Bác Sĩ Giang Anh Ấy Mang Thai Con Của Oan Gia
Tôi hỏi cậu, cậ...
Hồ Lô Tương
2024-11-13 00:44:19
“Ủa, mới ân ái trước mặt tôi đây mà giờ cãi nhau rồi hả?”
Đường Khả nhìn Giang Tự, ngồi một bên hả hê đùa giỡn: “Này tôi nghe nói Lý Á Lôi bây giờ mua bốn năm căn nhà ở thành phố A rồi đấy. Hình như Hoắc Thành Xuân cũng định về nước. Nếu không cậu liên lạc với bọn họ thử xem, vừa lúc một người có tiền còn một người thì từ nước ngoài về, biết đâu có thể giúp cậu thương lượng với Dr.Kenn giảm tiền xuống.”
Giang Tự dựa vào sô pha nhà Đường Khả xoa eo. Áo khoác mở ra để lộ áo len cổ lọ màu đen bên trong, độ cong của bụng cũng hiện lên rõ ràng.
Không biết vì sao, hai hôm nay Tiếu Tiếu cũng hơi cáu kỉnh, cứ luôn nhảy nhót lung tung trong bụng anh. Giang Tự đặt tay lên bụng vuốt ve an ủi cô nhóc, trả lời Đường Khả: “Cậu vô tư nhỉ?”
“Không vô tư không được nha. Cậu hai ba ngày là chạy tới tìm tôi, tôi không thể điều tiết cảm xúc để chuẩn bị cho cậu tìm đến mọi lúc hả?”
Đường Khả co chân ngồi bên cạnh Giang Tự: “Cậu biết không Giang Tự? Lúc ấy Lý Á Lôi và Hoắc Thành Xuân vì giấu Thẩm Phương Dục mà tặng bánh ngọt rồi trà sữa cho cả lớp, nhờ cả lớp giữ bí mật với Thẩm Phương Dục đấy.”
“Lóp chúng ta chỉ có hai người không nhận được, một là Thẩm Phương Dục và một chính là cậu đó.”
Đường Khả không nhịn được bật cười: “Đoán chừng bọn họ có làm sao cũng không thể ngờ được, cuối cùng người vạch mặt bọn họ với Thẩm Phương Dục lại là cậu.”
Cậu ta càng nói càng cảm thán: “Tất cả đều có duyên số cả.”
Giang Tự: “......”
Hai cậu ấm này đúng là dư tiền thật.
Giang Tự cài áo khoác lại, véo véo ấn đường.
“Nhưng mà Giang Tự này...” Đường Khả nhìn sắc mặt anh, thu hồi ý cười nghiêm túc lại.
“Tôi hỏi cậu, cậu thật sự tin tưởng Thẩm Phương Dục à?”
Đầu ngón tay Giang Tự chợt dừng lại.
Anh biết Đường Khả đang nghi ngờ điều gì.
Trước kia anh và Thẩm Phương Dục chưa yêu nhau nên Thẩm Phương Dục mới không bận lòng gì mà đồng ý làm phẫu thuật cho anh. Nhưng hiện tại, thân là người yêu của anh, Thẩm Phương Dục đứng trước bàn mổ phải mang áp lực tâm lý thế nào, người khác khó mà tưởng tượng nỗi.
Bất kể là khi còn học ở đại học y A hay là lúc đã vào Tế Hoa làm việc thì Giang Tự đều gặp rất nhiều trường hợp người nhà của bác sĩ cần phẫu thuật.
Nhưng tuyệt đại đa số bác sĩ đều sẽ không đích thân thực hiện ca mổ cho người thân của mình.
Bởi vì áp lực quá lớn nên không thể hạ dao được, cũng rất dễ mất bình tĩnh dẫn đến đưa ra phán đoán sai lầm.
Đây là bản chất con người rất khó chống lại và là lẽ thường tình con người rất khó vượt qua.
Mà bác sĩ là một trong những nghề không thể mất đi lý tính được.
Cho nên giáo viên hướng dẫn của anh đã nói với anh rằng, nếu không đến mức không còn cách nào thì không được làm phẫu thuật cho người nhà của mình.
Nhưng khi cái “không còn cách nào” này thật sự xuất hiện thì mỗi một bác sĩ quyết định đứng mổ chính, hơn nữa còn thành công hoàn thành ca phẫu thuật thì sẽ được xem là bác sĩ toàn tài.
Bởi vì điều này có nghĩa là vị bác sĩ này đã thật sự hiểu rõ và khắc sâu vào máu thịt tất cả những phẩm chất và kỹ năng mà nghề nghiệp này yêu cầu.
Vị bác sĩ đó có thể nắm chắc kỹ thuật của chính mình, khi đứng trước bàn mổ cũng đủ tự tin, đủ bình tĩnh. Thậm chí có thể đi ngược lại tính khách quan của bản chất con người.
Trong cuộc đời học hành lâu dài của Giang Tự, anh đã gặp được rất nhiều bác sĩ, đồng nghiệp, giáo sư... Nhưng kiểu bác sĩ như vậy anh chỉ mới gặp được hai người mà thôi.
Một người cắt bỏ khối u ở gan cho mẹ ruột của mình. Một người cắt bỏ khối u di căn cho vợ của mình.
Trong trí nhớ của Giang Tự, đa phần là những trường hợp run tay không thể xuống dao nên phải lâm thời thay đổi người mổ chính. Thậm chí có cả giáo viên ngay cả phòng mổ cũng không dám đi vào.
Sau khi phân tích từ những ví dụ đó tổng hợp lại, Giang Tự nghĩ hẳn là anh không nên tin Thẩm Phương Dục mới đúng.
Nhưng đối với ca phẫu thuật này thì ngoại trừ Thẩm Phương Dục ra, Giang Tự không tìm ra người thứ hai có thể làm anh tin tưởng được.
Albert đã nói rất rõ ràng. Ca phẫu thuật này có phát sinh biến cố hay không có liên quan rất lớn với tình trạng người bệnh. Nếu đổi thành Kenn làm cho anh thì cũng chưa chắc sẽ tốt hơn Thẩm Phương Dục.
Bên cạnh đó, Kenn đột nhiên mở miệng tăng giá quá cao. Tham lam là một mặt, mặc khác... Giang Tự không thể không nghi ngờ anh ta không thật sự nắm chắc được ca phẫu thuật này.
Xem livestream của Albert xong thì chắc chắn Kenn cũng biết ca mổ của anh ta thành công vì có yếu tố may mắn xen lẫn trong đó.
Bây giờ Kenn đang nổi tiếng, anh ta thật sự không cần làm khó người bệnh vì chi phí phẫu thuật. Vì nếu anh ta có thể thực hiện thành công một ca mổ nữa thì cho dù có làm miễn phí cũng không hề có hại gì với anh ta. Thậm chí còn có thể làm cho giá trị con người anh ta tăng cao hơn nữa.
Mà hiện tại anh ta lại đòi một khoản phí phẫu thuật kếch xù như này rất khó không khiến người ta nghi ngờ anh ta đang cố ý đuổi bệnh nhân, hoặc là chừa đường cho chính bản thân mình khi ca mổ này thất bại.
Bây giờ Kenn được nâng lên quá cao, khi có được quá nhiều vinh dự và sự ca ngợi như vậy thì chính anh ta sẽ sợ hãi việc ngã xuống hơn bất kỳ ai.
Nếu Thẩm Phương Dục làm phẫu thuật cho anh thì có thể sẽ lo lắng rất nhiều vì mối quan hệ của bọn họ. Nhưng nếu Kenn làm phẫu thuật cho anh thì cũng sẽ lo lắng nhiều vì danh tiếng của anh ta y như vậy.
Nhưng ngoại trừ hai người này thì thật sự Giang Tự không tìm được người thứ ba.
Trước khi Albert thất bại có lẽ đối phương sẽ đồng ý thử một lần. Nhưng mà hiện tại thì trừ Thẩm Phương Dục ra, có lẽ sẽ không có ai tình nguyện tới gánh vác sự rủi ro này cả.
Trước mắt so với việc “không còn cách nào” thì đúng là càng bó tay hơn.
Hơn nữa, lùi một bước mà nói, sau khi bỏ qua tất cả những suy nghĩ lý tính ở trên đó, chỉ suy nghĩ theo cảm tính thì Giang Tự vẫn luôn tin tưởng Thẩm Phương Dục.
Có lẽ là vì bọn họ đã đấu đá hơn 10 năm, không có ai hiểu biết về trình độ chuyên môn và khả năng ứng phó với vấn đề phát sinh của Thẩm Phương Dục hơn anh cả.
Và một phần nữa là vì đó là người yêu của anh.
Về mặt tình cảm, Giang Tự sẽ tin tưởng người yêu mình vô điều kiện. Chỉ cần Thẩm Phương Dục không tự cho rằng hắn không làm được thì Giang Tự sẽ tin tưởng Thẩm Phương Dục chắc chắn có thể làm được.
Cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ cùng nhau gánh vác hậu quả.
Vậy nên cuối cùng, đáp án Giang Tự cho Đường Khả chính là: “Chỉ cần anh ấy dám thực hiện thì tôi sẽ dám để cho anh ấy làm.”
Sau khi im lặng thật lâu, Đường Khả mới gật đầu nói với anh: “Nếu cậu tin tưởng cậu ta như vậy thì cứ cho cậu ta chút thời gian. Thẩm Phương Dục không phải kiểu người yếu ớt như vậy. Nói không chừng hôm nào đó cậu ra sẽ tự suy nghĩ lại cẩn thận.”
“Ảnh nghĩ tới nghĩ lui còn tự nghĩ ra kết luận là tôi không yêu ảnh kìa.”
Giang Tự than nhẹ một tiếng: “Còn bán cả nhà đi nữa.”
“Giang Tự, cưng phải nhớ kỹ câu này. Quan tâm quá sẽ bị loạn.”
Đường Khả nói: “Cậu ta quan tâm quá sẽ bị loạn và cậu cũng vậy. Cậu đau lòng cho cậu ta ngược lại càng làm cậu ta luống cuống.”
“Thật ra tính tình hai người có một điểm cực kỳ giống nhau. Lúc đi học cũng vậy, thứ gì càng làm không được thì càng muốn làm. Bởi vậy nên hai người các cậu mới đấu đá với nhau đấy.”
“Tôi biết cậu vì quan tâm cậu ta nên mới nói đi tìm Kenn, nhưng tính tình Thẩm Phương Dục là kiểu gì chứ? Bên ngoài cậu ta khiêm tốn cỡ nào thì cốt cách vẫn rất kiêu ngạo. Bằng không cũng sẽ không là đối thủ với cậu nhiều năm như vậy.”
“Lúc này Thẩm Phương Dục đang không vượt qua được chướng ngại trong lòng, nếu cậu không nói câu đó kích thích cậu ta thì có lẽ chỉ qua một khoảng thời gian cậu ta sẽ tự suy nghĩ rõ ràng rồi vượt qua nó. Nhưng khi cậu vừa nói vậy, chắc chắn cậu ta sẽ cảm thấy cậu đang phủ nhận cậu ta, cảm thấy cậu không tin tưởng cậu ta nữa.”
“Cậu ta lo lắng, cậu cũng lo lắng, vậy thì chỉ có rối thành một nùi mà thôi. Nhà á hả? Bán thì cứ bán đi, cầm tiền đi đầu tư kiếm lời cũng được vậy. Dù sao giờ hai người cũng sống chung, đâu có cần ở hai nhà đâu.”
“Cậu đừng không tin tôi. Mặc dù hiện tại tôi đang độc thân nhưng cũng không phải tôi chưa từng có bạn gái.”
Đường Khả mang dáng vẻ bình tĩnh của người từng trải: “Vốn dĩ khi quá yêu một người sẽ rất dễ khiến bản thân thấy tự ti. Hơn nữa rõ ràng cậu ta đã đồng ý làm phẫu thuật cho cậu nhưng hiện tại tâm lý lại có vấn đề. Chắc chắn cậu ta đang tự trách rồi cảm thấy không xứng với cậu hơn nữa.”
Đường Khả từng tâm sự không ít lần chuyện làm sao khiến hai càng tốt hơn với Giang Tự, cậu ta nói: “Nếu tôi là Thẩm Phương Dục thì tôi cũng sẽ nghĩ vậy. Ngay từ đầu rõ ràng cậu từ chối tôi, sau đó bởi vì tôi đánh Hoàng Bân giúp cậu, rồi đuổi theo xe cướp giữa lằn ranh sinh tử trên nước Mỹ để lấy tài liệu nên cậu mới đồng ý với tôi. Thế có phải chỉ vì cậu bị tôi làm cảm động thôi hay không?”
“Hiện tại Thẩm Phương Dục chỉ nghĩ đến chuyện cậu ta không làm được gì cho cậu nên tự nhiên sẽ lo được lo mất. Yêu đương ấy à, nếu cậu ta cảm thấy cậu không yêu cậu ta nhiều đến vậy thì cậu cứ khen, cứ ca ngợi cậu ta nhiều vào. Để cậu ta cảm thấy được cậu thật sự thích cậu ta.” Đường Khả khuyên nhủ.
Hiển nhiên Giang Tự không phải kiểu người giỏi bày tỏ tình cảm ra như vậy. Bảo anh khen ngợi Thẩm Phương Dục.. thật sự có hơi khó khăn.
Giang Tự cụp mắt, né tránh đề nghị của Đường Khả, đơn giản bộc bạch: “Không phải vì tôi cảm động.”
“Đương nhiên tôi biết cậu không phải vì cảm động. Giang Tự là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể đồng ý yêu đương với ai đó chỉ vì cảm động chứ?”
Đường Khả nói: “Lúc cậu nói với tôi hai người đang yêu nhau thì tôi đã biết cậu thật sự có tình cảm với cậu ta, thật sự thích cậu ta rồi.”
“Nhưng bản thân yêu đương và nhìn người khác yêu đương là hai chuyện khác nhau. Tìm hiểu nhau, hiểu lầm nhau, điều chỉnh tính cách cho phù hợp với nhau đều là những việc yêu cầu tự mình cảm nhận. Ai có thể đảm bảo bản thân vĩnh viễn không mắc lỗi? Nếu có thể giữ được một mối tình gắn bó lâu dài thì đều là người tài giỏi cả đấy.”
Đường Khả nói xong thì cười tự giễu, giọng nói lẫn chút trêu chọc đau buồn: “Nếu lúc tôi yêu đương cũng tỉnh táo như đang nói chuyện với cậu bây giờ thì tôi đã kết hôn từ 2 năm trước rồi. Bây giờ chắc cũng có vợ đẹp con ngoan, ai còn rảnh ngồi đây tư vấn tình cảm cho cậu nữa?”
Trước kia Đường Khả có một người bạn gái tình cảm rất tốt, Giang Tự cũng đã gặp rất nhiều lần. Vốn dĩ còn đang bàn bạc chuyện làm phù rể cho Đường Khả nhưng sau đó lại đột nhiên chia tay.
Theo lời Đường Khả kể thì việc học tiến sĩ của cô ấy bị cấp trên làm ảnh hưởng, ngày cưới cũng cứ kéo dài không chọn được. Cô ấy thì sốt ruột nhưng Đường Khả khi đó đang vội vàng kiếm tiền chuẩn bị mua nhà tân hôn nên đã bỏ qua cảm nhận của cô ấy. Áp lực càng lớn thì mâu thuẫn càng nhiều, sau đó cô ấy nói: “Nếu không thì đừng kết hôn nữa.”
Rõ ràng là chuẩn bị để kết hôn nhưng lại vì kết hôn mà chia tay.
Lần đó gần như ngày nào Đường Khả cũng đến nhà Giang Tự ôm anh khóc lóc. Khóc xong thì cùng Giang Tự phục bàn phân tích rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào.
“Trò chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.” Đường Khả lại nhắc lại đáp án năm đó trước mặt Giang Tự lần nữa.
Sau một lúc lâu, cậu ta cảm thán: “Cái này là câu lúc đó cậu đã nói với tôi.”
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Khi yêu đương người ta rất dễ quên đi những điều cơ bản nhất.
Nói đến đây Đường Khả cảm thấy cũng được rồi. Cậu ta đứng lên đi rót ly nước định giải khát cho mình. Ai ngờ nước còn chưa kịp nuốt xuống thì chuông cửa đã vang lên rồi.
Giang Tự đang tự hỏi cũng giật mình, theo bản năng nhìn qua nhưng đột nhiên thu hồi tầm mắt lại.
Đường Khả sâu xa nhìn anh một cái, sau đó nhìn thoáng qua màn hình giám sát rồi nói với Giang Tự: “Người cậu chờ đến rồi.”
“Tôi không có chờ anh ấy.” Giang Tự nói.
“Ngay cả quần áo cậu cũng không thèm mang theo mà chẳng lẽ định ở lại nhà tôi thật?” Đường Khả cười cười, không thèm nể mặt bạn thân nhiều năm của mình.
“Vậy mà còn bảo không đợi cậu ta hả?”
Giang Tự: “......”
“Ê cưng nói xem... Có khi nào cậu ta tới đưa quần áo cho cưng không?” Đường Khả suy đoán.
Mặc dù theo lý thì sẽ không đến mức vậy đâu. Nhưng gần đây Thẩm Phương Dục thật sự khác thường nên Giang Tự cũng bối rối theo.
Anh mở to mắt nhìn Đường Khả đi mở cửa. Nếu Thẩm Phương Dục thật sự mang quần áo đến đây thì anh sẽ quăng cả hắn và quần áo ra ngoài luôn.
Cũng may, Thẩm Phương Dục không có xách vali hay gì theo hết. Hắn chỉ đưa một giỏ trái cây cho Đường Khả mà thôi.
“Nhìn người ta xem, tới nhà còn biết mang quà biếu theo đấy.” Đường Khả cười tủm tỉm nhận lấy. Sau đó đi qua túm Giang Tự đang ngồi trên sô pha lên kéo đi ra: “Về đi về đi về đi! Tôi muốn đi ngủ.”
Giang Tự liếc Thẩm Phương Dục một cái. Người sau đầu tiên trốn ánh mắt anh, sau một lúc lại quay lại nhỏ giọng nói: “Về em nhé? Trong nhà cũng có trái cây đó.. Có táo, có sầu riêng nữa.”
Đường Khả không biết Thẩm Phương Dục và Giang Tự đang thì thầm cái gì. Nhưng rõ ràng sau khi Thẩm Phương Dục nói xong, Giang Tự đột nhiên đi về trước vài bước.
Nhưng cố tình vẫn mạnh miệng: “Em không ăn sầu riêng.”
Có lẽ là không biết nên nói như thế nào. Cũng có lẽ là trước khi trò chuyện nghiêm túc cần có một khoảng thời gian giảm xóc nên cả đoạn đường về nhà đều rất im lặng. Cặp người yêu mới vừa cãi nhau xuống xe, vai kề vai đi vào nhà, ai cũng không lên tiếng.
Mãi đến khi đi vào thang máy, Giang Tự mới đột nhiên vươn tay ôm Thẩm Phương Dục từ phía sau.
Thẩm Phương Dục căng thẳng cả một đường cũng không nhịn được nữa, xoay người ôm Giang Tự vào lòng. Nỗi chua xót trong lòng dâng lên chóp mũi như đang ngâm trong nước chanh vậy.
Thang máy dừng ở lầu 12 nửa ngày tự động quay về lầu 1. Mãi đến khi nó bò lên lầu 12 lần thứ hai thì hai người trong thang máy mới chịu đi ra.
“Anh sai rồi. Anh không nên tự ý bán nhà khi không có sự đồng ý của em. Anh xin lỗi.” Thẩm Phương Dục nói.
Trái tim vẫn còn nóng hôi hổi, Giang Tự mở cửa nhìn Thẩm Phương Dục: “Lần trước em đã nói với anh thế nào?”
Thẩm Phương Dục sửng sốt một lát, sau đó ngập ngừng nói: “Anh... yêu em.”
“Lặp lại lần nữa.”
“Anh yêu em.” Lần này gần như Thẩm Phương Dục buột miệng thốt ra tựa như bản năng.
Hắn nhìn mặt Giang Tự nói: “Anh yêu em, Giang Tự.”
Hai tiếng “yêu em” quá mạnh mẽ khiến đầu óc Giang Tự trắng xoá trong chốc lát. Giang Tự quay đầu đi, một lát sau lại quay lại nhìn Thẩm Phương Dục, những lời đè nén trong lòng cũng thuận lời bật ra.
“Khoảng thời gian này anh quá áp lực. Em thật sự rất lo lắng cho anh.”
“Anh hơi rối rắm nên cứ mơ thấy ác mộng hoài.” Thẩm Phương Dục nói.
“Em bỏ thuốc ngủ vào ly nước của anh.” Giang Tự thú nhận.
“Lần trước anh có thấy nhưng anh vẫn uống.”
“Không phải em muốn đi tìm Kenn. Em chỉ muốn để anh thả lỏng một chút.”
“Vậy em còn tin tưởng anh không?”
Giang Tự im lặng trong chốc lát, đột nhiên lấy một chiếc USB từ trong cặp tài liệu ra. Anh mở máy chiếu trong phòng khách lên cắm USB vào sau đó mở một file ppt. Âm nhạc lãng mạn quyến luyến vang lên, Giang Tự chọn autoplay rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phương Dục.
“Vốn dĩ ngày anh từ Mỹ trở về em định cho anh xem. Kết quả anh giành tỏ tình trước nên em không chiếu nữa.” Anh đặt tay lên tay Thẩm Phương Dục, giương mắt nhìn màn hình: “Bây giờ xem cũng được.”
Phòng khách tối om yên tĩnh, ánh sáng từ máy chiếu rơi trên khuôn mặt hai người, phác hoạ từng đường nét rất rõ ràng.
Giang Tự làm ppt rất đơn giản, giống như kiểu anh vẫn làm báo cáo bình thường. Mỗi bức ảnh đều có ngày tháng và nguồn ảnh bên góc dưới bên phải.
Đều là những bức ảnh chụp chung của Giang Tự và Thẩm Phương Dục từ năm 18 tuổi đến nay.
Có ảnh có rất nhiều người, có ảnh cũng chỉ có hai người họ. Đa số đều là ảnh trên trang web chính thức của trường, có một ít là ảnh trên diễn đàn và vài trang web khác.
Tấm đầu tiên là ảnh trên báo khi bọn họ đỗ trạng nguyên* năm đó. Thiếu niên 18 tuổi mặt mày ngây ngô, một trái một phải xuất hiện trên mặt báo trông vô cùng xứng đôi.
Tấm thứ hai là ảnh chụp chung cả lớp đầu tiên sau khi nhập học đại học y A. Tất cả học sinh đều mặc đồng phục quân sự màu xanh quân đội.
Khi đó đang trong thời gian huấn luyện quân sự, bởi vì chiều cao xấp xỉ nên đôi đối thủ bị xếp đứng cạnh nhau, cả hai đều đang nở nụ cười với ống kính. Trên mặt thì tươi tắn nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai cánh tay đáng lý phải kề sát nhau của hai người cùng biến mất.
Thẩm Phương Dục nhớ rõ, mãi đến khi chụp tấm ảnh kia, cánh tay của hắn và Giang Tự vẫn còn đấu đá gay gắt ở sau lưng đây.
Sau đó là ảnh tập thể cả lớp mặc áo blouse lần đầu tiên vào ngày tuyên thệ. Lời thề của sinh viên được khắc lên tấm bia đá sẫm màu. Đám học sinh lần đầu khoác áo blouse thoạt nhìn vô cùng hăng hái.
Thẩm Phương Dục nhìn tấm ảnh đó là có thể nhớ tới lúc Giang Tự và bạn bè cười nói đi qua trước mặt hắn, gió thổi bay góc áo blouse của anh. Bộ quần áo chính quy phác hoạ dáng người cao gầy của anh rất rõ ràng.
Đó là bác sĩ Tiểu Giang năm 18 tuổi không thể được gọi là bác sĩ. Không nghĩ tới sau 10 năm mặc áo blouse mà Thẩm Phương Dục vẫn còn nhớ như in dáng vẻ Gianh Tự mặc nó lần đầu.
Ppt tiếp tục trình chiếu, trong trận bóng rổ chào đón tân sinh viên, họ cùng nhau mặc áo đồng phục màu đỏ nâng cúp hạng nhất. Nhưng hai người lại ăn ý quay đầu đi, không thèm nhìn nhau một cái.
Hiện trường trao giải cuộc thi hùng biện, hội trường phát học bổng. Ảnh chụp chung của Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ.
Sau lễ tốt nghiệp, hai cậu sinh viên ưu tú mặc quần áo tiến sĩ màu đỏ một trái một phải đứng cạnh hiệu trưởng chụp ảnh. Giống như đôi chồng chồng đang nhận lời chúc phúc tân hôn.
Bức ảnh tốt nghiệp tượng trưng cho sự kết thúc cuộc sống sinh viên. Bọn họ vẫn như 8 năm trước, đấu đá khó phân cao thấp mà đứng cùng nhau.
Sau đó, ppt trình chiếu đến lúc hai chàng trai tiến vào bệnh viện Tế Hoa phụ thuộc đại học y A. Từ bác sĩ nội trú đến bác sĩ điều trị rồi lại đến bác sĩ phó trưởng khoa. Một lần rồi một lần song song đứng trên giao diện giới thiệu ở khoa phụ sản.
Mỗi tấm ảnh hắn đều tươi cười toả nắng, sáng sủa tự tin như mặt trời ban trưa.
Ký ức thật sự là một thứ gì đó rất kỳ diệu. Rất nhiều người cho rằng mình đã sớm quên chuyện đó, nhưng giờ phút này ngồi xem lại từng tấm ảnh chụp thì đều có thể nhớ lại từng ký ức rời rạc của năm đó rất rõ ràng.
Nhiều năm như vậy mà không bỏ sót một tấm ảnh nào. Cũng không biết Giang Tự đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức đi sưu tầm tất cả những tấm ảnh này nữa.
Mà trong tất cả ảnh chụp, chỉ có 2 tấm không ghi rõ nguồn gốc.
... Bởi vì đó là ảnh chính Giang Tự chụp.
Một tấm là ảnh chụp bọn họ ngồi trên cửa sổ lồi trong phòng làm việc của Giang Tự.
Một tấm khác thì không phải ảnh chụp chung.
Ppt vẫn luôn trình chiếu ảnh rất nhiều người, đột nhiên xuất hiện một tấm ảnh trơ trọi chỉ có một người duy nhất.
Giáo sư Thẩm mặc bộ vest màu đen, nghiêm chỉnh trưởng thành giữa buổi hội thảo giao lưu học thuật.
Sau đó âm nhạc dần dần kết thúc, bàn tay Giang Tự đang bao trùm trên tay hắn cũng dời xuống chen vào giữa 5 ngón tay.
Thẩm Phương Dục vẫn chưa kịp cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người thì màn hình vẫn chỉ luôn xuất hiện hình ảnh cuối cùng cũng xuất hiện hàng chữ đầu tiên.
“Shall I compare thee to a summer”s day?”*
(Em có nên xem anh như một ngày mùa hạ?)
Có gì đó vang lên như tiếng đá đập vào hồ nước khiến trái tim Thẩm Phương Dục run lên. Rồi sau đó thật lâu cũng không thể ổn định lại.
Đây là lần thứ hai Giang Tự nhắc tới chuyện hắn giành tỏ tình trước anh.
Ban đầu hắn vẫn luôn cho rằng đây chỉ là vì d/ục vọng cạnh tranh nên Giang Tự thuận miệng nói ra thôi. Mãi đến hôm nay hắn mới thật sự tin rằng Giang Tự nghiêm túc thích hắn.
Giang Tự sẽ chụp trộm dáng vẻ toả sáng của hắn.
Giang Tự sẽ gọi hắn là mùa hè.
Giang Tự là một người rất kiệm lời. Thẩm Phương Dục biết đây là câu tỏ tình đong đầy tình yêu nhất mà anh có thể nói ra được.
Cõi lòng hắn đột nhiên chua xót, cảm xúc không thể diễn tả bằng lời va chạm trong lồng ngực khiến hàng mi hắn run rẩy.
Câu nói đó không dừng lại trên ppt lâu lắm. Khi màn hình tối xuống thì giọng nói Giang Tự cũng vang lên: “Kenn là một vị bác sĩ ưu tú. Nhưng sự tin tưởng em dành cho anh ta tuyệt đối không bao giờ bằng anh.”
Làn gió khẽ lướt qua màn cửa.
Ảnh ngược của Thẩm Phương Dục hiện lên trong đôi mắt Giang Tự. Trước khi hôn lên đôi môi người anh yêu, Giang Tự đã nhẹ giọng trả lời câu hỏi mà Thẩm Phương Dục đã hỏi trước khi chiếu ppt: “Chỉ cần anh cảm thấy anh có thể làm thì em và Tiếu Tiếu sẽ mãi mãi tin tưởng anh.”
Tình yêu là một thứ gì đó rất thần kỳ. Nó có thể khiến người bị động trở nên chủ động, cũng có thể khiến người tự tin trở nên tự ti.
Nhưng cuối cùng, một mối quan hệ tốt đẹp sẽ khiến con bướm phá kén, khiến phượng hoàng niết bàn. Sẽ khiến người đang đắm chìm nó tin tưởng tình yêu là điều tốt đẹp nhất.
Cuối cùng bác sĩ Thẩm không nhịn được cảm xúc trong lòng nữa. Giữa nụ hôn quyến luyến chứa chan tình cảm, hứa hẹn với Giang Tự: “Anh bảo đảm anh có thể!”
———
*Trạng nguyên: Người đứng đầu với số điểm cao nhất và đạt ngưỡng mà đơn vị/địa phương đó quy định về danh hiệu Trạng nguyên. Không phải năm nào cũng có trạng nguyên, danh hiệu này còn khó hơn cả thủ khoa!
Lần trước tui đọc bộ Thượng Vị, editor có chú thích về danh hiệu này nên tui mới biết bên Trung trạng nguyên và thủ khoa khác nhau á. (Cảm ơn bạn editor bộ Thượng Vị nha!)
Bản gốc là bs Giang với bs Thẩm đỗ Trạng nguyên mà trước đó tui không biết nên edit là thủ khoa. Từ từ tui sẽ sửa lại nha, hoặc bạn nào thấy cmt giùm tui tui sửa lại liền! Mn thông cảm cho tui nha
*Shall I compare thee to a summer”s day?: là một câu thơ trong bài thơ Sonnet 018 của Shakespeare.
Đường Khả nhìn Giang Tự, ngồi một bên hả hê đùa giỡn: “Này tôi nghe nói Lý Á Lôi bây giờ mua bốn năm căn nhà ở thành phố A rồi đấy. Hình như Hoắc Thành Xuân cũng định về nước. Nếu không cậu liên lạc với bọn họ thử xem, vừa lúc một người có tiền còn một người thì từ nước ngoài về, biết đâu có thể giúp cậu thương lượng với Dr.Kenn giảm tiền xuống.”
Giang Tự dựa vào sô pha nhà Đường Khả xoa eo. Áo khoác mở ra để lộ áo len cổ lọ màu đen bên trong, độ cong của bụng cũng hiện lên rõ ràng.
Không biết vì sao, hai hôm nay Tiếu Tiếu cũng hơi cáu kỉnh, cứ luôn nhảy nhót lung tung trong bụng anh. Giang Tự đặt tay lên bụng vuốt ve an ủi cô nhóc, trả lời Đường Khả: “Cậu vô tư nhỉ?”
“Không vô tư không được nha. Cậu hai ba ngày là chạy tới tìm tôi, tôi không thể điều tiết cảm xúc để chuẩn bị cho cậu tìm đến mọi lúc hả?”
Đường Khả co chân ngồi bên cạnh Giang Tự: “Cậu biết không Giang Tự? Lúc ấy Lý Á Lôi và Hoắc Thành Xuân vì giấu Thẩm Phương Dục mà tặng bánh ngọt rồi trà sữa cho cả lớp, nhờ cả lớp giữ bí mật với Thẩm Phương Dục đấy.”
“Lóp chúng ta chỉ có hai người không nhận được, một là Thẩm Phương Dục và một chính là cậu đó.”
Đường Khả không nhịn được bật cười: “Đoán chừng bọn họ có làm sao cũng không thể ngờ được, cuối cùng người vạch mặt bọn họ với Thẩm Phương Dục lại là cậu.”
Cậu ta càng nói càng cảm thán: “Tất cả đều có duyên số cả.”
Giang Tự: “......”
Hai cậu ấm này đúng là dư tiền thật.
Giang Tự cài áo khoác lại, véo véo ấn đường.
“Nhưng mà Giang Tự này...” Đường Khả nhìn sắc mặt anh, thu hồi ý cười nghiêm túc lại.
“Tôi hỏi cậu, cậu thật sự tin tưởng Thẩm Phương Dục à?”
Đầu ngón tay Giang Tự chợt dừng lại.
Anh biết Đường Khả đang nghi ngờ điều gì.
Trước kia anh và Thẩm Phương Dục chưa yêu nhau nên Thẩm Phương Dục mới không bận lòng gì mà đồng ý làm phẫu thuật cho anh. Nhưng hiện tại, thân là người yêu của anh, Thẩm Phương Dục đứng trước bàn mổ phải mang áp lực tâm lý thế nào, người khác khó mà tưởng tượng nỗi.
Bất kể là khi còn học ở đại học y A hay là lúc đã vào Tế Hoa làm việc thì Giang Tự đều gặp rất nhiều trường hợp người nhà của bác sĩ cần phẫu thuật.
Nhưng tuyệt đại đa số bác sĩ đều sẽ không đích thân thực hiện ca mổ cho người thân của mình.
Bởi vì áp lực quá lớn nên không thể hạ dao được, cũng rất dễ mất bình tĩnh dẫn đến đưa ra phán đoán sai lầm.
Đây là bản chất con người rất khó chống lại và là lẽ thường tình con người rất khó vượt qua.
Mà bác sĩ là một trong những nghề không thể mất đi lý tính được.
Cho nên giáo viên hướng dẫn của anh đã nói với anh rằng, nếu không đến mức không còn cách nào thì không được làm phẫu thuật cho người nhà của mình.
Nhưng khi cái “không còn cách nào” này thật sự xuất hiện thì mỗi một bác sĩ quyết định đứng mổ chính, hơn nữa còn thành công hoàn thành ca phẫu thuật thì sẽ được xem là bác sĩ toàn tài.
Bởi vì điều này có nghĩa là vị bác sĩ này đã thật sự hiểu rõ và khắc sâu vào máu thịt tất cả những phẩm chất và kỹ năng mà nghề nghiệp này yêu cầu.
Vị bác sĩ đó có thể nắm chắc kỹ thuật của chính mình, khi đứng trước bàn mổ cũng đủ tự tin, đủ bình tĩnh. Thậm chí có thể đi ngược lại tính khách quan của bản chất con người.
Trong cuộc đời học hành lâu dài của Giang Tự, anh đã gặp được rất nhiều bác sĩ, đồng nghiệp, giáo sư... Nhưng kiểu bác sĩ như vậy anh chỉ mới gặp được hai người mà thôi.
Một người cắt bỏ khối u ở gan cho mẹ ruột của mình. Một người cắt bỏ khối u di căn cho vợ của mình.
Trong trí nhớ của Giang Tự, đa phần là những trường hợp run tay không thể xuống dao nên phải lâm thời thay đổi người mổ chính. Thậm chí có cả giáo viên ngay cả phòng mổ cũng không dám đi vào.
Sau khi phân tích từ những ví dụ đó tổng hợp lại, Giang Tự nghĩ hẳn là anh không nên tin Thẩm Phương Dục mới đúng.
Nhưng đối với ca phẫu thuật này thì ngoại trừ Thẩm Phương Dục ra, Giang Tự không tìm ra người thứ hai có thể làm anh tin tưởng được.
Albert đã nói rất rõ ràng. Ca phẫu thuật này có phát sinh biến cố hay không có liên quan rất lớn với tình trạng người bệnh. Nếu đổi thành Kenn làm cho anh thì cũng chưa chắc sẽ tốt hơn Thẩm Phương Dục.
Bên cạnh đó, Kenn đột nhiên mở miệng tăng giá quá cao. Tham lam là một mặt, mặc khác... Giang Tự không thể không nghi ngờ anh ta không thật sự nắm chắc được ca phẫu thuật này.
Xem livestream của Albert xong thì chắc chắn Kenn cũng biết ca mổ của anh ta thành công vì có yếu tố may mắn xen lẫn trong đó.
Bây giờ Kenn đang nổi tiếng, anh ta thật sự không cần làm khó người bệnh vì chi phí phẫu thuật. Vì nếu anh ta có thể thực hiện thành công một ca mổ nữa thì cho dù có làm miễn phí cũng không hề có hại gì với anh ta. Thậm chí còn có thể làm cho giá trị con người anh ta tăng cao hơn nữa.
Mà hiện tại anh ta lại đòi một khoản phí phẫu thuật kếch xù như này rất khó không khiến người ta nghi ngờ anh ta đang cố ý đuổi bệnh nhân, hoặc là chừa đường cho chính bản thân mình khi ca mổ này thất bại.
Bây giờ Kenn được nâng lên quá cao, khi có được quá nhiều vinh dự và sự ca ngợi như vậy thì chính anh ta sẽ sợ hãi việc ngã xuống hơn bất kỳ ai.
Nếu Thẩm Phương Dục làm phẫu thuật cho anh thì có thể sẽ lo lắng rất nhiều vì mối quan hệ của bọn họ. Nhưng nếu Kenn làm phẫu thuật cho anh thì cũng sẽ lo lắng nhiều vì danh tiếng của anh ta y như vậy.
Nhưng ngoại trừ hai người này thì thật sự Giang Tự không tìm được người thứ ba.
Trước khi Albert thất bại có lẽ đối phương sẽ đồng ý thử một lần. Nhưng mà hiện tại thì trừ Thẩm Phương Dục ra, có lẽ sẽ không có ai tình nguyện tới gánh vác sự rủi ro này cả.
Trước mắt so với việc “không còn cách nào” thì đúng là càng bó tay hơn.
Hơn nữa, lùi một bước mà nói, sau khi bỏ qua tất cả những suy nghĩ lý tính ở trên đó, chỉ suy nghĩ theo cảm tính thì Giang Tự vẫn luôn tin tưởng Thẩm Phương Dục.
Có lẽ là vì bọn họ đã đấu đá hơn 10 năm, không có ai hiểu biết về trình độ chuyên môn và khả năng ứng phó với vấn đề phát sinh của Thẩm Phương Dục hơn anh cả.
Và một phần nữa là vì đó là người yêu của anh.
Về mặt tình cảm, Giang Tự sẽ tin tưởng người yêu mình vô điều kiện. Chỉ cần Thẩm Phương Dục không tự cho rằng hắn không làm được thì Giang Tự sẽ tin tưởng Thẩm Phương Dục chắc chắn có thể làm được.
Cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ cùng nhau gánh vác hậu quả.
Vậy nên cuối cùng, đáp án Giang Tự cho Đường Khả chính là: “Chỉ cần anh ấy dám thực hiện thì tôi sẽ dám để cho anh ấy làm.”
Sau khi im lặng thật lâu, Đường Khả mới gật đầu nói với anh: “Nếu cậu tin tưởng cậu ta như vậy thì cứ cho cậu ta chút thời gian. Thẩm Phương Dục không phải kiểu người yếu ớt như vậy. Nói không chừng hôm nào đó cậu ra sẽ tự suy nghĩ lại cẩn thận.”
“Ảnh nghĩ tới nghĩ lui còn tự nghĩ ra kết luận là tôi không yêu ảnh kìa.”
Giang Tự than nhẹ một tiếng: “Còn bán cả nhà đi nữa.”
“Giang Tự, cưng phải nhớ kỹ câu này. Quan tâm quá sẽ bị loạn.”
Đường Khả nói: “Cậu ta quan tâm quá sẽ bị loạn và cậu cũng vậy. Cậu đau lòng cho cậu ta ngược lại càng làm cậu ta luống cuống.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật ra tính tình hai người có một điểm cực kỳ giống nhau. Lúc đi học cũng vậy, thứ gì càng làm không được thì càng muốn làm. Bởi vậy nên hai người các cậu mới đấu đá với nhau đấy.”
“Tôi biết cậu vì quan tâm cậu ta nên mới nói đi tìm Kenn, nhưng tính tình Thẩm Phương Dục là kiểu gì chứ? Bên ngoài cậu ta khiêm tốn cỡ nào thì cốt cách vẫn rất kiêu ngạo. Bằng không cũng sẽ không là đối thủ với cậu nhiều năm như vậy.”
“Lúc này Thẩm Phương Dục đang không vượt qua được chướng ngại trong lòng, nếu cậu không nói câu đó kích thích cậu ta thì có lẽ chỉ qua một khoảng thời gian cậu ta sẽ tự suy nghĩ rõ ràng rồi vượt qua nó. Nhưng khi cậu vừa nói vậy, chắc chắn cậu ta sẽ cảm thấy cậu đang phủ nhận cậu ta, cảm thấy cậu không tin tưởng cậu ta nữa.”
“Cậu ta lo lắng, cậu cũng lo lắng, vậy thì chỉ có rối thành một nùi mà thôi. Nhà á hả? Bán thì cứ bán đi, cầm tiền đi đầu tư kiếm lời cũng được vậy. Dù sao giờ hai người cũng sống chung, đâu có cần ở hai nhà đâu.”
“Cậu đừng không tin tôi. Mặc dù hiện tại tôi đang độc thân nhưng cũng không phải tôi chưa từng có bạn gái.”
Đường Khả mang dáng vẻ bình tĩnh của người từng trải: “Vốn dĩ khi quá yêu một người sẽ rất dễ khiến bản thân thấy tự ti. Hơn nữa rõ ràng cậu ta đã đồng ý làm phẫu thuật cho cậu nhưng hiện tại tâm lý lại có vấn đề. Chắc chắn cậu ta đang tự trách rồi cảm thấy không xứng với cậu hơn nữa.”
Đường Khả từng tâm sự không ít lần chuyện làm sao khiến hai càng tốt hơn với Giang Tự, cậu ta nói: “Nếu tôi là Thẩm Phương Dục thì tôi cũng sẽ nghĩ vậy. Ngay từ đầu rõ ràng cậu từ chối tôi, sau đó bởi vì tôi đánh Hoàng Bân giúp cậu, rồi đuổi theo xe cướp giữa lằn ranh sinh tử trên nước Mỹ để lấy tài liệu nên cậu mới đồng ý với tôi. Thế có phải chỉ vì cậu bị tôi làm cảm động thôi hay không?”
“Hiện tại Thẩm Phương Dục chỉ nghĩ đến chuyện cậu ta không làm được gì cho cậu nên tự nhiên sẽ lo được lo mất. Yêu đương ấy à, nếu cậu ta cảm thấy cậu không yêu cậu ta nhiều đến vậy thì cậu cứ khen, cứ ca ngợi cậu ta nhiều vào. Để cậu ta cảm thấy được cậu thật sự thích cậu ta.” Đường Khả khuyên nhủ.
Hiển nhiên Giang Tự không phải kiểu người giỏi bày tỏ tình cảm ra như vậy. Bảo anh khen ngợi Thẩm Phương Dục.. thật sự có hơi khó khăn.
Giang Tự cụp mắt, né tránh đề nghị của Đường Khả, đơn giản bộc bạch: “Không phải vì tôi cảm động.”
“Đương nhiên tôi biết cậu không phải vì cảm động. Giang Tự là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể đồng ý yêu đương với ai đó chỉ vì cảm động chứ?”
Đường Khả nói: “Lúc cậu nói với tôi hai người đang yêu nhau thì tôi đã biết cậu thật sự có tình cảm với cậu ta, thật sự thích cậu ta rồi.”
“Nhưng bản thân yêu đương và nhìn người khác yêu đương là hai chuyện khác nhau. Tìm hiểu nhau, hiểu lầm nhau, điều chỉnh tính cách cho phù hợp với nhau đều là những việc yêu cầu tự mình cảm nhận. Ai có thể đảm bảo bản thân vĩnh viễn không mắc lỗi? Nếu có thể giữ được một mối tình gắn bó lâu dài thì đều là người tài giỏi cả đấy.”
Đường Khả nói xong thì cười tự giễu, giọng nói lẫn chút trêu chọc đau buồn: “Nếu lúc tôi yêu đương cũng tỉnh táo như đang nói chuyện với cậu bây giờ thì tôi đã kết hôn từ 2 năm trước rồi. Bây giờ chắc cũng có vợ đẹp con ngoan, ai còn rảnh ngồi đây tư vấn tình cảm cho cậu nữa?”
Trước kia Đường Khả có một người bạn gái tình cảm rất tốt, Giang Tự cũng đã gặp rất nhiều lần. Vốn dĩ còn đang bàn bạc chuyện làm phù rể cho Đường Khả nhưng sau đó lại đột nhiên chia tay.
Theo lời Đường Khả kể thì việc học tiến sĩ của cô ấy bị cấp trên làm ảnh hưởng, ngày cưới cũng cứ kéo dài không chọn được. Cô ấy thì sốt ruột nhưng Đường Khả khi đó đang vội vàng kiếm tiền chuẩn bị mua nhà tân hôn nên đã bỏ qua cảm nhận của cô ấy. Áp lực càng lớn thì mâu thuẫn càng nhiều, sau đó cô ấy nói: “Nếu không thì đừng kết hôn nữa.”
Rõ ràng là chuẩn bị để kết hôn nhưng lại vì kết hôn mà chia tay.
Lần đó gần như ngày nào Đường Khả cũng đến nhà Giang Tự ôm anh khóc lóc. Khóc xong thì cùng Giang Tự phục bàn phân tích rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào.
“Trò chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.” Đường Khả lại nhắc lại đáp án năm đó trước mặt Giang Tự lần nữa.
Sau một lúc lâu, cậu ta cảm thán: “Cái này là câu lúc đó cậu đã nói với tôi.”
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Khi yêu đương người ta rất dễ quên đi những điều cơ bản nhất.
Nói đến đây Đường Khả cảm thấy cũng được rồi. Cậu ta đứng lên đi rót ly nước định giải khát cho mình. Ai ngờ nước còn chưa kịp nuốt xuống thì chuông cửa đã vang lên rồi.
Giang Tự đang tự hỏi cũng giật mình, theo bản năng nhìn qua nhưng đột nhiên thu hồi tầm mắt lại.
Đường Khả sâu xa nhìn anh một cái, sau đó nhìn thoáng qua màn hình giám sát rồi nói với Giang Tự: “Người cậu chờ đến rồi.”
“Tôi không có chờ anh ấy.” Giang Tự nói.
“Ngay cả quần áo cậu cũng không thèm mang theo mà chẳng lẽ định ở lại nhà tôi thật?” Đường Khả cười cười, không thèm nể mặt bạn thân nhiều năm của mình.
“Vậy mà còn bảo không đợi cậu ta hả?”
Giang Tự: “......”
“Ê cưng nói xem... Có khi nào cậu ta tới đưa quần áo cho cưng không?” Đường Khả suy đoán.
Mặc dù theo lý thì sẽ không đến mức vậy đâu. Nhưng gần đây Thẩm Phương Dục thật sự khác thường nên Giang Tự cũng bối rối theo.
Anh mở to mắt nhìn Đường Khả đi mở cửa. Nếu Thẩm Phương Dục thật sự mang quần áo đến đây thì anh sẽ quăng cả hắn và quần áo ra ngoài luôn.
Cũng may, Thẩm Phương Dục không có xách vali hay gì theo hết. Hắn chỉ đưa một giỏ trái cây cho Đường Khả mà thôi.
“Nhìn người ta xem, tới nhà còn biết mang quà biếu theo đấy.” Đường Khả cười tủm tỉm nhận lấy. Sau đó đi qua túm Giang Tự đang ngồi trên sô pha lên kéo đi ra: “Về đi về đi về đi! Tôi muốn đi ngủ.”
Giang Tự liếc Thẩm Phương Dục một cái. Người sau đầu tiên trốn ánh mắt anh, sau một lúc lại quay lại nhỏ giọng nói: “Về em nhé? Trong nhà cũng có trái cây đó.. Có táo, có sầu riêng nữa.”
Đường Khả không biết Thẩm Phương Dục và Giang Tự đang thì thầm cái gì. Nhưng rõ ràng sau khi Thẩm Phương Dục nói xong, Giang Tự đột nhiên đi về trước vài bước.
Nhưng cố tình vẫn mạnh miệng: “Em không ăn sầu riêng.”
Có lẽ là không biết nên nói như thế nào. Cũng có lẽ là trước khi trò chuyện nghiêm túc cần có một khoảng thời gian giảm xóc nên cả đoạn đường về nhà đều rất im lặng. Cặp người yêu mới vừa cãi nhau xuống xe, vai kề vai đi vào nhà, ai cũng không lên tiếng.
Mãi đến khi đi vào thang máy, Giang Tự mới đột nhiên vươn tay ôm Thẩm Phương Dục từ phía sau.
Thẩm Phương Dục căng thẳng cả một đường cũng không nhịn được nữa, xoay người ôm Giang Tự vào lòng. Nỗi chua xót trong lòng dâng lên chóp mũi như đang ngâm trong nước chanh vậy.
Thang máy dừng ở lầu 12 nửa ngày tự động quay về lầu 1. Mãi đến khi nó bò lên lầu 12 lần thứ hai thì hai người trong thang máy mới chịu đi ra.
“Anh sai rồi. Anh không nên tự ý bán nhà khi không có sự đồng ý của em. Anh xin lỗi.” Thẩm Phương Dục nói.
Trái tim vẫn còn nóng hôi hổi, Giang Tự mở cửa nhìn Thẩm Phương Dục: “Lần trước em đã nói với anh thế nào?”
Thẩm Phương Dục sửng sốt một lát, sau đó ngập ngừng nói: “Anh... yêu em.”
“Lặp lại lần nữa.”
“Anh yêu em.” Lần này gần như Thẩm Phương Dục buột miệng thốt ra tựa như bản năng.
Hắn nhìn mặt Giang Tự nói: “Anh yêu em, Giang Tự.”
Hai tiếng “yêu em” quá mạnh mẽ khiến đầu óc Giang Tự trắng xoá trong chốc lát. Giang Tự quay đầu đi, một lát sau lại quay lại nhìn Thẩm Phương Dục, những lời đè nén trong lòng cũng thuận lời bật ra.
“Khoảng thời gian này anh quá áp lực. Em thật sự rất lo lắng cho anh.”
“Anh hơi rối rắm nên cứ mơ thấy ác mộng hoài.” Thẩm Phương Dục nói.
“Em bỏ thuốc ngủ vào ly nước của anh.” Giang Tự thú nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lần trước anh có thấy nhưng anh vẫn uống.”
“Không phải em muốn đi tìm Kenn. Em chỉ muốn để anh thả lỏng một chút.”
“Vậy em còn tin tưởng anh không?”
Giang Tự im lặng trong chốc lát, đột nhiên lấy một chiếc USB từ trong cặp tài liệu ra. Anh mở máy chiếu trong phòng khách lên cắm USB vào sau đó mở một file ppt. Âm nhạc lãng mạn quyến luyến vang lên, Giang Tự chọn autoplay rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phương Dục.
“Vốn dĩ ngày anh từ Mỹ trở về em định cho anh xem. Kết quả anh giành tỏ tình trước nên em không chiếu nữa.” Anh đặt tay lên tay Thẩm Phương Dục, giương mắt nhìn màn hình: “Bây giờ xem cũng được.”
Phòng khách tối om yên tĩnh, ánh sáng từ máy chiếu rơi trên khuôn mặt hai người, phác hoạ từng đường nét rất rõ ràng.
Giang Tự làm ppt rất đơn giản, giống như kiểu anh vẫn làm báo cáo bình thường. Mỗi bức ảnh đều có ngày tháng và nguồn ảnh bên góc dưới bên phải.
Đều là những bức ảnh chụp chung của Giang Tự và Thẩm Phương Dục từ năm 18 tuổi đến nay.
Có ảnh có rất nhiều người, có ảnh cũng chỉ có hai người họ. Đa số đều là ảnh trên trang web chính thức của trường, có một ít là ảnh trên diễn đàn và vài trang web khác.
Tấm đầu tiên là ảnh trên báo khi bọn họ đỗ trạng nguyên* năm đó. Thiếu niên 18 tuổi mặt mày ngây ngô, một trái một phải xuất hiện trên mặt báo trông vô cùng xứng đôi.
Tấm thứ hai là ảnh chụp chung cả lớp đầu tiên sau khi nhập học đại học y A. Tất cả học sinh đều mặc đồng phục quân sự màu xanh quân đội.
Khi đó đang trong thời gian huấn luyện quân sự, bởi vì chiều cao xấp xỉ nên đôi đối thủ bị xếp đứng cạnh nhau, cả hai đều đang nở nụ cười với ống kính. Trên mặt thì tươi tắn nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai cánh tay đáng lý phải kề sát nhau của hai người cùng biến mất.
Thẩm Phương Dục nhớ rõ, mãi đến khi chụp tấm ảnh kia, cánh tay của hắn và Giang Tự vẫn còn đấu đá gay gắt ở sau lưng đây.
Sau đó là ảnh tập thể cả lớp mặc áo blouse lần đầu tiên vào ngày tuyên thệ. Lời thề của sinh viên được khắc lên tấm bia đá sẫm màu. Đám học sinh lần đầu khoác áo blouse thoạt nhìn vô cùng hăng hái.
Thẩm Phương Dục nhìn tấm ảnh đó là có thể nhớ tới lúc Giang Tự và bạn bè cười nói đi qua trước mặt hắn, gió thổi bay góc áo blouse của anh. Bộ quần áo chính quy phác hoạ dáng người cao gầy của anh rất rõ ràng.
Đó là bác sĩ Tiểu Giang năm 18 tuổi không thể được gọi là bác sĩ. Không nghĩ tới sau 10 năm mặc áo blouse mà Thẩm Phương Dục vẫn còn nhớ như in dáng vẻ Gianh Tự mặc nó lần đầu.
Ppt tiếp tục trình chiếu, trong trận bóng rổ chào đón tân sinh viên, họ cùng nhau mặc áo đồng phục màu đỏ nâng cúp hạng nhất. Nhưng hai người lại ăn ý quay đầu đi, không thèm nhìn nhau một cái.
Hiện trường trao giải cuộc thi hùng biện, hội trường phát học bổng. Ảnh chụp chung của Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ.
Sau lễ tốt nghiệp, hai cậu sinh viên ưu tú mặc quần áo tiến sĩ màu đỏ một trái một phải đứng cạnh hiệu trưởng chụp ảnh. Giống như đôi chồng chồng đang nhận lời chúc phúc tân hôn.
Bức ảnh tốt nghiệp tượng trưng cho sự kết thúc cuộc sống sinh viên. Bọn họ vẫn như 8 năm trước, đấu đá khó phân cao thấp mà đứng cùng nhau.
Sau đó, ppt trình chiếu đến lúc hai chàng trai tiến vào bệnh viện Tế Hoa phụ thuộc đại học y A. Từ bác sĩ nội trú đến bác sĩ điều trị rồi lại đến bác sĩ phó trưởng khoa. Một lần rồi một lần song song đứng trên giao diện giới thiệu ở khoa phụ sản.
Mỗi tấm ảnh hắn đều tươi cười toả nắng, sáng sủa tự tin như mặt trời ban trưa.
Ký ức thật sự là một thứ gì đó rất kỳ diệu. Rất nhiều người cho rằng mình đã sớm quên chuyện đó, nhưng giờ phút này ngồi xem lại từng tấm ảnh chụp thì đều có thể nhớ lại từng ký ức rời rạc của năm đó rất rõ ràng.
Nhiều năm như vậy mà không bỏ sót một tấm ảnh nào. Cũng không biết Giang Tự đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức đi sưu tầm tất cả những tấm ảnh này nữa.
Mà trong tất cả ảnh chụp, chỉ có 2 tấm không ghi rõ nguồn gốc.
... Bởi vì đó là ảnh chính Giang Tự chụp.
Một tấm là ảnh chụp bọn họ ngồi trên cửa sổ lồi trong phòng làm việc của Giang Tự.
Một tấm khác thì không phải ảnh chụp chung.
Ppt vẫn luôn trình chiếu ảnh rất nhiều người, đột nhiên xuất hiện một tấm ảnh trơ trọi chỉ có một người duy nhất.
Giáo sư Thẩm mặc bộ vest màu đen, nghiêm chỉnh trưởng thành giữa buổi hội thảo giao lưu học thuật.
Sau đó âm nhạc dần dần kết thúc, bàn tay Giang Tự đang bao trùm trên tay hắn cũng dời xuống chen vào giữa 5 ngón tay.
Thẩm Phương Dục vẫn chưa kịp cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người thì màn hình vẫn chỉ luôn xuất hiện hình ảnh cuối cùng cũng xuất hiện hàng chữ đầu tiên.
“Shall I compare thee to a summer”s day?”*
(Em có nên xem anh như một ngày mùa hạ?)
Có gì đó vang lên như tiếng đá đập vào hồ nước khiến trái tim Thẩm Phương Dục run lên. Rồi sau đó thật lâu cũng không thể ổn định lại.
Đây là lần thứ hai Giang Tự nhắc tới chuyện hắn giành tỏ tình trước anh.
Ban đầu hắn vẫn luôn cho rằng đây chỉ là vì d/ục vọng cạnh tranh nên Giang Tự thuận miệng nói ra thôi. Mãi đến hôm nay hắn mới thật sự tin rằng Giang Tự nghiêm túc thích hắn.
Giang Tự sẽ chụp trộm dáng vẻ toả sáng của hắn.
Giang Tự sẽ gọi hắn là mùa hè.
Giang Tự là một người rất kiệm lời. Thẩm Phương Dục biết đây là câu tỏ tình đong đầy tình yêu nhất mà anh có thể nói ra được.
Cõi lòng hắn đột nhiên chua xót, cảm xúc không thể diễn tả bằng lời va chạm trong lồng ngực khiến hàng mi hắn run rẩy.
Câu nói đó không dừng lại trên ppt lâu lắm. Khi màn hình tối xuống thì giọng nói Giang Tự cũng vang lên: “Kenn là một vị bác sĩ ưu tú. Nhưng sự tin tưởng em dành cho anh ta tuyệt đối không bao giờ bằng anh.”
Làn gió khẽ lướt qua màn cửa.
Ảnh ngược của Thẩm Phương Dục hiện lên trong đôi mắt Giang Tự. Trước khi hôn lên đôi môi người anh yêu, Giang Tự đã nhẹ giọng trả lời câu hỏi mà Thẩm Phương Dục đã hỏi trước khi chiếu ppt: “Chỉ cần anh cảm thấy anh có thể làm thì em và Tiếu Tiếu sẽ mãi mãi tin tưởng anh.”
Tình yêu là một thứ gì đó rất thần kỳ. Nó có thể khiến người bị động trở nên chủ động, cũng có thể khiến người tự tin trở nên tự ti.
Nhưng cuối cùng, một mối quan hệ tốt đẹp sẽ khiến con bướm phá kén, khiến phượng hoàng niết bàn. Sẽ khiến người đang đắm chìm nó tin tưởng tình yêu là điều tốt đẹp nhất.
Cuối cùng bác sĩ Thẩm không nhịn được cảm xúc trong lòng nữa. Giữa nụ hôn quyến luyến chứa chan tình cảm, hứa hẹn với Giang Tự: “Anh bảo đảm anh có thể!”
———
*Trạng nguyên: Người đứng đầu với số điểm cao nhất và đạt ngưỡng mà đơn vị/địa phương đó quy định về danh hiệu Trạng nguyên. Không phải năm nào cũng có trạng nguyên, danh hiệu này còn khó hơn cả thủ khoa!
Lần trước tui đọc bộ Thượng Vị, editor có chú thích về danh hiệu này nên tui mới biết bên Trung trạng nguyên và thủ khoa khác nhau á. (Cảm ơn bạn editor bộ Thượng Vị nha!)
Bản gốc là bs Giang với bs Thẩm đỗ Trạng nguyên mà trước đó tui không biết nên edit là thủ khoa. Từ từ tui sẽ sửa lại nha, hoặc bạn nào thấy cmt giùm tui tui sửa lại liền! Mn thông cảm cho tui nha
*Shall I compare thee to a summer”s day?: là một câu thơ trong bài thơ Sonnet 018 của Shakespeare.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro