Chương 7
2024-11-18 01:29:41
" Con ch*, định quyến rũ chồng tao à."
Ông Đàm nghe thấy giọng vợ mình, mặt ông ta tái mét lại, nhanh chóng rời khỏi người Kha Như.
" Bà sao lại về rồi." - Ông ta dè chừng, chết rồi, lần này ông ta chết chắc.
" Tôi mà không về làm sao thấy cảnh tượng này, con quỷ mày gan lắm, mặt mày sáng láng vậy mà đi cướp chồng bà. "
Bà ta hùng hổ đi lại chỗ Kha Như, nắm mạnh lấy tóc cô, lôi cô đứng dậy.
Chát!
Năm dấu tay in lên mặt Kha Như, khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ đã sưng tấy lên, cô loạng choạng mắt trừng nhìn lấy bà ta. Quyến rũ, từ khi nào mà lỗi của ông ta là trở thành là của cô vậy, là do ông ta tự mò đến tìm cô.
Kha Như chỉ im lặng, không một chút phản kháng, mặc cho họ muốn làm gì mình thì làm, bây giờ cô vô cùng nhếch nhác, người đầy vết thương do hai người họ gây ra, tay thì chảy máu do vết cắt của thủy tinh, lưng thì đau đớn... Nhưng không đau bằng lòng, trong sạch của cô bây giờ còn đâu nữa.
Ông Đàm thì chỉ dám đứng nhìn, sợ hãi không dám lên tiếng.
Rầm!
Thoáng chốc có một bóng người đi vào, còn chưa kịp nhìn thấy là ai thì ông đàm đã nằm co ro một chỗ, ông ta ôm lấy bụng, nằm dưới đất đau đớn kêu lên như một con heo nái sắp bị giết làm thịt, An Nhi tiếp tục đá mạnh vào bụng ông ta, mặc cho ông ta cầu xin, cô phải giết chết cái tên này, từ lâu An Nhi đã biết, ánh nhìn của ông ta rất có vấn đề.
" Bọn mày định ăn hiếp bạn tao à, lũ khốn nạn tụi mày, đừng tưởng bạn tao hiền mà bọn mày ăn hiếp. "
An Nhi sau khi xử lý xong tên khốn đó, cô lại phía bà Đàm, đang nắm tóc Kha Như. An Nhi đạp mạnh vào bụng bà ta, cô nắm lấy tóc bà ta như cái cách mà bà ta đã làm với Kha Như.
Chát!
An Nhi tát thẳng vào mặt bà Đàm : " Cái này tôi trả lại cho bà."
Bà Đàm ôm mặt mình : " Con ch* mày..."
Chát!
" Còn cái này do bà Không biết gõ sai trái, vợ chồng bà là cái thứ không biết ra gì, biết rõ chồng mình là một người không tốt, bà cũng biết thừa chồng bà đã nhắm vào bạn thân của tôi, sao không tự mình giải quyết lại ông ta đi lại đổ lỗi cho bạn của tôi quyến rũ chồng bà, cái thằng xấu như ch* không ai thèm."
Kha Như đứng đó nhìn An Nhi đang xử lý hai người bọn họ, phải rồi cô còn có người bạn tốt này mà, sao cô lại còn có suy nghĩ muốn tự vẫn nữa chứ, Kha Như nghẹn ngào, nước mắt nóng hổi không tự chủ mà rơi xuống khuôn mặt trắng nõn, cô đi lại bé mèo nhỏ đi nằm dưới đất, ôm mèo con vào trong lòng, mèo con vẫn còn cử động, có thể cứu kịp.
May thật, rất may vì An Nhi đã đến.
Bà Đàm lúc này bị khí áp trên người An Nhi mà không dám đụng chạm nữa, An Nhi nói quá đúng bà ta không thể cãi lại được, bởi bà ta không thể làm được gì chồng mình, nói bao nhiêu lần tính mê gái của ông ta vẫn không hề thay đổi, nên bà ta đã chuyển sang Kha Như, đánh cô cho hả giận.
Tuy vẻ bề ngoài An Nhi trong rất yếu đuối, nhưng cô nàng đã từng học võ, có thể xử đẹp hai người bọn họ.
" Cút." - An Nhi quát.
Hai người đó sợ hãi, co chân lên mà bỏ chạy.
Sau khi hai người đó đi, An Nhi khoá cửa nhà lại, chỗ này không còn an toàn với Kha Như nữa, cô nàng đã nhiều lần nhủ ý kiêu Kha như chuyển đến nhà mình ở, nhưng cô không chịu, cô sợ như thế sẽ làm phiền đến An Nhi, Kha Như không muốn mắc nợ quá nhiều.
Thấy tay Kha Như bị thương, máu vẫn còn chảy, cô nàng đen mặt lại, đi kiếm hộp cứu thương.
" Đưa tay tớ xem. " - An Nhi nắm lấy tay Kha Như, cô nàng rất nhẹ nhàng sợ bạn của mình bị đau.
An Nhi vừa băng bó cho cô vừa khóc : " Cái con nhỏ này, đến phản khán còn không có nữa...híc... Cậu mà có mệnh hệ gì...là chết với tớ."
Cô không nói gì, nhẹ nhàng ôm An Nhi vào trong lòng, những lúc gặp khó khăn như thế này cô đều được An Nhi cứu giúp, từ khi lên mười sáu tuổi Kha Như đã sống ở đây, nhà này là do cậu của cô thêu cho, cô đã phải ở một mình trong căn nhà này, ba mẹ từ lâu đã mất sớm, họ hàng thì không mảy may để ý đến, họ không muốn rước cục nợ này vào nhà mình, nên đã thêu cho cô một căn nhà, nhưng tiền thuê nhà là cô tự trả, đến một chu cấp nhỏ họ cũng không cho. Nên từ nhỏ Kha Như đã ra đời rất sớm, cô có thể tự lo được cho bản thân mình.
" Tớ đưa cậu đi bệnh viện ha, vết thương tớ thấy rất là sâu đó. "
Kha Như lắc đầu, nhìn bé mèo đang trong lòng mình: " Cứu nó trước đã."
" Được đưa bé mèo đi bệnh viện sau đó cậu phải về nhà tớ ở, lần này cậu không được từ chối nữa " - An Nhi vào phòng cô, rôm hết quần áo bỏ vào vali.
Nếu như cô nàng đến trễ, Kha Như chắc chắn bị hai người họ ức hiếp rồi.
Ông Đàm nghe thấy giọng vợ mình, mặt ông ta tái mét lại, nhanh chóng rời khỏi người Kha Như.
" Bà sao lại về rồi." - Ông ta dè chừng, chết rồi, lần này ông ta chết chắc.
" Tôi mà không về làm sao thấy cảnh tượng này, con quỷ mày gan lắm, mặt mày sáng láng vậy mà đi cướp chồng bà. "
Bà ta hùng hổ đi lại chỗ Kha Như, nắm mạnh lấy tóc cô, lôi cô đứng dậy.
Chát!
Năm dấu tay in lên mặt Kha Như, khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ đã sưng tấy lên, cô loạng choạng mắt trừng nhìn lấy bà ta. Quyến rũ, từ khi nào mà lỗi của ông ta là trở thành là của cô vậy, là do ông ta tự mò đến tìm cô.
Kha Như chỉ im lặng, không một chút phản kháng, mặc cho họ muốn làm gì mình thì làm, bây giờ cô vô cùng nhếch nhác, người đầy vết thương do hai người họ gây ra, tay thì chảy máu do vết cắt của thủy tinh, lưng thì đau đớn... Nhưng không đau bằng lòng, trong sạch của cô bây giờ còn đâu nữa.
Ông Đàm thì chỉ dám đứng nhìn, sợ hãi không dám lên tiếng.
Rầm!
Thoáng chốc có một bóng người đi vào, còn chưa kịp nhìn thấy là ai thì ông đàm đã nằm co ro một chỗ, ông ta ôm lấy bụng, nằm dưới đất đau đớn kêu lên như một con heo nái sắp bị giết làm thịt, An Nhi tiếp tục đá mạnh vào bụng ông ta, mặc cho ông ta cầu xin, cô phải giết chết cái tên này, từ lâu An Nhi đã biết, ánh nhìn của ông ta rất có vấn đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Bọn mày định ăn hiếp bạn tao à, lũ khốn nạn tụi mày, đừng tưởng bạn tao hiền mà bọn mày ăn hiếp. "
An Nhi sau khi xử lý xong tên khốn đó, cô lại phía bà Đàm, đang nắm tóc Kha Như. An Nhi đạp mạnh vào bụng bà ta, cô nắm lấy tóc bà ta như cái cách mà bà ta đã làm với Kha Như.
Chát!
An Nhi tát thẳng vào mặt bà Đàm : " Cái này tôi trả lại cho bà."
Bà Đàm ôm mặt mình : " Con ch* mày..."
Chát!
" Còn cái này do bà Không biết gõ sai trái, vợ chồng bà là cái thứ không biết ra gì, biết rõ chồng mình là một người không tốt, bà cũng biết thừa chồng bà đã nhắm vào bạn thân của tôi, sao không tự mình giải quyết lại ông ta đi lại đổ lỗi cho bạn của tôi quyến rũ chồng bà, cái thằng xấu như ch* không ai thèm."
Kha Như đứng đó nhìn An Nhi đang xử lý hai người bọn họ, phải rồi cô còn có người bạn tốt này mà, sao cô lại còn có suy nghĩ muốn tự vẫn nữa chứ, Kha Như nghẹn ngào, nước mắt nóng hổi không tự chủ mà rơi xuống khuôn mặt trắng nõn, cô đi lại bé mèo nhỏ đi nằm dưới đất, ôm mèo con vào trong lòng, mèo con vẫn còn cử động, có thể cứu kịp.
May thật, rất may vì An Nhi đã đến.
Bà Đàm lúc này bị khí áp trên người An Nhi mà không dám đụng chạm nữa, An Nhi nói quá đúng bà ta không thể cãi lại được, bởi bà ta không thể làm được gì chồng mình, nói bao nhiêu lần tính mê gái của ông ta vẫn không hề thay đổi, nên bà ta đã chuyển sang Kha Như, đánh cô cho hả giận.
Tuy vẻ bề ngoài An Nhi trong rất yếu đuối, nhưng cô nàng đã từng học võ, có thể xử đẹp hai người bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Cút." - An Nhi quát.
Hai người đó sợ hãi, co chân lên mà bỏ chạy.
Sau khi hai người đó đi, An Nhi khoá cửa nhà lại, chỗ này không còn an toàn với Kha Như nữa, cô nàng đã nhiều lần nhủ ý kiêu Kha như chuyển đến nhà mình ở, nhưng cô không chịu, cô sợ như thế sẽ làm phiền đến An Nhi, Kha Như không muốn mắc nợ quá nhiều.
Thấy tay Kha Như bị thương, máu vẫn còn chảy, cô nàng đen mặt lại, đi kiếm hộp cứu thương.
" Đưa tay tớ xem. " - An Nhi nắm lấy tay Kha Như, cô nàng rất nhẹ nhàng sợ bạn của mình bị đau.
An Nhi vừa băng bó cho cô vừa khóc : " Cái con nhỏ này, đến phản khán còn không có nữa...híc... Cậu mà có mệnh hệ gì...là chết với tớ."
Cô không nói gì, nhẹ nhàng ôm An Nhi vào trong lòng, những lúc gặp khó khăn như thế này cô đều được An Nhi cứu giúp, từ khi lên mười sáu tuổi Kha Như đã sống ở đây, nhà này là do cậu của cô thêu cho, cô đã phải ở một mình trong căn nhà này, ba mẹ từ lâu đã mất sớm, họ hàng thì không mảy may để ý đến, họ không muốn rước cục nợ này vào nhà mình, nên đã thêu cho cô một căn nhà, nhưng tiền thuê nhà là cô tự trả, đến một chu cấp nhỏ họ cũng không cho. Nên từ nhỏ Kha Như đã ra đời rất sớm, cô có thể tự lo được cho bản thân mình.
" Tớ đưa cậu đi bệnh viện ha, vết thương tớ thấy rất là sâu đó. "
Kha Như lắc đầu, nhìn bé mèo đang trong lòng mình: " Cứu nó trước đã."
" Được đưa bé mèo đi bệnh viện sau đó cậu phải về nhà tớ ở, lần này cậu không được từ chối nữa " - An Nhi vào phòng cô, rôm hết quần áo bỏ vào vali.
Nếu như cô nàng đến trễ, Kha Như chắc chắn bị hai người họ ức hiếp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro