Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
Thẩm Phương Dục...
Hồ Lô Tương
2024-11-13 00:44:19
Bên ngoài cửa kính, người được Giang Tự nhắc tới đang ngồi trong chiếc xe màu vàng, im lặng nhìn nhà hàng ồn ào rực rỡ. Từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy hơn nửa mặt Giang Tự, nhưng không thể nhìn thấy được người ngồi đối diện anh.
Cô Tào có đẹp không?
Chắc là đẹp nhỉ? Thẩm Phương Dục nghĩ. Nếu không thì sao Giang Tự lại tươi cười với cô như vậy.
Giang Tự chưa từng cười như vậy với hắn.
Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi nhéo nhéo ấn đường, tự thấy dáng vẻ ghen tuông của hắn bây giờ đúng là điên rồi. Thẩm Phương Dục không hiểu được vì sao hắn lại muốn đi theo Giang Tự đến chỗ này, đậu xe ở một nơi mà phải trả 30 tệ một tiếng chỉ để xem Giang Tự hẹn hò.
Trước khi đến đây, hắn có nhận được email từ biên tập viên của tờ báo. Cuối cùng luận văn của cậu học sinh xui xẻo kia cũng được thông qua sau khi bị hắn sửa lại hết sạch. Người kiểm duyệt còn đề xuất một vài ý kiến nhỏ để hắn nhanh chóng sửa lại, cho nên đáng lẽ lúc này hắn nên tận dụng thời gian thức khuya dậy sớm mà sửa luận văn giúp học sinh mới đúng, chứ không phải ngồi ở đây nhìn Giang Tự ăn cơm cùng với người khác.
Chân ga đã ở ngay dưới chân nhưng Thẩm Phương Dục vẫn không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Có lẽ là do đêm tối, có lẽ là do mệt mỏi cả ngày nên đại não không được nghỉ ngơi. Bởi vậy nó mới trả thù hắn mà nảy sinh vô số suy nghĩ khiến cảm xúc hắn càng tệ hơn.
Ví dụ như... Thẩm Phương Dục nghĩ, nếu không có đứa bé thì Giang Tự đã có thể yêu đương với cô Tào, sau đó kết hôn rồi trở thành con rể của viện trưởng, có gia đình hạnh phúc, có tình yêu ngọt ngào. Rồi sau cùng con đường sự nghiệp cũng sẽ suôn sẻ, một bước lên mây.
Với năng lực của Giang Tự thì chắc là anh sẽ có được cuộc sống giàu sang thoải mái ở tuổi 40. Nếu anh tiếp tục phấn đấu thì nói không chừng còn có thể trở thành viện trưởng trẻ tuổi nhất của bệnh viện Tế Hoa nữa. Sau đó có lẽ là anh sẽ nghỉ hưu sớm mà không phải chịu áp lực gì, lúc đó anh sẽ có thể hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã đã bị bỏ qua lúc học y.
Hiểu ra chuyện này khiến Thẩm Phương Dục nhịn không được nhớ lại một vài chuyện cũ, là chuyện về việc điền nguyện vọng thi đại học.
Sau khi có điểm thi đại học là những giáo viên tuyển sinh của mấy trường đại học hàng đầu đều liên lạc cho Thẩm Phương Dục. Thật ra dù là trường đại học tốt cỡ nào thì lúc muốn giành những thủ khoa chất lượng tốt này về cũng sẽ tung hết thủ đoạn, giống y như những người bán hàng trong tiệm quần áo đang cố gắng thét to giảm giá vậy.
Đầu tiên là khoe khoang trường học và khoa của mình một phen, sau đó nói cho học sinh nghe họ có thể nhận được bao nhiêu học bổng giống như chủ tiệm bán quần áo dụ dỗ khách bằng cách nói quen thuộc: “Đồ của tiệm chúng tôi tốt lắm, trước cậu có người mới mua một bộ xong đó.”
Sau đó cuộc đối thoại tuyển sinh biến thành: “Tiết lộ cho cậu bạn một chút, người đồng thủ khoa với bạn ở thành phố B cũng định đến trường của chúng tôi học đấy.”
Giáo viên tuyển sinh lặng lẽ truyền đại qua ánh mắt với Thẩm Phương Dục, ám chỉ lấy Giang Tự ra ảnh hưởng đến lựa chọn của Thẩm Phương Dục.
Thẩm Phương Dục vẫn luôn không để ý giáo viên tuyển sinh lải nhải cái gì bỗng dừng một chút: “Cậu ấy báo danh vào trường của mọi người ạ?”
“Đúng vậy!” Giáo viên tuyển sinh của đại học y A kiêu ngạo nói: “Nhắc đến chuyên ngành y thì cả nước có trường nào so được với trường chúng tôi chứ?”
Khi đó cũng đã qua một hai tháng kể từ lần gặp Giang Tự sau kỳ thi đại học kia. Vốn Thẩm Phương Dục tưởng rằng sau khi công bố điểm thi đại học thì Giang Tự ăn nói ngông cuồng đó sẽ tiu nghỉu nhận thua hắn, nhưng không ngờ là bọn họ lại đồng thủ khoa.
Từ lúc thành phố B khôi phục kỳ thi đại học đến năm Thẩm Phương Dục bọn họ thi đại học cũng đã mấy chục năm, nhưng không có hai người nào cùng đạt thủ khoa cả. Ai ngờ năm đó duyên phận lại đến như thế.
18 tuổi, tuổi trẻ khí thịnh nên luôn thích hành động theo cảm tính. Bởi vậy lúc này giáo viên tuyển sinh làm trái với quy định để lộ tin tức ra, khiến Thẩm Phương Dục tâm cao khí ngạo đã viết đại học A khoa y học lâm sàng hệ tám năm vào chỗ nguyện vọng 1 của tờ ghi nguyện vọng đại học ngay tại chỗ.
Thật ra khi đó hắn chỉ muốn gặp lại Giang Tự một lần, sau đó nói với anh: “Tôi đồng thủ khoa với cậu chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này tôi sẽ để cho cậu biết giữa hai chúng ta chỉ có một người được hạng nhất thôi.”
Nhưng Thẩm Phương Dục không nghĩ tới Giang Tự lại nói ra những lời này trước cả hắn, càng không ngờ cậu chàng ở Lục Trung này không dễ đánh bại như hắn tưởng tượng.
Mà bởi vì quyết định lúc giận dỗi này khiến cuộc sống đại học vốn phải thoải mái hơn cấp 3 của hắn trực tiếp thăng cấp thành phó bản địa ngục luôn. Bởi vậy năm đó hắn cứ vô thức lấy Giang Tự làm cớ để từ chối những người theo đuổi mình là do ít nhiều gì hắn cũng có hơi tức giận với bản thân.
Thẩm Phương Dục biết Giang Tự cũng rất mệt mỏi, nhưng có lẽ hắn còn bất đắc dĩ hơn cả Giang Tự nữa...
Là bởi vì hắn tự lựa chọn vào cùng trường với Giang Tự, tự chọn học chung chuyên ngành với anh.
Tự cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá đập vào chân mình.
Lúc chọn khoa, một lần nữa Thẩm Phương Dục biết được sự lựa chọn của Giang Tự. Khác với lần trước giáo viên tuyển sinh nói cho hắn, lần này là tự hắn hỏi thăm được.
Cuộc sống phân cao thấp với Giang Tự mấy năm nay quá mệt mỏi, hắn muốn được nghỉ ngơi một chút. Nhưng Thẩm Phương Dục không thể nhận thua trước mặt Giang Tự được, cho nên hắn mới chọn khoa mà Giang Tự không có khả năng chọn nhất. Hắn chỉ muốn dùng cách này để tạm biệt Giang Tự thôi.
Kết quả trời xui đất khiến như nào mà hắn và Giang Tự lại đụng vào nhau.
Thậm chí Thẩm Phương Dục còn thấy vô lý hơn cả ngày hắn được thăng chức lên bác sĩ phó trưởng khoa nhanh hơn nhiều so với đám bạn cùng lứa nữa. Hình như từ ngày đầu tiên hắn gặp được Giang Tự năm 18 tuổi đó, cậu bạn học mặc đồng phục Lục Trung này vẫn luôn có một ý nghĩa nào đó trong cuộc đời của hắn.
Mà cuộc đời của hắn hiện tại, đã có một nửa đều là Giang Tự..
Ngày hắn giúp Giang Tự trực đêm, lúc Giang Tự ngủ say hắn đã nghĩ về quá khứ rồi hỏi một câu cậu có hối hận không?
Hắn không phải hỏi Giang Tự, mà hắn đang hỏi chính mình.
... Hắn có hối hận vì năm đó đã điền nguyện vọng giống Giang Tự hay không?
Không hối hận!
Không có Giang Tự làm động lực thì Thẩm Phương Dục cũng tự tin hắn thành công thôi. Sẽ trở thành một bác sĩ ưu tú, hoặc là một nhân tài đứng đầu ở lĩnh vực nào đó.
Nhưng bởi vì gặp Giang Tự, bọn họ mới có thể trở thành hai truyền kỳ sống ở bệnh viện Tế Hoa như bây giờ.
Thẩm Phương Dục đã từng nghĩ rằng Giang Tự vẫn sẽ luôn như vậy, sẽ tiếp tục ở bên cạnh cùng so tài với hắn mãi. Khi cuối cùng hắn cũng chấp nhận được sự thật này thì bỗng có một ngày, Giang Tự lại đi chậm lại.
Anh bắt đầu theo đuổi Chung Lam..
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Thẩm Phương Dục lại bắt đầu đối chọi với anh.
Chung Lam là cô gái đầu tiên Thẩm Phương Dục theo đuổi. Thật ra bây giờ nhớ lại, lúc hắn nói theo đuổi Chung Lam cũng không hành xử như đang theo đuổi cô, mà càng giống như đang phân cao thấp với Giang Tự hơn.
Cả ngày đó sau khi bị từ chối, hắn rủ Giang Tự đi uống rượu cũng không phải do buồn bực vì thất tình. Hắn muốn mượn cồn che giấu, nghiêm túc hỏi Giang Tự: “Cậu muốn kết hôn à? Muốn lập gia đình hả? Cậu... không muốn cạnh tranh với tôi nữa ư?”
Nhưng cuối cùng bị rượu giả ảnh hưởng, hắn đã không hỏi ra bất cứ điều gì.
Thẩm Phương Dục cảm thấy bản thân mình thật khó chiều. Lúc người ta cạnh tranh với hắn thì hắn sợ mệt. Nhưng người ta muốn dừng lại thì hắn lại cảm thấy trống vắng.
Thẩm Phương Dục nghĩ, thật ra hắn rất để ý đến Giang Tự!
Hắn đã từng nghĩ rằng kiểu để ý này là địch ý, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy có lẽ loại để ý này không chỉ liên quan đến địch ý không đâu. Nhưng cụ thể còn có gì nữa thì chính hắn cũng không hiểu được, cũng nhìn không thấu.
Lý do vì sao đến bây giờ khoa học thần kinh vẫn được cho là lĩnh vực nghiên cứu hứa hẹn nhất, là bởi vì nó quá phức tạp, có quá nhiều nan đề không thể giải thích rõ ràng.
Ngay cả bản thân bác sĩ cũng vậy, cũng sẽ xuất hiện tình huống suy nghĩ rối nùi, càng gỡ càng rối hơn.
Thẩm Phương Dục không biết hiện tại là chất dẫn truyền thần kinh* nào đang chiếm giữ các khớp thần kinh* của hắn, nhưng hắn hy vọng nó có thể ngừng tiết ra giùm hắn cái.
Chất dẫn truyền thần kinh này khiến hắn hơi khổ sở, nhưng hắn lại không thể tìm ra được nguyên nhân..
...
Lúc mở cửa nhà ra thấy trong phòng tối thui, Giang Tự có hơi ngoài ý muốn đưa tay bật đèn lên, sau đó anh thấy Thẩm Phương Dục ngồi im trên sô pha.
“Cậu ở nhà à? Sao không bật đèn lên?” Giang Tự hỏi.
Vốn nghĩ hai người còn đang chiến tranh lạnh nên Giang Tự không muốn nói chuyện với Thẩm Phương Dục lắm. Nhưng anh muốn nhanh nói chuyện của Dương Nhuỵ cho Thẩm Phương Dục nghe nên đơn giản không thèm so đo với hắn nữa.
“Ừ... tôi hơi mệt.” Thẩm Phương Dục nhéo nhéo ấn đường, giọng nói có hơi khàn.
“Muốn ngủ một chút.”
“Vào phòng ngủ đi.” Giang Tự đặt cặp tài liệu xuống đi qua thì chợt ngửi thấy mùi rượu. Lúc này anh mới phát hiện trên bàn trà có một ly rượu chân cao và một chai vang đỏ. Trong nhà Giang Tự không có rượu nên cái này chắc là Thẩm Phương Dục mua về rồi.
Anh hơi nhíu mày, cầm ly rượu đi rửa sạch rồi cất cả ly rượu và chai rượu vang vào tủ.
“Tôi có chuyện này muốn nói với cậu..” Giang Tự ngồi xuống sô pha, vừa muốn mở miệng thì điện thoại bất ngờ vang lên. Thẩm Phương Dục hất hất cằm, ý bảo anh nhận điện thoại trước. Giang Tự nhìn màn hình thấy người gọi đến là Đường Khả.
Chẳng lẽ kết quả khám thai có vấn đề gì hả?
Giang Tự hơi bất an nhận điện thoại, sau đó nghe Đường Khả nói: “Tin tốt đây! Tin tốt đây!”
Giọng nói của cậu ta rất kích động: “Luận văn của bác sĩ Kenn được công bố rồi! Video phẫu thuật đã được đăng trên trang web của tạp chí, còn có ghi chép số liệu các hạng mục khám thai nữa. Cậu và Thẩm Phương Dục nhanh thảo luận xem khi nào thì mổ được. Tôi sẽ giúp cậu liên hệ phòng mổ cho!” Đường Khả nói với tốc độ cực nhanh.
Trước đó luận văn cứ mãi không được công bố nên Đường Khả đã nói cho Giang Tự trường hợp xấu nhất rồi. Không nghĩ tới trước đó chậm chạp như vậy mà bây giờ đã đùng một cái được đăng lên rồi. Điều này là một bất ngờ rất lớn, ý nghĩa chính là Giang Tự có thể làm phẫu thuật phá thai kịp, không cần phải đợi đến lúc sinh đứa bé ra nữa.
Hiển nhiên Đường Khả rất vui vẻ nên âm lượng giọng nói cũng tăng cao. Giang Tự chưa kịp giảm âm thanh xuống thì giọng nói của Đường Khả đã vang ra từ điện thoại. Giang Tự không biết Thẩm Phương Dục có nghe được hay không nữa.
Không biết vì sao đột nhiên anh không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Phương Dục.
Đường Khả vẫn tiếp tục nói trong điện thoại: “Cậu mau lên mạng xem đi! Bây giờ chắc chắc có rất nhiều đồng nghiệp đang thảo luận chuyện này! Chuyện phá thai không nên để lâu, trước đó cậu đã kéo dài lâu lắm rồi. Cậu nên nhanh nói cho Thẩm Phương Dục để hắn mau chóng chuẩn bị đi!”
Giọng điệu của cậu ta càng lúc càng cao, Giang Tự chỉ nghe mà đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khoa tay múa chân của Đường Khả rồi. Đường Khả nhiệt tình thật lòng nghĩ cho anh như vậy đáng lẽ ra anh phải bị cảm xúc hưng phấn này lây nhiễm mới đúng, nhưng không hiểu vì sao Giang Tự lại cảm thấy Đường Khả hơi ồn ào.
“Tôi biết rồi, tôi xem ngay đây.” Giang Tự cúp máy rồi tìm tin tức trên điện thoại một chút. Không ngờ vừa mới bấm một cái anh đã nhận được tin nhắn thông báo của đại sứ quán...
Visa của anh được thông qua rồi!
Sau ba lần bị từ chối, Giang Tự đã viết một đơn xin xét duyệt kèm theo đầy đủ báo cáo kiểm tra xin xét duyệt lại theo đề nghị của Đường Khả. Nhưng bên đại sứ quán vẫn luôn im lặng không thấy tin tức gì nên Giang Tự cũng đã từ bỏ. Không ngờ rằng ngay lúc này anh lại nhận được thông báo thông qua.
Điều này có nghĩa là anh không cần để Thẩm Phương Dục làm phẫu thuật cho mình nữa, chỉ cần anh chuẩn bị đủ tiền thì thậm chí anh còn có thể bay đến Mỹ tìm bác sĩ Kenn mổ cho mình.
“Sao vậy?” Thẩm Phương Dục hỏi anh.
Giang Tự cầm điện thoại im lặng một lát, sau đó anh xoay mặt qua nhìn Thẩm Phương Dục.
“Luận văn của bác sĩ Kenn được công bố rồi. Visa của tôi... cũng đã được thông qua.”
———
*Chất dẫn truyền thần kinh: là một loại hóa chất nội sinh trong não, hoạt động như một sứ giả để truyền các xung thần kinh giữa những tế bào não. Ví dụ, dopamine và serotonin là hai trong số nhiều loại chất dẫn truyền thần kinh.
*Khớp thần kinh: là khớp nối giữa hai nơron mà tín hiệu có thể truyền qua khớp đó. Một nơron có thể tạo ra hàng ngàn khớp nối này.
———
Nay nghỉ xả stress bữa hông thi nên gõ chương mới cho mn đây
Cô Tào có đẹp không?
Chắc là đẹp nhỉ? Thẩm Phương Dục nghĩ. Nếu không thì sao Giang Tự lại tươi cười với cô như vậy.
Giang Tự chưa từng cười như vậy với hắn.
Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi nhéo nhéo ấn đường, tự thấy dáng vẻ ghen tuông của hắn bây giờ đúng là điên rồi. Thẩm Phương Dục không hiểu được vì sao hắn lại muốn đi theo Giang Tự đến chỗ này, đậu xe ở một nơi mà phải trả 30 tệ một tiếng chỉ để xem Giang Tự hẹn hò.
Trước khi đến đây, hắn có nhận được email từ biên tập viên của tờ báo. Cuối cùng luận văn của cậu học sinh xui xẻo kia cũng được thông qua sau khi bị hắn sửa lại hết sạch. Người kiểm duyệt còn đề xuất một vài ý kiến nhỏ để hắn nhanh chóng sửa lại, cho nên đáng lẽ lúc này hắn nên tận dụng thời gian thức khuya dậy sớm mà sửa luận văn giúp học sinh mới đúng, chứ không phải ngồi ở đây nhìn Giang Tự ăn cơm cùng với người khác.
Chân ga đã ở ngay dưới chân nhưng Thẩm Phương Dục vẫn không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Có lẽ là do đêm tối, có lẽ là do mệt mỏi cả ngày nên đại não không được nghỉ ngơi. Bởi vậy nó mới trả thù hắn mà nảy sinh vô số suy nghĩ khiến cảm xúc hắn càng tệ hơn.
Ví dụ như... Thẩm Phương Dục nghĩ, nếu không có đứa bé thì Giang Tự đã có thể yêu đương với cô Tào, sau đó kết hôn rồi trở thành con rể của viện trưởng, có gia đình hạnh phúc, có tình yêu ngọt ngào. Rồi sau cùng con đường sự nghiệp cũng sẽ suôn sẻ, một bước lên mây.
Với năng lực của Giang Tự thì chắc là anh sẽ có được cuộc sống giàu sang thoải mái ở tuổi 40. Nếu anh tiếp tục phấn đấu thì nói không chừng còn có thể trở thành viện trưởng trẻ tuổi nhất của bệnh viện Tế Hoa nữa. Sau đó có lẽ là anh sẽ nghỉ hưu sớm mà không phải chịu áp lực gì, lúc đó anh sẽ có thể hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã đã bị bỏ qua lúc học y.
Hiểu ra chuyện này khiến Thẩm Phương Dục nhịn không được nhớ lại một vài chuyện cũ, là chuyện về việc điền nguyện vọng thi đại học.
Sau khi có điểm thi đại học là những giáo viên tuyển sinh của mấy trường đại học hàng đầu đều liên lạc cho Thẩm Phương Dục. Thật ra dù là trường đại học tốt cỡ nào thì lúc muốn giành những thủ khoa chất lượng tốt này về cũng sẽ tung hết thủ đoạn, giống y như những người bán hàng trong tiệm quần áo đang cố gắng thét to giảm giá vậy.
Đầu tiên là khoe khoang trường học và khoa của mình một phen, sau đó nói cho học sinh nghe họ có thể nhận được bao nhiêu học bổng giống như chủ tiệm bán quần áo dụ dỗ khách bằng cách nói quen thuộc: “Đồ của tiệm chúng tôi tốt lắm, trước cậu có người mới mua một bộ xong đó.”
Sau đó cuộc đối thoại tuyển sinh biến thành: “Tiết lộ cho cậu bạn một chút, người đồng thủ khoa với bạn ở thành phố B cũng định đến trường của chúng tôi học đấy.”
Giáo viên tuyển sinh lặng lẽ truyền đại qua ánh mắt với Thẩm Phương Dục, ám chỉ lấy Giang Tự ra ảnh hưởng đến lựa chọn của Thẩm Phương Dục.
Thẩm Phương Dục vẫn luôn không để ý giáo viên tuyển sinh lải nhải cái gì bỗng dừng một chút: “Cậu ấy báo danh vào trường của mọi người ạ?”
“Đúng vậy!” Giáo viên tuyển sinh của đại học y A kiêu ngạo nói: “Nhắc đến chuyên ngành y thì cả nước có trường nào so được với trường chúng tôi chứ?”
Khi đó cũng đã qua một hai tháng kể từ lần gặp Giang Tự sau kỳ thi đại học kia. Vốn Thẩm Phương Dục tưởng rằng sau khi công bố điểm thi đại học thì Giang Tự ăn nói ngông cuồng đó sẽ tiu nghỉu nhận thua hắn, nhưng không ngờ là bọn họ lại đồng thủ khoa.
Từ lúc thành phố B khôi phục kỳ thi đại học đến năm Thẩm Phương Dục bọn họ thi đại học cũng đã mấy chục năm, nhưng không có hai người nào cùng đạt thủ khoa cả. Ai ngờ năm đó duyên phận lại đến như thế.
18 tuổi, tuổi trẻ khí thịnh nên luôn thích hành động theo cảm tính. Bởi vậy lúc này giáo viên tuyển sinh làm trái với quy định để lộ tin tức ra, khiến Thẩm Phương Dục tâm cao khí ngạo đã viết đại học A khoa y học lâm sàng hệ tám năm vào chỗ nguyện vọng 1 của tờ ghi nguyện vọng đại học ngay tại chỗ.
Thật ra khi đó hắn chỉ muốn gặp lại Giang Tự một lần, sau đó nói với anh: “Tôi đồng thủ khoa với cậu chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này tôi sẽ để cho cậu biết giữa hai chúng ta chỉ có một người được hạng nhất thôi.”
Nhưng Thẩm Phương Dục không nghĩ tới Giang Tự lại nói ra những lời này trước cả hắn, càng không ngờ cậu chàng ở Lục Trung này không dễ đánh bại như hắn tưởng tượng.
Mà bởi vì quyết định lúc giận dỗi này khiến cuộc sống đại học vốn phải thoải mái hơn cấp 3 của hắn trực tiếp thăng cấp thành phó bản địa ngục luôn. Bởi vậy năm đó hắn cứ vô thức lấy Giang Tự làm cớ để từ chối những người theo đuổi mình là do ít nhiều gì hắn cũng có hơi tức giận với bản thân.
Thẩm Phương Dục biết Giang Tự cũng rất mệt mỏi, nhưng có lẽ hắn còn bất đắc dĩ hơn cả Giang Tự nữa...
Là bởi vì hắn tự lựa chọn vào cùng trường với Giang Tự, tự chọn học chung chuyên ngành với anh.
Tự cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá đập vào chân mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc chọn khoa, một lần nữa Thẩm Phương Dục biết được sự lựa chọn của Giang Tự. Khác với lần trước giáo viên tuyển sinh nói cho hắn, lần này là tự hắn hỏi thăm được.
Cuộc sống phân cao thấp với Giang Tự mấy năm nay quá mệt mỏi, hắn muốn được nghỉ ngơi một chút. Nhưng Thẩm Phương Dục không thể nhận thua trước mặt Giang Tự được, cho nên hắn mới chọn khoa mà Giang Tự không có khả năng chọn nhất. Hắn chỉ muốn dùng cách này để tạm biệt Giang Tự thôi.
Kết quả trời xui đất khiến như nào mà hắn và Giang Tự lại đụng vào nhau.
Thậm chí Thẩm Phương Dục còn thấy vô lý hơn cả ngày hắn được thăng chức lên bác sĩ phó trưởng khoa nhanh hơn nhiều so với đám bạn cùng lứa nữa. Hình như từ ngày đầu tiên hắn gặp được Giang Tự năm 18 tuổi đó, cậu bạn học mặc đồng phục Lục Trung này vẫn luôn có một ý nghĩa nào đó trong cuộc đời của hắn.
Mà cuộc đời của hắn hiện tại, đã có một nửa đều là Giang Tự..
Ngày hắn giúp Giang Tự trực đêm, lúc Giang Tự ngủ say hắn đã nghĩ về quá khứ rồi hỏi một câu cậu có hối hận không?
Hắn không phải hỏi Giang Tự, mà hắn đang hỏi chính mình.
... Hắn có hối hận vì năm đó đã điền nguyện vọng giống Giang Tự hay không?
Không hối hận!
Không có Giang Tự làm động lực thì Thẩm Phương Dục cũng tự tin hắn thành công thôi. Sẽ trở thành một bác sĩ ưu tú, hoặc là một nhân tài đứng đầu ở lĩnh vực nào đó.
Nhưng bởi vì gặp Giang Tự, bọn họ mới có thể trở thành hai truyền kỳ sống ở bệnh viện Tế Hoa như bây giờ.
Thẩm Phương Dục đã từng nghĩ rằng Giang Tự vẫn sẽ luôn như vậy, sẽ tiếp tục ở bên cạnh cùng so tài với hắn mãi. Khi cuối cùng hắn cũng chấp nhận được sự thật này thì bỗng có một ngày, Giang Tự lại đi chậm lại.
Anh bắt đầu theo đuổi Chung Lam..
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Thẩm Phương Dục lại bắt đầu đối chọi với anh.
Chung Lam là cô gái đầu tiên Thẩm Phương Dục theo đuổi. Thật ra bây giờ nhớ lại, lúc hắn nói theo đuổi Chung Lam cũng không hành xử như đang theo đuổi cô, mà càng giống như đang phân cao thấp với Giang Tự hơn.
Cả ngày đó sau khi bị từ chối, hắn rủ Giang Tự đi uống rượu cũng không phải do buồn bực vì thất tình. Hắn muốn mượn cồn che giấu, nghiêm túc hỏi Giang Tự: “Cậu muốn kết hôn à? Muốn lập gia đình hả? Cậu... không muốn cạnh tranh với tôi nữa ư?”
Nhưng cuối cùng bị rượu giả ảnh hưởng, hắn đã không hỏi ra bất cứ điều gì.
Thẩm Phương Dục cảm thấy bản thân mình thật khó chiều. Lúc người ta cạnh tranh với hắn thì hắn sợ mệt. Nhưng người ta muốn dừng lại thì hắn lại cảm thấy trống vắng.
Thẩm Phương Dục nghĩ, thật ra hắn rất để ý đến Giang Tự!
Hắn đã từng nghĩ rằng kiểu để ý này là địch ý, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy có lẽ loại để ý này không chỉ liên quan đến địch ý không đâu. Nhưng cụ thể còn có gì nữa thì chính hắn cũng không hiểu được, cũng nhìn không thấu.
Lý do vì sao đến bây giờ khoa học thần kinh vẫn được cho là lĩnh vực nghiên cứu hứa hẹn nhất, là bởi vì nó quá phức tạp, có quá nhiều nan đề không thể giải thích rõ ràng.
Ngay cả bản thân bác sĩ cũng vậy, cũng sẽ xuất hiện tình huống suy nghĩ rối nùi, càng gỡ càng rối hơn.
Thẩm Phương Dục không biết hiện tại là chất dẫn truyền thần kinh* nào đang chiếm giữ các khớp thần kinh* của hắn, nhưng hắn hy vọng nó có thể ngừng tiết ra giùm hắn cái.
Chất dẫn truyền thần kinh này khiến hắn hơi khổ sở, nhưng hắn lại không thể tìm ra được nguyên nhân..
...
Lúc mở cửa nhà ra thấy trong phòng tối thui, Giang Tự có hơi ngoài ý muốn đưa tay bật đèn lên, sau đó anh thấy Thẩm Phương Dục ngồi im trên sô pha.
“Cậu ở nhà à? Sao không bật đèn lên?” Giang Tự hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn nghĩ hai người còn đang chiến tranh lạnh nên Giang Tự không muốn nói chuyện với Thẩm Phương Dục lắm. Nhưng anh muốn nhanh nói chuyện của Dương Nhuỵ cho Thẩm Phương Dục nghe nên đơn giản không thèm so đo với hắn nữa.
“Ừ... tôi hơi mệt.” Thẩm Phương Dục nhéo nhéo ấn đường, giọng nói có hơi khàn.
“Muốn ngủ một chút.”
“Vào phòng ngủ đi.” Giang Tự đặt cặp tài liệu xuống đi qua thì chợt ngửi thấy mùi rượu. Lúc này anh mới phát hiện trên bàn trà có một ly rượu chân cao và một chai vang đỏ. Trong nhà Giang Tự không có rượu nên cái này chắc là Thẩm Phương Dục mua về rồi.
Anh hơi nhíu mày, cầm ly rượu đi rửa sạch rồi cất cả ly rượu và chai rượu vang vào tủ.
“Tôi có chuyện này muốn nói với cậu..” Giang Tự ngồi xuống sô pha, vừa muốn mở miệng thì điện thoại bất ngờ vang lên. Thẩm Phương Dục hất hất cằm, ý bảo anh nhận điện thoại trước. Giang Tự nhìn màn hình thấy người gọi đến là Đường Khả.
Chẳng lẽ kết quả khám thai có vấn đề gì hả?
Giang Tự hơi bất an nhận điện thoại, sau đó nghe Đường Khả nói: “Tin tốt đây! Tin tốt đây!”
Giọng nói của cậu ta rất kích động: “Luận văn của bác sĩ Kenn được công bố rồi! Video phẫu thuật đã được đăng trên trang web của tạp chí, còn có ghi chép số liệu các hạng mục khám thai nữa. Cậu và Thẩm Phương Dục nhanh thảo luận xem khi nào thì mổ được. Tôi sẽ giúp cậu liên hệ phòng mổ cho!” Đường Khả nói với tốc độ cực nhanh.
Trước đó luận văn cứ mãi không được công bố nên Đường Khả đã nói cho Giang Tự trường hợp xấu nhất rồi. Không nghĩ tới trước đó chậm chạp như vậy mà bây giờ đã đùng một cái được đăng lên rồi. Điều này là một bất ngờ rất lớn, ý nghĩa chính là Giang Tự có thể làm phẫu thuật phá thai kịp, không cần phải đợi đến lúc sinh đứa bé ra nữa.
Hiển nhiên Đường Khả rất vui vẻ nên âm lượng giọng nói cũng tăng cao. Giang Tự chưa kịp giảm âm thanh xuống thì giọng nói của Đường Khả đã vang ra từ điện thoại. Giang Tự không biết Thẩm Phương Dục có nghe được hay không nữa.
Không biết vì sao đột nhiên anh không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Phương Dục.
Đường Khả vẫn tiếp tục nói trong điện thoại: “Cậu mau lên mạng xem đi! Bây giờ chắc chắc có rất nhiều đồng nghiệp đang thảo luận chuyện này! Chuyện phá thai không nên để lâu, trước đó cậu đã kéo dài lâu lắm rồi. Cậu nên nhanh nói cho Thẩm Phương Dục để hắn mau chóng chuẩn bị đi!”
Giọng điệu của cậu ta càng lúc càng cao, Giang Tự chỉ nghe mà đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khoa tay múa chân của Đường Khả rồi. Đường Khả nhiệt tình thật lòng nghĩ cho anh như vậy đáng lẽ ra anh phải bị cảm xúc hưng phấn này lây nhiễm mới đúng, nhưng không hiểu vì sao Giang Tự lại cảm thấy Đường Khả hơi ồn ào.
“Tôi biết rồi, tôi xem ngay đây.” Giang Tự cúp máy rồi tìm tin tức trên điện thoại một chút. Không ngờ vừa mới bấm một cái anh đã nhận được tin nhắn thông báo của đại sứ quán...
Visa của anh được thông qua rồi!
Sau ba lần bị từ chối, Giang Tự đã viết một đơn xin xét duyệt kèm theo đầy đủ báo cáo kiểm tra xin xét duyệt lại theo đề nghị của Đường Khả. Nhưng bên đại sứ quán vẫn luôn im lặng không thấy tin tức gì nên Giang Tự cũng đã từ bỏ. Không ngờ rằng ngay lúc này anh lại nhận được thông báo thông qua.
Điều này có nghĩa là anh không cần để Thẩm Phương Dục làm phẫu thuật cho mình nữa, chỉ cần anh chuẩn bị đủ tiền thì thậm chí anh còn có thể bay đến Mỹ tìm bác sĩ Kenn mổ cho mình.
“Sao vậy?” Thẩm Phương Dục hỏi anh.
Giang Tự cầm điện thoại im lặng một lát, sau đó anh xoay mặt qua nhìn Thẩm Phương Dục.
“Luận văn của bác sĩ Kenn được công bố rồi. Visa của tôi... cũng đã được thông qua.”
———
*Chất dẫn truyền thần kinh: là một loại hóa chất nội sinh trong não, hoạt động như một sứ giả để truyền các xung thần kinh giữa những tế bào não. Ví dụ, dopamine và serotonin là hai trong số nhiều loại chất dẫn truyền thần kinh.
*Khớp thần kinh: là khớp nối giữa hai nơron mà tín hiệu có thể truyền qua khớp đó. Một nơron có thể tạo ra hàng ngàn khớp nối này.
———
Nay nghỉ xả stress bữa hông thi nên gõ chương mới cho mn đây
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro