôi thế nào?” Dụ Hân vừa nghe đã biết chuyện theo đuổi bác sĩ nữ đó trở thành quá khứ rồi. Tính cô cũng nhanh nhẹn nên cứ nói thẳng ra.
“Tôi là hoạ sĩ nhưng vẫn luôn muốn tìm một người bạn trai là bác sĩ. Bởi vì vòng quan hệ xung quanh nghề nghiệp khá nhỏ nên mẹ tôi mới đến buổi gặp mặt.”
Ẩn ý cô khá vừa ý Giang Tự.
Giang Tự nghe vậy hơi ngừng một chút, anh buông đũa cẩn thận nói: “Xin lỗi cô Dụ, cô rất giỏi. Nhưng bởi vì tôi có vài nguyên nhân riêng khá đặc biệt nên tạm thời không thể yêu đương. Mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện này nên mới để cô đến một chuyến không công. Tôi thật lòng xin lỗi.”
Đùa à, không nói đến bóng ma tâm lý từ việc anh lăn giường với Thẩm Phương Dục một cách khó hiểu đó, trong phút chốc anh không thể nào bắt đầu yêu đương được. Huống chi anh còn đang mang một đứa bé trong bụng đây này, bây giờ mà hẹn hò thì có khác gì đi lừa hôn đâu?
Giang Tự không làm được những việc như vậy.
Dụ Hân nghe xong, biểu cảm có chút vi diệu: “Không sao đâu, dù sao cũng chỉ mới quen biết nhau thôi.”
Giang Tự lấy một tấm thẻ đỗ xe từ trong bóp ra đưa cho Dụ Hân: “Vầy đi cô Dụ, tôi làm phí thời gian của cô, cũng không biết nên bồi thường phí tổn thất đi đường thế nào. Đây là thẻ đỗ xe của bệnh viện chúng tôi, là thẻ mới. Có thể đỗ xe được 200 giờ.”
Giang Tự là người theo phái thực dụng, anh không hề cảm thấy mình đưa thẻ đỗ xe của bệnh viện cho một cô gái lần đầu gặp mặt có gì không ổn.
Dụ Hân lần đầu tiên nhìn thấy đối tượng xem mắt đưa thẻ đỗ xe, cô ngẩn người xua tay từ chối: “Cái này... không cần đâu.”
Giang Tự nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Phí đỗ xe của Tế Hoa đắt lắm, cô cầm đi.”
Phí đỗ xe của bệnh viện Tế Hoa đúng thật rất đắt, người không có thẻ thì đỗ xe một giờ là 30 tệ. Đã đắt như vậy mà còn thường xuyên không có chỗ đậu xe nữa. Chẳng qua... Dụ Hân nhìn Giang Tự một cái.
Môi người đàn ông rất mỏng, từ lúc vào cửa đến giờ trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm gì. Mặc dù khuôn mặt đó rất đẹp nhưng không biết bởi vì đeo kính hay là do khí chất ảnh hưởng, cứ luôn cho người ta có cảm giác rất khó gần.
Vốn dĩ Dụ Hân cho rằng Giang Tự là một đoá hoa lạnh lùng, nhưng không ngờ anh cũng dân dã như vậy, còn phàn nàn về phí đỗ xe của bệnh viện mình sau lưng nữa.
Vì vậy cô cũng thoải mái nhận lấy thẻ đỗ xe, cười nói với Giang Tự: “Vậy để đáp lễ thì quay về tôi sẽ vẽ cho anh một bức tranh nhé.”
Cô mở giao diện weibo ra đưa cho Giang Tự: “Anh follow tôi đi.”
Giang Tự trầm mặc một lát, hỏi: “Đây là app gì vậy?”
Dụ Hân đơ người ra một lúc, yên lặng cất điện thoại. Đột nhiên cô cảm thấy Giang Tự còn trẻ tuổi trước mắt như hợp nhất với ông nội lớn tuổi thích chơi cờ ở nhà mình. Một chút khó chịu vì bị từ chối cũng biến mất.
Cô mím môi, hỏi lại: “Vậy vẽ xong tôi sẽ in ra gửi cho anh nhé.”
“Không cần lo lắng đâu.” Bình thường Giang Tự rất ít chụp ảnh nên cũng không để ý lắm. Anh nhìn thoáng một cái, thấy hai người ăn cũng gần xong, hỏi ý cô: “Tôi dọn nhé?”
“Để tôi giúp anh.” Dụ Hân đứng lên theo. Cô đang định giúp một chút, bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến đẩy cửa đi vào. Giọng điệu cười như không cười, nói.
“Nghe nói bạn gái cậu tới thăm, tôi đến tìm hiểu thêm đây.”
Hộp sữa xẹt thành một đường parabol ở không trung rồi rơi vào thùng rác. Người đàn ông mặc một cái áo sơ mi màu nâu nhạt bên ngoài, áo giữ ấm cao cổ màu đen ở bên trong, ngoài cười trong không cười đi đến, dáng người cao thẳng như ngọc.
“Giang Tự, không giới thiệu với tôi một chút à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro