Bác Sĩ Tài Ba Xuyên Vào Tiểu Thuyết Trở Thành Phu Nhân Tổng Tài
"Chiếc mặt nạ"...
2024-11-13 00:47:53
Mọi sự chú ý bây giờ đều dồn vào Lâm Tuyết Kỳ. Lâm Tuyết Kỳ bị mọi người nhìn chằm chàm, căng thẳng lấp bấp nói.
- Nhìn...nhìn cái gì chứ?
Đám đông chủ yếu là hậu bối của Lâm Tuyết Kỳ. Đều xem Lâm Tuyết Kỳ là tấm gương học hỏi. Xảy ra việc hôm nay có vẻ như khiến khá nhiều người quay lưng với cô ta.
- Chúng tôi đang đợi câu trả lời của tiền bối đó, tiền bối đừng làm chúng tôi thất vọng nhé?
Hương Mai lên tiếng.
- Nếu bác sĩ Lâm không yêu cầu gì. Vậy tôi biết gì, sẽ nói hết nhé?
Lâm Tuyết Kỳ nhìn khá e ngại, nhưng không lên tiếng phản bác.
- Được rồi, sau đây tôi sẽ kể lại chuyện trong phòng phẫu thuật...
- Khoan đã!
Cuối cùng Lâm Tuyết Kỳ cũng chịu lên tiếng.
- Tôi thừa nhận!
Tố Di khá hứng thú, cô ta vậy mà lại thông minh hơn cô tưởng.
- Ồ? Bác sĩ Lâm vừa nói thừa nhận, rốt cuộc là thừa nhận cái gì vậy?
- Tôi...
Ánh mắt thất vọng của các hậu bối nhìn vào người tiền bối mà bản thân từng rất kính trọng. Lâm Tuyết Kỳ đã đâm lao thì phải theo lao, đành cắn răng thừa nhận.
- Tôi thừa nhận tôi đã có những lời lẽ không hay với bác sĩ Hứa trong phòng phẫu thuật. Nhưng đó chỉ là vì tôi lo cho bệnh nhân!
Đám đông lúc này lại xì xào, chĩa mũi nhọn sang Tố Di.
"Rốt cuộc Bác sĩ Hứa đã làm gì đến nổi để bác sĩ Lâm phải nói những lời không hay vì lo cho bệnh nhân vậy chứ?"
"Đúng đó cô nói xem, không phải là bác sĩ Hứa lại thể hiện rồi chứ? Năm ngoái đã suýt chết một người vì cô ấy thích thể hiện rồi mà!"
"Thì ra là vậy, bác sĩ Lâm của chúng em chắc chắn là vì bệnh nhân rồi!"
Tô Di khẽ mỉm cười.
- Bác sĩ Lâm, cô nói là cô lo cho bệnh nhân, vậy cô kể xem, tôi đã làm gì đến mức cô phải vì bệnh nhân mà nói ra những lời lẽ đó vậy?
- Được, tôi nói cho mọi người biết, Bác sĩ Hứa đây lúc đó đã tiến hành tái cấu trúc động mạch, tái cấu trúc thần kinh và nối gân cho bệnh nhân mà không rạch thêm một vết nào. Tôi chỉ sợ lỡ như có chuyện gì sơ suất xảy ra với bệnh nhân thôi.
Tố Di nhìn Lâm Tuyết Kỳ, đáy mắt lộ tia khinh bỉ. Thấy nói không lại, bây giờ lại khui cả chuyện đó ra nói.
- Bác sĩ Lâm, vậy cô có biết người nhà bệnh nhân kia đã yêu cầu gì trước khi gây mê không?
- Hừ, yêu cầu gì chứ?
- Họ yêu cầu tôi để lại ít sẹo nhất có thể, tôi cũng chẳng biết tại sao, nhưng tôi chỉ làm theo yêu cầu của họ thôi mà. Hơn nữa, cô ấy cũng có xảy ra chuyện gì đâu chứ, ca phẫu thuật vẫn kết thúc êm đẹp đấy thôi.
Tố Di đắc ý nhìn Lâm Tuyết Kỳ.
- Bác sĩ Lâm, đúng là đúng, sai là sai. Cô cũng nên xin lỗi tôi rồi chứ?
Lâm Tuyết Kỳ trừng mắt oán hận nhìn Tố Di, cảnh này cũng bị các hậu bối xung quanh nhìn thấy, khiến họ thất vọng tràn trề. Lâm Tuyết Kỳ cắn răng nói ra từng chữ.
- Tôi! Xin! Lỗi!
Rồi tức giận rời đi. Đám đông cũng dần giải tán.
- Bác sĩ Thường, cảm ơn đã giúp tôi!
- À, tôi có giúp gì đâu, lại thấy bạn thân vào đứng cho có mặt ấy chứ! Mà tôi có việc bận, đi trước nhé?
- Bác sĩ Thường đi thông thả.
Tố Di quay sang thì không thấy Đình Hi đâu, nhìn xung quanh thì thấy cô đang nói chuyện với người bác sĩ thực tập ban nãy, tên là gì mà...Bách Khuê!
Tố Di bước đến gần Đình Hi, chạm vào vai cô.
- Đình Hi.
- A...bác sĩ, chị có chuyện gì không ạ?
- Chuyện gì là chuyện gì? Chẳng phải em hẹn tôi nói chuyện sao? Sao bây giờ lại thành tôi có chuyện muốn nói với em rồi?
- A...em quên bén mất, chúng ta vào trong đi ạ.
- Mà trước đó thì...tôi muốn hỏi, đây là ai?
- Nhìn...nhìn cái gì chứ?
Đám đông chủ yếu là hậu bối của Lâm Tuyết Kỳ. Đều xem Lâm Tuyết Kỳ là tấm gương học hỏi. Xảy ra việc hôm nay có vẻ như khiến khá nhiều người quay lưng với cô ta.
- Chúng tôi đang đợi câu trả lời của tiền bối đó, tiền bối đừng làm chúng tôi thất vọng nhé?
Hương Mai lên tiếng.
- Nếu bác sĩ Lâm không yêu cầu gì. Vậy tôi biết gì, sẽ nói hết nhé?
Lâm Tuyết Kỳ nhìn khá e ngại, nhưng không lên tiếng phản bác.
- Được rồi, sau đây tôi sẽ kể lại chuyện trong phòng phẫu thuật...
- Khoan đã!
Cuối cùng Lâm Tuyết Kỳ cũng chịu lên tiếng.
- Tôi thừa nhận!
Tố Di khá hứng thú, cô ta vậy mà lại thông minh hơn cô tưởng.
- Ồ? Bác sĩ Lâm vừa nói thừa nhận, rốt cuộc là thừa nhận cái gì vậy?
- Tôi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt thất vọng của các hậu bối nhìn vào người tiền bối mà bản thân từng rất kính trọng. Lâm Tuyết Kỳ đã đâm lao thì phải theo lao, đành cắn răng thừa nhận.
- Tôi thừa nhận tôi đã có những lời lẽ không hay với bác sĩ Hứa trong phòng phẫu thuật. Nhưng đó chỉ là vì tôi lo cho bệnh nhân!
Đám đông lúc này lại xì xào, chĩa mũi nhọn sang Tố Di.
"Rốt cuộc Bác sĩ Hứa đã làm gì đến nổi để bác sĩ Lâm phải nói những lời không hay vì lo cho bệnh nhân vậy chứ?"
"Đúng đó cô nói xem, không phải là bác sĩ Hứa lại thể hiện rồi chứ? Năm ngoái đã suýt chết một người vì cô ấy thích thể hiện rồi mà!"
"Thì ra là vậy, bác sĩ Lâm của chúng em chắc chắn là vì bệnh nhân rồi!"
Tô Di khẽ mỉm cười.
- Bác sĩ Lâm, cô nói là cô lo cho bệnh nhân, vậy cô kể xem, tôi đã làm gì đến mức cô phải vì bệnh nhân mà nói ra những lời lẽ đó vậy?
- Được, tôi nói cho mọi người biết, Bác sĩ Hứa đây lúc đó đã tiến hành tái cấu trúc động mạch, tái cấu trúc thần kinh và nối gân cho bệnh nhân mà không rạch thêm một vết nào. Tôi chỉ sợ lỡ như có chuyện gì sơ suất xảy ra với bệnh nhân thôi.
Tố Di nhìn Lâm Tuyết Kỳ, đáy mắt lộ tia khinh bỉ. Thấy nói không lại, bây giờ lại khui cả chuyện đó ra nói.
- Bác sĩ Lâm, vậy cô có biết người nhà bệnh nhân kia đã yêu cầu gì trước khi gây mê không?
- Hừ, yêu cầu gì chứ?
- Họ yêu cầu tôi để lại ít sẹo nhất có thể, tôi cũng chẳng biết tại sao, nhưng tôi chỉ làm theo yêu cầu của họ thôi mà. Hơn nữa, cô ấy cũng có xảy ra chuyện gì đâu chứ, ca phẫu thuật vẫn kết thúc êm đẹp đấy thôi.
Tố Di đắc ý nhìn Lâm Tuyết Kỳ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bác sĩ Lâm, đúng là đúng, sai là sai. Cô cũng nên xin lỗi tôi rồi chứ?
Lâm Tuyết Kỳ trừng mắt oán hận nhìn Tố Di, cảnh này cũng bị các hậu bối xung quanh nhìn thấy, khiến họ thất vọng tràn trề. Lâm Tuyết Kỳ cắn răng nói ra từng chữ.
- Tôi! Xin! Lỗi!
Rồi tức giận rời đi. Đám đông cũng dần giải tán.
- Bác sĩ Thường, cảm ơn đã giúp tôi!
- À, tôi có giúp gì đâu, lại thấy bạn thân vào đứng cho có mặt ấy chứ! Mà tôi có việc bận, đi trước nhé?
- Bác sĩ Thường đi thông thả.
Tố Di quay sang thì không thấy Đình Hi đâu, nhìn xung quanh thì thấy cô đang nói chuyện với người bác sĩ thực tập ban nãy, tên là gì mà...Bách Khuê!
Tố Di bước đến gần Đình Hi, chạm vào vai cô.
- Đình Hi.
- A...bác sĩ, chị có chuyện gì không ạ?
- Chuyện gì là chuyện gì? Chẳng phải em hẹn tôi nói chuyện sao? Sao bây giờ lại thành tôi có chuyện muốn nói với em rồi?
- A...em quên bén mất, chúng ta vào trong đi ạ.
- Mà trước đó thì...tôi muốn hỏi, đây là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro