Chúng ta chưa c...
Traciniee.pth
2024-11-13 00:45:38
Sở Trạch Hiên không động, cũng không ôm ngược lại Khúc Ưu Ưu chỉ để cô ta tuỳ ý như vậy, sau đó mới gỡ tay ra hỏi.
“Em về khi nào?”
“Về được 2 tuần rồi, chẳng qua giờ mới quay lại đây” Khúc Ưu Ưu nhướng mày nói.
Sở Trạch Hiên mượn ánh đèn từ quảng trường nhìn Khúc Ưu Ưu, thời gian dài trôi qua, không ngờ đã mài giũa cô ta thành như bây giờ, vô cùng diễm lệ.
Lúc sau, Khúc Ưu Ưu hỏi anh.
“Anh ăn cơm chưa?”
Sở Trạch Hiên rũ mắt trả lời.
“Đang chuẩn bị ăn thì em gọi anh liền đi”
Khúc Ưu Ưu huých khuỷu tay anh một cái rồi nói.
“Đúng lúc thật! Anh mời em ăn một nữa coi như mừng em quay lại đi”
“Được” Sở Trạch Hiên đồng ý, giọng nói không nóng không lạnh, như chưa từng có sự vui mừng cũng như chưa từng có sự xa cách.
Khúc Ưu Ưu nhướng mày, hai người cùng nhau đi đến một tiệm cơm Tây ở phía trong quảng trường. Khúc Ưu Ưu nhìn chung quanh bất ngờ thốt lên.
“Không ngờ mới chỉ có năm năm mà nơi này thay đổi nhiều quá… sửa chữa trông đẹp hơn hẳn”
“Đúng vậy”
Sở Trạch Hiên cũng đồng tình, anh vân vê ly rượu trong tay, tiếp tục nói.
“Trùng hợp thật, anh đi công tác vài ngày, buổi chiều mới vừa trở về thì em lại gọi”
Khúc Ưu Ưu kinh ngạc cười.
“Vậy sao? Xem ra chúng ta vẫn còn duyên phận đó chứ!”
Sở Trạch Hiên cười nhạt, nụ cười có chút sâu xa khó hiểu. Lúc sau, Khúc Ưu Ưu liền đề cập đến vấn đề khác.
“Anh có vẻ khẩn trương nhỉ? Chẳng lẽ có người yêu rồi, sợ em trở về sẽ quấn lấy anh?”
“Không có….”
Khúc Ưu Ưu chống tay lên bàn, để cằm tựa vào lòng bàn tay, ánh mắt dưới ánh đèn vàng vọt bỗng khiến cô ta trở nên mê ly lạ thường.
“Không có ư? Vậy là anh không có người yêu và cũng không sợ em quấn lấy anh?”
Nghe câu hỏi của cô ta, Sở Trạch Hiên nhướng mày.
“Em cảm thấy thế nào?
Khúc Ưu Ưu nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ trầm ngâm, lại lần nữa nhìn Sở Trạch Hiên cười nói.
“Em hy vọng là cả hai”
Sở Trạch Hiên không nói gì.
Khúc Ưu Ưu lúc sau tiếp lời, người khác nhìn vào sẽ không nghĩ cô ta nói giỡn mà là hoàn toàn nghiêm túc…
“Rõ ràng… chúng ta vẫn chưa chia tay… không phải sao?”
Sở Trạch Hiên không có suy nghĩ sâu xa. Lúc trước, Khúc Ưu Ưu rời đi nhưng mà là do Thư Di bức đi. Nếu nói chính xác thì anh và cô ta cũng chưa chính thức nói lời chia tay với nhau.
Sở Trạch Hiên rũ mắt, không đáp lại mà hỏi.
“Lần này trở về có ý định đi nữa không?”
Khúc Ưu Ưu lắc đầu.
“Công việc quan trọng đã được bàn giao về đây, văn phòng cũng được chuyển về đây rồi, chắc là sẽ không đi nữa”
Sở Trạch Hiên chỉ gật đầu nhẹ, lúc sau, Khúc Ưu Ưu lại tiếp tục bông đùa.
“Trạch Hiên, anh không định hỏi em đã làm gì vào những năm rời đi đó sao?”
Sở Trạch Hiên tiếp tục im lặng. Cô ta thấy vậy tự giễu cười.
“Em rời đi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không bận tâm một chút nào sao?”
Anh vẫn xoay xoay chén rượu trong tay, giữ nguyên trạng thái không nói gì.
Khúc Ưu Ưu gục xuống bả vai anh.
“Haizz… thôi vậy, em cũng không muốn so đo với anh làm gì, vốn dĩ từ trước đến giờ anh vẫn không bao giờ quan tâm người khác quá nửa lời”
Sở Trạch Hiên nâng khoé miệng chuyển chủ đề.
“Khi nào văn phòng em khai trương, báo anh một tiếng, anh sẽ đến chúc mừng”
Khúc Ưu Ưu nhíu mày.
“Được sao? Anh không nghĩ đến quan hệ của chúng ta à, đường đường là Sở đại thiếu gia mà lại đến chúc mừng khai trương cho một văn phòng nhỏ, em không dư hơi đâu mà giải thích với cánh truyền thông đâu”
Hai người một bên nói một bên trò chuyện, nhưng từ đầu tới cuối, đại đa số là Khúc Ưu Ưu nói, Sở Trạch Hiên chỉ ngẫu nhiên đáp lại vài câu. Lúc sau, thấy đã khá muộn, anh mới mở lời.
“Em ở đâu? Để anh đưa em về?”
Cô ta nhìn về phía anh hỏi
“Ở khách sạn vì mới trở về nên em vẫn chưa thuê được căn hộ nào cả, tạm thời hãng như vậy đã, có gì tính sau. Vậy ngày mai anh có rảnh không?”
Sở Trạch Hiên trầm mặc.
“Chiều mai chắc là rảnh”
“Được vậy chiều mai em đến Hoa Khang tìm anh”
“Được thôi”
Sở Trạch Hiên đưa Khúc Ưu Ưu về khách sạn. Anh không có ý định xuống xe, cô ta lại hỏi.
“Không định lên ngồi chơi một lúc sao?”
“Ngày mai bệnh viện còn có nhiều việc, em vừa mới về, vẫn nên nghỉ ngơi chút đi”
“Không muốn lên là do anh sợ em sẽ ăn anh à?” Khúc Ưu Ưu cười cười nói.1
Sở Trạch Hiên hơi chau mày lại, cô ta tiếp tục cười nói.
“Trạch Hiên, chẳng lẽ mấy năm không gặp, anh trở nên như vậy là do bị cấm dục ư?”
Sở Trạch Hiên giật giật khoé môi. Khúc Ưu Ưu nhìn bộ dạng đó của anh bật cười.
“Thôi không đùa nữa, em lên trước, chiều mai đến tìm anh”
Dứt lời, cô ta liền xuống xe, vẫy vẫy tay chào anh, bước chân kiêu hãnh đi vào bên trong khách sạn, anh thấy bóng dáng của cô ta đã đi vào bên trong, ngay lập tức lái xe rời đi.
Nhưng anh đâu biết, lúc xe anh vượt qua, Khúc Ưu Ưu ngừng chân xoay người nhìn xe của anh hoà lẫn vào dòng người đông đúc, ánh mắt cô ta lúc nãy tràn ra ý cười, dần dần thu liễm lại….
Quả nhiên, cô ta đi nhiều năm như vậy, anh vẫn không mảy may quan tâm cô ta đã tốn công làm những gì để quay về đây. Nhìn anh bên ngoài ôn nhuận như thế thôi nhưng cô ta biết bên trong anh vẫn một mực lạnh lùng, băng lãnh.
Rõ ràng năm đó cô ta mang danh là bạn gái anh nhưng hình như anh vẫn không có một chút gì gọi là để cô ta vào trong lòng hết? Nhưng mà, những việc liên quan đến Thư Di vì sao anh lại nhớ rõ như vậy chứ? Chẳng lẽ đơn giản chỉ vì Thư Di cùng anh lớn lên cho nên đã thành thói quen rồi ư?
Khúc Ưu Ưu dần dần híp mắt, lộ ra sự bất mãn. Sau cùng, mới thu hồi tầm mắt, đi vào bên trong…
_______________
Ngày hôm sau
Buổi sáng, Thư Di đến bệnh viện để nộp báo cáo hội thảo cho viện trưởng Mã. Viện trưởng Mã cười cười nhìn Thư Di.
“Tư liệu hội thảo đã đem nộp luôn sao? Bác sĩ Hạ, cô vừa mới trở về, có muốn tôi cho nghỉ phép vài hôm không?”
Thư Di nhìn Mã Quang Tùng vẫn đang cười, híp tầm mắt nghi hoặc. Cô thắc mắc từ khi nào mà ông lại nói chuyện dễ nghe như vậy?
Sau đó, Thư Di lắc đầu.
“Không cần đâu. Tôi cũng không cần phải thay ca, hôm nay cũng không có ca phẫu thuật nào cả, cho nên không cần nghỉ ngơi”
“Vậy cô cứ đi làm việc đi” Mã Quang Tùng gật gật.
Thư Di cũng gật đầu chào, rồi xoay người rời khỏi phòng. Trong văn phòng, viện trưởng Mã thật sự không thể kìm nổi sự vui vẻ mà cảm thán.
“Thật không ngờ Thư Di lại được bác sĩ Sở đặc biệt chiếu cố như vậy!”
Thư Di rũ mắt vừa đi vừa nghĩ thái độ của viện trưởng Mã lúc nãy hình như có hơi quá, nhưng chân vẫn bước về phòng làm việc. Lúc cô chuẩn bị bước vào phòng, liền nghe thấy có người gọi mình.
“Thư Di”
Cô theo bản năng ngước mắt nhìn lại, liền thấy Khúc Ưu Ưu đang tiến tới gần…
“Em về khi nào?”
“Về được 2 tuần rồi, chẳng qua giờ mới quay lại đây” Khúc Ưu Ưu nhướng mày nói.
Sở Trạch Hiên mượn ánh đèn từ quảng trường nhìn Khúc Ưu Ưu, thời gian dài trôi qua, không ngờ đã mài giũa cô ta thành như bây giờ, vô cùng diễm lệ.
Lúc sau, Khúc Ưu Ưu hỏi anh.
“Anh ăn cơm chưa?”
Sở Trạch Hiên rũ mắt trả lời.
“Đang chuẩn bị ăn thì em gọi anh liền đi”
Khúc Ưu Ưu huých khuỷu tay anh một cái rồi nói.
“Đúng lúc thật! Anh mời em ăn một nữa coi như mừng em quay lại đi”
“Được” Sở Trạch Hiên đồng ý, giọng nói không nóng không lạnh, như chưa từng có sự vui mừng cũng như chưa từng có sự xa cách.
Khúc Ưu Ưu nhướng mày, hai người cùng nhau đi đến một tiệm cơm Tây ở phía trong quảng trường. Khúc Ưu Ưu nhìn chung quanh bất ngờ thốt lên.
“Không ngờ mới chỉ có năm năm mà nơi này thay đổi nhiều quá… sửa chữa trông đẹp hơn hẳn”
“Đúng vậy”
Sở Trạch Hiên cũng đồng tình, anh vân vê ly rượu trong tay, tiếp tục nói.
“Trùng hợp thật, anh đi công tác vài ngày, buổi chiều mới vừa trở về thì em lại gọi”
Khúc Ưu Ưu kinh ngạc cười.
“Vậy sao? Xem ra chúng ta vẫn còn duyên phận đó chứ!”
Sở Trạch Hiên cười nhạt, nụ cười có chút sâu xa khó hiểu. Lúc sau, Khúc Ưu Ưu liền đề cập đến vấn đề khác.
“Anh có vẻ khẩn trương nhỉ? Chẳng lẽ có người yêu rồi, sợ em trở về sẽ quấn lấy anh?”
“Không có….”
Khúc Ưu Ưu chống tay lên bàn, để cằm tựa vào lòng bàn tay, ánh mắt dưới ánh đèn vàng vọt bỗng khiến cô ta trở nên mê ly lạ thường.
“Không có ư? Vậy là anh không có người yêu và cũng không sợ em quấn lấy anh?”
Nghe câu hỏi của cô ta, Sở Trạch Hiên nhướng mày.
“Em cảm thấy thế nào?
Khúc Ưu Ưu nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ trầm ngâm, lại lần nữa nhìn Sở Trạch Hiên cười nói.
“Em hy vọng là cả hai”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Trạch Hiên không nói gì.
Khúc Ưu Ưu lúc sau tiếp lời, người khác nhìn vào sẽ không nghĩ cô ta nói giỡn mà là hoàn toàn nghiêm túc…
“Rõ ràng… chúng ta vẫn chưa chia tay… không phải sao?”
Sở Trạch Hiên không có suy nghĩ sâu xa. Lúc trước, Khúc Ưu Ưu rời đi nhưng mà là do Thư Di bức đi. Nếu nói chính xác thì anh và cô ta cũng chưa chính thức nói lời chia tay với nhau.
Sở Trạch Hiên rũ mắt, không đáp lại mà hỏi.
“Lần này trở về có ý định đi nữa không?”
Khúc Ưu Ưu lắc đầu.
“Công việc quan trọng đã được bàn giao về đây, văn phòng cũng được chuyển về đây rồi, chắc là sẽ không đi nữa”
Sở Trạch Hiên chỉ gật đầu nhẹ, lúc sau, Khúc Ưu Ưu lại tiếp tục bông đùa.
“Trạch Hiên, anh không định hỏi em đã làm gì vào những năm rời đi đó sao?”
Sở Trạch Hiên tiếp tục im lặng. Cô ta thấy vậy tự giễu cười.
“Em rời đi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không bận tâm một chút nào sao?”
Anh vẫn xoay xoay chén rượu trong tay, giữ nguyên trạng thái không nói gì.
Khúc Ưu Ưu gục xuống bả vai anh.
“Haizz… thôi vậy, em cũng không muốn so đo với anh làm gì, vốn dĩ từ trước đến giờ anh vẫn không bao giờ quan tâm người khác quá nửa lời”
Sở Trạch Hiên nâng khoé miệng chuyển chủ đề.
“Khi nào văn phòng em khai trương, báo anh một tiếng, anh sẽ đến chúc mừng”
Khúc Ưu Ưu nhíu mày.
“Được sao? Anh không nghĩ đến quan hệ của chúng ta à, đường đường là Sở đại thiếu gia mà lại đến chúc mừng khai trương cho một văn phòng nhỏ, em không dư hơi đâu mà giải thích với cánh truyền thông đâu”
Hai người một bên nói một bên trò chuyện, nhưng từ đầu tới cuối, đại đa số là Khúc Ưu Ưu nói, Sở Trạch Hiên chỉ ngẫu nhiên đáp lại vài câu. Lúc sau, thấy đã khá muộn, anh mới mở lời.
“Em ở đâu? Để anh đưa em về?”
Cô ta nhìn về phía anh hỏi
“Ở khách sạn vì mới trở về nên em vẫn chưa thuê được căn hộ nào cả, tạm thời hãng như vậy đã, có gì tính sau. Vậy ngày mai anh có rảnh không?”
Sở Trạch Hiên trầm mặc.
“Chiều mai chắc là rảnh”
“Được vậy chiều mai em đến Hoa Khang tìm anh”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được thôi”
Sở Trạch Hiên đưa Khúc Ưu Ưu về khách sạn. Anh không có ý định xuống xe, cô ta lại hỏi.
“Không định lên ngồi chơi một lúc sao?”
“Ngày mai bệnh viện còn có nhiều việc, em vừa mới về, vẫn nên nghỉ ngơi chút đi”
“Không muốn lên là do anh sợ em sẽ ăn anh à?” Khúc Ưu Ưu cười cười nói.1
Sở Trạch Hiên hơi chau mày lại, cô ta tiếp tục cười nói.
“Trạch Hiên, chẳng lẽ mấy năm không gặp, anh trở nên như vậy là do bị cấm dục ư?”
Sở Trạch Hiên giật giật khoé môi. Khúc Ưu Ưu nhìn bộ dạng đó của anh bật cười.
“Thôi không đùa nữa, em lên trước, chiều mai đến tìm anh”
Dứt lời, cô ta liền xuống xe, vẫy vẫy tay chào anh, bước chân kiêu hãnh đi vào bên trong khách sạn, anh thấy bóng dáng của cô ta đã đi vào bên trong, ngay lập tức lái xe rời đi.
Nhưng anh đâu biết, lúc xe anh vượt qua, Khúc Ưu Ưu ngừng chân xoay người nhìn xe của anh hoà lẫn vào dòng người đông đúc, ánh mắt cô ta lúc nãy tràn ra ý cười, dần dần thu liễm lại….
Quả nhiên, cô ta đi nhiều năm như vậy, anh vẫn không mảy may quan tâm cô ta đã tốn công làm những gì để quay về đây. Nhìn anh bên ngoài ôn nhuận như thế thôi nhưng cô ta biết bên trong anh vẫn một mực lạnh lùng, băng lãnh.
Rõ ràng năm đó cô ta mang danh là bạn gái anh nhưng hình như anh vẫn không có một chút gì gọi là để cô ta vào trong lòng hết? Nhưng mà, những việc liên quan đến Thư Di vì sao anh lại nhớ rõ như vậy chứ? Chẳng lẽ đơn giản chỉ vì Thư Di cùng anh lớn lên cho nên đã thành thói quen rồi ư?
Khúc Ưu Ưu dần dần híp mắt, lộ ra sự bất mãn. Sau cùng, mới thu hồi tầm mắt, đi vào bên trong…
_______________
Ngày hôm sau
Buổi sáng, Thư Di đến bệnh viện để nộp báo cáo hội thảo cho viện trưởng Mã. Viện trưởng Mã cười cười nhìn Thư Di.
“Tư liệu hội thảo đã đem nộp luôn sao? Bác sĩ Hạ, cô vừa mới trở về, có muốn tôi cho nghỉ phép vài hôm không?”
Thư Di nhìn Mã Quang Tùng vẫn đang cười, híp tầm mắt nghi hoặc. Cô thắc mắc từ khi nào mà ông lại nói chuyện dễ nghe như vậy?
Sau đó, Thư Di lắc đầu.
“Không cần đâu. Tôi cũng không cần phải thay ca, hôm nay cũng không có ca phẫu thuật nào cả, cho nên không cần nghỉ ngơi”
“Vậy cô cứ đi làm việc đi” Mã Quang Tùng gật gật.
Thư Di cũng gật đầu chào, rồi xoay người rời khỏi phòng. Trong văn phòng, viện trưởng Mã thật sự không thể kìm nổi sự vui vẻ mà cảm thán.
“Thật không ngờ Thư Di lại được bác sĩ Sở đặc biệt chiếu cố như vậy!”
Thư Di rũ mắt vừa đi vừa nghĩ thái độ của viện trưởng Mã lúc nãy hình như có hơi quá, nhưng chân vẫn bước về phòng làm việc. Lúc cô chuẩn bị bước vào phòng, liền nghe thấy có người gọi mình.
“Thư Di”
Cô theo bản năng ngước mắt nhìn lại, liền thấy Khúc Ưu Ưu đang tiến tới gần…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro