Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 44

Hồng Tâm Dữu Tử Hạch

2024-07-21 06:25:03

Sở Thanh vốn định về nhà trước để nấu cơm, còn Trình Dịch An về nhà thu dọn đồ đạc. Nào ngờ cái tên trẻ con hai mươi mấy tuổi đầu này còn nhất quyết không chịu, lái xe thẳng về đến cửa lớn nhà anh, vì sợ Sở Thanh về nhà rồi không sẽ không mở cửa cho vào nữa.

Trước đây nghe người ta bảo đàn ông rất không chú trọng đến vấn đề đồ đạc hành lí, chỉ cần tất, đồ lót và quần áo để thay, cộng thêm một chiếc dao cạo râu là hết. Nhưng từ lúc mới vào cửa Trình Dịch An thấy gì là muốn ôm đi hết, nào là lá trà chén trà rồi bình trà nhỏ, sách vở báo chí rồi tập san... Chỉ ngắn ngủi mấy phút đồng hồ đã chất đầy vali rồi.

"Bác sĩ Trình, ngài đây là đang đi công tác hay là đi chuyển chỗ vậy..." Nhiều ngang ngửa với đống hành lí mỗi khi Sở Thanh cần đi ra ngoài.

Trình Dịch An lại đứng im tại chỗ, tự hỏi còn có đồ gì quên chưa mang không. Anh đột nhiên quay đầu đi tìm một cái túi nhựa, rồi đi một chuyến lên phòng tắm trên tầng. Dầu gội đầu, xà phòng, sữa rửa mặt, ngay cả toner[1] cũng cầm theo, bình thường cũng có thấy anh bôi được mấy lần đâu.

[1] (cái này ai chăm skincare thì chắc sẽ biết, chứ như tui thì tui không biết nên chú thích nè =))))Nước cân bằng da hay còn gọi là toner, là mỹ phẩm dưỡng da dạng lỏng. Nước cân bằng da có chức năng tẩy sạch bụi bẩn tại vùng da mà sữa rửa mặt không rửa sạch hết, loại bỏ bã nhờn, giúp da dễ hấp thu dưỡng chất từ kem dưỡng da tốt hơn đồng thời ngăn ngừa mụn, se khít lỗ chân lông, hạn chế nguy cơ da bị hủy hoại do môi trường, cân bằng độ pH cho da. Hiện nay, trên thị trường xuất hiện nhiều loại Nước cân bằng da với thành phần khác nhau, sử dụng khác nhau cho từng loại da.

"Chỗ em có, đừng mang theo làm gì."

Trình Dịch An lắc đầu từ chối, nhét vào vali rồi đóng lại. Đồ của Sở Thanh cái nào cũng thơm kinh khủng khiếp, một tên đàn ông to đầu lớn xác như anh sao có thể dùng?

Vất vả mãi mới kéo được vali lên tầng, Sở Thanh vừa vào cửa là vào bếp nấu cơm luôn.

Nhưng vừa nấu được nồi cơm là Trình Dịch An không cho cô động vào nữa, bảo muốn cho Sở Thanh nếm thử tay nghề của anh.

Sở Thanh mang một bụng nghi ngờ với chuyện này, tựa vào bàn bếp nhìn. Cái khác thì không nói, nhưng trình độ dùng dao của Trình Dịch An phải nói là rất tốt, cắt đồ gì cũng vô cùng cẩn thận; đặc biệt là "thủ pháp" cắt khoai tây siêu cấp chuyên nghiệp.

Lúc hai mặn một nhạt được đưa lên bàn, nước miếng của Sở Thanh chảy đầy đất đến nơi. Trình Dịch An rửa rau cẩn thận lại vừa phải, quan trọng nhất là khi anh chiên chảo dầu, mặt không đổi tim không đập.

Sở Thanh nếm thử một miếng khoai tây nấu với xương sườn, lập tục liên mồm khen ngợi. Cười tít cả mắt mà thương lượng với Trình Dịch An: "Sau này anh nấu cơm đi nhé."

"Vậy em rửa bát."

"Ờm..." Sở Thanh gãi đầu một cái, "Máy rửa bát anh mua lúc nào đến?" Cô hơi ngượng ngùng chớp chớp mắt, cô chưa từng nghĩ đến việc rửa bát bao giờ.

"Vây anh vừa nấu cơm vừa rửa chén, còn em làm gì đây?"

Sở Thanh tay chống nạnh, chỉ ra cửa, "Không vui thì đi đi, em cũng chả thèm ép anh..."

"Tình nguyện tình nguyện." Trình Dịch An giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng.

Sau bữa ăn, Sở Thanh lấy đồ chuẩn bị vào ngâm bồn tắm, Trình Dịch An ngâm bình trà, bật TV lên xem tin tức.

"Em vào đây." Sở Thanh cầm trong tay đổi giặt quần áo.

Trình Dịch An không ngẩng đầu, "Có chuyện gì thì cứ gọi anh nhé." Vừa dứt lời anh đã nghe thấy "cạch" một tiếng, Sở Thanh đã khóa cửa nhà vệ sinh lại rồi. Trình Dịch An khẽ cười thầm, cô gái này đúng là xem lời đùa của anh thành thật.

Trong suốt lúc tắm rửa Sở Thanh vẫn hơi lo lắng đề phòng, sợ rằng Trình Dịch An sẽ đạp cửa vào mất... Mà sự thật chứng minh là cô đã suy nghĩ nhiều rồi, từ lúc cô vào nhà tắm Trình Dịch An vẫn luôn ngồi trước sô pha xem tin tức đến mê mẩn, ngay cả khi cô tắm xong ra ngoài rồi mà anh vẫn không hề biết. Thấy mị lực của mình còn không bằng một bản tin thời sự, Sở Thanh cảm thấy bản thân mình thật thất bại.

Cuối cùng vào lúc bản tin thời sự kết thúc rồi, Trình Dịch An đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy hoa quả ra, rồi vào bếp bắt đầu bận rộn. Lê được gọt sạch vỏ và cắt thành từng miếng nhỏ, anh đào được cắt cuống rồi rửa sạch, ngay cả măng cụt cũng được lột vỏ rồi mới đưa lên.

Sở Thanh nhìn thoáng qua đĩa trái cây đầy ắp kia, ném một quả anh đào vào miệng, "Anh học nội trợ ở đại học đấy à?" Giặt quần áo hay nấu cơm hay cắt đĩa hoa quả, cái gì anh cũng tinh thông.

Trình Dịch An sớm đã quen thành thói với cái miệng không đứng đắn này của cô, quay đầu vào phòng tắm tắm vòi sen.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không đầy một lát sau, Sở Thanh nghe thấy tiếng Trình Dịch An đang trong phòng tắm gọi cô. Cô đi đến cửa, hỏi: "Sao thế?"

"Quên không cầm theo quần áo để thay rồi."

"Thế anh chờ tí." Sở Thanh mở vali của Trình Dịch An, lấy đồ lót và áo ngủ ra. Cô đến bên cửa phòng tắm, gõ cửa một cái, "Em để trước cửa cho anh, lát nữa anh tự ra mà lấy."

Vừa dứt lời, cửa đã được mở lộ một khe nhỏ.

Sở Thanh thấy thế thì cầm quần áo nhét qua khe cửa. Chỉ một giây sau, tay của cô bị Trình Dịch An túm lấy. Cô thầm nghĩ trong lòng không hay rồi, còn chưa giãy dụa thì cả người đã bị Trình Dịch An lôi vào.

Đợi đến khi mặt đối mặt ngồi trong bồn tắm với Trình Dịch An, Sở Thanh mới tỉnh ngộ. Sau này không chỉ lúc mình tắm mới phải khóa cửa lại, mà ngay cả lúc Trình Dịch An tắm cũng phải khóa lại nhốt anh ở trong đó.

Sau khi Trình Dịch An ôm cô ra khỏi nhà tắm rồi, cuối cùng Sở Thanh mới ngộ ra vì sao anh lại phải lấy chiếc vali tận 24 tấc ra đựng đồ. Bên trong chiếc túi cạnh vali, không chỉ có mấy món lần trước Tưởng Duệ tặng, anh còn cầm thêm cả mấy cái hộp cất giữ trong tủ đến luôn. Nhìn dáng vẻ này, cứ như kiểu anh chuẩn bị ở nhà cô đến sang năm luôn vậy.

Sáng ngày hôm sau vừa mở mắt ra, Sở Thanh đã ngửi thấy mùi trứng ốp lếp. Cẩn thận hít hà một hơi, còn có mùi sữa đậu nành và mùi mỡ heo nữa. Lúc cô rửa mặt xong vào bếp thì bữa sáng đã được đặt lên bàn, sữa đậu nành, trứng gà, bát mì hoành thánh nhỏ, vô cùng mê người.

"Vậy buổi chiều em đến chỗ dì nhỏ học làm mứt, sau đó đến nhà anh dọn một chút." Hôm qua Trình Dịch An đã liên hệ xong xuôi với dì nhỏ rồi, dỉ nhỏ bảo Sở Thanh xế chiều hôm nay đến nhà học.

"Không cần, dùng sân nhà của Trình Dịch Sênh ấy, bên đó rộng rãi hơn."

"Liệu có không tiện lắm không?" Hiện giờ cô vẫn chưa đoán được quay video này mất bao lâu, sợ đến lúc đó lại ảnh hưởng đến việc Trình Dịch Sênh họ nghỉ ngơi.

"Không sao." Trình Dịch An cười nói, "Nắm được thóp của anh ấy rồi thì anh ấy không dám ý kiến đâu."

Sáng sớm, sau khi Sở Thanh đi tìm Triệu Tư Phàm để phê đơn xin ra ngoài rồi, buổi chiều cô đến thẳng nhà dì nhỏ của Trình Dịch An.

Hoàng Kỳ đứng ở đầu ngõ chờ, sau khi gặp được Sở Thanh rồi, bà thấy ai cũng giới thiệu đây là vợ tương lai của Trình Dịch An. Thẳng đến khi thấy Sở Thanh xấu hổ mà đỏ mặt, bà mới đưa người vào nhà.

Trong sân đã chuẩn bị xong xoài, ô mai và anh đào. Hoàng Kỳ dẫn Sở Thanh vào nhà tay, "Với mấy thứ còn lại thì có thể làm mứt hoa quả hoặc rượu trái cây đấy."

Sở Thanh sắn ống tay áo lên, ra hiệu mình chuẩn bị xong.

Bước đầu tiên là rửa hoa quả, sau đó gọt vỏ xoài gọt cắt miếng ra. Ô mai thì bỏ cuống, anh đào thì lấy hạt đem đi phơi nắng, giống như cách bà cụ bán cá phơi cá khô ở huyện Dương vậy. Trình tự hết sức đơn giản, màu đỏ đỏ vàng vàng treo đầy trong sân nhìn cũng rất đẹp.

Trái cây được phơi khô rồi thì sẽ được nấu thành mứt hoa quả, còn quả cắt miếng nhỏ thì ngâm chung với đường phèn để ướp gia vị chừng nửa tiếng. Ướp hoa quả xong rồi thì bỏ vào nồi đất đun sôi, bật lửa thật to; rồi lúc sau thì để lửa nhỏ cho nó đặc sệt lại. Sau khi bịt kín mứt hoa quả trong lọ thì dùng nước đun sôi, sau đó lau khô đi rồi móc ngược lọ mứt hoa quả lên để phơi lạnh.

Một buổi chiều rất nhanh đã qua đi, ngoài việc học được một thân bổn sự của mình ra thì Sở Thanh còn thu hoạch được ba lọ mứt hoa quả và chút trái cây sấy khô.

Sở Thanh chào tạm biệt Hoàng Kỳ rồi đi đến sân nhà Trình Dịch Sênh, nhìn qua thì không thấy một chiếc lá rụng nào, rõ ràng là có người đến quét sạch sẽ. Chào hỏi với Trình Dịch Sênh rồi xác định thời gian xong xuôi, cô ôm đồ về nhà.

Hôm nay Trình Dịch An trực ca đêm, trong nhà chỉ có một mình cô ngồi ăn cơm. Sở Thanh đặt miếng bánh mì vào lò nướng nướng giòn, sau đó trét mứt hoa quả lên, thế là xong bữa tối.

Ăn cơm xong, cô ngâm chân rồi lên giường đi ngủ. Cô ngủ một giấc đến rạng sáng hôm sau, thấy Trình Dịch An đã trở về. Cô đặc biệt chạy đi gội đầu, đổi sang một thân váy dài trắng tinh tươm. Dù sao cũng là lần đầu tiên được đứng trước ống kính, vẫn phải xinh đẹp một chút.

Trước khi đi thì Sở Thanh rón rén bước đến bên giường, cúi đầu xuống hôn một cái lên mặt Trình Dịch An. Cái giá của việc trực ca đêm là râu mọc hết cả ra, đâm cả vào da cô.

Không biết Trình Dịch An tỉnh từ lúc nào, dùng một tay kéo Sở Thanh vào trong ngực, "Xin nghỉ đi..."

Sở Thanh đánh anh một cái, "Vớ vẩn, buông ra coi nào, em trễ mất."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ừm..." Trình Dịch An dùng cằm cọ cọ cổ Sở Thanh, sau đó hôn một cái thật mạnh lên cổ cô. Bởi vì nhớ đến lần trước Sở Thanh đã trách nên anh không dám hôn lên mặt.

"Trình Dịch An, anh khốn kiếp!" Sở Thanh che lấy cổ, lại tức giận.

Trình Dịch An lập tức tỉnh cả ngủ, mở to mắt không biết mình lại sai ở chỗ nào.

"Phấn cổ, phấn nền! Một nụ hôn đáng giá mười đồng tiền!"

Trình Dịch An nghe xong thì đúng là hơi đau đầu, hôn mặt không được, hôn cổ cũng không được... Hôm trước lúc hôn cô, Sở Thanh còn nói cô thoa sữa dưỡng thể lên người này, rồi bôi cả kem dưỡng da tay nữa. Anh cũng không rảnh quan tâm đến sữa hay kem gì gì đó, thế là hôn một cái miệng dính đầy kem dưỡng.

Thấy dáng vẻ oan ức nằm trong ổ chăn của Trình Dịch An, Sở Thanh bất đắc dĩ khom người xuống, "Nhắm mắt." Trình Dịch An ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Sở Thanh nắm lấy cằm anh hung hăng hôn hai cái

"Hài lòng chưa? Em đi đây." Sở Thanh quay đầu ra khỏi phòng.

Trình Dịch An mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đột nhiên lại giật mình cái. Anh đưa tay sờ lên nơi Sở Thanh mới hôn qua... Quả nhiên cọ cọ đầy son môi lên mặt anh.

Một đoàn người Sở Thanh đứng trước cổng công ty tập hợp, dưới cuộc điện thoại hướng dẫn của Sở Thanh, họ thành công đến nhà của nhà họ Trình. Hôm nay Trình Dịch Sênh phải đến y quán để khám bệnh cho người, Lê Tùng cũng không ở nên trong nhà này vắng vẻ cực kì.

Lão Vương và Triệu Triết Thành cùng nhau đi, hai người họ rất mau đã tìm được một góc độ đẹp, lắp xong đống máy móc.

Sở Thanh lấy chiếc bàn gỗ dài hôm qua nhờ bác sĩ Trình tìm cho, bày ra mấy góc độ mà lão Vương vẫn chưa thỏa mãn. Cuối cùng anh ta đích thân ra tay, ước chừng di chuyển trong sân tầm mười phút, anh ta mới định ra được nơi để bày cái bàn.

"Chị Thanh, mua hoa quả được rồi ạ!" Vương Kiều thở hồng hộc chạy vào cửa. Cô ấy là trợ lí mà Triệu Tư Phàm đưa cho Sở Thanh, năm nay học năm ba đại học, vừa đến công ty thực tập được hai tháng, là một người rất chịu khó lại lanh lợi.

"Anh Vương, có thể bắt đầu chưa?" Sở Thanh kéo ống tay áo lên, c.ởi đồ trang sức trên tay.

"Vòng tay cứ giữ lại đi, trông đẹp lắm." Lão Vương ngồi xổm đằng sau ống kính, nhìn một lúc, "Cô muốn đánh chút phấn nền lên tay không?"

Sở Thanh sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nghe đến việc này. Cô cúi đầu nhìn bàn tay trắng lộ ra đường máu đỏ, dường như đúng là không được đẹp lắm.

Vương Kiều đang đứng ở bên tổ video nhìn nhìn, nghe lão Vương nói xong thì vội vàng móc phấn trang điểm trong túi ra, "Chị Thanh, cho chị này."

Sở Thanh lách người một chút đi đến, cô đánh đều hai tay, nhìn lại thì quả nhiên là trông trắng nõn non mịn hơn nhiều.

"Được, vậy chúng ta bắt đầu."

Sở Thanh cầm một giỏ hoa quả nhỏ đến bên vòi nước rửa sạch. Lần đầu tiên đứng trước ống kính nên động tác không khỏi hơi cứng ngắc. Hôm nay cô chải tóc xẻ ra hai bên, vừa vặn dùng nửa phần tóc che mặt lại.

Gọt vỏ, cắt miếng, bỏ cuống, động tác của Sở Thanh rất có trật tự.

Tất cả dụng cụ nhà bếp dùng trong video đều là mượn trong phòng bếp nhà họ Trình. Cô cầm dao tay cầm bằng gỗ gọt vỏ, quả ngân hạnh tròn tròn nằm đầy trên thớt gỗ, trên chiếc thớt gỗ đầy những vết chặt xuống, mang đầy vẻ cổ xưa.

Bọn họ vốn muốn làm một thứ hương vị của thành phố M xưa, thủ công tự nhiên, đồ cũng từ thiên nhiên.

Sau khi cắt xong hoa quả rồi, lão Vương đột nhiên ra hiệu Sở Thanh dừng một chút, "Nghỉ một lát đi, lát nữa lại tiếp tục." Trước đây khi anh ta quay video, đa số các chủ blog đều vừa quay vừa trò chuyện trên trời dưới đất, nói nhiều đến mức không biết cắt video ra sao. Còn Sở Thanh thì trong suốt quá trình làm không nói một câu, hiệu suất công việc rất cao.

Đến lúc làm xong tất cả hoa quả rồi, lão Vương tắt máy quay, "Trước tiên vào trong quay mứt hoa quả, chờ trời tối một chút hẵng trở ra." Anh ta muốn đợi đến lúc hoàng hôn buông xuống rồi mới quay cảnh treo quả khô, nơi này tầm nhìn rộng rãi, quay vào lúc mặt trời dần buông, trời nhá nhem tối nhất định sẽ vô cùng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Số ký tự: 0