Chương 29
2024-11-18 01:29:41
Đêm tối đầy sao, ánh sáng nhạt của bầu trời không lấn nổi ánh đèn của các quán ăn bên ngoài, Kha Như mệt mỏi loạng choạng lấy tay che lại mắt mình, ánh đèn bên ngoài cứ chiếu vào mắt cô mãi, kiếm cho cô rất khó chịu.
Đầu cô đau nhức vô cùng, đến đi cũng không thể vững, cả người xém tí nữa là ngã nhào ra đất rất may được Chính Thanh kéo cô lại.
" Đau đầu lắm à em, đi từ từ thôi, xe ở ngoài kia rồi."
Kha Như được anh dìu đến ngoài xe, cô định ngồi vào trong thì có một cánh tay rắn chắc kéo Kha Như lại và lòng mình, mùi nước hoa quen thuộc Kha Như ngã ào lòng Hứa Tuấn mà hít lấy mùi hương từ trên người của anh, đúng là rất dễ chịu.
Anh là ai?"
Chính Thanh tức giận, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, đột ngột lại ôm cô gái anh thích như vậy là có ý gì?
Hứa Tuấn lười biếng không muốn trả lời câu hỏi của Chính Thanh, anh nhíu mày đẹp nhìn cô nhóc đang trong lòng mình đang say khướt.
Lại say đến vậy, còn định lên xe với người đàn ông khác không phải là anh, không lẽ cô còn có ý định muốn tìm một sugar daddy, nghĩ đến đây mặt Hứa Tuấn đen lại, sát khí đằng đằng, hôm nay cô vợ nhỏ hư thật, không phạt là không được mà
' Tôi hỏi lần nữa, anh là ai? "
' Liên quan gì đến cậu." - Hứa Tuấn lạnh giọng nói.
' Trả cô ấy cho tôi, cô ấy là người của tôi."
' Trả? Từ khi nào vợ của tôi lại thành người của cậu vậy? "
Vợ sao? Không nghe nhầm chứ, Kha Như lúc nào mà đã có chồng vậy.
Vừa nãy nghe thấy tiếng cãi vã của Chính Thanh, nên mọi người đã vội vàng chạy ra xem, vừa hay đúng lúc cậu trai trẻ này đang ôm Kha Như vào trong lòng, con nhìn cô bằng một ánh mắt rất dịu dàng, cũng chính miệng người này nói cô chính là vợ của mình.
Câu nói này là mọi người rất sốc, cũng không thể tin nổi, Kha Như chưa từng có người yêu, bọn họ cũng chưa từng nghe đến, vậy mà bây giờ Kha Như đã có chồng.
Thủy Linh đưa tay lên chán của mình, hèn gì lại thấy Kha Như nhiều lần từ chối Chính Thanh, cũng có ý tránh né, vậy mà Thủy Linh lại nhiệt tình đẩy thuyền Kha Như với Chính Thanh với nhau.
Nhưng mà cô nàng này giấu kỹ thật đấy, đã kết hôn rồi còn cùng với một người vô cùng đẹp trai.
" Kha Như kết hôn từ khi nào vậy chứ, thật là vậy mà không báo cho chị em biết gì hết cả."
" Thế thì trưởng phòng coi như hết cơ hội rồi."
' Suỵt nói nhỏ thôi kẻo trưởng phòng nghe thấy thì buồn mất. "
Mọi người lo lắng nhìn sắc mặt của Chính Thanh, mặt anh tái nhạt đi không còn một giọt máu, bàn tay nắm chặt vào nhau nổi lên cả gân xanh.
Chồng ơi, em mệt.."
Kha Như vô tình nghe được người này gọi mình là vợ, nên cô cũng vô thức gọi một tiếng chồng, giọng cô vô cùng ngọt ngào, người thì mềm nhũn dựa vào lòng anh mà không ngừng làm nũng.
' Biết mệt mà còn dám uống."
Em mệt, chồng... đưa em về."
Chính Thanh cũng hoài nghi, nhưng khi nghe chín miệng của Kha Như gọi anh ta là chồng, thì lòng anh lại đau như cắt, Chính Thanh đã tưởng rằng mình còn có một cơ hội để được bên cạnh Kha Như, vậy mà cô gái mà anh từng thương nhớ đang ở bên cạnh một người đàn ông khác, còn gì đau lòng hơn nữa.
Nhìn hai người họ thân mặt với nhau trước mặt mình, Chính Thanh không thể nào chịu nổi nữa, lần này là anh thua thật rồi, thua một cách đau đớn không thể nào tả nổi.
Anh không thể đứng ở đây thêm lần nào được nữa, nên đành quay lưng bước vào xe, đề máy mà rời đi, trên khoé mắt Chính Thanh có một tia đượm buồn.
Lần đầu tiên anh biết thế nào là cảm giác rung động trước một người con gái, cũng là lần đầu tiên anh biết cách hỏi han, quan tâm, cũng là lần đầu tiên Kha Như là người anh đã để mắt đến.
Do anh không nhận ra sớm hơn, Chính Thanh không thể nào ngờ đến được, cứ nghĩ đây chỉ là giấc mơ, Kha Như thật sự đã có chồng, nếu anh đến sớm hơn một chút có lẽ cô ấy sẽ thuộc về anh.
Yêu một người là như vậy sao? Yêu đến mức khiến trái tim anh đau đớn đến vậy, hụt hẫng đi một nhịp.
" Anh thật sự là chồng của Kha Như sao?" -
Thủy Linh tò mò hỏi, cảm thấy áy náy không thôi, chính mình vậy mà lại đi lấy vợ của anh ta đẩy thuyền với trưởng phòng, nếu để Hứa Tuấn biết được tới mười cái miệng Thủy Linh cũng không biết đường nào mà giải quyết, đúng là dự định lần này là một bước đi không thể nào ngờ đến được, lần sau chắc không dám tiếp tục trò đẩy thuyền nữa, lỡ như gặp đẩy thuyền xong rồi lại hay tin người ta đã có chồng rồi còn có con nữa là chết.
'Đúng vậy, cô ấy là vợ của tôi làm phiền mọi người nhiều rồi."
Nói rồi Hứa Tuấn bế Kha Như lên, cô cũng phối hợp hai đưa tay mà ôm lấy cổ của anh, vì quá mệt mỏi, đầu thì đau nhức nên cô cứ than mãi không thôi.
Đầu cô đau nhức vô cùng, đến đi cũng không thể vững, cả người xém tí nữa là ngã nhào ra đất rất may được Chính Thanh kéo cô lại.
" Đau đầu lắm à em, đi từ từ thôi, xe ở ngoài kia rồi."
Kha Như được anh dìu đến ngoài xe, cô định ngồi vào trong thì có một cánh tay rắn chắc kéo Kha Như lại và lòng mình, mùi nước hoa quen thuộc Kha Như ngã ào lòng Hứa Tuấn mà hít lấy mùi hương từ trên người của anh, đúng là rất dễ chịu.
Anh là ai?"
Chính Thanh tức giận, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, đột ngột lại ôm cô gái anh thích như vậy là có ý gì?
Hứa Tuấn lười biếng không muốn trả lời câu hỏi của Chính Thanh, anh nhíu mày đẹp nhìn cô nhóc đang trong lòng mình đang say khướt.
Lại say đến vậy, còn định lên xe với người đàn ông khác không phải là anh, không lẽ cô còn có ý định muốn tìm một sugar daddy, nghĩ đến đây mặt Hứa Tuấn đen lại, sát khí đằng đằng, hôm nay cô vợ nhỏ hư thật, không phạt là không được mà
' Tôi hỏi lần nữa, anh là ai? "
' Liên quan gì đến cậu." - Hứa Tuấn lạnh giọng nói.
' Trả cô ấy cho tôi, cô ấy là người của tôi."
' Trả? Từ khi nào vợ của tôi lại thành người của cậu vậy? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ sao? Không nghe nhầm chứ, Kha Như lúc nào mà đã có chồng vậy.
Vừa nãy nghe thấy tiếng cãi vã của Chính Thanh, nên mọi người đã vội vàng chạy ra xem, vừa hay đúng lúc cậu trai trẻ này đang ôm Kha Như vào trong lòng, con nhìn cô bằng một ánh mắt rất dịu dàng, cũng chính miệng người này nói cô chính là vợ của mình.
Câu nói này là mọi người rất sốc, cũng không thể tin nổi, Kha Như chưa từng có người yêu, bọn họ cũng chưa từng nghe đến, vậy mà bây giờ Kha Như đã có chồng.
Thủy Linh đưa tay lên chán của mình, hèn gì lại thấy Kha Như nhiều lần từ chối Chính Thanh, cũng có ý tránh né, vậy mà Thủy Linh lại nhiệt tình đẩy thuyền Kha Như với Chính Thanh với nhau.
Nhưng mà cô nàng này giấu kỹ thật đấy, đã kết hôn rồi còn cùng với một người vô cùng đẹp trai.
" Kha Như kết hôn từ khi nào vậy chứ, thật là vậy mà không báo cho chị em biết gì hết cả."
" Thế thì trưởng phòng coi như hết cơ hội rồi."
' Suỵt nói nhỏ thôi kẻo trưởng phòng nghe thấy thì buồn mất. "
Mọi người lo lắng nhìn sắc mặt của Chính Thanh, mặt anh tái nhạt đi không còn một giọt máu, bàn tay nắm chặt vào nhau nổi lên cả gân xanh.
Chồng ơi, em mệt.."
Kha Như vô tình nghe được người này gọi mình là vợ, nên cô cũng vô thức gọi một tiếng chồng, giọng cô vô cùng ngọt ngào, người thì mềm nhũn dựa vào lòng anh mà không ngừng làm nũng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
' Biết mệt mà còn dám uống."
Em mệt, chồng... đưa em về."
Chính Thanh cũng hoài nghi, nhưng khi nghe chín miệng của Kha Như gọi anh ta là chồng, thì lòng anh lại đau như cắt, Chính Thanh đã tưởng rằng mình còn có một cơ hội để được bên cạnh Kha Như, vậy mà cô gái mà anh từng thương nhớ đang ở bên cạnh một người đàn ông khác, còn gì đau lòng hơn nữa.
Nhìn hai người họ thân mặt với nhau trước mặt mình, Chính Thanh không thể nào chịu nổi nữa, lần này là anh thua thật rồi, thua một cách đau đớn không thể nào tả nổi.
Anh không thể đứng ở đây thêm lần nào được nữa, nên đành quay lưng bước vào xe, đề máy mà rời đi, trên khoé mắt Chính Thanh có một tia đượm buồn.
Lần đầu tiên anh biết thế nào là cảm giác rung động trước một người con gái, cũng là lần đầu tiên anh biết cách hỏi han, quan tâm, cũng là lần đầu tiên Kha Như là người anh đã để mắt đến.
Do anh không nhận ra sớm hơn, Chính Thanh không thể nào ngờ đến được, cứ nghĩ đây chỉ là giấc mơ, Kha Như thật sự đã có chồng, nếu anh đến sớm hơn một chút có lẽ cô ấy sẽ thuộc về anh.
Yêu một người là như vậy sao? Yêu đến mức khiến trái tim anh đau đớn đến vậy, hụt hẫng đi một nhịp.
" Anh thật sự là chồng của Kha Như sao?" -
Thủy Linh tò mò hỏi, cảm thấy áy náy không thôi, chính mình vậy mà lại đi lấy vợ của anh ta đẩy thuyền với trưởng phòng, nếu để Hứa Tuấn biết được tới mười cái miệng Thủy Linh cũng không biết đường nào mà giải quyết, đúng là dự định lần này là một bước đi không thể nào ngờ đến được, lần sau chắc không dám tiếp tục trò đẩy thuyền nữa, lỡ như gặp đẩy thuyền xong rồi lại hay tin người ta đã có chồng rồi còn có con nữa là chết.
'Đúng vậy, cô ấy là vợ của tôi làm phiền mọi người nhiều rồi."
Nói rồi Hứa Tuấn bế Kha Như lên, cô cũng phối hợp hai đưa tay mà ôm lấy cổ của anh, vì quá mệt mỏi, đầu thì đau nhức nên cô cứ than mãi không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro