Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!

“Đã từng”

Traciniee.pth

2024-11-13 00:45:38

Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không dứt, Thư Di ôm điện thoại vào trong lòng, co ro nằm nghiêng sang một bên, nhìn lên tên người gọi lại chính là Cận Thiếu Phong, cảm xúc của cô có chút phức tạp.

Cùng lúc ấy, Sở Trạch Hiên cũng đã ngước mắt lên nhìn thấy hai chữ “A Phong”, trong lòng anh lại nổi lên cơn cuồng nộ không tên. Đây chính là tên của người đàn ông kia sao? Cô và hắn ta đã thân thiết đến như thế này rồi à? Gọi tên nhau thân mật như vậy?

Thư Di vốn muốn nghe điện thoại nhưng chưa kịp ấn thì điện thoại đã bị Trạch Hiên cướp mất. Thư Di vì hành động này của anh lại càng trở nên sốt ruột, lỡ như Cận Thiếu Phong muốn thông báo việc gì liên quan đến Tâm Dao thì sao đây! Ngay lúc đó, cô liền hét vào mặt anh.

“Sở Trạch Hiên, anh đang làm gì vậy? Mau trả điện thoại cho tôi”

Sở Trạch Hiên không mảy may để ý đến cảm xúc và lời nói của cô, trực tiếp ném điện thoại ra dãy ghế đằng sau, mặc kệ cho nó cứ tiếp tục vang lên từng hồi chuông…

Thanh âm của Sở Trạch Hiên ngay sát bên tai cô, lộ rõ vẻ thâm trầm.

“Hắn ta chính là người yêu của cô à?”

Thư Di nhất quyết phản kháng, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị thân thể cường tráng của anh đè nặng, rồi bị vòng tay của anh gắt gao ôm chặt lấy khiến cô không thể nhúc nhích được. Thư Di càng cố gắng muốn đẩy anh ra bao nhiêu thì Sở Trạch Hiên lại càng dùng sức ép chặt cô bấy nhiêu, căn bản không thể thoát được.

Sau đó, giọng nói lạnh lẽo của Sở Trạch Hiên lại vang lên bên tai cô giống như một cảnh sát đang chất vấn một phạm nhân vậy.

“Cô sốt ruột muốn quay về với hắn ta à?”

Câu hỏi của anh cứ dồn dập vang lên, hàng loạt cảm xúc hỗn độn trong cô xuất hiện, cô thất kinh, sau đó là đình trệ suy nghĩ, sợ hãi, sau cùng mới buồn bực rút tay đang chống lên ngực anh trở về mà cất giọng.

“Anh đang nói cái quái gì vậy?”

Thư Di càng ra sức chống đối, lửa giận của Sở Trạch Hiên lại càng bốc lên ngùn ngụt.

“Cô còn giả ngây giả ngô ư? Cô vừa mới nằm phía dưới tôi ân ân ái ái, say mê như vậy mà bây giờ cô lại muốn ngay lập tức rời đi khi biết hắn ta gọi tới ư?”

Thư Di nghe vậy liền dừng hẳn mọi động tác, trừng mắt nhìn Sở Trạch Hiên, cô không thể ngờ anh lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy, rõ ràng vừa nãy chính anh là người chủ động hôn cô, cũng chính anh chủ động làm những hành động thân mật với cô vậy mà giờ anh lại buông những lời nói xúc phạm, vũ nhục cô như thế này ư?

Thư Di đối với những lời nói của Sở Trạch Hiên dường như đã tuyệt vọng, mắt cô đã đỏ lên, nước mắt cũng không kìm được mà chỉ trực trào ra bên ngoài. Cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe cất giọng uất ức.

“Sở Trạch Hiên, tôi và anh vốn trong mối quan hệ gì chẳng lẽ anh không rõ sao? Tôi đâu có đòi hỏi anh làm việc này với tôi. Chính anh là người cưỡng hôn tôi trước, anh có tư cách gì mà phán xét tôi hả?”

Sở Trạch Hiên phát hiện điện thoại Thư Di vẫn cứ kêu liên tục, tâm tình bực bội không thể kiềm chế được, lại nở nụ cười lạnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ha… chẳng phải vừa nãy cô cũng hưởng thụ lắm à?”

Thư Di dường như đã bị những lời nói của anh làm cho thất vọng cùng cực, khoé miệng cô nhếch lên bỗng biến thành tự giễu chính mình.

“Sở Trạch Hiên, anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?”

Thanh âm của Thư Di bỗng chốc hoá thành bi thương, khoé miệng càng lúc càng tự giễu, đáy mắt mờ mịt phủ một tầng sương mờ tiếp tục nói.

“Có phải chỉ vì tôi là người từng yêu anh, cũng chỉ vì ngày xưa tôi mặt dày theo đuổi anh, nên giờ anh mới nói như vậy? Nhưng cho dù trước kia hay bây giờ, những việc tôi làm đều là học theo anh mà thôi, anh cũng đâu có quyền xúc phạm tôi, tôi với anh vốn dĩ đâu có quan hệ gì”

Thư Di nói xong câu đó, lúc này nước mắt cô cũng không còn kiềm chế được mà nhẹ nhàng rơi xuống gò má xinh đẹp ấy. Cô tự cảm thấy bản thân mình đúng là không biết xấu hổ, chỉ vì một người đàn ông không yêu mình mà lại phải nhịn đắng nuốt cay nghe anh ta xỉ nhục, thương tổn hết lần này đến lần khác.

Trái tim Sở Trạch Hiên khi nghe những lời đáp trả của cô bỗng thắt chặt lại, đau đến nghẹn thở, nghe hai từ “đã từng” phát ra từ miệng cô mà sao anh lại cảm nhận được miệng mình đắng chát, tâm tình ngột ngạt không thể lí giải. Những điều cô nói chẳng phải muốn vạch rõ ranh giới với anh rằng cô đã không còn yêu anh nữa ư? Tại sao điều này lại khiến anh bận tâm cơ chứ?

Anh thật sự không muốn nói những lời làm tổn thương cô chút nào nhưng lại không thể kiềm chế cơn tức giận khi thấy cô ở bên người đàn ông khác. Nếu như người đàn ông kia là người yêu của cô vậy chẳng khác nào anh đang ngang nhiên trở thành người thứ ba xen ngang vào cuộc tình của cô sao? Vậy chẳng phải anh chính là không có quyền nổi giận và chất vấn cô sao? Rốt cuộc anh làm sao vậy chứ!

Lúc sau, cô thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế mà im lặng nhìn cô, Thư Di cáu gắt hét lên.

“Anh rõ ràng không yêu tôi, nhưng lại không cho tôi đi tìm người đàn ông khác yêu đương, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”

Sở Trạch Hiên tiếp tục giữ im lặng bởi căn bản anh không có gì để nói hết. Lúc sau anh chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô như muốn nói gì đó nhưng lại không cất lời lên được.

“Thư Di… tôi…”

“Tránh ra”

Thư Di cắn chặt răng đẩy mạnh anh ra khỏi người mình. Cô nhắm mắt nghĩ lại những việc xảy ra, vừa nãy thì cùng nhau thân mật không rời giờ đây lại ra sức làm tổn thương nhau. Chuyện vừa rồi giống như một giấc mộng giữa đêm hè. Vốn dĩ cô không nên để nó xảy ra mới phải.

________________

Khách sạn The West - nơi Cận Thiếu Phong ở.

Cận Thiếu Phong cầm điện thoại trong tay mà vô cùng lo lắng cho Thư Di, anh ta đã gọi rất nhiều lần mà cô vẫn không bắt máy. Không biết vì cái gì mà trong lòng anh ta có chút không yên. Chẳng lẽ công việc bận đến nỗi không nghe được một cuộc điện thoại hay sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong khi anh ta đang vô cùng lo lắng cho Thư Di thì đằng sau Tâm Dao lại ngủ chẳng biết trời trăng mấy gió gì, vẫn mơ đến đồ ăn, có lẽ với cô bé ngoài Thư Di ra thì đồ ăn mới là chân ái của cô bé mất.

“Chocolate, cánh gà, bánh kẹo ngon mình sẽ mang về cho mẹ ăn cùng…”

Cận Thiếu Phong đi về phía Tâm Dao, chăn đã bị con bé đá sang một góc, anh ta cẩn thận đắp lại cho con bé, chỉnh điều hoà ấm lên sau đó mới đi ra bên ngoài. Anh ta dường như có cảm giác Thư Di đã gặp chuyện gì đó không hay, đang định đi đến bệnh viện để hỏi thăm tình hình thì đúng lúc này, trợ lý của anh ta đưa Thư Di đi vào.

“Cô ấy ở đây, thưa boss”

Cận Thiếu Phong nhìn kĩ Thư Di, phát hiện đôi mắt của cô có chút sưng đỏ, chẳng lẽ cô vừa khóc sao, anh ta liền nhíu mày hỏi.

“Có chuyện gì vậy, Thư Di?”

Thư Di mân mê môi dưới, cảm xúc bất ổn của cô trước Cận Thiếu Phong rất rõ ràng, căn bản không thể che giấu, nhưng cô vẫn không đủ can đảm để nói sự thật với anh ta, cô sợ anh ta sẽ lo lắng. Cô đành bịa một lý do.

“Cuộc phẫu thuật vừa rồi thất bại, bệnh nhân không thể qua khỏi, gia đình anh ta rất đau buồn, em…”

Cận Thiếu Phong ngay lúc đó liền tiến lên ôm cô vào lòng, an ủi cô.

“Đừng tự trách bản thân như vậy, làm một bác sĩ tất nhiên sẽ phải có lúc thất bại và thành công, cũng có nghĩa chúng ta phải chứng kiến nhiều ca tử vong, nó sẽ không tốt cho tinh thần của em. Nếu em không giữ được bình tĩnh, em sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều đó”

Thư Di yên lặng không nói gì.

Một mặt vì không muốn Cận Thiếu Phong lo lắng nên cô mới nói dối, mặt khác cô lại cảm thấy rất yên tâm khi ngay thời điểm cô tuyệt vọng nhất vẫn còn một vòng tay đón chờ cô…Thư Di đưa tay ôm lại Cận Thiếu Phong, giờ đây cô chẳng nghĩ được gì nữa, hiện tại cô chỉ cần cái ôm an ủi này mà thôi.

Lúc này, tại căn hộ của Sở Trạch Hiên.

Sở Trạch Hiên ngồi trong phòng, nhắm nghiền mắt, tâm phiền ý loạn.

Anh đang đau đầu nghĩ lại những hành động của mình với Thư Di ở trên xe khi nãy, cứ tưởng tượng đến viễn cảnh Thư Di cùng người đàn ông khác ôm ấp, anh thật sự không thể khống chế được cảm xúc của bản thân. Nếu không phải vì cuộc gọi của người tên “A Phong” kia, anh có phải hay không giống như Thư Di nói, bởi vì cô từng yêu anh, cho nên anh đã không còn kiêng nể gì mà hết lần này đến lần khác tổn thương cô?

Sở Trạch Hiên chậm rãi mở mắt, ánh mắt bởi vì bực bội mà trở nên sâu thẳm không thấy đáy. Trước đây, anh đã quá quen với sự hiện diện của Thư Di trong cuộc sống của anh rồi, chẳng lẽ không có cô anh lại trở nên thiếu thốn vậy sao? Nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, anh thật sự không còn can đảm để gặp cô lần nữa.

Sở Trạch Hiên tâm tình càng thêm trầm trọng, anh có chút nôn nóng đứng dậy, hướng phòng tắm mà đi đến, xả nước lạnh cố làm bản thân bình tĩnh trở lại.

Chắc có lẽ anh sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa trước khi anh nhận ra tình cảm của bản thân dành cho cô là như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!

Số ký tự: 0