Tai nạn xe
Traciniee.pth
2024-11-13 00:45:38
Viên Viên đưa Thư Di cùng Tâm Dao về căn chung cư mà cô ấy đã thuê giúp cho cô trước khi cô về nước. Nhìn căn hộ có không gian thoáng mát như vậy, Thư Di không khỏi thầm cảm ơn Viên Viên.
“Nhìn đi Thư Di, căn phòng này cũng đẹp đấy chứ?”
“Không gian cũng khá ổn, mình thích lắm vất vả cho cậu rồi”
Chiếc miệng lanh chanh của Tâm Dao cũng phấn khởi reo lên:
“Cháu cũng thích lắm, cảm ơn dì Viên Viên”
“Cháu thích là dì vui rồi”
Cô nàng Viên Viên chợt nhớ ra mình có việc nên vội vàng ra cửa, không quên nhắc nhở cô một số việc và chào tạm biệt Tâm Dao.
“Thư Di, cậu sửa soạn lại chút đi. Tối nay mình có ca trực đêm nên giờ mình phải về bệnh viện đây”
“Được, mai mình cũng phải đến bệnh viện Thư Nhã nhận việc. Vậy mai mình mời cậu ăn trưa”
Cánh cửa căn hộ khép lại, Thư Di vẫn chưa ngồi xuống ghế được thì cô bé Tâm Dao đã cầm chiếc Ipad đi đến bên cạnh cô mà thủ thỉ.
“Mẹ… con thấy bệnh viện Hoa Khang trên báo rồi. Bệnh viện này rất tốt đó chứ, sao mẹ không làm việc ở đây. Mẹ không thích bệnh viện này hả?”
“Thích chứ…” Đối với câu hỏi của con gái, cô cũng không muốn làm con bé tò mò hơn đành cười trừ trả lời.
Nhưng mặc dù vậy, cô bé Tâm Dao vẫn không chịu bỏ cuộc:
“Vậy có nghĩa là người mẹ không thích làm việc ở đây?”
“Đúng vậy, có một đàn anh học siêu đỉnh của trường mẹ làm ở đó. Lúc đi học anh ta cứ bắt nạt mẹ nên mẹ không muốn làm việc ở Hoa Khang”
“Nhưng bệnh viện này có bác sĩ đẹp trai lắm đó, siêu cấp đẹp trai luôn đó ạ”
Thư Di cũng chịu thua với Tâm Dao luôn rồi, lúc nào cũng mê trai đẹp, đúng là mẹ nào con nấy mà.
“Nếu mẹ làm việc ở đó thì con có thể ngắm chú đẹp trai này rồi” Tâm Dao vừa nói vừa giơ hình ảnh của một người đàn ông lên cho cô nhìn.
Thư Di thực sự quá bất ngờ khi người đàn ông đó lại chính là Sở Trạch Hiên - cũng là ba của Tâm Dao. Lúc sau, giọng nói non nớt của Tâm Dao lại tiếp tục vang lên:
“Mẹ, con nghĩ nếu mẹ thấy chú ấy đẹp trai thì mẹ cưới luôn chú ấy về luôn đi. Như vậy thì con có bố cũng có thể ngắm chú ấy mỗi ngày rồi”
“Không được…” Thư Di đưa tay cầm lấy chiếc Ipad từ phía Tâm Dao.
“Tại sao? Mẹ cũng ngắm chú ấy. Nói thằng ra mẹ cũng thích chú ấy lắm mà”
“Bởi vì… con không thể đánh giá chú ấy qua gương mặt chú ấy rồi muốn gả mẹ cho chú ấy là được đâu”
Nghe lời biện minh từ phía mẹ mình, Tâm Dao ra dáng bà cụ non ôm đầu thở dài:
“Mẹ, con bắt đầu lo lắng cho mẹ rồi. Mẹ không còn trẻ nữa rồi, đừng để con phải lo lắng cho mẹ mãi như thế nữa được không?”
“Được rồi, mẹ không để con phải lo lắng cho mẹ nữa đâu, đến giờ đi ngủ rồi, mai con còn phải dậy sớm làm bài kiểm tra vào trường mầm non nữa đó”
“Chúc con ngủ ngon” kèm theo một nụ hôn lên trán.
“Chúc mẹ ngủ ngon”
Lúc này, Thư Di lại tiếp tục rơi vào khoảng lặng do chính mình tạo ra. Thật sự, cô đã gần như quên người đàn ông kia rồi. Cô đã dùng hơn 10 năm thanh xuân của mình để theo đuổi anh nhưng vẫn không nhận được kết quả gì.
Cô như mất điểm tựa mà ngồi sụp xuống, tay vẫn ôm chiếc Ipad trong lòng nhưng nước mắt lại thi nhau rơi. Cô vẫn nhớ rất rõ lời nói tức giận của anh khi ấy:
“Hạ Thư Di, cô là người phụ nữ độc ác nhất mà tôi biết đấy. Đáng lẽ ra, cô phải là người bị xe tông mới đúng. Nghe đây, cho dù cô làm gì đi chăng nữa… tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô đâu… không bao giờ”
Câu nói ấy vẫn còn văng vẳng trong trí nhớ của cô suốt từng ấy năm. Vốn dĩ hai người đã là hai đường thẳng xong xong không có điểm chung nhưng trớ trêu thay trong một buổi tiệc xã giao cũng vì anh uống say mà cô và anh đã xảy ra quan hệ ngoài ý muốn… dẫn đến sự việc sau này chính là sinh ra Tâm Dao.
___________
Ngày hôm sau, bệnh viện Thư Nhã.
Thư Di cầm hồ sơ bệnh án trên tay đi vào văn phòng giới thiệu:
“Xin chào, bác sĩ Trương, tôi là Hạ Thư Di, bác sĩ ngoại khoa mới đến”
“Chào, bác sĩ Hạ, cô từng làm việc ở thành phố B rồi đúng chứ?”
“Đúng rồi ạ, được làm việc ở đây là vinh hạnh của tôi”
Đang nói chuyện vui vẻ, bỗng họ nghe tiếng còi báo có bệnh nhân khẩn cấp khiến họ giật mình.
“Chủ nhiệm Trương, có một vụ đâm xe ở trên đường cao tốc, một chiếc xe suýt bị lật. Đây là bệnh viện gần nhất nên những người bị thương đều được đưa đến đây”
“Mọi người, chuẩn bị đi”
Lúc này, tâm trạng của Hạ Thư Di bỗng chốc xuống dốc không phanh, cô vội vã chạy ra phía bên ngoài thì nghe thấy tiếng khóc của trẻ con rồi tiếng cầu cứu của người phụ nữ. Lại là tai nạn xe, chỉ vì tai nạn xe mà đã khiến cuộc đời cô thay đổi. Chính vì vậy mà cô quyết định không cho phép bản thân mình lơ là, trước hết phải cứu bệnh nhân trước đã.
“Đau… đau quá”
“Để tôi giúp anh” Thư Di vừa cầm cuộn băng vừa gấp gáp nói.
“Bác sĩ, mẹ cháu mất nhiều máu quá.. huhu”
“Thôi nào, đừng lo. Cháu bình tĩnh lại trước đã”
Thư Di ngồi phía bên này bỗng nghe được giọng nói quen thuộc…liền giật mình muốn quay đầu lại.
Người đàn ông vừa nãy dỗ đứa trẻ kia chính là Sở Trạch Hiên - bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện Hoa Khang. Anh thì vẫn đang tập trung khâu vết thương theo kiểu truyền thống để cầm máu cho bệnh nhân, bỏ mặc ngoài tai những lời đàm tiếu, tò mò của những bác sĩ và y tá xung quanh.
“Này, cậu đâu phải bác sĩ ở đây. Rốt cuộc cậu có phải bác sĩ không đấy? Đường khâu sai rồi kìa”
“Nhưng máu cũng ngừng chảy rồi..”
“Đợi đã… đây là phương pháp khâu của bác sĩ Lệ”
“Trông cậu ta cũng chuyên nghiệp lắm đấy, lẽ nào cậu ta là…”
Sau khi xử lí xong, anh mới đứng lên giới thiệu về mình:
“Tôi là Sở Trạch Hiên, trưởng khoa ngoại của bệnh viện Hoa Khang. Tôi ở khu phố bên cạnh nên khi nghe thấy có vụ tai nạn liền muốn đến giúp một tay”
“Máu đã ngưng chảy rồi, nếu bệnh nhân có chuyển biến xấu thì tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm”
“Nhìn đi Thư Di, căn phòng này cũng đẹp đấy chứ?”
“Không gian cũng khá ổn, mình thích lắm vất vả cho cậu rồi”
Chiếc miệng lanh chanh của Tâm Dao cũng phấn khởi reo lên:
“Cháu cũng thích lắm, cảm ơn dì Viên Viên”
“Cháu thích là dì vui rồi”
Cô nàng Viên Viên chợt nhớ ra mình có việc nên vội vàng ra cửa, không quên nhắc nhở cô một số việc và chào tạm biệt Tâm Dao.
“Thư Di, cậu sửa soạn lại chút đi. Tối nay mình có ca trực đêm nên giờ mình phải về bệnh viện đây”
“Được, mai mình cũng phải đến bệnh viện Thư Nhã nhận việc. Vậy mai mình mời cậu ăn trưa”
Cánh cửa căn hộ khép lại, Thư Di vẫn chưa ngồi xuống ghế được thì cô bé Tâm Dao đã cầm chiếc Ipad đi đến bên cạnh cô mà thủ thỉ.
“Mẹ… con thấy bệnh viện Hoa Khang trên báo rồi. Bệnh viện này rất tốt đó chứ, sao mẹ không làm việc ở đây. Mẹ không thích bệnh viện này hả?”
“Thích chứ…” Đối với câu hỏi của con gái, cô cũng không muốn làm con bé tò mò hơn đành cười trừ trả lời.
Nhưng mặc dù vậy, cô bé Tâm Dao vẫn không chịu bỏ cuộc:
“Vậy có nghĩa là người mẹ không thích làm việc ở đây?”
“Đúng vậy, có một đàn anh học siêu đỉnh của trường mẹ làm ở đó. Lúc đi học anh ta cứ bắt nạt mẹ nên mẹ không muốn làm việc ở Hoa Khang”
“Nhưng bệnh viện này có bác sĩ đẹp trai lắm đó, siêu cấp đẹp trai luôn đó ạ”
Thư Di cũng chịu thua với Tâm Dao luôn rồi, lúc nào cũng mê trai đẹp, đúng là mẹ nào con nấy mà.
“Nếu mẹ làm việc ở đó thì con có thể ngắm chú đẹp trai này rồi” Tâm Dao vừa nói vừa giơ hình ảnh của một người đàn ông lên cho cô nhìn.
Thư Di thực sự quá bất ngờ khi người đàn ông đó lại chính là Sở Trạch Hiên - cũng là ba của Tâm Dao. Lúc sau, giọng nói non nớt của Tâm Dao lại tiếp tục vang lên:
“Mẹ, con nghĩ nếu mẹ thấy chú ấy đẹp trai thì mẹ cưới luôn chú ấy về luôn đi. Như vậy thì con có bố cũng có thể ngắm chú ấy mỗi ngày rồi”
“Không được…” Thư Di đưa tay cầm lấy chiếc Ipad từ phía Tâm Dao.
“Tại sao? Mẹ cũng ngắm chú ấy. Nói thằng ra mẹ cũng thích chú ấy lắm mà”
“Bởi vì… con không thể đánh giá chú ấy qua gương mặt chú ấy rồi muốn gả mẹ cho chú ấy là được đâu”
Nghe lời biện minh từ phía mẹ mình, Tâm Dao ra dáng bà cụ non ôm đầu thở dài:
“Mẹ, con bắt đầu lo lắng cho mẹ rồi. Mẹ không còn trẻ nữa rồi, đừng để con phải lo lắng cho mẹ mãi như thế nữa được không?”
“Được rồi, mẹ không để con phải lo lắng cho mẹ nữa đâu, đến giờ đi ngủ rồi, mai con còn phải dậy sớm làm bài kiểm tra vào trường mầm non nữa đó”
“Chúc con ngủ ngon” kèm theo một nụ hôn lên trán.
“Chúc mẹ ngủ ngon”
Lúc này, Thư Di lại tiếp tục rơi vào khoảng lặng do chính mình tạo ra. Thật sự, cô đã gần như quên người đàn ông kia rồi. Cô đã dùng hơn 10 năm thanh xuân của mình để theo đuổi anh nhưng vẫn không nhận được kết quả gì.
Cô như mất điểm tựa mà ngồi sụp xuống, tay vẫn ôm chiếc Ipad trong lòng nhưng nước mắt lại thi nhau rơi. Cô vẫn nhớ rất rõ lời nói tức giận của anh khi ấy:
“Hạ Thư Di, cô là người phụ nữ độc ác nhất mà tôi biết đấy. Đáng lẽ ra, cô phải là người bị xe tông mới đúng. Nghe đây, cho dù cô làm gì đi chăng nữa… tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô đâu… không bao giờ”
Câu nói ấy vẫn còn văng vẳng trong trí nhớ của cô suốt từng ấy năm. Vốn dĩ hai người đã là hai đường thẳng xong xong không có điểm chung nhưng trớ trêu thay trong một buổi tiệc xã giao cũng vì anh uống say mà cô và anh đã xảy ra quan hệ ngoài ý muốn… dẫn đến sự việc sau này chính là sinh ra Tâm Dao.
___________
Ngày hôm sau, bệnh viện Thư Nhã.
Thư Di cầm hồ sơ bệnh án trên tay đi vào văn phòng giới thiệu:
“Xin chào, bác sĩ Trương, tôi là Hạ Thư Di, bác sĩ ngoại khoa mới đến”
“Chào, bác sĩ Hạ, cô từng làm việc ở thành phố B rồi đúng chứ?”
“Đúng rồi ạ, được làm việc ở đây là vinh hạnh của tôi”
Đang nói chuyện vui vẻ, bỗng họ nghe tiếng còi báo có bệnh nhân khẩn cấp khiến họ giật mình.
“Chủ nhiệm Trương, có một vụ đâm xe ở trên đường cao tốc, một chiếc xe suýt bị lật. Đây là bệnh viện gần nhất nên những người bị thương đều được đưa đến đây”
“Mọi người, chuẩn bị đi”
Lúc này, tâm trạng của Hạ Thư Di bỗng chốc xuống dốc không phanh, cô vội vã chạy ra phía bên ngoài thì nghe thấy tiếng khóc của trẻ con rồi tiếng cầu cứu của người phụ nữ. Lại là tai nạn xe, chỉ vì tai nạn xe mà đã khiến cuộc đời cô thay đổi. Chính vì vậy mà cô quyết định không cho phép bản thân mình lơ là, trước hết phải cứu bệnh nhân trước đã.
“Đau… đau quá”
“Để tôi giúp anh” Thư Di vừa cầm cuộn băng vừa gấp gáp nói.
“Bác sĩ, mẹ cháu mất nhiều máu quá.. huhu”
“Thôi nào, đừng lo. Cháu bình tĩnh lại trước đã”
Thư Di ngồi phía bên này bỗng nghe được giọng nói quen thuộc…liền giật mình muốn quay đầu lại.
Người đàn ông vừa nãy dỗ đứa trẻ kia chính là Sở Trạch Hiên - bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện Hoa Khang. Anh thì vẫn đang tập trung khâu vết thương theo kiểu truyền thống để cầm máu cho bệnh nhân, bỏ mặc ngoài tai những lời đàm tiếu, tò mò của những bác sĩ và y tá xung quanh.
“Này, cậu đâu phải bác sĩ ở đây. Rốt cuộc cậu có phải bác sĩ không đấy? Đường khâu sai rồi kìa”
“Nhưng máu cũng ngừng chảy rồi..”
“Đợi đã… đây là phương pháp khâu của bác sĩ Lệ”
“Trông cậu ta cũng chuyên nghiệp lắm đấy, lẽ nào cậu ta là…”
Sau khi xử lí xong, anh mới đứng lên giới thiệu về mình:
“Tôi là Sở Trạch Hiên, trưởng khoa ngoại của bệnh viện Hoa Khang. Tôi ở khu phố bên cạnh nên khi nghe thấy có vụ tai nạn liền muốn đến giúp một tay”
“Máu đã ngưng chảy rồi, nếu bệnh nhân có chuyển biến xấu thì tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro