Không để cuộc g...
2024-11-13 05:02:31
Nếu Thiên Di nhớ không lầm thì thời điểm này ở quá khứ cô và Gia Hàn gặp nhau. Xe của cô và hắn tông phải nhau từ đó hai người quen biết rồi nảy sinh tình cảm.
Mạc Thiên Di lắc đầu: "Nhất định không thể để chuyện này xảy ra một lần nữa!"
Vậy thì cách tốt nhất là không đi con đường cũ. Thế nên Mạc Thiên Di chuyển hướng đi đường vòng. Con đường này xa hơn nhiều, nhưng cũng không sao, ít nhất có thể tác động làm tương lai thay đổi.
Mạc Thiên Di nhìn đồng hồ, tiết học sẽ bắt đầu lúc 2 giờ chiều. Thời gian vẫn còn kịp, Thiên Di mang theo balo thong thả đi bộ.
Hai bên đường có hoa hoàng hậu vàng thi nhau khoe sắc, còn có tiếng ve gọi hè. Mùa hè đáng lẽ còn đến tận 2 tuần nhưng là lớp 11 sang lớp 12 nên phải nhập học sớm hơn cho kịp ôn thi.
Mạc Thiên Di chậm rãi bước. Cô mong khoảng thời gian này có thể dừng một chút để tận hưởng.
Lúc trước, khi Thiên Di ở thời điểm này cô chỉ mong lớn thật nhanh để bỏ qua áp lực thi cử. Mau chóng đi làm để có thể tự mình nuôi sống bản thân, mua những thứ mình thích, làm những việc mình muốn. Nhưng Mạc Thiên Di của bây giờ mới hiểu, áp lực nơi công sở thế nào. Mọi người có thể giẫm đạp lên nhau để tranh giành, có thể thẳng thắn đạp đổ nhau xuống để mưu cầu lợi ích.
Con người là vậy!
Trải qua rồi, mất đi rồi, mới biết quý trọng.
Trong thời khắc đẹp đẽ này, một âm thanh du dương dao động lòng người. Thiên Di dừng lại một lúc lắng nghe. Đến khi tiếng nhạc sắp kết thúc cô mới tò mò tìm kiếm âm thanh đến từ đâu.
Bước chân cô dừng lại trước cửa nhà thờ mà bà nội hay đi mỗi cuối tuần. Bình thường Mạc Thiên Di sẽ bỏ qua nhưng lạ thay hôm nay đôi chân cứ tuỳ ý bước vào như có ai điều khiển.
Âm thanh hoàn mỹ hoà quyện len lỏi vào trong trái tim bé nhỏ của Mạc Thiên Di. Cho đến khi tiếng đàn kết thúc, cô mới bất giác đưa tay lên vỗ.
Người con trai đánh đàn quay mặt mình Thiên Di nở nụ cười tỏa nắng.
Chính vào lúc này trái tim cô thổn thức, ngũ quan tinh xảo cộng với nụ cười đó đẹp đến nao lòng. Người con trai đó đứng dậy đi về phía Thiên Di đưa tay ra:
"Xin chào! Mình là Phục Hưng! Nguyễn Phục Hưng! Còn bạn?"
Ánh mắt của Thiên Di không chớp, khóe miệng khẽ lắp bắp:
"Em tên Mạc… Thiên Di!"
"Thiên Di? Cái tên đẹp! Năm nay bạn học lớp mấy?"
Thiên Di vẫn mải mê nhìn vào gương mặt của chàng trai ấy:
"Em…11 chuẩn bị lên 12…"
Người con trai ấy lại cười. Mạc Thiên Di lẩm bẩm trong miệng:
“Trên đời này còn có người đẹp trai đến thế sao?”
"Vậy sau này phải gọi anh bằng anh nhé! Anh hơn em một tuổi!"
Thiên Di gật đầu: "À… Dạ!"
Thiên Di cúi đầu do dự, không biết tại sao hai má lại ửng đỏ nóng bừng hỏi:
"Khi nào em có thể nghe anh đàn lần nữa?"
“Anh thường đến đây vào thứ 3,5,7. Nếu em thích có thể đến!"
Thiên Di còn chưa kịp nói thêm lời nào thì Phục Hưng đã bị một người bạn gọi lại. Cuộc nói chuyện cũng bị ngắt quãng. Cô cúi chào rồi nhanh chóng đến lớp.
Thiên Di ra trước cổng nhà thờ liền ngược mặt lên nhìn bầu trời xanh:
“Cha mẹ ơi! Con vui quá!”
Có phải vì không gặp Gia Hàn nên cô vui đến vậy hay là tại vì người con trai đó?
Niềm vui chưa được bao lâu, lúc đến cổng trường Mạc Thiên Di lại va vào một người. Ngước mặt lên nhìn, cô liền nhận ra ngay. Không ai khác đó là Gia Hàn. Phải chính xác là, Mạc Thiên Di và Gia Hàn đã tông phải nhau như tình huống trong quá khứ.
Người đàn ông đó cho dù có nhắm mắt lại cô vẫn nhớ rõ.
Gia Hàn cúi người nhặt lại tập sách của Thiên Di nhưng cô gạt ngang gắt gỏng:
"Bỏ ra! Tôi không cần giúp!"
Gia Hàn nhíu mày, gương mặt vẫn thư sinh nho nhã như cái lần đầu tiên hắn và cô va phải nhau. Nhưng thay vì động lòng thì bây giờ Mạc Thiên Di nhìn đâu cũng thấy ghét.
"Xin lỗi mình không cố ý! Có cần…"
Mạc Thiên Di nghiến răng, đây quả thật là thái độ xin lỗi giống hệt lúc hắn lên giường cùng người phụ nữ khác.
Kinh tởm!
"Tránh ra! Tốt nhất nên tránh xa tôi ra! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không tôi gặp ở đâu đánh ở đó!"
Gia Hàn ngơ ngác. Nhưng một lúc sau hắn lại bật cười. Trước giờ không ai dám đối xử với hắn như vậy.
"Cô gái này cũng thú vị lắm!"
…
Cũng không đôi co thêm với tên đàn ông đó, Mạc Thiên Di vào lớp để nhanh chóng làm bài kiểm tra. Bài kiểm tra này nhằm mục đích kiểm tra lại kiến thức năm lớp 11. Làm bài xong sẽ thông báo điểm ngay lập tức. Hy vọng Mạc Thiên Di không bị "tủ đè" mà bẽ mặt trước bạn học mới.
Nhưng mà cô thì làm gì sợ chứ? Lần trước đúng là cô nhỏ điểm thật nhưng lợi thế của việc trở về quá khứ là gì nhỉ?
Là biết trước đề kiểm tra.
Mạc Thiên Di chỉ mất tầm 5 phút là khoanh xong đáp án. Và kết quả hiển nhiên cô là người đứng đầu lớp, lần này sẽ không ai chê cười cô nữa. Cô vui mừng định đem bài kiểm tra khoe với mẹ.
Lúc xuống cầu thang ra về thì nghe có tiếng gọi:
"Mạc Thiên Di! Đứng lại!"
Nghe giọng điệu này có chút gì đó không đúng. Mạc Thiên Di vội bước. Nhưng từ trên lại có tiếng động lớn:
"Rầm"
Một xô nước lạnh dội thẳng vào mặt của cô. Mạc Thiên Di nắm chặt lòng bàn tay, cô chọn cách im lặng nhẫn nhịn. Những tiếng cười như ma quỷ làm kẻ đối diện phải sởn da gà. Cô vẫn tiếp tục nhịn. Nhưng có lẽ càng nhẫn nhịn, người khác càng lấn tới!
Không chịu được nữa cô hét lên:
"Các người muốn gì? Tôi không hề gây thù chuốc oán hay hãm hại các người. Tại sao lại làm vậy?"
Không ai trả lời cô. Một lúc sau, bạn học nữ bước xuống đưa tay đỡ Mạc Thiên Di:
“Cậu không sao chứ?”
Không ngờ còn có người tốt như vậy? Thiên Di đứng dậy định nắm lấy tay của người con gái ấy thì đột nhiên ả ta thu tay lại:
“Haha. Không ngờ cô tin tôi như vậy? Nhìn mặt tôi giống người tốt lắm sao?”
Thiên Di há hốc miệng: “Cô…”
Ả ta nắm lấy tóc của Thiên Di kéo ngược về sau:
“Tôi nhìn cô đã chướng mắt. Lại dám cướp vị trí đầu bảng của “đại ca" tôi!”
“Đại ca các người là ai?”
Một bóng dáng xuất hiện, ngay cả giọng nói cũng rất quen: “Là ta!”
Mạc Thiên Di không tin vào mắt. Người đó chính là người phụ nữ nằm trên giường cùng Gia Hàn. Hừ! Nhưng sao trong trí nhớ của cô lại không có người này xuất hiện? Hay có phải là do lúc đó cô không đứng vị trí đầu bảng nên cảnh này không xuất hiện chẳng?
Mạc Thiên Di lấy bấu chặt móng tay của mình vào người phía đối diện. Ả ta đau tay quá nên thả tóc của Thiên Di ra.
“Ngươi…”
Ả còn lại xông đến giật tay Thiên Di ra: “Con nhỏ kia! Hôm nay ta tạm tha cho ngươi. Nếu còn dám giành vị trí của ta thì đừng trách!”, nói rồi ả quay sang nhìn 4 tên “đàn em" mà nói:
“Đi thôi tụi bây!”
“Chị San nhưng mà nó cào em!”
“Vậy thì…”
Ngay lập tức bàn tay của ả giơ lên thẳng tắp một đường vào má của Mạc Thiên Di:
“Lần này tao nhắc nhở cho mày nhẹ nhàng đó. Lần sau ngay cả răng ăn cháo cũng không còn! Hiểu không?”
Nói xong cả đám người bỏ đi.
Mạc Thiên Di đứng đó, một tay ôm đôi gò má đang nóng rát của mình. Tay còn lại nắm lại quyện thành đấm.
Mạc Thiên Di lắc đầu: "Nhất định không thể để chuyện này xảy ra một lần nữa!"
Vậy thì cách tốt nhất là không đi con đường cũ. Thế nên Mạc Thiên Di chuyển hướng đi đường vòng. Con đường này xa hơn nhiều, nhưng cũng không sao, ít nhất có thể tác động làm tương lai thay đổi.
Mạc Thiên Di nhìn đồng hồ, tiết học sẽ bắt đầu lúc 2 giờ chiều. Thời gian vẫn còn kịp, Thiên Di mang theo balo thong thả đi bộ.
Hai bên đường có hoa hoàng hậu vàng thi nhau khoe sắc, còn có tiếng ve gọi hè. Mùa hè đáng lẽ còn đến tận 2 tuần nhưng là lớp 11 sang lớp 12 nên phải nhập học sớm hơn cho kịp ôn thi.
Mạc Thiên Di chậm rãi bước. Cô mong khoảng thời gian này có thể dừng một chút để tận hưởng.
Lúc trước, khi Thiên Di ở thời điểm này cô chỉ mong lớn thật nhanh để bỏ qua áp lực thi cử. Mau chóng đi làm để có thể tự mình nuôi sống bản thân, mua những thứ mình thích, làm những việc mình muốn. Nhưng Mạc Thiên Di của bây giờ mới hiểu, áp lực nơi công sở thế nào. Mọi người có thể giẫm đạp lên nhau để tranh giành, có thể thẳng thắn đạp đổ nhau xuống để mưu cầu lợi ích.
Con người là vậy!
Trải qua rồi, mất đi rồi, mới biết quý trọng.
Trong thời khắc đẹp đẽ này, một âm thanh du dương dao động lòng người. Thiên Di dừng lại một lúc lắng nghe. Đến khi tiếng nhạc sắp kết thúc cô mới tò mò tìm kiếm âm thanh đến từ đâu.
Bước chân cô dừng lại trước cửa nhà thờ mà bà nội hay đi mỗi cuối tuần. Bình thường Mạc Thiên Di sẽ bỏ qua nhưng lạ thay hôm nay đôi chân cứ tuỳ ý bước vào như có ai điều khiển.
Âm thanh hoàn mỹ hoà quyện len lỏi vào trong trái tim bé nhỏ của Mạc Thiên Di. Cho đến khi tiếng đàn kết thúc, cô mới bất giác đưa tay lên vỗ.
Người con trai đánh đàn quay mặt mình Thiên Di nở nụ cười tỏa nắng.
Chính vào lúc này trái tim cô thổn thức, ngũ quan tinh xảo cộng với nụ cười đó đẹp đến nao lòng. Người con trai đó đứng dậy đi về phía Thiên Di đưa tay ra:
"Xin chào! Mình là Phục Hưng! Nguyễn Phục Hưng! Còn bạn?"
Ánh mắt của Thiên Di không chớp, khóe miệng khẽ lắp bắp:
"Em tên Mạc… Thiên Di!"
"Thiên Di? Cái tên đẹp! Năm nay bạn học lớp mấy?"
Thiên Di vẫn mải mê nhìn vào gương mặt của chàng trai ấy:
"Em…11 chuẩn bị lên 12…"
Người con trai ấy lại cười. Mạc Thiên Di lẩm bẩm trong miệng:
“Trên đời này còn có người đẹp trai đến thế sao?”
"Vậy sau này phải gọi anh bằng anh nhé! Anh hơn em một tuổi!"
Thiên Di gật đầu: "À… Dạ!"
Thiên Di cúi đầu do dự, không biết tại sao hai má lại ửng đỏ nóng bừng hỏi:
"Khi nào em có thể nghe anh đàn lần nữa?"
“Anh thường đến đây vào thứ 3,5,7. Nếu em thích có thể đến!"
Thiên Di còn chưa kịp nói thêm lời nào thì Phục Hưng đã bị một người bạn gọi lại. Cuộc nói chuyện cũng bị ngắt quãng. Cô cúi chào rồi nhanh chóng đến lớp.
Thiên Di ra trước cổng nhà thờ liền ngược mặt lên nhìn bầu trời xanh:
“Cha mẹ ơi! Con vui quá!”
Có phải vì không gặp Gia Hàn nên cô vui đến vậy hay là tại vì người con trai đó?
Niềm vui chưa được bao lâu, lúc đến cổng trường Mạc Thiên Di lại va vào một người. Ngước mặt lên nhìn, cô liền nhận ra ngay. Không ai khác đó là Gia Hàn. Phải chính xác là, Mạc Thiên Di và Gia Hàn đã tông phải nhau như tình huống trong quá khứ.
Người đàn ông đó cho dù có nhắm mắt lại cô vẫn nhớ rõ.
Gia Hàn cúi người nhặt lại tập sách của Thiên Di nhưng cô gạt ngang gắt gỏng:
"Bỏ ra! Tôi không cần giúp!"
Gia Hàn nhíu mày, gương mặt vẫn thư sinh nho nhã như cái lần đầu tiên hắn và cô va phải nhau. Nhưng thay vì động lòng thì bây giờ Mạc Thiên Di nhìn đâu cũng thấy ghét.
"Xin lỗi mình không cố ý! Có cần…"
Mạc Thiên Di nghiến răng, đây quả thật là thái độ xin lỗi giống hệt lúc hắn lên giường cùng người phụ nữ khác.
Kinh tởm!
"Tránh ra! Tốt nhất nên tránh xa tôi ra! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không tôi gặp ở đâu đánh ở đó!"
Gia Hàn ngơ ngác. Nhưng một lúc sau hắn lại bật cười. Trước giờ không ai dám đối xử với hắn như vậy.
"Cô gái này cũng thú vị lắm!"
…
Cũng không đôi co thêm với tên đàn ông đó, Mạc Thiên Di vào lớp để nhanh chóng làm bài kiểm tra. Bài kiểm tra này nhằm mục đích kiểm tra lại kiến thức năm lớp 11. Làm bài xong sẽ thông báo điểm ngay lập tức. Hy vọng Mạc Thiên Di không bị "tủ đè" mà bẽ mặt trước bạn học mới.
Nhưng mà cô thì làm gì sợ chứ? Lần trước đúng là cô nhỏ điểm thật nhưng lợi thế của việc trở về quá khứ là gì nhỉ?
Là biết trước đề kiểm tra.
Mạc Thiên Di chỉ mất tầm 5 phút là khoanh xong đáp án. Và kết quả hiển nhiên cô là người đứng đầu lớp, lần này sẽ không ai chê cười cô nữa. Cô vui mừng định đem bài kiểm tra khoe với mẹ.
Lúc xuống cầu thang ra về thì nghe có tiếng gọi:
"Mạc Thiên Di! Đứng lại!"
Nghe giọng điệu này có chút gì đó không đúng. Mạc Thiên Di vội bước. Nhưng từ trên lại có tiếng động lớn:
"Rầm"
Một xô nước lạnh dội thẳng vào mặt của cô. Mạc Thiên Di nắm chặt lòng bàn tay, cô chọn cách im lặng nhẫn nhịn. Những tiếng cười như ma quỷ làm kẻ đối diện phải sởn da gà. Cô vẫn tiếp tục nhịn. Nhưng có lẽ càng nhẫn nhịn, người khác càng lấn tới!
Không chịu được nữa cô hét lên:
"Các người muốn gì? Tôi không hề gây thù chuốc oán hay hãm hại các người. Tại sao lại làm vậy?"
Không ai trả lời cô. Một lúc sau, bạn học nữ bước xuống đưa tay đỡ Mạc Thiên Di:
“Cậu không sao chứ?”
Không ngờ còn có người tốt như vậy? Thiên Di đứng dậy định nắm lấy tay của người con gái ấy thì đột nhiên ả ta thu tay lại:
“Haha. Không ngờ cô tin tôi như vậy? Nhìn mặt tôi giống người tốt lắm sao?”
Thiên Di há hốc miệng: “Cô…”
Ả ta nắm lấy tóc của Thiên Di kéo ngược về sau:
“Tôi nhìn cô đã chướng mắt. Lại dám cướp vị trí đầu bảng của “đại ca" tôi!”
“Đại ca các người là ai?”
Một bóng dáng xuất hiện, ngay cả giọng nói cũng rất quen: “Là ta!”
Mạc Thiên Di không tin vào mắt. Người đó chính là người phụ nữ nằm trên giường cùng Gia Hàn. Hừ! Nhưng sao trong trí nhớ của cô lại không có người này xuất hiện? Hay có phải là do lúc đó cô không đứng vị trí đầu bảng nên cảnh này không xuất hiện chẳng?
Mạc Thiên Di lấy bấu chặt móng tay của mình vào người phía đối diện. Ả ta đau tay quá nên thả tóc của Thiên Di ra.
“Ngươi…”
Ả còn lại xông đến giật tay Thiên Di ra: “Con nhỏ kia! Hôm nay ta tạm tha cho ngươi. Nếu còn dám giành vị trí của ta thì đừng trách!”, nói rồi ả quay sang nhìn 4 tên “đàn em" mà nói:
“Đi thôi tụi bây!”
“Chị San nhưng mà nó cào em!”
“Vậy thì…”
Ngay lập tức bàn tay của ả giơ lên thẳng tắp một đường vào má của Mạc Thiên Di:
“Lần này tao nhắc nhở cho mày nhẹ nhàng đó. Lần sau ngay cả răng ăn cháo cũng không còn! Hiểu không?”
Nói xong cả đám người bỏ đi.
Mạc Thiên Di đứng đó, một tay ôm đôi gò má đang nóng rát của mình. Tay còn lại nắm lại quyện thành đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro