Giả vờ không qu...
2024-11-13 05:02:31
Đau lòng anh hay đau lòng cô?
Mạc Thiên Di lấy tay lau nước mắt. Cô không thể tìm được lý do để từ chối anh. Đành thay quần áo đi theo anh một chuyến.
…
Không khí trên xe yên lặng đến nghẹt thở. Cô quay người phía cửa sổ rồi giả vờ nhắm mắt ngủ.
“Em không tò mò chúng ta đi đâu sao?”
Mạc Thiên Di vẫn im lặng không trả lời. Anh lại tiếp tục nói:
“Nếu thấy đói em bảo anh dừng xe, chúng ta tìm gì ăn rời đi tiếp!”
Vẫn không khí im lặng.
Anh không hỏi nữa để yên cho cô ngủ. Lâu lâu lại chỉnh chiếc áo khoác đang đắp cho cô.
Mặt trời ló dạng làm Mạc Thiên Di chói mắt. Cô lấy tay che đi ánh nắng của ngày mới. Nhìn bên cạnh không thấy Nguyễn Phục Hưng đâu. Cô mở cửa xe bước ra tìm anh. Vừa xuống xe, cái không khí lạnh đã bao trùm. Mùi hương của núi rừng dễ chịu biết bao.
Nơi này là cao nguyên. Bình yên và đẹp đẽ. Cô bước đến vài bước, tìm kiếm. Trong làn sương mù, bóng dáng người thanh niên đang nhìn xa xăm, nhìn có góc nghiêng này, gương mặt anh anh tú khiến hiện ra làm cho người đối diện phải nao lòng.
Bất giác cô đi đến vươn tay định ôm anh nhưng cũng may lý trí nhắc nhở. Cô liền thu tay lại.
“Ư hừm! Chào buổi sáng!”
“Chào em! Ngủ có ngon không?”
Cô gật đầu. Cô thật sự muốn giữ khoảng cách với anh. Nhưng lúc nhìn anh, lại có ý định muốn giữ anh làm của riêng mình.
"Những nơi như vậy anh nên đi cùng bạn gái.”
Nguyễn Phục Hưng nhíu mày:
“Bạn gái anh sao? Cô ấy có đi cùng anh mà!”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng gọi:
“Xin chào bác sĩ Hưng!”
Người phụ nữ đi ngang qua Mạc Thiên Di, lao về phía Nguyễn Phục Hưng dang tay ra ôm lấy anh:
“Lâu rồi không gặp anh! Anh có nhớ em không?”
Anh cười cười dùng tay đẩy người phụ nữ ấy ra:
“Làm sao quên được!”
Người phụ nữ ấy tươi cười, chân kiễng lên, kề sát tai anh thì thầm:
“Vậy thì tốt! Tạm tha cho anh đó!”
Nói xong, người phụ nữ ấy kéo tay anh:
“Vào đây ăn sáng với em!”
Mạc Thiên Di đứng đó như bị ai điểm huyệt.
“Hai người là một cặp sao?”
Mạc Thiên Di cười như không cười:
“Cô ấy đẹp hơn mày rất nhiều. Còn khoác lên người chiếc áo blouse trắng. Xét về ngoại hình, học vị. Mạc Thiên Di, mày lấy gì so sánh với người ta chứ?”
Cô ngồi xuống tay ôm lấy lòng ngực đang đau của mình. Nụ cười ánh mắt lúc nãy của hai người bọn họ chẳng khác nào nụ cười của ma quỷ, hủy diệt cô.
“Này! Sao cô lại ngồi đây?”
Phía sau Mạc Thiên Di có một vị bác sĩ trẻ tuổi, nhìn mặt anh ta chắc hẳn là bác sĩ mới ra trường.
“Cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?”
Mạc Thiên Di hít hà, kìm nén rồi giả bộ tươi cười:
“Tôi không sao!”
Vị bác sĩ đó tự nhiên kéo tay cô:
“Xin chào. Tôi là bác sĩ Nghĩa. Rất may có cô ở đây. Mau lại đây giúp tôi chuyển mấy cái này đi!”
“Cái gì?”, Mạc Thiên Di nhíu mày hỏi.
“Thì quà á. Còn cả thuốc nữa. Đi nào! Người dân ở đây dậy rất sớm. Cô còn hỏi nữa là không kịp đó! Mau lên!”
Chưa kịp định hình cô đã bị kéo đi. Thế là cô cùng vị bác Nghĩa trẻ tuổi ấy đến chiếc chiếc xe hàng vận chuyển quà và thuốc xuống.
Hai người từ lạ đột nhiên trở nên quen. Còn phối hợp rất ăn ý. Còn biết được hai người bằng tuổi nhau.
Đang làm bụng của Mạc Thiên Di soi lên. Bác sĩ Nghĩa cười chọc ghẹo cô, còn lấy trong túi ra chiếc bánh ngọt:
“Di nghỉ tay một chút ăn đi. Còn lại để Nghĩa lo là được!”
Mạc Thiên Di ngồi xuống, phủi tay rồi ngồi ăn một cách ngon lành. Bây giờ cô mới có thời gian để nhìn chiếc xe tải, trên đó có ghi “Quỹ thiện nguyện”. Đến lúc này, cô thật sự hiểu ra, Nguyễn Phục Hưng mang cô tới đây không phải để hẹn hò mà là làm công tác thiện nguyện.
“Nước nè! Mau uống đi rồi chúng ta làm tiếp!”
Bác sĩ Nghĩa với nụ cười trong trẻo, vươn tay đưa chai nước ra trước mặt cô. Cả người anh đổ đầy mồ hôi nhưng nụ cười không bao giờ tắt. Ở vị bác sĩ này, Mạc Thiên Di nhìn thấy sự lạc quan đáng học hỏi.
“Nghĩa không thấy mệt hả?”
“Mệt! Mà làm cho xong việc, khám cho bệnh nhân là Nghĩa thấy vui rồi. Ở cùng cao này, điều kiện y tế rất khó khăn. Nghĩ đến cảnh bệnh nhân đang đau phải băng rừng lội suối để đến trạm y tế là Nghĩa cảm giác mình cần phải làm gì đó!”
“Vậy Nghĩa làm việc ở đây lâu chưa?”
“Gần một năm. Nghĩa sắp về thành phố làm lại rồi. Nên liên hệ các anh, chị bác sĩ khám chuyến này!”
“Ra là vậy!”, Mạc Thiên Di gật đầu hiểu sự xuất hiện của cô không là vô nghĩa.
“Nhưng mà điều kiện làm việc ở đây như vậy. Tiền lương lại không nhiều…”, Mạc Thiên Di định hỏi tiếp nhưng thu lại.
Bác sĩ Nghĩa cười, nét anh tú, dịu dàng hiện trên gương mặt:
“Bác sĩ Nghĩa cũng cần tiền nha. Nhưng mà tiền thì có thể từ từ kiếm được. Lúc bệnh viện sắp xếp Nghĩa lên đây công tác. Bác sĩ Nghĩa nghĩ rằng rất bất công. Nhưng mà lên đây rồi mới thấy người ở đây hiền hậu, dễ gần. Có gì họ cho mình cái đấy. Nhà còn củ khoai nhỏ xíu cũng biếu cho mình luôn! Haha.”
Câu nói này như tiếp thêm sự tồn tại của cô. Cô tạm thời mặc kệ Nguyễn Phục Hưng và người phụ nữ đó là gì. Việc trước mắt nên làm trước.
Mạc Thiên Di xắn tay áo lên. Kéo ống quần lên cao một chút, cùng bác Nghĩa bê đồ vào chia cho người dân.
Mạc Thiên Di cứ đi theo bác sĩ Nghĩa. Anh bảo cô giúp gì, cô không từ chối.
Thế là phân phát xong, hai người cùng nhau bê phần quà từ thiện cho bệnh nhân bị gãy chân, nhà ở bên suối không đến lãnh quà được.
Với người không quen địa hình như cô vẫn chấp nhận trèo đèo vượt suối. Cô yêu nhiệm vụ này đến mức lúc bị trượt chân té ngã, vẫn giữ quà trên tay cao khỏi đầu, không dám buông.
“Di Di! Tắm suối mát không?”
“Còn dám chọc tôi sao?”, cô dùng tay tát nước anh. Cả hai đùa một chút rồi đến nhà trao quà.
Căn nhà nhỏ lợp bằng tôn cũ. Nhìn lên có thể thấy một mảng trời xanh. Người đàn ông đi cà nhắc bước ra, thân hình gầy trơ, đen nhám:
“Bác sĩ Nghĩa đến rồi! Vào nhà, vào nhà!”
Bác sĩ Nghĩa đỡ lấy ông rồi nói:
“Con mang chút quà của mọi người gửi cho ông. Cái chân này chắc rằng cả tháng sau mới lành. Ráng hạn chế đi lại. Nghe không? Nghe lời bác dặn nha!”
“Rồi! Rồi! Bác sĩ Nghĩa đi tui nhớ lắm. Tôi ráng nghe lời bác sĩ. Bác đi mạnh giỏi! Cảm ơn…”
Giọng ông cụ yếu ớt, ông nắm tay bác Nghĩa rồi khóc. Nhìn như phải sắp chia xa người thân yêu nhất của mình. Đúng là cái tình này rất trân quý. Có tiền cũng không mua được.
“Di Di về thôi!”, bác sĩ Nghĩa bảo.
Lúc ra bên ngoài, Mạc Thiên Di mới cảm thấy cái lạnh xâm chiếm.
Hai hàm răng cô va vào nhau. Chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ khiến cô đóng băng mất.
“Không sao chứ?”
“Không sao!”
Về đến trạm xá cũng là giờ cơm chiều. Mọi người cũng hoàn thành xong việc thăm khám và trao thuốc.
Lúc Mạc Thiên Di bước vào vừa hay thấy Nguyễn Phục Hưng đang ngồi cạnh vị bác sĩ nữ ấy. Ánh mắt hai người nhìn nhau rồi giả vờ như không quen.
Cô không muốn nhìn cảnh này nữa liền vội diện lý do về lều nhỏ dựng tạm.
Vừa thay quần áo xong, cô định ra ăn nhưng có lẽ sự xuất hiện của mình sẽ khiến mọi việc trở nên không hay. Lỡ đau cô không kìm nén được lại khóc bù lu bù loa lên thì khổ.
Trời tối, không khí bắt đầu ẩm thấp và lạnh lẽo. Còn có tiếng ve sầu kêu. Còn tiếng côn trùng vo ve ngoài lều. Cô tưởng tượng đều đáng sợ nên thà rằng nhịn đói đi ngủ.
Vừa định nằm xuống, cô nghe có tiếng gọi:
“Mạc Thiên Di!”
Mạc Thiên Di kéo chăn trùm kín người nhỉ chừa mặt của mình ra, cô lẩm bẩm:
“Không phải linh vậy chứ?”
Việc này chưa hoảng bằng dây kéo cửa lều từ từ được kéo xuống.
“Mạc Thiên Di! Ra đây ăn mau!”
Tiếng gọi lớn làm cô giật mình. Cô chấp tay niệm Phật lia lịa. Đây không phải lần đâu cô gặp chuyện như vậy.
“Tha cho tôi!”
“Hù! Sợ chưa? Đói bụng không? Mau đi ăn với tôi nè! Đảm bảo ngon!”
Mạc Thiên Di thấy bác sĩ Nghĩa liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô vươn tay đánh nhẹ vào vai anh:
“Dọa chết tôi. Lần sau không được như vậy nữa!”
“Mau ra đây. Tôi đãi cô ăn gà rừng nướng!”
“Thật không?”
Bác sĩ Nghĩa gật đầu. Kéo tay Mạc Thiên Di ra. Hai người đi men theo con đường nhỏ qua một căn nhà gỗ thắp sáng đèn. Trước sân có bếp lửa nhỏ đang cháy. Mùi gà nướng thơm phưng phức, làm chiếc bụng của Mạc Thiên Di sôi sục.
Bác sĩ Nghĩa nhìn cô cười tít cả mắt:
“Đói lắm sao? Chưa gì mà đã làm ồn thế rồi!”
Hai người ngồi xuống bên bếp lửa, bác sĩ Nghĩa cẩn thận lấy con gà nướng xuống, xé cái đùi to đưa lên cho Thiên Di.
“Cẩn thận! Coi chừng nóng!”
Trong cái không khí của núi rừng, lại có tiếng hai người cười nói vui vẻ.
Đã lâu rồi, Mạc Thiên Di không được thoải mái như vậy.
Mạc Thiên Di lấy tay lau nước mắt. Cô không thể tìm được lý do để từ chối anh. Đành thay quần áo đi theo anh một chuyến.
…
Không khí trên xe yên lặng đến nghẹt thở. Cô quay người phía cửa sổ rồi giả vờ nhắm mắt ngủ.
“Em không tò mò chúng ta đi đâu sao?”
Mạc Thiên Di vẫn im lặng không trả lời. Anh lại tiếp tục nói:
“Nếu thấy đói em bảo anh dừng xe, chúng ta tìm gì ăn rời đi tiếp!”
Vẫn không khí im lặng.
Anh không hỏi nữa để yên cho cô ngủ. Lâu lâu lại chỉnh chiếc áo khoác đang đắp cho cô.
Mặt trời ló dạng làm Mạc Thiên Di chói mắt. Cô lấy tay che đi ánh nắng của ngày mới. Nhìn bên cạnh không thấy Nguyễn Phục Hưng đâu. Cô mở cửa xe bước ra tìm anh. Vừa xuống xe, cái không khí lạnh đã bao trùm. Mùi hương của núi rừng dễ chịu biết bao.
Nơi này là cao nguyên. Bình yên và đẹp đẽ. Cô bước đến vài bước, tìm kiếm. Trong làn sương mù, bóng dáng người thanh niên đang nhìn xa xăm, nhìn có góc nghiêng này, gương mặt anh anh tú khiến hiện ra làm cho người đối diện phải nao lòng.
Bất giác cô đi đến vươn tay định ôm anh nhưng cũng may lý trí nhắc nhở. Cô liền thu tay lại.
“Ư hừm! Chào buổi sáng!”
“Chào em! Ngủ có ngon không?”
Cô gật đầu. Cô thật sự muốn giữ khoảng cách với anh. Nhưng lúc nhìn anh, lại có ý định muốn giữ anh làm của riêng mình.
"Những nơi như vậy anh nên đi cùng bạn gái.”
Nguyễn Phục Hưng nhíu mày:
“Bạn gái anh sao? Cô ấy có đi cùng anh mà!”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng gọi:
“Xin chào bác sĩ Hưng!”
Người phụ nữ đi ngang qua Mạc Thiên Di, lao về phía Nguyễn Phục Hưng dang tay ra ôm lấy anh:
“Lâu rồi không gặp anh! Anh có nhớ em không?”
Anh cười cười dùng tay đẩy người phụ nữ ấy ra:
“Làm sao quên được!”
Người phụ nữ ấy tươi cười, chân kiễng lên, kề sát tai anh thì thầm:
“Vậy thì tốt! Tạm tha cho anh đó!”
Nói xong, người phụ nữ ấy kéo tay anh:
“Vào đây ăn sáng với em!”
Mạc Thiên Di đứng đó như bị ai điểm huyệt.
“Hai người là một cặp sao?”
Mạc Thiên Di cười như không cười:
“Cô ấy đẹp hơn mày rất nhiều. Còn khoác lên người chiếc áo blouse trắng. Xét về ngoại hình, học vị. Mạc Thiên Di, mày lấy gì so sánh với người ta chứ?”
Cô ngồi xuống tay ôm lấy lòng ngực đang đau của mình. Nụ cười ánh mắt lúc nãy của hai người bọn họ chẳng khác nào nụ cười của ma quỷ, hủy diệt cô.
“Này! Sao cô lại ngồi đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía sau Mạc Thiên Di có một vị bác sĩ trẻ tuổi, nhìn mặt anh ta chắc hẳn là bác sĩ mới ra trường.
“Cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?”
Mạc Thiên Di hít hà, kìm nén rồi giả bộ tươi cười:
“Tôi không sao!”
Vị bác sĩ đó tự nhiên kéo tay cô:
“Xin chào. Tôi là bác sĩ Nghĩa. Rất may có cô ở đây. Mau lại đây giúp tôi chuyển mấy cái này đi!”
“Cái gì?”, Mạc Thiên Di nhíu mày hỏi.
“Thì quà á. Còn cả thuốc nữa. Đi nào! Người dân ở đây dậy rất sớm. Cô còn hỏi nữa là không kịp đó! Mau lên!”
Chưa kịp định hình cô đã bị kéo đi. Thế là cô cùng vị bác Nghĩa trẻ tuổi ấy đến chiếc chiếc xe hàng vận chuyển quà và thuốc xuống.
Hai người từ lạ đột nhiên trở nên quen. Còn phối hợp rất ăn ý. Còn biết được hai người bằng tuổi nhau.
Đang làm bụng của Mạc Thiên Di soi lên. Bác sĩ Nghĩa cười chọc ghẹo cô, còn lấy trong túi ra chiếc bánh ngọt:
“Di nghỉ tay một chút ăn đi. Còn lại để Nghĩa lo là được!”
Mạc Thiên Di ngồi xuống, phủi tay rồi ngồi ăn một cách ngon lành. Bây giờ cô mới có thời gian để nhìn chiếc xe tải, trên đó có ghi “Quỹ thiện nguyện”. Đến lúc này, cô thật sự hiểu ra, Nguyễn Phục Hưng mang cô tới đây không phải để hẹn hò mà là làm công tác thiện nguyện.
“Nước nè! Mau uống đi rồi chúng ta làm tiếp!”
Bác sĩ Nghĩa với nụ cười trong trẻo, vươn tay đưa chai nước ra trước mặt cô. Cả người anh đổ đầy mồ hôi nhưng nụ cười không bao giờ tắt. Ở vị bác sĩ này, Mạc Thiên Di nhìn thấy sự lạc quan đáng học hỏi.
“Nghĩa không thấy mệt hả?”
“Mệt! Mà làm cho xong việc, khám cho bệnh nhân là Nghĩa thấy vui rồi. Ở cùng cao này, điều kiện y tế rất khó khăn. Nghĩ đến cảnh bệnh nhân đang đau phải băng rừng lội suối để đến trạm y tế là Nghĩa cảm giác mình cần phải làm gì đó!”
“Vậy Nghĩa làm việc ở đây lâu chưa?”
“Gần một năm. Nghĩa sắp về thành phố làm lại rồi. Nên liên hệ các anh, chị bác sĩ khám chuyến này!”
“Ra là vậy!”, Mạc Thiên Di gật đầu hiểu sự xuất hiện của cô không là vô nghĩa.
“Nhưng mà điều kiện làm việc ở đây như vậy. Tiền lương lại không nhiều…”, Mạc Thiên Di định hỏi tiếp nhưng thu lại.
Bác sĩ Nghĩa cười, nét anh tú, dịu dàng hiện trên gương mặt:
“Bác sĩ Nghĩa cũng cần tiền nha. Nhưng mà tiền thì có thể từ từ kiếm được. Lúc bệnh viện sắp xếp Nghĩa lên đây công tác. Bác sĩ Nghĩa nghĩ rằng rất bất công. Nhưng mà lên đây rồi mới thấy người ở đây hiền hậu, dễ gần. Có gì họ cho mình cái đấy. Nhà còn củ khoai nhỏ xíu cũng biếu cho mình luôn! Haha.”
Câu nói này như tiếp thêm sự tồn tại của cô. Cô tạm thời mặc kệ Nguyễn Phục Hưng và người phụ nữ đó là gì. Việc trước mắt nên làm trước.
Mạc Thiên Di xắn tay áo lên. Kéo ống quần lên cao một chút, cùng bác Nghĩa bê đồ vào chia cho người dân.
Mạc Thiên Di cứ đi theo bác sĩ Nghĩa. Anh bảo cô giúp gì, cô không từ chối.
Thế là phân phát xong, hai người cùng nhau bê phần quà từ thiện cho bệnh nhân bị gãy chân, nhà ở bên suối không đến lãnh quà được.
Với người không quen địa hình như cô vẫn chấp nhận trèo đèo vượt suối. Cô yêu nhiệm vụ này đến mức lúc bị trượt chân té ngã, vẫn giữ quà trên tay cao khỏi đầu, không dám buông.
“Di Di! Tắm suối mát không?”
“Còn dám chọc tôi sao?”, cô dùng tay tát nước anh. Cả hai đùa một chút rồi đến nhà trao quà.
Căn nhà nhỏ lợp bằng tôn cũ. Nhìn lên có thể thấy một mảng trời xanh. Người đàn ông đi cà nhắc bước ra, thân hình gầy trơ, đen nhám:
“Bác sĩ Nghĩa đến rồi! Vào nhà, vào nhà!”
Bác sĩ Nghĩa đỡ lấy ông rồi nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con mang chút quà của mọi người gửi cho ông. Cái chân này chắc rằng cả tháng sau mới lành. Ráng hạn chế đi lại. Nghe không? Nghe lời bác dặn nha!”
“Rồi! Rồi! Bác sĩ Nghĩa đi tui nhớ lắm. Tôi ráng nghe lời bác sĩ. Bác đi mạnh giỏi! Cảm ơn…”
Giọng ông cụ yếu ớt, ông nắm tay bác Nghĩa rồi khóc. Nhìn như phải sắp chia xa người thân yêu nhất của mình. Đúng là cái tình này rất trân quý. Có tiền cũng không mua được.
“Di Di về thôi!”, bác sĩ Nghĩa bảo.
Lúc ra bên ngoài, Mạc Thiên Di mới cảm thấy cái lạnh xâm chiếm.
Hai hàm răng cô va vào nhau. Chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ khiến cô đóng băng mất.
“Không sao chứ?”
“Không sao!”
Về đến trạm xá cũng là giờ cơm chiều. Mọi người cũng hoàn thành xong việc thăm khám và trao thuốc.
Lúc Mạc Thiên Di bước vào vừa hay thấy Nguyễn Phục Hưng đang ngồi cạnh vị bác sĩ nữ ấy. Ánh mắt hai người nhìn nhau rồi giả vờ như không quen.
Cô không muốn nhìn cảnh này nữa liền vội diện lý do về lều nhỏ dựng tạm.
Vừa thay quần áo xong, cô định ra ăn nhưng có lẽ sự xuất hiện của mình sẽ khiến mọi việc trở nên không hay. Lỡ đau cô không kìm nén được lại khóc bù lu bù loa lên thì khổ.
Trời tối, không khí bắt đầu ẩm thấp và lạnh lẽo. Còn có tiếng ve sầu kêu. Còn tiếng côn trùng vo ve ngoài lều. Cô tưởng tượng đều đáng sợ nên thà rằng nhịn đói đi ngủ.
Vừa định nằm xuống, cô nghe có tiếng gọi:
“Mạc Thiên Di!”
Mạc Thiên Di kéo chăn trùm kín người nhỉ chừa mặt của mình ra, cô lẩm bẩm:
“Không phải linh vậy chứ?”
Việc này chưa hoảng bằng dây kéo cửa lều từ từ được kéo xuống.
“Mạc Thiên Di! Ra đây ăn mau!”
Tiếng gọi lớn làm cô giật mình. Cô chấp tay niệm Phật lia lịa. Đây không phải lần đâu cô gặp chuyện như vậy.
“Tha cho tôi!”
“Hù! Sợ chưa? Đói bụng không? Mau đi ăn với tôi nè! Đảm bảo ngon!”
Mạc Thiên Di thấy bác sĩ Nghĩa liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô vươn tay đánh nhẹ vào vai anh:
“Dọa chết tôi. Lần sau không được như vậy nữa!”
“Mau ra đây. Tôi đãi cô ăn gà rừng nướng!”
“Thật không?”
Bác sĩ Nghĩa gật đầu. Kéo tay Mạc Thiên Di ra. Hai người đi men theo con đường nhỏ qua một căn nhà gỗ thắp sáng đèn. Trước sân có bếp lửa nhỏ đang cháy. Mùi gà nướng thơm phưng phức, làm chiếc bụng của Mạc Thiên Di sôi sục.
Bác sĩ Nghĩa nhìn cô cười tít cả mắt:
“Đói lắm sao? Chưa gì mà đã làm ồn thế rồi!”
Hai người ngồi xuống bên bếp lửa, bác sĩ Nghĩa cẩn thận lấy con gà nướng xuống, xé cái đùi to đưa lên cho Thiên Di.
“Cẩn thận! Coi chừng nóng!”
Trong cái không khí của núi rừng, lại có tiếng hai người cười nói vui vẻ.
Đã lâu rồi, Mạc Thiên Di không được thoải mái như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro