Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Chương 14
Tiểu Thổ Đậu Đinh
2024-10-23 23:25:49
Đây chẳng phải là Mạc Lai Bảo được cha ruột hắn ta và Vương thị coi như bảo bối sao?
Mới sáu tuổi đầu mà đã ngang ngược như tiểu bá vương, bình thường không ít lần bắt nạt tỷ tỷ là nàng, động một tí là mắng chửi, giơ tay là đánh.
Hừ! Tự chui đầu vào lưới, thù này không báo không phải là Mạc Tiểu Tiểu!
Mạc Tiểu Tiểu xoay chuyển ý nghĩ, trơ mắt nhìn Mạc Lai Bảo nhào tới nhưng không hề nhúc nhích.
Vân Nương và Trần Đại Ngưu ở bên cạnh cũng bị biến cố bất ngờ này dọa cho giật mình.
Thấy Mạc Lai Bảo lao về phía Mạc Tiểu Tiểu, Trần Đại Ngưu theo bản năng muốn ra tay lại bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay.
hắn khó hiểu nhìn theo bàn tay thô ráp kia, còn chưa kịp phản ứng, Mạc Tiểu Tiểu đã nhanh nhẹn đứng dậy né tránh.
Mạc Lai Bảo vốn dĩ béo ú lại đang lao tới với toàn bộ sức lực càng không ngờ Mạc Tiểu Tiểu luôn nhút nhát sợ sệt chỉ biết cầu xin tha thứ lại né tránh muốn dừng bước đã không còn kịp nữa.
"Bịch!"
"Rầm!"
"Xoảng!"
Chiếc bàn gỗ cũ nát bị đâm sầm một cái, cả người Mạc Lai Bảo ngã dúi dụi vào đống mảnh vỡ, ba bát cháo nóng hất thẳng vào người, đau đến nỗi hắn ta òa lên khóc.
"Á! Trời ơi! Chúng mày dám đánh Lai Bảo! Lão nương liều mạng với chúng mày!"
Cửa ra vào lại vang lên tiếng hét như heo bị chọc tiết, hóa ra là Vương thị và con gái sau khi về nhà, vì âm mưu bất thành nên vẫn luôn ấm ức trong lòng bèn xúi giục Mạc Lai Bảo đến gây sự.
Mạc Tiểu Tiểu trước nay vẫn luôn sợ Mạc Lai Bảo nhất, Vân Nương cũng không có khả năng chấp nhặt với một đứa trẻ, hơn nữa Trần Đại Ngưu tuy hôm nay đột nhiên nổi điên bảo vệ Mạc Tiểu Tiểu nhưng ngày thường cũng bị Mạc Lai Bảo bắt nạt không ít.
Nào ngờ Mạc Lai Bảo vừa ra tay đã chật vật như vậy, Vương thị đang lén la lén lút ở ngoài cửa lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi.
Đây chính là bảo bối mà lão gia nhà bọn họ vẫn luôn nâng niu như trứng mỏng.
Nếu Lai Bảo bị thương, lão gia còn không lột da bà ta sao?
“Quá đáng lắm!”
Vân Nương nhìn Vương thị hùng hổ lao tới như mụ điên, tức giận “xoẹt” một cái đứng bật dậy khỏi ghế.
Nàng sải ba, bốn bước tới trước, một tay nắm chặt lấy cánh tay đang vung vẩy của Vương thị, trực tiếp đẩy người ra ngoài…
Mạc Tiểu Tiểu bị hành động bất ngờ của Vân Nương làm cho kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Nàng... nàng... nàng ta làm sao mà lướt qua đó được nhỉ?
Còn nữa, nàng... nàng... sao nàng ta chỉ dùng một chiêu đã đánh gục người ta rồi?
Cao thủ đây rồi!
Mạc Tiểu Tiểu nhìn Vân Nương toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo đứng trước mặt Vương thị với hai mắt sáng rực.
Mới sáu tuổi đầu mà đã ngang ngược như tiểu bá vương, bình thường không ít lần bắt nạt tỷ tỷ là nàng, động một tí là mắng chửi, giơ tay là đánh.
Hừ! Tự chui đầu vào lưới, thù này không báo không phải là Mạc Tiểu Tiểu!
Mạc Tiểu Tiểu xoay chuyển ý nghĩ, trơ mắt nhìn Mạc Lai Bảo nhào tới nhưng không hề nhúc nhích.
Vân Nương và Trần Đại Ngưu ở bên cạnh cũng bị biến cố bất ngờ này dọa cho giật mình.
Thấy Mạc Lai Bảo lao về phía Mạc Tiểu Tiểu, Trần Đại Ngưu theo bản năng muốn ra tay lại bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay.
hắn khó hiểu nhìn theo bàn tay thô ráp kia, còn chưa kịp phản ứng, Mạc Tiểu Tiểu đã nhanh nhẹn đứng dậy né tránh.
Mạc Lai Bảo vốn dĩ béo ú lại đang lao tới với toàn bộ sức lực càng không ngờ Mạc Tiểu Tiểu luôn nhút nhát sợ sệt chỉ biết cầu xin tha thứ lại né tránh muốn dừng bước đã không còn kịp nữa.
"Bịch!"
"Rầm!"
"Xoảng!"
Chiếc bàn gỗ cũ nát bị đâm sầm một cái, cả người Mạc Lai Bảo ngã dúi dụi vào đống mảnh vỡ, ba bát cháo nóng hất thẳng vào người, đau đến nỗi hắn ta òa lên khóc.
"Á! Trời ơi! Chúng mày dám đánh Lai Bảo! Lão nương liều mạng với chúng mày!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa ra vào lại vang lên tiếng hét như heo bị chọc tiết, hóa ra là Vương thị và con gái sau khi về nhà, vì âm mưu bất thành nên vẫn luôn ấm ức trong lòng bèn xúi giục Mạc Lai Bảo đến gây sự.
Mạc Tiểu Tiểu trước nay vẫn luôn sợ Mạc Lai Bảo nhất, Vân Nương cũng không có khả năng chấp nhặt với một đứa trẻ, hơn nữa Trần Đại Ngưu tuy hôm nay đột nhiên nổi điên bảo vệ Mạc Tiểu Tiểu nhưng ngày thường cũng bị Mạc Lai Bảo bắt nạt không ít.
Nào ngờ Mạc Lai Bảo vừa ra tay đã chật vật như vậy, Vương thị đang lén la lén lút ở ngoài cửa lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi.
Đây chính là bảo bối mà lão gia nhà bọn họ vẫn luôn nâng niu như trứng mỏng.
Nếu Lai Bảo bị thương, lão gia còn không lột da bà ta sao?
“Quá đáng lắm!”
Vân Nương nhìn Vương thị hùng hổ lao tới như mụ điên, tức giận “xoẹt” một cái đứng bật dậy khỏi ghế.
Nàng sải ba, bốn bước tới trước, một tay nắm chặt lấy cánh tay đang vung vẩy của Vương thị, trực tiếp đẩy người ra ngoài…
Mạc Tiểu Tiểu bị hành động bất ngờ của Vân Nương làm cho kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Nàng... nàng... nàng ta làm sao mà lướt qua đó được nhỉ?
Còn nữa, nàng... nàng... sao nàng ta chỉ dùng một chiêu đã đánh gục người ta rồi?
Cao thủ đây rồi!
Mạc Tiểu Tiểu nhìn Vân Nương toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo đứng trước mặt Vương thị với hai mắt sáng rực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro